Chương 40: Nghỉ việc
Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 39. NGHỈ VIỆC
- -------------------------------------
Trong nháy mắt Dư Hạo liền nhận ra được rằng, vấn đề lúc này có khả năng đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.
"Tại sao?!" Dư Hạo khó có thể tin nói, đồng thời trong lòng y dường như cũng xác minh được một suy đoán nào đó.
Lâm Tầm có vẻ như vẫn luôn quan sát phản ứng của Dư Hạo, lúc này ông ta liếc sang trao đổi ánh mắt với viện trưởng, ánh mắt ấy bị Dư Hạo sắc bén bắt được! Có vẻ như có một cái gì đó khác lạ ở đây!
"Để những sinh viên khác quay về lớp học đi." Viện trưởng không hỏi Dư Hạo tiếp nữa, nói, "Gọi Chu Thăng vào đây."
Bí thư Đoàn ủy đứng dậy đi ra ngoài thông báo, không lâu sau mọi người xung quanh đều rời đi. Chu Thăng đi vào, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo, đưa mắt nhìn viện trưởng.
"Không kiêng nể gì mà tổ chức đánh nhau hội đồng trong trường." Viện trưởng nói, "Thầy Tiết đã liên lạc với ba em, chiều nay ông ấy sẽ đến đây, để xem ba em sẽ nói gì về việc này."
Hô hấp Dư Hạo ngừng lại, Chu Thăng cau mày, không nói gì, chỉ là ánh mắt hắn lại nhìn về phía Lâm Tầm.
"Có lời gì thì cứ nói luôn đi." Chu Thăng nửa cười nửa mếu nói, "Gọi phụ huynh làm cái gì? Cũng không phải là học sinh cấp 3 nữa."
Viện trưởng nói: "Chuyện như thế thì chỉ có học sinh cấp 3 mới làm, nên chỉ có thể lấy phương thức xử lý theo kiểu học sinh cấp 3."
"Viện trưởng..." Dư Hạo vừa định lên tiếng thì Chu Thăng lại đưa tay ra ý bảo y đừng nói gì.
"Ồ." Chu Thăng nói, "Lại là kiểu khuyên nhủ miễn cưỡng à? Cái việc này đã làm bao lần rồi?"
Lâm Tầm nói với viện trưởng: "Ngài xem, cái thái độ này thật sự quá mức hung hăng càn quấy."
Chu Thăng cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải một bao cát để người ta tùy tiện đánh mà không phản kháng gì chút nha."
"Cậu dám bịa đặt!" Lâm Tầm gầm lên giận dữ, vỗ bàn, Dư Hạo bị dọa sợ nhảy lên.
"CHU THĂNG!" Viện trưởng cả giận nói, "Trong mắt em có còn thầy cô không hả?!"
Chu Thăng nói: "Đến cùng là muốn như thế nào, mấy người không thể thẳng thắn nói luôn à?"
Viện trưởng hiển nhiên đã bị chọc tức, Tiết Long đứng dậy nói: "Cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Chu Thăng một mặt tỏ vẻ nhàm chán nói: "Đi đi đi, gọi tôi vào một lúc sau lại đuổi tôi đi, đùa tôi vòng quanh vui lắm à..."
Cùng lúc đó Dư Hạo đứng lên, Diệp Tấn cũng đứng lên theo không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, tình cảnh lúc này không khác gì thêm dầu vào lửa. Sắc mặt viện trưởng bây giờ khó coi đến mức không nhìn nổi nữa.
Chu Thăng vừa mới đứng dậy thì cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, Trần Diệp Khải tiến vào.
Dư Hạo lập tức hô lên: "Thầy Trần!"
Việc đầu tiên Trần Diệp Khải làm sau khi vào phòng là đưa mắt nhìn tay Dư Hạo, trên tay Dư Hạo vẫn quấn một lớp băng.
Trần Diệp Khải ra hiệu bảo Chu Thăng ngồi xuống trước, nói: "Vừa nghe tin xong, tôi đã ngay lập tức chạy đến đây luôn."
Viện trưởng nói với Trần Diệp Khải: "Quay về để tiếp tục bàn giao công việc đi, Diệp Khải, chuyện ở đây không có chút liên quan nào với cậu rồi."
Chu Thăng đột nhiên biết Trần Diệp Khải chuẩn bị nghỉ việc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trần Diệp Khải nói: "Trước khi việc bàn giao công việc kết thúc thì hai đứa nhóc này vẫn là học sinh của tôi. Tốt hơn hết là mọi người nên đi xem camera giám sát ở sân bóng chuyền chứ nhỉ, vừa rồi tôi đã đến nhà thi đấu, thái độ và thực tế đều phải công bằng, đúng không."
Viện trưởng lạnh lùng nói: "Trần Diệp Khải, cậu không tiếc đạp đổ mọi thứ đấy à?"
Trần Diệp Khải đang mở điện thoại di động, nên dĩ nhiên không hề để ý tới viện trưởng, anh nói với bí thư Đoàn ủy: "Giúp tôi kéo màn chiếu xuống. Dư Hạo, Chu Thăng, hai em đi ra kéo rèm cửa lại."
Trần Diệp Khải đem video trong điện thoại phát lên màn hình máy chiếu, tái hiện lại toàn bộ quá trình diễn ra ẩu đả. Dư Hạo nghĩ thầm trong đầu, sau khi về nhất định phải tìm Trần Diệp Khải để xin video mới được, con mẹ nó Chu Thăng thật sự quá đẹp trai. Đến phần đánh nhau tiếp sau đó, hắn còn cầm trong tay một cây gậy bi-a mà xoay như gậy Kim Cô vậy, sau đó nhìn hắn cũng không khác gì Tôn Ngộ Không đang ngồi xổm trên yên ngựa, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống một đám bại tướng bên dưới.
"Là Lôi Hồng Ba gây sự trước." Sau khi Trần Diệp Khải xem xong video, anh lại phát lại video rồi đi tới trước máy chiếu, chỉ tay vào cảnh Lôi Hồng Ba đập Phó Lập Quần trước. Sau đó, trong nháy mắt anh lại quay sang nói với Diệp Tấn, "Chạng vạng ngày hôm qua sau khi xuống núi, trong lòng của Hồng Ba có tức giận đúng không, Diệp Tấn, bằng không thì em cũng không gửi cho tôi tin nhắn kia."
Diệp Tấn nhất thời không biết trả lời sao, Trần Diệp Khải nghiêm túc nhìn cô.
"Vâng." Diệp Tấn lo lắng nói, "Vì thế em đã nghĩ rằng nên để thầy Trần.... thuyết phục Chu Thăng."
Trần Diệp Khải lại nói với mọi người tại đây: "Tôi đã thuyết phục Chu Thăng, Chu Thăng cũng đã đáp ứng tôi. Chỉ cần Lôi Hồng Ba không khiêu khích thì em ấy tuyệt đối sẽ không động thủ trước. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi tiếp tục quay trở về bàn giao công việc tiếp, hẹn gặp lại."
Trần Diệp Khải cất điện thoại di động, đẩy cửa bước ra ngoài. Viện trưởng từ đầu đến cuối đều không nhìn vào màn hình máy chiếu, sắc mặt tái xanh.
"Thầy Trần!" Chu Thăng cũng đột nhiên thuận theo đứng dậy, như một cơn gió xông ra ngoài cửa.
Dư Hạo cũng đứng dậy đuổi theo sau, viện trưởng lại nói: "Dư Hạo, em ở lại đây một lúc. Có mấy câu muốn hỏi em, mấy thầy cô khác có thể rời đi rồi."
Cửa phòng họp lần thứ hai đóng lại, chỉ còn lại ba người Lâm Tầm, viện trưởng cùng với Dư Hạo. Dư Hạo nheo mắt lại, muốn tìm thấy một vài thông tin khác trên mặt Lâm Tầm, nhưng hai người ngồi bên đối diện bàn lại hết sức bình tĩnh.
"Em đang nỗ lực phân tích cái gì ở đây?" Viện trưởng nói, "Bạn học Dư Hạo."
"Không dám." Dư Hạo đáp, "Hai người nói đi."
"Khải Khải!" Chu Thăng đuổi theo ra tận bên ngoài học viện, hắn gọi Trần Diệp Khải lại.
Hôm nay, Trần Diệp Khải mặc một chiếc áo phông dài tay mỏng màu trắng, đường nét bờ vai anh dưới ánh mặt trời tạo nên một vẻ khác biệt mà gợi cảm. Tóc hơi dài che đi một bên lông mày, cộng với vẻ đẹp dịu dàng đó, lúc đi trong sân trường nhìn anh không có vẻ gì khác với phần lớn sinh viên đại học.
"Tại sao?" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải quay người, trong mắt hiện lên vẻ mê man.
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải đáp, "Anh chỉ có thể giúp em đến đây, sau này em về sau... thôi... quên đi."
Chu Thăng hiểu anh muốn nói gì sau đó, anh muốn nói là về sau cẩn thận một chút, đừng gây rắc rối xong liền gây sự đánh nhau, trong cái xã hội này, không phải cái gì cũng có thể dùng đánh nhau để giải quyết. Nhưng mà khi Trần Diệp Khải nói câu "Quên đi", bên trong câu nói có vẻ ẩn chứa quá nhiều nỗi buồn.
"Khải Khải, thật ngại quá." Chu Thăng nói, "Lại gây phiền phức cho anh rồi, nhưng sao anh lại có thể không nói tiếng nào mà..."
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải cắt đứt lời của Chu Thăng, nghiêm túc nói, "Thực ra, anh vẫn luôn ghen tị với em."
Chân mày Chu Thăng cau lại, hắn rất thích lông mày sứt Trần Diệp Khải thiết kế cho hắn vào cái lần anh dẫn bọn hắn đi cắt tóc. Vì thế mà về sau mỗi lần đi cắt tóc thì hắn đều cố chấp mà cắt tỉa lông mày.
"Có những lúc anh chỉ hận trong tay mình không có gậy Kim Cô." Trần Diệp Khải nói, "Để có thể đem những chuyện tham lam đáng ghê tởm, đem những người dối trá mà anh căm hận, thậm chí là toàn bộ thế giới này, tất cả đều đập cho nát bét."
Chu Thăng nhớ tới một buổi tối đầu năm, Trần Diệp Khải đã nói.
"Anh sẽ không chơi Tôn Ngộ Không." Trong nụ cười của Trần Diệp Khải mang theo cay đắng không tả nổi, "Vì lẽ đó..." Anh suy nghĩ một chút, nói: "Anh không thể đảm đương được chức giáo viên này. Em không sợ cái gì cả, anh rất ghen tị với em, Chu Thăng, anh không biết điều này là tốt hay là xấu, nhưng với các sinh viên khác thì anh sẽ nói: Em phải học cách vững vàng để có thể trưởng thành hơn trong tương lai...."
Vẻ mặt Chu Thăng hết sức phức tạp, nhìn Trần Diệp Khải.
"Nhưng ở trên người em, anh lại nhìn thấy được sự cố chấp, bốc đồng mà anh đã từng dùng trăm phương nghìn kế để giữ lại. Cuối cùng thì sao, anh vẫn không có cách nào giữ lại được nó." Trần Diệp Khải nói, "Cuộc sống là một quá trình rèn giũa chậm chạp, anh đã bị cuộc sống rèn đến mức thương tích đầy mình, đến mức không có đủ tư cách để làm thầy giáo của các em. Chỉ có thể nói..."
Trần Diệp Khải vẫy tay: "Chúc các em may mắn. Em hãy học cách bảo vệ chính bản tay mình, cũng bảo vệ Dư Hạo thật tốt."
Trần Diệp Khải quay lưng rời đi, Chu Thăng đột nhiên nói: "Cuộc đời này không ai rèn được em đâu."
Trần Diệp Khải nghiêng đầu đáp: "Mỗi người khi ở tuổi 21 đều từng cho rằng như thế, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày em sẽ phát hiện ra bản thân thật sự quá nhỏ bé khi đứng trước cái được gọi là vận mệnh."
Chu Thăng đáp: "Không, em khác biệt, bởi vì em có lá chắn."
Trong phòng họp của học viện, Dư Hạo bình tĩnh mà nhìn Lâm Tầm.
"Em học môn chuyên ngành không tệ nhỉ." Lâm Tầm nói, "Nhưng tâm lý học không phải môn học được coi là ngành học 'điều khiển suy nghĩ người khác', cũng không phải là một kỹ thuật đọc suy nghĩ..."
Dư Hạo tiếp lời nói: "Là một môn học nghiên cứu hiện tượng tâm lý của con người, và ảnh hưởng của nó đến chức năng tâm thần cùng các hành vi hoạt động có tính khoa học."
"Ừ." Viện trưởng hời hợt nói, "Em nói theo không sai, Tiết Long có nói em rất nhanh nhẹn, quan hệ rất khá với sinh viên ban thể dục.
Dư Hạo nói: "Bạn bè của em chỉ có Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng với thầy Trần, quan hệ tốt nhất là Chu Thăng. Viện trưởng nói thế là muốn nhắc nhở điều gì? Em không hề có tính toán đi gây xích mích với bất kỳ ai để đánh nhau cả."
"Tôi tin tưởng em không có." Viện trưởng nói, "Bởi vì em, đã xảy ra một chuyện khiến tôi cảm thấy em cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến việc này. Cho nên bây giờ tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của em."
"Chuyện gì?" Dư Hạo cảnh giác lên, y luôn cảm thấy việc Lâm Tầm ngồi ở chỗ này, nhất định là phải có mục đích hoặc yêu cầu khác.
Lâm Tầm lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn ghi âm, âm thanh không được rõ ràng lắm nhưng có thể dễ dàng nhận ra đó là giọng Trần Diệp Khải.
"... Chính là em ấy. Vào thời điểm nhìn thấy em ấy, em chỉ có một suy nghĩ, lần thứ hai em ở trong luân hồi, lại có thể nhìn thấy một đứa trẻ giống Long Sinh đến như vậy..."
"Dư Hạo em ấy tin tưởng em, cũng ỷ lại em, em để em ấy tự mình chọn một bộ quần áo, em ấy đã chọn bộ quần áo mà Long Sinh thích mặc nhất khi còn sống, nghe có vẻ rất hoang đường..."
"Được rồi." Thanh âm của một người phụ nữ vang lên, nói, "Nicky, đừng có để tâm vào những chuyện vụn vặt đó nữa, em hơi điên dại rồi đó."
Sau một hồi yên lặng, Trần Diệp Khải lại nói: "Đương nhiên là không thể nào, dù theo thuyết luân hồi của Trung Quốc thì em ấy cũng không thể quay về gặp em nhanh đến như vậy được. Nhưng em nghĩ, nếu có thể, có khi nào em lại có thể sống lại lần nữa..."
"Đầu tiên, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống." Giọng người phụ nữ khuyên nhủ, "Thứ hai, hoàn cảnh xã hội Trung Quốc không thể chấp nhận..."
Lâm Tầm nhấn tắt đoạn ghi âm này.
Dư Hạo giương mắt lên nhìn Lâm Tầm phía đối diện, trong đầu y nhanh chóng lướt qua hình ảnh chiếc sơ mi trắng của Trần Diệp Khải, tấm ảnh chụp chung tại thác nước Iguazu, cùng với....
Dòng chữ trước trước vách đá núi Thiên Thanh.
"Trước khi Diệp Khải về nước, từng có một quãng thời gian bị ảo tưởng và suy nhược tinh thần khá nghiêm trọng." Lâm Tầm nói với Dư Hạo, "Tôi nghĩ nên để em ấy thay đổi hoàn cảnh sống một chút thì tình huống sẽ có biến chuyển tốt hơn, không ngờ tới..."
"Địa điểm mà đoạn ghi âm này được ghi lại, nghe âm thanh thì chắc là trong quán cà phê nhà kính," Dư Hạo đột nhiên cắt đứt lời nói của Lâm Tầm, nói, "Phát lại lần nữa đi?"
Lâm Tầm: "..."
Viện trưởng cau mày quan sát Dư Hạo.
Dư Hạo thăm dò hỏi: "Vừa rồi trong đoạn ghi âm có âm thanh của em trong đoạn ghi, em nói câu 'Ông Vương, một cốc trà sữa matcha."
Sắc mặt của Lâm Tầm đột nhiên thay đổi nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, Dư Hạo nói: "Lúc đó chỉ có hai người là cô Lương cùng với thầy Trần, tại sao ngài lại nghe trộm bọn họ nói chuyện?"
Sắc mặt Lâm Tầm thoáng chốc biến đổi, viện trưởng nói: "Chú ý lại ngôn từ của em! Bạn học Dư Hạo! Lâm giáo sư từ trước đến gì đều luôn quan tâm đến tình hình thực tế của Diệp Khải, nên mới để cho Kim Mẫn chú ý đến vấn đề tâm lý của cậu ấy bất cứ lúc nào."
Dư Hạo: "Ồ, có phải vậy không?"
Dư Hạo luôn có cảm giác y đã bị Chu Thăng dạy hư đến mức có sở thích kỳ quái rồi, có khả năng phát sáng nên coi bản thân thành mặt trời, cứ hễ thấy có nơi âm u là chỉ muốn dùng ánh sáng chiếu rọi nơi đó, rồi ung dung mà nhìn cái thứ âm u ấy sợ hãi căng thẳng né tránh ánh sáng.
"Được rồi." Dư Hạo nói, "Nhưng cuối cùng thì chuyện này có liên quan gì đến em?"
Viện trưởng nói: "Theo giả thiết thì bệnh tình của thầy Trần đang trở nên trầm trọng hơn, cậu ấy đang cảm thấy bản thân không đủ thích hợp để làm chủ nhiệm lớp các em. Tôi cũng không hề hy vọng sau khi cậu ấy nghỉ việc thì lại có thông tin gì đó truyền ra từ học viện chúng ta. Dù sao thì ở dưới cái thể chế xã hội này..."
Dư Hạo tiếp lời nói: "Đồng tính luyến ái tuy rằng không còn được coi là bệnh tâm thần, nhưng vẫn không được mọi người đối xử tử tế."
Lâm Tầm nói: "Không chỉ là đồng tính luyến ái, nó còn là tình cảm thầy trò."
Viện trưởng đáp: "Không sai, cá nhân tôi không can thiệp vào đời tư của học sinh hay giáo viên, nhưng các em phải tự nhắc nhở bản thân rằng đời tư của mỗi người và bản sắc xã hội hiện hành luôn có một ranh giới rõ ràng. Khi làm một điều gì đó và ở đâu đó, thì đồng dạng, tình hình chính trị trong nước vào năm đấy, cùng với dư luận công chúng đều dần suy thoái lại trước hiện tượng đó, em cũng không thể nào chi phối được nó."
Dư Hạo không nói gì, y hiểu được ánh mắt phức tạp của viện trưởng là có hàm ý như thế nào rồi.
Dư Hạo: "Sự phát triển của đạo đức con người là một quá trình tăng trưởng ngoằn ngoèo."
Viện trưởng: "Về lâu dài thì có vẻ như vậy, nhưng chú ý đến 'ngoằn ngoèo', xét về thời hạn ngắn thì lại không nhất định phải đi lên, chỉ có thể xoay vòng, chẳng hạn như cuộc đời của một con người."
"Tạm thời bỏ qua chuyện này." Viện trưởng nói, "Chúng ta sẽ nói về chuyện này như nói về tình yêu của người khác giới, lấy đối xử bình đẳng làm điều kiện tiên quyết. Thầy trò yêu nhau là trái lại với đạo đức nghề nghiệp, cho dù là ở các quốc gia bên châu Âu hay đại học tư nhân đều như vậy, nó không chỉ ảnh hưởng đến sự công bằng trong hoàn cảnh mà còn phá hủy quan hệ luân lý đạo đức, trong bảy quy tắc đỏ dành cho các trường đại học cũng có mệnh lệnh nghiêm cấm rõ ràng đối với loại hành vi này."
Dư Hạo nói: "Chúng em không hề yêu nhau."
"Có người nhìn thấy em ở trong kí túc xá của Trần Diệp Khải vào đêm hôm qua." Viện trưởng lạnh nhạt nói.
Dư Hạo bật cười nói: "Em cũng không phải nữ sinh, ngày đó thầy Trần uống say, em đưa thầy ấy về vì sợ không ai chăm sóc..."
Lâm Tầm nói: "Nếu như không có đoạn ghi âm này thì có lẽ em hoàn toàn trong sạch, nhưng nếu Trần Diệp Khải đã nhắc tới em, vậy thì phải rất đặc biệt rồi."
Viện trưởng: "Dư Hạo, hiện tại tôi vẫn tin tưởng em không có bất kỳ trách nhiệm nào đối việc này, chỉ là tôi nghĩ rằng vẫn phải giải thích rõ ràng cho em."
"Thầy Trần biết đến đoạn ghi âm này không?" Cuối cùng Dư Hạo hỏi.
"Cậu ấy chủ động xin nghỉ việc." Viện trưởng nói, "Lý do là cần được nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không có ai đặc biệt nhắc nhở cậu ấy chuyện này."
Lúc này ở phòng làm việc sát vách mơ hồ truyền tới âm thanh gào thét của Chu Lai Xuân cùng với tiếng gào thét của Chu Thăng, cãi vã inh ỏi. Trong nháy mắt Dư hạo ngồi ngay ngắn người lại, ngay sau đó một tiếng thật lớn vang lên, không biết là đã đập phá món đồ gì.
Ở trong học viện đập phá đồ?! Dư Hạo có chút ngồi không yên, nhưng mà viện trưởng có vẻ như đã nhìn quen sóng to gió lớn rồi, bà vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn hai thầy cô." Dư Hạo bắt đầu lo lắng cho Chu Thăng, đứng lên nói, "Em không còn vấn đề gì nữa rồi."
Cuối cùng Lâm Tầm nói: "Tôi không hy vọng em liên lạc với Diệp Khải, em nên để cậu ấy được yên tĩnh một chút, ngày hôm nay cậu ấy vì em..."
Viện trưởng: "Thầy Lâm, được rồi."
Lâm Tầm cũng không nói thêm gì nữa. Dư Hạo tức đến sôi ruột, nếu không phải Chu Thăng nhắc nhở y ít nói đi một chút thì cũng không biết bọn họ còn lòi ra bao nhiêu bộ mặt xấu xa ghê tởm nữa, có khi mấy thứ đó đều sẽ bị Dư Hạo coi như súng liên thanh mà liên tiếp bắn vào mặt Lâm Tầm.
[04/06/2021]
CHƯƠNG 39. NGHỈ VIỆC
- -------------------------------------
Trong nháy mắt Dư Hạo liền nhận ra được rằng, vấn đề lúc này có khả năng đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.
"Tại sao?!" Dư Hạo khó có thể tin nói, đồng thời trong lòng y dường như cũng xác minh được một suy đoán nào đó.
Lâm Tầm có vẻ như vẫn luôn quan sát phản ứng của Dư Hạo, lúc này ông ta liếc sang trao đổi ánh mắt với viện trưởng, ánh mắt ấy bị Dư Hạo sắc bén bắt được! Có vẻ như có một cái gì đó khác lạ ở đây!
"Để những sinh viên khác quay về lớp học đi." Viện trưởng không hỏi Dư Hạo tiếp nữa, nói, "Gọi Chu Thăng vào đây."
Bí thư Đoàn ủy đứng dậy đi ra ngoài thông báo, không lâu sau mọi người xung quanh đều rời đi. Chu Thăng đi vào, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo, đưa mắt nhìn viện trưởng.
"Không kiêng nể gì mà tổ chức đánh nhau hội đồng trong trường." Viện trưởng nói, "Thầy Tiết đã liên lạc với ba em, chiều nay ông ấy sẽ đến đây, để xem ba em sẽ nói gì về việc này."
Hô hấp Dư Hạo ngừng lại, Chu Thăng cau mày, không nói gì, chỉ là ánh mắt hắn lại nhìn về phía Lâm Tầm.
"Có lời gì thì cứ nói luôn đi." Chu Thăng nửa cười nửa mếu nói, "Gọi phụ huynh làm cái gì? Cũng không phải là học sinh cấp 3 nữa."
Viện trưởng nói: "Chuyện như thế thì chỉ có học sinh cấp 3 mới làm, nên chỉ có thể lấy phương thức xử lý theo kiểu học sinh cấp 3."
"Viện trưởng..." Dư Hạo vừa định lên tiếng thì Chu Thăng lại đưa tay ra ý bảo y đừng nói gì.
"Ồ." Chu Thăng nói, "Lại là kiểu khuyên nhủ miễn cưỡng à? Cái việc này đã làm bao lần rồi?"
Lâm Tầm nói với viện trưởng: "Ngài xem, cái thái độ này thật sự quá mức hung hăng càn quấy."
Chu Thăng cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải một bao cát để người ta tùy tiện đánh mà không phản kháng gì chút nha."
"Cậu dám bịa đặt!" Lâm Tầm gầm lên giận dữ, vỗ bàn, Dư Hạo bị dọa sợ nhảy lên.
"CHU THĂNG!" Viện trưởng cả giận nói, "Trong mắt em có còn thầy cô không hả?!"
Chu Thăng nói: "Đến cùng là muốn như thế nào, mấy người không thể thẳng thắn nói luôn à?"
Viện trưởng hiển nhiên đã bị chọc tức, Tiết Long đứng dậy nói: "Cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Chu Thăng một mặt tỏ vẻ nhàm chán nói: "Đi đi đi, gọi tôi vào một lúc sau lại đuổi tôi đi, đùa tôi vòng quanh vui lắm à..."
Cùng lúc đó Dư Hạo đứng lên, Diệp Tấn cũng đứng lên theo không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, tình cảnh lúc này không khác gì thêm dầu vào lửa. Sắc mặt viện trưởng bây giờ khó coi đến mức không nhìn nổi nữa.
Chu Thăng vừa mới đứng dậy thì cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, Trần Diệp Khải tiến vào.
Dư Hạo lập tức hô lên: "Thầy Trần!"
Việc đầu tiên Trần Diệp Khải làm sau khi vào phòng là đưa mắt nhìn tay Dư Hạo, trên tay Dư Hạo vẫn quấn một lớp băng.
Trần Diệp Khải ra hiệu bảo Chu Thăng ngồi xuống trước, nói: "Vừa nghe tin xong, tôi đã ngay lập tức chạy đến đây luôn."
Viện trưởng nói với Trần Diệp Khải: "Quay về để tiếp tục bàn giao công việc đi, Diệp Khải, chuyện ở đây không có chút liên quan nào với cậu rồi."
Chu Thăng đột nhiên biết Trần Diệp Khải chuẩn bị nghỉ việc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trần Diệp Khải nói: "Trước khi việc bàn giao công việc kết thúc thì hai đứa nhóc này vẫn là học sinh của tôi. Tốt hơn hết là mọi người nên đi xem camera giám sát ở sân bóng chuyền chứ nhỉ, vừa rồi tôi đã đến nhà thi đấu, thái độ và thực tế đều phải công bằng, đúng không."
Viện trưởng lạnh lùng nói: "Trần Diệp Khải, cậu không tiếc đạp đổ mọi thứ đấy à?"
Trần Diệp Khải đang mở điện thoại di động, nên dĩ nhiên không hề để ý tới viện trưởng, anh nói với bí thư Đoàn ủy: "Giúp tôi kéo màn chiếu xuống. Dư Hạo, Chu Thăng, hai em đi ra kéo rèm cửa lại."
Trần Diệp Khải đem video trong điện thoại phát lên màn hình máy chiếu, tái hiện lại toàn bộ quá trình diễn ra ẩu đả. Dư Hạo nghĩ thầm trong đầu, sau khi về nhất định phải tìm Trần Diệp Khải để xin video mới được, con mẹ nó Chu Thăng thật sự quá đẹp trai. Đến phần đánh nhau tiếp sau đó, hắn còn cầm trong tay một cây gậy bi-a mà xoay như gậy Kim Cô vậy, sau đó nhìn hắn cũng không khác gì Tôn Ngộ Không đang ngồi xổm trên yên ngựa, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống một đám bại tướng bên dưới.
"Là Lôi Hồng Ba gây sự trước." Sau khi Trần Diệp Khải xem xong video, anh lại phát lại video rồi đi tới trước máy chiếu, chỉ tay vào cảnh Lôi Hồng Ba đập Phó Lập Quần trước. Sau đó, trong nháy mắt anh lại quay sang nói với Diệp Tấn, "Chạng vạng ngày hôm qua sau khi xuống núi, trong lòng của Hồng Ba có tức giận đúng không, Diệp Tấn, bằng không thì em cũng không gửi cho tôi tin nhắn kia."
Diệp Tấn nhất thời không biết trả lời sao, Trần Diệp Khải nghiêm túc nhìn cô.
"Vâng." Diệp Tấn lo lắng nói, "Vì thế em đã nghĩ rằng nên để thầy Trần.... thuyết phục Chu Thăng."
Trần Diệp Khải lại nói với mọi người tại đây: "Tôi đã thuyết phục Chu Thăng, Chu Thăng cũng đã đáp ứng tôi. Chỉ cần Lôi Hồng Ba không khiêu khích thì em ấy tuyệt đối sẽ không động thủ trước. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi tiếp tục quay trở về bàn giao công việc tiếp, hẹn gặp lại."
Trần Diệp Khải cất điện thoại di động, đẩy cửa bước ra ngoài. Viện trưởng từ đầu đến cuối đều không nhìn vào màn hình máy chiếu, sắc mặt tái xanh.
"Thầy Trần!" Chu Thăng cũng đột nhiên thuận theo đứng dậy, như một cơn gió xông ra ngoài cửa.
Dư Hạo cũng đứng dậy đuổi theo sau, viện trưởng lại nói: "Dư Hạo, em ở lại đây một lúc. Có mấy câu muốn hỏi em, mấy thầy cô khác có thể rời đi rồi."
Cửa phòng họp lần thứ hai đóng lại, chỉ còn lại ba người Lâm Tầm, viện trưởng cùng với Dư Hạo. Dư Hạo nheo mắt lại, muốn tìm thấy một vài thông tin khác trên mặt Lâm Tầm, nhưng hai người ngồi bên đối diện bàn lại hết sức bình tĩnh.
"Em đang nỗ lực phân tích cái gì ở đây?" Viện trưởng nói, "Bạn học Dư Hạo."
"Không dám." Dư Hạo đáp, "Hai người nói đi."
"Khải Khải!" Chu Thăng đuổi theo ra tận bên ngoài học viện, hắn gọi Trần Diệp Khải lại.
Hôm nay, Trần Diệp Khải mặc một chiếc áo phông dài tay mỏng màu trắng, đường nét bờ vai anh dưới ánh mặt trời tạo nên một vẻ khác biệt mà gợi cảm. Tóc hơi dài che đi một bên lông mày, cộng với vẻ đẹp dịu dàng đó, lúc đi trong sân trường nhìn anh không có vẻ gì khác với phần lớn sinh viên đại học.
"Tại sao?" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải quay người, trong mắt hiện lên vẻ mê man.
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải đáp, "Anh chỉ có thể giúp em đến đây, sau này em về sau... thôi... quên đi."
Chu Thăng hiểu anh muốn nói gì sau đó, anh muốn nói là về sau cẩn thận một chút, đừng gây rắc rối xong liền gây sự đánh nhau, trong cái xã hội này, không phải cái gì cũng có thể dùng đánh nhau để giải quyết. Nhưng mà khi Trần Diệp Khải nói câu "Quên đi", bên trong câu nói có vẻ ẩn chứa quá nhiều nỗi buồn.
"Khải Khải, thật ngại quá." Chu Thăng nói, "Lại gây phiền phức cho anh rồi, nhưng sao anh lại có thể không nói tiếng nào mà..."
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải cắt đứt lời của Chu Thăng, nghiêm túc nói, "Thực ra, anh vẫn luôn ghen tị với em."
Chân mày Chu Thăng cau lại, hắn rất thích lông mày sứt Trần Diệp Khải thiết kế cho hắn vào cái lần anh dẫn bọn hắn đi cắt tóc. Vì thế mà về sau mỗi lần đi cắt tóc thì hắn đều cố chấp mà cắt tỉa lông mày.
"Có những lúc anh chỉ hận trong tay mình không có gậy Kim Cô." Trần Diệp Khải nói, "Để có thể đem những chuyện tham lam đáng ghê tởm, đem những người dối trá mà anh căm hận, thậm chí là toàn bộ thế giới này, tất cả đều đập cho nát bét."
Chu Thăng nhớ tới một buổi tối đầu năm, Trần Diệp Khải đã nói.
"Anh sẽ không chơi Tôn Ngộ Không." Trong nụ cười của Trần Diệp Khải mang theo cay đắng không tả nổi, "Vì lẽ đó..." Anh suy nghĩ một chút, nói: "Anh không thể đảm đương được chức giáo viên này. Em không sợ cái gì cả, anh rất ghen tị với em, Chu Thăng, anh không biết điều này là tốt hay là xấu, nhưng với các sinh viên khác thì anh sẽ nói: Em phải học cách vững vàng để có thể trưởng thành hơn trong tương lai...."
Vẻ mặt Chu Thăng hết sức phức tạp, nhìn Trần Diệp Khải.
"Nhưng ở trên người em, anh lại nhìn thấy được sự cố chấp, bốc đồng mà anh đã từng dùng trăm phương nghìn kế để giữ lại. Cuối cùng thì sao, anh vẫn không có cách nào giữ lại được nó." Trần Diệp Khải nói, "Cuộc sống là một quá trình rèn giũa chậm chạp, anh đã bị cuộc sống rèn đến mức thương tích đầy mình, đến mức không có đủ tư cách để làm thầy giáo của các em. Chỉ có thể nói..."
Trần Diệp Khải vẫy tay: "Chúc các em may mắn. Em hãy học cách bảo vệ chính bản tay mình, cũng bảo vệ Dư Hạo thật tốt."
Trần Diệp Khải quay lưng rời đi, Chu Thăng đột nhiên nói: "Cuộc đời này không ai rèn được em đâu."
Trần Diệp Khải nghiêng đầu đáp: "Mỗi người khi ở tuổi 21 đều từng cho rằng như thế, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày em sẽ phát hiện ra bản thân thật sự quá nhỏ bé khi đứng trước cái được gọi là vận mệnh."
Chu Thăng đáp: "Không, em khác biệt, bởi vì em có lá chắn."
Trong phòng họp của học viện, Dư Hạo bình tĩnh mà nhìn Lâm Tầm.
"Em học môn chuyên ngành không tệ nhỉ." Lâm Tầm nói, "Nhưng tâm lý học không phải môn học được coi là ngành học 'điều khiển suy nghĩ người khác', cũng không phải là một kỹ thuật đọc suy nghĩ..."
Dư Hạo tiếp lời nói: "Là một môn học nghiên cứu hiện tượng tâm lý của con người, và ảnh hưởng của nó đến chức năng tâm thần cùng các hành vi hoạt động có tính khoa học."
"Ừ." Viện trưởng hời hợt nói, "Em nói theo không sai, Tiết Long có nói em rất nhanh nhẹn, quan hệ rất khá với sinh viên ban thể dục.
Dư Hạo nói: "Bạn bè của em chỉ có Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng với thầy Trần, quan hệ tốt nhất là Chu Thăng. Viện trưởng nói thế là muốn nhắc nhở điều gì? Em không hề có tính toán đi gây xích mích với bất kỳ ai để đánh nhau cả."
"Tôi tin tưởng em không có." Viện trưởng nói, "Bởi vì em, đã xảy ra một chuyện khiến tôi cảm thấy em cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến việc này. Cho nên bây giờ tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của em."
"Chuyện gì?" Dư Hạo cảnh giác lên, y luôn cảm thấy việc Lâm Tầm ngồi ở chỗ này, nhất định là phải có mục đích hoặc yêu cầu khác.
Lâm Tầm lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn ghi âm, âm thanh không được rõ ràng lắm nhưng có thể dễ dàng nhận ra đó là giọng Trần Diệp Khải.
"... Chính là em ấy. Vào thời điểm nhìn thấy em ấy, em chỉ có một suy nghĩ, lần thứ hai em ở trong luân hồi, lại có thể nhìn thấy một đứa trẻ giống Long Sinh đến như vậy..."
"Dư Hạo em ấy tin tưởng em, cũng ỷ lại em, em để em ấy tự mình chọn một bộ quần áo, em ấy đã chọn bộ quần áo mà Long Sinh thích mặc nhất khi còn sống, nghe có vẻ rất hoang đường..."
"Được rồi." Thanh âm của một người phụ nữ vang lên, nói, "Nicky, đừng có để tâm vào những chuyện vụn vặt đó nữa, em hơi điên dại rồi đó."
Sau một hồi yên lặng, Trần Diệp Khải lại nói: "Đương nhiên là không thể nào, dù theo thuyết luân hồi của Trung Quốc thì em ấy cũng không thể quay về gặp em nhanh đến như vậy được. Nhưng em nghĩ, nếu có thể, có khi nào em lại có thể sống lại lần nữa..."
"Đầu tiên, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống." Giọng người phụ nữ khuyên nhủ, "Thứ hai, hoàn cảnh xã hội Trung Quốc không thể chấp nhận..."
Lâm Tầm nhấn tắt đoạn ghi âm này.
Dư Hạo giương mắt lên nhìn Lâm Tầm phía đối diện, trong đầu y nhanh chóng lướt qua hình ảnh chiếc sơ mi trắng của Trần Diệp Khải, tấm ảnh chụp chung tại thác nước Iguazu, cùng với....
Dòng chữ trước trước vách đá núi Thiên Thanh.
"Trước khi Diệp Khải về nước, từng có một quãng thời gian bị ảo tưởng và suy nhược tinh thần khá nghiêm trọng." Lâm Tầm nói với Dư Hạo, "Tôi nghĩ nên để em ấy thay đổi hoàn cảnh sống một chút thì tình huống sẽ có biến chuyển tốt hơn, không ngờ tới..."
"Địa điểm mà đoạn ghi âm này được ghi lại, nghe âm thanh thì chắc là trong quán cà phê nhà kính," Dư Hạo đột nhiên cắt đứt lời nói của Lâm Tầm, nói, "Phát lại lần nữa đi?"
Lâm Tầm: "..."
Viện trưởng cau mày quan sát Dư Hạo.
Dư Hạo thăm dò hỏi: "Vừa rồi trong đoạn ghi âm có âm thanh của em trong đoạn ghi, em nói câu 'Ông Vương, một cốc trà sữa matcha."
Sắc mặt của Lâm Tầm đột nhiên thay đổi nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, Dư Hạo nói: "Lúc đó chỉ có hai người là cô Lương cùng với thầy Trần, tại sao ngài lại nghe trộm bọn họ nói chuyện?"
Sắc mặt Lâm Tầm thoáng chốc biến đổi, viện trưởng nói: "Chú ý lại ngôn từ của em! Bạn học Dư Hạo! Lâm giáo sư từ trước đến gì đều luôn quan tâm đến tình hình thực tế của Diệp Khải, nên mới để cho Kim Mẫn chú ý đến vấn đề tâm lý của cậu ấy bất cứ lúc nào."
Dư Hạo: "Ồ, có phải vậy không?"
Dư Hạo luôn có cảm giác y đã bị Chu Thăng dạy hư đến mức có sở thích kỳ quái rồi, có khả năng phát sáng nên coi bản thân thành mặt trời, cứ hễ thấy có nơi âm u là chỉ muốn dùng ánh sáng chiếu rọi nơi đó, rồi ung dung mà nhìn cái thứ âm u ấy sợ hãi căng thẳng né tránh ánh sáng.
"Được rồi." Dư Hạo nói, "Nhưng cuối cùng thì chuyện này có liên quan gì đến em?"
Viện trưởng nói: "Theo giả thiết thì bệnh tình của thầy Trần đang trở nên trầm trọng hơn, cậu ấy đang cảm thấy bản thân không đủ thích hợp để làm chủ nhiệm lớp các em. Tôi cũng không hề hy vọng sau khi cậu ấy nghỉ việc thì lại có thông tin gì đó truyền ra từ học viện chúng ta. Dù sao thì ở dưới cái thể chế xã hội này..."
Dư Hạo tiếp lời nói: "Đồng tính luyến ái tuy rằng không còn được coi là bệnh tâm thần, nhưng vẫn không được mọi người đối xử tử tế."
Lâm Tầm nói: "Không chỉ là đồng tính luyến ái, nó còn là tình cảm thầy trò."
Viện trưởng đáp: "Không sai, cá nhân tôi không can thiệp vào đời tư của học sinh hay giáo viên, nhưng các em phải tự nhắc nhở bản thân rằng đời tư của mỗi người và bản sắc xã hội hiện hành luôn có một ranh giới rõ ràng. Khi làm một điều gì đó và ở đâu đó, thì đồng dạng, tình hình chính trị trong nước vào năm đấy, cùng với dư luận công chúng đều dần suy thoái lại trước hiện tượng đó, em cũng không thể nào chi phối được nó."
Dư Hạo không nói gì, y hiểu được ánh mắt phức tạp của viện trưởng là có hàm ý như thế nào rồi.
Dư Hạo: "Sự phát triển của đạo đức con người là một quá trình tăng trưởng ngoằn ngoèo."
Viện trưởng: "Về lâu dài thì có vẻ như vậy, nhưng chú ý đến 'ngoằn ngoèo', xét về thời hạn ngắn thì lại không nhất định phải đi lên, chỉ có thể xoay vòng, chẳng hạn như cuộc đời của một con người."
"Tạm thời bỏ qua chuyện này." Viện trưởng nói, "Chúng ta sẽ nói về chuyện này như nói về tình yêu của người khác giới, lấy đối xử bình đẳng làm điều kiện tiên quyết. Thầy trò yêu nhau là trái lại với đạo đức nghề nghiệp, cho dù là ở các quốc gia bên châu Âu hay đại học tư nhân đều như vậy, nó không chỉ ảnh hưởng đến sự công bằng trong hoàn cảnh mà còn phá hủy quan hệ luân lý đạo đức, trong bảy quy tắc đỏ dành cho các trường đại học cũng có mệnh lệnh nghiêm cấm rõ ràng đối với loại hành vi này."
Dư Hạo nói: "Chúng em không hề yêu nhau."
"Có người nhìn thấy em ở trong kí túc xá của Trần Diệp Khải vào đêm hôm qua." Viện trưởng lạnh nhạt nói.
Dư Hạo bật cười nói: "Em cũng không phải nữ sinh, ngày đó thầy Trần uống say, em đưa thầy ấy về vì sợ không ai chăm sóc..."
Lâm Tầm nói: "Nếu như không có đoạn ghi âm này thì có lẽ em hoàn toàn trong sạch, nhưng nếu Trần Diệp Khải đã nhắc tới em, vậy thì phải rất đặc biệt rồi."
Viện trưởng: "Dư Hạo, hiện tại tôi vẫn tin tưởng em không có bất kỳ trách nhiệm nào đối việc này, chỉ là tôi nghĩ rằng vẫn phải giải thích rõ ràng cho em."
"Thầy Trần biết đến đoạn ghi âm này không?" Cuối cùng Dư Hạo hỏi.
"Cậu ấy chủ động xin nghỉ việc." Viện trưởng nói, "Lý do là cần được nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không có ai đặc biệt nhắc nhở cậu ấy chuyện này."
Lúc này ở phòng làm việc sát vách mơ hồ truyền tới âm thanh gào thét của Chu Lai Xuân cùng với tiếng gào thét của Chu Thăng, cãi vã inh ỏi. Trong nháy mắt Dư hạo ngồi ngay ngắn người lại, ngay sau đó một tiếng thật lớn vang lên, không biết là đã đập phá món đồ gì.
Ở trong học viện đập phá đồ?! Dư Hạo có chút ngồi không yên, nhưng mà viện trưởng có vẻ như đã nhìn quen sóng to gió lớn rồi, bà vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn hai thầy cô." Dư Hạo bắt đầu lo lắng cho Chu Thăng, đứng lên nói, "Em không còn vấn đề gì nữa rồi."
Cuối cùng Lâm Tầm nói: "Tôi không hy vọng em liên lạc với Diệp Khải, em nên để cậu ấy được yên tĩnh một chút, ngày hôm nay cậu ấy vì em..."
Viện trưởng: "Thầy Lâm, được rồi."
Lâm Tầm cũng không nói thêm gì nữa. Dư Hạo tức đến sôi ruột, nếu không phải Chu Thăng nhắc nhở y ít nói đi một chút thì cũng không biết bọn họ còn lòi ra bao nhiêu bộ mặt xấu xa ghê tởm nữa, có khi mấy thứ đó đều sẽ bị Dư Hạo coi như súng liên thanh mà liên tiếp bắn vào mặt Lâm Tầm.
[04/06/2021]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất