Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 20: Trợ lý đặc biệt.

Trước Sau
Editor: AmiLee

Tư Thần Diệu không có vạch trần Hạ Lan Giác, hơn nữa làm bộ tỏ ra tin tưởng, nghe y nói đến không sai biệt lắm thì chủ động nói:

"Cậu lai lịch rất đặc biệt, về sau không được dễ dàng nói cho người khác, chỉ cần nói cậu từ tinh cầu xa xôi tới là được, biết không?"

Hạ Lan Giác gật đầu.

Tư Thần Diệu:

"Nếu từ trùng động đến đây, vậy chỉ sợ rất khó trở về, về sau cậu tính làm sao? Có muốn ở lại đây không?"

Hạ Lan Giác tiếp tục gật đầu.

Tuy rằng bị lừa gạt, nhưng tốt xấu gì Hạ Lan Giác cũng thật sự quyết định ở lại, Tư Thần Diệu cong môi nhưng nhỏ đến không thể phát hiện, nói:

"Có muốn ta giúp cậu xử lý vấn đề thân phận không?"

Hạ Lan Giác liều mạng gật đầu, kinh hỉ nói:

"Có thể chứ? Cảm ơn anh!"

Tư Thần Diệu duỗi tay xoa xoa đầu Hạ Lan Giác:

"Chỉ có một câu cảm ơn?"

"Đương nhiên không phải.."

Hạ Lan Giác nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh nói:

"Tôi sẽ báo đáp anh nhưng không biết anh muốn gì."

"Ồ?"

Tư Thần Diệu nhướng mày nói:

"Ta muốn cái gì cũng được?"

Hạ Lan Giác giật mình, nghĩ thầm Tư Thần Diệu nếu muốn mạng y hoặc là Đại Hoàng, vậy thì khẳng định là không được, nhưng y cảm thấy Tư Thần Diệu khẳng định không phải là người như vậy, sẽ không đưa ra loại yêu cầu này làm y khó xử, vì thế Hạ Lan Giác rất nhanh gật đầu:

"Đúng, cái gì cũng được."

Tư Thần Diệu hơi động lòng, khẽ cười nói:

"Được, cho ta nợ, về sau muốn gì sẽ nói cho cậu biết."

Lúc nãy Hạ Lan Giác nỗ lực nói dối rất là khẩn trương, lúc sau Tư Thần Diệu lại chủ động nói giúp y giải quyết vấn đề thân phận, kinh hỉ lấn át các mặt khác, thế cho nên Hạ Lan Giác trong lúc nhất thời không có phát hiện ra phản ứng của Tư Thần Diệu không đúng.

Chờ Tư Thần Diệu đi rồi, Hạ Lan Giác báo tin vui cho Đại Hoàng, mới dần dần ý thức được vấn đề.

"Anh ta không phải đã sớm phát hiện ra rồi chứ.."

Hạ Lan Giác lẩm bẩm nói.

Đại Hoàng:

"Hả? Ngươi nói cái gì?"

Hạ Lan Giác nhìn mèo cam, tâm tình có chút phức tạp, nói:

"Ta cảm thấy được Tư Thần Diệu biết ta đang nói dối."

"Không có khả năng!"

Đại Hoàng một mực phủ nhận:

"Lý do chúng ta bịa ra hoàn toàn hợp lý!"

Hạ Lan Giác nhỏ giọng nói:

"Nhưng mà.. Những game đó đều là Tư Thần Diệu cho, nói không chừng hắn đã sớm chơi qua rồi a.."



Luôn rất tự tin vào chỉ số thông minh nhưng thực tế cũng không ưu tú lắm, Đại Hoàng nghe vậy tức khắc cứng đờ:

"..."

Một người một mèo trầm mặc hồi lâu, Đại Hoàng mới lên tiếng:

"Cho, cho dù hắn đã chơi qua, nhưng cũng không có hoài nghi ngươi không phải sao? Dù sao mặc kệ nói như thế nào, hắn đáp ứng giúp ngươi an bài thân phận, kế hoạch đã thành công mỹ mãn."

Hạ Lan Giác không có lạc quan như Đại Hoàng, mặc dù Tư Thần Diệu quả thực chủ động giúp y giải quyết vấn đề, nhưng cũng không hẳn là hắn không có hoài nghi.

So ra, không bằng nói là Tư Thần Diệu ngay từ đầu đã phát hiện, lúc sau cố ý theo y giả bộ không biết, còn giúp y giải quyết phiền toái hơn nữa còn không muốn thù lao.

Hạ Lan Giác càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy, không khỏi có chút áy náy.

Y lai lịch bí ẩn, trên người cũng có nhiều điểm rất đáng ngờ, nhưng Tư Thần Diệu không chỉ không hoài nghi mục đích của y, coi y là người xấu, mà còn an bài phòng đẹp, đồ ăn, còn có tư liệu học tập, đem y chiếu cố vô cùng cẩn thận.

Đã biết y đang nói dối còn không vạch trần, còn chủ động giúp y, nhắc nhở y không thể nói cho những người khác.

Tư Thần Diệu đối với y tốt như vậy, mà y lại lừa gạt đối phương.

Nếu có cơ hội vẫn nên thẳng thắn nói với anh ta đi, Hạ Lan Giác nghĩ thầm. Chỉ sợ hiện giờ mình thiếu đối phương rất nhiều ân tình, cũng không biết đến khi nào mới có thể trả hết.

Các loại đồ vật của thế giới này đều rất tiện lợi, y cũng không có đồ vật gì hữu ích có thể bồi thường cho Tư Thần Diệu. Thứ duy nhất có ưu thế trên người y đại khái cũng chỉ có tu vi mà thôi.

Nếu không.. làm tay đấm cho Tư Thần Diệu xem như thù lao được không? Hạ Lan Giác nghĩ đến. Chỉ là như thế nhất định sẽ xung đột với kế hoạch che giấu tu vi.

Haizz.. Báo ân khó quá đi.

Hạ Lan Giác khẽ thở dài một cái.

Nếu không thì.. vẫn là tìm cơ hội thử xem vài thứ y mang đến kia xem Tư Thần Diệu có thể dùng được hay không?

Tuy Hạ Lan Giác là tán tu không có căn cơ, nhưng tốt xấu gì cũng đã phi thăng thành tiên, cộng thêm vận khí cũng tích cóp được không ít đồ vật.

Linh thạch, pháp khí, đan dược, linh vật, công pháp.. đồ vật không tính là rất nhiều, nhưng cũng đủ cung cấp cho một cái tông môn cỡ vừa.

Ban đầu thấy nơi này người đều là tu vi có linh lực, Hạ Lan Giác cho rằng mấy thứ này có lẽ đều có thể cho Tư Thần Diệu dùng. Nhưng sau khi hiểu biết toàn diện tình huống của thế giới này, Hạ Lan Giác phát hiện, y nghĩ quá tốt đẹp.

Hạ Lan Giác cho rằng trên người bọn họ chính là linh lực, nhưng kỳ thật là nguyên lực.

Hơn nữa khác với linh lực, nguyên lực hơn phân nửa là từ Nguyên Tinh trẻ con tự mang quyết định, còn chỉ hữu dụng đối với bản nhân. Sau khi có Nguyên Tinh, không cần biết tu luyện thế nào cũng có thể đạt tới tu vi nhất định.

Người nơi này cũng không cần các loại công pháp hay pháp thuật, nguyên lực cũng chỉ làm tăng cường cường độ thân thể, nâng cao tuổi thọ. Hơn nữa cách nói kết đan, kết anh, thần thức, đều không có, càng không có lôi kiếp.

Hai thứ khác biệt quá lớn, Hạ Lan Giác không thể không cảm thấy linh lực cùng nguyên lực chỉ là thoạt nhìn giống nhau, kỳ thật lại là hai loại hoàn toàn khác nhau.

Nếu như vậy, vài thứ kia của đại lục Cửu Linh, đại khái đều không thích hợp với nguyên lực.

Tu luyện là một việc rất nguy hiểm, một chút sai lầm trên công pháp, đều có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng như tẩu hỏa nhập ma.

Hiện giờ linh lực cùng nguyên lực khác biệt lớn như vậy, Hạ Lan Giác tất nhiên không dám đem vài thứ kia tùy tiện cho Tư Thần Diệu dùng.

Chỉ là ngoại trừ mấy thứ bên ngoài này, y cũng thật sự lấy không ra cái gì, vẫn là nghĩ cách nhìn xem bên trong có hay không có thể sử dụng.

Chút linh thạch như vậy, cho dù có thể bán như đá quý bình thường cũng được a. Vốn dĩ y đã không có thân phận lại không có tiền nơi này, nhưng mà còn muốn ở lại nơi này chơi game cho thống khoái.

Hạ Lan Giác nghĩ thế liền bắt đầu kiểm kê gia tài của mình. Vài thứ cấp bậc quá cao kia khẳng định là không thể dùng, vài thứ thích hợp với dưới Nguyên Anh kỳ lại tương đối ôn hòa, có thể nghĩ cách đưa cho đám Mộ Dung Lam thử xem sao.

Còn Tư Thần Diệu..

Hạ Lan Giác ý thức được chính mình còn không biết tu vi thật sự của Tư Thần Diệu hay còn gọi là cấp bậc.

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú là nguyên lực cấp A, tương đương với Nguyên Anh kỳ trong mắt Hạ Lan Giác, theo lý thuyết Tư Thần Diệu làm thủ lĩnh của bọn họ, hẳn là cấp bậc so với bọn họ phải cao hơn mới đúng.

Nhưng Hạ Lan Giác có thể cảm giác được tu vi trên người Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú, còn trên người Tư Thần Diệu y lại chỉ có thể cảm nhận được đại khái một đoàn linh lực rối loạn. Đầy thì rất đầy nhưng dường như cũng không chịu sự khống chế của thân thể chủ nhân, không thể hình thành tu vi.

Hạ Lan Giác khẽ nhíu mày. Y mơ hồ có thể phát hiện ra tình huống thân thể Tư Thần Diệu cùng những người khác không giống nhau, nhưng Tư Thần Diệu đối với việc này tựa hồ có chút giữ kín như bưng, cũng không biết trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Lan Giác nhớ lại lúc mới vừa gặp Tư Thần Diệu, thần thức của y đã từng dò xét qua đối phương thân thể trong phút chốc. Chỉ là lúc ấy cái loại cảm giác thân mật phù hợp này quá mức kinh người, làm y chưa kịp ở trên người đối phương phát hiện ra cái gì.



Không biết Tư Thần Diệu có đồng ý để y dùng thần thức thử lại một lần hay không?

Đồ vật liên quan đến nguyên lực y không hiểu lắm, nếu đơn thuần chỉ là vấn đề thân thể mà nói thì có lẽ y có thể giải quyết được.

* * *

Kỳ thật không cần Hạ Lan Giác yêu cầu, Tư Thần Diệu đã sớm chuẩn bị kêu người an bài một cái thân phận hợp pháp cho y, tuy hiện giờ tên tiểu hỗn đản này nói dối hắn, nhưng tình huống thật sự Tư Thần Diệu cũng biết đến không sai biệt lắm, bởi vậy cơ bản đã hoàn toàn tín nhiệm Hạ Lan Giác.

Tư Thần Diệu còn nghĩ cho Hạ Lan Giác đi theo bên cạnh mình, trở thành một thành viên của nhóm lính đánh thuê. Một khi đã như vậy thì cũng nên làm những người khác buông cảnh giác và quen thuộc với y mới được.

Vì thế bữa tối hôm nay, Tư Thần Diệu phá lệ kêu Hạ Lan Giác ăn cùng những người khác.

"Sắp đến căn cứ tiếp viện, chúng ta có một số người cậu còn chưa gặp qua, nếu đã học xong ngôn ngữ, vừa lúc hôm nay cùng nhau ăn cơm làm quen một chút."

Tư Thần Diệu nói với Hạ Lan Giác.

Hạ Lan Giác tất nhiên sẽ không cự tuyệt, theo Tư Thần Diệu bước ra khỏi căn phòng này.

Lại nói tiếp, tuy rằng Tư Thần Diệu nói không hạn chế Hạ Lan Giác hành động, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y ra khỏi phòng.

Xem ra tiểu gia hỏa xác thật lá gan không lớn, có điểm quá mức ngoan ngoãn. Tư Thần Diệu nhìn trên mặt Hạ Lan Giác mang theo một chút tò mò, nghĩ thầm.

Biết muốn cùng Hạ Lan Giác liên hoan, mấy người đoàn lính đánh thuê đều đã sớm tới nhà ăn rồi, bao gồm cả Chử Minh Hi cực kỳ trạch. Ngay cả Thập Thất, hình chiếu U Linh tròn vo ra tới chiếm một cái chỗ ngồi.

Mắt thấy Tư Thần Diệu mang theo Hạ Lan Giác lại đây, Mộ Dung Lam còn vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay hùa theo.

Hạ Lan Giác sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh ngượng ngùng đến mặt đỏ ửng, bước chân cũng chậm lại.

"Được rồi, vỗ tay cái gì, lại không phải nghênh đón lãnh đạo."

Tư Thần Diệu một tay ấn ở trên vai Hạ Lan Giác, mang theo y tiếp tục đi về phía trước, một bên lên tiếng ngăn cản lại hành vi làm lố của mọi người.

Mộ Dung Lam cười nói:

"Có ai đó giấu người đi so với gặp lãnh đạo còn khó hơn cơ chứ."

Đây kỳ thật là đang trêu chọc Tư Thần Diệu, vì mọi người đều cảm thấy là hắn cố ý không cho Hạ Lan Giác ra cửa, đặc biệt là thời điểm ăn cơm.

Tư Thần Diệu cũng lười giải thích nhiều, tùy theo ý bọn họ nghĩ như thế nào, chính mình mang theo Hạ Lan Giác ngồi xuống hai vị trí gần nhau còn dư lại.

"Xin chào, tôi là Chử Minh Hi, nơi này cậu chưa thấy qua cũng chỉ có tôi đi?"

Thoạt nhìn cùng Hạ Lan Giác tuổi không sai biệt lắm thiếu niên cười tủm tỉm mà cùng y chào hỏi:

"Nghe nói cậu dùng không đến hai ngày đã học xong ngôn ngữ, cũng quá lợi hại đi?"

"À.. Cảm ơn."

Hạ Lan Giác hơi có chút câu nệ mà đáp lại, tiếp theo lại cùng những người khác chính thức làm quen một chút.

Tư Thần Diệu hướng y giới thiệu:

"Chử Minh Tú, Chử Minh Hi, hai người bọn họ là long phượng thai, so với cậu lớn hơn hai tuổi. Chử Minh Tú phụ trách chiến đấu, Chử Minh Hi là hacker. Lộ Bách là kỹ sư máy móc, không thích nói chuyện. Đó là bác sĩ, Liễu tỷ, không thoải mái nhớ rõ tìm chị ấy hoặc tìm ta trước cũng được. Mộ Dung Lam, xem như phó đội trưởng, cái gì cũng phải làm một chút, còn phụ trách hậu cần và trù tính chung. Cuối cùng cái này,"

Tư Thần Diệu nhìn về phía Thập Thất làm ra hình chiếu:

"Thập Thất, trí năng phi thuyền, bậc thầy phân tích số liệu."

Tư Thần Diệu giới thiệu làm những người khác trong đoàn lính đánh thuê đều giật mình, lúc này mới ý thức được là anh thật sự tính để cho Hạ Lan Giác gia nhập với bọn họ, trở thành một thành viên trong đoàn lính đánh thuê này.

Bất quá đương sự Hạ Lan Giác vẫn là cái hiểu cái không, chỉ nói:

"Cảm thấy rất lợi hại."

Tư Thần Diệu hơi hơi mỉm cười, nhìn Hạ Lan Giác nói:

"Cậu gia nhập thì sẽ lợi hại hơn, muốn gia nhập hay không? Chức vị được an bài thành.. trợ lý đặc biệt của ta, thế nào?"

Mọi người: "..."

Cay lỗ tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau