Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 62

Trước Sau
Khương Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn Tóc Vàng, bởi vì người này mang lại cho cậu cảm giác như kiểu.. người trung nghĩa đến chết cũng không phản bội.

"Gã không bị người khác tẩy não đấy chứ? Hay là em không nên trông mặt mà bắt hình dong?" Khương Hề hơi bối rối.

Tình huống thật sự ra sao thì đúng là khó lòng phán đoán, ngay từ đầu Tóc Vàng đã cố ý, hình tượng bên ngoài và biểu hiện tính cách của gã trông khá giả tạo, cho dù sau khi bị vạch trần thì vẫn có thể tiếp tục ngụy trang được, bây giờ người đã chết, thì không có cách nào tiếp tục truy xét nữa.

Úy Lam hờ hững nói: "Không cần phải nghĩ nhiều, đã làm thì ắt sẽ để lại dấu vết, rồi cũng sẽ tóm được đuôi của kẻ xâm nhập thôi."

Khương Hề gật đầu: "Rồi, cũng không biết rốt cuộc tới khi nào thì màn chơi này mới kết thúc nữa," cậu nhìn về phía Giang Sơ Hạ và Diêu Tiểu Tiểu giờ vẫn còn đang ngáo ngơ: "Chúc các cô may mắn."

Giang Sơ Hạ ngơ ngác nhìn Khương Hề một cái, nhất thời quên nói năng gì luôn, cô có chút tiềm lực, nhưng cũng khá bình thường, chả biết có vượt qua màn chơi này được không, trái lại là Diêu Tiểu Tiểu, tuy lúc này biểu cảm có vẻ kinh ngạc, nhưng đã bình tĩnh lại khá nhanh, dùng tay ra hiệu nói lời cảm ơn với Khương Hề.

Chờ Khương Hề cùng Úy Lam đi rồi, nhà ăn chỉ còn lại hai cô gái, bọn họ lại thấy nhân viên công tác trên thuyền xuất hiện lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ thi thể của Tóc Vàng.

Diêu Tiểu Tiểu không muốn tiếp tục ở lại đây, so sánh với cái nhà ăn rộng thênh thang này, trái lại phòng ngủ nhỏ hẹp mang lại cho người ta cảm giác an toàn hơn, Giang Sơ Hạ tự nhiên cũng bỏ đi theo cô.

Chỉ là sau khi trở về phòng, Diêu Tiểu Tiểu đóng cửa lại, lặng lẽ lấy ra một trái táo cho Giang Sơ Hạ, ý bảo cô ăn đi.

Giang Sơ Hạ rất ngạc nhiên: "Sao cô lại có thức ăn? Vậy cô ăn chưa?"

Diêu Tiểu Tiểu bảo đã ăn rồi, những vấn đề khác cũng không giải thích gì thêm.

Giờ đói meo lắm rồi, cho dù chỉ là một trái táo cũng đủ khiến người ta cảm động, Giang Sơ Hạ xém nữa khóc luôn, nhưng nhìn sắc môi nhợt nhạt của Diêu Tiểu Tiểu, cô bẻ một nửa trái táo, hai người chia đôi.

Người sau cười một cái, cô không phải thánh mẫu, nếu có thể cho Giang Sơ Hạ quả táo, bản thân đương nhiên không đói lắm, chẳng qua khá gầy yếu, nên mới trông như kiểu gió thổi một phát là bay vậy thôi

Thấy đối phương đói lả đến thế rồi mà vẫn còn dũng khí chia đôi quả táo với người khác, Diêu Tiểu Tiểu cảm thấy lòng tốt của mình không bị phụ lòng.

Cô từ chối nửa quả táo kia, đi về phía phòng tắm muốn rửa mặt một phen, thì thấy trong gương bỗng xuất hiện gương mặt u ám của một chàng trai: [ Cậu đem đồ ăn của tôi cho người khác? ]

Diêu Tiểu Tiểu nghiêng đầu: [ Đây là tôi dùng giọng nói để đổi lấy.]

Chàng trai u ám: [ Có tin là đợi đến khi trò chơi kết thúc, tôi sẽ lấy đi ánh sáng của cậu, đến khi đó cậu chết như thế nào cũng không biết luôn ấy.]

Diêu Tiểu Tiểu làm như không nghe ra được giọng điệu nguy hiểm của hắn, cười dịu dàng: [ Tôi biết cậu không nỡ để tôi chết.]

* * *

Đoạn đối thoại này không có bất kỳ ai mở miệng, lại có thể làm cho đối phương cảm nhận được giọng nói một cách rõ ràng, chàng trai u ám trong gương tên là Yến Tu, ban đầu quen biết với Diêu Tiểu Tiểu trong Game, thời gian ở thế giới Game không giống nhau, cho dù Khương Hề mới sinh ra chưa được bao lâu, những người vào Game sớm nhất cũng đã chết cả đống rồi.

Thủ đoạn của Yến Tu khá tàn nhẫn, đã trải qua khoảng mười mấy màn chơi, hơn một nửa trong số đó chỉ có mỗi mình hắn qua màn, những người khác toàn bộ tử vong, mãi cho đến khi gặp được Diêu Tiểu Tiểu.

Người sau cũng cực kỳ thông minh, thậm chí hai người còn từng đối đầu nhau, nhưng lại phát hiện ra rằng nhất thời mình không thể làm gì đối phương được, đành phải tạm thời hợp tác một cách hòa bình.

Thậm chí sau khi rời khỏi màn chơi đó, bọn họ còn dùng thẻ team để lập đội, điều đáng tiếc là, kết cục của Game thì Yến Tu đã chết, chết vì chắn dao cho Diêu Tiểu Tiểu.

Khoảnh khắc đó chính bản thân hắn cũng sợ hãi, loại người vô tâm như hắn sao lại phản xạ có điều kiện mà chắn dao cho người khác chứ? Đáng tiếc còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Yến Tu đã nhắm mắt.



Mỗi ngày người tử vong trong Game nhiều không kể xiết, thêm một người cũng chẳng nhiều hơn, bớt một người cũng chả ít đi, cho nên cái chết của hắn chẳng có bất cứ biến động gì, trừ Diêu Tiểu Tiểu.

Điều mà Yến Tu không ngờ được rằng mình vẫn còn có cơ hội mở hai mắt ra, chẳng qua tình huống không ổn lắm, hắn bị Diêu Tiểu Tiểu biến thành đạo cụ bỏ túi, tác dụng còn rất lớn, mỗi khi bắt đầu Game thì sẽ lấy đi một giác quan của cô, sau khi rời khỏi thì trả lại, có thể hỗ trợ cung cấp lương thực cho đối phương.

Cô nói, tôi cảm thấy cậu thích tôi nên mới chắn dao cho tôi, nếu không thì là một đứa não tàn.

Cô nói, nghe bảo vượt qua Game thì có thể làm người khác hồi sinh.

Yến Tu chắc chắn sẽ không thừa nhận mình não tàn, nhưng chữ 'thích' nghe cũng rất nực cười, thế là mãi không chịu thừa nhận.

Nhưng vượt qua Game là có thể hồi sinh người khác? Đáng thử lắm,

* * *

Màn đêm lại buông xuống, đây đã là buổi tối thứ tư, qua 12 giờ đêm nay càng chấn động hơn, trừ việc thuyền viên và du khách biến thành quái vật ăn thịt người, quái vật nửa người nửa cá mà thuyền trưởng ghi chép trong nhật ký cũng xuất hiện trên mặt biển.

Con thuyền này nói sao cũng rất to rất cao, vậy mà mấy con quái vật này có thể nhảy một phát lên không trung, vọt đến trên boong tàu, sau đó phá hư hết cửa phòng ở xung quanh.

Hai người Diêu Tiểu Tiểu và Giang Sơ Hạ ở tầng hai, trong thời gian ngắn vẫn chưa tràn đến nơi này, Khương Hề và Úy Lam từ boong tàu ở tầng hai đi xuống xem thử, đang tự hỏi có nên ra tay giải quyết luôn mấy con ất ơ này không, chứ qua đêm nay thuyền còn chạy nổi chắc?

Cùng lúc đó, Phong Hàn phía bên kia rừng rậm đã kiên trì cầm cự sự đuổi giết suốt hai ba đêm liền, cũng may bình minh vừa ló rạng, là mấy con quái vật liền biến mất tăm như kiểu sợ ánh sáng lắm, có thể cho người khác thời gian nghỉ lấy sức, nếu không Phong Hàn sớm đã chẳng chịu nổi nữa.

Ngay cả như vậy, tình huống hiện nay của hắn vẫn cực kỳ bất ổn, toàn thân gần như tắm máu, tuy rằng đống máu này không phải của hắn, nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, số lượng quái vật xuất hiện mỗi đêm càng lúc càng nhiều, chịu méo gì nổi?

Phong Hàn lại núp ở phía sau một gốc gây lớn lần nữa, hoàn toàn không chú ý máu ở trên túi đã dính vào lá bài Đại Vương mà lúc trước Khương Hề đưa cho hắn.

Lá bài dính đầy mùi thúi hoắc, Bạch Trạch đang ngủ say cuối cùng cũng mở hai mắt ra, sao cảm thấy cứ như nhà mình bị lọt tõm xuống địa ngục máu vậy nè?

Phong Hàn thấy bên cạnh lại xuất hiện một con quái vật người cá, không chút lề mề dùng dao găm cắt phăng cuống họng của đối phương ngay và luôn, hắn không biết mình đã giết được bao nhiêu con quái vật nữa, thậm chí còn hiểu rõ phải dùng sức lực cánh tay ra làm sao để chém con quái vật chết liền trong một nhát, vừa không lãng phí quá nhiều thể lực.

Phía sau còn có một đống quái vật dí theo, hắn không thể dừng lại ở đây, đành phải tiếp tục chạy trốn, nhưng ngay sau đó, phần túi trước ngực bỗng nhiên phát sáng chói lóa, vì phòng ngừa xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Phong Hàn là lấy đồ vật trong túi ném ra ngoài, nhưng khoảnh khắc chạm vào lá bài kia, thì nhìn thấy ánh sáng lóe lên, ở chỗ cách hắn không xa biến thành.. mèo? Hồ ly?

Không những không khí trong nhà mình trở nên thúi hoắc, sau khi ra ngoài dường như xung quanh cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu nữa, với thị lực của Bạch Trạch, thậm chí có thể nhìn thấy một đống quái vật người cá đang bò về phía này.

Phong Hàn liếc nhìn Bạch Trạch một cách dè chừng, quay đầu cũng thấy quái vật người cá, còn chưa kịp lùi nhanh ra phía sau, thì nghe thấy bên cạnh gầm lên một tiếng rít dài như xé ngang bầu trời.

Lấy Bạch Trạch làm tâm điểm, sự giá rét nháy mắt đã thổi quét bốn bề, che trời lấp đất, đóng băng hết đám quái vật người cá chết cứng ngắc, nhưng Phong Hàn đứng gần y nhất lại chẳng hề hấn gì, chỉ cực kỳ khiếp sợ chứng kiến hết thảy, trời đất bỗng nhiên đổi thành một màu trắng xóa.

Khương Hề và Úy Lam dường như cảm nhận được, nhìn về nơi xa biển rộng, trơ mắt nhìn mặt băng đang vụt đến.

Người sau giơ tay chắn một chút, một từ trường vô hình xao động xung quanh con thuyền, trừ con thuyền ra, khắp biển đều trở thành sân trượt băng.

Thậm chí còn có con quái vật người cá đang nhảy lên không trung nhoáng một cái đã bị đóng băng, tức khắc rơi xuống, vỡ tanh bành trên mặt biển.

Khương Hề hít sâu một hơi: "Năng lực sát thương này lớn thiệt luôn."



Úy Lam nhàn nhạt nói: "Bạch Trạch đóng băng ngàn dặm."

* * *

Phong Hàn khiếp sợ nhìn hết cảnh tượng trước mắt, sau đó cúi đầu nhìn lá bài Đại Vương đang dính máu, không biết nên nói gì cho phải.

Bạch Trạch nhìn xuống loài người nhỏ bé trước mặt, hai chân trước đang chụm lại một chỗ, nếu không phải do hình thể bực chảng, thì nhất định trông y sẽ ngoan ơi là ngoan.

"Làm sao cậu có được lá bài này?" Bạch Trạch hỏi.

Phong Hàn cẩn thận nói: "Người khác cho."

Đương nhiên không thể nào trộm được, Bạch Trạch không cho rằng con người nhỏ bé trước mắt này có bản lĩnh trộm đồ của Chủ Thần Đại Vũ Trụ, nhưng y cũng không nghĩ ra được lý do tại sao lại cho? Thế là biến ra mấy quả bóng nước đập vào Phong Hàn, vừa đập vừa nói: "Rửa sạch sẽ, sau này không được phép làm nhà tôi dính một tí ti bụi bẩn nào, nếu không, tôi xơi cậu."

Phong Hàn toàn thân ướt đẫm: "..."

Được rồi, bóng nước dường như có tác dụng tinh lọc, một lát sau hắn đã trở nên sạch bong, ngẩng đầu lên lần nữa, thấy Bạch Trạch lại hóa thành một chùm sáng chui vào trong lá bài, ngay sau đó, hắn cũng biến mất tại chỗ, xuất hiện trong một căn nhà khá bình dị, có một chàng trai tóc bạc mặt như tạc ngọc đang đứng phía trước.

Dù Phong Hàn có bình tĩnh cỡ nào thì cũng: "? Anh là?"

Chàng trai tóc bạc: "Gọi tôi là Bạch Trạch được rồi, vừa nãy tôi cứu cậu, đêm nay cũng có thể tạm thời cho cậu ở lại, để đền đáp, cậu giúp tôi quét dọn nhà." Đây không phải giọng điệu thương lượng, mà là ra lệnh.

Phong Hàn: "..."

Bạch Trạch thấy hắn không nói lời nào: "Hay là tôi ném cậu trở về vùng băng tuyết nhé?"

Phong Hàn cuối cùng cũng biết chàng trai trước mặt này chính là con hồ ly bự tổ chảng kia, y tự xưng mình là thần thú Bạch Trạch? Có điều rừng rậm bị đóng băng kia bây giờ cực kỳ rét buốt, căn nhà này hơi bừa bộn, nhưng rất sạch sẽ, không khó quét dọn.

Hắn không nói hai lời bèn bắt đầu dọn dẹp.

Bạch Trạch thấy hắn biết điều, thế là xoay người đi về phía phòng ngủ, hơn nữa còn để lại một câu: "Không cho vào, đêm nay cậu ngủ ở sô pha."

* * *

Màn chơi này liên tục kéo dài đến buổi sáng ngày hôm sau, Diêu Tiểu Tiểu và Giang Sơ Hạ vì chống đỡ quái vật xém chút nữa mệt chết tươi, cũng may cuối cùng các cô vẫn còn sống.

Phong Hàn ngủ một giấc say sưa, tuy nằm trên sô pha, nhưng lại rất ngon giấc, ngay cả việc rời khỏi thế giới Game từ lúc nào cũng chẳng hay biết.

Khương Hề mở hai mắt ra lần nữa, ngồi trên thần tọa ở biên giới vũ trụ, trong khoảng thời gian ngắn không hề mở miệng nói bất cứ câu nào.

Tạm thời không vội đến màn chơi tiếp để xử lý kẻ xâm nhập, cậu còn nhớ Úy Lam từng hứa với mình là sẽ bỏ thì giờ để tạo một không gian chứa toàn bộ thế giới tặng cậu, nhân lúc bây giờ đang rảnh thì nên đi làm chút chuyện thôi nhỉ.

"Hệ thống nào đang phụ trách thế giới trong màn chơi trước của tao?" Khương Hề hỏi một câu lạnh te.

Một chuỗi số liệu dựng đứng màu xanh lục run lẩy bẩy đi đến, còn tưởng rằng Chủ Thần muốn hỏi tội mình cái vụ không xử lý hết được kẻ xâm nhập.

Kết quả Khương Hề chỉ duỗi tay túm lấy nó, xoa nhẹ một cái rồi thả ra, còn tiếp tục hỏi: "Gần đây có bao nhiêu hạt giống tốt được phong Thần? Chư Thần điện đã xây dựng đến đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau