Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 9: Thập Thất.

Trước Sau
Editor: AmiLee

Thân hình Hạ Lan Giác nhìn như tinh tế, nhưng bị bộ đồ phòng hộ mặc vào như vậy, cũng không có vẻ gầy yếu, nhưng thật ra dáng người cân xứng, tỉ lệ cực tốt.

Tuy rằng so sánh với người thời đại này mà nói không quá cao, thoạt nhìn không hề có lực uy hiếp, nhưng lại có loại mỹ cảm hơi mang vẻ ngây ngô.

Kỳ thật đây vốn dĩ cũng không có gì, thứ đồ phòng hộ này Tư Thần Diệu bọn họ cũng đều phải xuyên, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng có lẽ là cùng Hạ Lan Giác lúc trước mặc trường bào đối lập quá mãnh liệt, thế cho nên Tư Thần Diệu lúc này không hiểu sao lại có cảm giác hơi mất tự nhiên.

Thường xuyên mặc quần áo rộng thùng thình, chợt thử kiểu dáng bó sát người như vậy, Hạ Lan Giác thập phần không quen.

Pháp bào của y tài liệu đặc biệt vô cùng mỏng nhẹ, bị bộ đồ phòng hộ ép sát ở bên trong chỉ còn lại một tầng xúc cảm hơi mỏng.

Mà bộ đồ phòng hộ cũng hoàn toàn dán sát thân thể, làm Hạ Lan Giác thậm chí có loại cảm giác cổ quái chính mình phảng phất như không có mặc quần áo, vô cùng mất tự nhiên.

Ngoại trừ trên thân mặc bộ đồ phòng hộ, bọn Tư Thần Diệu mặc quần áo khác tuy rằng Hạ Lan Giác cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không đến mức không thể tiếp thu.

Bất quá hiện tại, Hạ Lan Giác nhịn không được duỗi tay kéo kéo bộ đồ phòng hộ trên người, hiển nhiên không muốn mặc một thân như vậy.

Tư Thần Diệu tuy rằng cũng cảm thấy có điểm quái dị, nhưng thấy thế vội vàng đè lại động tác của Hạ Lan Giác, kêu Chử Minh Tú giải thích cho y.

"Đây là đồ phòng hộ, đợi chút muốn mang các ngươi đi ra ngoài, bên ngoài phóng xạ rất lớn, sợ ngài chịu ảnh hưởng, lão đại cố ý cho ngài dùng."

Chử Minh Tú vội vàng nói với Hạ Lan Giác.

Nghe đối phương nói đây là vì bảo hộ y, Hạ Lan Giác cuối cùng vẫn kiềm chế ý niệm kéo xuống đồ phòng hộ, chịu đựng cảm giác thấy thẹn phảng phất như không có mặc quần áo, ý đồ né tránh tầm mắt những người khác, đặc biệt là Tư Thần Diệu.

Cũng may Tư Thần Diệu còn có việc phải làm, không có bao nhiêu thời gian lãng phí ở chuyện nhìn chằm chằm lên Hạ Lan Giác.

Cùng Chử Minh Tú an bài tốt cho Hạ Lan Giác cùng những người này, rất nhanh hắn phải dẫn người lên trên mặt đất.

Hạ Lan Giác không hiểu phóng xạ là cái gì, chỉ biết trên mặt đất có nguy hiểm, bởi vậy còn rất là cảnh giác.

Nhưng mà chờ bọn họ từ dưới nền đất ngồi phi hành khí chở người đi lên, mãi cho đến tiến vào phi thuyền, Hạ Lan Giác cẩn thận mà chú ý chung quanh mà vấn đề gì cũng không phát hiện.

Y chỉ biết trên mặt đất độ dày linh khí so với phía dưới còn cao hơn, có thể so với động thiên phúc địa không tồi.

Nếu đã không biết tu vi thật của những người này, nói nơi này là Tiên giới khẳng định Hạ Lan Giác cũng tin.

Linh khí nồng đậm như vậy, cũng không phải gặp địch nhân gì mà những người được y cứu đó lại có một bộ dạng như lâm vào đại địch, cũng không chủ động hấp thu linh khí.

Hơn nữa thời điểm Hạ Lan Giác hấp thu linh khí, thế nhưng còn phát hiện bộ đồ phòng hộ đang mặc trên người này gây trở ngại.

Hạ Lan Giác cảm giác không hiểu ra sao, bất quá nếu y đã giấu kín lai lịch của mình rồi, tạm thời cũng không muốn bại lộ quá nhiều mình cùng những người khác có chỗ không giống nhau.

Nếu đã chuẩn bị ở lại thế giới này, lúc trước không ý thức được thì quên đi, về sau vẫn phải cẩn thận hơn một chút.

Nếu nơi này đã không phải là Tiên giới, vậy thì có lẽ sẽ không có người khác phi thăng đến từ các thế giới mà người ta nói tới, có lẽ còn vô cùng bài ngoại.

Nói như vậy Hạ Lan Giác hiển nhiên không thể tùy tiện ăn ngay nói thật, đem mọi chuyện bao gồm lai lịch của mình đều nói rõ ràng, tốt nhất nên giấu đi, tìm cách khác, lấy cớ người của thế giới này có thể tiếp thu.

Bởi vậy mặc dù Hạ Lan Giác hiện tại cảm giác có rất nhiều đồ vật không hiểu được, nhưng để tránh bị người ta phát hiện ra y không phải người của thế giới này.



Hạ Lan Giác quyết định tạm thời đem nghi vấn đều giấu ở trong lòng, cùng những người khác giống nhau, không thể biểu hiện ra bộ dạng cái gì cũng đều không hiểu.

Hạ Lan Giác bị mang lên phi thuyền, sau đó được Tư Thần Diệu mang đến phòng đã chuẩn bị cho y, còn những người khác cố ý an bài ở một nơi khác.

Hạ Lan Giác cảm thấy phi thuyền đại khái là pháp khí phi hành của Tư Thần Diệu, khuynh hướng và phong cách bên trong tràn ngập cảm xúc lạnh băng của kim loại tuy rằng y không phải quá quen thuộc với tạo hình pháp khí.

Nhưng sau khi xem qua căn cứ ngầm của bọn đạo tặc tinh tế, Hạ Lan Giác suy đoán phong cách nơi này đại khái chính là như vậy.

Nhưng phòng Tư Thần Diệu chuẩn bị cho y lại có điểm không giống nhau.

Bất đồng với chỉnh thể bên ngoài cứng rắn màu xám lạnh, nơi này không chỉ có sắc thái phong phú, hơn nữa thoạt nhìn còn thoải mái và mềm mại hơn.

Tường màu xanh lam và trắng, nóc nhà là hình bầu trời, đèn treo ấm áp ngôi sao màu vàng, giường màu cam xõa tung mềm mại, một chiếc ghế xích du dành cho một người ngồi, bên cạnh tường để một cái kệ để sách và thú bông nhỏ, trên mặt đất trải thảm dày màu xám, còn có mấy cái ôm gối căng phồng họa tiết hoạt hình chất đống ở khắp nơi.

Không riêng Hạ Lan Giác, Tư Thần Diệu cũng bị cảnh tượng trong phòng làm cho kinh sợ.

"Đây là ai làm?"

Tư Thần Diệu nhịn không được hỏi. Tại sao hắn không biết trên phi thuyền của mình còn có một cái kiểu ghế xích đu như vậy?

Hạ Lan Giác thấy Tư Thần Diệu cũng không có mở ra cái đồ vật dùng để liên lạc với những người khác, liền nghi hoặc hắn đang nói chuyện với ai thì nghe một âm thanh phảng phất từ bốn phương tám hướng vang lên:

"Báo cáo, là tôi. Đây là căn cứ vào tình huống để người vào ở, trên Tinh Võng chọn lọc ra cách trang trí phòng ít lỗi nhất dành cho thanh thiếu niên."

Đây là âm thanh của hệ thống trí năng Thập Thất.

Hạ Lan Giác phát hiện ở phụ cận không thấy người nói chuyện, trong lòng hồ nghi, hay là chủ nhân của âm thanh này có tu vi cao hơn y sao?

Tư Thần Diệu nghe vậy dừng một chút, hỏi:

"Đồ vật này là ở đâu ra?"

"Đều là tôi làm tạm thời, may mà kỹ sư máy móc có nhiều tài liệu, tôi phun sơn lên tường và đồ đạc. Trên phi thuyền chỉ có kim loại không có vật liệu gỗ tự nhiên, tôi liền dùng thép vôn-fram làm xích đu và kệ sách, lại phun sơn lên giả gỗ. Trước mắt xem ra hiệu quả không tồi."

Giọng điệu ngữ khí máy móc của Thập Thất hiển lộ ra một tia đắc ý.

"..."

Tư Thần Diệu cảm giác có chút đau đầu, lấy thép vôn-fram đi làm xích đu..

"Ngươi lại tự tiện xâm lấn vào khu chế tạo robot của Lộ Bách, còn động đến tài liệu của hắn.. Chỉ sợ hắn bị ngươi làm cho tức chết."

Tư Thần Diệu nói với hệ thống trí năng thích gây chuyện. Những cái tài liệu đó của Lộ Bách đều là tài liệu quân dụng khó được, bao gồm cả sơn đều rất là trân quý.

Phòng này của Hạ Lan Giác nhìn chỉ như là cái phòng thiếu nhi vô cùng bình thường, nhưng trên thực tế trang hoàng thực sự không hề rẻ.

Thập Thất còn chân thành nói:

"Tôi đã kiểm tra qua, những tài liệu này sử dụng ở nhà cũng hoàn toàn an toàn, vẫn luôn vứt xó thì quá lãng phí."

Hạ Lan Giác thấy Tư Thần Diệu cùng cái âm thanh kia trò chuyện qua lại, cũng không có bộ dạng đề phòng thì biết đối phương hẳn là Tư Thần Diệu quen biết, không có gì nguy hiểm.

Lời bọn họ nói Hạ Lan Giác nghe không hiểu, vì thế y liền đem lực chú ý hơn phân nửa đặt ở trên trang trí trong phòng.

Tuy nói căn phòng này thiết kế ở hiện tại hoàn toàn là phòng thiếu nhi bình thường thậm chí có điểm hơi thô tục, nhưng đối với Hạ Lan Giác mà nói ngược lại thực sự rất là mới lạ.



Ở đại lục Cửu Linh, tu sĩ và phàm nhân đều có theo đuổi xa hoa lãng phí, đem nhà cửa và động phủ xây dựng đến dị thường xa hoa, nhưng phong cách bên trong vĩnh viễn đều là như vậy, chưa từng có người nào nghĩ tới trang trí căn phòng tràn ngập đủ mọi màu sắc và trẻ con như vậy.

Không có trải qua niềm vui thời thơ ấu Hạ Lan Giác đối với căn phòng này khá thích, đây là cảm giác mới mẻ một trăm năm qua y chưa từng được trải nghiệm.

Thấy trên mặt Hạ Lan Giác che không được thần sắc cao hứng, Tư Thần Diệu nguyên bản còn muốn quở trách Thập Thất lập tức thay đổi giọng điệu:

"Bỏ đi, dùng đã dùng rồi, chính ngươi đi tìm Lộ Bách thẳng thắn khai báo, tài liệu sau này ta lại bổ sung thêm cho hắn."

Tư Thần Diệu dàn xếp xong cho Hạ Lan Giác, đem quang não trong phòng mở ra, lại mở phim hoạt hình cho y, rồi quay đầu đi tìm Mộ Dung Lam dò hỏi tình huống thẩm vấn đám đạo tặc tinh tế.

Tư Thần Diệu đi rồi, Hạ Lan Giác lại không có một lòng một dạ đắm chìm ở phim hoạt hình, mà là đối với căn phòng này vô cùng tò mò, nhịn không được lật xem khắp nơi nhìn một lượt.

Căn phòng này cùng với đại lục Cửu Linh đích xác rất không giống nhau, thoạt nhìn không chỉ thú vị lại còn giấu giếm huyền cơ.

Hạ Lan Giác cẩn thận sờ soạng trong chốc lát thì phát hiện có thể thay đổi ánh đèn, thay đổi tạo hình kệ sách, thay đổi hình dạng chiếc giường từ những cơ quan nhỏ.

Chuyện này ở trong mắt Hạ Lan Giác ngược lại không tính là chuyện khó khăn gì, nhưng trước kia chưa thấy qua người tu sĩ nào ở đại lục Cửu Linh có tính sáng tạo như vậy.

Hơn nữa trên mấy thứ này đều không có linh lực, đối với Hạ Lan Giác mà nói thì càng thêm mới lạ.

Hạ Lan Giác ở trong phòng đông sờ tây chạm vào mà chơi trong chốc lát, do dự một chút, quyết định đem Đại Hoàng thả ra.

Y từ hư không đi vào thế giới này đã hồi lâu, Đại Hoàng ở tiểu động thiên khẳng định đã chờ sốt ruột, phỏng chừng lo lắng đến lợi hại.

Hiện giờ được Tư Thần Diệu chuẩn bị cho y phòng ở trên pháp khí phi hành.

Tuy rằng cụ thể còn có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng Hạ Lan Giác cảm thấy cũng coi như là tạm thời yên ổn.

Không sai biệt lắm cũng nên đem Đại Hoàng thả ra, nói một chút tình huống cho nó, miễn cho nó quá mức lo lắng.

Hạ Lan Giác nghĩ như vậy liền dùng thần thức xác định một chút phụ cận an toàn, sau đó đem Đại Hoàng thả ra.

Y không biết cái âm thanh kia lúc trước cùng Tư Thần Diệu nói chuyện có còn ở đây không, đối với tu vi của đối phương cũng có chút nghi hoặc, nhưng nếu cậu đã không có dự cảm gì bất hảo, nghĩ đến hẳn là sẽ không bị đối phương khó xử.

Vì thế một con mèo mập màu cam đột nhiên xuất hiện ở trong phòng thiếu nhi màu xanh lam và trắng.

Nó liếc mắt một cái nhìn thấy trên người Hạ Lan Giác không có vấn đề gì, ngay lập tức nổi lên kinh ngạc với hoàn cảnh chung quanh:

"Đây là thuận lợi đến Tiên giới rồi sao? Tại sao nơi này lại.. như vậy?"

Đại Hoàng có chút nghèo từ, không biết hình dung loại phim hoạt hình của thế giới tương lai này như thế nào, chỉ cảm thấy Tiên giới trong tưởng tượng của nó thực sự bất đồng. Lại thấy ngay sau đó Hạ Lan Giác lắc lắc đầu, có chút chột dạ nói:

"Nơi này.. Hẳn là không phải Tiên giới."

Không có cảm giác được nhìn trộm nên Hạ Lan Giác không biết, khi y đang tò mò căn phòng, kỳ thật đã bị một "Người" đều xem ở trong mắt.

Mà khi y thả Đại Hoàng ra thậm chí thời điểm nói chuyện với mèo cam, cái "Người" này còn lập tức báo cáo cho Tư Thần Diệu.

"Lão đại lão đại, tiểu khả ái ngươi mang về còn thả ra một con mèo cam, còn cùng con mèo kia nói chuyện. Nó là mèo yêu sao?"

Trí tuệ nhân tạo Thập Thất tận chức tận trách, cẩn trọng mà báo cáo với chủ nhân.

Nếu có thể xem nhẹ âm thanh điện tử hưng phấn của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau