Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 34: Trạch ba bốn

Trước Sau
Thương Am sửng sốt, trong giây phút đó hắn thực sự dao động.

Hắn chưa từng thích dáng người da bọc xương. Trước kia Du Dữu đúng là gầy đến mức không quá khỏe mạnh chỉ là khuôn mặt tròn vẫn còn non nên mới không thấy rõ.

Nhưng sau khi Du Dữu bị hắn giam giữ, mỗi ngày ăn năm bữa thì người ôm đã thoải mái hơn, không bị xương cấn nữa, thịt nhột cũng nhiều. Đến lúc ôm vào tay thực sự không nỡ buông ra.

Việc tự hỏi này khiến Thương Am bất giác vươn tay ra nhéo nhéo.

Thực ra cũng không có nhiều thịt thừa, rõ ràng ăn nhiều như thế cuối cùng được mỗi một nhúm nhỏ nhỏ, tính ra để gói bánh bao cũng không đủ một cái.

Không phải là do hệ tiêu hóa không tốt chứ?

Dạng người như này thấy thế nào cũng không chịu giày vò được. Thế về sau làm sao giờ…?

Sau đó Du Dữu buông áo xuống, hơn nữa còn nhét áo vào trong quần, cực kì kín.

Tay Thương Am không còn thứ bóp được, ngẩng đầu nhìn Du Dữu. Ánh mắt hắn như hỏi: Sao không cho sờ?

Du Dữu ưỡn ngực ngẩng đầu “Tiêu chuẩn được bóp bụng hôm nay dùng hết rồi.”

Thương Am: “…???”

Lúc nào, ở đâu, ai đồng ý?

Thế mà bắt đầu hạn chế?

Hắn phát hiện Du Dữu nhìn ngốc ngốc này mà cũng có đầu óc buôn bán.

Đến cả hunger marketing[1] cũng tự học được.

Không hổ là Du Dữu của hắn.

Du Dữu kiên quyết bảo phần của hôm nay hết rồi chính là hết rồi. Thương Am ám chi dùng bánh souffle pancake[2] với 3 vị khác nhau để hối lộ cũng không được.

Thương Am suy nghĩ rồi đáp mò, tìm được cách hối lộ chính xác.

“Thực ra, còn 3 phòng trống chưa được sắp xếp.”

Sự chú ý của Du Dữu cuối cùng cũng rời khỏi game trong điện thoại chuyển sang Thương Am. Cậu làm vẻ đang lắng nghe.

“Em có thể nói với quản gia để sắp xếp theo sở thích của em.”

Du Dữu híp mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên.

“Tất cả phòng này em muốn đi phòng nào thì đi. Cứ tùy tiện chơi là được, không cần lo sẽ bỏ phí.”

Du Dữu để điện thoại xuống, cười cười tiến tới bổ sung thêm cái moah thứ tư hơn nữa còn mua một tặng một thêm cái moah nữa.

Thương Am không làm gì được cậu.

Vào đêm, Thương Am phá lệ ngủ rất muộn.

Hắn tự phá vỡ quy luật thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, phá vỡ quy tắc ngủ sớm dậy sớm, cứ chờ đến 12 giờ.

Chờ vừa nhích sang 0 giờ sáng, bàn tay tội lỗi của hắn mò vào áo ngủ của Du Dữu bắt đầu dùng tiêu chuẩn ăn đậu hũ hôm nay.

Ngày hôm sau Du Dữu lấy được cách thức liên hệ với quản gia tỷ tỷ.

Lúc đầu Thương Am nói muốn đưa cậu thì cậu vẫn rất kinh ngạc. Không ngờ Thương Am cho cậu cùng người khác nói chuyện, đây là thiết lập của Thương Am sao?

Sau khi kinh ngạc thì là khẩn trương. Nếu như có thể thì cậu không ngại việc Thương Am giúp cậu truyền đạt ý tưởng đâu.

Cuối cùng sau đó cậu phát hiện cái gọi là phương thức liên lạc không phải số điện thoại cũng không phải tài khoản mạng nào đó mà là một tài khoản có quyền hạn đặc thù.

Những tài khoản này được lập phục vụ cho trạch viện này. Trên đó đổi mới theo định kỳ các thứ như thực đơn, thời tiết, thay đổi với các thiết bị trong nhà, các vật dụng hằng ngày, quần áo có thể lựa chọn để mua, báo cáo công việc hằng ngày. Từ đó giúp cho chủ nhân căn nhà khi không thể đi kiểm tra thực tế cũng có thể kiểm soát được công việc bình thường của quản gia cũng như đội ngũ khác.

Tài khoản này không được cài đặt quyền hạn nên không thể kiểm tra trực tiếp được, chỉ có thể thêm những chú ý mới. Ngoài ra còn có một chức năng khác là để lại lời nhắn.

Du Dữu có thể dùng để liên hệ với quản gia. Ghi chú lại thứ mình muốn, đồ vật cần sắp xếp thẳng trên bảng lời nhắn. Hơn nữa có thể để cả hình minh họa sau đó chờ quản gia đăng lên phương án cải tạo mới.

Bình thường nếu có đồ muốn ăn hoặc muốn xem thực đơn gần nhất rồi chọn chọn lựa lựa cũng hoàn toàn có thể giải quyết ở đó.

Du Dữu sợ ngây người, căn nhà này chỉ có hai người họ ở thôi. Sao những thứ có trên đó phong phú đến vậy. Giống như việc lướt mạng mua sắm online mà không mất tiền vậy? Cái này không dừng được mất.

Cái này chính là khả năng của khoa học kỹ thuật sao?

Nghĩ lại như thế cũng được ha. Không cần gọi điện thoại, không cần gửi tin nhắn, tìm lời khách sáo hoặc là nghe một loạt câu khách sáo!



Hoàn hảo.

Ba ngày sau thì trừ việc trong phòng nhiều thêm vài thứ đồ thì tất cả vẫn sóng êm biển lặng.

Nhưng mà bọn họ bình tĩnh bao nhiêu thì pháo hôi họ Vương bên kia mất bình tĩnh bấy nhiêu.

Thật vất vả mới đưa được một món quà lớn sang, tin nhận về là bị đốt thì không nói lại còn không chôn được mầm mống tai họa nào?

Ba ngày, là ba ngày đó! Tâm trạng Thương Am chẳng những không kém đi mà còn ngày càng đắc ý! Theo sau là hiệu suất công việc càng ngày càng mạnh!

Sự mạnh mẽ của kẻ địch chính là tự làm mình suy yếu!

Vương thiếu không nhìn nổi!

Gã ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận không chịu được. Hàng ngày gã đều nói rằng muốn dạy dỗ, đạp đổ đối thủ. Thế nhưng vệ sĩ của nhà đó thực sự đáng sợ, những thủ đoạn mà gã am hiểu đến một cái cũng không dùng được!

Ghê tởm không chỉ cái đó, mà là dường như Thương Am đã phát hiện được ý đồ của gã. Hơn nữa biết rất nhiều nên cố ý thả ra tin để người của gã báo lên rằng: Đại bảo bối của Thương Am cực kì si tình, hàng ngày đều rất vui vẻ, không cần Vương thiếu hao tâm tổn trí giúp đỡ dỗ dành.

Đây rõ ràng là đang tú ân ái!!!

Đệch! Có người thích thì hơn người chắc?!

“Lão đại. Hắn gửi tin này chẳng phải ám chỉ rằng kế hoạch của chúng ta không thành công sao? Sao lại thành tú ân ái rồi?”

“Tao nói được là được! Cấm mày cãi lại!”

Vương thiếu đi lại trong phòng, cảm thấy não cũng đau. Gã chỉ biết mấy chiêu như bắt cóc, châm ngòi, hạ thuốc, nói xấu còn những cách khác thì không biết. Giờ đến người còn không gặp được, gián điệp thương mại thì lại không có thu hoạch gì. Thực sự trong nhất thời gã không còn cách nào nữa.

Thế là hắn lại bắt đầu suy nghĩ một người vì tình yêu đến cả thế gian phồn hoa cũng không hấp dẫn thì chắc chắn là một đứa não toàn yêu đương. Mà dạng như thế thì có gì có thể khiến nó thay đổi?

Gã liếc nhìn tâm phúc “Mày nói xem, còn có đồ gì mà tiểu kiều hoa nhốt trong nhà kính chắc chắn không cưỡng lại được? Tốt nhất là khiến nó có gan khiến Thương Am không vui ấy.”

“Lão đại, cái này anh hỏi đúng người rồi!”

Thế là hôm sau Du Dữu lại nghe cửa lớn có tiếng động, cúi đầu nhìn chuồng chó đang nhúc nhích nên nghĩ rằng lần này là chuyển phát nhanh thực sự đến. Cậu bước đến ngồi xuống mở tay ra chuẩn bị đón hàng.

Sau đó đón được một đám lông.

Một cái đầu chó màu vàng bỗng xông ra, lông xù chiếm toàn bộ lỗ chó. Gương mặt nộn nộn vừa chui ra ngay lập tức chủ động chạy đến lòng bàn tay Du Dữu, vừa ấm vừa mềm.

Du Dữu: “… Mày là ai.”

Chó: “Gâu!”

Du Dữu: “À, tiểu Vương à, mày đi nhầm cửa hả.”

(*Từ Uông, gâu ‘汪’ với từ Vương ‘王’ phát âm na ná nhau nhé)

Chó con không chịu đi mà trực tiếp rúc cả người vào trong rồi bắt đầu lăn lộn làm nũng với Du Dữu, quen thói làm đến hết mức, còn lộ cả bụng nhỏ cho sờ.

Du Dữu cũng không khách sáo trực tiếp xoa đầu chó, cảm giác rất thích.

Cũng không biết chó từ đâu đến, cứ thế chui vào.

Cậu cầm điện thoại kiểm tra thấy quản gia không làm việc này. Thương Am cũng không báo hôm nay có quà, 451 không biết đang làm gì mà không thấy phản hồi. Thế thì nó…

Du Dữu vẻ mặt bỗng nghiêm trọng, ngồi xổm xuống bưng mặt chó ngố mà sợ hãi “Tao biết mày là ai rồi!”

“Gâu gâu~”

“451!!! 451, cậu cuối cùng cũng biến thành chó hả!”

“Keng.”

Màn hình điện thoại sáng lên.

No451: Master của tui à, cậu điên rồi hả? Sao tui có thể biến thành chó?

… nhận nhầm.

Du Dữu buông chó con ra, kệ nó chơi trong nhà, thở dài.

No451:??? Tui nhìn vẻ mặt của cậu qua camera trước rồi? Có phải cậu rất thất vọng không?

Du Dữu: Không, cậu nhìn nhầm rồi.

Du Dữu: Thực ra vừa rồi tôi rất buồn, thực sự không vui đâu. Tui không định cười cậu đến thiên hoang địa lão đâu.

Chó con chơi với Du Dữu cả một buổi trưa. Nó cực kì thông minh, biết nhặt bóng, nghe lệnh, rõ ràng đã được huấn luyện rồi.



Sau đó 451 suy đoán rằng chó con này là do đối thủ của Thương Am đưa đến.

Du Dữu cực kì bối rối: Gã ta đưa tui chó con làm gì? Muốn nửa đêm tranh thủ lúc chúng tui ngủ thì cắn chết?

No451: Tất nhiên không phải, đây là chó thân thiện nên sẽ không làm cậu bị thương.

Du Dữu: 451, tui có một vấn để. Cậu có cảm thấy pháo hôi ở thế giới này có Ako nhìn qua không thông minh lắm?

No451: Tuy rằng như thế nhưng có thể bọn họ cũng không muốn người nói là cậu đâu!

Du Dữu:???

No451: Mỗi lần khởi động lại thì hành động của pháo hôi sẽ không giống nhau. Tui giải thích sau đi, cậu để ý chó con trước đi, nó sắp phá nhà rồi kìa!

Lúc Thương Am về đến nhà trong phòng các đèn tắt rất nhiều, bốn bề yên lặng.

Hắn đẩy từng cửa đi tìm thì đến phòng chiếu phim phát hiện Du Dữu đang ôm chó ngủ say, nằm cùng nhau ở trên thảm. 451 ở cạnh tự lên mạng chơi trò cậu vẽ tui đoán.

Đến gần hai bước nữa thì thấy Du Dữu nằm ngủ lộ bụng, chó con nằm cạnh cũng y hệt.

Hắn ngàn lần không ngờ được tên họ Vương kia còn có thể nghĩ đến cách này.

Chó con rất nhỏ, không đáng chú ý nên chắc chui từ hang chuột ở đằng sau vào nhà. Vệ sĩ trong nhà tuy rằng rất tốt nhưng đều chú ý đến người, đến cả nếu đó là trẻ con cũng cẩn thận rất tốt. Nhưng con chó này lại rất thông minh, cũng rất nhỏ nên cứ thế đi vào.

Bởi vì quá nghênh ngang nên ai nhìn thấy còn tưởng là chó con mới mua.

Du Dữu bị hắn sờ bụng vài lần thì tỉnh rồi. Do cậu chơi mệt quá chứ cũng không ngủ say.

Cậu ngồi dậy ngáp to, chó nhỏ bên cạnh cũng ngáp theo một cái.

“Chú, ngài về rồi à…”

“Ừ.”

Có một lần trước rồi nên Thương Am cũng đoán được mục đích đưa chó nhỏ đến.

Đơn giản vẫn là muốn ra tay từ Du Dữu, muốn dẫn cậu nhóc ngây thơ này ra ngoài. Cho dù dùng chó dẫn ra cũng được. Để cậu ra ngoài tản bộ hoặc là bị con chó nhỏ hấp dẫn. Muốn dùng ánh nắng, chó con đáng yêu để so sánh, làm nổi bật sự nhạt nhẽo vô vị trong trạch viện này.

Lúc vừa thấy chó con đi vào hắn đã nghĩ đến rồi.

Thế nhưng trong theo dõi thấy Du Dữu chơi với chó con rất vui vẻ, vẻ mặt thích thú sờ lông xù không rời tay. Nụ cười rực rỡ trên gương mặt đó khiến hắn không về ngay, không mang chó đi luôn.

Nhìn thấy con chó này nằm trong ngực Du Dữu ngủ cùng nhau thì hắn cũng không lập tức đuổi kẻ ngoại lai này.

Thứ hắn muốn đã không phải dùng cưỡng chế đơn giản là đạt được.

Lúc đầu hắn còn thấy Vương thiếu ngây thơ đến buồn cười. Đến lúc này hắn lại bị ảnh hưởng thật.

Du Dữu thực sự thích nó. Buổi trưa hôm nay ở cùng nó còn nhiều hơn ở với 451. Lần này không giống lần trước. Hắn không cần hỏi cũng biết đáp án của cậu.

“Thích nó, muốn nuôi thì nuôi thôi.”

Thương Am nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ đối sách cho tương lai. Nếu như không cho Du Dữu dắt chó ra ngoài chơi thì phải dỗ thế nào. Nếu…

Du Dữu trừng mắt “Ai nuôi?”

Thương Am: “Cho em nuôi.”

Du Dữu: “Ai dắt chó?”

Thương Am: “Nếu em muốn tự dắt thì tốt nhất là…”

“Không không không không không!”

Du Dữu lập tức lắc đầu như trống bỏi “Tinh lực của con chó này nhiều lắm! Em chơi với nó một buổi trưa thấy như là dùng hết lượng vận động của một tháng luôn rồi! Con chó này thực sự quá thoải mái rồi, em không hold nổi chú à. Chúng ta phụ trách nó một chút đi, từ đâu đến thì trả về đó!”

Thương Am: “… Vì sao?”

Du Dữu: “Dắt chó là không được. Đời này em không muốn dắt chó. Nhưng nếu để người khác chăm sóc còn mình thỉnh thoảng mới chơi cùng thì lại là vô trách nhiệm. Tình cờ gặp nên mới khiến có ảo giác có thể nuôi chó thôi. Nó đáng yêu thế này, tìm chủ nhân tốt hơn mới là cách tốt nha!”

[1] Hunger Marketing hay còn gọi là marketing bỏ đói.

Là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.

[2] souffle pancake: ảnh đây ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau