Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 68
Khương Hề vội vàng đưa tay đẩy anh ra: “Anh mơ đẹp quá ha! Hôm nay anh mà dám bắt ép em, em sẽ gào to lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.”
Bởi vì một câu nói này, sau đó toàn bộ quá trình thay quần áo cho cậu Úy Lam đều nút miệng Khương Hề lại, mãi đến khi đã qua hai hiệp, hiệp thứ ba làm từ phía sau nên mới tạm thời buông tha cho cậu.
Nhưng bây giờ làm sao Khương Hề kêu ré gì nổi nữa? Che miệng còn chẳng kịp luôn ấy chứ.
……
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm chấn động, ngoài Dư Á ra lại chết thêm hai người chơi, một trong số đó là tên Béo lúc trước không tin Vân Mặc bắt được nữ quỷ, bị Khương Hề chơi khăm một phen, kẻ còn lại là tên mặt rỗ đã nói giúp lão già, muốn Vân Mặc đưa cho mỗi người một chiếc Gương Quái Quái.
Sau khi Tuân Qua xem hiện trường, bèn nói đùa với Vân Mặc: “Kẻ đắc tội cậu không ai có kết cục tốt nhỉ, khá lắm.”
Người sau mặt không biểu cảm, chẳng nói một lời.
Tuân Qua giương mắt nhìn y: “Sao trông buồn bực vậy? Đừng nói là đau lòng cho bọn chúng đấy nhá? Không cần thiết, cậu cũng lăn lê bò lết trong Game nhiều năm như vậy, phải biết là sống chết có số,” nói tới đây hắn cố ý hạ giọng: “Hơn nữa cậu và tôi đều hiểu rằng bọn chúng đâu tử vong thật.”
Vân Mặc thả lỏng cơ mặt “Tôi biết, cũng không phải đau lòng, chỉ là…… lần nào cũng như vậy.”
Tuân Qua không rõ nguyên do: “Gì cơ?”
Vân Mặc: “Từ lúc tôi có nhận thức đến nay, phàm là những kẻ đối địch với tôi, toàn bộ không có kết cục tốt, năm tôi 5 tuổi có một sư huynh ghen ghét tôi được lòng sư phụ, lén bắt nạt tôi, ngày hôm sau gã đã té xuống vách núi, kinh mạch đứt gãy, 8 tuổi, 12 tuổi, rất nhiều lần đều xảy ra chuyện tượng tự, bọn họ nhẹ thì tàn tật, nặng thì tử vong.”
Nghe hơi mù mờ, Tuân Qua khẽ nhíu mày: “Cậu có chắc là không phải do trùng hợp chứ?”
Vân Mặc lắc đầu: “Dăm ba lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng từ bé đến lớn vẫn luôn như vậy, thì không thể nào là trùng hợp, kể cả sau khi tôi tiến vào trò chơi, trong tình huống tương tự những người có tu vi cao hơn tôi đều gặp nạn, tôi lại khỏe re không mất sợi tóc nào,” y nhìn thi thể của tên Béo: “Tối hôm qua gã cố ý gây sự với tôi, tôi biết ngay là gã sẽ không có kết cục tốt.”
Tuân Qua hơi sững sờ giây lát: “Có lẽ Chủ Thần đại nhân có thể cho cậu đáp án.”
……
Chủ Thần đại nhân bọn họ đang nói đến chỉ vừa mới thức dậy thôi, thậm chí ngay cả việc chết người cũng chẳng hay biết, sau đó lấy sườn xám đi tiêu hủy ngay và luôn, trên đó bị dính nhiều thứ quá, không thể giữ lại.
Địa điểm có người chết nằm rất gần chỗ ở của cô chủ Trang Ngư, các người chơi vốn định đi tra xét, kết quả bị ngăn ở bên ngoài, cậu cả Hoắc vì sự an toàn của cô chủ Trang Ngư, phái rất nhiều người canh giữ ở nơi này, hơn nữa không cho phép bất cứ kẻ không liên quan nào được đi vào trong.
Người chơi đành phải đi tìm cậu chủ Hoắc để xin xỏ, bọn họ ngay đến người bị hại cũng không tiếp cận được, thì nói gì đến việc tìm manh mối trò chơi nữa chứ? Kết quả loanh quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Uyên đâu hết.
Lúc này cậu cả Hoắc còn đang ở căn phòng nhỏ sau kệ sách, thầm thì với Trang Ngọc: “Trong phủ dạo gần đây có mấy người kỳ lạ, có chút bản lĩnh, cho nên hai ngày này em ở yên một chỗ, đừng chạy lung tung nhé? Anh đảm bảo một thời gian nữa anh sẽ đến với em.”
Trang Ngọc ngoan ngoãn ừ một tiếng: “Vậy anh cũng cẩn thận, em có thể cảm giác được chị càng ngày càng mạnh, rất nguy hiểm.”
Hoắc Uyên hôn một cái lên trán y “Được.”
Chờ Hoắc Uyên rời khỏi đây, mới biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, nhưng không vồn vã, đưa ra mệnh lệnh, đã sắp đến ngày hôn lễ, những gì cần trang trí phải mau chóng làm cho xong.
Còn năm ngày nữa, hắn sẽ cưới cô chủ Trang Ngư làm vợ.
Khi người chơi tìm được Hoắc Uyên, nói rõ ý đồ của mình, người sau tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đồng ý cho bọn họ đi gặp mặt cô chủ Trang Ngư, mọi người chỉ tưởng rằng là do hắn lo lắng cho vợ yêu, vẫn chưa nghi ngờ gì.
Khương Hề và Úy Lam đi lẫn vào trong đám người chơi, rất chi là khiêm tốn không phát biểu câu nào, cũng đi theo đến viện của Trang Ngư.
Sau khi đến, các người chơi phát hiện nơi này có vài cô nha hoàn hầu hạ, có lẽ trước đó Trang Ngư bị hoảng sợ, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt, chỉ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe nói có khách tới thăm, bèn tạm thời mặc quần áo gọn gàng xuống giường nghênh đón.
Khuôn mặt cô mềm mại trắng nõn, chiếc mũi cái miệng đều rất nhỏ nhắn, trái lại đôi mắt khá to, chỉ là trông như đang bị phủ bụi, thiếu một chút sự sinh động, có lẽ nguyên nhân do thân thể ốm yếu bệnh tật.
Đúng là rất xinh đẹp, nhiều người chơi thầm nghĩ khó trách cậu cả Hoắc lại động lòng với cô.
Hoắc Uyên tiến lên quan tâm hỏi han: “Thân thể có khỏe không? Anh sai người lấy chút đồ bổ đến đây, nhất định phải ngoan ngoãn ăn hết.”
Trang Ngư e thẹn nhìn hắn, gật đầu dạ một tiếng.
Người chơi không muốn ở lại đây ăn cơm chó, bọn họ còn muốn đi tìm manh mối đây này, thế là có người vội vàng hỏi: “Không biết tối hôm qua cô Trang có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không, hoặc là người hầu bên cạnh cô Trang có nghe được động tĩnh gì không, dù chỉ là một chút cũng được.”
Trang Ngư èo uột yếu ớt mở miệng: “Hôm qua thôi thấy hơi đau đầu, đi ngủ từ sớm, còn về phần mấy cô ấy……” Cô đảo mắt nhìn mấy nha hoàn xung quanh: “Các em có nghe được tiếng động gì không?”
Bọn nha hoàn cũng sôi nổi lắc đầu ý bảo không có, dạo gần đây trong phủ hay xảy ra chuyện khiến người bất an, chỉ cần trời vừa tối sầm là mọi người không ra khỏi cửa nữa, sợ rước họa vào thân.
Các người chơi lại hỏi thêm mấy câu không liên quan, Trang Ngư đều trả lời từng cái một, thái độ cực tốt, nhìn là biết tính nết của cô dịu hiền, dù là Khương Hề cũng cảm thấy đây là một người tốt tính.
Cuối cùng tin tức mọi người thu hoạch được không khác gì với những lời cậu cả Hoắc đã nói, cô lớn lên từ nhỏ với Hoắc Uyên, có một cô em gái ghen tị với mình…… Nhưng Trang Ngư đã thay từ ghen tị thành một từ khác uyển chuyển hơn, ví dụ như nói: em gái chỉ là quá cô đơn, khó tránh khỏi làm chuyện sai lầm, không phải cố ý đâu……
Không ít người chơi bĩu môi, biến thành quỷ gϊếŧ người mà bảo không cố ý hả? cái cô chủ Trang Ngư này sợ rằng bị nuôi trong khuê phòng nên tính nết hiền lành quá mức thì phải?
Lúc sắp đi, Úy Lam bỗng nhiên quay đầu hỏi thêm Trang Ngư một câu: “Không biết dạo gần đây cô chủ Trang có tiếp xúc với người kỳ lạ nào không?”
Trang Ngư mờ mịt, bảo rằng không có, dù là những lúc sức khỏe cô tốt lên thì cũng không hay ra khỏi cửa .
Úy Lam: “Thế trong phủ có nha hoàn hay tôi tớ nào mới tới, từng đến viện này hầu hạ không?”
Hoắc Uyên đứng bên cạnh nói thay: “Người hầu mới tuyển sẽ không trực tiếp phục vụ chủ nhân, mà là đến mấy viện nhỏ khác để làm việc trước, cho nên người làm ở đây đều là người cũ.”
Úy Lam lạnh lùng ừ một tiếng, rồi dẫn theo Khương Hề rời đi, nhìn cái thái độ của anh đối với Hoắc Uyên, người chơi khác nghĩ mà sợ cậu cả Hoắc nổi giận tống cổ anh luôn.
Nhưng cũng không hề, Hoắc Uyên dường như chỉ cần nhìn thấy Trang Ngư là ánh mắt luôn đặt trên người cô, cực kỳ thâm tình, hoàn toàn chả thèm chú ý đến thái độ của người khác.
……
Đợi đến khi tách khỏi người chơi khác, lúc chỉ còn lại hai người Khương Hề và Úy Lam, người trước mở miệng nói: “Hoắc Uyên đang nói dối.”
Úy Lam: “Hửm?”
Khương Hề: “Hắn không thích Trang Ngư, em nhìn ra được, hắn chỉ đang nhìn chằm chằm Trang Ngư mà thôi, nhưng không có tình yêu.”
Úy Lam: “Ừ.”
Khương Hề véo một cái lên vòng eo trông gầy nhưng rất rắn chắc của anh: “Có thể cho em một phản ứng nào khác được không hả? Anh dám ừ một câu nữa thử xem.”
Người đàn ông: “Trên người Trang Ngư có mùi của Thượng Hưng Hiền.” Anh đưa ra một tin tức mang tính bùng nổ..
Khương Hề trợn to mắt: “Gã đeo mắt kính kia á? Không phải anh nói gã là phân thân của tên Tóc Vàng trên tàu thủy trong màn chơi trước sao?”
Người đàn ông gật đầu.
Khương Hề: “Cho nên trên người Trang Ngư có mùi của Thượng Hưng Hiền là có ý gì? Cô ta là Thượng Hưng Hiền? Hay là nói Thượng Hưng Hiền và cô ta léng phéng với nhau?”
Người đàn ông: “…… Đều không phải, trên người cô ta chỉ dính một chút mùi của Thượng Hưng Hiền, chắc là do tiếp xúc gần, nhưng không phải kiểu gần gũi như em tưởng đâu.”
Khương Hề ngẫm nghĩ: “Em thấy bực ghê, rốt cuộc là mùi gì chứ? Sao em không ngửi thấy?”
Người đàn ông hơi im lặng một giây lát: “…… Thứ mùi khiến người ta phát tởm, rất lâu trước kia, tôi từng nuôi một con thú cưng, có một ngày thú cưng bị dã thú ăn, thứ mùi để lại ở hiện trường khiến người ta thấy ghê tởm vô cùng, giống y như mùi này vậy?”
Khương Hề: “Ơ kìa…… Sau đó thì sao?”
Úy Lam: “Sau đó tôi lần theo thứ mùi ấy để tìm đến hang ổ của dã thú, diệt chủng tộc của nó.”
Khương Hề nhìn anh: “Anh đang nói giỡn hả?”
Úy Lam: “Tôi không nói giỡn.”
Khương Hề: “……” Cậu bỗng nhiên nheo mắt lại: “Thú cưng của anh à dạng động vật hay dạng người?”
Người đàn ông hiểu ý cậu, ôm người vào lòng, đầu chôn giữa cổ Khương Hề hít một hơi thật sâu: “Một bé sói tuyết con, không có hóa thành hình người, thậm chí còn chưa trưởng thành, hai bàn tay là đủ ôm trọn nó luôn, nhưng mà……” Nói tới đây thì âm thanh im bặt, anh vừa mới nhớ ra mùi của con sói tuyết kia hình như giống y như đúc với Khương Hề luôn?
Khương Hề nghe vậy thở phào một hơi: “Nhưng mà cái gì?”
Úy Lam nhắm mắt lại tìm tòi định vị trong trí nhớ: “Nhưng mà sau khi nó chết tôi bèn tìm một vũ trụ vô chủ gần đó để chôn nó, hình như chính là nơi này.”
Khương Hề: “Hả?”
Úy Lam nói lại lần nữa: “Tôi nhớ không lầm, là ở vũ trụ của em.”
Khương Hề: “Ờm…… Anh muốn biểu đạt điều gì?”
Úy Lam sắc mặt dửng dưng nói: “Tôi đã cho bé sói con rất nhiều thứ tốt, sau khi nó chết có lẽ…… dần dần biến thành Chủ Thần của vũ trụ này?”
Khương Hề vả một phát vô mặt anh, đẩy cái đầu của người đàn ông đang đặt trên cổ mình ra: “Anh nói ai là chó?”
Người đàn ông: “Là sói.”
“Sói cũng không được!” Khương Hề thở phì phò: “Nếu nhớ nhung bé sói con của anh, thì anh đi mà sống chung với sói con của anh đi.” Nói xong lại hầm hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thật ra người đàn ông cũng chẳng có ý gì khác, chuyện về sói con kia đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi anh ngửi mùi Khương Hề mỗi ngày mà đến tận bây giờ mới nhớ ra.
Hơn nữa anh cũng đâu phải cầm thú, anh chỉ xem bé sói con vị thành niên kia là thú cưng thôi, mà không phải kiểu thích giống như với Khương Hề, dầu gì người bình thường nuôi chó nuôi mèo nhiều lắm cũng chỉ gọi một tiếng con trai thôi chứ? Làm sao mà làm vợ được.
Úy Lam ba chân bốn cẳng đuổi theo, ôm lấy Khương Hề từ phía sau, thanh âm trầm thấp nói: “Cục cưng ơi, tôi sai rồi.”
Khương Hề tiếp tục hầm hừ: “Em không tha thứ cho anh!”
Úy Lam tiếp tục nói: “Mặc kệ con sói kia có liên quan gì với em hay không, nó vĩnh viễn là thú cưng, mà em mãi mãi là cục cưng bé nhỏ của tôi.”
Khương Hề đỏ bừng cả mặt: “Chỉ biết gạt em, có ma mới tin.”
Giọng điệu người đàn ông nghiêm túc: “Tôi mãi mãi sẽ không lừa em, hơn nữa con sói mà tôi nói không phải là trọng điểm, trọng điểm là thứ mùi trên người dã thú đã ăn con sói, chắc là có rây mơ rễ má gì với kẻ xâm nhập hiện tại.”
Nhắc tới manh mối về kẻ xâm nhập, Khương Hề bèn tạm thời ngưng giận dỗi: “Ý của anh là?”
Úy Lam: “Vũ trụ mà lúc trước tôi diệt sạch chủng tộc của dã thú, có lẽ chính là kẻ xâm nhập.”
Khương Hề sững sờ trong chốc lát: “Shit!”
Bởi vì một câu nói này, sau đó toàn bộ quá trình thay quần áo cho cậu Úy Lam đều nút miệng Khương Hề lại, mãi đến khi đã qua hai hiệp, hiệp thứ ba làm từ phía sau nên mới tạm thời buông tha cho cậu.
Nhưng bây giờ làm sao Khương Hề kêu ré gì nổi nữa? Che miệng còn chẳng kịp luôn ấy chứ.
……
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm chấn động, ngoài Dư Á ra lại chết thêm hai người chơi, một trong số đó là tên Béo lúc trước không tin Vân Mặc bắt được nữ quỷ, bị Khương Hề chơi khăm một phen, kẻ còn lại là tên mặt rỗ đã nói giúp lão già, muốn Vân Mặc đưa cho mỗi người một chiếc Gương Quái Quái.
Sau khi Tuân Qua xem hiện trường, bèn nói đùa với Vân Mặc: “Kẻ đắc tội cậu không ai có kết cục tốt nhỉ, khá lắm.”
Người sau mặt không biểu cảm, chẳng nói một lời.
Tuân Qua giương mắt nhìn y: “Sao trông buồn bực vậy? Đừng nói là đau lòng cho bọn chúng đấy nhá? Không cần thiết, cậu cũng lăn lê bò lết trong Game nhiều năm như vậy, phải biết là sống chết có số,” nói tới đây hắn cố ý hạ giọng: “Hơn nữa cậu và tôi đều hiểu rằng bọn chúng đâu tử vong thật.”
Vân Mặc thả lỏng cơ mặt “Tôi biết, cũng không phải đau lòng, chỉ là…… lần nào cũng như vậy.”
Tuân Qua không rõ nguyên do: “Gì cơ?”
Vân Mặc: “Từ lúc tôi có nhận thức đến nay, phàm là những kẻ đối địch với tôi, toàn bộ không có kết cục tốt, năm tôi 5 tuổi có một sư huynh ghen ghét tôi được lòng sư phụ, lén bắt nạt tôi, ngày hôm sau gã đã té xuống vách núi, kinh mạch đứt gãy, 8 tuổi, 12 tuổi, rất nhiều lần đều xảy ra chuyện tượng tự, bọn họ nhẹ thì tàn tật, nặng thì tử vong.”
Nghe hơi mù mờ, Tuân Qua khẽ nhíu mày: “Cậu có chắc là không phải do trùng hợp chứ?”
Vân Mặc lắc đầu: “Dăm ba lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng từ bé đến lớn vẫn luôn như vậy, thì không thể nào là trùng hợp, kể cả sau khi tôi tiến vào trò chơi, trong tình huống tương tự những người có tu vi cao hơn tôi đều gặp nạn, tôi lại khỏe re không mất sợi tóc nào,” y nhìn thi thể của tên Béo: “Tối hôm qua gã cố ý gây sự với tôi, tôi biết ngay là gã sẽ không có kết cục tốt.”
Tuân Qua hơi sững sờ giây lát: “Có lẽ Chủ Thần đại nhân có thể cho cậu đáp án.”
……
Chủ Thần đại nhân bọn họ đang nói đến chỉ vừa mới thức dậy thôi, thậm chí ngay cả việc chết người cũng chẳng hay biết, sau đó lấy sườn xám đi tiêu hủy ngay và luôn, trên đó bị dính nhiều thứ quá, không thể giữ lại.
Địa điểm có người chết nằm rất gần chỗ ở của cô chủ Trang Ngư, các người chơi vốn định đi tra xét, kết quả bị ngăn ở bên ngoài, cậu cả Hoắc vì sự an toàn của cô chủ Trang Ngư, phái rất nhiều người canh giữ ở nơi này, hơn nữa không cho phép bất cứ kẻ không liên quan nào được đi vào trong.
Người chơi đành phải đi tìm cậu chủ Hoắc để xin xỏ, bọn họ ngay đến người bị hại cũng không tiếp cận được, thì nói gì đến việc tìm manh mối trò chơi nữa chứ? Kết quả loanh quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Uyên đâu hết.
Lúc này cậu cả Hoắc còn đang ở căn phòng nhỏ sau kệ sách, thầm thì với Trang Ngọc: “Trong phủ dạo gần đây có mấy người kỳ lạ, có chút bản lĩnh, cho nên hai ngày này em ở yên một chỗ, đừng chạy lung tung nhé? Anh đảm bảo một thời gian nữa anh sẽ đến với em.”
Trang Ngọc ngoan ngoãn ừ một tiếng: “Vậy anh cũng cẩn thận, em có thể cảm giác được chị càng ngày càng mạnh, rất nguy hiểm.”
Hoắc Uyên hôn một cái lên trán y “Được.”
Chờ Hoắc Uyên rời khỏi đây, mới biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, nhưng không vồn vã, đưa ra mệnh lệnh, đã sắp đến ngày hôn lễ, những gì cần trang trí phải mau chóng làm cho xong.
Còn năm ngày nữa, hắn sẽ cưới cô chủ Trang Ngư làm vợ.
Khi người chơi tìm được Hoắc Uyên, nói rõ ý đồ của mình, người sau tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đồng ý cho bọn họ đi gặp mặt cô chủ Trang Ngư, mọi người chỉ tưởng rằng là do hắn lo lắng cho vợ yêu, vẫn chưa nghi ngờ gì.
Khương Hề và Úy Lam đi lẫn vào trong đám người chơi, rất chi là khiêm tốn không phát biểu câu nào, cũng đi theo đến viện của Trang Ngư.
Sau khi đến, các người chơi phát hiện nơi này có vài cô nha hoàn hầu hạ, có lẽ trước đó Trang Ngư bị hoảng sợ, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt, chỉ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe nói có khách tới thăm, bèn tạm thời mặc quần áo gọn gàng xuống giường nghênh đón.
Khuôn mặt cô mềm mại trắng nõn, chiếc mũi cái miệng đều rất nhỏ nhắn, trái lại đôi mắt khá to, chỉ là trông như đang bị phủ bụi, thiếu một chút sự sinh động, có lẽ nguyên nhân do thân thể ốm yếu bệnh tật.
Đúng là rất xinh đẹp, nhiều người chơi thầm nghĩ khó trách cậu cả Hoắc lại động lòng với cô.
Hoắc Uyên tiến lên quan tâm hỏi han: “Thân thể có khỏe không? Anh sai người lấy chút đồ bổ đến đây, nhất định phải ngoan ngoãn ăn hết.”
Trang Ngư e thẹn nhìn hắn, gật đầu dạ một tiếng.
Người chơi không muốn ở lại đây ăn cơm chó, bọn họ còn muốn đi tìm manh mối đây này, thế là có người vội vàng hỏi: “Không biết tối hôm qua cô Trang có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không, hoặc là người hầu bên cạnh cô Trang có nghe được động tĩnh gì không, dù chỉ là một chút cũng được.”
Trang Ngư èo uột yếu ớt mở miệng: “Hôm qua thôi thấy hơi đau đầu, đi ngủ từ sớm, còn về phần mấy cô ấy……” Cô đảo mắt nhìn mấy nha hoàn xung quanh: “Các em có nghe được tiếng động gì không?”
Bọn nha hoàn cũng sôi nổi lắc đầu ý bảo không có, dạo gần đây trong phủ hay xảy ra chuyện khiến người bất an, chỉ cần trời vừa tối sầm là mọi người không ra khỏi cửa nữa, sợ rước họa vào thân.
Các người chơi lại hỏi thêm mấy câu không liên quan, Trang Ngư đều trả lời từng cái một, thái độ cực tốt, nhìn là biết tính nết của cô dịu hiền, dù là Khương Hề cũng cảm thấy đây là một người tốt tính.
Cuối cùng tin tức mọi người thu hoạch được không khác gì với những lời cậu cả Hoắc đã nói, cô lớn lên từ nhỏ với Hoắc Uyên, có một cô em gái ghen tị với mình…… Nhưng Trang Ngư đã thay từ ghen tị thành một từ khác uyển chuyển hơn, ví dụ như nói: em gái chỉ là quá cô đơn, khó tránh khỏi làm chuyện sai lầm, không phải cố ý đâu……
Không ít người chơi bĩu môi, biến thành quỷ gϊếŧ người mà bảo không cố ý hả? cái cô chủ Trang Ngư này sợ rằng bị nuôi trong khuê phòng nên tính nết hiền lành quá mức thì phải?
Lúc sắp đi, Úy Lam bỗng nhiên quay đầu hỏi thêm Trang Ngư một câu: “Không biết dạo gần đây cô chủ Trang có tiếp xúc với người kỳ lạ nào không?”
Trang Ngư mờ mịt, bảo rằng không có, dù là những lúc sức khỏe cô tốt lên thì cũng không hay ra khỏi cửa .
Úy Lam: “Thế trong phủ có nha hoàn hay tôi tớ nào mới tới, từng đến viện này hầu hạ không?”
Hoắc Uyên đứng bên cạnh nói thay: “Người hầu mới tuyển sẽ không trực tiếp phục vụ chủ nhân, mà là đến mấy viện nhỏ khác để làm việc trước, cho nên người làm ở đây đều là người cũ.”
Úy Lam lạnh lùng ừ một tiếng, rồi dẫn theo Khương Hề rời đi, nhìn cái thái độ của anh đối với Hoắc Uyên, người chơi khác nghĩ mà sợ cậu cả Hoắc nổi giận tống cổ anh luôn.
Nhưng cũng không hề, Hoắc Uyên dường như chỉ cần nhìn thấy Trang Ngư là ánh mắt luôn đặt trên người cô, cực kỳ thâm tình, hoàn toàn chả thèm chú ý đến thái độ của người khác.
……
Đợi đến khi tách khỏi người chơi khác, lúc chỉ còn lại hai người Khương Hề và Úy Lam, người trước mở miệng nói: “Hoắc Uyên đang nói dối.”
Úy Lam: “Hửm?”
Khương Hề: “Hắn không thích Trang Ngư, em nhìn ra được, hắn chỉ đang nhìn chằm chằm Trang Ngư mà thôi, nhưng không có tình yêu.”
Úy Lam: “Ừ.”
Khương Hề véo một cái lên vòng eo trông gầy nhưng rất rắn chắc của anh: “Có thể cho em một phản ứng nào khác được không hả? Anh dám ừ một câu nữa thử xem.”
Người đàn ông: “Trên người Trang Ngư có mùi của Thượng Hưng Hiền.” Anh đưa ra một tin tức mang tính bùng nổ..
Khương Hề trợn to mắt: “Gã đeo mắt kính kia á? Không phải anh nói gã là phân thân của tên Tóc Vàng trên tàu thủy trong màn chơi trước sao?”
Người đàn ông gật đầu.
Khương Hề: “Cho nên trên người Trang Ngư có mùi của Thượng Hưng Hiền là có ý gì? Cô ta là Thượng Hưng Hiền? Hay là nói Thượng Hưng Hiền và cô ta léng phéng với nhau?”
Người đàn ông: “…… Đều không phải, trên người cô ta chỉ dính một chút mùi của Thượng Hưng Hiền, chắc là do tiếp xúc gần, nhưng không phải kiểu gần gũi như em tưởng đâu.”
Khương Hề ngẫm nghĩ: “Em thấy bực ghê, rốt cuộc là mùi gì chứ? Sao em không ngửi thấy?”
Người đàn ông hơi im lặng một giây lát: “…… Thứ mùi khiến người ta phát tởm, rất lâu trước kia, tôi từng nuôi một con thú cưng, có một ngày thú cưng bị dã thú ăn, thứ mùi để lại ở hiện trường khiến người ta thấy ghê tởm vô cùng, giống y như mùi này vậy?”
Khương Hề: “Ơ kìa…… Sau đó thì sao?”
Úy Lam: “Sau đó tôi lần theo thứ mùi ấy để tìm đến hang ổ của dã thú, diệt chủng tộc của nó.”
Khương Hề nhìn anh: “Anh đang nói giỡn hả?”
Úy Lam: “Tôi không nói giỡn.”
Khương Hề: “……” Cậu bỗng nhiên nheo mắt lại: “Thú cưng của anh à dạng động vật hay dạng người?”
Người đàn ông hiểu ý cậu, ôm người vào lòng, đầu chôn giữa cổ Khương Hề hít một hơi thật sâu: “Một bé sói tuyết con, không có hóa thành hình người, thậm chí còn chưa trưởng thành, hai bàn tay là đủ ôm trọn nó luôn, nhưng mà……” Nói tới đây thì âm thanh im bặt, anh vừa mới nhớ ra mùi của con sói tuyết kia hình như giống y như đúc với Khương Hề luôn?
Khương Hề nghe vậy thở phào một hơi: “Nhưng mà cái gì?”
Úy Lam nhắm mắt lại tìm tòi định vị trong trí nhớ: “Nhưng mà sau khi nó chết tôi bèn tìm một vũ trụ vô chủ gần đó để chôn nó, hình như chính là nơi này.”
Khương Hề: “Hả?”
Úy Lam nói lại lần nữa: “Tôi nhớ không lầm, là ở vũ trụ của em.”
Khương Hề: “Ờm…… Anh muốn biểu đạt điều gì?”
Úy Lam sắc mặt dửng dưng nói: “Tôi đã cho bé sói con rất nhiều thứ tốt, sau khi nó chết có lẽ…… dần dần biến thành Chủ Thần của vũ trụ này?”
Khương Hề vả một phát vô mặt anh, đẩy cái đầu của người đàn ông đang đặt trên cổ mình ra: “Anh nói ai là chó?”
Người đàn ông: “Là sói.”
“Sói cũng không được!” Khương Hề thở phì phò: “Nếu nhớ nhung bé sói con của anh, thì anh đi mà sống chung với sói con của anh đi.” Nói xong lại hầm hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thật ra người đàn ông cũng chẳng có ý gì khác, chuyện về sói con kia đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi anh ngửi mùi Khương Hề mỗi ngày mà đến tận bây giờ mới nhớ ra.
Hơn nữa anh cũng đâu phải cầm thú, anh chỉ xem bé sói con vị thành niên kia là thú cưng thôi, mà không phải kiểu thích giống như với Khương Hề, dầu gì người bình thường nuôi chó nuôi mèo nhiều lắm cũng chỉ gọi một tiếng con trai thôi chứ? Làm sao mà làm vợ được.
Úy Lam ba chân bốn cẳng đuổi theo, ôm lấy Khương Hề từ phía sau, thanh âm trầm thấp nói: “Cục cưng ơi, tôi sai rồi.”
Khương Hề tiếp tục hầm hừ: “Em không tha thứ cho anh!”
Úy Lam tiếp tục nói: “Mặc kệ con sói kia có liên quan gì với em hay không, nó vĩnh viễn là thú cưng, mà em mãi mãi là cục cưng bé nhỏ của tôi.”
Khương Hề đỏ bừng cả mặt: “Chỉ biết gạt em, có ma mới tin.”
Giọng điệu người đàn ông nghiêm túc: “Tôi mãi mãi sẽ không lừa em, hơn nữa con sói mà tôi nói không phải là trọng điểm, trọng điểm là thứ mùi trên người dã thú đã ăn con sói, chắc là có rây mơ rễ má gì với kẻ xâm nhập hiện tại.”
Nhắc tới manh mối về kẻ xâm nhập, Khương Hề bèn tạm thời ngưng giận dỗi: “Ý của anh là?”
Úy Lam: “Vũ trụ mà lúc trước tôi diệt sạch chủng tộc của dã thú, có lẽ chính là kẻ xâm nhập.”
Khương Hề sững sờ trong chốc lát: “Shit!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất