Chương 104: Phỏng đoán
Vòng Kim Ô trong thế giới Trần Diệp Khải phóng ra ánh sáng chói lọi, từ từ hạ xuống, lúc xuống đến độ cao nhất định, phát ra một tiếng chuông vang chấn động, sau đó đột nhiên thay đổi vị trí, xuất hiện ở sân trời trên đỉnh kim tự tháp Chichen Itza.
Dư Hạo hoảng sợ, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải lại cực kỳ bình tĩnh.
"Chỉ khi nào chúng ta có được môi giới hữu hiệu thì mới có thể triệu hoán nó xuống dưới." Trần Diệp Khải nói.
"Ừm, suy đoán của anh đúng đấy." Chu Thăng nhíu mày nhìn chòng chọc vòng Kim Ô.
Vòng Kim Ô trong mộng Trần Diệp Khải không giống như trong cảnh tưởng của mộng cảnh Chu Thăng, nó không có ánh lửa, ở giữa cũng không có kiểu hoa văn sóng nước.
Sau khi Dư Hạo soi xét kỹ càng thật lâu: "Nói cách khác, chỉ cần có đủ liên hệ, mỗi người đều có thể đi vào trong mộng của đối phương sao?"
Trần Diệp Khải nhìn vào mắt Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Có thể ha?"
Dư Hạo ngẫm nghĩ, lại nói với Chu Thăng: "Vậy... phần nào đó nó cũng có nghĩa là vòng Kim Ô cũng không tính nhận định anh?"
Suy nghĩ của Dư Hạo là: Chu Thăng vì mối liên hệ của mình với vòng Kim Ô, ít nhiều cũng có chút để ý, chung quy là do cảm thấy nó sẽ vì bọn họ mà mang đến không biết bao nhiêu nguy hiểm. Mà nói như vậy, một khi Trần Diệp Khải cũng có khả năng mở ra vòng Kim Ô, loại nguy hiểm này sẽ vì thêm người mà chia đều theo bình quân, tức là cũng kéo Trần Diệp Khải xuống nước.
Chu Thăng chậm chạp không xóa bỏ ký ức của Trần Diệp Khải, xác thật có lẽ bởi vì sâu trong nội tâm, vẫn hy vọng cởi bỏ được mối quan hệ bí mật của nó.
Trần Diệp Khải lại không hiểu ý ở lời Dư Hạo nói cho lắm, ngược lại nghiêm túc nói: "Không, không đơn giản như vậy. Chúng ta thử thành lập một cái giả thiết lớn mật, có nhớ thế trận tế bái của thầy tế cùng người đồng thau không?" [1]
[1] (青铜人) Tượng người đồng thau là một văn vật tam tinh chồng (Ba ngôi sao xếp chồng, kiểu như cùng chiếu thẳng ấy), có niên đại vào giữa triều đại nhà Thương. Năm 1986 được khai quật trong hố tế thần số 1 và số 2 ở Quảng Sơn, Tứ Xuyên.
Trần Diệp Khải vừa nhắc như vậy, Dư Hạo lập tức nhớ tới giữa di chỉ mà lần trước anh miêu tả, ngoại trừ hai gã tế tư, còn có rất nhiều người đồng thau khác.
Chu Thăng trầm ngâm nói: "Tác dụng của vòng Kim Ô, là liên kết sóng điện não của một số người với nhau?"
Trần Diệp Khải búng tay một cái: "Đúng. Căn cứ vào từ ngữ mấu chốt mà Dư Hạo nghe thấy ở trong tiềm thức cô Lương, người giám thị cùng người chỉnh sửa chính là hai người bọn em. Về phần đám người còn lại trong mộng, thông qua vòng Kim Ô mà kết nối với nhau."
Trần Diệp Khải đứng thẳng người lên, đội mũ tù trưởng, cả thân trên trần trụi, buộc hai sợi dây da, lồng ngực lõa lồ trắng nõn, một thân váy chiến, giống như phát tác bệnh nghề nghiệp, bắt đầu phân tích cho hai người. Dư Hạo nghĩ thầm nếu anh mặc như này lên lớp, có khi phải dời phòng học đến sân thể dục mới đủ chỗ cho sinh viên ngồi.
Dư Hạo có hơi thất thần, Chu Thăng lại nghe vô cùng nghiêm túc, "Ừ" một tiếng, Trần Diệp Khải nói: "Chu Thăng, em xem, nếu người thành lập kết nối là anh, mở ra quyền hạn của người khác là em. Vậy có thể lý giải thành một kiểu 'Tinh thần Internet', mỗi người trong đó chính là một điểm nối, mà bọn em còn là quản trị mạng Internet này, hoặc nói là GM."
Trong chốc lát rất nhiều chuyện trở nên cực kỳ rõ ràng! Dư Hạo quả thực không thể tưởng nổi, Trần Diệp Khải chỉ thông qua đôi ba lời nội dung mà y gián tiếp thuật lại cũng có thể phỏng đoán ra nhiều suy đoán hợp logic như thế.
"Em hiểu rồi." Đây không phải lần đầu tiên thảo luận với Trần Diệp Khải về vấn đề này, lẩm bẩm nói, "Cho nên vòng Kim Ô là trò chơi server."
"Chỉ là suy đoán." Trần Diệp Khải thuận miệng nói.
Chu Thăng nói: "Mỗi người thông qua sóng điện não, kết nối đến cái server bên trên này, sau đó thực hiện cái gì... À, giao lưu ở phương diện tinh thần. Đại khái cũng có thể đoán ra được, nguyên nhân người ngoài hành tinh ném vòng Kim Ô ở chỗ này."
Dư Hạo: "A!"
Trần Diệp Khải nhướng mày với Dư Hạo, nói: "Câu hỏi này xin mời bạn học Dư Hạo trả lời?"
Dư Hạo nở nụ cười, ba người nhất thời không đếm xỉa đến vòng Kim Ô, ngồi ở trước bàn uống cà phê. Dư Hạo ngẫm nghĩ, gần như trong lòng cũng mường tượng ra một chút hình ảnh mông lung —— có lẽ vào mấy ngàn năm trước, đã có phi thuyền của người ngoài hành tinh nào đó xuống trái đất, cũng mang đến sản phẩm công nghệ cao của bọn hắn: Cùng loại với cái gì "Bộ kết nối sóng điện não" cũng tức là vòng Kim Ô, mà bộ kết nối này có thể khiến nhân loại hiểu biết lẫn nhau, xóa bỏ ngăn cách, thúc đẩy văn minh phát triển.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nó không thể tiếp tục phát huy tác dụng của mình. Mà cực hạn của nó nằm ở khu vực Thục địa Cuba, không có cách nào để phát huy tác dụng chính, ngược lại trở thành một loại đồ đằng tượng trưng. Vì thế trải qua tháng năm dài đằng đẵng, không có một ai khởi động nó, mãi đến khi Chu Thăng nhặt được nó.
Dư Hạo phân tích một chút về cách giải thích của bản thân, Trần Diệp Khải đáp: "Rất có thể chính là như vậy."
Chu Thăng nói: "Anh vẫn còn một cách nhìn khác, nói không chừng, vòng Kim Ô chính là một cái Router trên phi thuyền của bọn hắn, hoặc là một cái linh kiện gì đó của máy tạo giấc mộng giải trí. Những sinh mệnh có công nghệ cao này, ngày thường vẫn dùng sóng điện não để đăng nhập, giao lưu với nhau. Sau đó phi thuyền rơi xuống trái đất, chỉ còn sót lại hai vật sống, muốn quay về lại không thể quay về, chỉ có thể cứ như vậy."
"Cũng có khả năng nhất định." Trần Diệp Khải nói, "Tưởng tượng như một chiếc phi thuyền khổng lồ bị ngăn cách ở chỗ nào đó trên Châu Phi, không có biện pháp thả thông tin ra ngoài, hoặc rơi vỡ ở bộ lạc trong núi sâu không có tín hiệu. Người sống sót sau khi xuống thỉnh thoảng sẽ dùng hệ thống giải trí trên phi thuyền, đối với sự tồn tại của chúng ta cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ huyền diệu."
Chu Thăng nói: "Vì thế do em đánh bậy đánh bạ, mở được phương thức đăng nhập."
"Ừm." Trần Diệp Khải nói, "Cho nên em là người đầu tiên được chứng thực, trở thành GM của nó, còn Dư Hạo có lẽ là một quản trị viên khác được thêm vào danh sách uỷ quyền? Hoặc là, để tránh cho GM mắc lỗi, quyền hạn của vòng Kim Ô bị chia thành hai bộ phận, 'người giám thị' có quyền kết nối và ổn định ý thức của tất cả người dùng Internet, bao gồm cả quyền cưỡng chế ngoại tuyến."
"Ngủ ngon!" Dư Hạo kích động nói.
"Đúng vậy." Chu Thăng hiểu, "Em có thể đuổi bất kỳ người nào ra khỏi mộng cảnh."
Trần Diệp Khải nói: "Đăng nhập, đá người, thậm chí là cấm ngôn, hoặc là sửa chữa sức mạnh thế giới tinh thần của đối phương, chắc là sẽ còn nhiều chức năng cái khác nữa, chỉ là em chưa đọc qua bản hướng dẫn hoàn chỉnh của hệ thống, nên sẽ không dùng. Mà một quản trị viên khác là 'người chỉnh sửa', cũng chính là Dư Hạo, tương đương như bảo hiểm kép với ý thức internet này, theo dõi mọi người khi rơi vào tiềm thức, cũng bao gồm cả tình huống chẳng may 'người giám thị' rơi vào tiềm thức, sẽ tiến hành phương thức đặc thù để chỉnh sửa. Như vậy sẽ tránh được việc 'người giám thị' dưới tình huống nào đó mà không có cách nào tự cứu bản thân, sẽ khiến cho hệ thống sụp đổ."
"Trước mắt mà nói, phỏng đoán này xác thật là hợp lý nhất." Dư Hạo cười nói nhìn về phía Chu Thăng.
Sau hồi lâu Chu Thăng không nói chuyện, Dư Hạo liền biết suy đoán này của Trần Diệp Khải, cũng đã tháo gỡ nút thắt cản trở trong lòng Chu Thăng cho đến giờ.
"Tiếp theo, anh nghĩ đó là khâu 'Xác minh cẩn thận'," Trần Diệp Khải nhẹ nhàng nói, "Hiện tại đi xung quanh nhìn xem? Hai vị quản trị viên?"
Chu Thăng đứng dậy, đi về phía vòng Kim Ô, nói: "Anh đối với vòng Kim Ô còn tò mò hơn em rồi đấy nhỉ?"
Trần Diệp Khải đáp: "Sống trên đời này, có được chút lòng hiếu kỳ cũng chẳng phải chuyện gì không tốt, sự tò mò sẽ là sức mạnh để chúng ta không ngừng tiến lên và đổi mới, đúng không? Anh nghĩ em không cần quá lo lắng rằng mình sẽ mở ra một chiếc hộp Pandora như thế nào."
Nói xong, trong mắt Trần Diệp Khải mang theo ý cười, liếc mắt nhìn Dư Hạo một cái. Dư Hạo bỗng nhiên cảm thấy cái liếc mắt này cực kỳ có thâm ý, nhưng nhất thời vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ của Trần Diệp Khải.
Ba người đứng ở trước vòng Kim Ô, Chu Thăng trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Được, vậy chúng ta vào xem mộng Âu Khải Hàng đi."
Trần Diệp Khải dùng con dấu đó phóng ra vệt sáng, vệt sáng phi vào giữa vòng Kim Ô, bên trong vòng Kim Ô hiện lên một mảnh hỗn độn. Chu Thăng đứng ở trước vòng Kim Ô, vươn một tay, trên người tỏa ra ánh lửa.
Ầm ầm nổ vang, vòng Kim Ô trong mộng cảnh của Trần Diệp Khải lập tức bị kích hoạt, giống như mặt trời trong chính mộng cảnh Chu Thăng, trong chốc lát ánh hào quang tỏa ra vạn trượng, toàn bộ khung cảnh cũng trở nên rõ ràng.
"Thành phố của chúng ta?" Trần Diệp Khải soi xét kỹ càng.
Dư Hạo nói: "Cẩn thận tang thi."
Chu Thăng nói: "Đi vào sau đó đợi ở quán cà phê nhà kính, đi!"
Chu Thăng cùng Dư Hạo dẫn đầu nhảy vào giữa vòng Kim Ô, Trần Diệp Khải lại nói: "Từ từ! Em còn chưa nói cho anh... Ầy!" Nói rồi đành phải theo vào.
"Ong" một tiếng vang lên, Chu Thăng cùng Dư Hạo xuất hiện ở trong cảng tránh gió của Âu Khải Hàng, bên trong lại không có một bóng người.
Dư Hạo: "Anh còn chưa nói cho Khải Khải..."
Chu Thăng: "Anh ấy lo được, thằng oắt kia đâu? Không phải bảo cậu ta chờ sao?"
Dư Hạo nhìn khắp nơi, nghĩ thầm toang rồi, bọn họ thảo luận ở Chichen Itza lâu quá, phỏng chừng Âu Khải Hàng đã chờ không nổi mà mà tự mình đi ra ngoài.
Cảng tránh gió so với lần trước nhiều ra không ít súng ống với đạn dược, rơi rụng đầy đất, rương lựu đạn mở ra, bên cạnh còn để lại một tờ giấy viết bằng tiếng anh. Chu Thăng nói: "Có nghĩa gì?"
"Viết sai rồi." Dư Hạo đáp, "Em ấy bảo chúng ta đến nhà em ấy."
Âu Khải Hàng vậy mà có thể lưu lại một tờ giấy trong mộng? Trước khi Dư Hạo quen Chu Thăng, mỗi lần khi nằm mơ, muốn khống chế mộng cảnh của mình đều rất lao lực, ghi chú mà Âu Khải Hàng lưu lại đều sai mấy từ đơn, có lẽ là vì nguyên nhân ý thức trong mộng không quá rõ ràng.
"Triệu hoán Hắc Long cùng quân lính qua đây hả?" Dư Hạo hỏi.
"Một lần triệu hoán tốn rất nhiều sức lực." Chu Thăng nói, "Tốt nhất Boss đến trước mặt rồi thử, tang thi bên ngoài hẳn là không nhiều lắm, em biết nhà cậu ta ở đâu không?"
Dư Hạo nhớ rằng y đã từng thấy thông tin mà Âu Khải Hàng lưu lại, đáp: "Chắc là có thể tìm được."
"Cầm." Chu Thăng ném cho Dư Hạo một khẩu Desert Eagle (Súng đại bàng sa mạc).
Dư Hạo: "......"
"Em không dùng đâu!" Dư Hạo nói.
"Cái này thì sao?" Chu Thăng đổi thành súng tiểu liên, nói, "Kho chứa quân giới trong mộng đúng là đã thật đó."
Dư Hạo: "Cái này cũng không."
"Cái này thì sao?"
"Cái này càng không!" Dư Hạo nói, "Tại sao trong mộng của một học sinh cấp 3 lại có mấy loại súng phóng tên lửa (Bazzoka) vậy hả!"
"Cái này gọi là RPG! Em biết cái gì? Hả?" Chu Thăng tiện tay ôm lấy Dư Hạo, thò lại gần hôn một cái lên mặt y, nói, "Vậy em cứ chọn bừa vài cái, rồi đi theo anh thôi."
Trong lòng Dư Hạo đột nhiên kinh hoàng, Chu Thăng vác băng đạn cùng một khẩu súng tiểu liên, buộc đai an toàn của áo choàng dã chiến lên, tay trái xách một dải lớn lựu đạn, kéo cửa ra. Dư Hạo lập tức la lên một tiếng, bên ngoài tất cả đều là tang thi!
Chu Thăng liên tiếp ném ra ba quả lựu đạn, lập tức đóng cửa cảng tránh gió ——
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Dư Hạo nói: "Chỗ này căn bản không thiếu tang thi!"
Chu Thăng lại mở cửa, lựu đạn đã nổ tung, trên hành lang tất cả đều là tay chân đứt đoạn, cảng tránh gió che lại tất cả âm thanh cùng sóng xung kích, hắn tiện đà mang theo Dư Hạo ra ngoài, đáp: "Ngoài miệng nói gì chẳng dễ, muốn chân chính thay đổi ấn tượng với thế giới ở trong lòng, xác thật rất khó, đuổi theo!"
Dư Hạo mang khẩu súng, đi theo Chu Thăng bước nhanh xuống lầu, Chu Thăng nói: "Cẩn thận phía sau."
Dư Hạo từ trước tới nay chưa từng chơi 《 Resident Evil 》, tất cả sức mạnh đều dùng để khống chế cảm xúc khẩn trương cao độ của mình, vừa mới quay đầu liền thấy một con tang thi nhào tới, y nắm lấy đai an toàn của Chu Thăng, chỉ cần hơi động đậy, Chu Thăng đã lập tức xoay người, tay trái cầm đại bàng sa mạc, "Cạch" một súng mà nổ tung đầu tang thi cách đó năm bước.
"Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy?"
"Trở về kéo em chơi《 Resident Evil 》ba ngày, em cũng sẽ bình tĩnh như thế thôi..." Chu Thăng kéo kính bảo hộ dùng để ngắm chuẩn lên đỉnh đầu, đặt ở sống mũi cao thẳng. Sắc trời tối dần, tia hồng ngoại của đầu ngắm chiếu khắp nơi tìm kiếm tang thi.
Dư Hạo nói: "Tìm xe đi!"
"Anh thấy em bây giờ cũng rất bình tĩnh." Chu Thăng quay đầu lại cười nói, "Lần trước ở công viên trò chơi em cũng đánh tang thi, sao khi đó không biết sợ?"
Lần trước lạ nước lạ cái, chỉ lo chấn kinh, Dư Hạo luôn cảm giác mỗi lần mình bị ném vào trong mộng Âu Khải Hàng đều như nữ chính lúc nào cũng phải hét lên mới chịu được, nói: "Đây là kết quả do em cố gắng khống chế bản thân!"
Sắc trời càng muộn dần, mộng cảnh của Âu Khải Hàng từ từ chìm vào đêm tối, đèn đường chớp loé lập loè, cửa hàng hai bên nhất thời vô cùng yên tĩnh. Sau khi rẽ ra khỏi con hẻm nhỏ, phố dài vắng tanh, phía trước chỉ có Chu Thăng đeo kính bảo hộ cầm súng mở đường, Dư Hạo thì nghi thần nghi quỷ đi theo sau.
"Bị cắn sẽ như thế nào?" Dư Hạo nói.
"Tuân thủ quy tắc của thế giới trong mộng cảnh." Chu Thăng lẩm bẩm nói, "Em ấy cho rằng bị cắn như thế nào thì sẽ bị như vậy."
Dư Hạo nói: "Biến thành tang thi hả?"
"Ừ hứ?" Chu Thăng nã một phát súng vào bên kia đường xa xa, "Đoàng" một tiếng vang động, Dư Hạo căn bản chưa nhìn thấy cái gì, Chu Thăng chỉ chỉ tia hồng ngoại của kính bảo hộ, ra hiệu y kéo xuống. Lần này Dư Hạo nhìn thấy, hơn 40m có một chiếc xe, trước xe còn có mấy bóng tang thi màu đỏ sậm.
"Chờ lát nữa qua lái chiếc xe kia đi." Chu Thăng giống như mục tiêu sống mà xoá sạch tang thi cuối đường, quả nhiên so với lần trước ít hơn rất nhiều, Dư Hạo nói, "Vậy anh tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để bị cắn, sức chiến đấu của em không được."
Chu Thăng nói: "Nếu anh bị biến thành tang thi thì em làm sao bây giờ?"
Dư Hạo nói: "Đương nhiên chỉ có thể cùng nhau biến thành tang thi chứ sao. Chính tang thi còn không biết bản thân là ai mà."
Nếu bị giữ lại trong mộng của Âu Khải Hàng, chính y cùng Chu Thăng sẽ trở thành người thực vật ở hiện thực? Bên trong thế giới ý thức tinh thần, bọn họ sẽ giống như bầy tang thi này mà du đãng khắp nơi.
Dư Hạo tưởng tượng ra đủ loại tình huống có khả năng, hai người bọn họ đi qua một dãy cửa hàng đồ du lịch, Dư Hạo thấy poster dán trên cửa kính, đột nhiên nghĩ tới.
"Còn chưa đi Australia chơi nhỉ?" Dư Hạo lo Chu Thăng đã quên mất việc này, mặc dù quên cũng chẳng sao, nhưng không chiết thành tiền thưởng thì có hơi đáng tiếc.
Chu Thăng "Ừm" một tiếng, đổi đạn, đáp: "Nghỉ tết đi ha? Anh nhớ được mà. Vừa hay không cần về nhà nghe lải nhải, anh trai nói nó cũng muốn đi cùng chị dâu qua Tết âm lịch, đến lúc đó mỗi người chơi riêng phần mình là được, em thấy thế nào?"
Đương nhiên Dư Hạo thấy được, khi xem poster hành trình, nghe thấy bên trong có tiếng vang rất nhỏ.
Mọi thanh âm đều tĩnh lặng, con phố dài im ắng đến đáng sợ, đèn đường liên tục nhấp nháy, Dư Hạo nghiêng đầu, lúc nhìn chăm chú poster —— thấy một con tang thi đang nhìn thẳng vào y.
Dường như là cùng lúc đó, Dư Hạo móc súng, che Chu Thăng ở sau lưng, tang thi kia điên cuồng gào lên một tiếng, vọt về phía bọn họ, cửa kính bị đập nát, Dư Hạo nổ súng! Chu Thăng đổi xong đạn tức tốc đứng dậy, ôm lấy eo Dư Hạo xoay tròn lại, hai người đổi vị trí, tang thi kia đã bị một súng của Dư Hạo bắn gãy cổ, đầu bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng dựng ngón cái với Dư Hạo.
Dư Hạo thở dốc nói: "May mắn thôi..."
Tiếng súng vang lên kinh động càng nhiều tang thi, đang lúc hoàng hôn, trên con phố dài bị chiếu thành một mảng đỏ như máu, Chu Thăng kéo tay Dư Hạo, nói: "Đi!"
Hai người chạy dọc theo con phố, cuối đường có một chiếc xe cá nhân, hơn trăm con tang thi từ trong hẻm nhỏ đuổi tới, Chu Thăng kéo Dư Hạo lên xe, nổ máy, giẫm chân ga, đâm nát con tang thi đang nhào lên vị trí điều khiển.
Dư Hạo nói: "Có tang thi đuổi theo sau!"
"Đánh đi!" Chu Thăng nói, "Đừng sợ!"
Chu Thăng thắt chặt dây an toàn, Dư Hạo nói: "Em không chắc sẽ đánh trúng được đâu, em thử một chút!"
Dư Hạo đi đến ghế sau, chống lên cửa kính ở sau đuôi xe, Chu Thăng lái xe dọc theo đường, khắp nơi đều là tang thi bị tiếng động cơ kinh động, vừa chuyển hướng, Dư Hạo suýt chút nữa đã bị ném lên cửa xe, lớn tiếng nói: "Chậm một chút!"
"Không chậm được!" Chu Thăng nói, "Quá nhiều!"
Dư Hạo: "Thầy Trần đâu?"
Một súng của Dư Hạo dọn sạch cửa kính sau xe, y không biết khẩu súng mà Chu Thăng lấy cho y là loại gì, Chu Thăng nói: "AK giật quá..."
Dư Hạo tiện tay bóp vài cái, đột nhiên nổ súng, tự dọa sợ chính mình.
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo: "Cái gì?"
Chu Thăng: "Không có gì..."
Dư Hạo đeo kính bảo hộ cẩn thận, ngồi ở ghế sau bắt đầu trận đánh với đoàn tang thi đuổi theo sau. Lỗ tai Chu Thăng đều sắp bị nổ điếc, lật ra tấm chắn ở phía trước, tìm được hai nút bịt tai ở trước ghế lái phụ rồi mang lên, lái xe vượt qua ngã tư đường. Dư Hạo sau khi bắn được phát súng đầu tiên, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, lúc bắn tang thi ngược lại còn có loại khoái cảm của việc phá hoại. Bảo sao ai cũng thích game xạ kích, tiếng súng đinh tai nhức óc trong game kèm theo cảm giác mạnh được phóng đại lên, quả thực không thể tiếp tục thoả mãn dục vọng lật đổ quân cờ Domino.
Dư Hạo bắn hết đạn, ném lựu đạn ra bên ngoài, không còn nhìn thấy tang thi, Chu Thăng lái xe lên đường cao tốc, lẩm bẩm nói: "Mẹ nó, biết thế đéo hẹn ở quán cà phê nữa..."
Dư Hạo quay về ghế lại phụ, hạ mắt nhìn xuống, phía dưới trung tâm thương mại tất cả đều là tang thi, giống như dòng người nhốn nháo chen chúc xô đẩy, vây quanh một góc quán cà phê nhà kính.
"Em ấy ở chỗ đó à?"
"Chắc chắn ở." Chu Thăng đáp, "Nếu không sẽ chẳng có nhiều tang thi như vậy."
Khi Dư Hạo đang lo cho Trần Diệp Khải, chợt nhớ tới vũ khí của anh là một khẩu súng lục với băng đạn vô hạn cùng con dao phẫu thuật có thể thao tác thoải mái, hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
"Chắc chắn sẽ nổ tung bọn họ." Dư Hạo nói.
"Không chắc lắm." Chu Thăng nói, "Thắt dây an toàn hẳn hoi."
Nói xong Chu Thăng lái xe xuống đường cao tốc, một tay cầm vô lăng, một tay nắm cần gạt, khuỷu tay gác ở trên lưng ghế, quay đầu lại chuyển xe.
Dư Hạo: "..."
Ngay sau đó, Chu Thăng giẫm mạnh chân ga, chiếc xe kia trượt dọc theo cầu vượt mà lao thẳng lên, cầu vượt nối liền với tầng hai trung tâm thương mại, Dư Hạo bị xóc đến lơ nga lơ ngơ, Chu Thăng mạnh mẽ chuyển hướng, nói: "Nổ súng!"
Đầu óc Dư Hạo choáng váng căng trướng, bị lực quán tính khi Chu Thăng chuyển hướng va sang một bên, dán vào trên cửa xe. Cửa xe mở ra, một súng của Dư Hạo bắt trùng cửa kính tầng hai trung tâm thương mại, rầm vỡ vụn, Chu Thăng lái xe vọt vào tầng hai trung tâm thương mại!
Dư Hạo thét ầm lên: "Có tang thi tới! Đừng lên thang cuốn!"
"Biết!" Chu Thăng phanh xe, nhưng lại trượt vào trong, sau lưng lại có tang thi vọt qua, Dư Hạo đang muốn nổ súng ở phía sau, Chu Thăng cũng đã tông vỡ lan can tầng hai, chiếc xe song song với mặt đất, "Bùm" một tiếng, rơi vào trong đài phun nước tầng một.
Dư Hạo: "Lần sau không cho anh lái xe nữa..."
"Vậy em tới?" Chu Thăng cầm AK đứng dậy đi ra ngoài, từng phát súng giải quyết tang thi nhào lên ở bốn phương tám hướng.
Dư Hạo: "Đó là của em!"
"Của anh!" Chu Thăng nói, "Em cầm cái kia!"
Dư Hạo dùng AK đến nghiện, khổ nỗi Chu Thăng cũng muốn, hai người suýt chút nữa là tranh nhau, Chu Thăng nói: "Đi theo anh! Mau!"
Dư Hạo: "Anh đi theo em!"
Chu Thăng: "Em chờ anh một chút!"
Dư Hạo đổi súng tiểu liên ra phía trước mở đường, ngược lại lần này Chu Thăng đi sau cùng, tuyệt vọng nói: "Sao em bạo lực như vậy!"
Dư Hạo một súng bắn vỡ cửa của cửa hàng Hermes, dùng một phát đạn bắn vỡ đầu nhân viên tang thi mắt chó coi thường người khác kia, ngày trước đi làm thuê bị gã chế ngạo cả ngày đã khó chịu lâu lắm rồi, Chu Thăng lại nổ súng ở phía sau, từ trong cửa hàng xuyên ra ngoài. Liên tiếp phá hủy mấy cửa tiệm xa xỉ, lại nổ hai dãy thùng chứa túi LV, Chu Thăng nhìn thoáng qua đống bàn ghế lộn xộn của quán cà phê nhà kính, lập tức nói với Dư Hạo: "Đừng nổ cửa! Nghe chỉ huy!"
Dư Hạo đành phải thu súng, Trần Diệp Khải ở bên trong thấy hai người, chỉ chỉ sang một bên, ra hiệu bọn họ đi vào từ một cửa khác. Dư Hạo nghĩ thầm may mà chưa nổ cửa, chuyển sang cửa phụ trước, Trần Diệp Khải đẩy một cái bàn ra để bọn họ tiến vào. Quán cà phê nhà kính vô cùng bừa bãi, mấy cái bàn bị kê sang một phía, Âu Khải Hàng cởi trần, trên vai quấn một tầng băng vải, gục xuống bàn, trước mặt đặt một ly cà phê đã uống dở phân nửa.
Trên băng vải chảy máu, Âu Khải Hàng bị tang thi cắn ở trong mộng của chính mình.
Dư Hạo hoảng sợ, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải lại cực kỳ bình tĩnh.
"Chỉ khi nào chúng ta có được môi giới hữu hiệu thì mới có thể triệu hoán nó xuống dưới." Trần Diệp Khải nói.
"Ừm, suy đoán của anh đúng đấy." Chu Thăng nhíu mày nhìn chòng chọc vòng Kim Ô.
Vòng Kim Ô trong mộng Trần Diệp Khải không giống như trong cảnh tưởng của mộng cảnh Chu Thăng, nó không có ánh lửa, ở giữa cũng không có kiểu hoa văn sóng nước.
Sau khi Dư Hạo soi xét kỹ càng thật lâu: "Nói cách khác, chỉ cần có đủ liên hệ, mỗi người đều có thể đi vào trong mộng của đối phương sao?"
Trần Diệp Khải nhìn vào mắt Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Có thể ha?"
Dư Hạo ngẫm nghĩ, lại nói với Chu Thăng: "Vậy... phần nào đó nó cũng có nghĩa là vòng Kim Ô cũng không tính nhận định anh?"
Suy nghĩ của Dư Hạo là: Chu Thăng vì mối liên hệ của mình với vòng Kim Ô, ít nhiều cũng có chút để ý, chung quy là do cảm thấy nó sẽ vì bọn họ mà mang đến không biết bao nhiêu nguy hiểm. Mà nói như vậy, một khi Trần Diệp Khải cũng có khả năng mở ra vòng Kim Ô, loại nguy hiểm này sẽ vì thêm người mà chia đều theo bình quân, tức là cũng kéo Trần Diệp Khải xuống nước.
Chu Thăng chậm chạp không xóa bỏ ký ức của Trần Diệp Khải, xác thật có lẽ bởi vì sâu trong nội tâm, vẫn hy vọng cởi bỏ được mối quan hệ bí mật của nó.
Trần Diệp Khải lại không hiểu ý ở lời Dư Hạo nói cho lắm, ngược lại nghiêm túc nói: "Không, không đơn giản như vậy. Chúng ta thử thành lập một cái giả thiết lớn mật, có nhớ thế trận tế bái của thầy tế cùng người đồng thau không?" [1]
[1] (青铜人) Tượng người đồng thau là một văn vật tam tinh chồng (Ba ngôi sao xếp chồng, kiểu như cùng chiếu thẳng ấy), có niên đại vào giữa triều đại nhà Thương. Năm 1986 được khai quật trong hố tế thần số 1 và số 2 ở Quảng Sơn, Tứ Xuyên.
Trần Diệp Khải vừa nhắc như vậy, Dư Hạo lập tức nhớ tới giữa di chỉ mà lần trước anh miêu tả, ngoại trừ hai gã tế tư, còn có rất nhiều người đồng thau khác.
Chu Thăng trầm ngâm nói: "Tác dụng của vòng Kim Ô, là liên kết sóng điện não của một số người với nhau?"
Trần Diệp Khải búng tay một cái: "Đúng. Căn cứ vào từ ngữ mấu chốt mà Dư Hạo nghe thấy ở trong tiềm thức cô Lương, người giám thị cùng người chỉnh sửa chính là hai người bọn em. Về phần đám người còn lại trong mộng, thông qua vòng Kim Ô mà kết nối với nhau."
Trần Diệp Khải đứng thẳng người lên, đội mũ tù trưởng, cả thân trên trần trụi, buộc hai sợi dây da, lồng ngực lõa lồ trắng nõn, một thân váy chiến, giống như phát tác bệnh nghề nghiệp, bắt đầu phân tích cho hai người. Dư Hạo nghĩ thầm nếu anh mặc như này lên lớp, có khi phải dời phòng học đến sân thể dục mới đủ chỗ cho sinh viên ngồi.
Dư Hạo có hơi thất thần, Chu Thăng lại nghe vô cùng nghiêm túc, "Ừ" một tiếng, Trần Diệp Khải nói: "Chu Thăng, em xem, nếu người thành lập kết nối là anh, mở ra quyền hạn của người khác là em. Vậy có thể lý giải thành một kiểu 'Tinh thần Internet', mỗi người trong đó chính là một điểm nối, mà bọn em còn là quản trị mạng Internet này, hoặc nói là GM."
Trong chốc lát rất nhiều chuyện trở nên cực kỳ rõ ràng! Dư Hạo quả thực không thể tưởng nổi, Trần Diệp Khải chỉ thông qua đôi ba lời nội dung mà y gián tiếp thuật lại cũng có thể phỏng đoán ra nhiều suy đoán hợp logic như thế.
"Em hiểu rồi." Đây không phải lần đầu tiên thảo luận với Trần Diệp Khải về vấn đề này, lẩm bẩm nói, "Cho nên vòng Kim Ô là trò chơi server."
"Chỉ là suy đoán." Trần Diệp Khải thuận miệng nói.
Chu Thăng nói: "Mỗi người thông qua sóng điện não, kết nối đến cái server bên trên này, sau đó thực hiện cái gì... À, giao lưu ở phương diện tinh thần. Đại khái cũng có thể đoán ra được, nguyên nhân người ngoài hành tinh ném vòng Kim Ô ở chỗ này."
Dư Hạo: "A!"
Trần Diệp Khải nhướng mày với Dư Hạo, nói: "Câu hỏi này xin mời bạn học Dư Hạo trả lời?"
Dư Hạo nở nụ cười, ba người nhất thời không đếm xỉa đến vòng Kim Ô, ngồi ở trước bàn uống cà phê. Dư Hạo ngẫm nghĩ, gần như trong lòng cũng mường tượng ra một chút hình ảnh mông lung —— có lẽ vào mấy ngàn năm trước, đã có phi thuyền của người ngoài hành tinh nào đó xuống trái đất, cũng mang đến sản phẩm công nghệ cao của bọn hắn: Cùng loại với cái gì "Bộ kết nối sóng điện não" cũng tức là vòng Kim Ô, mà bộ kết nối này có thể khiến nhân loại hiểu biết lẫn nhau, xóa bỏ ngăn cách, thúc đẩy văn minh phát triển.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nó không thể tiếp tục phát huy tác dụng của mình. Mà cực hạn của nó nằm ở khu vực Thục địa Cuba, không có cách nào để phát huy tác dụng chính, ngược lại trở thành một loại đồ đằng tượng trưng. Vì thế trải qua tháng năm dài đằng đẵng, không có một ai khởi động nó, mãi đến khi Chu Thăng nhặt được nó.
Dư Hạo phân tích một chút về cách giải thích của bản thân, Trần Diệp Khải đáp: "Rất có thể chính là như vậy."
Chu Thăng nói: "Anh vẫn còn một cách nhìn khác, nói không chừng, vòng Kim Ô chính là một cái Router trên phi thuyền của bọn hắn, hoặc là một cái linh kiện gì đó của máy tạo giấc mộng giải trí. Những sinh mệnh có công nghệ cao này, ngày thường vẫn dùng sóng điện não để đăng nhập, giao lưu với nhau. Sau đó phi thuyền rơi xuống trái đất, chỉ còn sót lại hai vật sống, muốn quay về lại không thể quay về, chỉ có thể cứ như vậy."
"Cũng có khả năng nhất định." Trần Diệp Khải nói, "Tưởng tượng như một chiếc phi thuyền khổng lồ bị ngăn cách ở chỗ nào đó trên Châu Phi, không có biện pháp thả thông tin ra ngoài, hoặc rơi vỡ ở bộ lạc trong núi sâu không có tín hiệu. Người sống sót sau khi xuống thỉnh thoảng sẽ dùng hệ thống giải trí trên phi thuyền, đối với sự tồn tại của chúng ta cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ huyền diệu."
Chu Thăng nói: "Vì thế do em đánh bậy đánh bạ, mở được phương thức đăng nhập."
"Ừm." Trần Diệp Khải nói, "Cho nên em là người đầu tiên được chứng thực, trở thành GM của nó, còn Dư Hạo có lẽ là một quản trị viên khác được thêm vào danh sách uỷ quyền? Hoặc là, để tránh cho GM mắc lỗi, quyền hạn của vòng Kim Ô bị chia thành hai bộ phận, 'người giám thị' có quyền kết nối và ổn định ý thức của tất cả người dùng Internet, bao gồm cả quyền cưỡng chế ngoại tuyến."
"Ngủ ngon!" Dư Hạo kích động nói.
"Đúng vậy." Chu Thăng hiểu, "Em có thể đuổi bất kỳ người nào ra khỏi mộng cảnh."
Trần Diệp Khải nói: "Đăng nhập, đá người, thậm chí là cấm ngôn, hoặc là sửa chữa sức mạnh thế giới tinh thần của đối phương, chắc là sẽ còn nhiều chức năng cái khác nữa, chỉ là em chưa đọc qua bản hướng dẫn hoàn chỉnh của hệ thống, nên sẽ không dùng. Mà một quản trị viên khác là 'người chỉnh sửa', cũng chính là Dư Hạo, tương đương như bảo hiểm kép với ý thức internet này, theo dõi mọi người khi rơi vào tiềm thức, cũng bao gồm cả tình huống chẳng may 'người giám thị' rơi vào tiềm thức, sẽ tiến hành phương thức đặc thù để chỉnh sửa. Như vậy sẽ tránh được việc 'người giám thị' dưới tình huống nào đó mà không có cách nào tự cứu bản thân, sẽ khiến cho hệ thống sụp đổ."
"Trước mắt mà nói, phỏng đoán này xác thật là hợp lý nhất." Dư Hạo cười nói nhìn về phía Chu Thăng.
Sau hồi lâu Chu Thăng không nói chuyện, Dư Hạo liền biết suy đoán này của Trần Diệp Khải, cũng đã tháo gỡ nút thắt cản trở trong lòng Chu Thăng cho đến giờ.
"Tiếp theo, anh nghĩ đó là khâu 'Xác minh cẩn thận'," Trần Diệp Khải nhẹ nhàng nói, "Hiện tại đi xung quanh nhìn xem? Hai vị quản trị viên?"
Chu Thăng đứng dậy, đi về phía vòng Kim Ô, nói: "Anh đối với vòng Kim Ô còn tò mò hơn em rồi đấy nhỉ?"
Trần Diệp Khải đáp: "Sống trên đời này, có được chút lòng hiếu kỳ cũng chẳng phải chuyện gì không tốt, sự tò mò sẽ là sức mạnh để chúng ta không ngừng tiến lên và đổi mới, đúng không? Anh nghĩ em không cần quá lo lắng rằng mình sẽ mở ra một chiếc hộp Pandora như thế nào."
Nói xong, trong mắt Trần Diệp Khải mang theo ý cười, liếc mắt nhìn Dư Hạo một cái. Dư Hạo bỗng nhiên cảm thấy cái liếc mắt này cực kỳ có thâm ý, nhưng nhất thời vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ của Trần Diệp Khải.
Ba người đứng ở trước vòng Kim Ô, Chu Thăng trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Được, vậy chúng ta vào xem mộng Âu Khải Hàng đi."
Trần Diệp Khải dùng con dấu đó phóng ra vệt sáng, vệt sáng phi vào giữa vòng Kim Ô, bên trong vòng Kim Ô hiện lên một mảnh hỗn độn. Chu Thăng đứng ở trước vòng Kim Ô, vươn một tay, trên người tỏa ra ánh lửa.
Ầm ầm nổ vang, vòng Kim Ô trong mộng cảnh của Trần Diệp Khải lập tức bị kích hoạt, giống như mặt trời trong chính mộng cảnh Chu Thăng, trong chốc lát ánh hào quang tỏa ra vạn trượng, toàn bộ khung cảnh cũng trở nên rõ ràng.
"Thành phố của chúng ta?" Trần Diệp Khải soi xét kỹ càng.
Dư Hạo nói: "Cẩn thận tang thi."
Chu Thăng nói: "Đi vào sau đó đợi ở quán cà phê nhà kính, đi!"
Chu Thăng cùng Dư Hạo dẫn đầu nhảy vào giữa vòng Kim Ô, Trần Diệp Khải lại nói: "Từ từ! Em còn chưa nói cho anh... Ầy!" Nói rồi đành phải theo vào.
"Ong" một tiếng vang lên, Chu Thăng cùng Dư Hạo xuất hiện ở trong cảng tránh gió của Âu Khải Hàng, bên trong lại không có một bóng người.
Dư Hạo: "Anh còn chưa nói cho Khải Khải..."
Chu Thăng: "Anh ấy lo được, thằng oắt kia đâu? Không phải bảo cậu ta chờ sao?"
Dư Hạo nhìn khắp nơi, nghĩ thầm toang rồi, bọn họ thảo luận ở Chichen Itza lâu quá, phỏng chừng Âu Khải Hàng đã chờ không nổi mà mà tự mình đi ra ngoài.
Cảng tránh gió so với lần trước nhiều ra không ít súng ống với đạn dược, rơi rụng đầy đất, rương lựu đạn mở ra, bên cạnh còn để lại một tờ giấy viết bằng tiếng anh. Chu Thăng nói: "Có nghĩa gì?"
"Viết sai rồi." Dư Hạo đáp, "Em ấy bảo chúng ta đến nhà em ấy."
Âu Khải Hàng vậy mà có thể lưu lại một tờ giấy trong mộng? Trước khi Dư Hạo quen Chu Thăng, mỗi lần khi nằm mơ, muốn khống chế mộng cảnh của mình đều rất lao lực, ghi chú mà Âu Khải Hàng lưu lại đều sai mấy từ đơn, có lẽ là vì nguyên nhân ý thức trong mộng không quá rõ ràng.
"Triệu hoán Hắc Long cùng quân lính qua đây hả?" Dư Hạo hỏi.
"Một lần triệu hoán tốn rất nhiều sức lực." Chu Thăng nói, "Tốt nhất Boss đến trước mặt rồi thử, tang thi bên ngoài hẳn là không nhiều lắm, em biết nhà cậu ta ở đâu không?"
Dư Hạo nhớ rằng y đã từng thấy thông tin mà Âu Khải Hàng lưu lại, đáp: "Chắc là có thể tìm được."
"Cầm." Chu Thăng ném cho Dư Hạo một khẩu Desert Eagle (Súng đại bàng sa mạc).
Dư Hạo: "......"
"Em không dùng đâu!" Dư Hạo nói.
"Cái này thì sao?" Chu Thăng đổi thành súng tiểu liên, nói, "Kho chứa quân giới trong mộng đúng là đã thật đó."
Dư Hạo: "Cái này cũng không."
"Cái này thì sao?"
"Cái này càng không!" Dư Hạo nói, "Tại sao trong mộng của một học sinh cấp 3 lại có mấy loại súng phóng tên lửa (Bazzoka) vậy hả!"
"Cái này gọi là RPG! Em biết cái gì? Hả?" Chu Thăng tiện tay ôm lấy Dư Hạo, thò lại gần hôn một cái lên mặt y, nói, "Vậy em cứ chọn bừa vài cái, rồi đi theo anh thôi."
Trong lòng Dư Hạo đột nhiên kinh hoàng, Chu Thăng vác băng đạn cùng một khẩu súng tiểu liên, buộc đai an toàn của áo choàng dã chiến lên, tay trái xách một dải lớn lựu đạn, kéo cửa ra. Dư Hạo lập tức la lên một tiếng, bên ngoài tất cả đều là tang thi!
Chu Thăng liên tiếp ném ra ba quả lựu đạn, lập tức đóng cửa cảng tránh gió ——
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Dư Hạo nói: "Chỗ này căn bản không thiếu tang thi!"
Chu Thăng lại mở cửa, lựu đạn đã nổ tung, trên hành lang tất cả đều là tay chân đứt đoạn, cảng tránh gió che lại tất cả âm thanh cùng sóng xung kích, hắn tiện đà mang theo Dư Hạo ra ngoài, đáp: "Ngoài miệng nói gì chẳng dễ, muốn chân chính thay đổi ấn tượng với thế giới ở trong lòng, xác thật rất khó, đuổi theo!"
Dư Hạo mang khẩu súng, đi theo Chu Thăng bước nhanh xuống lầu, Chu Thăng nói: "Cẩn thận phía sau."
Dư Hạo từ trước tới nay chưa từng chơi 《 Resident Evil 》, tất cả sức mạnh đều dùng để khống chế cảm xúc khẩn trương cao độ của mình, vừa mới quay đầu liền thấy một con tang thi nhào tới, y nắm lấy đai an toàn của Chu Thăng, chỉ cần hơi động đậy, Chu Thăng đã lập tức xoay người, tay trái cầm đại bàng sa mạc, "Cạch" một súng mà nổ tung đầu tang thi cách đó năm bước.
"Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy?"
"Trở về kéo em chơi《 Resident Evil 》ba ngày, em cũng sẽ bình tĩnh như thế thôi..." Chu Thăng kéo kính bảo hộ dùng để ngắm chuẩn lên đỉnh đầu, đặt ở sống mũi cao thẳng. Sắc trời tối dần, tia hồng ngoại của đầu ngắm chiếu khắp nơi tìm kiếm tang thi.
Dư Hạo nói: "Tìm xe đi!"
"Anh thấy em bây giờ cũng rất bình tĩnh." Chu Thăng quay đầu lại cười nói, "Lần trước ở công viên trò chơi em cũng đánh tang thi, sao khi đó không biết sợ?"
Lần trước lạ nước lạ cái, chỉ lo chấn kinh, Dư Hạo luôn cảm giác mỗi lần mình bị ném vào trong mộng Âu Khải Hàng đều như nữ chính lúc nào cũng phải hét lên mới chịu được, nói: "Đây là kết quả do em cố gắng khống chế bản thân!"
Sắc trời càng muộn dần, mộng cảnh của Âu Khải Hàng từ từ chìm vào đêm tối, đèn đường chớp loé lập loè, cửa hàng hai bên nhất thời vô cùng yên tĩnh. Sau khi rẽ ra khỏi con hẻm nhỏ, phố dài vắng tanh, phía trước chỉ có Chu Thăng đeo kính bảo hộ cầm súng mở đường, Dư Hạo thì nghi thần nghi quỷ đi theo sau.
"Bị cắn sẽ như thế nào?" Dư Hạo nói.
"Tuân thủ quy tắc của thế giới trong mộng cảnh." Chu Thăng lẩm bẩm nói, "Em ấy cho rằng bị cắn như thế nào thì sẽ bị như vậy."
Dư Hạo nói: "Biến thành tang thi hả?"
"Ừ hứ?" Chu Thăng nã một phát súng vào bên kia đường xa xa, "Đoàng" một tiếng vang động, Dư Hạo căn bản chưa nhìn thấy cái gì, Chu Thăng chỉ chỉ tia hồng ngoại của kính bảo hộ, ra hiệu y kéo xuống. Lần này Dư Hạo nhìn thấy, hơn 40m có một chiếc xe, trước xe còn có mấy bóng tang thi màu đỏ sậm.
"Chờ lát nữa qua lái chiếc xe kia đi." Chu Thăng giống như mục tiêu sống mà xoá sạch tang thi cuối đường, quả nhiên so với lần trước ít hơn rất nhiều, Dư Hạo nói, "Vậy anh tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để bị cắn, sức chiến đấu của em không được."
Chu Thăng nói: "Nếu anh bị biến thành tang thi thì em làm sao bây giờ?"
Dư Hạo nói: "Đương nhiên chỉ có thể cùng nhau biến thành tang thi chứ sao. Chính tang thi còn không biết bản thân là ai mà."
Nếu bị giữ lại trong mộng của Âu Khải Hàng, chính y cùng Chu Thăng sẽ trở thành người thực vật ở hiện thực? Bên trong thế giới ý thức tinh thần, bọn họ sẽ giống như bầy tang thi này mà du đãng khắp nơi.
Dư Hạo tưởng tượng ra đủ loại tình huống có khả năng, hai người bọn họ đi qua một dãy cửa hàng đồ du lịch, Dư Hạo thấy poster dán trên cửa kính, đột nhiên nghĩ tới.
"Còn chưa đi Australia chơi nhỉ?" Dư Hạo lo Chu Thăng đã quên mất việc này, mặc dù quên cũng chẳng sao, nhưng không chiết thành tiền thưởng thì có hơi đáng tiếc.
Chu Thăng "Ừm" một tiếng, đổi đạn, đáp: "Nghỉ tết đi ha? Anh nhớ được mà. Vừa hay không cần về nhà nghe lải nhải, anh trai nói nó cũng muốn đi cùng chị dâu qua Tết âm lịch, đến lúc đó mỗi người chơi riêng phần mình là được, em thấy thế nào?"
Đương nhiên Dư Hạo thấy được, khi xem poster hành trình, nghe thấy bên trong có tiếng vang rất nhỏ.
Mọi thanh âm đều tĩnh lặng, con phố dài im ắng đến đáng sợ, đèn đường liên tục nhấp nháy, Dư Hạo nghiêng đầu, lúc nhìn chăm chú poster —— thấy một con tang thi đang nhìn thẳng vào y.
Dường như là cùng lúc đó, Dư Hạo móc súng, che Chu Thăng ở sau lưng, tang thi kia điên cuồng gào lên một tiếng, vọt về phía bọn họ, cửa kính bị đập nát, Dư Hạo nổ súng! Chu Thăng đổi xong đạn tức tốc đứng dậy, ôm lấy eo Dư Hạo xoay tròn lại, hai người đổi vị trí, tang thi kia đã bị một súng của Dư Hạo bắn gãy cổ, đầu bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng dựng ngón cái với Dư Hạo.
Dư Hạo thở dốc nói: "May mắn thôi..."
Tiếng súng vang lên kinh động càng nhiều tang thi, đang lúc hoàng hôn, trên con phố dài bị chiếu thành một mảng đỏ như máu, Chu Thăng kéo tay Dư Hạo, nói: "Đi!"
Hai người chạy dọc theo con phố, cuối đường có một chiếc xe cá nhân, hơn trăm con tang thi từ trong hẻm nhỏ đuổi tới, Chu Thăng kéo Dư Hạo lên xe, nổ máy, giẫm chân ga, đâm nát con tang thi đang nhào lên vị trí điều khiển.
Dư Hạo nói: "Có tang thi đuổi theo sau!"
"Đánh đi!" Chu Thăng nói, "Đừng sợ!"
Chu Thăng thắt chặt dây an toàn, Dư Hạo nói: "Em không chắc sẽ đánh trúng được đâu, em thử một chút!"
Dư Hạo đi đến ghế sau, chống lên cửa kính ở sau đuôi xe, Chu Thăng lái xe dọc theo đường, khắp nơi đều là tang thi bị tiếng động cơ kinh động, vừa chuyển hướng, Dư Hạo suýt chút nữa đã bị ném lên cửa xe, lớn tiếng nói: "Chậm một chút!"
"Không chậm được!" Chu Thăng nói, "Quá nhiều!"
Dư Hạo: "Thầy Trần đâu?"
Một súng của Dư Hạo dọn sạch cửa kính sau xe, y không biết khẩu súng mà Chu Thăng lấy cho y là loại gì, Chu Thăng nói: "AK giật quá..."
Dư Hạo tiện tay bóp vài cái, đột nhiên nổ súng, tự dọa sợ chính mình.
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo: "Cái gì?"
Chu Thăng: "Không có gì..."
Dư Hạo đeo kính bảo hộ cẩn thận, ngồi ở ghế sau bắt đầu trận đánh với đoàn tang thi đuổi theo sau. Lỗ tai Chu Thăng đều sắp bị nổ điếc, lật ra tấm chắn ở phía trước, tìm được hai nút bịt tai ở trước ghế lái phụ rồi mang lên, lái xe vượt qua ngã tư đường. Dư Hạo sau khi bắn được phát súng đầu tiên, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, lúc bắn tang thi ngược lại còn có loại khoái cảm của việc phá hoại. Bảo sao ai cũng thích game xạ kích, tiếng súng đinh tai nhức óc trong game kèm theo cảm giác mạnh được phóng đại lên, quả thực không thể tiếp tục thoả mãn dục vọng lật đổ quân cờ Domino.
Dư Hạo bắn hết đạn, ném lựu đạn ra bên ngoài, không còn nhìn thấy tang thi, Chu Thăng lái xe lên đường cao tốc, lẩm bẩm nói: "Mẹ nó, biết thế đéo hẹn ở quán cà phê nữa..."
Dư Hạo quay về ghế lại phụ, hạ mắt nhìn xuống, phía dưới trung tâm thương mại tất cả đều là tang thi, giống như dòng người nhốn nháo chen chúc xô đẩy, vây quanh một góc quán cà phê nhà kính.
"Em ấy ở chỗ đó à?"
"Chắc chắn ở." Chu Thăng đáp, "Nếu không sẽ chẳng có nhiều tang thi như vậy."
Khi Dư Hạo đang lo cho Trần Diệp Khải, chợt nhớ tới vũ khí của anh là một khẩu súng lục với băng đạn vô hạn cùng con dao phẫu thuật có thể thao tác thoải mái, hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
"Chắc chắn sẽ nổ tung bọn họ." Dư Hạo nói.
"Không chắc lắm." Chu Thăng nói, "Thắt dây an toàn hẳn hoi."
Nói xong Chu Thăng lái xe xuống đường cao tốc, một tay cầm vô lăng, một tay nắm cần gạt, khuỷu tay gác ở trên lưng ghế, quay đầu lại chuyển xe.
Dư Hạo: "..."
Ngay sau đó, Chu Thăng giẫm mạnh chân ga, chiếc xe kia trượt dọc theo cầu vượt mà lao thẳng lên, cầu vượt nối liền với tầng hai trung tâm thương mại, Dư Hạo bị xóc đến lơ nga lơ ngơ, Chu Thăng mạnh mẽ chuyển hướng, nói: "Nổ súng!"
Đầu óc Dư Hạo choáng váng căng trướng, bị lực quán tính khi Chu Thăng chuyển hướng va sang một bên, dán vào trên cửa xe. Cửa xe mở ra, một súng của Dư Hạo bắt trùng cửa kính tầng hai trung tâm thương mại, rầm vỡ vụn, Chu Thăng lái xe vọt vào tầng hai trung tâm thương mại!
Dư Hạo thét ầm lên: "Có tang thi tới! Đừng lên thang cuốn!"
"Biết!" Chu Thăng phanh xe, nhưng lại trượt vào trong, sau lưng lại có tang thi vọt qua, Dư Hạo đang muốn nổ súng ở phía sau, Chu Thăng cũng đã tông vỡ lan can tầng hai, chiếc xe song song với mặt đất, "Bùm" một tiếng, rơi vào trong đài phun nước tầng một.
Dư Hạo: "Lần sau không cho anh lái xe nữa..."
"Vậy em tới?" Chu Thăng cầm AK đứng dậy đi ra ngoài, từng phát súng giải quyết tang thi nhào lên ở bốn phương tám hướng.
Dư Hạo: "Đó là của em!"
"Của anh!" Chu Thăng nói, "Em cầm cái kia!"
Dư Hạo dùng AK đến nghiện, khổ nỗi Chu Thăng cũng muốn, hai người suýt chút nữa là tranh nhau, Chu Thăng nói: "Đi theo anh! Mau!"
Dư Hạo: "Anh đi theo em!"
Chu Thăng: "Em chờ anh một chút!"
Dư Hạo đổi súng tiểu liên ra phía trước mở đường, ngược lại lần này Chu Thăng đi sau cùng, tuyệt vọng nói: "Sao em bạo lực như vậy!"
Dư Hạo một súng bắn vỡ cửa của cửa hàng Hermes, dùng một phát đạn bắn vỡ đầu nhân viên tang thi mắt chó coi thường người khác kia, ngày trước đi làm thuê bị gã chế ngạo cả ngày đã khó chịu lâu lắm rồi, Chu Thăng lại nổ súng ở phía sau, từ trong cửa hàng xuyên ra ngoài. Liên tiếp phá hủy mấy cửa tiệm xa xỉ, lại nổ hai dãy thùng chứa túi LV, Chu Thăng nhìn thoáng qua đống bàn ghế lộn xộn của quán cà phê nhà kính, lập tức nói với Dư Hạo: "Đừng nổ cửa! Nghe chỉ huy!"
Dư Hạo đành phải thu súng, Trần Diệp Khải ở bên trong thấy hai người, chỉ chỉ sang một bên, ra hiệu bọn họ đi vào từ một cửa khác. Dư Hạo nghĩ thầm may mà chưa nổ cửa, chuyển sang cửa phụ trước, Trần Diệp Khải đẩy một cái bàn ra để bọn họ tiến vào. Quán cà phê nhà kính vô cùng bừa bãi, mấy cái bàn bị kê sang một phía, Âu Khải Hàng cởi trần, trên vai quấn một tầng băng vải, gục xuống bàn, trước mặt đặt một ly cà phê đã uống dở phân nửa.
Trên băng vải chảy máu, Âu Khải Hàng bị tang thi cắn ở trong mộng của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất