Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 52

Trước Sau
Khương Hề lập tức nhéo anh một cái: "Ê! Cái em nói là thích em mà!"

Úy Lam nghiêm túc một chút: "Không xác định lắm, cuộc đời mỗi người đều sẽ có khoảnh khắc bỗng dưng động lòng, có nghĩ kĩ lại thì cũng chả tìm được nguyên nhân."

Khương Hề: ".. Thôi được rồi."

Kế tiếp đến lượt Úy Lam hỏi cậu, cậu đảo mắt: "Em không muốn chơi nữa, muốn ngủ."

Người đàn ông nhìn ra được là cậu đang giở trò, cũng không vạch trần: "Được."

Khương Hề hơi xấu hổ chôn mình trong lòng ngực Úy Lam cọ mấy cái: "Nói với anh một chuyện nè, ngày mai chắc chắn em vẫn sẽ biến thành trạng thái khủng bố như này, bị oán khí xâm lấn khống chế, cho nên.."

Úy Lam: "Cho nên gì?"

Khương Hề: "Cho nên ngày mai nếu anh thấy tình trạng của em thật sự không ổn, thì hãy kéo em.. kéo em lên giường, làm một nháy."

Người đàn ông nhìn cậu, khẽ lên tiếng: "Được."

* * *

Trong số người chơi cuối cùng cũng có một người không chịu đựng được đến sáng thứ tư, phòng của Lý Tân và Giản Tư Ý bị cháy, bèn hỏi hướng dẫn viên du lịch sắp xếp lại một phòng khác.

Nhưng hướng dẫn viên du lịch lại nói làng du lịch đã hết phòng, phòng duy nhất còn trống đang làm phòng để xác, chính là Hàn Y bị chết đuối ở hồ nước.

Thật ra đôi tình nhân ở phòng bên cạnh Khương Hề và Úy Lam cũng chết hết rồi đấy chứ? Tống Minh chết trước mặt mọi người hồi chiều, nhưng Lý Tân và Giản Tư Ý không biết là bạn gái của gã cũng đã tử vong, hướng dẫn viên du lịch hình như cố ý không nói cho bọn họ.

Nếu là thế giới bình thường, Lý Tân và Giản Tư Ý cho dù có thật sự ngủ một đêm ở bên ngoài cũng chẳng sao, nhưng hiện tại không được, hướng dẫn du lịch từng nói là buối tối nhất định phải về phòng, có ma mới biết nếu ngủ bên ngoài thì có xảy ra án mạng hay không.

Nhưng cũng không thể ở chung với Hàn Y được, lỡ người ta bị thi biến thì sao? Ở thế giới Game mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

Cho nên hai người họ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tính toán ra tay với người đang ở một mình đó là Chu Tĩnh Hàm, chính là bạn thân của Hàn Y.

Cả ngày hôm nay tinh thần của Chu Tĩnh Hàm đều trong trạng thái hoảng hốt, mơ màng ngây dại, dường như đi đến đâu cũng nhìn thấy hình ảnh của Hàn Y vậy, muốn đuổi theo bắt lấy, thì người đó chợt biến mất tăm hơi.

Cho nên cô ta nghĩ, có phải đêm nay đối phương sẽ đến nữa hay không? Nếu như tới, thì mình đi chung với cô luôn, một mạng đền một mạng, chuyện này là lẽ hiển nhiên.

Nhưng đến gần nửa đêm, bóng dáng Hàn Y chẳng thấy đâu, mà Lý Tân và Giản Tư Ý thì lại cạy cửa cô ta.

Chu Tĩnh Hàm còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Giản Tư Ý lôi xuống khỏi giường ném ra ngoài.

Cô ta đứng ngoài cửa giật mình ngơ ngẩn một hồi, nghe thấy đôi nam nữ bên trong cười càn rỡ vô cùng, một lúc sau, vậy mà lại nghe thấy âm thanh ái muội phát ra.

Chu Tĩnh Hàm mặt không cảm xúc, không làm ầm lên chút nào, từ tối hôm qua khóc đến đêm khuya, cô ta đã chẳng còn nước mắt, đồng thời cũng mất đi nụ cười, hiện giờ đứng ở cửa nhìn ánh trăng trên trời, dường như có một loại cảm giác không chân thật, có phải tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ hay không, sau khi tỉnh khỏi giấc mơ thì Hàn Y vẫn còn ở bên cạnh cô ta..

Yên lặng đến 12 giờ khuya, bầu trời tối đen như mực, nhưng vầng trăng sáng kia thì lại chói mắt vô cùng, hiện tượng rất kỳ lạ, chẳng có lấy một ngôi sao nào, mà mặt trăng vẫn có thể sáng đến như vậy?

Chu Tĩnh Hàm lập tức đi về phía phòng bếp ở nhà ăn, sau đó chậm rãi ôm ra rất nhiều củi lửa, đặt ở trước cửa phòng của Lý Tân và Giản Tư Ý.

Cô ta vận chuyển nhiều lần, mò mẫm hơn nửa tiếng, dường như không cảm thấy mệt tí nào, ánh mắt hờ hững.

Lúc này, oán khí sớm đã toát ra với tốc độ mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, quấn quanh cô ta, trăm quỷ tụ hội, lại chưa hề gây tổn thương tí nào đến Chu Tĩnh Hàm.



Nơi xa có hình bóng Hàn Y đang lẳng lặng đứng đó, nhìn không rõ ràng, đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này tớ bảo vệ cậu một đoạn đường..

Chu Tĩnh Hàm lấy bật lửa ra, châm lửa đốt phòng.

Cô ta không phải Thần, cho nên tốc độ lửa cháy không được nhanh, hơn nữa hai người trong phòng không ngủ, phát hiện lửa đang cháy thì chạy ngay ra khỏi phòng.

Chu Tĩnh Hàm đứng ở cửa, người thứ nhất chạy ra chính là Lý Tân, cô ta không chút do dự chặt một đao ngay trên cổ đối phương.

Vũ khí cũng lấy từ phòng bếp, bình thường đầu bếp sẽ dùng để băm thịt heo.

Tiếp theo là Giản Tư Ý đang hoang mang rối loạn, cô ta hoàn toàn không thấy rõ ở cửa đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, dù sao cái gã ngủ với cô ta chỉ lo trốn một mình thôi, mặc kệ sự sống chết của cô ta.

Như thế, kết cục của Giản Tư Ý tự nhiên cũng giống Lý Tân, trước khi chết đôi mắt trợn to, từ khi tiến vào Game, cô ta nghĩ đến vô số kiểu chết của mình, đều là chết dưới tay quỷ, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình chết trong tay NPC.

Chu Tĩnh Hàm mặt mày lạnh te ném xuống con dao còn đang nhỏ máu, đem thi thể của Lý Tân và Giản Tư Ý quẳng lại vào trong màn lửa lần nữa, sau đó im lặng đứng nhìn, biểu cảm giống như đang nhìn trận lửa lúc ban ngày vậy.

Vì sao Hàn Y còn chưa tới? Không muốn dẫn cô ta đi sao?

Chu Tĩnh Hàm toát ra một suy nghĩ, cô ta cũng muốn chôn mình trong trận lửa này luôn, vì thế liền nhấc chân lên, đi về phía biển lửa.

Bỗng nhiên, cổ tay cô ta bị nắm chặt, quay đầu lại nhìn, Hàn Y cười nhìn cô ta: "Vậy đi Lệ Cảnh sơn trang trước, trạm tiếp theo, tớ muốn đến Tô thành ngắm biển hoa."

Tớ muốn đến Tô thành ngắm biển hoa, đây là câu mà Hàn Y đã từng nói.

Ánh mắt Chu Tĩnh Hàm hoảng hốt, trên cổ tay rỗng tuếch, còn đâu hình bóng quen thuộc kia nữa, vừa rồi là, bị ảo giác chăng?

"Đi Tô thành, Tô thành.. ngắm biển hoa.." Chu Tĩnh Hàm nhắc mãi mấy chữ này, từ từ đi xa khỏi đám lửa, tớ dẫn cậu đi ngắm biển hoa, tớ thay cậu đi ngắm biển hoa..

Ngày thứ tư, khi Khương Hề bước ra khỏi cửa với ánh mắt như muốn giết người, lại không nhìn thấy một ai, toàn bộ Lệ Cảnh sơn trang cứ như một khu vực chết vậy.

Hai người đi đến nhà ăn, đương nhiên cũng không nhìn thấy đồ ăn, Úy Lam nấu cháo đơn giản, hai người đang ăn nửa chừng, bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền đến tiếng kêu cứu.

Là một nam NPC đang đuổi theo chém giết một nữ NPC, miệng còn chửi dữ dằn.

Nam: "Con mụ thối tha dám cắm mấy cặp sừng cho bố mày! Bố mày chịu hết nổi rồi, hôm nay phải băm mày ra cho chó ăn!"

Người phụ nữ đang chạy trốn cũng không yếu thế: "Nếu không phải mày ngoại tình trước rồi bị bà phát hiện, thì bà sẽ đi tìm người khác sao? Thằng cặn bã nhà mày! Đã nói sau này mạnh ai nấy chơi, vậy mà giờ còn muốn quản tao!"

Chỉ hai câu, Khương Hề đã hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng cậu không định xía vào, thậm chí còn muốn gia nhập cuộc giết chóc này. Người trong trò chơi, đều đang cố gắng cầm cự.

Người phụ nữ tìm được vật che chắn, liền phản kích lại gã đàn ông, nếu là bình thường, bà ta biết chắc rằng mình đánh không lại đối phương thì chuồn cho lẹ, nhưng hiện nay hoàn toàn mất hết lý trí, chỉ muốn liều mạng, cùng lắm là chết thôi.

Sau đó bà ta chết thật..

Bị gã đàn ông dùng dao băm một lúc lâu, trong nhà ăn ngập tràn mùi máu tươi khắp nơi.

Khương Hề buông chén cháo, tuy cậu đã ăn no, nhưng vẫn thấy rất bực bội vì có người đã quầy rầy việc ăn uống của mình.

Gã đàn ông giết xong người phụ nữ dường như vẫn chưa thấy nguôi giận, giương mắt nhìn Khương Hề đang ở cách đó không xa và Úy Lam đang ngồi bên cạnh cậu như người vô hình.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Gã đàn ông quát nạt về phía cậu: "Có tin bố móc mắt mày ra không, băm mày luôn!"

Mùi tanh quá nặng, Khương Hề vẫn không cảm xúc ngồi ở đó, không nói gì.



Gã đàn ông thấy cậu không nói lời nào, mang dao tới giơ lên chém vào Khương Hề, người sau đang muốn giết quách đi cho hả giận, kết quả tốc độ của Úy Lam còn mau hơn, nhẹ nhàng đoạt lấy dao trong tay đối phương, chém ngược lại, từ phần đầu chẻ thành hai nửa, kéo dài đến ngực.

Khương Hề hơi sửng sốt, không phải cậu chưa từng thấy Úy Lam động thủ, thậm chí hai người còn từng đánh nhau, nhưng máu me như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, khiến cậu thấy hơi hưng phấn..

Úy Lam ném dao xuống, mặt vẫn hờ hững như cũ, như thể mình chi đang nghiền chết một con kiến thôi vậy.

Khương Hề nhìn chằm chằm người đàn ông, đứng dậy túm lấy vạt áo trước ngực Úy Lam muốn kéo anh tới gần cậu hơn, kết quả đối phương sừng sững bất động, cậu hơi quê một tí rồi tức giận nói: "Cúi đầu!"

Úy Lam nghe vậy thì cúi đầu thật, còn chưa kịp hỏi chuyện gì? Miệng đã bị cắn một cái.

Hai người hôn nhau triền miên trong bầu không khí máu tanh, Khương Hề bỗng nhiên hứng lên, muốn làm chuyện bậy, nhưng nơi này không thích hợp, cậu buông Úy Lam ra rồi cao ngạo hếch cằm lên: "Trong vòng năm phút, vì em, tìm một chỗ thật tốt, nếu không đời này anh cũng đừng hòng chạm vào em."

Úy Lam: "..."

Ánh mắt hiện lên vẻ hơi tế nhị, không nói hai lời bế Khương Hề lên rồi mau chóng rời khỏi nơi này.

Làng du lịch loanh quanh lòng vòng, trong năm phút hoàn toàn không thể trở về phòng được, cho dù về kịp, cũng sốt ruột xé quần xé áo, thậm chí ngay cả một tí thời gian ái muội cũng chả có, hết hồn hoảng loạn như vậy, cứ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Cho dù Úy Lam có thể sử dụng một chút pháp thuật trong màn chơi này, cũng không thể bế Khương Hề độn thộ đến một nơi xa, cho nên anh nhìn một cây đại thụ to rợp trời phía sau nhà ăn, chẳng chút do dự mang theo người bay nhảy leo trèo lên cây.

Khương Hề hơi kinh ngạc: "Anh muốn làm gì?"

Đại thụ vừa rậm rạp vừa cao lớn vô cùng, hai người lại nằm trên cao, cho dù phía dưới có người đi ngang qua cũng không tài nào phát hiện ra bọn họ, Úy Lam hôn lên bên tai Khương Hề: "Không phải không thích ở trên giường sao? Hôm nay thử ở nơi này nhé."

Đang trạng thái như vậy mà Khương Hề cũng bị anh nói cho đỏ hết cả mặt: "Đâu phải em không thích!"

Người đàn ông: "Rồi, trước tiên ở đây, chờ lát nữa lại lên giường."

Vỏ cây này khá là nhẵn nhụi, Khương Hề ôm trực tiếp cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa bên trên có nhiều chạc cây, Khương-vừa dẹo vừa lẳng lơ-Hề hoàn toàn không nghĩ tới nơi này còn có thể khai phá ra nhiều cách chơi đến vậy.

Cũng may thể chất của cậu không phải người bình thường, mấy tư thế phổ thông như hạ eo, nhấc chân lên cao, thậm chí giạng thẳng chân đều có thể làm được một cách nhẹ nhàng, nhưng uốn mình nửa vòng xung quanh một cành cây thì hơi quá mức, cậu cũng đâu phải là rắn!

Khó khăn nhất chính là đang tiến hành nửa chừng, cách đó không xa có ba người đang đuổi giết, NPC phía trước cả người đều là máu đang chạy trốn, hai người phía sau vậy mà là cô nàng giàu kinh nghiệm Ngô Băng Thanh và đồng bọn Lăng Hạo của cô.

Không biết NPC kia đã chọc giận gì họ, đi ngang qua phía dưới đại thụ, lại chạy thêm một chặng đường, vẫn bị bắt lại chém chết.

Khương Hề há mồm cắn lên cánh tay Úy Lam, phòng ngừa mình kêu ra tiếng, một trận gió thổi tới, lá cây xào xạc, cậu treo ở trên cây, bị xoa nắn nhào nặn y như mì sợi.

* * *

Ngô Băng Thanh và Lăng Hạo chỉ là một nốt nhạc đệm, đến cuối cùng Khương Hề không ôm cây nổi nữa, hai chân run rẩy bị Úy Lam dùng quần áo quấn lại mang về phòng, trên đương đi gặp được mấy cảnh tượng giết người, bọn họ đều tránh hết toàn bộ, không muốn khởi xung đột ngay lúc này

Khương Hề ghé vào mép giường, hồi tưởng lại ban nãy, cứ cảm thấy bản thân mình đã được update điểm giới hạn, hơn nữa còn là chính miệng cậu nói ra! Bị oán khí xâm lấn, sao cảm thấy đầu óc như bị lừa đá vậy nè?

Khương Hề rầm rì: "Em tỉnh táo rồi, muốn tắm rửa."

Úy Lam thanh âm trầm thấp nói: "Phòng tắm ở ngay đó, tự mình nghĩ cách qua đi."

Khương Hề: "..."

Bò qua hở?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau