Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công
Chương 21: Dạo phố.
Editor: AmiLee
Tư Thần Diệu nói thiếu chút nữa khiến cho những người khác khống chế không được mà trực tiếp phun tào, nhưng thật ra Hạ Lan Giác một chút cũng không sinh ra liên tưởng không đúng, thậm chí bản thân còn rất chột dạ:
"Hả? Nhưng mà.. Tôi cái gì cũng không biết a, không giúp gì cho anh được.."
Tư Thần Diệu:
"Luôn có thời điểm có thể sử dụng đến cậu, ngày thường cậu có thể ở bên cạnh chơi game."
Hạ Lan Giác:
".. Tôi đây chẳng phải là.. vẫn là ăn cơm mềm sao?"
Hạ Lan Giác vẫn cảm thấy rất chột dạ, vì những người khác đều rất lợi hại, chỉ có y cái gì cũng không biết. Tuy rằng như vậy có chút chiếm tiện nghi của Tư Thần Diệu nhưng Hạ Lan Giác vẫn không muốn cự tuyệt.
Nếu đáp ứng cái đề nghị này của Tư Thần Diệu thì mình lại có ăn có uống và chơi game, còn có thể ở cùng Tư Thần Diệu, quả thực là điều kiện không thể tốt hơn.
Bởi vậy Hạ Lan Giác cuối cùng vẫn đáp ứng, chỉ là có vẻ vô cùng ngượng ngùng. Cũng may y chợt nghĩ đến tuy rằng y sẽ không làm trợ lý sống, nhưng nếu có thể đi theo Tư Thần Diệu vậy có thể bảo hộ anh ta bất cứ lúc nào. Vì thế hơi yên tâm và thoải mái một chút.
Những người khác vây xem toàn bộ quá trình, quả thực đều cay mắt, muốn gõ đầu Hạ Lan Giác nói cho y nên chột dạ rõ ràng là cái tên súc sinh đã dụ dỗ y kia a!
"Tên súc sinh dụ dỗ vị thành niên" không đỏ mặt chút nào, còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà hù Hạ Lan Giác đáp ứng về sau đều phải nghe lời hắn, những người khác nhìn mà một lời khó nói hết, Mộ Dung Lam lúc sau liền đem Hạ Lan Giác cũng cấp kéo vào trong nhóm giao lưu phun tào Tư Thần Diệu.
Có Tư Thần Diệu dốc hết sức dụ dỗ, Hạ Lan Giác lại xác thật đơn thuần vô hại, không giống như người ẩn ác ý, lại còn rất đáng yêu, những người khác cũng tiếp nhận y làm thành viên mới, thái độ đối với y cũng rất tốt.
Hạ Lan Giác ngay từ đầu có điểm thụ sủng nhược kinh, nhưng từ từ cũng không còn câu nệ nữa, cùng những người khác dần dần quen thuộc hơn.
Trong đó Chử Minh Hi mặt ngoài tuổi gần hắn nhất rất hợp nhau, bởi vì làm một trạch nam trầm mê internet, Chử Minh Hi đối game vô cùng giỏi, cũng rất thích chơi game, cùng với Hạ Lan Giác tay mơ mới vừa tiến vào game chơi rất ăn nhịp với nhau.
Chơi đùa như vậy mà qua một đoạn thời gian, giữa đường nối tiếp một chiếc phi thuyền khác, đem những người được Hạ Lan Giác cứu và mấy tên đạo tặc tinh tế bị Tư Thần Diệu bắt dời qua, phi thuyền rốt cuộc tới mục đích -- Căn cứ tiếp viện lính đánh thuê của khu tinh cầu E.
Hạ Lan Giác gần đây đã hiểu không ít về phong tục thế giới này, biết mật độ dân cư cao nhất của đế quốc An Diệu là khu chủ tinh, mà bên ngoài khu chủ tinh là mấy khu ngoại tinh dân cư thưa thớt, chỉ có một ít người canh gác và công tác trên đó, tinh cầu có dân cư sinh sống chỉ có mấy cái.
Dường như ngoại trừ khu tinh cầu F hoàn toàn không có người đi, trong đó khu tinh cầu E cũng xem như khá hoang vắng, dân cư đông nhất ở một nơi gọi là tinh cầu Bạch Lan, đồng thời cũng là căn cứ tiếp viện lính đánh thuê khu tinh cầu E.
Khu tinh cầu ngoại biên thường ít dân cư nhưng diện tích lãnh thổ rộng lớn và có số lượng tài nguyên không ít, cùng đã được đế quốc An Diệu gom vào bản đồ quốc gia.
Nhưng ngại với nhân lực hạn chế, rất nhiều tài nguyên quốc gia đều tạm thời không có tinh lực khai phá, đặc biệt là tài nguyên dị thú.
Thậm chí sau cuộc khủng hoảng Bigbang vừa mới đi qua, thời điểm đế quốc vừa mới thành lập, rất nhiều khu vực tài nguyên đều chưa bị tra xét qua.
Một số người thấy được ích lợi to lớn ẩn giấu trong đó, đã đích thân đi khu tinh cầu ngoại biên tìm bảo vật, săn dị thú, thu được một ít tài nguyên quý giá, lại ngầm giao dịch với kẻ có tiền ở khu chủ tinh.
Bởi vì có lợi, người làm chuyện này càng ngày càng nhiều. Sau khi trải qua sự phát triển, phía chính phủ dứt khoát cho phép loại lính đánh thuê này tồn tại, cho bọn họ tới khu vực tinh tế chưa khai phá tiến hành thám hiểm, cùng quyền lợi sở hữu mọi thứ thu hoạch được.
Ở mỗi khu tinh cầu còn được thành lập căn cứ tiếp viện chuyên môn cho lính đánh thuê.
Tuy rằng người có cấp bậc nguyên lực cao phần lớn đều bị quân đội thu nhận nhưng cũng có không ít người không thích hợp với cuộc sống khuôn khổ của quân nhân, nhưng lại có thực lực mạnh và thích chiến đấu, lúc này làm lính đánh thuê là một sự lựa chọn tốt.
Lính đánh thuê hàng năm ở khu tinh cầu ngoại biên mạo hiểm, thời gian tụ tập ở khu dân cư chủ tinh rất ít, vừa lúc có thể làm giảm lại bọn họ tạo thành nguy hiểm cho xã hội. Vì giá trị vũ lực cá nhân quá cao, dễ sinh ra uy hiếp đối với trật tự xã hội.
Hiện giờ chế độ lính đánh thuê đã rất hoàn thiện, các phương diện đều bị đế quốc giám thị, phi thuyền của bọn Tư Thần Diệu vừa tiến vào phạm vi căn cứ tiếp viện đã bị họ theo dõi.
"Số hiệu phi thuyền đã được kiểm tra đối chiếu, vui lòng hạ cánh xuống sân số 3 để kiểm tra."
Căn cứ tiếp viện kiểm tra rất nghiêm ngặt, ngoại trừ kiểm tra phi thuyền, cấm trang bị hỏa lực quá mạnh, thân phận của nhân viên đi đến cũng phải thẩm tra đối chiếu, tránh cho đào phạm đạo tặc tinh tế lẫn vào trong đó.
Trên phi thuyền của bọn họ có Hạ Lan Giác thân phận không rõ, phi thuyền cũng phải cải trang qua vì các loại thiết bị đều có chút vượt quá tiêu chuẩn. Bất quá Tư Thần Diệu lại không lo lắng, đeo cho Hạ Lan Giác một cái vòng tay.
"Đây là quang não, có thể thông qua kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì."
Tuy tình cảnh của Tư Thần Diệu không tính là rất tốt nhưng dù sao cũng là Thái tử của đế quốc An Diệu, loại việc nhỏ này với hắn mà nói không khó xử lý.
Sau khi robot kiểm tra an ninh lục soát một vòng trong phi thuyền, quả nhiên đối với trang bị của phi thuyền và Hạ Lan Giác không hộ khẩu thì không có biểu đạt bất kỳ ý kiến gì, thuận lợi thông qua kiểm tra, cho bọn họ đem phi thuyền chuyển đến khu nghỉ ngơi.
Hạ Lan Giác nhìn bên ngoài đủ loại kiểu dáng phi thuyền khác nhau lui tới, cũng như những tòa nhà có tạo hình kỳ lạ cách đó không xa, trong mắt tràn ngập tò mò.
Y đã quan sát dải ngân hà trong vũ trụ vài ngày, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dạng thành thị chân thật của thế giới này.
Tư Thần Diệu thấy y mặt lộ vẻ muốn xuống, hỏi y:
"Muốn xuống đi dạo không?"
Sau khi bọn họ dừng lại ở căn cứ tiếp viện không lâu, ngoại trừ Mộ Dung Lam phải rời khỏi phi thuyền tiến hành công tác ngoại giao tiếp viện cần thiết còn những người khác đều giống nhau trạch ở trên phi thuyền.
Đặc biệt là Tư Thần Diệu.
Vì thân phận của hắn có điểm mẫn cảm, tuy là bọn họ tham gia vào đoàn lính đánh thuê này, đều đã làm ngụy trang tương ứng, nhưng vì giảm bớt sự nguy hiểm, tất nhiên là càng ít sơ hở càng tốt.
Hạ Lan Giác lúc này còn không biết những việc này, nghe Tư Thần Diệu nói như vậy, lập tức kinh hỉ nói:
"Tôi có thể đi xuống dạo sao?"
Y còn tưởng rằng bản thân là một người không hộ khẩu, tạm thời không tiện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài chứ.
Tư Thần Diệu:
"Có thể, mang mặt nạ là được. Đợi chút ta mang cậu đi, vừa lúc mua cho cậu ít quần áo rồi ăn một bữa."
Căn cứ lính đánh thuê có không ít người cổ quái, mang mặt nạ coi như là thao tác rất hay thấy.
Mặt nạ của bọn họ còn có chức năng che chắn, không cần lo lắng bị người ta chụp được tới tiến hành tìm hiểu đối chiếu, trừ phi là bị người ta cường ngạnh xé xuống, nếu không cơ bản không cần lo lắng sẽ tiết lộ thân phận.
Hạ Lan Giác đã dùng trang phục nơi này thay cho trường bào pháp y của mình, nhưng đều là những mẫu cơ bản do robot tạm thời thiết kế, mặc không thành vấn đề, cũng không tính là khó coi, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thiếu cái gì đó, cũng xác thật nên mua một ít.
Tuy rằng mua hàng trực tuyến càng thuận tiện hơn nhưng ở căn cứ tiếp viện mua hàng trực tuyến cũng chỉ có thể chọn cửa hàng địa phương, những chỗ khác xa quá không cho đưa hàng hóa.
Vừa lúc Hạ Lan Giác nghĩ muốn đi dạo, không bằng đi đến cửa tiệm mua. Hơn nữa Hạ Lan Giác đối với mỹ thực hứng thú lớn như vậy, nếu có thể nếm thử tay nghề của đầu bếp chân chính làm cơm, có lẽ sẽ cao hứng vô cùng.
Cuối cùng Mộ Dung Lam còn có Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu ba người cùng nhau xuống phi thuyền, Mộ Dung Lam phải vất vả làm việc, Tư Thần Diệu thì mang khẩu trang che nửa mặt dẫn theo Hạ Lan Giác nhàn nhã dạo phố.
Hạ Lan Giác đối với quần áo của thế giới này đã dần dần thích ứng, nhưng mà sau khi được Tư Thần Diệu mang tiến các loại cửa hàng trang phục, y mới phát hiện đồ vật mà y cần thích ứng còn có rất nhiều.
Lộ cánh tay lộ đùi chỉ là việc nhỏ, còn có trang phục hở rốn, áo hai dây, ngực chữ V, khoét sâu, lưới, ren, ngay cả nội y đều có thể kết hoa, Hạ Lan Giác chưa từng thấy trong một trăm năm qua cũng không khỏi trợn mắt há mồm đến mặt đỏ tai hồng.
Tư Thần Diệu thật ra không muốn làm y khó xử, chọn cho y phong cách cũng không phải gợi cảm nhưng mà bộ đồ liền thân lông xù, tai thỏ và tai mèo gì đó, cũng làm người ta cảm thấy rất thẹn thùng a!
Hạ Lan Giác bị Tư Thần Diệu nhét vào một bộ áo ngủ hình chú thỏ con, hơi quay đầu một chút, lỗ tai dài trên mũ sẽ hất qua hai bên, làm Hạ Lan Giác ngượng ngùng lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Thần Diệu quyết định, còn mua cả một loạt.
Hạ Lan Giác: "..."
Thiếu nợ lại gia tăng rồi, hơn nữa còn tốn cho loại quần áo cảm thấy thẹn thùng như vậy..
Cuối cùng Tư Thần Diệu nhìn gương mặt đỏ bừng của Hạ Lan Giác, chỉ cảm thấy y mặc cái gì cũng đáng yêu, không cẩn thận đã mua hơi nhiều, thiếu chút nữa đem toàn bộ cửa hàng mua hết.
Hạ Lan Giác khóc không ra nước mắt: "..."
Một cái pháp thuật thanh khiết là có thể giải quyết vấn đề tắm rửa, hơn nữa y đã thành tiên thể, trên người căn bản là sẽ không ra tạp chất, thật sự không cần mua nhiều như vậy a!
Bởi vì mua quá nhiều bọn họ đã tốn không ít thời gian ở cửa hàng trang phục, vì thế không đợi bọn họ đi dạo những chỗ khác, đã đến tiệm ăn cơm trước.
Tư Thần Diệu:
"Đi ăn cơm trước, nghe nói nơi này có cái cửa hàng thịt nướng hương vị rất ngon. Những chỗ khác ăn xong lại đi dạo."
Nghe được có ăn ngon, Hạ Lan Giác vừa bị đả kích tinh thần tức khắc sống lại, mặt đầy chờ mong và kích động nhìn Tư Thần Diệu:
"Được a được a."
Tư Thần Diệu duỗi tay sờ đầu Hạ Lan Giác, nghĩ cậu nhóc này cũng quá dễ dụ, không cẩn thận một chút là có thể bị người ta lừa đi mất, quả thật về sau cần phải nhìn chằm chằm mới được.
Tư Thần Diệu nói cửa hàng thịt nướng có hương vị rất ngon, khách khứa đầy nhà, còn có không ít người đang xếp hàng chờ.
Cũng may Tư Thần Diệu nhớ rõ đã đặt bàn trước, kiểm tra đối chiếu với robot phục vụ khách một chút, rồi dẫn Hạ Lan Giác đi vào trong.
Nhưng mà lúc này một giọng nói kiêu ngạo vang lên, kêu bọn Tư Thần Diệu lại:
"Ê, hai người phía trước, đợi đã."
Một thanh niên tóc vàng cà lơ phất phơ đi đến trước mặt bọn họ, đánh giá Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác một chút, giọng điệu khá thô lỗ nói:
"Hai người các ngươi có chỗ? Nhường cho ta, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói."
Tư Thần Diệu không thèm dừng lại, mang theo Hạ Lan Giác lướt qua chướng ngại vật tiếp tục đi vào trong.
Thanh niên tóc vàng tức khắc giận dữ, đạp vào cái giá bên cạnh một đạp, cao giọng mắng:
"Lỗ tai điếc hả? Lão tử cùng ngươi nói chuyện đó!"
Tư Thần Diệu như cũ không thèm nhìn một cái, Hạ Lan Giác thì quay đầu lại kỳ quái mà nhìn thanh niên tóc vàng một cái, không hiểu được vì sao tên gia hỏa vừa đến Linh Hư kỳ này lại kiêu ngạo như vậy.
Hạ Lan Giác không ý thức được, y che giấu tu vi, mà tình huống của Tư Thần Diệu lại càng đặc thù, hai người nhìn sơ qua đều như người bình thường không có nguyên lực.
Thanh niên tóc vàng tuy rằng mới là Linh Hư kỳ, nhưng khi dễ người thường cũng dư dả.
"Trần ca, bọn họ giống như không đồng ý, hôm nay chúng ta hẹn hò, chẳng lẽ không thể ăn được thịt nướng sao?"
Lúc này bạn gái thanh niên tóc vàng cũng lại đây, không chỉ không khuyên nhủ hắn, ngược lại còn nói như vậy.
Mắt thấy hai tên "Phế vật" đều dám không đem hắn để vào mắt, tên tóc vàng càng thêm tức giận, bạn gái nói càng giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn một phen đẩy robot duy trì trật tự đi lên khuyên giải ra, tiện tay cầm lấy bình hoa trang trí bên cạnh, phang nó về phía Hạ Lan Giác đằng trước.
Những người khác trong nhà hàng nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên trong lòng nhấc lên.
Thanh niên tóc vàng kia tuy rằng thực lực chỉ ở mức trung đẳng nhưng có chút bối cảnh, là em vợ của đoàn trưởng quân đoàn đánh thuê Hắc Long.
Quân đoàn đánh thuê Hắc Long là đoàn lính đánh thuê mới quật khởi ở khu E gần hai năm nay, tác phong kiêu ngạo, hơn nữa rất bênh vực người mình, có phần không nói lý lẽ.
Cố tình thực lực lại rất mạnh, đặc biệt là đoàn trưởng, đạt tới cấp A đỉnh phong, ở trong căn cứ xem như số một số hai, khó gặp địch thủ.
Tên tóc vàng làm em vợ hắn, luôn ỷ vào cái thân phận này ở bên ngoài diệu võ dương oai bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa chuyên môn khi dễ những người thực lực không cao và không có bối cảnh, ở căn cứ tiếp viện cũng coi như là một tên ác bá.
Người bị hắn ức hiếp cũng không có cách nào đối kháng lại quân đoàn đánh thuê Hắc Long, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Lần này cũng là thấy hai người Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu không có thực lực gì lại lạ mặt, tên tóc vàng mới muốn chiếm tiện nghi của bọn họ, giở trò thị uy.
Chỉ là không nghĩ tới, hai người nhìn không đến cấp D lại không giống những người khác ngoan ngoãn chịu thua như vậy, ngược lại trực tiếp cùng tên tóc vàng đối nghịch.
Mắt thấy tên tóc vàng động thủ, những người khác tựa hồ đã thấy trước được kết cục của Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu, làm tốt chuẩn bị thở dài tiếc nuối.
Tư Thần Diệu vốn dĩ không nghĩ xử lý loại vai hề nhảy nhót này, nhưng thấy hắn dám động thủ về phía Hạ Lan Giác, trong ánh mắt tức khắc huyết quang chợt lóe.
Khoảng thời gian này năng lượng vẫn luôn áp chế dao động ở khu nguy hiểm cấp độ thấp nháy mắt trở nên mạnh mẽ hơn, làm cả người hắn đều nhiễm một tầng sát khí tàn nhẫn và nguy hiểm.
Còn Hạ Lan Giác bị hắn nắm tay thì ngẩn ra, chỉ cảm thấy linh lực trên người Tư Thần Diệu đột nhiên hỗn loạn, quả thực như là.. dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma..
Tư Thần Diệu nói thiếu chút nữa khiến cho những người khác khống chế không được mà trực tiếp phun tào, nhưng thật ra Hạ Lan Giác một chút cũng không sinh ra liên tưởng không đúng, thậm chí bản thân còn rất chột dạ:
"Hả? Nhưng mà.. Tôi cái gì cũng không biết a, không giúp gì cho anh được.."
Tư Thần Diệu:
"Luôn có thời điểm có thể sử dụng đến cậu, ngày thường cậu có thể ở bên cạnh chơi game."
Hạ Lan Giác:
".. Tôi đây chẳng phải là.. vẫn là ăn cơm mềm sao?"
Hạ Lan Giác vẫn cảm thấy rất chột dạ, vì những người khác đều rất lợi hại, chỉ có y cái gì cũng không biết. Tuy rằng như vậy có chút chiếm tiện nghi của Tư Thần Diệu nhưng Hạ Lan Giác vẫn không muốn cự tuyệt.
Nếu đáp ứng cái đề nghị này của Tư Thần Diệu thì mình lại có ăn có uống và chơi game, còn có thể ở cùng Tư Thần Diệu, quả thực là điều kiện không thể tốt hơn.
Bởi vậy Hạ Lan Giác cuối cùng vẫn đáp ứng, chỉ là có vẻ vô cùng ngượng ngùng. Cũng may y chợt nghĩ đến tuy rằng y sẽ không làm trợ lý sống, nhưng nếu có thể đi theo Tư Thần Diệu vậy có thể bảo hộ anh ta bất cứ lúc nào. Vì thế hơi yên tâm và thoải mái một chút.
Những người khác vây xem toàn bộ quá trình, quả thực đều cay mắt, muốn gõ đầu Hạ Lan Giác nói cho y nên chột dạ rõ ràng là cái tên súc sinh đã dụ dỗ y kia a!
"Tên súc sinh dụ dỗ vị thành niên" không đỏ mặt chút nào, còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà hù Hạ Lan Giác đáp ứng về sau đều phải nghe lời hắn, những người khác nhìn mà một lời khó nói hết, Mộ Dung Lam lúc sau liền đem Hạ Lan Giác cũng cấp kéo vào trong nhóm giao lưu phun tào Tư Thần Diệu.
Có Tư Thần Diệu dốc hết sức dụ dỗ, Hạ Lan Giác lại xác thật đơn thuần vô hại, không giống như người ẩn ác ý, lại còn rất đáng yêu, những người khác cũng tiếp nhận y làm thành viên mới, thái độ đối với y cũng rất tốt.
Hạ Lan Giác ngay từ đầu có điểm thụ sủng nhược kinh, nhưng từ từ cũng không còn câu nệ nữa, cùng những người khác dần dần quen thuộc hơn.
Trong đó Chử Minh Hi mặt ngoài tuổi gần hắn nhất rất hợp nhau, bởi vì làm một trạch nam trầm mê internet, Chử Minh Hi đối game vô cùng giỏi, cũng rất thích chơi game, cùng với Hạ Lan Giác tay mơ mới vừa tiến vào game chơi rất ăn nhịp với nhau.
Chơi đùa như vậy mà qua một đoạn thời gian, giữa đường nối tiếp một chiếc phi thuyền khác, đem những người được Hạ Lan Giác cứu và mấy tên đạo tặc tinh tế bị Tư Thần Diệu bắt dời qua, phi thuyền rốt cuộc tới mục đích -- Căn cứ tiếp viện lính đánh thuê của khu tinh cầu E.
Hạ Lan Giác gần đây đã hiểu không ít về phong tục thế giới này, biết mật độ dân cư cao nhất của đế quốc An Diệu là khu chủ tinh, mà bên ngoài khu chủ tinh là mấy khu ngoại tinh dân cư thưa thớt, chỉ có một ít người canh gác và công tác trên đó, tinh cầu có dân cư sinh sống chỉ có mấy cái.
Dường như ngoại trừ khu tinh cầu F hoàn toàn không có người đi, trong đó khu tinh cầu E cũng xem như khá hoang vắng, dân cư đông nhất ở một nơi gọi là tinh cầu Bạch Lan, đồng thời cũng là căn cứ tiếp viện lính đánh thuê khu tinh cầu E.
Khu tinh cầu ngoại biên thường ít dân cư nhưng diện tích lãnh thổ rộng lớn và có số lượng tài nguyên không ít, cùng đã được đế quốc An Diệu gom vào bản đồ quốc gia.
Nhưng ngại với nhân lực hạn chế, rất nhiều tài nguyên quốc gia đều tạm thời không có tinh lực khai phá, đặc biệt là tài nguyên dị thú.
Thậm chí sau cuộc khủng hoảng Bigbang vừa mới đi qua, thời điểm đế quốc vừa mới thành lập, rất nhiều khu vực tài nguyên đều chưa bị tra xét qua.
Một số người thấy được ích lợi to lớn ẩn giấu trong đó, đã đích thân đi khu tinh cầu ngoại biên tìm bảo vật, săn dị thú, thu được một ít tài nguyên quý giá, lại ngầm giao dịch với kẻ có tiền ở khu chủ tinh.
Bởi vì có lợi, người làm chuyện này càng ngày càng nhiều. Sau khi trải qua sự phát triển, phía chính phủ dứt khoát cho phép loại lính đánh thuê này tồn tại, cho bọn họ tới khu vực tinh tế chưa khai phá tiến hành thám hiểm, cùng quyền lợi sở hữu mọi thứ thu hoạch được.
Ở mỗi khu tinh cầu còn được thành lập căn cứ tiếp viện chuyên môn cho lính đánh thuê.
Tuy rằng người có cấp bậc nguyên lực cao phần lớn đều bị quân đội thu nhận nhưng cũng có không ít người không thích hợp với cuộc sống khuôn khổ của quân nhân, nhưng lại có thực lực mạnh và thích chiến đấu, lúc này làm lính đánh thuê là một sự lựa chọn tốt.
Lính đánh thuê hàng năm ở khu tinh cầu ngoại biên mạo hiểm, thời gian tụ tập ở khu dân cư chủ tinh rất ít, vừa lúc có thể làm giảm lại bọn họ tạo thành nguy hiểm cho xã hội. Vì giá trị vũ lực cá nhân quá cao, dễ sinh ra uy hiếp đối với trật tự xã hội.
Hiện giờ chế độ lính đánh thuê đã rất hoàn thiện, các phương diện đều bị đế quốc giám thị, phi thuyền của bọn Tư Thần Diệu vừa tiến vào phạm vi căn cứ tiếp viện đã bị họ theo dõi.
"Số hiệu phi thuyền đã được kiểm tra đối chiếu, vui lòng hạ cánh xuống sân số 3 để kiểm tra."
Căn cứ tiếp viện kiểm tra rất nghiêm ngặt, ngoại trừ kiểm tra phi thuyền, cấm trang bị hỏa lực quá mạnh, thân phận của nhân viên đi đến cũng phải thẩm tra đối chiếu, tránh cho đào phạm đạo tặc tinh tế lẫn vào trong đó.
Trên phi thuyền của bọn họ có Hạ Lan Giác thân phận không rõ, phi thuyền cũng phải cải trang qua vì các loại thiết bị đều có chút vượt quá tiêu chuẩn. Bất quá Tư Thần Diệu lại không lo lắng, đeo cho Hạ Lan Giác một cái vòng tay.
"Đây là quang não, có thể thông qua kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì."
Tuy tình cảnh của Tư Thần Diệu không tính là rất tốt nhưng dù sao cũng là Thái tử của đế quốc An Diệu, loại việc nhỏ này với hắn mà nói không khó xử lý.
Sau khi robot kiểm tra an ninh lục soát một vòng trong phi thuyền, quả nhiên đối với trang bị của phi thuyền và Hạ Lan Giác không hộ khẩu thì không có biểu đạt bất kỳ ý kiến gì, thuận lợi thông qua kiểm tra, cho bọn họ đem phi thuyền chuyển đến khu nghỉ ngơi.
Hạ Lan Giác nhìn bên ngoài đủ loại kiểu dáng phi thuyền khác nhau lui tới, cũng như những tòa nhà có tạo hình kỳ lạ cách đó không xa, trong mắt tràn ngập tò mò.
Y đã quan sát dải ngân hà trong vũ trụ vài ngày, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dạng thành thị chân thật của thế giới này.
Tư Thần Diệu thấy y mặt lộ vẻ muốn xuống, hỏi y:
"Muốn xuống đi dạo không?"
Sau khi bọn họ dừng lại ở căn cứ tiếp viện không lâu, ngoại trừ Mộ Dung Lam phải rời khỏi phi thuyền tiến hành công tác ngoại giao tiếp viện cần thiết còn những người khác đều giống nhau trạch ở trên phi thuyền.
Đặc biệt là Tư Thần Diệu.
Vì thân phận của hắn có điểm mẫn cảm, tuy là bọn họ tham gia vào đoàn lính đánh thuê này, đều đã làm ngụy trang tương ứng, nhưng vì giảm bớt sự nguy hiểm, tất nhiên là càng ít sơ hở càng tốt.
Hạ Lan Giác lúc này còn không biết những việc này, nghe Tư Thần Diệu nói như vậy, lập tức kinh hỉ nói:
"Tôi có thể đi xuống dạo sao?"
Y còn tưởng rằng bản thân là một người không hộ khẩu, tạm thời không tiện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài chứ.
Tư Thần Diệu:
"Có thể, mang mặt nạ là được. Đợi chút ta mang cậu đi, vừa lúc mua cho cậu ít quần áo rồi ăn một bữa."
Căn cứ lính đánh thuê có không ít người cổ quái, mang mặt nạ coi như là thao tác rất hay thấy.
Mặt nạ của bọn họ còn có chức năng che chắn, không cần lo lắng bị người ta chụp được tới tiến hành tìm hiểu đối chiếu, trừ phi là bị người ta cường ngạnh xé xuống, nếu không cơ bản không cần lo lắng sẽ tiết lộ thân phận.
Hạ Lan Giác đã dùng trang phục nơi này thay cho trường bào pháp y của mình, nhưng đều là những mẫu cơ bản do robot tạm thời thiết kế, mặc không thành vấn đề, cũng không tính là khó coi, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thiếu cái gì đó, cũng xác thật nên mua một ít.
Tuy rằng mua hàng trực tuyến càng thuận tiện hơn nhưng ở căn cứ tiếp viện mua hàng trực tuyến cũng chỉ có thể chọn cửa hàng địa phương, những chỗ khác xa quá không cho đưa hàng hóa.
Vừa lúc Hạ Lan Giác nghĩ muốn đi dạo, không bằng đi đến cửa tiệm mua. Hơn nữa Hạ Lan Giác đối với mỹ thực hứng thú lớn như vậy, nếu có thể nếm thử tay nghề của đầu bếp chân chính làm cơm, có lẽ sẽ cao hứng vô cùng.
Cuối cùng Mộ Dung Lam còn có Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu ba người cùng nhau xuống phi thuyền, Mộ Dung Lam phải vất vả làm việc, Tư Thần Diệu thì mang khẩu trang che nửa mặt dẫn theo Hạ Lan Giác nhàn nhã dạo phố.
Hạ Lan Giác đối với quần áo của thế giới này đã dần dần thích ứng, nhưng mà sau khi được Tư Thần Diệu mang tiến các loại cửa hàng trang phục, y mới phát hiện đồ vật mà y cần thích ứng còn có rất nhiều.
Lộ cánh tay lộ đùi chỉ là việc nhỏ, còn có trang phục hở rốn, áo hai dây, ngực chữ V, khoét sâu, lưới, ren, ngay cả nội y đều có thể kết hoa, Hạ Lan Giác chưa từng thấy trong một trăm năm qua cũng không khỏi trợn mắt há mồm đến mặt đỏ tai hồng.
Tư Thần Diệu thật ra không muốn làm y khó xử, chọn cho y phong cách cũng không phải gợi cảm nhưng mà bộ đồ liền thân lông xù, tai thỏ và tai mèo gì đó, cũng làm người ta cảm thấy rất thẹn thùng a!
Hạ Lan Giác bị Tư Thần Diệu nhét vào một bộ áo ngủ hình chú thỏ con, hơi quay đầu một chút, lỗ tai dài trên mũ sẽ hất qua hai bên, làm Hạ Lan Giác ngượng ngùng lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Thần Diệu quyết định, còn mua cả một loạt.
Hạ Lan Giác: "..."
Thiếu nợ lại gia tăng rồi, hơn nữa còn tốn cho loại quần áo cảm thấy thẹn thùng như vậy..
Cuối cùng Tư Thần Diệu nhìn gương mặt đỏ bừng của Hạ Lan Giác, chỉ cảm thấy y mặc cái gì cũng đáng yêu, không cẩn thận đã mua hơi nhiều, thiếu chút nữa đem toàn bộ cửa hàng mua hết.
Hạ Lan Giác khóc không ra nước mắt: "..."
Một cái pháp thuật thanh khiết là có thể giải quyết vấn đề tắm rửa, hơn nữa y đã thành tiên thể, trên người căn bản là sẽ không ra tạp chất, thật sự không cần mua nhiều như vậy a!
Bởi vì mua quá nhiều bọn họ đã tốn không ít thời gian ở cửa hàng trang phục, vì thế không đợi bọn họ đi dạo những chỗ khác, đã đến tiệm ăn cơm trước.
Tư Thần Diệu:
"Đi ăn cơm trước, nghe nói nơi này có cái cửa hàng thịt nướng hương vị rất ngon. Những chỗ khác ăn xong lại đi dạo."
Nghe được có ăn ngon, Hạ Lan Giác vừa bị đả kích tinh thần tức khắc sống lại, mặt đầy chờ mong và kích động nhìn Tư Thần Diệu:
"Được a được a."
Tư Thần Diệu duỗi tay sờ đầu Hạ Lan Giác, nghĩ cậu nhóc này cũng quá dễ dụ, không cẩn thận một chút là có thể bị người ta lừa đi mất, quả thật về sau cần phải nhìn chằm chằm mới được.
Tư Thần Diệu nói cửa hàng thịt nướng có hương vị rất ngon, khách khứa đầy nhà, còn có không ít người đang xếp hàng chờ.
Cũng may Tư Thần Diệu nhớ rõ đã đặt bàn trước, kiểm tra đối chiếu với robot phục vụ khách một chút, rồi dẫn Hạ Lan Giác đi vào trong.
Nhưng mà lúc này một giọng nói kiêu ngạo vang lên, kêu bọn Tư Thần Diệu lại:
"Ê, hai người phía trước, đợi đã."
Một thanh niên tóc vàng cà lơ phất phơ đi đến trước mặt bọn họ, đánh giá Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác một chút, giọng điệu khá thô lỗ nói:
"Hai người các ngươi có chỗ? Nhường cho ta, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói."
Tư Thần Diệu không thèm dừng lại, mang theo Hạ Lan Giác lướt qua chướng ngại vật tiếp tục đi vào trong.
Thanh niên tóc vàng tức khắc giận dữ, đạp vào cái giá bên cạnh một đạp, cao giọng mắng:
"Lỗ tai điếc hả? Lão tử cùng ngươi nói chuyện đó!"
Tư Thần Diệu như cũ không thèm nhìn một cái, Hạ Lan Giác thì quay đầu lại kỳ quái mà nhìn thanh niên tóc vàng một cái, không hiểu được vì sao tên gia hỏa vừa đến Linh Hư kỳ này lại kiêu ngạo như vậy.
Hạ Lan Giác không ý thức được, y che giấu tu vi, mà tình huống của Tư Thần Diệu lại càng đặc thù, hai người nhìn sơ qua đều như người bình thường không có nguyên lực.
Thanh niên tóc vàng tuy rằng mới là Linh Hư kỳ, nhưng khi dễ người thường cũng dư dả.
"Trần ca, bọn họ giống như không đồng ý, hôm nay chúng ta hẹn hò, chẳng lẽ không thể ăn được thịt nướng sao?"
Lúc này bạn gái thanh niên tóc vàng cũng lại đây, không chỉ không khuyên nhủ hắn, ngược lại còn nói như vậy.
Mắt thấy hai tên "Phế vật" đều dám không đem hắn để vào mắt, tên tóc vàng càng thêm tức giận, bạn gái nói càng giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn một phen đẩy robot duy trì trật tự đi lên khuyên giải ra, tiện tay cầm lấy bình hoa trang trí bên cạnh, phang nó về phía Hạ Lan Giác đằng trước.
Những người khác trong nhà hàng nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên trong lòng nhấc lên.
Thanh niên tóc vàng kia tuy rằng thực lực chỉ ở mức trung đẳng nhưng có chút bối cảnh, là em vợ của đoàn trưởng quân đoàn đánh thuê Hắc Long.
Quân đoàn đánh thuê Hắc Long là đoàn lính đánh thuê mới quật khởi ở khu E gần hai năm nay, tác phong kiêu ngạo, hơn nữa rất bênh vực người mình, có phần không nói lý lẽ.
Cố tình thực lực lại rất mạnh, đặc biệt là đoàn trưởng, đạt tới cấp A đỉnh phong, ở trong căn cứ xem như số một số hai, khó gặp địch thủ.
Tên tóc vàng làm em vợ hắn, luôn ỷ vào cái thân phận này ở bên ngoài diệu võ dương oai bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa chuyên môn khi dễ những người thực lực không cao và không có bối cảnh, ở căn cứ tiếp viện cũng coi như là một tên ác bá.
Người bị hắn ức hiếp cũng không có cách nào đối kháng lại quân đoàn đánh thuê Hắc Long, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Lần này cũng là thấy hai người Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu không có thực lực gì lại lạ mặt, tên tóc vàng mới muốn chiếm tiện nghi của bọn họ, giở trò thị uy.
Chỉ là không nghĩ tới, hai người nhìn không đến cấp D lại không giống những người khác ngoan ngoãn chịu thua như vậy, ngược lại trực tiếp cùng tên tóc vàng đối nghịch.
Mắt thấy tên tóc vàng động thủ, những người khác tựa hồ đã thấy trước được kết cục của Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu, làm tốt chuẩn bị thở dài tiếc nuối.
Tư Thần Diệu vốn dĩ không nghĩ xử lý loại vai hề nhảy nhót này, nhưng thấy hắn dám động thủ về phía Hạ Lan Giác, trong ánh mắt tức khắc huyết quang chợt lóe.
Khoảng thời gian này năng lượng vẫn luôn áp chế dao động ở khu nguy hiểm cấp độ thấp nháy mắt trở nên mạnh mẽ hơn, làm cả người hắn đều nhiễm một tầng sát khí tàn nhẫn và nguy hiểm.
Còn Hạ Lan Giác bị hắn nắm tay thì ngẩn ra, chỉ cảm thấy linh lực trên người Tư Thần Diệu đột nhiên hỗn loạn, quả thực như là.. dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất