Đoạt Mộng

Chương 59: Kiểm điểm

Trước Sau
"Nhưng ông ta không hề lưu lại bất kỳ chứng cứ nào." Chu Thăng nói, "Anh căn bản không làm gì được ông ta."

Ngày đó, sau khi nói chuyện cùng Lương Kim Mẫn, Trần Diệp Khải cùng bà tách ra, Lương Kim Mẫn còn có hẹn một người bạn khác nên đưa xe cho Trần Diệp Khải mượn, Trần Diệp Khải mang tâm trạng bất ổn đó, lái xe đưa Dư Hạo về trường học.

Mấy ngày sau, trước Tết Nguyên Đán, ban đầu Trần Diệp Khải định lái xe, đưa hai người bọn họ lên đường cao tốc để về nhà mẹ Lương Kim Mẫn ăn tết, nhưng Lâm Tầm tạm thời thay đổi ý định—— Ông quyết định mang Lương Kim Mẫn đến nhà bạn học cao trung, cùng đón năm mới với vợ chồng đối phương.

"Đến nhà đối tượng ngoại tình ư?" Dư Hạo nói.

"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Em cảm thấy điều này có thể xảy ra không?"

"Sư mẫu anh sẽ không đồng ý." Chu Thăng nói.

Trần Diệp Khải gật đầu, nói: "Đây là việc Lâm Tâm bố trí tinh vi mà ra, chỉ có duy nhất một lỗ hổng. Ngoại trừ đương sự thì chỉ có anh biết nội tình, nhưng anh lại bị lời cảnh báo của sư mẫu giới hạn, nên cũng không có cách nào để lôi ra bất kỳ chứng cứ gì hết."

"Hôm đó Lâm Tầm bảo anh không cần tới đón, chính ông sẽ tự lái xe qua, chạng vạng cùng ngày, trên đường cao tốc lập tức xảy ra tai nạn giao thông. Anh và Hoàng Đình đều cảm thấy đây chính là một vụ mưu sát, nhưng cho dù điều tra kiểu gì, cũng không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào để lại. Trước kia ở bên nước ngoài, hai người bọn họ đã từng bị phạt một khoản tiền vì không thắt dây an toàn rồi."

Ngay sau đó, Trần Diệp Khải bắt đầu ý thức được có điểm gì đó không đúng, từ đêm giao thừa đến ngày mùng một, anh túc trực ở trước giường bệnh Lương Kim Mẫn. Buổi tối mùng một, khi Dư Hạo cùng Chu Thăng đi rồi, Trần Diệp Khải chờ Lâm Tầm đến, sau sự cố một tháng kia, thì đây cũng là một lần đối thoại duy nhất của bọn họ.

Trần Diệp Khải nghĩ mọi cách, muốn moi ra bất kỳ loại khả năng nào từ chỗ Lâm Tầm, trước tiên nên ghi âm lại, nhưng Lâm Tầm sẽ không chịu thua Trần Diệp Khải, càng đáng sợ hơn là ông ta còn đồng thời phòng thủ nghiêm mật, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười như có như không.

"Ý mà ông ấy muốn nói cho anh, 'Phải, mày đoán đúng rồi đấy, tất cả là do tao làm.' " Trần Diệp Khải nói, "Ông ta biết anh chắc chắn sẽ ghi âm, thế nên đã phòng bị rồi, lại còn phản công nữa, giọng nói thì nghe có vẻ tức giận lắm, ngôn ngữ ngập tràn bi thương, nhưng trên mặt lại treo nụ cười giễu cợt."

Dư Hạo tức khắc không lạnh mà run.

Lâm Tầm chỉ cho Trần Diệp Khải thời gian hai mươi phút, sau đó lập tức rời khỏi phòng bệnh, sau đó khi Dư Hạo quay lại phòng bệnh để mang đồ ăn cho Trần Diệp Khải, thì thấy được cảnh anh quỳ xuống trước giường bệnh Lương Kim Mẫn nghẹn ngào.

"Lại về sau, Hoàng Đình theo thông lệ hẹn ông ta ra nói chuyện vài lần." Trần Diệp Khải nói, "Trình độ của ông ta quá cao, Hoàng Đình cũng không thể thăm dò được cái gì, học viện còn cực kỳ để ý chuyện này, còn quay ra tạo áp lực ngược lại với cảnh sát. Hoàng Đình chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Tầm, chờ đợi thời cơ để túm được chứng cứ ông ta gặp mặt với đối tượng ngoại tình."

Sau đó qua hồi lâu, Hoàng Đình lại thương nghị lần nữa với Trần Diệp Khải, thật sự hết đường xoay xở, bản án đành phải nén lại, bọn họ chỉ còn duy nhất một hy vọng cuối —— đó là chờ Lương Kim Mẫn tỉnh lại.

"Lâm Tầm sẽ không cho bọn anh cơ hội này." Chu Thăng nói, "Nếu tất cả những suy đoán trước đó được thành lập, ông ta sẽ kiên nhẫn chờ, chờ đến khi sư mẫu được về nhà, rồi sẽ mưu sát bà ấy lần thứ hai, hoặc là chờ bệnh tình bà ấy chuyển biến xấu, rồi chọn cách từ bỏ trị liệu, mà pháp luật sẽ cho phép người thân là ông ta, có quyền ký tên."

"Có thể như thế." Trần Diệp Khải nói, "Hoàng Đình bảo anh phải kiên nhẫn, không cần đi thăm sư mẫu, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, để Lâm Tầm buông lỏng cảnh giác. Nhưng một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, anh không thể tiếp tục chờ đợi nữa, chỉ cần tai tiếng trong quá khứ trôi đi thì nhất định Lâm Tầm sẽ xuống tay đối phó với anh."

Buổi tối sau hôm du xuân đó, Trần Diệp Khải cầm dao phẫu thuật, chờ ở dưới kí túc xá giáo viên, chỗ mà Lâm Tầm dọn về ở tạm thời trong học viện, nhưng ngày đó...

"Lúc ấy anh thật sự muốn giết ông ta à?" Dư Hạo nói.

"Không, anh chỉ muốn ép hỏi ông ta." Trần Diệp Khải nói, "Một dao này cứa lên cũng không đến mức giết được ông ta, hôm đó anh mở điện thoại ghi âm sẵn, cũng uống rượu, anh muốn dùng rượu để lấy thêm can đảm, đặt lưỡi dao lên cổ ông ta, ép ông ta nói ra sự thật."

Chu Thăng quả thực không biết nên đánh giá như nào: "Anh cảm thấy lão già ấy sẽ nói à?"

"Anh không biết." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng đó là biện pháp duy nhất của anh, anh biết ông ấy có một nhược điểm - đó là rất sợ chết, cực kỳ sợ chết."

Dư Hạo: "Hả? Sợ chết? Không phải ông ấy học tâm lý học ư? Đụng tới nguy hiểm, lẽ ra phải bình tĩnh xử lý chu toàn mới đúng chứ?"

Trần Diệp Khải gật đầu nói: "Trước kia khi anh giúp ông ta đi điều tra khảo sát xã hội, có một lần trở về vào lúc đêm khuya, gặp phải một đám cướp bóc cầm súng, ven đường còn có một khối thi thể đã bị giết chết. Lúc ấy ông ta cực kỳ sợ hãi, nhìn không giống như là giả vờ."

"Ông ta hoàn toàn không dám phản kháng, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, chân còn bất động, không nghĩ ra nổi biện pháp gì, lúc đó chỉ có thể dựa vào anh đối phó với bọn cướp." Trần Diệp Khải nói, "Bọn tội phạm cướp bóc đó đều là thiếu niên, vô cùng tàn nhẫn, nếu chúng ta đem tất cả tiền cho đối phương, bọn chúng sẽ không thể thỏa mãn, có đôi khi giải quyết những người này thì mình phải quyết liệt, hung dữ hơn, ngược lại mới làm đối phương sợ một chút. Ban đầu trong bóng tối anh không nhìn rõ, sau khi bọn cướp phạm tội rời đi, anh đã ngay lập tức báo cảnh sát đến ghi chép, lúc tới cục cảnh sát rồi, anh mới phát hiện khi đó Lâm Tầm sợ đến mức không khống chế được bài tiết."

Đột nhiên Chu Thăng chỉ cảm thấy buồn cười: "Có cần phải sợ chết như vậy không?"

Trần Diệp Khải nói: "Thực ra thì bình thường, có người sợ chết, cũng có người không sợ. Cuộc sống có những người chưa từng chân chính đối mặt với cái chết, cho nên hiểu biết đối với bản thân cũng thiếu sự rõ ràng... Nhưng mà không bàn tới vấn đề này, anh nghĩ, nếu ông ta thực sự nhận ra được anh muốn giết mình, có lẽ sẽ để lộ ra một ít chân tướng."

Dư Hạo nói: "Thế nhưng dùng cách này lấy chứng cứ, chứng cứ sẽ không thể sử dụng được."

"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Không thể, anh cũng không biết vì sao lại làm như vậy, sự xúc động cùng phẫn nộ nhất thời che lấp hai mắt của anh, giống như mộng cảnh không có chỗ để phóng sét vậy, thậm chí anh đã nghĩ tới việc giết chết ông ta, tóm lại, may mắn là có bọn em."

Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Diệp Khải nộp đơn từ chức, viện trưởng không có chút bất ngờ nào, buổi sáng cùng ngày lập tức phê duyệt. Tiếp theo, chính là một loạt các sự việc xảy ra sau đó...

"Không hẳn." Trần Diệp Khải nói, "Toàn bộ quá trình là như vậy. Nhân tiện bổ sung một câu, người làm cố vấn giúp Lâm Tầm ly hôn, chính là ba anh. Mười hai năm qua, ba anh chưa từng thua một vụ kiện nào."

Chu Thăng và Dư Hạo từng người dựa lưng lên ghế, đều lộ ra vẻ mặt đau đầu.

Trần Diệp Khải nói: "Hỏi anh thêm vài điều nữa đi? Bất kể là chuyện gì, anh đều có thể trả lời."

Dư Hạo nhìn Chu Thăng, lại ngó sang Trần Diệp Khải, nói: "Cho tới bây giờ, bọn em đều không nghĩ tới, nếu như... Ấy, ý của em chính là, nếu trong tất cả mọi việc, chẳng may, em giả sử thôi nhé, chẳng may Lâm Tầm ông ta thực sự chỉ bị oan thì sao?"

"Anh đã nghĩ tới rồi." Trần Diệp Khải khẽ cười, đáp, "Thế nên từ đầu đến cuối anh đều bị dày vò, nhưng anh đã quá quen thuộc với thầy mình, anh quen ông ta gần bảy năm, ông ta muốn nói cái gì, chỉ cần nói nửa câu là anh đã có thể hiểu được nửa câu còn lại rồi. Em xem có phải ông ta đã tiến hành can thiệp tâm lý với anh hay không, bây giờ nhớ lại, anh có thể trả lời chắc chắn là 'Phải'."

"Ông ta muốn đuổi anh đi." Trần Diệp Khải đáp, "Muốn tiêu hủy sạch sẽ tất cả những nhân tố không xác định, cho dù Chu Thăng có đoán được việc ông ta đã động thủ đánh cô Lương thì ông ta cũng chẳng sợ. Ông ta cực kỳ giỏi trong việc moi ra rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, rồi phóng đại nó lên, dẫn dắt chính em bước vào sai lầm. Nhưng lúc này, rõ ràng ông ta đã đánh giá sai về bọn em, ông ta sẽ không nghĩ tới việc có một năng lực siêu nhiên đang tác động ở phía sau tất cả mọi việc."



Chu Thăng nói: "Không có chứng cứ, không thể vì cái gì mà định tội người khác, điều này rất chính xác, hiện tại chúng ta cũng chưa cần phải kết tội ông ta đúng không?"

"Ừ..." Dư Hạo ngẫm nghĩ, xác thật là như thế, bây giờ bọn họ cũng không có ý định làm gì Lâm Tầm, căn cứ theo nguyên tắc chưa từng nghi tội [1], trước mắt sẽ không có người gây phiền phức với Lâm Tầm, trừ khi có được chứng cứ mới.

[1] Suy đoán vô tội trong tố tụng hình sự: Một người luôn vô tội khi nhà nước không chỉ ra được những bằng chứng chống lại điều này và chứng minh được họ có tội... mọi hoài nghi về lỗi của bị can, bị cáo phải được giải thích theo hướng có lợi cho bị can bị cáo. (Theo 'Tạp chí tòa án nhân dân tối cao')

Đại loại thì khi nhà nước chưa kết luận có tội thì bị can, bị cáo sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm và hình phạt nào, đồng thời được bảo vệ mọi quyền về công dân và mọi chứng cứ sẽ được giải thích theo hướng có lợi cho họ. => Chu Thăng không muốn để bọn họ rơi vào bẫy của Lâm Tầm, nếu không mọi chuyện sẽ nghiêng về hướng có lợi cho Lâm Tầm. Mặc dù luật hai nước khác nhau nhưng mình nghĩ chắc cũng có sự tương đồng nên mọi người tạm hiểu vậy nhé.

Ba người lại trầm mặc, Trần Diệp Khải vuốt tóc, tóc của anh có hơi dài một chút.

"Anh đưa bọn em đi cắt tóc nhé?" Trần Diệp Khải nói.

"Em còn có một vấn đề." Chu Thăng bỗng nhiên nói, "Khải Khải, anh có tiền như vậy, tiền của anh đào từ chỗ nào ra thế? Không phải anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với gia đình rồi à?"

Dư Hạo thầm nghĩ đúng nhỉ, nhưng đề tài này trông có vẻ hóng hớt quá, y ngại nên chưa bao giờ dám hỏi.

Chu Thăng hoài nghi nhìn Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải bất đắc dĩ, cười nói: "Sau khi tốt nghiệp, anh hợp tác cùng một vị đàn anh để thành lập ra một công ty khoa học kỹ thuật, phân tích tâm lý và hành vi để thể hiện ra bằng số liệu, bao gồm cả chân dung nhóm người, suy đoán trước một ít xu thế của tập thể... Chính là vị đàn anh đã giúp anh tra ra địa chỉ IP trang chủ đã ghé thăm ấy."

"À ——" Chu Thăng gật nhẹ đầu.

"Không ít phần mềm cùng trang web đều yêu cầu phục vụ cái này." Trần Diệp Khải nói, "Ban đầu muốn đưa công ty ra thị trường ở NASDAQ, nhưng sau đó anh lại không muốn làm, nên bọn anh liền bán công ty."

Dư Hạo thầm nghĩ công ty có thể bán được bao nhiêu tiền? Nhưng y nhịn xuống không hỏi.

Xác thật Chu Thăng cũng rất muốn hỏi, nhưng cũng không hỏi ra.

"Khung phân tích dữ liệu trước kia, hiện giờ còn rất nhiều trang web vẫn đang sử dụng. Định kỳ mỗi năm họ vẫn sẽ trả một chút phí bản quyền cho bọn anh. Sao nào? Chu Thăng, em cần dùng tiền làm gì à? Cần lúc nào thì cứ nói... Dư Hạo, em cũng thế đi, đừng khách khí với anh."

Chu Thăng vội nói: "Là em tò mò thôi."

Trần Diệp Khải thuận miệng nói: "Nhà em có rất nhiều tiền, nhưng ngược lại thì tiền không phải thứ quan trọng, đời người có thể trôi qua một cách vui vẻ là được rồi."

Chu Thăng nói: "Đó đều là tiền của ba em, chờ đến ngày em bước chân ra xã hội, còn chẳng biết có sống nổi không."

"Sao em lại để ý việc này làm gì?" Trần Diệp Khải nở nụ cười, nghĩ nghĩ, nói, "Như vậy đi, buổi sáng anh sẽ lên chút kế hoạch về việc làm thích hợp nhất hiện tại, trước tiên là không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào."

"Ờ." Chu Thăng đáp, "Đây là biện pháp thích hợp nhất, mà nếu anh đã từ chức, cũng không cần trở về trường học đâu."

"Đầu tiên thì anh sẽ tìm một chỗ để ở lại." Trần Diệp Khải nói, "Không tìm Hoàng Đình nữa, giờ anh sẽ dành thời gian cho đầu óc minh mẫn đã. Em yên tâm, Chu Thăng, cho dù có chết anh cũng không nói chuyện này với bất kỳ ai đâu."

"Em tin anh." Chu Thăng nói, "Không sao."

"Trước mắt thì các em cứ về trường học đi." Trần Diệp Khải nói, "Hiện tại cũng chỉ có các em mới có thể giám sát Lâm Tầm."

"Ông ta dễ dàng để lộ dấu vết như vậy," Chu Thăng bất đắc dĩ nói, "Anh tự đi mà dọn dẹp, còn cần gì tới bọn e chứ?"

"Không chắc chắn." Trần Diệp Khải nói, "Ở trong ấn tượng của ông ta, anh đã rời đi rồi."

"Chỉ cần anh không tới," Chu Thăng nói, "Nhất định ông ta sẽ rất phòng bị, mà thôi không nói nữa, hôm nay cũng mệt rồi, chúng em về trước... Từ từ, hôm nay là thứ hai à?"

Dư Hạo mới nhớ tới, buổi sáng có tiết! Thế mà bọn y lại tắt hết đồng hồ báo thức, lúc này vừa thấy điện thoại, bên trong ước chừng có khoảng hơn bốn trăm tin nhắn chưa đọc, Tiết Long ở trong nhóm chửi hai người sml, buổi sáng đã trốn học cùng nhau thì thôi, lại còn không thèm há mồm ra xin phép. Bản kiểm điểm đâu? Lập tức đến đọc bản kiểm điểm ngay!

Phó Lập Quần thì bình tĩnh hỏi hai người, không tìm thấy cả hai ở nhà nghỉ bên ngoài trường, rốt cuộc thì chạy đến chỗ nào để sung sướng rồi.

"Còn có hai mươi phút là bắt đầu khai mạc đại hội, nhanh nhanh trở về điiii." Giọng nói của Phó Lập Quần vang lên trong nhóm bốn người.

Dư Hạo: "Toang thật rồi! Hôm nay phải làm kiểm điểm? Làm sao bây giờ?!"

"Sợ chó gì." Chu Thăng nói, "Yên lặng chút đi!"

Dư Hạo không khỏi nhớ tới lần kiểm điểm ở hội nghị cấp cao đợt trước, y bị doạ cho sợ, Chu Thăng lại hoàn toàn không thèm để ý, cả hai ngồi xe taxi đến cổng trường, hai tay hắn nhét vào túi, kéo cái mũ của bộ đồ thể dục trùm kín đầu, vẻ mặt bố đời ung dung đi thẳng vào cửa chính phòng học chức năng.

Người đi theo phía sau hắn thì nhanh chóng luồn qua, Dư Hạo vừa đi vào trong lớp liền ngồi xuống, lập tức kéo đến một trận cười vang.

Tiết Long đứng ở trên bục, vẻ mặt tức giận, Dư Hạo sau khi ngồi xuống thì nhìn lướt qua, Lâm Tầm lại không tới, người này cũng thật sự kỳ lạ, khiến Chu Thăng phải làm bản kiểm điểm, vậy mà bản thân cũng không tới nghe.

Chu Thăng lập tức đi đến bục giảng.

Tiết Long: "..."

"E hèm!" Chu Thăng một tay nhét vào túi, một tay còn lại cầm lấy micro, nói: "Alo, alo, có nghe thấy gì không?"



Lại là một trận cười ầm ĩ, toàn bộ lớp học chức năng đều điên cuồng reo hò, vỗ bàn. Một tay Dư Hạo đỡ trán, nhớ tới lúc bản thân mình làm bản kiểm điểm mấy tháng trước, vị trí của Trần Diệp Khải giờ đã trống trơn.

"Thành thật xin lỗi." Chu Thăng lại nói, "Hôm nay tôi đứng ở chỗ này, rất chân thành gửi lời xin lỗi vô cùng sâu sắc đến bạn học Lôi Hồng Ba, cũng gửi lời xin lỗi đến các bạn ở lớp 3."

Toàn bộ lớp học chức năng trong phòng hội nghị đều yên lặng.

Sắc mặt Tiết Long cực kỳ khó coi, Chu Thăng lại lễ phép cúi người xuống, nói: "Lúc ấy là do tôi không kiềm chế được bản thân, hy vọng mọi người đừng để chuyện này trong lòng, sau này chắc chắn tôi sẽ kiềm chế bản thân, có chuyện thì sẽ bình tĩnh trao đổi, không đánh nhau nữa, kính mong các bạn sẽ cùng nhau giám sát tôi."

Thái độ này của hắn bỗng nhiên lệch ra khỏi tưởng tượng ban đầu của Dư Hạo, Dư Hạo vốn nghĩ rằng hắn định lòe thiên hạ rồi móc mỉa vài câu, không nghĩ tới Chu Thăng tự dưng lại xin lỗi nghiêm túc như vậy.

Lại nhìn đám người lớp ba kia, sắc mặt mới thoáng nới lỏng ra, cả tập thể lớp hai thì bắt đầu vỗ tay, trầm trồ khen ngợi Chu Thăng.

Tầm mắt của Chu Thăng vừa di chuyển, liếc về phía Dư Hạo, đối mặt cùng với Dư Hạo, Dư Hạo lập tức vỗ tay cho hắn, làm cái khẩu hình "Ngầu". Chu Thăng mang theo ý cười, lại đột nhiên nói: "Về phần Dư Hạo nhà chúng tôi, mọi người cũng nên cho Chu Thăng tôi cái mặt mũi, đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi trêu chọc cậu ấy, có được không?"

Nháy mắt cả hội trường ồ lên, Dư Hạo còn chưa kịp lấy lại được tinh thần thì một đám người lớp hai khoa thể dục ở phía sau đều đã cười bò ra bàn.

Chu Thăng lại nói, "Còn việc liên quan tới thầy Lâm, tuy rằng hôm nay ông không có ở đây, nhưng tôi cũng muốn gửi đến ông lời xin lỗi chân thành, tôi không nên nói hươu nói vượn ở trong trường, mong thầy Lâm tha thứ, cảm ơn!"

Chu Thăng nói xong lại cúi gập người, toàn bộ người trong phòng học đều quay đầu, vô số ánh mắt từ bốn phía đều đổ dồn lên người Dư Hạo, khi Chu Thăng đứng thẳng lên, lập tức không còn ai nhìn Dư Hạo nữa, mỗi người đều làm bộ như không có chuyện gì.

Ánh mắt của Chu Thăng đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, liếc mắt quét một cái như mang theo mũi nhọn, nhưng không tới một lúc lại khôi phục bộ dáng lười biếng, hắn đưa trả micro cho Tiết Long, đi xuống dưới bục.

"Ngầu quá đi."

Dư Hạo nghe thấy hàng ghế phía trước có bạn nữ nhỏ giọng bắt đầu thảo luận về Chu Thăng, dường như có không ít người trước kia không để ý đến việc Chu Thăng đẹp trai như thế này, hôm nay mọi người sôi nổi cảm nhận được loại khí chất vừa tục tằng lại tự tin của Chu Thăng. Thằng nhóc này một khi nho nhã lễ độ lên, ánh mắt kia thật sự có thể luân hãm [2] người khác.

[2] Luân hãm: bị thất thủ, đắm chìm.

Tiết Long bắt đầu nói về tình trạng trốn học cũng như phân tích tình huống thường ngày trong ngành học, tiện thể thông báo việc Trần Diệp Khải từ chức. Bất tri bất giác đã là đầu mùa hè, thời tiết dần dần nóng lên, còn hơn một tháng nữa là quảng thời gian của sinh viên năm nhất đã trôi qua.

Ve trong sân trường cũng bắt đầu kêu râm ran, các nam sinh khoa thể dục lại đổi sang mặc áo thun với quần đùi thuần một màu. Dư Hạo cùng Chu Thăng, Phó Lập Quần vào căng tin ăn đồ xào, cuối cùng Phó Lập Quần không nhịn được nữa, hỏi ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chu Thăng ở dưới bàn đá đá Dư Hạo, ý bảo y xử lý, sau đó tóm tắt chuyện Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn, âm mưu đuổi Trần Diệp Khải đi nói cho Phó Lập Quần.

Vẻ mặt Phó Lập Quần cực kỳ phức tạp, vẻ mặt của Chu Thăng lại bình tĩnh, Phó Lập Quần nói: "Chuyện này không dễ giải quyết đâu."

Dư Hạo hỏi: "Nếu giải quyết được, cậu nghĩ thầy Trần có trở về không?"

"Chắc không nhỉ?" Chu Thăng có chút tiếc nuối mà nói.

Nhất thời ba người thổn thức vô cùng, vào tối hôm sau, Trần Diệp Khải gọi điện thoại cho Chu Thăng, Chu Thăng nằm ở trên giường, đưa một bên tai nghe qua từ thành giường qua, để Dư Hạo nghe cùng.

"Chuyện thi đấu xe đạp xong rồi." Trần Diệp Khải nói trong điện thoại.

Suýt chút nữa Dư Hạo đã hét lên, ôi tốt quá rồi!

Dường như Chu Thăng đã sớm liệu đến kết quả, chỉ thơ ơ nói một tiếng "Ờ".

"Buổi chiều anh gọi điện thoại cho ban tổ chức." Trần Diệp Khải nói, "Thật ra anh không quan hệ rộng mấy, Tiết Long đã thông báo với bên kia từ lâu, nhưng mà hình như ban tổ chức cũng không để thầy ấy vào mắt."

Nháy mắt Chu Thăng bật cười thành tiếng, hóa ra cả buổi chiều Trần Diệp Khải được nghe phòng làm việc của ban tổ chức xổ một tràng, lúc trước là anh giúp Chu Thăng báo danh và đóng dấu, người lưu lại phương thức liên hệ cũng là anh. Lần này Tiết Long lấy danh nghĩa học viện yêu cầu ban tổ chức hủy bỏ tư cách dự thi của Chu Thăng, ban tổ chức hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tiết Long liền báo cáo như thật lên, bởi vì Chu Thăng đánh nhau nên bị thông báo phê bình, kiến nghị từ bỏ tư cách dự thi lần này.

Nhưng ý tứ của ban tổ chức là: Ngại quá, chúng tôi không tiếp nhận kiến nghị của ngài, chúng tôi là công ty tài trợ cho hoạt động, chỉ cần thí sinh tham gia dự thi không bị giam giữ do vi phạm pháp luật, không bị đuổi học, vẫn còn thân phận sinh viên, dù có bị trường dò xét, vẫn còn tư cách dự thi. Ngụ ý chính là chuyện phê bình thì mắc mớ gì đến thông báo cho chúng tôi? Các người muốn giáo dục sinh viên thì cứ giáo dục đi, thi đấu thể thao là thiêng liêng, sẽ không hợp tác cùng mấy người đâu, đừng có lấy cái cớ để trừng phạt.

Trần Diệp Khải vốn định tự mình đi một chuyến đến chỗ ban tổ chức, kết quả sau khi nghe ban tổ chức nói kháy xong, thật sự không nhịn được cười, cuối cùng bên kia thông báo Chu Thăng rằng mọi chuyện cứ như bình thường, giờ giấc vẫn theo quá trình dự thi là được, mới cúp điện thoại.

"Anh đoán Tiết Long vẫn sẽ lừa em chuyện này." Trần Diệp Khải nói, "Khiến em tưởng rằng tư cách dự thi đã bị hủy bỏ, nhưng em cũng đừng nổi giận với thầy ấy, không đáng đâu, tóm lại nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó."

"Ừ." Chu Thăng thuận miệng nói.

Trận chung kết diễn ra trong kỳ nghỉ hè, còn có một khoảng thời gian, Chu Thăng giơ một tay lên, Dư Hạo hiểu ý, mỉm cười đập tay với hắn.

Đến vụ án của Lâm Tầm, Trần Diệp Khải trả lời là: "Đã trao đổi với Hoàng Đình, yêu cầu tiếp theo vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi."

Từ vụ tai nạn giao thông đến nay đã được bốn tháng, Lương Kim Mẫn nằm trong bệnh viện vẫn chưa hề tỉnh lại, Lâm Tầm bắt đầu nộp đơn lên viện xin, muốn mang Lương Kim Mẫn về nhà, bệnh viện đề nghị Lâm Tầm ở lại quan sát một khoảng thời gian. Hoàng Đình thì cùng với các cộng sự của mình, mỗi ngày đều giám sát nhất cử nhất động của Lâm Tầm, chờ đợi lúc ông ta lộ dấu vết ra.

Đồng thời Trần Diệp Khải cũng bắt đầu thu thập bằng chứng Lâm Tầm ngoại tình ở nước ngoài, việc này nói đến cực kỳ khó khăn, nhưng đã có manh mối đại khái rồi. Nếu Lương Kim Mẫn có thể tỉnh lại, không chừng có thể giáng một đòn quyết định cho Lâm Tầm.

"Chắc chắn sẽ có cách thôi." Trần Diệp Khải nói, "Anh đã liên hệ với vài đối tượng ngoại tình của Lâm Tầm trước kia, có vài vị đồng ý cung cấp chứng cứ cho anh, tuần này anh chuẩn bị quay về New York một chuyến, hẹn các cô ấy nói chuyện."

"Chúc anh may mắn." Chu Thăng nói.

"Có rất nhiều sự việc nhìn qua tưởng như đã bị sương mù che khuất." Trần Diệp Khải nói như vậy, "Nhưng bây giờ anh tin, sẽ có một ngày mây mù rẽ tan để nhìn thấy mặt trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau