Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 38
Cậu không trả lời, thậm chí còn đang mơ màng không nghe rõ Úy Lam nói gì? Toàn thân bị bao phủ trong sự mệt mỏi, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp.
Chờ đến khi thức dậy lần nữa, bên cạnh đã không còn một ai, Khương Hề thử hoạt động gân cốt một chút, phát hiện mình lại không hề thấy khó chịu chút nào? Chắc là nhờ người đàn ông đã làm gì đó rồi.
Hồi tưởng lại tất cả những gì diễn ra tối qua đều như đang nằm mơ vậy, Khương Hề nhìn quần áo được chuẩn bị sẵn đặt ở bên cạnh, ngồi dậy từ từ mặc vào, đến phòng tắm để tắm táp một phen.
Ngoài cửa có hầu gái đứng chờ, sau khi thấy Khương Hề bước ra liền nói Bá Tước đang ở sảnh ăn để dùng bữa trưa, hỏi cậu bây giờ muốn đến sảnh ăn hay là dùng bữa ngay tại phòng?
Khương Hề lựa chọn vế sau, giờ đến sảnh ăn chẳng phải sẽ thu hút cái nhìn ganh ghét tị nạnh hay sao? Thôi thì hưởng thụ đãi ngộ được ăn riêng vậy, hơn nữa bây giờ tâm trạng cậu đang rối bời, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Chậm rãi ăn cơm, hơn nửa tiếng sau, Khương Hề buông dao nĩa đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thấy được cánh đồng hoa hồng đỏ bao la bát ngát.
Đẹp quá, Khương Hề hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng đã chịch choẹt rồi, chuyện đến nước này thôi thì suy nghĩ xem mình vớt được chút đồ gì tốt hay không, ít nhất thì cậu muốn thâu tóm nguồn năng lượng mà Lương Bỉnh ăn vụng vào tay mình.
Đang lúc Khương Hề suy nghĩ, Úy Lam đẩy cửa bước vào, lập tức đi về phía Khương Hề, hỏi một câu nghe quen ơi là quen: "Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Hề dường như đã nghe thấy mấy câu này trong mơ rồi thì phải? Cậu lắc đầu: "Không có, tôi vẫn ổn." Sắc mặt hơi lạnh lùng, bị ép lên giường có ai vui đâu bao giờ.
Úy Lam dán chặt phía sau cậu, Khương Hề cảm nhận được thứ đồ phía sau mình thì đơ hết cả người, tâm tình cực kỳ bối rối, tối hôm qua đu đưa lâu vậy mà vẫn chưa đủ để người đàn ông này thỏa mãn nghỉ ngơi hai ngày hả?
Khương Hề muốn dịch sang bên cạnh để cách xa đối phương một chút, kết quả Úy Lam ôm lấy vòng eo cậu, đề phòng không cho chạy trốn.
Bên tai truyền đến sự ngứa ngáy tê dại, hơi thở của Khương Hề cũng trở nên nặng nề hơn: "Tôi thấy hơi mệt."
Úy Lam: "Yên tâm, tôi không làm gì đâu."
Khương Hề nhéo cái tay đang ôm lấy eo mình của người đàn ông: "Cho nên bây giờ anh cởi bỏ cấm chế được chưa?"
Úy Lam hít hà ở vùng cổ của cậu, dường như đang nhấm nháp món ăn ngon lành vậy: "Cấm chế chỉ là để đảm bảo an toàn cho em thôi, đến nước này rồi mà em còn muốn bỏ chạy?"
"Tôi chưa từng muốn chạy.." Nói xong câu đó Khương Hề sững lại, ngay cả bản thân cậu còn chả tin.
"Mãi ở bên tôi không được sao?" Úy Lam nói.
Khương Hề: "..."
Cúi đầu hòng giữ bình tĩnh rồi mở miệng: "Tôi chỉ là Chủ Thần của một tiểu vũ trụ, ngài thì khác, kiến thức rộng rãi, đâu cần phải giam giữ tôi lại bên cạnh."
"Không phải giam giữ, là cam tâm tình nguyện," Úy Lam nhìn cậu: "Chỉ cần em đồng ý ở lại bên tôi, muốn bao nhiêu năng lượng thì cứ tha hồ lấy, tôi đảm bảo có thể đút no em."
Những lời này chẳng khác gì một anh bô giai lắm của đang nói với cậu rằng, chỉ cần em đồng ý ở bên tôi, tiền không thành vấn đề, người yêu hoàn mỹ có nhà có xe, người bình thường ai mà chẳng động lòng?
Trái tim Khương Hề cũng đập thình thịch, thật ra cậu cũng dễ dãi lắm, có nguồn năng lượng thì mọi chuyện đều dễ bàn hết, nguyên nhân duy nhất muốn cự tuyệt Úy Lam là do thực lực quá mức chênh lệch, đừng thấy bây giờ người ta ưng ý mình, đối xử với cậu tốt ơi là tốt, lỡ như ngày nào đó không thích nữa, giây sau nuốt chửng luôn thì phải làm sao?
Khương Hề nghĩ vậy bèn nói hết mấy lời này ra, vẫn hi vọng bây giờ Úy Lam sẽ thả mình đi.
Tuy theo lý mà nói, trông Úy Lam cũng chả giống một người vô tình như vậy, nhưng Khương Hề khó tránh khỏi chột dạ, lúc đầu là cậu dùng mọi thủ đoạn đi dụ dỗ người ta, hơn nữa thời gian quen biết của hai người quá ngắn, thế là cảm thấy lo lắng hốt hoảng.
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Nếu tôi là loại người như em nghĩ, thì bây giờ tôi đã chả thèm hỏi ý kiến em đâu, trực tiếp bắt cóc, nhốt lại, trói em lên giường ngay và luôn ấy chứ."
Khương Hề: "..."
Úy Lam: "Em đoán xem, tôi có làm được loại chuyện này không?"
Đứa ngáo cũng biết nên trả lời thế nào, Khương Hề vội vàng lắc đầu: "Không làm được."
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt sâu hút, dường như đang thấy hơi tiếc nuối về đáp án của Khương Hề: "Nếu không làm được, thì em còn lo lắng gì cơ chứ?"
Khương Hề: "..."
Cậu biết ngay mà, mình hoàn toàn không có quyền từ chối.
Tiếp tục bị ôm hôn một hồi, Khương Hề nhìn hoa hồng đỏ bên ngoài cửa sổ rồi yếu ớt nói "Được rồi, nhưng tôi hi vọng anh sẽ đồng ý với tôi một điều kiện."
Úy Lam: "Cục cưng cứ việc đề xuất."
Khương Hề: "..."
Cái xưng hô tục tưng tục tác này, nghe mà mắc ói.
"Nếu có một ngày anh phiền chán tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ rời xa anh, hợp tan vui vẻ, đừng động thủ." Khương Hề nói.
Úy Lam rất muốn nói mình sẽ không phiền chán cậu đâu, nhưng biết Khương Hề cũng chỉ muốn có gì đó dể yên lòng, đành phải đồng ý: "Được."
Khương Hề tiếp tục nói: "Còn nữa, lúc trước không phải anh nói màn chơi này có tới bốn Chủ Thần xâm lược à? Những kẻ khác anh cứ tùy ý mà xử, riêng Lương Bỉnh.. anh có thể giữ lại một mạng của hắn được không? Không được thì thôi."
Lời này chỉ là thăm dò, xem Úy Lam có dễ tính hay không.
Ngón tay của người đàn ông vuốt ve vành tai Khương Hề: "Được, nhưng hắn phải nhả hết nguồn năng lượng đã nuốt ra, cho em hết nhé?"
Khương Hề hoài nghi cha nội này nghe lén đối thoại giữa mình với Lương Bỉnh, nhất thời không biết có nên gật đầu hay không.
Úy Lam: "Nếu thấy ít quá cũng không sao, nguồn năng lượng trong thế giới Game ở Đại Vũ Trụ em cứ tha hồ mà ăn, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn."
Khương Hề: "..."
Hào phóng vãi! Cậu không nhịn được hỏi: "Anh sẽ không bị tổn thất gì chứ?"
Úy Lam: "Không đâu, như hạt cát trong sa mạc thôi" ngón tay người đàn ông gãi cằm Khương Hề: "Dù có làm hỏng thì em cũng chẳng gây tổn thất gì cho tôi đâu."
Người có giá trị chục tỷ chắc chắn sẽ không ki bo kẹt xỉ đến nỗi chỉ cho người yêu cỡ chục triệu, thậm chí cho nhiều hơn nữa cũng chả sao, huống chi Khương Hề chỉ tương đương với việc rút một tờ ông Mao thôi.
Bé cưng còn nhỏ lắm, ăn nhiều quá sẽ căng bụng, miệng Khương Hề chỉ lớn cỡ này, cứ ăn từ từ từng miếng, huống chi 'giàu quá dễ bị ghét', Úy Lam hiểu rất rõ đạo lý này.
Có được câu trả lời vừa lòng, Khương Hề vui vẻ chủ động tựa vào người đàn ông, đứng im đó một hồi, Úy Lam liền mời cậu xuống lầu uống trà chiều.
Hôm nay là ngày thứ hai, thân là Bá Tước, chuyện mời mọc ' phụ nữ ' uống trà chiều là diễn biến cần thiết phải làm.
Nếu người đàn ông đã nói cho cậu tha hồ lấy nguồn năng lượng, đương nhiên Khương Hề sẽ không định khách sáo nữa, vừa sánh bước ra khỏi phòng với Úy Lam vừa hỏi anh về manh mối của màn chơi này.
"Tôi làm Bá Tước, chân tướng biết được cũng không toàn diện, Bá Tước trước kia cứ mỗi tháng đều sẽ mời con gái nhà quý tộc đến làm khách, nhưng trừ lần đầu tiên ứng ý cô dâu nào đó, những lần khác chưa nhắm được cô nào hết." Úy Lam nói.
Manh mối này Khương Hề biết, cậu tiếp tục hỏi: "Cô dâu kia chết trong vườn Hoa Hồng, còn điều khiển hoa hồng ăn những người phụ nữ đi ngang qua, trừ những chuyện này còn gì nữa?"
Người đàn ông lắc đầu: "Người chết trong vườn Hoa Hồng không phải cô dâu, mà là kẻ hại chết cô dâu, hung thủ bị Bá Tước nổi trận lôi đình giết chết trong vườn Hoa Hồng, cũng là một người phụ nữ, bởi vì ghen ghét với cô dâu của Bá Tước nên mới ra tay giết hại."
Khương Hề: "Vậy à, cho nên toàn bộ những chuyện kì lạ xảy ra trong trang viên lâu đài đều do hung thủ ở vườn Hoa Hồng làm ra? Mọi chuyện trông có vẻ đơn giản thật."
Úy Lam: "Vốn dĩ nơi này là thế giới Game được tạm thời dựng nên để tụ tập các Chủ Thần lại, độ khó sẽ không cao lắm, nhưng em đã đoán sai rồi, hung thủ trong vườn Hoa Hồng không phải Boss của Game."
Bây giờ hai người đã đi đến cổng vào vườn Hoa Hồng, Khương Hề nghe vậy liền hỏi: "Thế ai là Boss?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không biết."
Khương Hề: ".. Cho nên sao anh dám khẳng định rằng cô kia không phải là Boss?"
Người đàn ông: "Hơi thở rất mỏng manh, em không cảm nhận được sao?"
Khương-năng lực kém cỏi-Hề: "Không có.."
Người đàn ông xoa đầu cậu, lại dẫn người đến đài ngắm cảnh, hôm qua ở chỗ này không ôm được người ta, hôm nay phải thuận tay bế Khương Hề ôm vào trong lòng ngực trước cái đã: "Nơi có nguồn sức mạnh to lớn nhất trong lâu đài nằm ở lầu 3, là tầng mà tôi đang ở, chờ lát nữa chúng ta lên đó kiểm tra một chút thử."
Khương Hề giương mắt nhìn tòa lâu đài đồ sộ tọa lạc cách đấy không xa, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời trông không hề u ám xíu nào, cậu thích loại phong cách kiến trúc này, mọi ngóc ngách đều trông thật sang chảnh và sực nức mùi tiền.
Thân là Chủ Thần theo lý mà nói đáng lẽ không có cảm giác gì với cái chữ 'tiền' này mới đúng, nhưng ai biểu cái thứ đó lại rất thịnh hành ở thế giới con người làm chi? Cho nên trong lòng Khương Hề để lại cho tiền tài một góc chứa bé xíu xìu xiu.
Úy Lam còn đang bận chấm mút táy máy với Khương Hề, người sau hỏi: "Tối hôm qua đã chết bao nhiêu người?"
Úy Lam: "Chắc khoảng ba bốn người thì phải, buổi sáng chết thêm nữa, tổng cộng sáu bảy người."
"Sao nhiều vậy?" Khương Hề đầy vẻ kinh ngạc.
Úy Lam: "Những thiếu nữ mà Bá Tước bắt đầu mời từ hai năm trước, tất cả đều chết trong lâu đài, buổi tối mấy ả ra ngoài kiếm ăn, không giết sạch người chơi trong một lần đã là dễ dãi lắm rồi."
Khương Hề: ".. Màn chơi này khủng bố vậy á?"
Úy Lam nhéo cằm cậu: "Màn Game dựng nên chuyên dùng để bắt giết Chủ Thần, cục cưng nghĩ sao?"
Khương Hề cảm thấy mình sẽ không tài nào quen với cái xưng hô này được, e hèm một tiếng lảng sang đề tài khác: "Chúng ta đi đây đi đó một chút đi, vườn Hoa Hồng lớn quá, em muốn đi dạo."
Ngón tay của người đàn ông cứ xớ rớ hoài, Khương Hề lo rằng nếu không tìm việc gì đó để làm, hứng thú của đối phương sẽ bừng bừng trỗi dậy, trực tiếp lôi cậu về lâu đài để làm xằng làm bậy luôn quá.
"Được." Chút việc nhỏ này Úy Lam không thể nào không thỏa mãn người ta được.
Hai người chầm chậm đi dạo trong vườn Hoa Hồng, ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu xàm xí với nhau, thế mà không cảm thấy nhàm chán.
Cuối cùng đánh vỡ bầu không khí hường phấn giữa bọn họ chính là cảnh tượng lôi kéo của một đôi ' nam nữ ' cách đấy không xa.
Anh chàng áo trắng Nhiếp Ngạn rất chi là đau đầu nhìn người nào đó đang bám cứng đùi mình không chịu buông: "Cậu là ứng viên cô dâu của Bá Tước, nếu như bị ngài ấy nhìn thấy hành động của chúng ta là toang thật đấy."
An Ninh thiếu điều muốn chôn mặt vô giữa hai chân y luôn: "Tui mặc kệ, buổi tối sợ vãi nồi, anh không biết tối qua tui nhìn thấy gì đâu! Nguyên bầy quỷ cái, nói gì mà khẩu vị của Bá Tước nặng, ghê vãi này nọ! Tui hông được, tui muốn đi theo anh."
"Cậu buông tay ra trước đã," Nhiếp Ngạn dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, bỗng nhiên nhìn về phương hướng của Khương Hề và Úy Lam đang đứng, đơ toàn tập: ".. Bá Tước."
An Ninh đầu cũng không thèm ngẩng đã thều thào: "Lá gan sao bé tí vậy, mỗi ngày Bá Tước đều bị bầy quỷ cái kia đeo bám đi đu đưa rồi, cho dù không có quỷ cái thì cũng có tiên nữ kè kè ở bên suốt, tiên nữ hôm qua chúng ta nhìn thấy kia tên gì ấy nhể? Khương Hề! Ổng chả có thời gian tới xem chúng ta hú hí với nhau đâu nhá, anh sợ cái cục cớt ấy!"
Khương-tiên nữ-Hề: "..."
Úy Lam: "..."
Nhiếp Ngạn: "..."
Đối phương nói nhanh như nã pháo, y muốn che cái mồm lại cũng không kịp, nít ranh đúng là biết tìm đường chết mà!
Chờ đến khi thức dậy lần nữa, bên cạnh đã không còn một ai, Khương Hề thử hoạt động gân cốt một chút, phát hiện mình lại không hề thấy khó chịu chút nào? Chắc là nhờ người đàn ông đã làm gì đó rồi.
Hồi tưởng lại tất cả những gì diễn ra tối qua đều như đang nằm mơ vậy, Khương Hề nhìn quần áo được chuẩn bị sẵn đặt ở bên cạnh, ngồi dậy từ từ mặc vào, đến phòng tắm để tắm táp một phen.
Ngoài cửa có hầu gái đứng chờ, sau khi thấy Khương Hề bước ra liền nói Bá Tước đang ở sảnh ăn để dùng bữa trưa, hỏi cậu bây giờ muốn đến sảnh ăn hay là dùng bữa ngay tại phòng?
Khương Hề lựa chọn vế sau, giờ đến sảnh ăn chẳng phải sẽ thu hút cái nhìn ganh ghét tị nạnh hay sao? Thôi thì hưởng thụ đãi ngộ được ăn riêng vậy, hơn nữa bây giờ tâm trạng cậu đang rối bời, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Chậm rãi ăn cơm, hơn nửa tiếng sau, Khương Hề buông dao nĩa đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thấy được cánh đồng hoa hồng đỏ bao la bát ngát.
Đẹp quá, Khương Hề hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng đã chịch choẹt rồi, chuyện đến nước này thôi thì suy nghĩ xem mình vớt được chút đồ gì tốt hay không, ít nhất thì cậu muốn thâu tóm nguồn năng lượng mà Lương Bỉnh ăn vụng vào tay mình.
Đang lúc Khương Hề suy nghĩ, Úy Lam đẩy cửa bước vào, lập tức đi về phía Khương Hề, hỏi một câu nghe quen ơi là quen: "Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Hề dường như đã nghe thấy mấy câu này trong mơ rồi thì phải? Cậu lắc đầu: "Không có, tôi vẫn ổn." Sắc mặt hơi lạnh lùng, bị ép lên giường có ai vui đâu bao giờ.
Úy Lam dán chặt phía sau cậu, Khương Hề cảm nhận được thứ đồ phía sau mình thì đơ hết cả người, tâm tình cực kỳ bối rối, tối hôm qua đu đưa lâu vậy mà vẫn chưa đủ để người đàn ông này thỏa mãn nghỉ ngơi hai ngày hả?
Khương Hề muốn dịch sang bên cạnh để cách xa đối phương một chút, kết quả Úy Lam ôm lấy vòng eo cậu, đề phòng không cho chạy trốn.
Bên tai truyền đến sự ngứa ngáy tê dại, hơi thở của Khương Hề cũng trở nên nặng nề hơn: "Tôi thấy hơi mệt."
Úy Lam: "Yên tâm, tôi không làm gì đâu."
Khương Hề nhéo cái tay đang ôm lấy eo mình của người đàn ông: "Cho nên bây giờ anh cởi bỏ cấm chế được chưa?"
Úy Lam hít hà ở vùng cổ của cậu, dường như đang nhấm nháp món ăn ngon lành vậy: "Cấm chế chỉ là để đảm bảo an toàn cho em thôi, đến nước này rồi mà em còn muốn bỏ chạy?"
"Tôi chưa từng muốn chạy.." Nói xong câu đó Khương Hề sững lại, ngay cả bản thân cậu còn chả tin.
"Mãi ở bên tôi không được sao?" Úy Lam nói.
Khương Hề: "..."
Cúi đầu hòng giữ bình tĩnh rồi mở miệng: "Tôi chỉ là Chủ Thần của một tiểu vũ trụ, ngài thì khác, kiến thức rộng rãi, đâu cần phải giam giữ tôi lại bên cạnh."
"Không phải giam giữ, là cam tâm tình nguyện," Úy Lam nhìn cậu: "Chỉ cần em đồng ý ở lại bên tôi, muốn bao nhiêu năng lượng thì cứ tha hồ lấy, tôi đảm bảo có thể đút no em."
Những lời này chẳng khác gì một anh bô giai lắm của đang nói với cậu rằng, chỉ cần em đồng ý ở bên tôi, tiền không thành vấn đề, người yêu hoàn mỹ có nhà có xe, người bình thường ai mà chẳng động lòng?
Trái tim Khương Hề cũng đập thình thịch, thật ra cậu cũng dễ dãi lắm, có nguồn năng lượng thì mọi chuyện đều dễ bàn hết, nguyên nhân duy nhất muốn cự tuyệt Úy Lam là do thực lực quá mức chênh lệch, đừng thấy bây giờ người ta ưng ý mình, đối xử với cậu tốt ơi là tốt, lỡ như ngày nào đó không thích nữa, giây sau nuốt chửng luôn thì phải làm sao?
Khương Hề nghĩ vậy bèn nói hết mấy lời này ra, vẫn hi vọng bây giờ Úy Lam sẽ thả mình đi.
Tuy theo lý mà nói, trông Úy Lam cũng chả giống một người vô tình như vậy, nhưng Khương Hề khó tránh khỏi chột dạ, lúc đầu là cậu dùng mọi thủ đoạn đi dụ dỗ người ta, hơn nữa thời gian quen biết của hai người quá ngắn, thế là cảm thấy lo lắng hốt hoảng.
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Nếu tôi là loại người như em nghĩ, thì bây giờ tôi đã chả thèm hỏi ý kiến em đâu, trực tiếp bắt cóc, nhốt lại, trói em lên giường ngay và luôn ấy chứ."
Khương Hề: "..."
Úy Lam: "Em đoán xem, tôi có làm được loại chuyện này không?"
Đứa ngáo cũng biết nên trả lời thế nào, Khương Hề vội vàng lắc đầu: "Không làm được."
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt sâu hút, dường như đang thấy hơi tiếc nuối về đáp án của Khương Hề: "Nếu không làm được, thì em còn lo lắng gì cơ chứ?"
Khương Hề: "..."
Cậu biết ngay mà, mình hoàn toàn không có quyền từ chối.
Tiếp tục bị ôm hôn một hồi, Khương Hề nhìn hoa hồng đỏ bên ngoài cửa sổ rồi yếu ớt nói "Được rồi, nhưng tôi hi vọng anh sẽ đồng ý với tôi một điều kiện."
Úy Lam: "Cục cưng cứ việc đề xuất."
Khương Hề: "..."
Cái xưng hô tục tưng tục tác này, nghe mà mắc ói.
"Nếu có một ngày anh phiền chán tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ rời xa anh, hợp tan vui vẻ, đừng động thủ." Khương Hề nói.
Úy Lam rất muốn nói mình sẽ không phiền chán cậu đâu, nhưng biết Khương Hề cũng chỉ muốn có gì đó dể yên lòng, đành phải đồng ý: "Được."
Khương Hề tiếp tục nói: "Còn nữa, lúc trước không phải anh nói màn chơi này có tới bốn Chủ Thần xâm lược à? Những kẻ khác anh cứ tùy ý mà xử, riêng Lương Bỉnh.. anh có thể giữ lại một mạng của hắn được không? Không được thì thôi."
Lời này chỉ là thăm dò, xem Úy Lam có dễ tính hay không.
Ngón tay của người đàn ông vuốt ve vành tai Khương Hề: "Được, nhưng hắn phải nhả hết nguồn năng lượng đã nuốt ra, cho em hết nhé?"
Khương Hề hoài nghi cha nội này nghe lén đối thoại giữa mình với Lương Bỉnh, nhất thời không biết có nên gật đầu hay không.
Úy Lam: "Nếu thấy ít quá cũng không sao, nguồn năng lượng trong thế giới Game ở Đại Vũ Trụ em cứ tha hồ mà ăn, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn."
Khương Hề: "..."
Hào phóng vãi! Cậu không nhịn được hỏi: "Anh sẽ không bị tổn thất gì chứ?"
Úy Lam: "Không đâu, như hạt cát trong sa mạc thôi" ngón tay người đàn ông gãi cằm Khương Hề: "Dù có làm hỏng thì em cũng chẳng gây tổn thất gì cho tôi đâu."
Người có giá trị chục tỷ chắc chắn sẽ không ki bo kẹt xỉ đến nỗi chỉ cho người yêu cỡ chục triệu, thậm chí cho nhiều hơn nữa cũng chả sao, huống chi Khương Hề chỉ tương đương với việc rút một tờ ông Mao thôi.
Bé cưng còn nhỏ lắm, ăn nhiều quá sẽ căng bụng, miệng Khương Hề chỉ lớn cỡ này, cứ ăn từ từ từng miếng, huống chi 'giàu quá dễ bị ghét', Úy Lam hiểu rất rõ đạo lý này.
Có được câu trả lời vừa lòng, Khương Hề vui vẻ chủ động tựa vào người đàn ông, đứng im đó một hồi, Úy Lam liền mời cậu xuống lầu uống trà chiều.
Hôm nay là ngày thứ hai, thân là Bá Tước, chuyện mời mọc ' phụ nữ ' uống trà chiều là diễn biến cần thiết phải làm.
Nếu người đàn ông đã nói cho cậu tha hồ lấy nguồn năng lượng, đương nhiên Khương Hề sẽ không định khách sáo nữa, vừa sánh bước ra khỏi phòng với Úy Lam vừa hỏi anh về manh mối của màn chơi này.
"Tôi làm Bá Tước, chân tướng biết được cũng không toàn diện, Bá Tước trước kia cứ mỗi tháng đều sẽ mời con gái nhà quý tộc đến làm khách, nhưng trừ lần đầu tiên ứng ý cô dâu nào đó, những lần khác chưa nhắm được cô nào hết." Úy Lam nói.
Manh mối này Khương Hề biết, cậu tiếp tục hỏi: "Cô dâu kia chết trong vườn Hoa Hồng, còn điều khiển hoa hồng ăn những người phụ nữ đi ngang qua, trừ những chuyện này còn gì nữa?"
Người đàn ông lắc đầu: "Người chết trong vườn Hoa Hồng không phải cô dâu, mà là kẻ hại chết cô dâu, hung thủ bị Bá Tước nổi trận lôi đình giết chết trong vườn Hoa Hồng, cũng là một người phụ nữ, bởi vì ghen ghét với cô dâu của Bá Tước nên mới ra tay giết hại."
Khương Hề: "Vậy à, cho nên toàn bộ những chuyện kì lạ xảy ra trong trang viên lâu đài đều do hung thủ ở vườn Hoa Hồng làm ra? Mọi chuyện trông có vẻ đơn giản thật."
Úy Lam: "Vốn dĩ nơi này là thế giới Game được tạm thời dựng nên để tụ tập các Chủ Thần lại, độ khó sẽ không cao lắm, nhưng em đã đoán sai rồi, hung thủ trong vườn Hoa Hồng không phải Boss của Game."
Bây giờ hai người đã đi đến cổng vào vườn Hoa Hồng, Khương Hề nghe vậy liền hỏi: "Thế ai là Boss?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không biết."
Khương Hề: ".. Cho nên sao anh dám khẳng định rằng cô kia không phải là Boss?"
Người đàn ông: "Hơi thở rất mỏng manh, em không cảm nhận được sao?"
Khương-năng lực kém cỏi-Hề: "Không có.."
Người đàn ông xoa đầu cậu, lại dẫn người đến đài ngắm cảnh, hôm qua ở chỗ này không ôm được người ta, hôm nay phải thuận tay bế Khương Hề ôm vào trong lòng ngực trước cái đã: "Nơi có nguồn sức mạnh to lớn nhất trong lâu đài nằm ở lầu 3, là tầng mà tôi đang ở, chờ lát nữa chúng ta lên đó kiểm tra một chút thử."
Khương Hề giương mắt nhìn tòa lâu đài đồ sộ tọa lạc cách đấy không xa, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời trông không hề u ám xíu nào, cậu thích loại phong cách kiến trúc này, mọi ngóc ngách đều trông thật sang chảnh và sực nức mùi tiền.
Thân là Chủ Thần theo lý mà nói đáng lẽ không có cảm giác gì với cái chữ 'tiền' này mới đúng, nhưng ai biểu cái thứ đó lại rất thịnh hành ở thế giới con người làm chi? Cho nên trong lòng Khương Hề để lại cho tiền tài một góc chứa bé xíu xìu xiu.
Úy Lam còn đang bận chấm mút táy máy với Khương Hề, người sau hỏi: "Tối hôm qua đã chết bao nhiêu người?"
Úy Lam: "Chắc khoảng ba bốn người thì phải, buổi sáng chết thêm nữa, tổng cộng sáu bảy người."
"Sao nhiều vậy?" Khương Hề đầy vẻ kinh ngạc.
Úy Lam: "Những thiếu nữ mà Bá Tước bắt đầu mời từ hai năm trước, tất cả đều chết trong lâu đài, buổi tối mấy ả ra ngoài kiếm ăn, không giết sạch người chơi trong một lần đã là dễ dãi lắm rồi."
Khương Hề: ".. Màn chơi này khủng bố vậy á?"
Úy Lam nhéo cằm cậu: "Màn Game dựng nên chuyên dùng để bắt giết Chủ Thần, cục cưng nghĩ sao?"
Khương Hề cảm thấy mình sẽ không tài nào quen với cái xưng hô này được, e hèm một tiếng lảng sang đề tài khác: "Chúng ta đi đây đi đó một chút đi, vườn Hoa Hồng lớn quá, em muốn đi dạo."
Ngón tay của người đàn ông cứ xớ rớ hoài, Khương Hề lo rằng nếu không tìm việc gì đó để làm, hứng thú của đối phương sẽ bừng bừng trỗi dậy, trực tiếp lôi cậu về lâu đài để làm xằng làm bậy luôn quá.
"Được." Chút việc nhỏ này Úy Lam không thể nào không thỏa mãn người ta được.
Hai người chầm chậm đi dạo trong vườn Hoa Hồng, ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu xàm xí với nhau, thế mà không cảm thấy nhàm chán.
Cuối cùng đánh vỡ bầu không khí hường phấn giữa bọn họ chính là cảnh tượng lôi kéo của một đôi ' nam nữ ' cách đấy không xa.
Anh chàng áo trắng Nhiếp Ngạn rất chi là đau đầu nhìn người nào đó đang bám cứng đùi mình không chịu buông: "Cậu là ứng viên cô dâu của Bá Tước, nếu như bị ngài ấy nhìn thấy hành động của chúng ta là toang thật đấy."
An Ninh thiếu điều muốn chôn mặt vô giữa hai chân y luôn: "Tui mặc kệ, buổi tối sợ vãi nồi, anh không biết tối qua tui nhìn thấy gì đâu! Nguyên bầy quỷ cái, nói gì mà khẩu vị của Bá Tước nặng, ghê vãi này nọ! Tui hông được, tui muốn đi theo anh."
"Cậu buông tay ra trước đã," Nhiếp Ngạn dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, bỗng nhiên nhìn về phương hướng của Khương Hề và Úy Lam đang đứng, đơ toàn tập: ".. Bá Tước."
An Ninh đầu cũng không thèm ngẩng đã thều thào: "Lá gan sao bé tí vậy, mỗi ngày Bá Tước đều bị bầy quỷ cái kia đeo bám đi đu đưa rồi, cho dù không có quỷ cái thì cũng có tiên nữ kè kè ở bên suốt, tiên nữ hôm qua chúng ta nhìn thấy kia tên gì ấy nhể? Khương Hề! Ổng chả có thời gian tới xem chúng ta hú hí với nhau đâu nhá, anh sợ cái cục cớt ấy!"
Khương-tiên nữ-Hề: "..."
Úy Lam: "..."
Nhiếp Ngạn: "..."
Đối phương nói nhanh như nã pháo, y muốn che cái mồm lại cũng không kịp, nít ranh đúng là biết tìm đường chết mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất