Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 45: Dạ quy nhân

Trước Sau
Hạ Hầu Liễm quyết định đơn độc đi ám sát.

Quyết định này đều bị Đường Thập Thất và Thư Tình kịch lực phản đối. Đường Thập Thất giữ vững quan điểm muốn Hạ Hầu Liễm tìm kiếm gián điệp Già Lam trợ giúp, ít nhất phải thuê vài người hỗ trợ. Thư Tình tán thành.

Liễu Quy Tàng có ba ngàn môn đồ, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ đem Hạ Hầu Liễm chết chìm. Mặc dù thích khách bí mật đi trong bóng tối, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên ma quỷ, có ẩn thân tàng hình thuật, khó bảo toàn sẽ không lộ ra dấu vết, bị người ta phát hiện.

Đường Thập Thất tận tình khuyên bảo cả nửa ngày, Hạ Hầu Liễm vẫn một bộ "Mặc ngươi nước miếng văng tung tóe, ta nhất quyết không lung lạc" . Đường Thập Thất bế tắc, nói: "Lão đại, ngươi không phát được tiền lương cho ta cũng tội gì dùng loại phương thức này trốn tránh! Ngươi nói, ngươi có phải hay không cược tiền chơi gái giờ thiếu nợ khắp nơi, muốn tìm đường chạy! ?"

"Chơi cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao?" Hạ Hầu Liễm cạn lời.

Thư Tình hỏi: "Vậy tại sao không tìm trợ giúp? Có gián điệp che chở, giúp ngươi giữ chân đám lâu la của Liễu Quy Tàng, không thuận tiện hơn sao?"

Hạ Hầu Liễm trầm mặc một hồi, mới nói: "Khi mẹ ta mới mất, cái lão lừa trọc đó đã thu tiền Liễu Quy Tàng phái thích khách giúp hắn ám sát bắc phái tông sư. Tìm gián điệp hỗ trợ, không khác nào tìm cái lão già đó hỗ trợ."

Thư Tình sửng sốt một chút, há mồm nói: "Nhưng...", nhưng mà "Nhưng " nửa ngày cũng không nói ra lời.

"Ta dựa vào chính mình cũng có thể giết chết Liễu Quy Tàng, ta có Chiếu Dạ, có Hoành Ba, vậy là đủ rồi." Hạ Hầu Liễm ánh mắt lạnh lùng, cất giấu sự kiên định không thể nghi ngờ.

Thư Tình còn muốn khuyên nữa, Đường Thập Thất vỗ vai hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói, nghiêng đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi tính thế nào?"

Hạ Hầu Liễm mở ra một tấm bản đồ Liễu Châu đặt trên bàn bát tiên, bên trái bản đồ, một sợi tơ hồng dọc theo bắc thành phố kéo dài tới cửa đông thành, một mực kéo ra ngoại thành. Bản đồ làm bằng nỉ trắng, mực chu sa thấm rất sâu, mới vừa nhìn, cảm giác đường màu đỏ thẫm kia tựa một vết thương sâu, máu tươi đầm đìa.

Hạ Hầu Liễm gõ gõ xuống vị trí đông thành, nói: "Mùng một mười lăm mỗi tháng , Liễu Quy Tàng đều phải đi thị sát cửa tiệm ở trong thành của hắn, hắn có hai mươi ba cửa tiệm, bao gồm ba gian tửu lầu, năm gian son phấn nữ trang, mười tiệm thuốc cùng năm y quán. Hắn bắt đầu đi thị sát từ giờ Mùi, từ tây thành đi sang đông thành, mỗi cửa hàng ở lại cỡ tách trà hoặc một nén nhang, giờ Tuất dùng bữa ở Đắc Tiên Lầu thành đông, xấp xỉ giờ Hợi sẽ theo hướng Đông thành trở về trang."

"Con rùa đen này thật con mẹ nó lắm tiền, " Đường Thập Thất chặc lưỡi, lại hỏi, "Vậy hắn mang theo bao nhiêu người?"

"Không tới mười." Hạ Hầu Liễm đáp, "Có lúc thậm chí chỉ mang hai tên tùy tùng. Kinh đao sơn trang quá nhiều người, ám sát trong trang sẽ có nhiều biến hóa khôn lường. Thích gia đao là quân pháp, chú trọng hợp đồng tác chiến, chiếu ứng lẫn nhau, đối phó một người không khó, đối phó một đám người liền không dễ dàng. Trong sơn trang rất dễ dàng bị bọn họ dùng chiến thuật biển người trước sau giáp công, thoát thân không dễ. Cho nên không bằng ám sát ở bên ngoài, Chiếu Dạ không sợ đao thương, một người đánh mười người cũng có thể nắm phần thắng."

"Như vậy thật có được không?" Thư Tình thấp thỏm trong lòng.

Hắn biết tính tình sư ca.

Hạ Hầu Liễm này trước giờ hành sự không màng hậu quả, hắn nói hắn phải đi học trộm Bách gia đao pháp, liền một người âm thầm đi ngay, sau đó mang mấy chục đao phổ cùng cả người thương tích trở lại. Hắn nói hắn muốn chế tạo ra tuyệt thế sát khí cơ quan, liền túm Đường Thập Thất không ăn không uống cắm đầu chôn ở trong phòng, lúc Chiếu Dạ thành hình hắn đã biến thành một tên đầu bù mặt nhọ, râu ria xồm xoàm, giống như lưu manh lang bạt đầu đường hai mươi năm.

Học đao, chế tạo Chiếu Dạ còn như vậy, nói gì ám sát Liễu Quy Tàng, Thư Tình sâu sắc tin tưởng Hạ Hầu Liễm sẽ đem mạng mình ra đánh cược.

"Một kích không thành ta liền rút lui. Ta đã mua một cửa hàng đối điện đường cái ở cửa đông thành, hai ngươi ẩn núp ở đó tiếp ứng ta." Hạ Hầu Liễm an ủi hắn, "Yên tâm đi, Liễu Quy Tàng không chết, ta làm sao để cho chính mình có chuyện? Ta vẫn phải giữ lấy mạng để đối phó với hắn đến cùng."

Chỉ sợ ngươi cùng hắn lấy mạng đổi mạng. Thư Tình lẩm bẩm, không dám nói ra miệng.

Chờ Hạ Hầu Liễm đi, Thư Tình kéo tay áo Đường Thập Thất, hỏi: "Thập Thất ca, ngươi thật để cho sư ca ta cứ như vậy đi ám sát Liễu Quy Tàng?"

Đường Thập Thất vỗ đầu Thư Tình một cái, nói: "Ngu nha, hắn bảo ngươi làm gì ngươi làm cái đó sao? Chúng ta tự mình len lén đi thuê mười mấy hai mươi huynh đệ, mai phục trong cửa hàng, con lừa Hạ Hầu thật xảy ra chuyện, chúng ta một đám cùng xông ra cứu không phải được rồi sao?"



Hạ Hầu Liễm đã an bài xong hết thảy. Hắn thay cho Chiếu Dạ cánh tay mới, mỗi cục gạch khối đất Liễu Châu đều bị hắn đạp qua một lần, bọn họ vẽ ra ba phương án rút lui, tưởng tượng mấy chục loại đối sách với tình huống bộc phát, bảo đảm lần ám sát này không thể sai sót.

Tiếp theo chính là chờ đợi. Chờ đợi tới giờ Hợi ngày mùng một, Liễu Quy Tàng lên xe ngựa lái vào Đông thành —— Hạ Hầu Liễm tỉ mỉ bố trí cho hắn một sát tràng.

Bóng đêm như mực, Hạ Hầu Liễm ngồi trên nóc nhà hóng gió, trong tay buông một bầu rượu. Viện tử này là nơi ban đầu bắt Liễu thị môn đồ luyện đao, sau đó liền dứt khoát mua luôn, đổi thành hang ổ của Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy dưới sân nhà có rất nhiều con rối, da thịt bằng sắt lóe sáng dưới ánh trăng, những thứ kia đều là phiên bản cũ của Chiếu Dạ. Thư Tình rất cẩn thận đều mặc xiêm áo cho chúng, xa xa nhìn sang giống một đám thi thể thẳng tắp.

Xuyên qua phòng khách đều là cung tên và khuôn đao bỏ đi chất thành đống, có lúc còn thấy bao bì rách rưới màu xanh thiên thanh của cơ phổ Đường môn. Hòn non bộ trong sân bị Hạ Hầu Liễm dùng để nhắm bắn, bị mũi tên đâm ra từng cái lỗ bằng cỡ mắt người, giống như bệnh phong cùi. Khắp nơi thương tích tiêu điều, nhưng ở góc sân lại đột nhiên có một cây bạch ngọc lan tươi tốt, từng cánh hoa trắng mập mạp trĩu cành, không nhìn kỹ, còn tưởng là chim bồ câu đậu trên.

Đường Thập Thất từ hành lang đi ra, Hạ Hầu Liễm gọi hắn một tiếng, hỏi: "Tú tài đâu ?"

"Đang viết thư cho nương tử. Thật con mẹ nó buồn nôn, ta nhìn trộm mấy câu, đều là thơ thơ thẩn thẩn chua loét." Đường Thập Thất từ dưới leo lên, ngồi bên cạnh Hạ Hầu Liễm, "Tú tài vẫn là quá non nớt. Nữ nhân mà, chỉ cần cùng nàng ân ái vài buổi tối, rồi tặng vài cây trâm, kẹp tóc, vòng tay gì đó, nàng liền có chết cũng quyết theo ngươi."

Hạ Hầu Liễm không lên tiếng, hắn không hiểu mấy thứ loạn bát tao này, hắn đã phát lời thề không lập thê không sinh tử, ái hay tình đều chẳng có quan hệ gì với hắn.

Bất quá hắn biết nói móc Đường Thập Thất, vì vậy đáp: "Sau đó ngươi bị các nàng kiện ra Kinh Đao sơn trang, bị túm lên Chu Ác Đài, thiếu chút nữa mất mạng."

"Đó chính là vì yêu mà sinh hận ngươi hiểu không!" Đường Thập Thất tức giận liếc ngang Hạ Hầu Liễm một cái. Dưới ánh trăng, gò má thanh thoát của Hạ Hầu Liễm có chút tái nhợt , lông mày nghiêng nghiêng như một vết mực nồng, bây giờ hắn cả người thanh tĩnh, lại sinh ra mấy phần mùi vị tiêu điều.

Đường Thập Thất còn nhớ dáng vẻ khi Hạ Hầu Liễm cứu hắn, hồi đó hắn bị giam ở trong xe tù, của cải trên người cơ hồ đều bị môn đồ Kinh Đao sơn trang vơ vét cạn sạch, hắn dùng một chút ngân lượng cuối cùng lót dưới đế giày đổi lấy một cái đùi gà, sau đó liền trắng tay . Đang lúc hắn tuyệt vọng ăn đùi gà, Hạ Hầu Liễm từ trong đêm tối đi ra, quỷ mị lướt qua giữa các môn đồ, chỉ một nháy mắt, bốn tên áp giải đều đứt họng. Hắn khi đó vô cùng sợ hãi, đùi gà rơi dưới chân cũng không hay biết. Chờ Hạ Hầu Liễm đi mới hiểu ra, người này chẳng qua là tới giết môn đồ của Liễu thị .

Sau đó hắn liền theo Hạ Hầu Liễm lăn lộn, giúp hắn đi Đường môn trộm cơ quan phổ, giúp hắn chế tạo Chiếu Dạ. Hạ Hầu Liễm quả thực là một lão đại tốt, trước giờ không bao giờ phát thiếu tiền công, đúng kỳ mà phát, ngày lễ tết còn cho lì xì, hắn lại ngủ ở kỹ viện Già Lam thường xuyên không cần tiêu tiền.

" Này, lão đại, nếu ngươi đi đời thì ta sẽ rất buồn." Đường Thập Thất nói.

Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch môi vẽ ra vẻ châm biếm mà nam nhân mặt tròn kia ít khi được thấy. Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, nói: "Thập Thất, cái mạng người không phải chỉ dùng để ăn uống ngả ngớn. Luôn sẽ có một người, khiến ngươi có đánh cược mạng sống cũng muốn đứng ra bảo vệ, dù cho người đó chết đi, ngươi cũng phải bán mạng mà báo thù."

"Ta có a lão đại." Đường Thập Thất cúi đầu, "Ngươi còn nhớ cái vị Đường Lam bị ngươi đào mộ không? Hắn là Lục thúc của ta, ta từ nhỏ được hắn nuôi lớn. Ta không cha không mẹ, cơ quan thuật, bắn tên, đều là hắn cầm tay ta mà dạy. Ta rời khỏi Đường môn, cũng là vì đi tìm hắn. Nhưng hắn đã chết, ngay cả kẻ thù là ai ta cũng không biết, như cung tên không nỏ, chỉ có thể trống rỗng trong tay."

"..." Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút , nói, "Xin lỗi, ách, ngươi yên tâm, ta lại đem hắn chôn trở về, mỗi năm đều đốt tiền giấy."

"Không sao, ngươi cũng biết loại người tội ác đầy trời như chúng ta đều không tin thần phật." Đường Thập Thất câu khóe miệng cười một tiếng, "Lão đại ngươi có cảm thấy ta là loại người đáng sợ không? Lục thúc đối tốt với ta như vậy đã chết rồi, ta lại vẫn yên tâm thoải mái ở thanh lâu mà rượu chè ngủ nghỉ. Ta một mực rất khâm phục ngươi a lão đại, ngươi là nam nhân trượng phu nhất trong những người ta từng gặp, nói là làm, một chút cũng không hàm hồ, thần cản sát thần, phật ngăn giết phật.

Ta cũng muốn không màng hết thảy như vậy. Nhưng ta lại không nhịn được nghĩ, ta con mẹ nó thật vất vả mới tới được cõi đời này mở mắt ngắm nghía một chút, không sống cho tốt thì thật có lỗi với trăm đắng ngàn cay từ khi lọt khỏi lòng mẹ. Ta đời này không có nguyện vọng gì khác, nguyện chết trên giường nữ nhân, đó mời là nơi quy về tốt nhất của nam nhân. Lão đại, ngươi nói Lục thúc có trách ta hay không?"

"Sẽ không, hắn cũng không hy vọng ngươi đi báo thù." Hạ Hầu Liễm nói.

"Đúng vậy, lão đại." Đường Thập Thất giương mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, "Ngươi có nghĩ tới hay không, thật ra thì Già Lâu La cũng không hy vọng ngươi đi báo thù?"

Hạ Hầu Liễm cười lên, vòng vo một hồi, thì ra tới làm thuyết khách.

"Ta biết, ta vẫn luôn biết, mẹ không muốn ta đi báo thù." Hạ Hầu Liễm ôm rượu nhìn bóng đêm trầm trầm, trăng sáng đã bị mây che khuất, bên ngoài sân là rừng rậm âm u, giống như quỷ ảnh đứng sừng sững, "Nhưng có một số việc không phải ngươi không muốn làm thì có thể không làm, mỗi khi ta cầm Hoành Ba, khi ta bò lên giường nhắm mắt ngủ, chuyện cũ lại như u hồn đuổi tới."

Đường Thập Thất không nói gì, hai người cùng nhìn về đêm tối, sao giăng đầy trời, tựa như lảo đảo sắp rơi xuống.

"Lúc mẹ ta mới mất, ta cả đêm ngủ không yên giấc, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để giết hắn." Hạ Hầu Liễm nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên nói, "Ta cùng hắn chênh lệch quá xa, hắn là tông sư, có ba ngàn môn đồ, ta không sợ giết hắn bị đuổi giết trả thù, ta chỉ sợ ngay cả ngưỡng cửa của hắn cũng không vào được. Ta khổ sở muốn chết, liều mạng luyện đao. Nhưng ta không có thiên phú, người Già Lam cũng cười nhạo ta, nói ta là một thằng oắt con vô dụng."



"Trời đất, lão đại ngươi là oắt con vô dụng vậy ta là cái gì!"

"Không sao, bọn họ nói gì ta cũng không để ý, ta biết sớm muộn có một ngày sẽ phải đi tìm Liễu Quy Tàng." Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói, "Nhưng điều đáng buồn không phải ngươi bị mắng chửi là thằng oắt con vô dụng, là quỷ nhát gan, mà là trong lòng ngươi hiểu rõ, cho dù thời gian quay ngược lại, đến cái ngày mẹ chết ở đầu đường hôm đó, ngươi vẫn không thể đi ra ngoài, vẫn không thể vượt qua cánh cửa kia, giết Liễu Quy Tàng."

Hạ Hầu Liễm nhìn Đường Thập Thất, từng chữ từng câu nói: "Cho nên bọn họ mắng cái gì ta cũng nhận, bởi vì ta, chính là một thằng oắt con vô dụng."

Đường Thập Thất ngây ngốc nhìn Hạ Hầu Liễm, hắn nhìn thấy trong mắt Hạ Hầu Liễm ngập tràn bi ai, như một mảnh thiếc đen u ám, như một mặt hồ dầy đặc sương mù. Hắn bỗng nhiên minh bạch, không ai ngăn cản được Hạ Hầu Liễm. Tên thích khách này có thể vì người chết thảm đầu đường kia mà hủy thiên diệt địa, thậm chí hủy diệt chính mình.

"Lão đại..." Đường Thập Thất còn muốn nói điều gì.

"Thập Thất à, sau này đừng lăn lộn như vậy nữa." Hạ Hầu Liễm cắt ngang hắn, "Ngươi không phải người Già Lam, không thể cứ ở mãi Vãn Hương Lầu, tìm một việc đứng đắn, cưới một thể tử tốt. Nơi quy về tốt nhất của nam nhân không phải chết trên giường đàn bà, mà là trong một quan tài mười lượng bạc, chôn bên cạnh người ngươi yêu dấu. Nhìn tú tài cưới vợ hiền vui vẻ biết bao."

"Vậy ngươi thì sao, lão đại, ngươi quy về chốn nào?"

"Ta ấy mà, " Hạ Hầu Liễm đứng lên, nhảy sang một tán cây to bên cạnh, theo thân cây tuột xuống, hắn đưa lưng về phía Đường Thập Thất khoát tay một cái, từng bước đi về phía hành lang mờ tối, "Nơi ta quy về, chính là bóng tối."

————————————

Mây đen nặng nề, giống như nét mực tùy ý cuồng loạn trên giấy tuyên thành, kéo xuống đỉnh đầu, tựa như đưa tay là có thể chạm tới, khiến lòng người âm u khó chịu,

Liễu Quy Tàng vén màn xe, hướng ra phía ngoài dò xét mấy lần. Vì sợ trời sẽ mưa, người đi đường vội vội vàng vàng, nhanh bước mà về nhà, rất sợ chỉ thêm lát nữa sẽ ướt thành chuột lột. Đại lộ rất nhanh liền vắng bóng người, chỉ còn lẻ tẻ vài quầy hàng, tiếng xe lốc cốc áp trên đất, phát ra tiếng âm vang, không chú ý nghe còn tưởng tiếng sấm xa xa.

Liễu Quy Tàng kêu người tăng tốc, ngồi lại trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa lộc cộc chạy một đoạn, bỗng nhiên ngừng lại, Liễu Quy Tàng tàng nghe môn đồ sợ hãi kêu lên: "Trang chủ!"

Liễu Quy Tàng nhíu mày, vén rèm, cất tiếng: "Chuyện gì mà kinh ngạc ô a!"

Lời nói xong, chính hắn cũng sửng sốt.

Đối diện, cách đó không xa, một hắc y thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, tóc dài đen buông xuống gương mặt trắng xóa, phía trên chỉ có hai con mắt đen âm u. Trên người nàng, trên lưng ngựa treo đầy đầu người máu dầm dề, mấy cái cổ bị đứt có mái tóc dài lộn xộn cuốn cùng một chỗ với nhau, giống như tuyệt bút vẽ ẩu mà thành. Theo tiết tấu thiếu nữ giục ngựa đi tới trước, đầu người đụng vào nhau, phát ra âm thanh nặng nề, tựa như tiếng mõ hoang vu từ nơi viễn cổ truyền đến, kéo theo thật nhiều âm hồn du đãng lạnh ngắt đồng hoang.

Môn đồ kinh hoàng lui về phía sau, có người nhận ra, đám đầu kia là đệ tử Kinh Đao sơn trang.

Thiếu nữ không lộ vẻ gì, cũng không nói gì, chỉ trầm mặc giục ngựa.

"Trang, trang chủ!" Có môn đồ sợ hãi kêu, "Là Chiếu Dạ, Chiếu Dạ!"

Liễu Quy Tàng giơ tay tỏ ý kêu hắn câm miệng.

Ngựa dừng, từ nơi góc phố sâu hun hút truyền tới giọng một nam nhân, tựa như ma quỷ khe khẽ cất tiếng.

"Thất diệp Già Lam Hạ Hầu Liễm, đưa Liễu trang về miền cực lạc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau