Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 22
Sắc mặt Úy Lam quả thật muốn biến đổi thành đỏ cam vàng lục lam chàm tím.. Bởi vì anh không những đau trứng mà còn muốn tăng xông máu dồn lên não luôn!
Lần thứ ba! Quá tam ba bận, người này làm anh phá giới ba lần!
Úy Lam duỗi tay túm chặt cái đầu bông của Khương Hề, khiến cho cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình, người sau vẫn đang trong trạng thái mơ màng, còn chưa nghĩ ra là tại sao người đàn ông đã tỉnh dậy rồi? Nếu không phải sức lực của người đàn ông mạnh quá, thì cậu vẫn còn tiếp tục cắn thắt lưng kia kìa.
Có thể là do động tác vừa rồi lớn quá, chiếc áo khoác đang quấn chặt trên người Khương Hề bị hở ra, Úy Lam nhịn hai giây, lòng muốn giết người chưa bao giờ chậm trễ, vậy mà lại buông đầu cậu ra, không chút nào che giấu việc anh đây đang căm hận ngút trời, túm phần áo khoác trước ngực xách cổ đối phương lên giường, một tay bóp chặt cổ cậu uy hiếp không được nhúc nhích, nhắm thẳng đôi môi Khương Hề mà gặm.
Úy Lam khinh thường việc bị dục vọng chi phối, nhưng không có nghĩa là chức năng của mình không được, hơn nữa nguyên nhân người đàn ông vẫn không để mấy trò đùa dai của Khương Hề vào mắt, là do hương vị của tên nhóc mới ra đời này rất sạch sẽ, miệng xàm xí vài ba câu còn được, chứ nếu làm thật thì chạy còn nhanh hơn ai hết.
Nhưng cậu thật sự cả gan làm loạn, cứ lần lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của mình, nếu không dạy cho một bài học ra trò, thì sao người đàn ông nuốt trôi cục tức này được!
Trước đó hai người đã từng hôn nhau, là Khương Hề cưỡng hôn, khi đó cũng chỉ chạm môi thôi, không vào sâu, mà hiện giờ người đàn ông chẳng khác gì cầm tinh con chó, một phút mở đầu còn đỡ, không biết hôn hít gì lắm, nhưng năng lực học tập của anh siêu cường, hiệu quả ngay tắp lự, vào sâu rút nhanh, hôn đến độ khó mà tách rời.
Con tim Khương Hề đập càng lúc càng nhanh, dựa theo trình tự, Úy Lam cũng muốn bóp cho cậu đau trứng để trả thù, nhưng thật lâu sau khi đôi môi tách ra, người đàn ông nhìn bộ dạng hoảng hốt động tình của Khương Hề, đuôi mắt còn hơi đỏ, đầu ngón tay động đậy, rốt cuộc vẫn không xuống tay.
Bầu không khí ám muội xung quanh quả thật có thể làm mờ lý trí con người, nhưng ngay sau đó Khương Hề bỗng nhiên nâng lên đầu gối công kích Úy Lam, đồng thời bàn tay cũng chào hỏi với khuôn mặt của người đàn ông.
Úy Lam né tránh đầu gối, lại không bảo vệ mặt, lần thứ hai bị in dấu năm ngón tay..
Khương Hề nhoáng cái biến mất trong phòng, chạy một mạch tới góc hành lang ngồi thụp xuống, tay ôm ngực, nội tâm hò hét điên cuồng.
Bị hôn là chuyện nhỏ, nhưng mà sướng quá đê! Sao mà sướng như vậy được nhỉ? Cậu hơi hoài nghi cuộc đời, kích thích thật, khó trách nhiều người lại thích làm chuyện ấy.
Khương Hề ngồi xổm trong góc hồi lâu, rồi mới vờ như chưa có gì xảy ra đứng dậy sửa sang lại áo khoác, lúc nãy trước ngực cậu mới bị vạch ra, Úy Lam không sờ mình đấy chứ? Vói vào trong chưa? Lúc ấy khẩn trương quá đầu không não trống, vậy mà không để ý tới.
Độ ấm trên mặt Khương Hề nhất thời chưa thể hạ nhiệt, hít sâu một hơi tính tìm chỗ nào lạnh lạnh để làm mát một xíu, còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nghe được tiếng lưỡi dao rạch vào da thịt.
Con dao kia dường như rất nhanh, động tĩnh cũng rất nhỏ, chẳng qua do chung quanh quá mức yên tĩnh, cho nên Khương Hề mới nghe thấy, cậu đi lần mò theo hướng nơi phát ra âm thanh, thì thấy tay em trai đang cầm con dao phay để ở trong bếp, xuống tay với gã Lê Huy đang nằm dưới đất.
Lê Huy vẫn nằm trên hành lang từ khi bị Úy Lam đánh ngất, chưa từng tỉnh dậy, những người khác sau khi vào phòng cũng chưa hề ló đầu ra, cho nên tới đêm khuya, em trai phát hiện ra gã, từng nhát từng nhát cắt tới tận bây giờ.
Bé trai dường như rất hưởng thụ quá trình này, miệng cười toét, Khương Hề có thể nhìn thấy rõ ràng cậu bé không có lưỡi, trong miệng đầm đìa máu.
Còn miệng của Lê Huy cũng há to, đầu lưỡi bị cắt đứt quẳng sang bên, sau đó lại từ chân trở lên, theo lý thuyết thì dao phay sẽ không sắc bén đến vậy, nhưng động tác của em trai lại trông cực kỳ nhanh gọn.
Trên người Lê Huy chảy rất nhiều máu, nhưng vết thương đều không mất mạng ngay, Khương Hề vẫn luôn đứng nhìn, tuy rằng không thích mùi máu tươi, nhưng cậu không ngăn trở, thấy cũng sắp ngỏm rồi, mới nói với em trai: "Nhát cuối cùng để lại cho chị nhé?"
"Chị gái" đợi nãy giờ, em trai đương nhiên gật đầu đồng ý, so với giết người, cậu bé càng thích tra tấn người ta hơn, bởi vì chính cậu bé bị cha từng chút một tra tấn tới chết, một giây trước khi tắt thở còn nghe thấy người kia nói với vẻ tiếc nuối: "Mới có tí vậy mà chết rồi sao?"
Quỷ có lòng cố chấp đối với sự kiện dẫn đến cái chết của mình, hơn nữa em trai cũng còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, càng dễ dàng bị sự sợ hãi trước khi chết và oán niệm khống chế, cậu bé đã không phân biệt được đúng sai, chỉ biết bản thân thích làm như vậy.
Khương Hề không có động tác dư thừa nào, né tránh vết máu đi đến bên cạnh Lê Huy, nhẹ nhàng cho gã một nhát dao cuối cùng.
Đại khái sự may mắn trong cuộc giết chóc này đó là mãi đến khi Lê Huy tắt thở cũng chưa từng tỉnh dậy, tuy rằng mí mắt vẫn luôn run rẩy, dường như trong giấc mơ vẫn thấy đau vậy, nhưng so với việc hứng chịu cái chết và sự đau đớn lúc tỉnh táo thì đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng kể cũng lạ, thương tổn kiểu này mà vẫn không thể khiến gã mở mắt, chắc chắn không phải do cú đánh kia của Úy Lam quá mạnh, mà nguyên nhân do quy tắc cưỡng chế người chơi đi ngủ sau 12 giờ khuya nên mới không tỉnh dậy nhỉ?
Cho nên tại sao Úy Lam có thể tỉnh lại? Vốn đã quên cái vụ hôn hít kia rồi, nay Khương Hề sực nhớ lại, liếm liếm khóe môi quay lưng lại với em trai, mặt lại trở nên nóng phừng phừng.
* * *
Khương Hề tính thời gian, đại khái sau 1 giờ, người chơi sẽ lần lượt tỉnh lại, nhưng vẫn không ai bước ra cửa.
Hơn nữa lúc 2 giờ đúng, Khương Hề cùng mẹ và em trai, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền nằm ngay ngắn trong một vùng bóng tối.
Khương Hề hoảng sợ, rồi bỗng sực nhớ ra, một nhà ba người bọn họ đều chết lúc 2 giờ sáng, đêm đó bị người cha giấu dưới gầm giường, ngày hôm sau phanh thây đóng gói vứt xác.
Cho nên mỗi ngày đúng giờ này, bọn họ đều phải bị dịch chuyển tới đây.
Trùng hợp, trong căn phòng này có người chơi, còn là ba người, hai nam một nữ, người nữ chính là newbie mà Khương Hề liếc sơ qua trước khi bước vào phòng Úy Lam, tên Trình Phong Nhã, mà nam thì là hai anh em, thằng anh tên Tiền Kim, thằng em tên Tiền Quý.
Nguyên nhân hai người họ thu nhận newbie như Trình Phong Nhã rất đơn giản, mặt đối phương cũng không xấu lắm, có thể chấm mút được chút đỉnh, gặp chuyện cứu được thì cứu, không cứu được thì cứ để cô ta chết đi.
Mới đầu Trình Phong Nhã đi vào thế giới Game vẫn không sợ lắm, nhưng buổi chiều nhìn thấy người chết ở phòng sách cô ta liền hiểu được sự nguy hiểm của thế giới này, tuy biết hai anh em nhà này mời mình ở chung là có mục đích không trong sáng, nhưng hết cách rồi, cô ta muốn sống.
Hơn nữa ngày thường Trình Phong Nhã sống rất buông thả, nơi thường đi nhiều nhất đó là quán bar, hẹn chịch là chuyện như cơm bữa, buổi tối uống nhiều quá liền tùy tiện theo trai về nhà, cho nên ngủ một lần là tìm được hai gã đàn ông bảo vệ mình, có gì mà không được?
Đã đến giờ này rồi, thằng anh Tiền Kim vẫn còn cày cuốc trên cơ thể cô ta, ba con quỷ dưới gầm giường trầm mặc một hồi, người mẹ mau chóng che lỗ tai em trai lại, soạt một cái ném cậu bé ra ngoài.
Về phần Khương Hề, trước hôm nay mẹ vẫn cảm thấy cậu còn nhỏ, nhưng ban ngày khi biết cậu đã tìm được bạn trai, thậm chí còn ra hiệu với Khương Hề có muốn bò ra xem thử, học tập một chút kinh nghiệm trên phương diện này không?
Khương Hề: "..."
Gian nan lắc đầu.
Tiền Kim bị bừng tỉnh lúc 1 giờ hơn, trước 12 giờ rõ ràng đang chơi 3p, chả biết tại sao lại ngủ mất tiêu nhỉ? Gã muốn gọi thằng em Tiền Quý dậy để thảo luận, nhưng người sau ngủ say như chết.
Tiền Kim thấy Trình Phong Nhã bên cạnh cũng đang ngủ, bèn vặn bung hai chân cô ta ra, tiếp tục, dù sao gã không ngủ được, ả phụ nữ này có ngủ ngon hay không thì mắc mớ gì đến gã?
Lần thứ ba! Quá tam ba bận, người này làm anh phá giới ba lần!
Úy Lam duỗi tay túm chặt cái đầu bông của Khương Hề, khiến cho cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình, người sau vẫn đang trong trạng thái mơ màng, còn chưa nghĩ ra là tại sao người đàn ông đã tỉnh dậy rồi? Nếu không phải sức lực của người đàn ông mạnh quá, thì cậu vẫn còn tiếp tục cắn thắt lưng kia kìa.
Có thể là do động tác vừa rồi lớn quá, chiếc áo khoác đang quấn chặt trên người Khương Hề bị hở ra, Úy Lam nhịn hai giây, lòng muốn giết người chưa bao giờ chậm trễ, vậy mà lại buông đầu cậu ra, không chút nào che giấu việc anh đây đang căm hận ngút trời, túm phần áo khoác trước ngực xách cổ đối phương lên giường, một tay bóp chặt cổ cậu uy hiếp không được nhúc nhích, nhắm thẳng đôi môi Khương Hề mà gặm.
Úy Lam khinh thường việc bị dục vọng chi phối, nhưng không có nghĩa là chức năng của mình không được, hơn nữa nguyên nhân người đàn ông vẫn không để mấy trò đùa dai của Khương Hề vào mắt, là do hương vị của tên nhóc mới ra đời này rất sạch sẽ, miệng xàm xí vài ba câu còn được, chứ nếu làm thật thì chạy còn nhanh hơn ai hết.
Nhưng cậu thật sự cả gan làm loạn, cứ lần lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của mình, nếu không dạy cho một bài học ra trò, thì sao người đàn ông nuốt trôi cục tức này được!
Trước đó hai người đã từng hôn nhau, là Khương Hề cưỡng hôn, khi đó cũng chỉ chạm môi thôi, không vào sâu, mà hiện giờ người đàn ông chẳng khác gì cầm tinh con chó, một phút mở đầu còn đỡ, không biết hôn hít gì lắm, nhưng năng lực học tập của anh siêu cường, hiệu quả ngay tắp lự, vào sâu rút nhanh, hôn đến độ khó mà tách rời.
Con tim Khương Hề đập càng lúc càng nhanh, dựa theo trình tự, Úy Lam cũng muốn bóp cho cậu đau trứng để trả thù, nhưng thật lâu sau khi đôi môi tách ra, người đàn ông nhìn bộ dạng hoảng hốt động tình của Khương Hề, đuôi mắt còn hơi đỏ, đầu ngón tay động đậy, rốt cuộc vẫn không xuống tay.
Bầu không khí ám muội xung quanh quả thật có thể làm mờ lý trí con người, nhưng ngay sau đó Khương Hề bỗng nhiên nâng lên đầu gối công kích Úy Lam, đồng thời bàn tay cũng chào hỏi với khuôn mặt của người đàn ông.
Úy Lam né tránh đầu gối, lại không bảo vệ mặt, lần thứ hai bị in dấu năm ngón tay..
Khương Hề nhoáng cái biến mất trong phòng, chạy một mạch tới góc hành lang ngồi thụp xuống, tay ôm ngực, nội tâm hò hét điên cuồng.
Bị hôn là chuyện nhỏ, nhưng mà sướng quá đê! Sao mà sướng như vậy được nhỉ? Cậu hơi hoài nghi cuộc đời, kích thích thật, khó trách nhiều người lại thích làm chuyện ấy.
Khương Hề ngồi xổm trong góc hồi lâu, rồi mới vờ như chưa có gì xảy ra đứng dậy sửa sang lại áo khoác, lúc nãy trước ngực cậu mới bị vạch ra, Úy Lam không sờ mình đấy chứ? Vói vào trong chưa? Lúc ấy khẩn trương quá đầu không não trống, vậy mà không để ý tới.
Độ ấm trên mặt Khương Hề nhất thời chưa thể hạ nhiệt, hít sâu một hơi tính tìm chỗ nào lạnh lạnh để làm mát một xíu, còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nghe được tiếng lưỡi dao rạch vào da thịt.
Con dao kia dường như rất nhanh, động tĩnh cũng rất nhỏ, chẳng qua do chung quanh quá mức yên tĩnh, cho nên Khương Hề mới nghe thấy, cậu đi lần mò theo hướng nơi phát ra âm thanh, thì thấy tay em trai đang cầm con dao phay để ở trong bếp, xuống tay với gã Lê Huy đang nằm dưới đất.
Lê Huy vẫn nằm trên hành lang từ khi bị Úy Lam đánh ngất, chưa từng tỉnh dậy, những người khác sau khi vào phòng cũng chưa hề ló đầu ra, cho nên tới đêm khuya, em trai phát hiện ra gã, từng nhát từng nhát cắt tới tận bây giờ.
Bé trai dường như rất hưởng thụ quá trình này, miệng cười toét, Khương Hề có thể nhìn thấy rõ ràng cậu bé không có lưỡi, trong miệng đầm đìa máu.
Còn miệng của Lê Huy cũng há to, đầu lưỡi bị cắt đứt quẳng sang bên, sau đó lại từ chân trở lên, theo lý thuyết thì dao phay sẽ không sắc bén đến vậy, nhưng động tác của em trai lại trông cực kỳ nhanh gọn.
Trên người Lê Huy chảy rất nhiều máu, nhưng vết thương đều không mất mạng ngay, Khương Hề vẫn luôn đứng nhìn, tuy rằng không thích mùi máu tươi, nhưng cậu không ngăn trở, thấy cũng sắp ngỏm rồi, mới nói với em trai: "Nhát cuối cùng để lại cho chị nhé?"
"Chị gái" đợi nãy giờ, em trai đương nhiên gật đầu đồng ý, so với giết người, cậu bé càng thích tra tấn người ta hơn, bởi vì chính cậu bé bị cha từng chút một tra tấn tới chết, một giây trước khi tắt thở còn nghe thấy người kia nói với vẻ tiếc nuối: "Mới có tí vậy mà chết rồi sao?"
Quỷ có lòng cố chấp đối với sự kiện dẫn đến cái chết của mình, hơn nữa em trai cũng còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, càng dễ dàng bị sự sợ hãi trước khi chết và oán niệm khống chế, cậu bé đã không phân biệt được đúng sai, chỉ biết bản thân thích làm như vậy.
Khương Hề không có động tác dư thừa nào, né tránh vết máu đi đến bên cạnh Lê Huy, nhẹ nhàng cho gã một nhát dao cuối cùng.
Đại khái sự may mắn trong cuộc giết chóc này đó là mãi đến khi Lê Huy tắt thở cũng chưa từng tỉnh dậy, tuy rằng mí mắt vẫn luôn run rẩy, dường như trong giấc mơ vẫn thấy đau vậy, nhưng so với việc hứng chịu cái chết và sự đau đớn lúc tỉnh táo thì đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng kể cũng lạ, thương tổn kiểu này mà vẫn không thể khiến gã mở mắt, chắc chắn không phải do cú đánh kia của Úy Lam quá mạnh, mà nguyên nhân do quy tắc cưỡng chế người chơi đi ngủ sau 12 giờ khuya nên mới không tỉnh dậy nhỉ?
Cho nên tại sao Úy Lam có thể tỉnh lại? Vốn đã quên cái vụ hôn hít kia rồi, nay Khương Hề sực nhớ lại, liếm liếm khóe môi quay lưng lại với em trai, mặt lại trở nên nóng phừng phừng.
* * *
Khương Hề tính thời gian, đại khái sau 1 giờ, người chơi sẽ lần lượt tỉnh lại, nhưng vẫn không ai bước ra cửa.
Hơn nữa lúc 2 giờ đúng, Khương Hề cùng mẹ và em trai, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền nằm ngay ngắn trong một vùng bóng tối.
Khương Hề hoảng sợ, rồi bỗng sực nhớ ra, một nhà ba người bọn họ đều chết lúc 2 giờ sáng, đêm đó bị người cha giấu dưới gầm giường, ngày hôm sau phanh thây đóng gói vứt xác.
Cho nên mỗi ngày đúng giờ này, bọn họ đều phải bị dịch chuyển tới đây.
Trùng hợp, trong căn phòng này có người chơi, còn là ba người, hai nam một nữ, người nữ chính là newbie mà Khương Hề liếc sơ qua trước khi bước vào phòng Úy Lam, tên Trình Phong Nhã, mà nam thì là hai anh em, thằng anh tên Tiền Kim, thằng em tên Tiền Quý.
Nguyên nhân hai người họ thu nhận newbie như Trình Phong Nhã rất đơn giản, mặt đối phương cũng không xấu lắm, có thể chấm mút được chút đỉnh, gặp chuyện cứu được thì cứu, không cứu được thì cứ để cô ta chết đi.
Mới đầu Trình Phong Nhã đi vào thế giới Game vẫn không sợ lắm, nhưng buổi chiều nhìn thấy người chết ở phòng sách cô ta liền hiểu được sự nguy hiểm của thế giới này, tuy biết hai anh em nhà này mời mình ở chung là có mục đích không trong sáng, nhưng hết cách rồi, cô ta muốn sống.
Hơn nữa ngày thường Trình Phong Nhã sống rất buông thả, nơi thường đi nhiều nhất đó là quán bar, hẹn chịch là chuyện như cơm bữa, buổi tối uống nhiều quá liền tùy tiện theo trai về nhà, cho nên ngủ một lần là tìm được hai gã đàn ông bảo vệ mình, có gì mà không được?
Đã đến giờ này rồi, thằng anh Tiền Kim vẫn còn cày cuốc trên cơ thể cô ta, ba con quỷ dưới gầm giường trầm mặc một hồi, người mẹ mau chóng che lỗ tai em trai lại, soạt một cái ném cậu bé ra ngoài.
Về phần Khương Hề, trước hôm nay mẹ vẫn cảm thấy cậu còn nhỏ, nhưng ban ngày khi biết cậu đã tìm được bạn trai, thậm chí còn ra hiệu với Khương Hề có muốn bò ra xem thử, học tập một chút kinh nghiệm trên phương diện này không?
Khương Hề: "..."
Gian nan lắc đầu.
Tiền Kim bị bừng tỉnh lúc 1 giờ hơn, trước 12 giờ rõ ràng đang chơi 3p, chả biết tại sao lại ngủ mất tiêu nhỉ? Gã muốn gọi thằng em Tiền Quý dậy để thảo luận, nhưng người sau ngủ say như chết.
Tiền Kim thấy Trình Phong Nhã bên cạnh cũng đang ngủ, bèn vặn bung hai chân cô ta ra, tiếp tục, dù sao gã không ngủ được, ả phụ nữ này có ngủ ngon hay không thì mắc mớ gì đến gã?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất