Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 56
Thật ra chưa đợi Khương Hề nói xong, Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi cũng đã quay ngoắt bỏ đi, các cô chả thèm ở lại đây để nhìn người khác show ân ái đâu.
Nhưng mà Úy Lam đã bị những lời này châm lửa, bế người đi vào trong thuyền.
"Á anh làm gì vậy?" Khương Hề hoảng sợ, tuy rằng trên boong tàu không có ai khác, nhưng bế công chúa kiểu vậy trông kì quá, mấy lời lúc nãy rõ ràng là cậu chỉ nói giỡn thôi mà!
Úy Lam mím chặt môi, sắc mặt lạnh nhạt nói ra một chữ: "Em."
Khương Hề nhất thời nghe không hiểu lắm: "Hả? Anh buông em ra trước đã, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm."
Người đàn ông chẳng nói một lời, chỉ tăng nhanh tốc độ mang người rời khỏi đây.
Con thuyền này tuy không lớn lắm, nhưng cũng có hai tầng, chỗ ở của người chơi nằm trên tầng hai, nhân viên công tác ít ỏi, thậm chí ngay cả người đi tuần tra cũng chẳng có, chỉ lèo tèo vài người giữ vai trò chủ chốt.
Cho nên bị Úy Lam bế suốt dọc đường, Khương Hề không nhìn thấy NPC, nhưng gặp phải lác đác vài người chơi, hai bên chả giao tiếp lấy một câu nào.
Phòng của Khương Hề nằm ở cuối cùng, rẽ qua một cái là tới boong tàu ở tầng hai, bên cạnh còn chất khá nhiều hàng hóa.
Úy Lam mang cậu đến một góc ở phía sau thuyền, không phải muốn chịt trên boong tàu sao? Thỏa mãn em.
Khương Hề đã sớm nhận ra điều khác thường, vội vàng nói: "Em không phải có ý đó, lúc nãy em nhìn thấy Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi, cố ý diễn cho mấy cổ xem thôi, anh suy nghĩ bình thường một chút được không?"
Trước đó không lâu mới nói năng hùng hồn phải lếu lều trên boong tàu cơ mà, giờ lại yêu cầu người khác phải suy nghĩ bình thường?
Úy Lam: "..."
Xem những lời này như gió thoảng qua tai, tiếp tục hành động.
Khương Hề: "Em nói thật với anh á, nơi này dễ bị người khác nhìn thấy lắm, em.."
"Không thấy được," ngươi đàn ông nhéo cằm cậu rồi hôn lên: "Làm một thủ thuật che mắt đơn giản, là có thể khiến tất cả mọi người không nhìn thấy được chúng ta, huống chi nơi này rất hẻo lánh, sẽ không có ai lại đây đâu."
Vừa mới dứt lời, thì nghe thấy tiếng từ xa đang tiến gần lại: "Thuyền rất bình thường, NPC cũng cực kỳ bình thường, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì hết, với kinh nghiệm của cậu thì có nhìn ra được chỗ nguy hiểm của màn chơi này nằm ở đâu không?"
Một người khác hừ lạnh một tiếng: "Theo kinh nghiệm của tôi, chỗ nguy hiểm rải rác khắp nơi, đi đường rớt hố ăn đồ trúng độc, nhắm mắt một cái thôi mở mắt ra nói không chừng trên bụng đã xuất hiện dao rồi."
".. Ều, nghe cũng có lý phết, đặc biệt là buổi tối, nhất định rất nguy hiểm, không được rồi tối nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?"
Khương Hề véo người đàn ông một cái: "!" Mới vừa nói là sẽ không có ai xong bị vả mặt liền.
Úy Lam: "..."
Có điều đúng là anh đã thi triển một chút thuật che mắt, với năng lực của người đàn ông, cho dù là Thần của vũ trụ khác, cũng sẽ không nhìn ra được ở đây đang có hai người đàn ông áo quần xốc xếch.
* * *
Bẵng một lúc lâu sau, trên boong tàu đã không thấy bóng dáng hai người chơi kia nữa, lúc Khương Hề và Úy Lam về phòng rửa ráy sạch sẽ thì cũng đã gần nửa đêm, người trước lắc mông cảm nhận một hồi, trừ việc hơi ê ẩm ra, vậy mà không thấy đau? Cũng không hề cảm thấy mệt như chó luôn.
Cậu hơi ngạc nhiên đấy, hóa ra những gì Úy Lam nói trong màn chơi trước đều là sự thật, thân thể biến đổi, thể chất được nâng cao lên nhiều.
Nhưng mà cái phương pháp thay đổi thể chất này có hơi í ẹ..
"Anh về phòng ngủ đi, chiếc giường này chỉ đủ cho một mình em thôi, trừ khi chúng ta nằm nghiêng." Khương Hề nói tới đây thì hơi sững lại, nằm nghiêng kiểu nào? Mặt cậu đối diện tường, Úy Lam nghiêng qua cậu sao? Ưỡn eo một cái, là tới thêm một nháy liền.
Khương Hề nhắm tịt hai mắt lại, ù má! Ở chung với Úy Lam riết làm cậu trở nên hư hỏng luôn rồi, chuyện gì cũng nghĩ tới phương diện kia.
Ngay sau đó, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ ngàng phẩy một cái thu chiếc giường này vào trong không gian, đồng thời lấy một chiếc giường mới ra.
Giường này chứa ba bốn người cũng còn dư sức, nhưng ga giường là màu trắng, hơn nữa phòng thì bé tí teo, nhìn thôi đã thấy giống quan tài cỡ bự rồi.
Chủ Thần có không gian là điều rất bình thường, lúc trước Khương Hề xóa bỏ ký ức của mình tiến vào Đại Vũ Trụ, lo sợ dưới tình huống nào đấy lỡ sử dụng không gian sẽ bị hoài nghi, cho nên đã ném hết tất cả trang bị, tới bây giỡ vẫn không mang theo.
Nhưng mà! Không gian của Chủ Thần chẳng phải là nơi chứa những đồ vật siêu lợi hại hả? Nhét giường vô đấy làm chi?
Khương Hề nhìn anh: "Anh sợ mình ở bên ngoài gặp cảnh màn trời chiếu đất, cho nên sớm đã chuẩn bị giưởng hở?"
Úy Lam lắc đầu: "Không phải, trong không gian của tôi chứa toàn bộ thế giới, hầu như thứ gì cũng có."
Ánh mắt Khương Hề đầy vẻ tò mò: "Toàn bộ thế giới? Làm sao để có không gian lớn như vậy?"
Úy Lam: "Yêu cầu tự mình chế tạo, với năng lực hiện nay của em đúng là khó làm ra được, có rảnh thì tôi sẽ chế tạo một cái cho em."
Khương Hề: "..."
Còn có không gian tự mình chế tạo nữa hả? Có lẽ là dưới sự so sánh đôi bên thì cậu nhỏ bé quá mức, cho nên mới không biết gì hết trơn.
Người đàn ông thấy Khương Hề im lặng, duỗi tay xoa đầu cậu: "Nghỉ ngơi trước đã."
Khương Hề hậm hực mở miệng: "Kẻ chủ nghĩa tư bản độc ác, anh thật sự muốn tặng em một không gian chứa cả thế giới sao?"
Úy Lam: "Ừ."
"Nói ra thì không được đổi ý nữa, phải nhanh lên đó." Khương Hề nói.
Người đàn ông gật đầu: "Chỉ cần sau khi rời khỏi đây, em không bất thình lình kéo tôi vào trong Game nữa, thì sẽ chế tạo nhanh thôi."
Khương Hề: "Nhanh là nhanh cỡ nào?"
Nam nhân: "Khoảng nửa tiếng."
Tốt lắm, Khương Hề hài lòng gật đầu: "Chúng ta ngủ trước đi, tranh thủ bắt kẻ xâm lược sớm một chút, mau chóng rời khỏi đây."
Nói rồi cậu liền chui vào trong ổ chăn, Úy Lam đứng dậy tắt đèn, rồi mới đi lên giường.
Khương Hề mau chóng chìm vào giấc ngủ, gần như ngay khi cậu vừa ngủ, cảnh vật xung quanh liền có sự biến hóa, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào, động tĩnh không nhỏ, cậu gần như đã tỉnh giấc, sau đó trở mình, gác đùi lên người Úy Lam, tiếp tục ngủ.
"Đói quá, ở đâu có đồ ăn?"
"Đói quá, đói quá, đồ ăn trong phòng bếp không đủ."
"Trông mi có vẻ ngon lắm, để tao cắn một miếng nhé?"
"A a a!"
Tiếng hét chói tai rất lớn, tất cả người chơi đều mở mắt. Trừ Khương Hề, khoảnh khắc cậu sắp tỉnh giấc lúc nãy dường như chỉ là ảo giác.
Tìm manh mối đến hơn nửa đêm mà vẫn chẳng có thu hoạch gì, Điền Mật Nhi và Đỗ Tường Vi ai về phòng nấy tắm nướng nóng, chuẩn bị ngủ.
Mà khi cô ta ra khỏi phòng tắm, một trận gió lạnh ập tới, Điền Mật Nhi giật nảy mình, nơi này là trong Game! Cô ta không thể nào quên khóa cửa được! Tại sao bây giờ cửa lại bị mở toang ra?
Điền Mật Nhi trước tiên liền rà quét khắp phòng, phòng rất nhỏ, không thể nào trốn được, cô ta vội vàng đóng cửa lại, đêm khuya không thể mở cửa, rất dễ khiến mấy thứ đồ không sạch sẽ lẻn vào.
Điền Mật Nhi thậm chí còn lấy ghế ra để chặn cửa.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chiếc giường bé xíu kia, gầm giường khá cao, phía dưới ít nhất có thể chứa được hai người.
Điền Mật Nhi hít sâu một hơi an ủi bản thân, trò chơi biến thái như vậy, làm sao có thể xuất hiện tình tiết có ông kẹ dưới gầm giường được chứ? Nếu phải chết thì lúc nãy ở trong phòng tắm đã xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ như thế, Điền Mật Nhi lại thấy rùng mình, cho nên lúc nãy tắm rửa nguy hiểm cỡ nào?
Cô ta lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, người chơi có thể mang theo ít đồ vật từ bên ngoài vào, nhưng những thứ có lực sát thương khá lớn đều sẽ biến mất một cách khó hiểu, dao nhỏ thì vẫn được.
Điền Mật Nhi vội vàng bước tới mép giường, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay do dự lặng lẽ tới gần khăn trải giường, chỉ cần xốc lên, là có thể nhìn thấy bên dưới đó có gì hay không.
Trong lòng cô ta tự đếm, một, hai, ba!
"Á á!"
Cảnh tượng cuối cùng mà Điền Mật Nhi nhìn thấy, là một cánh tay từ dưới gầm giường bỗng nhiên thò ra, móc lấy đôi mắt cô ta một cách chớp nhoáng, hơn nữa đã thành công.
* * *
Khương Hề bỗng nhiên mở hai mắt, vừa rồi là mơ sao?
Lúc này trời đã sáng choang, người đàn ông bên cạnh không thấy bóng dáng đâu nữa, ở trong vũ trụ của mình, Khương Hề cảm thấy sức mạnh tràn trề, nếu cậu mơ thấy giấc mơ kiểu này, chứng tỏ xung quanh đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ngay lúc Khương Hề định ra khỏi cửa, thì người đàn ông từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
"Anh đi đâu đấy?" Khương Hề hỏi.
Người đàn ông: "Lúc sáng bên ngoài ồn ào quá, tôi ra ngoài xem thử, Điền Mật Nhi đã chết."
Khương Hề sững sờ, một trong ba người khả nghi hôm qua: "Mục tiêu đã được thu hẹp, cái chết của cô ta trông như thế nào?"
Úy Lam: "Thi thể hình như bị thứ gì đó ăn, chỉ để lại xương cốt rải đầy đất và một ít thịt vụn."
Khương Hề: ".. Hoặc là kẻ xâm nhâp đã giết cô ta đang giữ trong tay một ít đạo cụ có thể ăn thịt người, hoặc là chính màn chơi này có thứ gì đó ăn thịt người, em nghiêng về vế sau hơn."
Úy Lam: "Hửm?"
"Tối qua em mơ một giấc mơ, không nhớ rõ lắm, trong mơ có người cứ luôn miệng than rất đói, đạo cụ không có khả năng gây ảnh hưởng đến em." Khương Hề nói.
Người đàn ông nhìn Khương Hề: "Thế thì hôm nay tìm cơ hội thử một chút Thiết Tử và Đỗ Tường Vi xem."
"Được." Khương Hề gật đầu nói: "Chúng ta đi ăn sáng trước đã."
Người đàn ông cản đường cậu: "Chờ một chút, đồ ăn trong nhà bếp đã bị thứ không biết tên kia ăn sạch rồi."
Khương Hề: ".. Cho nên những ngày tiếp theo các người chơi sẽ bị đói?" Cậu và Úy Lam thì không, bởi vì Chủ Thần ăn hay không thì phải xem tâm tình.
Người đàn ông: "Ừ, nếu em muốn ăn cái gì, không gian của tôi có." Nói rồi anh lấy ra hai chén cháo đặt lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó lại lấy thêm mấy món ăn kèm ngon mắt.
Khương Hề hớn hở ra mặt: "Phải rồi ha! Thời gian trong không gian ngừng trôi, giỏi quá anh ơi," cậu thu lại bước chân sắp bước ra cửa, ngồi lên ghế: "Ăn trước cái đã."
Hai người ăn sáng khoảng hơn nửa tiếng, sau đó cùng nhau cười cười nói nói bước ra cửa, ông chú bụng bia từ đối diện đi tới, trừng mắt nhìn họ một cách hung tợn: "Vậy mà còn cười được hả?"
Khương Hề hiểu ý ông ta, đơn giản là thế giới Game đã có người chết, mọi người dù không thấy buồn lòng thì cũng cảm thấy sợ hãi, xem ra ông chú bụng bia không muốn thấy người khác sống yên thân.
"Sao tôi lại không được cười?" Khương Hề nhìn ông ta: "Cho dù lát sau có chầu trời ngay lập tức, bây giờ tôi vẫn muốn cười, tâm trạng bản thân không tốt thì tự đi mà điều tiết lại, tôi lại không cản đường ông, xéo sang bên đi."
Tư tưởng của ông chú bụng bia khá cổ hủ, tuy rằng không gây sự giống như Tóc Vàng, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Khương Hề và Úy Lam vẫn luôn nhuốm vẻ miệt thị, tự cho là bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy đống thi thể kia chỉ còn sót lại chút thịt vụn, trong lòng liền bùng nổ, bắt đầu không thèm khách sáo nữa.
Khương Hề đã đi guốc trong bụng ông ta, tự nhiên sắc mặt chẳng tốt lành gì cho cam.
Ông chú bụng bia vẫn còn lý trí, hiện giờ sống thôi đã thấy khó khăn rồi, không cần phải đi gây thù chuốc oán với người chơi thêm nữa, đành phải âm thầm phỉ nhổ Khương Hề và Úy Lam ở trong lòng một phen, xoay người bỏ đi.
Úy Lam mặt mày lạnh te: "Tôi có thể giết người ở vũ trụ của em không?"
Nhưng mà Úy Lam đã bị những lời này châm lửa, bế người đi vào trong thuyền.
"Á anh làm gì vậy?" Khương Hề hoảng sợ, tuy rằng trên boong tàu không có ai khác, nhưng bế công chúa kiểu vậy trông kì quá, mấy lời lúc nãy rõ ràng là cậu chỉ nói giỡn thôi mà!
Úy Lam mím chặt môi, sắc mặt lạnh nhạt nói ra một chữ: "Em."
Khương Hề nhất thời nghe không hiểu lắm: "Hả? Anh buông em ra trước đã, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm."
Người đàn ông chẳng nói một lời, chỉ tăng nhanh tốc độ mang người rời khỏi đây.
Con thuyền này tuy không lớn lắm, nhưng cũng có hai tầng, chỗ ở của người chơi nằm trên tầng hai, nhân viên công tác ít ỏi, thậm chí ngay cả người đi tuần tra cũng chẳng có, chỉ lèo tèo vài người giữ vai trò chủ chốt.
Cho nên bị Úy Lam bế suốt dọc đường, Khương Hề không nhìn thấy NPC, nhưng gặp phải lác đác vài người chơi, hai bên chả giao tiếp lấy một câu nào.
Phòng của Khương Hề nằm ở cuối cùng, rẽ qua một cái là tới boong tàu ở tầng hai, bên cạnh còn chất khá nhiều hàng hóa.
Úy Lam mang cậu đến một góc ở phía sau thuyền, không phải muốn chịt trên boong tàu sao? Thỏa mãn em.
Khương Hề đã sớm nhận ra điều khác thường, vội vàng nói: "Em không phải có ý đó, lúc nãy em nhìn thấy Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi, cố ý diễn cho mấy cổ xem thôi, anh suy nghĩ bình thường một chút được không?"
Trước đó không lâu mới nói năng hùng hồn phải lếu lều trên boong tàu cơ mà, giờ lại yêu cầu người khác phải suy nghĩ bình thường?
Úy Lam: "..."
Xem những lời này như gió thoảng qua tai, tiếp tục hành động.
Khương Hề: "Em nói thật với anh á, nơi này dễ bị người khác nhìn thấy lắm, em.."
"Không thấy được," ngươi đàn ông nhéo cằm cậu rồi hôn lên: "Làm một thủ thuật che mắt đơn giản, là có thể khiến tất cả mọi người không nhìn thấy được chúng ta, huống chi nơi này rất hẻo lánh, sẽ không có ai lại đây đâu."
Vừa mới dứt lời, thì nghe thấy tiếng từ xa đang tiến gần lại: "Thuyền rất bình thường, NPC cũng cực kỳ bình thường, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì hết, với kinh nghiệm của cậu thì có nhìn ra được chỗ nguy hiểm của màn chơi này nằm ở đâu không?"
Một người khác hừ lạnh một tiếng: "Theo kinh nghiệm của tôi, chỗ nguy hiểm rải rác khắp nơi, đi đường rớt hố ăn đồ trúng độc, nhắm mắt một cái thôi mở mắt ra nói không chừng trên bụng đã xuất hiện dao rồi."
".. Ều, nghe cũng có lý phết, đặc biệt là buổi tối, nhất định rất nguy hiểm, không được rồi tối nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?"
Khương Hề véo người đàn ông một cái: "!" Mới vừa nói là sẽ không có ai xong bị vả mặt liền.
Úy Lam: "..."
Có điều đúng là anh đã thi triển một chút thuật che mắt, với năng lực của người đàn ông, cho dù là Thần của vũ trụ khác, cũng sẽ không nhìn ra được ở đây đang có hai người đàn ông áo quần xốc xếch.
* * *
Bẵng một lúc lâu sau, trên boong tàu đã không thấy bóng dáng hai người chơi kia nữa, lúc Khương Hề và Úy Lam về phòng rửa ráy sạch sẽ thì cũng đã gần nửa đêm, người trước lắc mông cảm nhận một hồi, trừ việc hơi ê ẩm ra, vậy mà không thấy đau? Cũng không hề cảm thấy mệt như chó luôn.
Cậu hơi ngạc nhiên đấy, hóa ra những gì Úy Lam nói trong màn chơi trước đều là sự thật, thân thể biến đổi, thể chất được nâng cao lên nhiều.
Nhưng mà cái phương pháp thay đổi thể chất này có hơi í ẹ..
"Anh về phòng ngủ đi, chiếc giường này chỉ đủ cho một mình em thôi, trừ khi chúng ta nằm nghiêng." Khương Hề nói tới đây thì hơi sững lại, nằm nghiêng kiểu nào? Mặt cậu đối diện tường, Úy Lam nghiêng qua cậu sao? Ưỡn eo một cái, là tới thêm một nháy liền.
Khương Hề nhắm tịt hai mắt lại, ù má! Ở chung với Úy Lam riết làm cậu trở nên hư hỏng luôn rồi, chuyện gì cũng nghĩ tới phương diện kia.
Ngay sau đó, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ ngàng phẩy một cái thu chiếc giường này vào trong không gian, đồng thời lấy một chiếc giường mới ra.
Giường này chứa ba bốn người cũng còn dư sức, nhưng ga giường là màu trắng, hơn nữa phòng thì bé tí teo, nhìn thôi đã thấy giống quan tài cỡ bự rồi.
Chủ Thần có không gian là điều rất bình thường, lúc trước Khương Hề xóa bỏ ký ức của mình tiến vào Đại Vũ Trụ, lo sợ dưới tình huống nào đấy lỡ sử dụng không gian sẽ bị hoài nghi, cho nên đã ném hết tất cả trang bị, tới bây giỡ vẫn không mang theo.
Nhưng mà! Không gian của Chủ Thần chẳng phải là nơi chứa những đồ vật siêu lợi hại hả? Nhét giường vô đấy làm chi?
Khương Hề nhìn anh: "Anh sợ mình ở bên ngoài gặp cảnh màn trời chiếu đất, cho nên sớm đã chuẩn bị giưởng hở?"
Úy Lam lắc đầu: "Không phải, trong không gian của tôi chứa toàn bộ thế giới, hầu như thứ gì cũng có."
Ánh mắt Khương Hề đầy vẻ tò mò: "Toàn bộ thế giới? Làm sao để có không gian lớn như vậy?"
Úy Lam: "Yêu cầu tự mình chế tạo, với năng lực hiện nay của em đúng là khó làm ra được, có rảnh thì tôi sẽ chế tạo một cái cho em."
Khương Hề: "..."
Còn có không gian tự mình chế tạo nữa hả? Có lẽ là dưới sự so sánh đôi bên thì cậu nhỏ bé quá mức, cho nên mới không biết gì hết trơn.
Người đàn ông thấy Khương Hề im lặng, duỗi tay xoa đầu cậu: "Nghỉ ngơi trước đã."
Khương Hề hậm hực mở miệng: "Kẻ chủ nghĩa tư bản độc ác, anh thật sự muốn tặng em một không gian chứa cả thế giới sao?"
Úy Lam: "Ừ."
"Nói ra thì không được đổi ý nữa, phải nhanh lên đó." Khương Hề nói.
Người đàn ông gật đầu: "Chỉ cần sau khi rời khỏi đây, em không bất thình lình kéo tôi vào trong Game nữa, thì sẽ chế tạo nhanh thôi."
Khương Hề: "Nhanh là nhanh cỡ nào?"
Nam nhân: "Khoảng nửa tiếng."
Tốt lắm, Khương Hề hài lòng gật đầu: "Chúng ta ngủ trước đi, tranh thủ bắt kẻ xâm lược sớm một chút, mau chóng rời khỏi đây."
Nói rồi cậu liền chui vào trong ổ chăn, Úy Lam đứng dậy tắt đèn, rồi mới đi lên giường.
Khương Hề mau chóng chìm vào giấc ngủ, gần như ngay khi cậu vừa ngủ, cảnh vật xung quanh liền có sự biến hóa, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào, động tĩnh không nhỏ, cậu gần như đã tỉnh giấc, sau đó trở mình, gác đùi lên người Úy Lam, tiếp tục ngủ.
"Đói quá, ở đâu có đồ ăn?"
"Đói quá, đói quá, đồ ăn trong phòng bếp không đủ."
"Trông mi có vẻ ngon lắm, để tao cắn một miếng nhé?"
"A a a!"
Tiếng hét chói tai rất lớn, tất cả người chơi đều mở mắt. Trừ Khương Hề, khoảnh khắc cậu sắp tỉnh giấc lúc nãy dường như chỉ là ảo giác.
Tìm manh mối đến hơn nửa đêm mà vẫn chẳng có thu hoạch gì, Điền Mật Nhi và Đỗ Tường Vi ai về phòng nấy tắm nướng nóng, chuẩn bị ngủ.
Mà khi cô ta ra khỏi phòng tắm, một trận gió lạnh ập tới, Điền Mật Nhi giật nảy mình, nơi này là trong Game! Cô ta không thể nào quên khóa cửa được! Tại sao bây giờ cửa lại bị mở toang ra?
Điền Mật Nhi trước tiên liền rà quét khắp phòng, phòng rất nhỏ, không thể nào trốn được, cô ta vội vàng đóng cửa lại, đêm khuya không thể mở cửa, rất dễ khiến mấy thứ đồ không sạch sẽ lẻn vào.
Điền Mật Nhi thậm chí còn lấy ghế ra để chặn cửa.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chiếc giường bé xíu kia, gầm giường khá cao, phía dưới ít nhất có thể chứa được hai người.
Điền Mật Nhi hít sâu một hơi an ủi bản thân, trò chơi biến thái như vậy, làm sao có thể xuất hiện tình tiết có ông kẹ dưới gầm giường được chứ? Nếu phải chết thì lúc nãy ở trong phòng tắm đã xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ như thế, Điền Mật Nhi lại thấy rùng mình, cho nên lúc nãy tắm rửa nguy hiểm cỡ nào?
Cô ta lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, người chơi có thể mang theo ít đồ vật từ bên ngoài vào, nhưng những thứ có lực sát thương khá lớn đều sẽ biến mất một cách khó hiểu, dao nhỏ thì vẫn được.
Điền Mật Nhi vội vàng bước tới mép giường, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay do dự lặng lẽ tới gần khăn trải giường, chỉ cần xốc lên, là có thể nhìn thấy bên dưới đó có gì hay không.
Trong lòng cô ta tự đếm, một, hai, ba!
"Á á!"
Cảnh tượng cuối cùng mà Điền Mật Nhi nhìn thấy, là một cánh tay từ dưới gầm giường bỗng nhiên thò ra, móc lấy đôi mắt cô ta một cách chớp nhoáng, hơn nữa đã thành công.
* * *
Khương Hề bỗng nhiên mở hai mắt, vừa rồi là mơ sao?
Lúc này trời đã sáng choang, người đàn ông bên cạnh không thấy bóng dáng đâu nữa, ở trong vũ trụ của mình, Khương Hề cảm thấy sức mạnh tràn trề, nếu cậu mơ thấy giấc mơ kiểu này, chứng tỏ xung quanh đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ngay lúc Khương Hề định ra khỏi cửa, thì người đàn ông từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
"Anh đi đâu đấy?" Khương Hề hỏi.
Người đàn ông: "Lúc sáng bên ngoài ồn ào quá, tôi ra ngoài xem thử, Điền Mật Nhi đã chết."
Khương Hề sững sờ, một trong ba người khả nghi hôm qua: "Mục tiêu đã được thu hẹp, cái chết của cô ta trông như thế nào?"
Úy Lam: "Thi thể hình như bị thứ gì đó ăn, chỉ để lại xương cốt rải đầy đất và một ít thịt vụn."
Khương Hề: ".. Hoặc là kẻ xâm nhâp đã giết cô ta đang giữ trong tay một ít đạo cụ có thể ăn thịt người, hoặc là chính màn chơi này có thứ gì đó ăn thịt người, em nghiêng về vế sau hơn."
Úy Lam: "Hửm?"
"Tối qua em mơ một giấc mơ, không nhớ rõ lắm, trong mơ có người cứ luôn miệng than rất đói, đạo cụ không có khả năng gây ảnh hưởng đến em." Khương Hề nói.
Người đàn ông nhìn Khương Hề: "Thế thì hôm nay tìm cơ hội thử một chút Thiết Tử và Đỗ Tường Vi xem."
"Được." Khương Hề gật đầu nói: "Chúng ta đi ăn sáng trước đã."
Người đàn ông cản đường cậu: "Chờ một chút, đồ ăn trong nhà bếp đã bị thứ không biết tên kia ăn sạch rồi."
Khương Hề: ".. Cho nên những ngày tiếp theo các người chơi sẽ bị đói?" Cậu và Úy Lam thì không, bởi vì Chủ Thần ăn hay không thì phải xem tâm tình.
Người đàn ông: "Ừ, nếu em muốn ăn cái gì, không gian của tôi có." Nói rồi anh lấy ra hai chén cháo đặt lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó lại lấy thêm mấy món ăn kèm ngon mắt.
Khương Hề hớn hở ra mặt: "Phải rồi ha! Thời gian trong không gian ngừng trôi, giỏi quá anh ơi," cậu thu lại bước chân sắp bước ra cửa, ngồi lên ghế: "Ăn trước cái đã."
Hai người ăn sáng khoảng hơn nửa tiếng, sau đó cùng nhau cười cười nói nói bước ra cửa, ông chú bụng bia từ đối diện đi tới, trừng mắt nhìn họ một cách hung tợn: "Vậy mà còn cười được hả?"
Khương Hề hiểu ý ông ta, đơn giản là thế giới Game đã có người chết, mọi người dù không thấy buồn lòng thì cũng cảm thấy sợ hãi, xem ra ông chú bụng bia không muốn thấy người khác sống yên thân.
"Sao tôi lại không được cười?" Khương Hề nhìn ông ta: "Cho dù lát sau có chầu trời ngay lập tức, bây giờ tôi vẫn muốn cười, tâm trạng bản thân không tốt thì tự đi mà điều tiết lại, tôi lại không cản đường ông, xéo sang bên đi."
Tư tưởng của ông chú bụng bia khá cổ hủ, tuy rằng không gây sự giống như Tóc Vàng, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Khương Hề và Úy Lam vẫn luôn nhuốm vẻ miệt thị, tự cho là bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy đống thi thể kia chỉ còn sót lại chút thịt vụn, trong lòng liền bùng nổ, bắt đầu không thèm khách sáo nữa.
Khương Hề đã đi guốc trong bụng ông ta, tự nhiên sắc mặt chẳng tốt lành gì cho cam.
Ông chú bụng bia vẫn còn lý trí, hiện giờ sống thôi đã thấy khó khăn rồi, không cần phải đi gây thù chuốc oán với người chơi thêm nữa, đành phải âm thầm phỉ nhổ Khương Hề và Úy Lam ở trong lòng một phen, xoay người bỏ đi.
Úy Lam mặt mày lạnh te: "Tôi có thể giết người ở vũ trụ của em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất