Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 14
Cuối cùng anh cũng không thật sự làm vậy, một tay xách người lên kẹp dưới nách mang đi.
Khương Hề: "..."
Thôi sống sót là ngon rồi, để ý tư thế làm chi..
Nhưng tốc độ của Úy Lam cực kì nhanh, nhanh đến nỗi Khương Hề lại hoài nghi cuộc đời lần nữa, đây có đúng là đồng loại hông vậy? Xách mình nhẹ nhàng như xách một con búp bê giẻ rách vậy á, mặt không đỏ không thở dốc luôn.
Chờ sau khi hai người đã bỏ xa con rối, Khương Hề lại chưa định đi xuống, bởi vì người đàn ông vẫn mau chóng tiến về phía trước, như đang có mục đích gì đấy.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Khương Hề bớt thời gian hỏi một câu.
Úy Lam vẫn chưa trả lời, mãi đến khi tới trước cửa một cái nhà chòi, mới buông cậu xuống.
Rốt cuộc người ta mới vừa cứu mình, Khương Hề rất có lễ phép nói một câu: "Cảm ơn anh." Hơi hơi mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Nguyên nhân chủ yếu lần này không tiếp tục nhây nữa, do Khương Hề cảm thấy khả năng sau đó mình còn phải nhờ đối phương vươn tay giúp đỡ, nay đương nhiên phải ngoan ngoãn một chút.
Úy Lam liếc xéo cậu một cái, trong lòng bỗng nghĩ mình gặp phải ma rồi, cái đứa.. Toàn thân trên dưới không lúc nào là không ra vẻ 'Tui rất diêm dúa' này? Sao lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu thế?
Anh lập tức vứt ngay cái suy nghĩ này ra sau đầu, lại lần nữa bước lên gõ cửa ba nhịp một nhẹ hai mạnh, có vẻ rất lễ phép, cảnh tượng trước mắt này khiến người ta cảm thấy quen ghê, Khương Hề thầm nghĩ kế tiếp có phải nên đạp cửa hay không?
Cũng may lần này mở cửa khá nhanh, hơn nữa còn là người quen, là ông lão dẫn mọi người vào thôn và sắp xếp con rối.
Khương Hề còn chưa kịp lên tiếng, thì thấy Úy Lam nhấc ông lão lên rồi xoay người rời đi.
"Ấy? Đợi em với, anh muốn đi đâu?" Khương Hề gọi.
Ông lão kia cũng chỉ kịp ú ớ hai tiếng, chẳng thốt được tiếng nào, liền bị xách đi chẳng còn thấy tăm hơi.
Khương Hề: "..."
Nhìn phương hướng rời đi, hình như là nhà bà cụ?
Muốn làm cái gì đấy? Mới vừa chạy ra lại trở về chịu chết!
Khương Hề đứng tại chỗ do dự hai giây, bất đắc dĩ phải đi theo, trực giác nói cho cậu, nếu như lúc này trốn đi, khả năng thật sự sẽ bỏ lỡ chân tướng.
Tuy rằng thế giới Game cực kì nguy hiểm, có người chỉ mong an toàn lựa chọn không làm, có thể lý giải, nhưng nếu mãi được an toàn, tại sao lại còn thiết lập phân đoạn tìm chân tướng làm gì? Mọi người cùng nhau trốn là được rồi.
Như vậy chỉ có một giải thích, cách này không thể thực hiện, Viên Bưu đã từng nói qua, hóa giải được chân tướng đằng sau sẽ có thể đạt được mấy thứ linh tinh như đạo cụ bảo mệnh, ở thế giới Game có độ nguy hiểm cao, đặc biệt hữu dụng.
Mặc kệ như thế nào, Khương Hề cũng chỉ do dự một chặp, bèn lập tức cà nhắc đuổi theo, tốc độ của cậu tương đối chậm, lúc tới nơi, trên mặt đất đã rải đầy thi thể con rối, thống nhất bị vặn rớt đầu, duy nhất một con còn hành động được, đứng ở phía sau bà cụ, thiếu mất cánh tay.
Khương Hề nháy mắt vỡ lẽ, mấy con rối này chỉ khi cái đầu bị chịu đòn nghiêm trọng thì mới mất đi năng lực hành động, giống như ông cụ đáng khinh bị mình đánh chết ở từ đường kia, cũng là đánh bậy đánh bạ lấy gạch đập trúng đầu vậy.
Ông lão lúc này còn đứng bên cạnh Úy Lam, muốn nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn nhưng lại không trốn được, bị người đàn ông giữ chặt.
Khương Hề yên lặng tới gần Úy Lam, không lên tiếng, quan sát tình thế phát triển.
Bên cạnh cũng không ít thôn dân chạy ra hóng hớt, nhưng đều đứng cách rất xa, không biết đang kiêng kị ai.
Một tay người đàn ông bóp chặt cổ ông lão, nhìn chằm chằm bà cụ đối diện lạnh lùng uy hiếp: "Nói hết tất cả mọi chuyện ra, nếu không, tôi giết lão."
Vẻ mặt bà cụ cực kì phẫn nộ, lại không nhân nhượng: "Lão ta chết thì liên quan gì đến tao? Dùng lão để uy hiếp tao, mày điên hả?"
Khương Hề cũng không biết anh đang toan tính gì, Úy Lam tiếp tục nói: "Tôi từng nghe qua một câu thơ, tuổi già chóng quên."
Chuyện là có hai bà tám ở đầu thôn, thích bàn tán chuyện của người khác, bà cụ thời trẻ dường như từng có cuộc tình với ai đó, nhưng cuối cùng chẳng thể ở bên nhau, hơn nữa nhiều năm nay mỗi khi người ấy tới thăm hỏi mụ đều cho đứng ngoài cửa.
Nay tuổi tác đã cao, trước đó không lâu có người cố ý lân la hỏi chuyện có phải bà cụ vẫn không muốn gặp mặt đối phương hay không.
Mụ biết người trong thôn không có văn hóa, chỉ thuận miệng nói câu: "Tuổi già chóng quên."
Ờ.. Đã quên, vậy thì thôi.
Nhưng Úy Lam biết câu tiếp theo của nó là: Duy không quên tương tư.
Một nhân vật khác trong câu chuyện chính là ông lão trong tay Úy Lam, trước đó khi anh theo dõi đối phương, thấy người này tới tìm bà cụ, nhưng lại bị nhốt đứng ngoài báo cáo tình huống trong thôn anh đã lấy làm kì lạ.
"Chết cũng chẳng liên quan gì đến bà?" Úy Lam lạnh lùng nhìn về phía ông lão, trên người bỗng hiện lên sát ý: "Nếu như vậy, ông liền không còn giá trị." Nói rồi siết chặt ngón tay.
Ông lão trợn trắng mắt, tuổi tác ông ta đã cao, hơn nữa vẫn chưa đổi thành thân thể con rối, chịu không nổi dày vò.
Khương Hề: "..."
Hơi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng.
Ánh mắt bà cụ đứng ở xa nhìn Úy Lam như muốn băm anh ra làm trăm mảnh, suýt tắt thở luôn, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Dừng tay! Mày.. Mày, buông ổng ra, tao nói hết với mày."
Đầu ngón tay Úy Lam buông lỏng một chút: "Vậy nói lẹ đi, tôi không kiễn nhẫn lắm đâu."
Bà cụ: "..."
Nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Từ đường xác thật là chuyên để thờ cúng con gái tao, vài thập niên trước, con bé vừa mới thành niên, đã bị mấy tên cặn bã hại chết! Kết quả người trong thôn đặt điều thế nào về con bé ư? Một bàn tay vỗ chẳng ra tiếng, nếu không phải ngày thường nó không kiểm điểm, cớ sao thu hút sói dữ được?"
Cuộc đời bà cụ cũng chẳng khá khẩm gì, chính bản thân mụ cũng bị người khác làm hại sau đó có mang, cho nên mới chia tay người yêu, gả cho một tên ác bá bợm rượu.
Từ đó về sau, mụ vẫn luôn sống trong đau khổ, mang thai vẫn bị đánh đập, thậm chí có lần suýt nữa sanh non, vất vả sinh con gái xong, ác bá thấy không phải con trai, đương nhiên càng đối xử khắt khe với mẹ con mụ.
Mụ ta quả thực nuôi lớn con gái từ trong bụi gai, chẳng sợ bản thân mệt như súc vật, chỉ cần có miếng cơm để con gái sống tiếp là được.
Mãi cho đến một ngày, con gái áo rách quần manh phơi thây đầu thôn, khoảnh khắc ấy, sợi dây lý trí của mụ hoàn toàn bị đứt.
Hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mụ chỉ có thể dùng cách của mình để báo thù, còn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về con gái mụ, bà cụ đều hoàn trả hết cho chúng.
Mụ biến đa số người dân trong thôn trở thành con rối, nói cho bọn họ, chỉ cần ăn máu thịt người khác, mới có thể trường sinh bất lão.
Có một khoảng thời gian rất lâu người trong thôn đều chém giết lẫn nhau, chờ sau khi toàn bộ mọi người đều biến thành con rối, bọn họ lại nhất trí đối ngoại, bắt đầu bắt giết những người đến từ bên ngoài.
Có rất nhiều nguyên nhân bà cụ mãi không chịu gặp ông lão, đấy là người yêu năm đó của mụ, chuyện tình cảm, dù đã qua vài thập niên cũng chẳng nói rõ được.
Liền như bà cụ lúc này chịu nói ra tất cả để cứu mạng đối phương vậy, rõ ràng đều là người sắp xuống mồ tới nơi rồi, nhưng vẫn muốn ông ta sống lâu thêm mấy ngày cũng được.
Úy Lam có được đáp án mình muốn, lập tức buông ông lão ra, câu đố đã được giải, việc cần làm lúc này là chờ chiều mai xe đến đón bọn họ.
Khương Hề tự dưng biết được chân tướng, tuy rằng vui mừng, nhưng thấy ánh mắt bà cụ âm u nhìn mình và Úy Lam, bỗng nhiên nghĩ tới gì dó.
Toàn bộ thôn đều là đại quân con rối của bà cụ á! Cậu còn có thể sống đến ngày mai được sao?
Khương Hề: "..."
Thôi sống sót là ngon rồi, để ý tư thế làm chi..
Nhưng tốc độ của Úy Lam cực kì nhanh, nhanh đến nỗi Khương Hề lại hoài nghi cuộc đời lần nữa, đây có đúng là đồng loại hông vậy? Xách mình nhẹ nhàng như xách một con búp bê giẻ rách vậy á, mặt không đỏ không thở dốc luôn.
Chờ sau khi hai người đã bỏ xa con rối, Khương Hề lại chưa định đi xuống, bởi vì người đàn ông vẫn mau chóng tiến về phía trước, như đang có mục đích gì đấy.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Khương Hề bớt thời gian hỏi một câu.
Úy Lam vẫn chưa trả lời, mãi đến khi tới trước cửa một cái nhà chòi, mới buông cậu xuống.
Rốt cuộc người ta mới vừa cứu mình, Khương Hề rất có lễ phép nói một câu: "Cảm ơn anh." Hơi hơi mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Nguyên nhân chủ yếu lần này không tiếp tục nhây nữa, do Khương Hề cảm thấy khả năng sau đó mình còn phải nhờ đối phương vươn tay giúp đỡ, nay đương nhiên phải ngoan ngoãn một chút.
Úy Lam liếc xéo cậu một cái, trong lòng bỗng nghĩ mình gặp phải ma rồi, cái đứa.. Toàn thân trên dưới không lúc nào là không ra vẻ 'Tui rất diêm dúa' này? Sao lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu thế?
Anh lập tức vứt ngay cái suy nghĩ này ra sau đầu, lại lần nữa bước lên gõ cửa ba nhịp một nhẹ hai mạnh, có vẻ rất lễ phép, cảnh tượng trước mắt này khiến người ta cảm thấy quen ghê, Khương Hề thầm nghĩ kế tiếp có phải nên đạp cửa hay không?
Cũng may lần này mở cửa khá nhanh, hơn nữa còn là người quen, là ông lão dẫn mọi người vào thôn và sắp xếp con rối.
Khương Hề còn chưa kịp lên tiếng, thì thấy Úy Lam nhấc ông lão lên rồi xoay người rời đi.
"Ấy? Đợi em với, anh muốn đi đâu?" Khương Hề gọi.
Ông lão kia cũng chỉ kịp ú ớ hai tiếng, chẳng thốt được tiếng nào, liền bị xách đi chẳng còn thấy tăm hơi.
Khương Hề: "..."
Nhìn phương hướng rời đi, hình như là nhà bà cụ?
Muốn làm cái gì đấy? Mới vừa chạy ra lại trở về chịu chết!
Khương Hề đứng tại chỗ do dự hai giây, bất đắc dĩ phải đi theo, trực giác nói cho cậu, nếu như lúc này trốn đi, khả năng thật sự sẽ bỏ lỡ chân tướng.
Tuy rằng thế giới Game cực kì nguy hiểm, có người chỉ mong an toàn lựa chọn không làm, có thể lý giải, nhưng nếu mãi được an toàn, tại sao lại còn thiết lập phân đoạn tìm chân tướng làm gì? Mọi người cùng nhau trốn là được rồi.
Như vậy chỉ có một giải thích, cách này không thể thực hiện, Viên Bưu đã từng nói qua, hóa giải được chân tướng đằng sau sẽ có thể đạt được mấy thứ linh tinh như đạo cụ bảo mệnh, ở thế giới Game có độ nguy hiểm cao, đặc biệt hữu dụng.
Mặc kệ như thế nào, Khương Hề cũng chỉ do dự một chặp, bèn lập tức cà nhắc đuổi theo, tốc độ của cậu tương đối chậm, lúc tới nơi, trên mặt đất đã rải đầy thi thể con rối, thống nhất bị vặn rớt đầu, duy nhất một con còn hành động được, đứng ở phía sau bà cụ, thiếu mất cánh tay.
Khương Hề nháy mắt vỡ lẽ, mấy con rối này chỉ khi cái đầu bị chịu đòn nghiêm trọng thì mới mất đi năng lực hành động, giống như ông cụ đáng khinh bị mình đánh chết ở từ đường kia, cũng là đánh bậy đánh bạ lấy gạch đập trúng đầu vậy.
Ông lão lúc này còn đứng bên cạnh Úy Lam, muốn nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn nhưng lại không trốn được, bị người đàn ông giữ chặt.
Khương Hề yên lặng tới gần Úy Lam, không lên tiếng, quan sát tình thế phát triển.
Bên cạnh cũng không ít thôn dân chạy ra hóng hớt, nhưng đều đứng cách rất xa, không biết đang kiêng kị ai.
Một tay người đàn ông bóp chặt cổ ông lão, nhìn chằm chằm bà cụ đối diện lạnh lùng uy hiếp: "Nói hết tất cả mọi chuyện ra, nếu không, tôi giết lão."
Vẻ mặt bà cụ cực kì phẫn nộ, lại không nhân nhượng: "Lão ta chết thì liên quan gì đến tao? Dùng lão để uy hiếp tao, mày điên hả?"
Khương Hề cũng không biết anh đang toan tính gì, Úy Lam tiếp tục nói: "Tôi từng nghe qua một câu thơ, tuổi già chóng quên."
Chuyện là có hai bà tám ở đầu thôn, thích bàn tán chuyện của người khác, bà cụ thời trẻ dường như từng có cuộc tình với ai đó, nhưng cuối cùng chẳng thể ở bên nhau, hơn nữa nhiều năm nay mỗi khi người ấy tới thăm hỏi mụ đều cho đứng ngoài cửa.
Nay tuổi tác đã cao, trước đó không lâu có người cố ý lân la hỏi chuyện có phải bà cụ vẫn không muốn gặp mặt đối phương hay không.
Mụ biết người trong thôn không có văn hóa, chỉ thuận miệng nói câu: "Tuổi già chóng quên."
Ờ.. Đã quên, vậy thì thôi.
Nhưng Úy Lam biết câu tiếp theo của nó là: Duy không quên tương tư.
Một nhân vật khác trong câu chuyện chính là ông lão trong tay Úy Lam, trước đó khi anh theo dõi đối phương, thấy người này tới tìm bà cụ, nhưng lại bị nhốt đứng ngoài báo cáo tình huống trong thôn anh đã lấy làm kì lạ.
"Chết cũng chẳng liên quan gì đến bà?" Úy Lam lạnh lùng nhìn về phía ông lão, trên người bỗng hiện lên sát ý: "Nếu như vậy, ông liền không còn giá trị." Nói rồi siết chặt ngón tay.
Ông lão trợn trắng mắt, tuổi tác ông ta đã cao, hơn nữa vẫn chưa đổi thành thân thể con rối, chịu không nổi dày vò.
Khương Hề: "..."
Hơi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng.
Ánh mắt bà cụ đứng ở xa nhìn Úy Lam như muốn băm anh ra làm trăm mảnh, suýt tắt thở luôn, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Dừng tay! Mày.. Mày, buông ổng ra, tao nói hết với mày."
Đầu ngón tay Úy Lam buông lỏng một chút: "Vậy nói lẹ đi, tôi không kiễn nhẫn lắm đâu."
Bà cụ: "..."
Nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Từ đường xác thật là chuyên để thờ cúng con gái tao, vài thập niên trước, con bé vừa mới thành niên, đã bị mấy tên cặn bã hại chết! Kết quả người trong thôn đặt điều thế nào về con bé ư? Một bàn tay vỗ chẳng ra tiếng, nếu không phải ngày thường nó không kiểm điểm, cớ sao thu hút sói dữ được?"
Cuộc đời bà cụ cũng chẳng khá khẩm gì, chính bản thân mụ cũng bị người khác làm hại sau đó có mang, cho nên mới chia tay người yêu, gả cho một tên ác bá bợm rượu.
Từ đó về sau, mụ vẫn luôn sống trong đau khổ, mang thai vẫn bị đánh đập, thậm chí có lần suýt nữa sanh non, vất vả sinh con gái xong, ác bá thấy không phải con trai, đương nhiên càng đối xử khắt khe với mẹ con mụ.
Mụ ta quả thực nuôi lớn con gái từ trong bụi gai, chẳng sợ bản thân mệt như súc vật, chỉ cần có miếng cơm để con gái sống tiếp là được.
Mãi cho đến một ngày, con gái áo rách quần manh phơi thây đầu thôn, khoảnh khắc ấy, sợi dây lý trí của mụ hoàn toàn bị đứt.
Hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mụ chỉ có thể dùng cách của mình để báo thù, còn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về con gái mụ, bà cụ đều hoàn trả hết cho chúng.
Mụ biến đa số người dân trong thôn trở thành con rối, nói cho bọn họ, chỉ cần ăn máu thịt người khác, mới có thể trường sinh bất lão.
Có một khoảng thời gian rất lâu người trong thôn đều chém giết lẫn nhau, chờ sau khi toàn bộ mọi người đều biến thành con rối, bọn họ lại nhất trí đối ngoại, bắt đầu bắt giết những người đến từ bên ngoài.
Có rất nhiều nguyên nhân bà cụ mãi không chịu gặp ông lão, đấy là người yêu năm đó của mụ, chuyện tình cảm, dù đã qua vài thập niên cũng chẳng nói rõ được.
Liền như bà cụ lúc này chịu nói ra tất cả để cứu mạng đối phương vậy, rõ ràng đều là người sắp xuống mồ tới nơi rồi, nhưng vẫn muốn ông ta sống lâu thêm mấy ngày cũng được.
Úy Lam có được đáp án mình muốn, lập tức buông ông lão ra, câu đố đã được giải, việc cần làm lúc này là chờ chiều mai xe đến đón bọn họ.
Khương Hề tự dưng biết được chân tướng, tuy rằng vui mừng, nhưng thấy ánh mắt bà cụ âm u nhìn mình và Úy Lam, bỗng nhiên nghĩ tới gì dó.
Toàn bộ thôn đều là đại quân con rối của bà cụ á! Cậu còn có thể sống đến ngày mai được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất