Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 42
Cũng may sau khi trở lại biên giới vũ trụ, Khương Hề đã biến trở về dáng vẻ mặc nam trang, cậu đơ người sửng sốt tại chỗ khoảng chừng 5 giây mới ôm bụng cười lăn cười bò, ù mé lão chó bị lật kèo!
Mà ở bên ngoài nơi cách xa tới mấy năm ánh sáng, Úy Lam mặt lạnh như tiền bóp nát luôn cái tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, chưa đã cơn thèm nên người đàn ông đang thấy cực kỳ khó ở, gần như muốn kéo Khương Hề đến màn chơi kế tiếp ngay tắp lự, nhưng đầu ngón tay hơi sững lại, thế rồi chỉ nghe thấy một tiếng khẽ thở dài mà không làm gì tiếp.
Để cho nhóc con tí thời gian nghỉ ngơi, chứ không lại làm ầm lên cho mà xem.
Trong lúc Khương Hề vất vả lắm mới ngưng cười được, đang định chợp mắt một chút, hệ thống ở xa nhấp nháy vọt tới như đang nói gì đó?
Khương Hề lập tức thu lại tiếng cười hừ lạnh nói: "Tao sống sót trở về chẳng lẽ không đáng cười to một trận hay sao? Đại Vũ Trụ rác rưởi thế mà lại có muỗi, màn chơi trước cũng tại con muỗi đấy, cổ của tao là do bị muỗi đốt."
Dường như nhận thấy câu hỏi vừa rồi của mình khiến Chủ Thần không vui, cái hệ thống dài ngoằng xanh mướt kia lập tức lùi về phía sau, không dám nói năng gì nữa.
Có điều trong màn chơi trước cậu thu hoạch như được mùa, sau khi Lương Bỉnh nhận thấy bản thân không còn trong tình thế nguy hiểm nữa, thế là hết sức khiêm tốn muốn gì cũng cho, Khương Hề còn tưởng rằng đối phương sẽ đổi ý cái vụ cho mình hết số năng lượng ăn được ở Đại Vũ Trụ nữa chứ, lúc ấy cái ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi, nếu hắn có đổi ý thật thì mình cũng chả làm gì đối phương đâu.
Còn Nhiếp Ngạn nữa, nguồn năng lượng mà y cho nhiều lắm luôn! Khương Hề chép chép miệng, có cảm giác mình phất lên sau một đêm, tuy rằng lai lịch hơi không chính đáng, như kiểu bị bao nuôi ấy.
Không đúng, hình như phải xóa hai chữ 'như kiểu' đi..
Chờ đến khi Khương Hề nghỉ ngơi đầy đủ định đến Đại Vũ Trụ lần nữa, hệ thống vẫn muốn ngăn lại, cậu thở dài, nói một cách ngắn gọn súc tích: "Tao yêu đương, đối tượng ở Đại Vũ Trụ."
Vừa nói xong câu này là đám hệ thống bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên, nơi ấy là đầm rồng hang hổ đó! Nhập cư trái phép còn được, sao lại đi yêu đương làm gì chớ?
Mới có tí thôi mà Khương Hề đã bị làm ầm ĩ đau hết cả đầu, cau mày nói: "Đối tượng yêu đương là Chủ Thần Đại Vũ Trụ, sau này tài nguyên ở Đại Vũ Trụ tao có thể lấy tùy thích."
Các hệ thống: "..."
Thân thể nhấp nháy, còn tưởng rằng hệ thống thính giác của mình bị lỗi chứ?
Khương Hề tiếp tục nói: "Tụi bây tiếp tục giữ nhà, xảy ra chuyện gì thì hãy liên lạc với tao bất cứ lúc nào."
Các hệ thống vẫn im phăng phắc, Khương Hề một mình rời đi.
* * *
Khi mở mắt ra lần nữa, Khương Hề phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe buýt, trước mặt có một nữ hướng dẫn viên du lịch mặc áo thun, đội chiếc mũ rộng vành che nắng đang bắc loa lên nói: "Phía trước đã tới làng du lịch, mọi người tỉnh dậy chuẩn bị xuống xe."
Hóa ra là đoàn du lịch, Khương Hề giương mắt rà quét một vòng trong đoàn người, thấy ngay người đàn ông đang ngồi cách đấy không xa, anh lại nguy trang che giấu khuôn mặt xuất sắc kia, biến trở thành một người tầm thường như lần đầu gặp.
Úy Lam và Khương Hề bốn mắt nhìn nhau, người trước nhìn cậu chăm chú, người sau thì trợn mắt lườm người ta một cái, cũng không phải là không vui, ngược lại sau khi thu hồi ánh mắt thì lén cười khúc khích.
Màn chơi trước đã thử nghiệm qua, Úy Lam khi ở trước mặt người khác thì rất đứng đắn, thanh niên nghiêm túc tới nỗi Khương Hề muốn bắt nạt anh lắm luôn, thậm chí bây giờ nhớ lại đã thấy ngứa tay.
Tâm trạng này vẫn được duy trì cho đến khi xuống xe, cuối cùng thì Khương Hề đã hiểu được tại sao Úy Lam cứ thích ăn hiếp mình đến vậy, trên mặt ý nghĩa nào đó thì hai người họ trùng hợp đều có sở thích giống nhau, chẳng qua một người thì trước mặt người khác, một người thì ở sau lưng người khác, xấu xa muốn chết.
Đoàn du lịch có tổng cộng mười mấy người, nhưng rõ ràng không phải tất cả đều là người chơi, trong số đó có đôi tình nhân và đôi bạn thân đang cười nói vui vẻ, nhìn sao cũng không thấy giống như đang ở trong một trò chơi nguy hiểm.
Khương Hề quan sát đội ngũ đoàn du lịch một chút, đại khái có thể xác định bao gồm cả mình và Úy Lam thì có tổng cộng bảy tám người chơi, đương nhiên không thiếu mấy kẻ ngụy trang khá kín kẽ chưa bị phát hiện.
Nếu là làng du lịch, trước tiên hướng dẫn viên du lịch sẽ dẫn bọn họ đến chỗ ở, thả một đống chìa khóa để bọn họ tự mình lựa phòng.
Khương Hề vội vàng nhìn thử, phát hiện số lượng chìa khóa vừa đủ cho hai người một phòng.
Du khách bình thường đều đi theo cặp, không hề có ý kiến gì, lấy chìa khóa xong là đi lên phòng liền, chỉ còn lại tám người, úi chà, giờ thì các người chơi hoàn toàn không cần phải nghi ngờ dè chừng gì nữa, mọi người đối mặt với nhau.
Một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm thời thượng đi đến trước mặt Khương Hề, cực kỳ thẹn thùng mở miệng nói: "Chào anh, tôi tên Giản Tư Ý, tôi có thể ở chung một phòng với anh không?"
Khương Hề thoạt trông không lớn lắm, mà Giản Tư Ý cũng khá nhỏ con, giống như mới vừa thành niên, dựa theo hành vi bình thường mà nói, nữ tìm nam để ghép chung phòng quả thật khá hợp lý, trong thế giới Game sẽ không để ý tới mấy vụ như nam nữ thụ thụ bất thân gì hết, giữ được mạng sống là tốt lắm rồi.
Nhưng khi đối phương nhìn Khương Hề thì lại e thẹn ngượng ngùng, như thể rất thích anh giai trước mắt này, những người chơi khác thấy vậy đều có thái độ khác nhau, không nói lời nào.
Vẻ mặt Khương Hề có chút xa cách nói lời từ chối: "Xin lỗi, tôi không muốn ở cùng phòng với phái nữ."
Giản Tư Ý rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, cảm thấy có lẽ đối phương đang lo lắng về vấn đề an toàn, lập tức nói: "Tôi sẽ không bóp team đâu, anh yên tâm đi tôi có đạo cụ, xảy ra chuyện thì anh cứ chạy trước."
Người chơi khác nghe đến hai chữ đạo cụ thì ánh mắt nhìn cô gái lập tức thay đổi, thứ đó hiếm lắm đấy.
Khương Hề xét nét nhìn cô ta một cái, không biết người này giả ngu hay ngu thật nữa, đạo lý tiền tài không nên để lộ mà cũng không hiểu à? Nhưng nếu ngốc thật thì tại sao lại có được đạo cụ nhỉ?
Khương Hề: "Nếu vậy thì tại sao cô lại muốn cùng phòng với tôi? Người khác cũng được mà?"
Khuôn mặt Giản Tư Ý ửng đỏ, thật sự là cái gương mặt kia của Khương Hề trông lừa tình lắm, tuy cậu chỉ mới ra đời, nhưng bất luận là chiều cao hình thể hay giá trị nhan sắc đều muôn phần hoàn mỹ, không phải người thường có thể sánh kịp, cho dù lúc trang điểm trông chẳng khác gì con gái thứ thiệt, nhưng khi khôi phục nam trang thì lại chẳng có tí ẻo lả nào.
Trông cái vẻ mặt của cô nàng này, khỏi cần nói cũng biết ý nghĩ trong lòng cô ta, đương nhiên, cho dù Khương Hề có đẹp cỡ nào, ở thể giới Game thì việc giữ mạng vẫn quan trọng hơn, chủ yếu là lúc Giản Tư Ý mới vừa tiến vào Game đã từng bị người khác phản bội, cho nên sau này không dựa dẫm vào người khác nữa, bất luận là việc tìm manh mối hay giữ mạng đều hành động solo.
Hơn nữa các người chơi ai cũng không biết bản thân có thể sống được bao lâu, Giản Tư Ý lại thuộc tuýp người to gan bẩm sinh, coi trọng người nào là chủ động tấn công liền, thế là cô ta dứt khoát lựa chọn Khương Hề luôn.
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời cô ta, thì Úy Lam đã đi tới bên cạnh nhìn về phía Khương Hề nói: "Chào em tôi tên Úy Lam, tôi muốn ở chung phòng với em được không? Tôi có thể bảo vệ em." Người đàn ông giả bộ như không quen biết cậu, hỏi với giọng điệu thăm dò.
Giản Tư Ý và những người chơi khác đều lấy làm lạ nhìn người đàn ông, người này sao vậy cà? Tranh giành với một cô gái? Quấy rầy chuyện tốt của người khác, hơn nữa diện mạo tầm thường lại trông cũng chả lợi hại gì lắm, tùy tiện ngỏ lời mời để rước nhục hả?
Nhưng không ngờ Khương Hề lại mỉm cười dịu dàng nói: "Được thôi, em tên Khương Hề," sau đó quay người nhìn Giản Tư Ý: "Thật ngại quá, tôi thích đàn ông, không có hứng thú với gái đẹp." Nói rồi lại nhìn Úy Lam xét nét anh một lượt, như thể người đàn ông này sẽ bị cậu cho lên mâm vào tối nay ấy.
Người chơi khác: "..."
Giản Tư Ý: "..."
Trợn mắt líu lưỡi, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị thua vì giới tính? Suy cho cùng Úy Lam trừ việc là đàn ông ra, toàn thân trên dưới trong mắt cô ta chả ra cái thể thống gì hết!
Úy Lam: "..."
Lạnh lùng, không nói một lời, những gì Giản Tư Ý đã nói trước đó làm anh cực kỳ không vui, bây giờ bị Khương Hề ngắt lời, tuy rất chi là ba chấm, nhưng ít nhiều gì tâm tình cũng phơi phới hẳn lên.
Khương Hề không thèm để ý tới mọi người, cầm chìa khóa rồi mở một căn phòng, người đàn ông đi vào theo, chả thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt quái lạ của những người khác.
Cho dù thích đàn ông, với điều kiện của Khương Hề, cũng đâu cần thiết phải lựa chọn hàng chất lượng kém vậy đâu chứ? Không ít người chơi đều nghĩ như thế.
Sau khi Úy Lam đóng cửa phòng lại, trước tiên ôm lấy Khương Hề vào trong lòng ngực, bắt đầu hôn hít không thèm kiêng nể gì, mọi người bên ngoài còn đang bận chia phòng, tiếng nói nghe rất rõ ràng, xem ra cách âm ở nơi này dở tệ.
Người đàn ông lần mò vói tay vào trong quần áo Khương Hề, người sau vội vàng ngăn lại: "Đừng, chờ lát nữa chắc chắn phải đi ra ngoài, đợi lúc khác.. nhé?"
Úy Lam hôn lên mặt cậu một cái: "Được, nghe em hết." Ngữ khí này nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra trong đó có cất giấu biết bao sự dịu dàng.
Mấy chữ vô cùng đơn giản, khiến cho Khương Hề không nhịn được đỏ hết cả mặt, cậu đang muốn nói lảng sang chuyện khác, thì nghe thấy cách vách vang lên tiếng cãi vã của một nam một nữ, Khương Hề nhớ rõ người ở phòng bên cạnh chính là du khách NPC bình thường, không phải là người chơi.
Nữ: "Là anh nói mình không có thời gian, bảo tôi lên kế hoạch đi chơi, giờ lại trách tôi chọn sai chỗ?"
Nam: "Lúc trước không phải nói đi Phong Đô gì đó sao? Nơi này rõ ràng là Lệ Cảnh sơn trang!"
Nữ: "Thì Lệ Cảnh sơn trang vốn dĩ chính là Phong Đô đó, nơi này là quê quán của tôi, lúc trước khi còn nhỏ có tên là Phong Đô, nay chỉ đổi tên mà thôi."
Nam: "Vậy tại sao cô không nói với tôi?"
Nữ "Có gì hay ho để nói, Phong Đô có thể tới, Lệ Cảnh sơn trang thì không tới được à? Tôi vất vả lên kế hoạch đến tận bây giờ, vậy mà anh còn nổi đóa với tôi?" Nói xong hình như còn bật khóc nức nở.
Giữa người yêu với nhau gây gổ như vậy là chuyện bình thường, nhưng đây là ở thế giới Game, cho nên tại sao sau khi người nam biết nơi này là Lệ Cảnh sơn trang thì lại nổi giận chứ?
Khương Hề tạm thời giữ lại câu hỏi, sau khi ra hiệu bảo Úy Lam buông mình ra bèn giương mắt đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Dù sao cũng là làng du lịch, cho dù hai người một phòng, thoạt trông nội thất trong này cũng được phết, nhưng đừng nên ngắm kĩ quá, ví dụ như bức tranh trên tường, giống như 'tác phẩm nghệ thuật ' người nào đó ưa thích, hoa văn đường nét khá là vặn vẹo, mang lại cho Khương Hề cảm giác giống như thiếu nữ trong màn chơi trước vậy.
Còn chăn ra gối nệm nữa, không phải màu trắng, mà là đỏ tươi như máu, toàn bộ trang trí trong phòng đều lấy màu đỏ xanh vàng làm chủ đạo, thiết kế mới mẻ độc đáo lại rộng rãi, trông vui tươi mà lại không thô bỉ, nhưng cứ mang lại cho người ta cảm giác khó chịu thế nào ấy.
Cậu đi đến toilet, mở vòi nước để rửa mặt một phen, nhưng khi tay mới đặt vào bồn, thế mà trong cái vòi nước bé xíu ấy lại có một cánh tay gầy trơ xương thò ra, tóm lấy Khương Hề.
"Shit!" Sức lực của cái tay kia rất lớn, Khương Hề cau mày hô lên: "Úy Lam! Có đứa sờ em!"
Cũng không biết lúc nãy người đàn ông đang ở đâu, nhưng ngay lập tức liền đẩy cửa bước vào phòng tắm, nhoáng cái đã bắt được cái tay kia, lôi ra khỏi vòi nước, đồng thời sắc mặt trở nên âm trầm nói: "Sờ em?"
Tay Quỷ thật ra cũng chỉ có mỗi phần móng tay và cánh tay thôi, sau khi bị người đàn ông bắt được thì điên cuồng giãy giụa muốn bỏ trốn, lại không làm nên cơm cháo gì.
Khương Hề nói điêu méo cần nháp: "Đúng vậy, lúc nãy còn sờ mông em, bây giờ lại sờ tay em, được voi đòi tiên!"
Tay Quỷ cứng đờ: "?" Tại sao làm một bàn tay mà vẫn có lúc bị bôi nhọ hả?
Mà ở bên ngoài nơi cách xa tới mấy năm ánh sáng, Úy Lam mặt lạnh như tiền bóp nát luôn cái tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, chưa đã cơn thèm nên người đàn ông đang thấy cực kỳ khó ở, gần như muốn kéo Khương Hề đến màn chơi kế tiếp ngay tắp lự, nhưng đầu ngón tay hơi sững lại, thế rồi chỉ nghe thấy một tiếng khẽ thở dài mà không làm gì tiếp.
Để cho nhóc con tí thời gian nghỉ ngơi, chứ không lại làm ầm lên cho mà xem.
Trong lúc Khương Hề vất vả lắm mới ngưng cười được, đang định chợp mắt một chút, hệ thống ở xa nhấp nháy vọt tới như đang nói gì đó?
Khương Hề lập tức thu lại tiếng cười hừ lạnh nói: "Tao sống sót trở về chẳng lẽ không đáng cười to một trận hay sao? Đại Vũ Trụ rác rưởi thế mà lại có muỗi, màn chơi trước cũng tại con muỗi đấy, cổ của tao là do bị muỗi đốt."
Dường như nhận thấy câu hỏi vừa rồi của mình khiến Chủ Thần không vui, cái hệ thống dài ngoằng xanh mướt kia lập tức lùi về phía sau, không dám nói năng gì nữa.
Có điều trong màn chơi trước cậu thu hoạch như được mùa, sau khi Lương Bỉnh nhận thấy bản thân không còn trong tình thế nguy hiểm nữa, thế là hết sức khiêm tốn muốn gì cũng cho, Khương Hề còn tưởng rằng đối phương sẽ đổi ý cái vụ cho mình hết số năng lượng ăn được ở Đại Vũ Trụ nữa chứ, lúc ấy cái ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi, nếu hắn có đổi ý thật thì mình cũng chả làm gì đối phương đâu.
Còn Nhiếp Ngạn nữa, nguồn năng lượng mà y cho nhiều lắm luôn! Khương Hề chép chép miệng, có cảm giác mình phất lên sau một đêm, tuy rằng lai lịch hơi không chính đáng, như kiểu bị bao nuôi ấy.
Không đúng, hình như phải xóa hai chữ 'như kiểu' đi..
Chờ đến khi Khương Hề nghỉ ngơi đầy đủ định đến Đại Vũ Trụ lần nữa, hệ thống vẫn muốn ngăn lại, cậu thở dài, nói một cách ngắn gọn súc tích: "Tao yêu đương, đối tượng ở Đại Vũ Trụ."
Vừa nói xong câu này là đám hệ thống bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên, nơi ấy là đầm rồng hang hổ đó! Nhập cư trái phép còn được, sao lại đi yêu đương làm gì chớ?
Mới có tí thôi mà Khương Hề đã bị làm ầm ĩ đau hết cả đầu, cau mày nói: "Đối tượng yêu đương là Chủ Thần Đại Vũ Trụ, sau này tài nguyên ở Đại Vũ Trụ tao có thể lấy tùy thích."
Các hệ thống: "..."
Thân thể nhấp nháy, còn tưởng rằng hệ thống thính giác của mình bị lỗi chứ?
Khương Hề tiếp tục nói: "Tụi bây tiếp tục giữ nhà, xảy ra chuyện gì thì hãy liên lạc với tao bất cứ lúc nào."
Các hệ thống vẫn im phăng phắc, Khương Hề một mình rời đi.
* * *
Khi mở mắt ra lần nữa, Khương Hề phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe buýt, trước mặt có một nữ hướng dẫn viên du lịch mặc áo thun, đội chiếc mũ rộng vành che nắng đang bắc loa lên nói: "Phía trước đã tới làng du lịch, mọi người tỉnh dậy chuẩn bị xuống xe."
Hóa ra là đoàn du lịch, Khương Hề giương mắt rà quét một vòng trong đoàn người, thấy ngay người đàn ông đang ngồi cách đấy không xa, anh lại nguy trang che giấu khuôn mặt xuất sắc kia, biến trở thành một người tầm thường như lần đầu gặp.
Úy Lam và Khương Hề bốn mắt nhìn nhau, người trước nhìn cậu chăm chú, người sau thì trợn mắt lườm người ta một cái, cũng không phải là không vui, ngược lại sau khi thu hồi ánh mắt thì lén cười khúc khích.
Màn chơi trước đã thử nghiệm qua, Úy Lam khi ở trước mặt người khác thì rất đứng đắn, thanh niên nghiêm túc tới nỗi Khương Hề muốn bắt nạt anh lắm luôn, thậm chí bây giờ nhớ lại đã thấy ngứa tay.
Tâm trạng này vẫn được duy trì cho đến khi xuống xe, cuối cùng thì Khương Hề đã hiểu được tại sao Úy Lam cứ thích ăn hiếp mình đến vậy, trên mặt ý nghĩa nào đó thì hai người họ trùng hợp đều có sở thích giống nhau, chẳng qua một người thì trước mặt người khác, một người thì ở sau lưng người khác, xấu xa muốn chết.
Đoàn du lịch có tổng cộng mười mấy người, nhưng rõ ràng không phải tất cả đều là người chơi, trong số đó có đôi tình nhân và đôi bạn thân đang cười nói vui vẻ, nhìn sao cũng không thấy giống như đang ở trong một trò chơi nguy hiểm.
Khương Hề quan sát đội ngũ đoàn du lịch một chút, đại khái có thể xác định bao gồm cả mình và Úy Lam thì có tổng cộng bảy tám người chơi, đương nhiên không thiếu mấy kẻ ngụy trang khá kín kẽ chưa bị phát hiện.
Nếu là làng du lịch, trước tiên hướng dẫn viên du lịch sẽ dẫn bọn họ đến chỗ ở, thả một đống chìa khóa để bọn họ tự mình lựa phòng.
Khương Hề vội vàng nhìn thử, phát hiện số lượng chìa khóa vừa đủ cho hai người một phòng.
Du khách bình thường đều đi theo cặp, không hề có ý kiến gì, lấy chìa khóa xong là đi lên phòng liền, chỉ còn lại tám người, úi chà, giờ thì các người chơi hoàn toàn không cần phải nghi ngờ dè chừng gì nữa, mọi người đối mặt với nhau.
Một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm thời thượng đi đến trước mặt Khương Hề, cực kỳ thẹn thùng mở miệng nói: "Chào anh, tôi tên Giản Tư Ý, tôi có thể ở chung một phòng với anh không?"
Khương Hề thoạt trông không lớn lắm, mà Giản Tư Ý cũng khá nhỏ con, giống như mới vừa thành niên, dựa theo hành vi bình thường mà nói, nữ tìm nam để ghép chung phòng quả thật khá hợp lý, trong thế giới Game sẽ không để ý tới mấy vụ như nam nữ thụ thụ bất thân gì hết, giữ được mạng sống là tốt lắm rồi.
Nhưng khi đối phương nhìn Khương Hề thì lại e thẹn ngượng ngùng, như thể rất thích anh giai trước mắt này, những người chơi khác thấy vậy đều có thái độ khác nhau, không nói lời nào.
Vẻ mặt Khương Hề có chút xa cách nói lời từ chối: "Xin lỗi, tôi không muốn ở cùng phòng với phái nữ."
Giản Tư Ý rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, cảm thấy có lẽ đối phương đang lo lắng về vấn đề an toàn, lập tức nói: "Tôi sẽ không bóp team đâu, anh yên tâm đi tôi có đạo cụ, xảy ra chuyện thì anh cứ chạy trước."
Người chơi khác nghe đến hai chữ đạo cụ thì ánh mắt nhìn cô gái lập tức thay đổi, thứ đó hiếm lắm đấy.
Khương Hề xét nét nhìn cô ta một cái, không biết người này giả ngu hay ngu thật nữa, đạo lý tiền tài không nên để lộ mà cũng không hiểu à? Nhưng nếu ngốc thật thì tại sao lại có được đạo cụ nhỉ?
Khương Hề: "Nếu vậy thì tại sao cô lại muốn cùng phòng với tôi? Người khác cũng được mà?"
Khuôn mặt Giản Tư Ý ửng đỏ, thật sự là cái gương mặt kia của Khương Hề trông lừa tình lắm, tuy cậu chỉ mới ra đời, nhưng bất luận là chiều cao hình thể hay giá trị nhan sắc đều muôn phần hoàn mỹ, không phải người thường có thể sánh kịp, cho dù lúc trang điểm trông chẳng khác gì con gái thứ thiệt, nhưng khi khôi phục nam trang thì lại chẳng có tí ẻo lả nào.
Trông cái vẻ mặt của cô nàng này, khỏi cần nói cũng biết ý nghĩ trong lòng cô ta, đương nhiên, cho dù Khương Hề có đẹp cỡ nào, ở thể giới Game thì việc giữ mạng vẫn quan trọng hơn, chủ yếu là lúc Giản Tư Ý mới vừa tiến vào Game đã từng bị người khác phản bội, cho nên sau này không dựa dẫm vào người khác nữa, bất luận là việc tìm manh mối hay giữ mạng đều hành động solo.
Hơn nữa các người chơi ai cũng không biết bản thân có thể sống được bao lâu, Giản Tư Ý lại thuộc tuýp người to gan bẩm sinh, coi trọng người nào là chủ động tấn công liền, thế là cô ta dứt khoát lựa chọn Khương Hề luôn.
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời cô ta, thì Úy Lam đã đi tới bên cạnh nhìn về phía Khương Hề nói: "Chào em tôi tên Úy Lam, tôi muốn ở chung phòng với em được không? Tôi có thể bảo vệ em." Người đàn ông giả bộ như không quen biết cậu, hỏi với giọng điệu thăm dò.
Giản Tư Ý và những người chơi khác đều lấy làm lạ nhìn người đàn ông, người này sao vậy cà? Tranh giành với một cô gái? Quấy rầy chuyện tốt của người khác, hơn nữa diện mạo tầm thường lại trông cũng chả lợi hại gì lắm, tùy tiện ngỏ lời mời để rước nhục hả?
Nhưng không ngờ Khương Hề lại mỉm cười dịu dàng nói: "Được thôi, em tên Khương Hề," sau đó quay người nhìn Giản Tư Ý: "Thật ngại quá, tôi thích đàn ông, không có hứng thú với gái đẹp." Nói rồi lại nhìn Úy Lam xét nét anh một lượt, như thể người đàn ông này sẽ bị cậu cho lên mâm vào tối nay ấy.
Người chơi khác: "..."
Giản Tư Ý: "..."
Trợn mắt líu lưỡi, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị thua vì giới tính? Suy cho cùng Úy Lam trừ việc là đàn ông ra, toàn thân trên dưới trong mắt cô ta chả ra cái thể thống gì hết!
Úy Lam: "..."
Lạnh lùng, không nói một lời, những gì Giản Tư Ý đã nói trước đó làm anh cực kỳ không vui, bây giờ bị Khương Hề ngắt lời, tuy rất chi là ba chấm, nhưng ít nhiều gì tâm tình cũng phơi phới hẳn lên.
Khương Hề không thèm để ý tới mọi người, cầm chìa khóa rồi mở một căn phòng, người đàn ông đi vào theo, chả thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt quái lạ của những người khác.
Cho dù thích đàn ông, với điều kiện của Khương Hề, cũng đâu cần thiết phải lựa chọn hàng chất lượng kém vậy đâu chứ? Không ít người chơi đều nghĩ như thế.
Sau khi Úy Lam đóng cửa phòng lại, trước tiên ôm lấy Khương Hề vào trong lòng ngực, bắt đầu hôn hít không thèm kiêng nể gì, mọi người bên ngoài còn đang bận chia phòng, tiếng nói nghe rất rõ ràng, xem ra cách âm ở nơi này dở tệ.
Người đàn ông lần mò vói tay vào trong quần áo Khương Hề, người sau vội vàng ngăn lại: "Đừng, chờ lát nữa chắc chắn phải đi ra ngoài, đợi lúc khác.. nhé?"
Úy Lam hôn lên mặt cậu một cái: "Được, nghe em hết." Ngữ khí này nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra trong đó có cất giấu biết bao sự dịu dàng.
Mấy chữ vô cùng đơn giản, khiến cho Khương Hề không nhịn được đỏ hết cả mặt, cậu đang muốn nói lảng sang chuyện khác, thì nghe thấy cách vách vang lên tiếng cãi vã của một nam một nữ, Khương Hề nhớ rõ người ở phòng bên cạnh chính là du khách NPC bình thường, không phải là người chơi.
Nữ: "Là anh nói mình không có thời gian, bảo tôi lên kế hoạch đi chơi, giờ lại trách tôi chọn sai chỗ?"
Nam: "Lúc trước không phải nói đi Phong Đô gì đó sao? Nơi này rõ ràng là Lệ Cảnh sơn trang!"
Nữ: "Thì Lệ Cảnh sơn trang vốn dĩ chính là Phong Đô đó, nơi này là quê quán của tôi, lúc trước khi còn nhỏ có tên là Phong Đô, nay chỉ đổi tên mà thôi."
Nam: "Vậy tại sao cô không nói với tôi?"
Nữ "Có gì hay ho để nói, Phong Đô có thể tới, Lệ Cảnh sơn trang thì không tới được à? Tôi vất vả lên kế hoạch đến tận bây giờ, vậy mà anh còn nổi đóa với tôi?" Nói xong hình như còn bật khóc nức nở.
Giữa người yêu với nhau gây gổ như vậy là chuyện bình thường, nhưng đây là ở thế giới Game, cho nên tại sao sau khi người nam biết nơi này là Lệ Cảnh sơn trang thì lại nổi giận chứ?
Khương Hề tạm thời giữ lại câu hỏi, sau khi ra hiệu bảo Úy Lam buông mình ra bèn giương mắt đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Dù sao cũng là làng du lịch, cho dù hai người một phòng, thoạt trông nội thất trong này cũng được phết, nhưng đừng nên ngắm kĩ quá, ví dụ như bức tranh trên tường, giống như 'tác phẩm nghệ thuật ' người nào đó ưa thích, hoa văn đường nét khá là vặn vẹo, mang lại cho Khương Hề cảm giác giống như thiếu nữ trong màn chơi trước vậy.
Còn chăn ra gối nệm nữa, không phải màu trắng, mà là đỏ tươi như máu, toàn bộ trang trí trong phòng đều lấy màu đỏ xanh vàng làm chủ đạo, thiết kế mới mẻ độc đáo lại rộng rãi, trông vui tươi mà lại không thô bỉ, nhưng cứ mang lại cho người ta cảm giác khó chịu thế nào ấy.
Cậu đi đến toilet, mở vòi nước để rửa mặt một phen, nhưng khi tay mới đặt vào bồn, thế mà trong cái vòi nước bé xíu ấy lại có một cánh tay gầy trơ xương thò ra, tóm lấy Khương Hề.
"Shit!" Sức lực của cái tay kia rất lớn, Khương Hề cau mày hô lên: "Úy Lam! Có đứa sờ em!"
Cũng không biết lúc nãy người đàn ông đang ở đâu, nhưng ngay lập tức liền đẩy cửa bước vào phòng tắm, nhoáng cái đã bắt được cái tay kia, lôi ra khỏi vòi nước, đồng thời sắc mặt trở nên âm trầm nói: "Sờ em?"
Tay Quỷ thật ra cũng chỉ có mỗi phần móng tay và cánh tay thôi, sau khi bị người đàn ông bắt được thì điên cuồng giãy giụa muốn bỏ trốn, lại không làm nên cơm cháo gì.
Khương Hề nói điêu méo cần nháp: "Đúng vậy, lúc nãy còn sờ mông em, bây giờ lại sờ tay em, được voi đòi tiên!"
Tay Quỷ cứng đờ: "?" Tại sao làm một bàn tay mà vẫn có lúc bị bôi nhọ hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất