Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 54
Khương Hề dùng khuỷu tay thụi nhẹ vào anh một cái: "Trò chơi bắt đầu rồi, đừng quậy."
Hiện trường có tổng cộng mười người chơi, bao gồm cả Khương Hề và Úy Lam, sáu nam bốn nữ, những người khác đều xét nét phòng bị lẫn nhau, chỉ có hai người bọn họ ôm nhau thì thà thì thầm.
Cảnh tượng này khiến cho một vài người hơi khó chịu, cảm thấy chán ghét và khinh bỉ, nhưng đa số là coi thường và ngạc nhiên, bởi vì Úy Lam hạ cấm chế lên người Khương Hề, lần này anh bị kéo trực tiếp vào Game luôn, thế là không kịp che giấu gương mặt kia.
Khương Hề liếc mắt nhìn mọi người một lượt, ai cũng không giống kể xâm lược, có thể thành Thần ở vũ trụ khác, tự nhiên không khinh thường được.
Hơn nữa, màn chơi này không có ai làm ầm ĩ cả lên, chứng tỏ không có newbie..
Phía sau bãi biển là rừng cây, đã có người bắt đầu thăm dò đường xung quanh, dự định đi vào trong đó.
Một tên đàn ông có khuôn mặt chất phác nói: "Chúng ta đi chung với nhau đi, trên đường còn tiện giúp đỡ lẫn nhau, biết đâu trong rừng này có thú hoang thì sao."
Một gã tóc vàng đứng bên cạnh biểu hiện khẩn trương: "Nếu thật sự chỉ có thú hoang thôi thì tốt rồi." Ý là còn có ma quỷ nữa. Hiện tại mọi thứ chưa bắt đầu mà gã đã sợ này sợ nọ, do màn chơi trước đã tạo ra áp lực tâm lý quá lớn đối với gã.
Câu này chẳng ai trả lời, gã đàn ông chất phác chỉ vào một phương hướng, nói với những người khác: "Bên kia thì sao? Trông có thể đi được đấy."
Mọi người đều không có ý kiến, mắt thấy trời đã sắp tối, đi chỗ nào cũng như nhau thôi.
Nhưng Khương Hề và Úy Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, gã đàn ông chất phác liền hỏi một câu: "Không đi à? Đi chung nào, tương đối an toàn."
Gã tóc vàng biểu cảm không được bình thường cười nhạo một tiếng: "Đếm xỉa đến tụi nó làm gì? Nói không chừng có bệnh truyền nhiễm đấy." Thoạt nhìn gã rất chán ghét đồng tính.
Nhưng đương sự Khương Hề và Úy Lam còn chưa lên tiếng, một cô gái ăn mặc như nữ sinh cấp ba đã nói: "Tôi thấy bọn họ rất mạnh khỏe, nhưng còn anh, sắc mặt vàng như nến, vóc người thì như ông bán bánh hấp, nhìn như sắp nằm vô quan tài tới nơi rồi ấy."
Nữ sinh cấp ba tên là Giang Sơ Hạ, bình thường trừ việc học ra, sở thích lớn nhất đó là xem mấy tiểu thuyết đam mỹ và coi anime, lúc này nghe thấy có người chửi bới sở thích của cô, đương nhiên phải bật lại.
Chủ yếu là, Khương Hề và Úy Lam đẹp như thần tiên ấy! Cô đã trải qua vài màn chơi, lá gan đã được tôi luyện, mà cái gã tóc vàng mặt lủng bủng như nến còn chả cao bằng cô, dù có đánh nhau thật thì cũng chả sợ, chẳng hiểu đối phương sao lại có mặt mũi đi khinh thường người khác vậy nhỉ.
"Cô nói ai đấy!" Tóc Vàng đi đến trước mặt Giang Sơ Hạ, giống như muốn đánh nhau tới nơi: "Có ngon thì cô nói lại lần nữa xem!"
Khương Hề lập tức tiến lên vài bước chắn trước mặt Giang Sơ Hạ, được một cô gái nói đỡ cho, cậu cũng phải biểu hiện một chút chứ, nhoáng một cái đá vào cẳng chân của Tóc Vàng, sức không hề nhẹ.
Tiếng kêu thảm thiết ré lên, Tóc Vàng ôm cẳng chân ngã bò lăn ra đất, Chàng trai cao lớn đứng gần gã nhất vội vàng chạy tới kéo quần áo của gã lấp kín miệng gã để ngăn chặn tiếng la hét..
Chàng trai cao lớn tên là Phong Hàn, làm xong mọi chuyện, hắn mới giải thích cho mọi người xung quanh: "Ngại quá, ma quỷ ở màn chơi trước bắt người khắp nơi, phát ra tiếng vang lớn là chết chùm nguyên cả team luôn ấy chứ, ai biết ở đây có giống tình huống ấy không? Thôi cố gắng đừng kêu ra tiếng thì hơn."
Tóc Vàng lúc sau mới thấy bớt đau hơn một chút, nhổ quần áo trong miệng ra rồi mới nói với vẻ mặt dữ tợn: "Người đau có phải mày đâu, đương nhiên là mày không kêu rồi!"
Úy Lam đi đến bên cạnh Khương Hề, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Tóc Vàng một cái, không nói một câu, lại thành công làm gã im miệng.
Gã đàn ông chất phác hơi đánh giá Úy Lam một chút, đi tới khuyên giải: "Trò chơi vừa mới bắt đầu, tốt nhất đừng nên nảy sinh xung đột," hắn nhìn Khương Hề và Úy Lam: "Hai cậu là dùng thẻ team để cùng tiến vào à? Không đi vào trong rừng chung với tụi tôi sao?"
Khương Hề chỉ vào mặt biển: "Tôi không muốn vào rừng rậm, muốn đi lên thuyền."
Người chơi lập tức nhìn theo ánh mắt, không biết khi nào, từ xa đã có một con thuyền đi tới.
"Đù! Giờ mới đến?" Ông chú bụng bia nãy giờ chưa hề nói năng gì bỗng dưng lên tiếng: "Trễ xíu nữa thôi là chúng ta vô rừng rồi, đáng sợ quá, kẻ thiết kế trò chơi này chắc chắn là một tên biến thái!"
Khương Hề: "..."
Đang mắng hệ thống đấy, méo phải cậu đâu nha.
Con thuyền này trông cũng được lắm, hơn mười người chơi đi lên cũng dư sức, khi dừng ở bờ biển, một gã đàn ông thân hình khỏe mạnh đi xuống: "Các người đến đảo trung tâm du lịch đúng không? Nhanh lên thuyền đi, trời sắp tối rồi đấy, khu rừng chỗ này không an toàn đâu."
Những người khác lập tức hành động, nhưng Phong Hàn nói: "Chờ một chút, sao các cậu có thể chắc chắn rằng trò chơi triển khai ở trên thuyền? Biết đâu là vào rừng rậm thì sao? Nếu thuyền xảy ra chuyện thật thì chạy đâu cũng không thoát."
Khương Hề đánh giá hắn, ánh mắt của chàng trai này vẫn luôn cảnh giác, quần áo có nhiều túi, nói vậy khắp người đều đang cất giất đồ vật có thể gây trí mạng.
"Vậy làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải chọn một, hơn nữa thuyền sắp khởi động rồi đấy." Giang Sơ Hạ nói.
Phong Hàn liếc nhìn rừng rậm sau lưng: "Tôi chọn ở lại." Hắn là lính lục quân, quen thuộc tác chiến trong rừng rậm hơn, cũng có ưu thế hơn.
Bên cạnh có một cô gái nhát gan nhìn hắn, lặng lẽ đi về phía sau Phong Hàn hai bước, ý là cũng lựa chọn ở lại rừng rậm.
Khương Hề nói với giọng điệu hờ hững: "Bọn tôi lựa chọn lên thuyền."
Giang Sơ Hạ cũng nói: "Tôi cũng lựa chọn lên thuyền."
Trò chơi sẽ không thiết lập kết cục chắc chắn phải chết, nếu thuyền bị lật, thì chắc chắn cũng sẽ có đồ vật để chạy thoát, nhưng rừng rậm thì khác, nói không chừng bị côn trùng độc cắn một phát là thối rữa toàn thân chứ đùa, cô nghĩ tới cảnh tượng đó là hết muốn vào rừng luôn!
Ông chú bụng bia: "Tôi chọn thuyền, ít nhất thì trên thuyền có đồ ăn, ban đêm ở rừng rậm lỡ như trời lạnh phát sốt một cái là tiêu đời."
Vừa nói xong câu này, hai nữ sinh còn lại cũng lựa chọn lên thuyền.
Gã Chất Phác không lên tiếng, chỉ yên lặng đi về phía mép thuyền.
Tóc Vàng khinh thường đi chung với hai người Khương Hề Úy Lam, nhưng thấy đa số mọi người đều chọn thuyền, gã chắc chắn không đi rừng rậm.
Như thế, lựa chọn rừng rậm chỉ có Phong Hàn và cô gái nhát gan kia thôi.
Gã Chất Phác khuyên một tiếng: "Các cậu vẫn nên đi theo chúng tôi thì hơn, nhiều người an toàn hơn chút."
Cô gái nhát gan mau chóng sửa lại lựa chọn quyết định đi lên thuyền, nhưng Phong Hàn thì xoay người rồi vẫy tay với bọn họ, quay đầu đi về phía rừng rậm.
Nhiều người thì chắc chắn sẽ an toàn sao? Nếu hắn là một tấm chiếu mới, nhất định sẽ theo mọi người lên thuyền, nhưng sau khi đã trải qua nhiều màn chơi như vậy, Phong Hàn chỉ tin tưởng chính mình.
Khương Hề khẽ nói: "Là một hạt giống tốt đó, em muốn bồi dưỡng một chút."
Úy Lam: "Hửm?"
Khương Hề: "Trên người anh có mang theo đạo cụ không? Đi vội quá nên em không đem theo."
Úy Lam đang mặc áo gió, anh rút ra từ trong túi áo một lá bài poker, là Đại vương.
Khương Hề nhận lấy xem thử, tuy rằng không biết cách sử dụng, nhưng nếu xuất phát từ tay của Chủ Thần Đại Vũ Trụ, nhất định không phải vật phàm.
"Hey! Chờ một chút!" Khương Hề gọi một tiếng.
Phong Hàn quay đầu lại, cho rằng còn có người muốn khuyên giải mình, nghĩ thầm đám người chơi này cũng ok đấy, chưa mất hết lương tâm.
Nhưng hắn nói lời từ chối: "Tôi đi rừng rậm, các cậu chú ý an toàn nhé."
Khương Hề duỗi tay ném lá bài poker cho Phong Hàn như ném phi tiêu, tốc độ quá nhanh, người sau theo bản năng dùng tay bắt lấy, vậy mà hắn bắt trúng thật? Có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đưa cậu lá bùa bình an, có duyên gặp lại." Khương Hề nói.
Phong Hàn nhìn lá Đại vương trong tay: "..."
Bùa bình an? Hắn nghĩ đến kĩ năng phi bài lúc nãy của đối phương, là một người biết võ, bài poker không phải là vũ khí của đối phương đấy chứ?
Như thế, người ta có khả năng coi quân bài Đại vương như lá bùa bình an thật đấy, nhưng kĩ năng phi bài này mình không có, hắn duỗi tay nhét lá bài Đại vương vào trong túi, được, giữ bình an.
Người chơi khác đều nhìn một màn này, thấy khiếp sợ không thôi, thứ gì bị ném xa như vậy mà còn bắt được? Mọi người lập tức nhìn Khương Hề với ánh mắt đánh giá một cách lộ liễu, người này rất đáng gờm, không những có thẻ team, thân thủ cũng tốt nữa.
Sau khi lên thuyền, Khương Hề hỏi Úy Lam một câu: "Hiệu quả của lá bài poker kia là gì? Có phải rất lợi hại không?"
Úy Lam: "Ừm, hình vẽ trên lá bài Đại vương thật ra là vẽ một con hồ ly tinh áo đỏ."
Khương Hề: "Hửm?"
Bởi vì hình vẽ Đại vương trên bài poker có rất nhiều kiểu, cho nên Khương Hề và Phong Hàn cũng chưa nhìn kỹ.
Úy Lam: "Hồ ly tinh tới từ thế giới Sơn Hải, những yêu thú khác xưng y là Bạch Trạch."
Khương Hề: "..."
"Bạch Trạch!" Khương Hề mở to hai mắt nhìn: "Thứ đó có thể tùy tiện cho người khác được hả? Anh còn gọi Bạch Trạch là hồ ly tinh? Hơn nữa sao anh lại biến yêu quái ở Sơn Hải giới thành đạo cụ?"
Sơn Hải giới không giống với những thế giới khác, đại yêu ở đấy ai ai cũng thần thông quảng đại, rất dễ dàng phá hủy Game, cho nên hệ thống sẽ thiết lập màn chơi riêng biệt cho Sơn Hải giới, hơn nữa đám đại yêu đều biết nếu như đi đến vũ trụ khác, nhất định không được phá hoại Game, nếu không chắc chắn sẽ bị Chủ Thần phát hiện, loại bỏ ngay lập tức
Suy cho cùng thì vũ trụ nào mà chẳng có vài thế giới cùng thể loại với Sơn Hải giới chứ? Thả đại một con trong đám quái vật đó ra thôi cũng đủ để tung hoành bốn phương rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc đầu nhân loại ở trong thế giới Game cũng không có nhiều ưu thế lắm, sau này dần dần tích góp được nhiều đạo cụ, mới có thể chống lại yêu quái, người thành Thần, thực lực và trí lực đều là hàng nhất phẩm.
Úy Lam giải thích: "Bạch Trạch thích đọc sách trong thiên hạ, vào được trò chơi, khám phá thiên cơ, diễn biến Game còn chưa hoàn thành hết thì đã vạch trần hệ thống luôn rồi, thế là lọt vào tầm ngắm của hệ thống, sau khi trọng thương hệ thống xin chỉ thị người này thông tuệ, tôi bèn giữ lại mạng sống của y, cho dưỡng thương trong đạo cụ, lá bài poker kia, bên trong có một không gian trăm mét vuông."
Có được người đại trí tuệ, đưa cho y không gian ba phòng một sảnh để dưỡng thương cũng chả sao.
Khương Hề: "..."
Cậu nuốt nước miếng: "Nhưng bây giờ Bạch Trạch đã đem cho người khác."
Úy Lam nói một cách thâm sâu: "Lúc nãy tôi chỉ tiện tay lấy đại một cái ra khỏi không gian tùy thân, trùng hợp là y, có lẽ Bạch Trạch có duyên với người kia."
Khương Hề: "..."
Thâm sâu cái đầu anh á! Làm mất Thần Linh tương lai đang dưỡng thương mà còn giả bộ thâm sâu hả!
Thôi, việc đã đến nước này, Khương Hề hỏi một câu: "Bạch Trạch lợi hại như vậy, thế giới Game bản thân trải qua khác với thế giới Game của nhân loại, lọt vào đây y sẽ không giúp người kia vượt năm ải, chém sáu tướng đấy chứ?"
Úy Lam lắc đầu: "Không đâu, chúng yêu ở Sơn Hải giới lấy chém giết làm chủ, cho dù là kẻ dịu ngoan như Bạch Trạch cũng nguy hiểm vô cùng, y không ăn thịt người đã là tốt lắm rồi," sau đó lại bổ sung thêm bốn chữ: "Có lẽ sẽ ăn."
Khương Hề: "..."
Trong lòng Khương Hề thấy thương thay cho ông anh lựa chọn đi rừng rậm kia, đều là mị sai, mị không nên giúp anh, cuối cùng ngược lại hại anh.
Còn về địa điểm sân chơi trong Game dù là rừng rậm, hay là trên thuyền, đều có thể.
Ví dụ như màn chơi trước nếu người chơi có bản lĩnh, ở làng du lịch nếu tìm được xe thì vẫn có thể rời đi, nhưng vẫn phải cố sống sót vượt qua năm ngày, chẳng qua chỉ là lựa chọn con đường khác nhau, gặp phải sự việc không giống nhau mà thôi.
Hiện trường có tổng cộng mười người chơi, bao gồm cả Khương Hề và Úy Lam, sáu nam bốn nữ, những người khác đều xét nét phòng bị lẫn nhau, chỉ có hai người bọn họ ôm nhau thì thà thì thầm.
Cảnh tượng này khiến cho một vài người hơi khó chịu, cảm thấy chán ghét và khinh bỉ, nhưng đa số là coi thường và ngạc nhiên, bởi vì Úy Lam hạ cấm chế lên người Khương Hề, lần này anh bị kéo trực tiếp vào Game luôn, thế là không kịp che giấu gương mặt kia.
Khương Hề liếc mắt nhìn mọi người một lượt, ai cũng không giống kể xâm lược, có thể thành Thần ở vũ trụ khác, tự nhiên không khinh thường được.
Hơn nữa, màn chơi này không có ai làm ầm ĩ cả lên, chứng tỏ không có newbie..
Phía sau bãi biển là rừng cây, đã có người bắt đầu thăm dò đường xung quanh, dự định đi vào trong đó.
Một tên đàn ông có khuôn mặt chất phác nói: "Chúng ta đi chung với nhau đi, trên đường còn tiện giúp đỡ lẫn nhau, biết đâu trong rừng này có thú hoang thì sao."
Một gã tóc vàng đứng bên cạnh biểu hiện khẩn trương: "Nếu thật sự chỉ có thú hoang thôi thì tốt rồi." Ý là còn có ma quỷ nữa. Hiện tại mọi thứ chưa bắt đầu mà gã đã sợ này sợ nọ, do màn chơi trước đã tạo ra áp lực tâm lý quá lớn đối với gã.
Câu này chẳng ai trả lời, gã đàn ông chất phác chỉ vào một phương hướng, nói với những người khác: "Bên kia thì sao? Trông có thể đi được đấy."
Mọi người đều không có ý kiến, mắt thấy trời đã sắp tối, đi chỗ nào cũng như nhau thôi.
Nhưng Khương Hề và Úy Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, gã đàn ông chất phác liền hỏi một câu: "Không đi à? Đi chung nào, tương đối an toàn."
Gã tóc vàng biểu cảm không được bình thường cười nhạo một tiếng: "Đếm xỉa đến tụi nó làm gì? Nói không chừng có bệnh truyền nhiễm đấy." Thoạt nhìn gã rất chán ghét đồng tính.
Nhưng đương sự Khương Hề và Úy Lam còn chưa lên tiếng, một cô gái ăn mặc như nữ sinh cấp ba đã nói: "Tôi thấy bọn họ rất mạnh khỏe, nhưng còn anh, sắc mặt vàng như nến, vóc người thì như ông bán bánh hấp, nhìn như sắp nằm vô quan tài tới nơi rồi ấy."
Nữ sinh cấp ba tên là Giang Sơ Hạ, bình thường trừ việc học ra, sở thích lớn nhất đó là xem mấy tiểu thuyết đam mỹ và coi anime, lúc này nghe thấy có người chửi bới sở thích của cô, đương nhiên phải bật lại.
Chủ yếu là, Khương Hề và Úy Lam đẹp như thần tiên ấy! Cô đã trải qua vài màn chơi, lá gan đã được tôi luyện, mà cái gã tóc vàng mặt lủng bủng như nến còn chả cao bằng cô, dù có đánh nhau thật thì cũng chả sợ, chẳng hiểu đối phương sao lại có mặt mũi đi khinh thường người khác vậy nhỉ.
"Cô nói ai đấy!" Tóc Vàng đi đến trước mặt Giang Sơ Hạ, giống như muốn đánh nhau tới nơi: "Có ngon thì cô nói lại lần nữa xem!"
Khương Hề lập tức tiến lên vài bước chắn trước mặt Giang Sơ Hạ, được một cô gái nói đỡ cho, cậu cũng phải biểu hiện một chút chứ, nhoáng một cái đá vào cẳng chân của Tóc Vàng, sức không hề nhẹ.
Tiếng kêu thảm thiết ré lên, Tóc Vàng ôm cẳng chân ngã bò lăn ra đất, Chàng trai cao lớn đứng gần gã nhất vội vàng chạy tới kéo quần áo của gã lấp kín miệng gã để ngăn chặn tiếng la hét..
Chàng trai cao lớn tên là Phong Hàn, làm xong mọi chuyện, hắn mới giải thích cho mọi người xung quanh: "Ngại quá, ma quỷ ở màn chơi trước bắt người khắp nơi, phát ra tiếng vang lớn là chết chùm nguyên cả team luôn ấy chứ, ai biết ở đây có giống tình huống ấy không? Thôi cố gắng đừng kêu ra tiếng thì hơn."
Tóc Vàng lúc sau mới thấy bớt đau hơn một chút, nhổ quần áo trong miệng ra rồi mới nói với vẻ mặt dữ tợn: "Người đau có phải mày đâu, đương nhiên là mày không kêu rồi!"
Úy Lam đi đến bên cạnh Khương Hề, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Tóc Vàng một cái, không nói một câu, lại thành công làm gã im miệng.
Gã đàn ông chất phác hơi đánh giá Úy Lam một chút, đi tới khuyên giải: "Trò chơi vừa mới bắt đầu, tốt nhất đừng nên nảy sinh xung đột," hắn nhìn Khương Hề và Úy Lam: "Hai cậu là dùng thẻ team để cùng tiến vào à? Không đi vào trong rừng chung với tụi tôi sao?"
Khương Hề chỉ vào mặt biển: "Tôi không muốn vào rừng rậm, muốn đi lên thuyền."
Người chơi lập tức nhìn theo ánh mắt, không biết khi nào, từ xa đã có một con thuyền đi tới.
"Đù! Giờ mới đến?" Ông chú bụng bia nãy giờ chưa hề nói năng gì bỗng dưng lên tiếng: "Trễ xíu nữa thôi là chúng ta vô rừng rồi, đáng sợ quá, kẻ thiết kế trò chơi này chắc chắn là một tên biến thái!"
Khương Hề: "..."
Đang mắng hệ thống đấy, méo phải cậu đâu nha.
Con thuyền này trông cũng được lắm, hơn mười người chơi đi lên cũng dư sức, khi dừng ở bờ biển, một gã đàn ông thân hình khỏe mạnh đi xuống: "Các người đến đảo trung tâm du lịch đúng không? Nhanh lên thuyền đi, trời sắp tối rồi đấy, khu rừng chỗ này không an toàn đâu."
Những người khác lập tức hành động, nhưng Phong Hàn nói: "Chờ một chút, sao các cậu có thể chắc chắn rằng trò chơi triển khai ở trên thuyền? Biết đâu là vào rừng rậm thì sao? Nếu thuyền xảy ra chuyện thật thì chạy đâu cũng không thoát."
Khương Hề đánh giá hắn, ánh mắt của chàng trai này vẫn luôn cảnh giác, quần áo có nhiều túi, nói vậy khắp người đều đang cất giất đồ vật có thể gây trí mạng.
"Vậy làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải chọn một, hơn nữa thuyền sắp khởi động rồi đấy." Giang Sơ Hạ nói.
Phong Hàn liếc nhìn rừng rậm sau lưng: "Tôi chọn ở lại." Hắn là lính lục quân, quen thuộc tác chiến trong rừng rậm hơn, cũng có ưu thế hơn.
Bên cạnh có một cô gái nhát gan nhìn hắn, lặng lẽ đi về phía sau Phong Hàn hai bước, ý là cũng lựa chọn ở lại rừng rậm.
Khương Hề nói với giọng điệu hờ hững: "Bọn tôi lựa chọn lên thuyền."
Giang Sơ Hạ cũng nói: "Tôi cũng lựa chọn lên thuyền."
Trò chơi sẽ không thiết lập kết cục chắc chắn phải chết, nếu thuyền bị lật, thì chắc chắn cũng sẽ có đồ vật để chạy thoát, nhưng rừng rậm thì khác, nói không chừng bị côn trùng độc cắn một phát là thối rữa toàn thân chứ đùa, cô nghĩ tới cảnh tượng đó là hết muốn vào rừng luôn!
Ông chú bụng bia: "Tôi chọn thuyền, ít nhất thì trên thuyền có đồ ăn, ban đêm ở rừng rậm lỡ như trời lạnh phát sốt một cái là tiêu đời."
Vừa nói xong câu này, hai nữ sinh còn lại cũng lựa chọn lên thuyền.
Gã Chất Phác không lên tiếng, chỉ yên lặng đi về phía mép thuyền.
Tóc Vàng khinh thường đi chung với hai người Khương Hề Úy Lam, nhưng thấy đa số mọi người đều chọn thuyền, gã chắc chắn không đi rừng rậm.
Như thế, lựa chọn rừng rậm chỉ có Phong Hàn và cô gái nhát gan kia thôi.
Gã Chất Phác khuyên một tiếng: "Các cậu vẫn nên đi theo chúng tôi thì hơn, nhiều người an toàn hơn chút."
Cô gái nhát gan mau chóng sửa lại lựa chọn quyết định đi lên thuyền, nhưng Phong Hàn thì xoay người rồi vẫy tay với bọn họ, quay đầu đi về phía rừng rậm.
Nhiều người thì chắc chắn sẽ an toàn sao? Nếu hắn là một tấm chiếu mới, nhất định sẽ theo mọi người lên thuyền, nhưng sau khi đã trải qua nhiều màn chơi như vậy, Phong Hàn chỉ tin tưởng chính mình.
Khương Hề khẽ nói: "Là một hạt giống tốt đó, em muốn bồi dưỡng một chút."
Úy Lam: "Hửm?"
Khương Hề: "Trên người anh có mang theo đạo cụ không? Đi vội quá nên em không đem theo."
Úy Lam đang mặc áo gió, anh rút ra từ trong túi áo một lá bài poker, là Đại vương.
Khương Hề nhận lấy xem thử, tuy rằng không biết cách sử dụng, nhưng nếu xuất phát từ tay của Chủ Thần Đại Vũ Trụ, nhất định không phải vật phàm.
"Hey! Chờ một chút!" Khương Hề gọi một tiếng.
Phong Hàn quay đầu lại, cho rằng còn có người muốn khuyên giải mình, nghĩ thầm đám người chơi này cũng ok đấy, chưa mất hết lương tâm.
Nhưng hắn nói lời từ chối: "Tôi đi rừng rậm, các cậu chú ý an toàn nhé."
Khương Hề duỗi tay ném lá bài poker cho Phong Hàn như ném phi tiêu, tốc độ quá nhanh, người sau theo bản năng dùng tay bắt lấy, vậy mà hắn bắt trúng thật? Có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đưa cậu lá bùa bình an, có duyên gặp lại." Khương Hề nói.
Phong Hàn nhìn lá Đại vương trong tay: "..."
Bùa bình an? Hắn nghĩ đến kĩ năng phi bài lúc nãy của đối phương, là một người biết võ, bài poker không phải là vũ khí của đối phương đấy chứ?
Như thế, người ta có khả năng coi quân bài Đại vương như lá bùa bình an thật đấy, nhưng kĩ năng phi bài này mình không có, hắn duỗi tay nhét lá bài Đại vương vào trong túi, được, giữ bình an.
Người chơi khác đều nhìn một màn này, thấy khiếp sợ không thôi, thứ gì bị ném xa như vậy mà còn bắt được? Mọi người lập tức nhìn Khương Hề với ánh mắt đánh giá một cách lộ liễu, người này rất đáng gờm, không những có thẻ team, thân thủ cũng tốt nữa.
Sau khi lên thuyền, Khương Hề hỏi Úy Lam một câu: "Hiệu quả của lá bài poker kia là gì? Có phải rất lợi hại không?"
Úy Lam: "Ừm, hình vẽ trên lá bài Đại vương thật ra là vẽ một con hồ ly tinh áo đỏ."
Khương Hề: "Hửm?"
Bởi vì hình vẽ Đại vương trên bài poker có rất nhiều kiểu, cho nên Khương Hề và Phong Hàn cũng chưa nhìn kỹ.
Úy Lam: "Hồ ly tinh tới từ thế giới Sơn Hải, những yêu thú khác xưng y là Bạch Trạch."
Khương Hề: "..."
"Bạch Trạch!" Khương Hề mở to hai mắt nhìn: "Thứ đó có thể tùy tiện cho người khác được hả? Anh còn gọi Bạch Trạch là hồ ly tinh? Hơn nữa sao anh lại biến yêu quái ở Sơn Hải giới thành đạo cụ?"
Sơn Hải giới không giống với những thế giới khác, đại yêu ở đấy ai ai cũng thần thông quảng đại, rất dễ dàng phá hủy Game, cho nên hệ thống sẽ thiết lập màn chơi riêng biệt cho Sơn Hải giới, hơn nữa đám đại yêu đều biết nếu như đi đến vũ trụ khác, nhất định không được phá hoại Game, nếu không chắc chắn sẽ bị Chủ Thần phát hiện, loại bỏ ngay lập tức
Suy cho cùng thì vũ trụ nào mà chẳng có vài thế giới cùng thể loại với Sơn Hải giới chứ? Thả đại một con trong đám quái vật đó ra thôi cũng đủ để tung hoành bốn phương rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc đầu nhân loại ở trong thế giới Game cũng không có nhiều ưu thế lắm, sau này dần dần tích góp được nhiều đạo cụ, mới có thể chống lại yêu quái, người thành Thần, thực lực và trí lực đều là hàng nhất phẩm.
Úy Lam giải thích: "Bạch Trạch thích đọc sách trong thiên hạ, vào được trò chơi, khám phá thiên cơ, diễn biến Game còn chưa hoàn thành hết thì đã vạch trần hệ thống luôn rồi, thế là lọt vào tầm ngắm của hệ thống, sau khi trọng thương hệ thống xin chỉ thị người này thông tuệ, tôi bèn giữ lại mạng sống của y, cho dưỡng thương trong đạo cụ, lá bài poker kia, bên trong có một không gian trăm mét vuông."
Có được người đại trí tuệ, đưa cho y không gian ba phòng một sảnh để dưỡng thương cũng chả sao.
Khương Hề: "..."
Cậu nuốt nước miếng: "Nhưng bây giờ Bạch Trạch đã đem cho người khác."
Úy Lam nói một cách thâm sâu: "Lúc nãy tôi chỉ tiện tay lấy đại một cái ra khỏi không gian tùy thân, trùng hợp là y, có lẽ Bạch Trạch có duyên với người kia."
Khương Hề: "..."
Thâm sâu cái đầu anh á! Làm mất Thần Linh tương lai đang dưỡng thương mà còn giả bộ thâm sâu hả!
Thôi, việc đã đến nước này, Khương Hề hỏi một câu: "Bạch Trạch lợi hại như vậy, thế giới Game bản thân trải qua khác với thế giới Game của nhân loại, lọt vào đây y sẽ không giúp người kia vượt năm ải, chém sáu tướng đấy chứ?"
Úy Lam lắc đầu: "Không đâu, chúng yêu ở Sơn Hải giới lấy chém giết làm chủ, cho dù là kẻ dịu ngoan như Bạch Trạch cũng nguy hiểm vô cùng, y không ăn thịt người đã là tốt lắm rồi," sau đó lại bổ sung thêm bốn chữ: "Có lẽ sẽ ăn."
Khương Hề: "..."
Trong lòng Khương Hề thấy thương thay cho ông anh lựa chọn đi rừng rậm kia, đều là mị sai, mị không nên giúp anh, cuối cùng ngược lại hại anh.
Còn về địa điểm sân chơi trong Game dù là rừng rậm, hay là trên thuyền, đều có thể.
Ví dụ như màn chơi trước nếu người chơi có bản lĩnh, ở làng du lịch nếu tìm được xe thì vẫn có thể rời đi, nhưng vẫn phải cố sống sót vượt qua năm ngày, chẳng qua chỉ là lựa chọn con đường khác nhau, gặp phải sự việc không giống nhau mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất