Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 39

Trước Sau
An Ninh thấy Nhiếp Ngạn nãy giờ chả hó hé gì, bèn ngẩng đầu nhìn y, rồi lần theo ánh mắt của người này nhìn về phía hai người Khương Hề và Úy Lam.

An Ninh: "..."

Nói xấu sau lưng người ta bị bắt tại trận đã thấy xấu hổ lắm rồi, đối phương lại còn là 'trùm giết người' nữa chứ! Cậu ta trốn tót ra phía sau Nhiếp Ngạn.

Y hít một hơi thật sâu, chỉ đành phải tạm thời thu lại nụ cười treo suốt trên miệng, sắc mặt hơi lạnh lùng, khí chất bỗng nhiên có sự biến hóa, nom dáng vẻ rất không có tình người.

Khương Hề và Úy Lam bước tới, người trước không nói chuyện, người sau bốn mắt nhìn nhau với Nhiếp Ngạn, vô hình chung dường như sinh ra thứ khí áp khiến người khác cảm thấy bị đè nén, xung quanh bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

Vẫn là Nhiếp Ngạn phá vỡ bầu không khí này trước: "Bá Tước đại nhân, ngại quá khiến ngài chê cười rồi, đứa nhóc này đã chịu sự hoảng sợ kinh hãi, tôi đang an ủi." Y liếc nhìn An Ninh một cái.

Giọng điệu Úy Lam lạnh lùng: "Lôi lôi kéo kéo trước mặt công chúng còn ra thể thống gì nữa? Nếu là ứng viên cô dâu, hành động giữa các người đúng là không hề để tôi vào mắt."

Người đàn ông vẫn chưa tỏa ra sát khí, nhưng giọng điệu rõ ràng có ý muốn hỏi tội.

Khương Hề giương mắt một lần nữa xem xét lại Nhiếp Ngạn, cảm thấy hơi ngạc nhiên, mấy thằng chọc ghẹo mình giống như tên Lùn trước kia thì Úy Lam mới nổi giận xử đẹp đối phương, những người chơi không liên quan hoặc là NPC gì đấy, đáng lẽ đâu đến mức khiến anh phải chấp nhặt nhỉ.

Trừ khi thân phận của đối phương không phải là một NPC bình thường.

"Tôi cho rằng, Bá Tước đã tìm được cô dâu của mình," Nhiếp Ngạn nhìn về phía Khương Hề nhoẻn miệng cười: "Hóa ra vẫn chưa à?"

Đây vừa là phản dame vừa là châm ngòi, hơn hết là đang tìm cách tự bảo vệ mình.

Úy Lam lạnh lùng nhìn y: "Mi muốn chết."

Nhiếp Ngạn lộ vẻ buồn rầu: "Tôi chẳng qua chỉ là một con sâu nhỏ bé đi nhầm vào lãnh địa của ngài Bá Tước, thật sự chỉ muốn được mở mang thêm kiến thức thôi, không biết Bá Tước có thể giơ cao đánh khẽ được không?"

Úy Lam mặt không cảm xúc: "Đi nhầm? Hay là cố tình xâm nhập?"

"Thật ra là thăm hỏi," Nhiếp Ngạn nói: "Ở lãnh địa của ngài, nhiều lắm tôi mới uống có hai chén trà, đây không phải giống như một chuyến viếng thăm hay sao?"

Nhiếp Ngạn thật ra muốn đến Đại Vũ Trụ trộm nguồn năng lượng, nhưng y cảnh giác cao độ, sau khi bị Úy Lam theo dõi liền không dám có bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào, thậm chí cũng không dám chuồn trước, chỉ lấy thân phận NPC sắm đủ loại vai phụ trong thế giới Game của người ta, diễn kiểu yếu đuối vừa phải, hi vọng nhận được sự tha thứ của chủ nhân.

Cách làm vừa bình tĩnh vừa thông mình này tốt hơn Khương Hề nhiều, dù sao thân là Đại Chủ Thần, nếu bị kiến cắn chắc sẽ nghĩ đủ mọi cách để giết quách nó luôn, nhưng nếu như con kiến đó chỉ sơ ý bò lên người mình thôi thì sao? Trừ việc nghiền chết, còn có một khả năng đó là phủi nó đi.

Con kiến bị phủi đi thì còn có cơ may để sống.

Nhưng ánh mắt Úy Lam nhìn y trông không có vẻ gì là có ý muốn buông tha hết, Nhiếp Ngạn còn chưa lên tiếng, thì An Ninh cứ luôn trốn mãi sau lưng y đã lặng lẽ ló đầu ra mở miệng nói chuyện.

"So, so-ri nhé Bá Tước, đều là lỗi của tui, hôm qua tui gặp quỷ, còn may có ông nội tui chống đỡ nên mới chạy thoát được, cho nên hôm nay tui mới nghĩ đến chuyện tìm anh tui." Giọng điệu khá là sợ sệt, nghe thôi cũng biết là đang cố giả bộ bình tĩnh.

"Ông nội.. của cậu?" Khương Hề lấy làm lạ hỏi: "Già trẻ lớn bé không chỉ có anh trai mà còn có cả ông nội hả? Vả lại không phải hôm qua anh cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi hay sao?"

An Ninh nhìn Khương Hề liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: "Hổm rày hổng phải tụi mềnh gặp nhau rồi sao? Sau khi cậu đi Nhiếp Ngạn cứ nhất quyết đòi sờ tui, tui hổng chịu, ảnh liền cho tui tiền, tui nhìn thấy đó là tờ ông Mao mệnh giá một trăm thế là đồng ý luôn, nhưng mờ nửa đêm tui mới biết được ông Mao là đạo cụ! Lúc quỷ cái cào tui thì ông Mao đã chắn giúp tui một kiếp nạn!"

Nhiếp Ngạn: "..."

Trong câu này có rất nhiều nghĩa khác nhé.

Tình huống ngay lúc đó quả thật rất mạo hiểm, móng vuốt của nữ quỷ đã duỗi tới trước mặt An Ninh rồi, may mà trong giây phút khẩn cấp thì đạo cụ Nhiếp Ngạn cho đã phát huy tác dụng, nên cậu ta mới giữ được cái mạng này, nếu không trong số những người chơi tử vong hôm qua sẽ có thêm một cái xác chết nữa.

Sắc mặt Khương Hề biến hóa nhiều lần: "Cho nên cậu liền nhận ông Mao làm ông nội ruột?"



An Ninh gật đầu, ơn cứu mạng chẳng khác nào thân thiết như ông nội ruột.

Khương Hề vươn tay nhẹ nhàng chỉ vào Nhiếp Ngạn: ".. Anh ta còn sờ cậu?"

An Ninh đang định gật đầu tiếp, nhưng bàn tay to lớn của Nhiếp Ngạn đã đặt ngay trên đầu cậu ta: "Sờ như vậy, những chỗ khác chưa hề đụng tới."

Khương Hề: "Vậy anh cậu là ai?"

An Ninh ôm lấy Nhiếp Ngạn: "Sau này ảnh chính là anh tui." Đã nhận ông nội rồi sao lại không thể nhận thêm anh trai chứ lị?

Khương Hề: "..."

Nhiếp Ngạn: "..."

Gỡ từng ngón tay của cậu ta ra.

An Ninh mặc kệ động tác nhỏ của y, nhìn về phía Khương Hề và Úy Lam: "Nhiếp Ngạn đúng là người tốt, Bá Tước đại nhân, ngài có thể buông tha ảnh được hông? Là do tui đu bám lấy ảnh, hổng phải lỗi do ảnh đâu."

Nhiếp Ngạn: "..."

Thật ra không cần gắn tag người tốt vậy đâu, nhưng không ngờ thằng nhóc này rõ ràng sợ muốn xỉu mà vẫn cố nói tốt cho mình.

Có lòng lắm.

Nhiếp Ngạn thở dài, tóm lại là do y nảy lòng tham bước vào đây trước, đành phải nhượng bộ: "Vì bày tỏ thành ý của chuyến thăm hỏi này, tại hạ đã chuẩn bị nguồn năng lượng làm món quà mọn dành tặng cho ngài và.. người yêu ngài," y liếc nhìn Khương Hề một cái: "Bảo đảm người yêu ngài sẽ hài lòng."

Bỏ ra nguồn năng lượng để giữ mạng là điều tất nhiên.

Úy Lam thì chả ham hố gì nguồn năng lượng của y, nhưng dùng để lấy lòng Khương Hề thì cũng không tệ lắm, vả lại đúng như Nhiếp Ngạn nói y vẫn chưa kịp làm ra chuyện gì ở thế giới Game này.

Người đàn ông: "Được, đến lúc đó tôi xem thành ý của cậu."

* * *

Úy Lam dẫn Khương Hề đi dạo trong vườn Hoa Hồng một lát rồi trở về lâu đài, lúc này trong đại sảnh không một bóng người, những người chơi khác sau khi chứng kiến những cái chết chớp nhoáng tối qua và sáng sớm nay, đã tự dung nhập thành một đội, đang bận mở họp trong một căn phòng nào đấy.

Xem ra mọi người đã hiểu được màn Game này khủng bố cỡ nào, khủng bố hơn rất nhiều so với tất cả những thế giới Game từng trải qua.

Khương Hề không tìm thấy ai khác, bèn đi theo Úy Lam trở lại lầu 3, cậu còn nhớ người đàn ông đã từng nói nơi có nguồn sức mạnh lớn nhất trong lâu đài nằm ở đây, phải tìm cho thật kĩ xem.

Phòng của Bá Tước rộng lớn hết sức tưởng tượng, thậm chí ngay cả Úy Lam cũng chưa hề quan sát kĩ nơi này, bên cạnh còn có hai ba phòng để giải trí, Khương Hề vội vàng xem thử, rồi đứng ngơ ra nhìn một bức tường.

"Độ dày chỗ này rất lạ." Cậu nói.

Người đàn ông cúi đầu cắn lên môi Khương Hề một cái: "Cục cưng thông minh lắm," Không biết Úy Lam ấn vô chỗ nào, mặt tường tự động mở ra, hóa ra nơi này có một cơ quan.

Bên trong là một phòng triển lãm cỡ nhỏ, trưng bày các loại đồ cổ danh họa, cầm đại một thứ thôi cũng có giá cắt cổ.

Khương Hề đi vào ngắm nghía một phen, ngẫu nhiên cảm thán một chút về sự tuyệt đẹp của nghệ thuật, cũng không có ý tưởng gì khác, suy cho cùng thì làm Chủ Thần chỉ có thể nhìn ngắm mấy đồ này ở tiểu thế giới, chứ một khi đã trở về vũ trụ sao trời của mình, thì đào đâu ra thứ đồ chơi này được?

Nhưng mà có một căn phòng để ở đúng là khiến người ta hưởng thụ thật đấy, Khương Hề đang suy xét xem có nên rảnh rỗi trở về xây một căn không, cậu còn chưa tưởng tượng xong, vừa quay đầu lại đã thấy Úy Lam đứng nhìn chăm chú trước một bức tranh thiếu nữ.



Khương Hề cũng đi qua ngó thử bức tranh đó: "Đẹp thật đấy, anh thích kiểu này?"

Úy Lam duỗi tay ôm Khương Hề vào trong lòng: "Còn không đẹp bằng một nửa của em."

Khương Hề xì mấy tiếng: "Nói dối không chớp mắt, có điều bức tranh này rõ ràng là không tông xoẹt tông với mấy thứ đồ khác, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Từ phong cách nghệ thuật có thể nhìn ra được, cho dù thiếu nữ rất xinh đẹp, lại không thể nào gánh nổi mấy chữ 'đắt xắt ra miếng', không thể nào sánh bằng những bức tranh quý báu tại nơi này.

Người đàn ông: "Có lẽ ở trong lòng tác giả, thiếu nữ đáng giá được trưng bày ở đây, người trong tranh là cô dâu duy nhất mà Bá Tước chọn,"

"Vậy à.." Khương Hề nhìn chằm chằm thiếu nữ đang mỉm cười, dường như cảm thấy có gì đó sai sai thì phải? Vì thế cậu thử hôn Úy Lam ngay trước mặt bức tranh.

Úy Lam lập tức chiếm vị trí chủ đạo, tăng thêm sức lực.

Xung quanh tất cả đều là ngọc ngà châu báu, không dễ vận động, người đàn ông bèn bế Khương Hề đi ra ngoài, tới một chiếc giường nằm cách đó không xa.

"Chờ một chút!" Khương Hề hoàn toàn không rảnh để liếc nhìn bức tranh lấy một cái, thế nên đã bỏ lỡ điệu bộ vặn vẹo của thiếu nữ trong tranh.

Đã nói chỉ yêu một mình em thôi mà, để em trở thành duy nhất của ngài, vậy ' cô ta ' là ai?

Đồ lừa đảo! Suốt hai năm luôn có thiếu nữ ra ra vào vào trang viên, chỉ cần Bá Tước không chọn trúng ai, ả vẫn có thể xem như ngài ấy còn yêu mình say đắm, nhưng giờ đây sao lại có một mỹ nhân xinh đẹp khác đứng sánh vai với ngài?

Thiếu nữ hiểu ra, cho đến nay Bá Tước không chọn được cô dâu nào, chẳng qua là do chưa gặp được ai xinh đẹp hơn mà thôi! Tại sao ngài lại là loại người như vậy chứ?

Thiếu nữ trong tranh chảy hai hàng huyết lệ, thấm ra khỏi lồng kính của khung tranh, men theo bờ tường nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, cái tay đang đặt trước bụng của ả đã mọc ra móng tay dài đỏ choét, bỗng nhiên đi lên phía trước xé mạnh một cái, bức tranh bị rách toạc dường như đã mở ra một cách cửa, thiếu nữ từng bước chui ra bên ngoài.

Đầu tiên là đầu, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa phía trước, đôi tay từ từ bò men theo bờ tường chảy xuống vệt máu, sau đó liền rớt thẳng từ trên tường xuống, cắm mặt vô đất..

Ả không có chân, phần dưới eo đầm đìa máu tươi, bởi vì bức tranh kia chỉ vẽ nửa người trên.

Thiếu nữ than khóc tại chỗ khá là lâu, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bá Tước, và còn 'người phụ nữ' bên cạnh anh nữa.

Ả chống tay chậm rãi di chuyển trên đất hòng tiến lên phía trước, khó khăn lắm mới chạm được vào cơ quan rồi im hơi lặng tiếng đi ra ngoài, thế là nghe được thứ âm thanh rất chi là ba chấm.

Khương Hề: "Em khó chịu, giờ vẫn còn đang là ban ngày, anh buông em ra."

Úy Lam đè người lên giường muốn gì làm nấy: "Khó chịu? Rõ ràng thân thể sung sướng lắm mà, cố ý giả bộ khó chịu chi vậy?"

Ai giả bộ! Cậu đâu phải Liễu Hạ Huệ, cũng đâu thể nào không nổi lên phản ứng với một anh ngon giai như Úy Lam được, nhưng ăn nhiều quá nên giờ thấy khó chịu lắm á.

Thiếu nữ: "..."

Huyết lệ lại không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, tiếp tục di chuyển về phía trước, không hù chết tươi đôi cẩu ' nam nữ ' kia thì ả không cam lòng!

Cho dù giọng nói của Khương Hề rất giống con trai, nhưng thiếu nữ vừa nhìn thấy dung nhan sắc sảo kia của đối phương, liền vẫn luôn cho rằng cậu là nữ.

"Đừng, có tiếng động lạ, anh có nghe thấy không?" Cách bức màn vừa dày vừa nặng, Khương Hề không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng thính lực của cậu rất tốt, có thể nghe được động tĩnh.

Úy Lam đương nhiên cũng cảm nhận được có gì đó đang đến gần, trong lúc rủ rỉ an ủi Khương Hề, đồng thời sắc mặt cũng dần trở nên rét buốt, bowling đã chui tọt vào lỗ, vậy mà còn muốn anh rút ra hả?

Vì thế người đàn ông vẫn cứ tiếp tục chơi bowling, đồng thời còn phóng thích khí thế với cái thứ bên ngoài kia, ý rất rõ ràng, mau phắn lẹ đê!

Khương Hề che miệng lại, nín nhịn mệt muốn xỉu, rất lo sợ mình rên thành tiếng, thứ bên ngoài càng ngày càng đến gần, cậu muốn giơ tay vả Úy Lam, đến lúc này rồi mà người đàn ông vẫn còn lo chịch hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau