Chương 88: Tuyết phủ đình hoang
"Ai mua mạng ta?" Tư Đồ Cẩn hỏi.
"Không ai cả, Già Lam muốn ngươi chết."
"Như vậy sao? Thì ra ta có sức nặng đến vậy." Tiếng Tư Đồ Cẩn trầm thấp, "Già Lam muốn mạng ta, tức là công khai đối nghịch cùng Đông Hán sao?"
"Không biết. Mọi chuyện không hỏi, giết người vô cấm kị. Ta chẳng qua là một cây đao, chỉ biết giết người."
"Một cây đao..." Tư Đồ Cẩn nhàn nhạt cười, "Ngươi giống Hạ Hầu Liễm, là dùng thuật sát cơ ti leo lên vị trí Già Lâu La sao?"
"Không phải, ta dùng đao thuật." Già Lâu La đáp, "Ta xuất đao, một chiêu là có thể giết chết ngươi."
"Ồ? Ta từng so đao với Hạ Hầu Bái, đó là người có đao thuật hung hãn nhất ta từng gặp. Ngươi so với nàng, ai mạnh hơn?"
Tư Đồ Cẩn điều chỉnh hô hấp, từ từ tiến gần tới phía thích khách, thích khách cũng di chuyển. Hai người xoay chuyển một vòng giữa đường lớn, duy trì khoảng cách mười bước chân.
Thích khách trầm mặc lắc đầu.
"Ngươi tên là gì?"
"Già Lâu La."
"Ta hỏi tên thật!"
"Thích khách, vô danh."
Hai người đồng thời vung đao, không khí bỗng như đông cứng, ngay cả tiếng gió cũng chậm hẳn, âm thanh bén nhọn kéo dài đăng đẵng gào thét xuyên qua bên tai. Phong tuyết bay lượn xoay tròn giữa không trung, Tư Đồ Cẩn rõ ràng nhìn thấy tên thích khách ép tới gần hắn, dưới mặt nạ là hốc mắt đen ngòm chiếu ra vẻ vắng lặng vô tình, tựa như vạn năm băng tuyết.
Đây là một thích khách như thế nào? Tựa một thanh sắt thép vô tính, sự tồn tại của hắn, chỉ để giết người.
Tư Đồ Cẩn thu đao sau cùi chỏ, đó là sát thuật hắn thường dùng, địch nhân sẽ không thể nhìn thấy góc độ hắn xuất đao, cũng không tránh kịp một đao tuyệt mệnh. Bọn họ giống như hai con diều hâu hung mãnh lao thẳng lên bầu trời, ống tay áo đen thẫm tựa như đôi cánh. Leng keng một tiếng, đó là âm thanh lưỡi đao trượt ra khỏi vỏ. Ánh sáng kim loại lạnh lẽo phút chốc thoáng hiện lúc hai người giao nhau, giống như kẽ nứt hiện ra giữa hư không. Ngay sau đó, bọn họ tách ra, lưng đối lưng đứng giữa phong tuyết.
Yên tĩnh.
Âm thanh máu nhỏ tách tách chậm chạp vang lên, Tư Đồ Cẩn cúi đầu xuống, trên mặt tuyết có vết máu đỏ thẫm. Hắn hậu tri hậu giác cảm thấy bên hông đau đớn, máu tươi ấm áp tí tách tràn ra. Vừa từ vết thương chảy xuống, liền nhanh chóng bị không khí bên ngoài làm lạnh, kết thành tầng sương đỏ mong mỏng.
Quá nhanh rồi, hắn cảm thấy kinh khủng, tốc độ xuất đao nhanh như vậy, ngay cả Hạ Hầu Bái cũng cam bái hạ phong! Thích khách này nói không sai, y một chiêu là có thể giết hắn, bởi vì hắn căn bản không kịp vung đao.
Bây giờ hắn phải chết rồi, bên eo hắn bị cắt rách một đường rất dài, hắn sẽ rất nhanh bởi vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
"Mau về nhà thôi." Thích khách bỗng nhiên cất tiếng.
Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu lên, thích khách xoay người lại nhìn hắn, vươn tay phải ra, tựa hồ thu lại sợ khiên cơ ty, ánh sáng lưu chuyển trong không khí, khiên cơ ty toàn bộ thu vào lòng bàn tay y.
"Trên văn thư ta nhận được có viết ngươi còn có một thê tử, một nữ hài tử."
Tư Đồ Cẩn thở gấp, "Họ không có liên quan gì tới Đông Hán."
"Ta biết." Thích khách nói, "Hôm nay rất lạnh, máu ngươi sẽ chảy chậm một chút. Từ nơi này đến nhà ngươi cần đi hai trăm bảy mươi tám bước, ngươi đi mau một chút, có thể về đến nhà trước khi máu chảy hết. Nhưng cũng không nên đi quá nhanh, như vậy máu cũng chảy nhanh hơn."
"Ngươi..." Tư Đồ Cẩn lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Đây là sự từ bi của thích khách sao?"
Tiếng thích khách rất nhẹ, "Ta thật ra không muốn giết ngươi, nhưng ta không có cách nào, ta chẳng qua là một cây đao. Mau về nhà đi, ít nhất, có thể cùng nàng từ giã. Ta một mực rất hối hận, lúc rời đi không thể cùng đệ đệ ta nói lời từ biệt. Ta hy vọng, ngươi sẽ không phải hối hận."
Tư Đồ Cẩn khó khăn đỡ nhạn linh đao, lảo đảo từng bước một hướng về nhà. Tên thích khách vô danh kia đứng lẳng lặng sau lưng hắn, bóng người màu đen tan rã giữa phong tuyết, từ từ mất đi dấu vết.
Tư Đồ Cẩn dần không cảm giác được đau đớn bên hông nữa, không biết bởi vì thời tiết quá lạnh, hay bởi vì máu chảy quá nhiều. Hắn chỉ hy vọng mình có thể chống đỡ thêm nhiều hơn một chút, đi được xa thêm một chút. Hắn nghe tiếng mình thở nặng nề, giống như cái lò bễ cũ nát, mỗi một lần đều như vắt kiệt sức lực. Không biết đi bao lâu, hắn rốt cuộc thấy bờ rào nhà mình, hắn đỡ tường rào đến cửa, thở hổn hển mấy cái, đẩy cửa ra, vào sân, lại từng bước một đi về phía phòng nghỉ, giọt máu nhỏ xuống tuyết, bị bông tuyết chôn vùi.
Trong phòng đốt lò sưởi, phát ra tiếng cháy lách tách. Hắn nghe hơi thở đều đều của Minh Nguyệt cùng Ngọc Tỷ Nhi, một tiếng lại một tiếng, rất an tường. Hắn mới an tâm, thích khách Già Lam không động đến họ. Hắn nhẹ nhàng đi tới, kéo tấm màn giường màu xanh da trời, Ngọc Tỷ Nhi ngủ ở bên trong, Minh Nguyệt ôm nó, hơi cuộn tròn người.
Hắn đưa tay ra chạm một cái lên mặt Ngọc Tỷ Nhi, lại lảo đảo tới bên Minh Nguyệt, nhẹ giọng kêu nàng: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt!"
Minh Nguyệt mông lung mở mắt ra, nghiêng người sang, nhìn thấy Tư Đồ Cẩn trước mắt, tựa hồ có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Gương mặt nàng tái nhợt, trong ánh sáng mờ tối, Tư Đồ Cẩn loáng thoáng nhìn thấy vệt nước mắt. Nàng nhất định rất nhớ hắn, muốn hắn về nhà.
"Thật xin lỗi, muộn như vậy mới trở về." Tư Đồ Cẩn chạm lên mặt nàng, tay quá lạnh, Minh Nguyệt run một cái, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn.
"Không muộn, trở lại là tốt rồi." Minh Nguyệt đem tay hắn ủ ấm trong ngực mình, "Trở lại là tốt rồi."
"Ta mua cho nàng một cây trâm, nàng xem có thích hay không." Tư Đồ Cẩn lấy trong ngực một hộp gỗ, đưa cho Minh Nguyệt xem.
Minh Nguyệt giận nói: "Đã là phu thê, hao phí số tiền này làm gì? Bổng lộc chàng lại không có bao nhiêu. Được rồi, mau đi thay quần áo, ngủ sớm một chút. Sáng mai chàng lại phải đi làm, mau tận dụng thời gian ngủ mấy canh giờ."
"Ta muốn ôm nàng một lát." Giọng Tư Đồ Cẩn khàn khàn.
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ không nỡ, da nàng thật ra có chút vàng vọt, công việc nhà vất vả khiến nàng trở nên tiều tụy, ánh mắt cũng bởi vì khóc trước khi ngủ mà phát sưng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng thật đẹp, ai cũng không sánh bằng nàng. Ánh mắt hắn phác họa dọc theo gương mặt Minh Nguyệt, mỗi một tấc cũng nhìn thật kĩ, dường như muốn vĩnh viễn ghi dấu ấn đến tận đáy lòng, kiếp sau đầu thai cũng không quên.
Minh Nguyệt quở trách nhìn hắn một cái, thở dài, cuối cùng vẫn nghe theo hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Người đã lớn đến thế, có lúc lại vẫn như đứa trẻ con. Hắn mới vừa từ bên ngoài trở lại, ôm trong lòng rất lạnh, Minh Nguyệt đem hắn ghì thật chặt, hy vọng hắn nhanh ấm áp lại.
"Ngày hôm qua thật xin lỗi, ta không nên ồn ào với nàng." Tư Đồ Cẩn nhẹ giọng nói.
Minh Nguyệt vùi đầu trong ngực hắn, thanh âm buồn buồn : "Không phải chàng sai, là ta không đúng. Hơn nữa, chàng đâu có ồn ào với ta, mỗi lần đều là ta khi dễ chàng."
"Minh Nguyệt, ta thật sự thích nàng, vẫn chỉ luôn thích nàng." Tư Đồ Cẩn quyến luyến hít hương thơm trên người Minh Nguyệt, thân thể nàng luôn có một mùi riêng, giống như mùi hoa gì đó, ngửi rất thoải mái.
"Được rồi, ta biết rồi." Minh Nguyệt bật cười lên, "Chàng hôm nay làm sao? Cây sắt lại biết nở hoa? Nói, có phải hay không đã làm chuyện gì có lỗi với ta, giờ đến xin tha?"
Tư Đồ Cẩn lắc đầu một cái, "Ta không đi làm nữa, ta ở nhà bồi nàng, có được hay không?"
" Được a, ta đã nói với chàng từ sớm, Đông Hán mệt mỏi như vậy, chàng mỗi ngày đi sớm về trễ, một chút cũng không đáng giá. Thật ra thì chúng ta mấy năm nay tiết kiệm được ít tiền, có thể tự mở quán buôn bán gì đó. Chúng ta có thể mở một y quán, ta làm đại phu, chàng làm tiểu nhị cho ta. Chàng không làm cho Đông Hán nữa, vậy chúng ta đi Kim Lăng có được hay không, nơi đó nghe nói rất đẹp, mùa xuân có hải đường Tây phủ, mùa hạ có hồng liên, đến mùa thu còn có rất nhiều rất nhiều phong diệp. Đợi mấy ngày nữa chàng đi thưa chuyện với đốc chủ, nếu hắn không đáp ứng, ta đi tìm hắn nói."
" Được, đều nghe nàng."
Tư Đồ Cẩn đột nhiên cảm thấy quá mỏi mệt, mí mắt nặng nề, không mở nổi nửa. Hắn dựa lưng trụ giường, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào, chấn song đem nó chia thành từng khối ánh sáng nhỏ. Bóng dáng cành cây khô ngoài cửa sổ thưa thớt in lên, tựa như nét mực trên một bức họa. Tư Đồ Cẩn không động nữa, Minh Nguyệt muốn giúp hắn cởi y phục lên giường ngủ. Trong lúc tay vô tình chạm lên tay hắn, lạnh lẽo vô ngần, giống như một khối băng. Nàng cảm thấy kỳ quái, vào nhà lâu như vậy, tại sao vẫn chưa ấm trở lại ?
Nàng nâng tay Tư Đồ Cẩn lên, muốn thổi vào mấy hơi, nhưng lại phát hiện trên đó đều là vết máu đã khô khốc. Trong đầu như nổ vang một tiếng, toàn thân chớp mắt đông cứng lại. Minh Nguyệt chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu lên gương mặt Tư Đồ Cẩn bởi vì mất máu mà nhợt nhạt, phủ cho hắn một tầng mờ ảo sáng bóng, nhìn như một khối ngọc thạch.
Nàng hậu tri hậu giác như hiểu ra điều gì, nước mắt tràn ra.
"A Cẩn ——!"
————
Thích khách đi vào một con hẻm, y phục ngày thường của hắn gấp gọn dấu trong một cái xẻng hót rác của nhà người khác, hắn nhìn bốn bề, tìm được xiêm áo của mình, để cây đao xuống một bên, cởi bỏ hắc y, thay một chiếc áo bông màu xám tro.
Có một người từ bóng tối đi ra, nhặt lấy đao hắn, thân đao khẽ đẩy ra khỏi vỏ, hai chữ "Sát Na" giọi vào ánh trăng.
"Trì Yếm, ngươi không nên để hắn đi."
Trì Yếm không thèm để ý người kia, xoay người liền biến mất.
"Đừng tưởng rằng ngươi là Già Lâu La, thi có thể vi phạm quy củ Già Lam. Giết người lấy đầu, ngươi phải lấy đầu của hắn xuống." Tiếng nam nhân âm u, "Thân là trợ thủ của ngươi, ta sẽ đem hết thảy nói cho Diêm La ."
"Tùy ngươi."
"Trì Yếm, ta ghét nhất chính là cái dáng vẻ không để ai trong mắt của ngươi. Đừng quên, người cũng chỉ như chúng ta, cũng là người phải sống dựa vào Cực Lạc quả. Không, ngươi so với chúng ta còn thấp hơn một bậc, ngay cả 'Sát na' ngươi cũng phải nộp lên. Thích khách không có đao, không khác nào mặc cho người ta ức hiếp." Tiếng nam nhân vang lên sau lưng, càng ngày càng xa, "Nhớ, khi nào thực hiện giao dịch đến tiêm thuốc chỗ kênh Môn Đầu lấy đao, ta bây giờ làm tiểu nhị ở đó."
Trì Yếm vừa trở lại Vân Tiên lầu, liền nghe thấy âm thanh nam nam nữ nữ cười đùa trong vườn, vừa giả dối vừa ngọt ngào. Mắt hắn nhìn thẳng phía trước, đi một lèo về hậu viện, múc nước trong ang rửa tay, mới vừa giết người dính vào máu, phải nhanh rửa cho sạch. Rửa tay xong hắn về phòng chứa củi, trong phòng không có đèn, cũng không có bếp sưởi, bóng tối cùng hơi lạnh âm độc áp lên người, hắn đứng một hồi, lấy bọc quần áo từ dưới gầm giường ra một phong thư bị chuột gặm một nửa.
Đó là di thư Hạ Hầu Bái để lại cho Tiểu Liễm, lúc trở lại từ Sóc Bắc, hắn tìm đươc trong căn nhà trúc. Công phu viết chữ của Hạ Hầu Bái rất kém, đọc cũng tốn sức. Hắn nghiên cứu ba ngày mới hiểu hết ý của Hạ Hầu Bái. Hạ Hầu Bái dặn Tiểu Liễm đi tìm một người gọi là "Tiểu thiếu gia " , nàng nói nàng giữ cho hắn một đường sinh cơ ở nơi đó, còn mua một gian nhà ba gian trong kinh cho hắn dùng để cưới vợ.
Trì Yếm đi hỏi thăm khắp nơi, nghe ngóng những căn nhà ba gian trong kinh thành. Nhưng mỗi nhà đều có một tiểu thiếu gia, hắn theo dõi tất cả tiểu thiếu gia, không phát hiện bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Tiểu Liễm.
Có lẽ "Tiểu thiếu gia" chỉ là một danh hiệu đi, giống như "Già Lâu La" vậy. Trì Yếm ôm đầu gối ngồi ngẩn người trong bóng tối, ánh mắt trở nên trống rỗng.
"Hạ Hầu! Muốn chết sao! Giờ ngươi còn lười biếng trong phòng!" Tiếng tú bà vang lên ngoài cửa.
Trì Yếm tỉnh hồn, vội đem di thư giấu đi, ra ngoài cửa giặt quần áo.
Tú bà lải nhải sau lưng hắn: "Ai da, lúc trước thấy ngươi biết điều mới cho ngươi việc làm! Không nghĩ tới cả ngày lười biếng, xiêm áo để ba ngày rồi, ngươi tại sao còn chưa giặt xong! Cái tên đến trước ngươi, cũng là Hạ Hầu, người ta một ngày giặt hẳn ba chậu, ngươi thì sao, ngươi một chậu giặt ba ngày! Không trách người ta có thể bay lên chỗ phượng hoàng, ngươi lại chỉ có thể lăn lộn ở đây." Vừa nói vừa lườm hắn một cái, "Ta nói cho ngươi, hôm nay không giặt xong chớ đi ngủ! Mệt chết bà rồi, đối phó đám nam nhân kia xong, còn phải qua xử lý ngươi!"
Trì Yếm yên lặng rót nước vào chậu lớn, chậu kia lớn đến mức có thể nhét vừa một nam nhân trưởng thành, bên trong chứa đầy xiêm áo các cô nương trong lầu, chất đống như núi. Ngày hôm qua mấy tên côn đồ giữ cửa nói giặt quần áo quá mệt, muốn hắn hỗ trợ một chút, cũng đem y phục bọn họ ném vào. Xiêm áo quá nhiều, ban ngày hắn phải đi tìm đệ đệ, buổi tối lại đi giết người, sáng sớm còn phải gánh nước tắm cho A Sồ, quả thực không còn thời gian.
Có điều hắn cũng không nói gì, buồn bực vò quần áo trên nền đất. Tú bà dùng khăn ấn lên trán hắn, "Nếu không phải thấy ngươi biết điều, ta đã không giữ ngươi lại rồi!"
Nói xong nàng liền đi, để lại một mình Trì Yếm trong đống quần áo. Trì Yếm giặt từng cái từng cái, màn đêm tối tăm, ánh trăng không đủ sáng, có nhiều vết bẩn hắn nhìn không rõ. Giặt nửa ngày, xiêm áo trong chậu chất lên núi lớn núi nhỏ. Không biết gã nô bộc trước kia làm sao mà một ngày giặt được ba chậu, đại khái là bởi vì hắn đần độn đi. Trì Yếm cau mày, lại tiếp tục vò.
"Hạ Hầu! Muội ngươi tới tìm ngươi!" Tiếng A Sồ vang lên sau lưng, Trì Yếm nghi ngờ quay đầu lại.
A Sồ dắt một cô bé đi qua thùy hoa môn tiến về phía hắn, trong tay cô bé kia cầm một chiếc diều lớn hình con cọp, đang cười với hắn.
Bách Lý Diên hô một tiếng: "Ca!"
"Hạ Hầu, ngươi không phải nói vào kinh tìm đệ đệ sao, tại sao lại đổi thành muội muội rồi?"
"Ca ta đầu óc đần độn, suốt ngày nói sai." Bách Lý Diên đi tới bên cạnh Trì Yếm, đưa diều cho hắn nhìn, "Ca, có một tên khốn kiếp làm hỏng diều huynh làm cho ta. Xem ta thông minh hay không, ta tìm được một cái lỗ chuồng chó, liền chui ra ngoài tìm huynh chơi, huynh chữa giúp ta đi."
Trì Yếm không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn vết rách trên diều.
A Sồ ngồi xuống trước mặt Bách Lý Diên, tiểu cô nương dung mạo thật đẹp, gương mặt sạch sẽ, con ngươi vừa to lại đen láy, A Sồ càng nhìn càng thích, cảm thấy nàng cực kỳ giống mình khi còn bé , vì vậy móc một bọc kẹo trong lồng ngực ra đặt vào bàn tay nàng, cười nói: "Cho ngươi kẹo này."
"Cám ơn tỷ tỷ xinh đẹp." Bách Lý Diên cúi đầu nhìn kẹo trong hà bao, để lâu trong ngực nữ nhân, toát ra một cỗ mùi thơm, Bách Lý Diên chun mũi, trong lòng có chút chán ghét, muốn vứt bỏ.
"Ai dô, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, ngọt chết ta rồi!" A Sồ cười rất vui vẻ, "Tỷ chỉ thích người khác khen mình đẹp! Tới, thơm một cái!"
Bách Lý Diên rõ ràng sửng sốt một chút.
A Sồ không đợi nàng kịp phản ứng, đã chụt một cái lên mặt nàng, cười hì hì nói: "Thật là thơm!" A Sồ vỗ vỗ quần đứng lên, "Được rồi, tỷ về ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm một chút. Nhớ không nên chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm. Nếu ngươi chạy loạn, bị ma ma thấy, sẽ bị bắt đấy."
Bách Lý Diên vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, "Ồ" một tiếng, không biết có để trong lòng hay không.
"Ta lại có thể bị hôn." Bách Lý Diên lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Trì Yếm , nói, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Đang giặt quần áo."
Bách Lý Diên cúi đầu xuống, nhìn trong chậu lớn xiêm áo gì cũng có, áo ngoài, quần lụa, hãn sam của nam nhân, vớ, yếm của nữ nhân, vải quấn eo, còn có rất nhiều hãn cân tử nhìn không rõ của nam hay nữ.
Sắc mặt Bách Lý Diên trở nên u ám, "Ngươi chưa từng giặt xiêm áo của ta chứ."
"Chưa từng."
Bách Lý Diên yên tâm, "Vậy thì tốt."
A Sồ đã đi xa, tiếng ồn ào ở Vân Tiên lầu dần dần nhỏ, đại khái các khách nhân đều đã mệt mỏi, đã ôm đào kép và quan nhi về phòng ngủ. Tiểu viện yên tĩnh chỉ còn hai người Trì Yếm cùng Bách Lý Diên , trong sân đều là cây khô, cành chĩa ra chiếu bóng nặng nề xuống đất.
Chuông gió bỗng nhiên vang lên, tiếng lanh canh trong không khí, có vô số
"Không ai cả, Già Lam muốn ngươi chết."
"Như vậy sao? Thì ra ta có sức nặng đến vậy." Tiếng Tư Đồ Cẩn trầm thấp, "Già Lam muốn mạng ta, tức là công khai đối nghịch cùng Đông Hán sao?"
"Không biết. Mọi chuyện không hỏi, giết người vô cấm kị. Ta chẳng qua là một cây đao, chỉ biết giết người."
"Một cây đao..." Tư Đồ Cẩn nhàn nhạt cười, "Ngươi giống Hạ Hầu Liễm, là dùng thuật sát cơ ti leo lên vị trí Già Lâu La sao?"
"Không phải, ta dùng đao thuật." Già Lâu La đáp, "Ta xuất đao, một chiêu là có thể giết chết ngươi."
"Ồ? Ta từng so đao với Hạ Hầu Bái, đó là người có đao thuật hung hãn nhất ta từng gặp. Ngươi so với nàng, ai mạnh hơn?"
Tư Đồ Cẩn điều chỉnh hô hấp, từ từ tiến gần tới phía thích khách, thích khách cũng di chuyển. Hai người xoay chuyển một vòng giữa đường lớn, duy trì khoảng cách mười bước chân.
Thích khách trầm mặc lắc đầu.
"Ngươi tên là gì?"
"Già Lâu La."
"Ta hỏi tên thật!"
"Thích khách, vô danh."
Hai người đồng thời vung đao, không khí bỗng như đông cứng, ngay cả tiếng gió cũng chậm hẳn, âm thanh bén nhọn kéo dài đăng đẵng gào thét xuyên qua bên tai. Phong tuyết bay lượn xoay tròn giữa không trung, Tư Đồ Cẩn rõ ràng nhìn thấy tên thích khách ép tới gần hắn, dưới mặt nạ là hốc mắt đen ngòm chiếu ra vẻ vắng lặng vô tình, tựa như vạn năm băng tuyết.
Đây là một thích khách như thế nào? Tựa một thanh sắt thép vô tính, sự tồn tại của hắn, chỉ để giết người.
Tư Đồ Cẩn thu đao sau cùi chỏ, đó là sát thuật hắn thường dùng, địch nhân sẽ không thể nhìn thấy góc độ hắn xuất đao, cũng không tránh kịp một đao tuyệt mệnh. Bọn họ giống như hai con diều hâu hung mãnh lao thẳng lên bầu trời, ống tay áo đen thẫm tựa như đôi cánh. Leng keng một tiếng, đó là âm thanh lưỡi đao trượt ra khỏi vỏ. Ánh sáng kim loại lạnh lẽo phút chốc thoáng hiện lúc hai người giao nhau, giống như kẽ nứt hiện ra giữa hư không. Ngay sau đó, bọn họ tách ra, lưng đối lưng đứng giữa phong tuyết.
Yên tĩnh.
Âm thanh máu nhỏ tách tách chậm chạp vang lên, Tư Đồ Cẩn cúi đầu xuống, trên mặt tuyết có vết máu đỏ thẫm. Hắn hậu tri hậu giác cảm thấy bên hông đau đớn, máu tươi ấm áp tí tách tràn ra. Vừa từ vết thương chảy xuống, liền nhanh chóng bị không khí bên ngoài làm lạnh, kết thành tầng sương đỏ mong mỏng.
Quá nhanh rồi, hắn cảm thấy kinh khủng, tốc độ xuất đao nhanh như vậy, ngay cả Hạ Hầu Bái cũng cam bái hạ phong! Thích khách này nói không sai, y một chiêu là có thể giết hắn, bởi vì hắn căn bản không kịp vung đao.
Bây giờ hắn phải chết rồi, bên eo hắn bị cắt rách một đường rất dài, hắn sẽ rất nhanh bởi vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
"Mau về nhà thôi." Thích khách bỗng nhiên cất tiếng.
Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu lên, thích khách xoay người lại nhìn hắn, vươn tay phải ra, tựa hồ thu lại sợ khiên cơ ty, ánh sáng lưu chuyển trong không khí, khiên cơ ty toàn bộ thu vào lòng bàn tay y.
"Trên văn thư ta nhận được có viết ngươi còn có một thê tử, một nữ hài tử."
Tư Đồ Cẩn thở gấp, "Họ không có liên quan gì tới Đông Hán."
"Ta biết." Thích khách nói, "Hôm nay rất lạnh, máu ngươi sẽ chảy chậm một chút. Từ nơi này đến nhà ngươi cần đi hai trăm bảy mươi tám bước, ngươi đi mau một chút, có thể về đến nhà trước khi máu chảy hết. Nhưng cũng không nên đi quá nhanh, như vậy máu cũng chảy nhanh hơn."
"Ngươi..." Tư Đồ Cẩn lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Đây là sự từ bi của thích khách sao?"
Tiếng thích khách rất nhẹ, "Ta thật ra không muốn giết ngươi, nhưng ta không có cách nào, ta chẳng qua là một cây đao. Mau về nhà đi, ít nhất, có thể cùng nàng từ giã. Ta một mực rất hối hận, lúc rời đi không thể cùng đệ đệ ta nói lời từ biệt. Ta hy vọng, ngươi sẽ không phải hối hận."
Tư Đồ Cẩn khó khăn đỡ nhạn linh đao, lảo đảo từng bước một hướng về nhà. Tên thích khách vô danh kia đứng lẳng lặng sau lưng hắn, bóng người màu đen tan rã giữa phong tuyết, từ từ mất đi dấu vết.
Tư Đồ Cẩn dần không cảm giác được đau đớn bên hông nữa, không biết bởi vì thời tiết quá lạnh, hay bởi vì máu chảy quá nhiều. Hắn chỉ hy vọng mình có thể chống đỡ thêm nhiều hơn một chút, đi được xa thêm một chút. Hắn nghe tiếng mình thở nặng nề, giống như cái lò bễ cũ nát, mỗi một lần đều như vắt kiệt sức lực. Không biết đi bao lâu, hắn rốt cuộc thấy bờ rào nhà mình, hắn đỡ tường rào đến cửa, thở hổn hển mấy cái, đẩy cửa ra, vào sân, lại từng bước một đi về phía phòng nghỉ, giọt máu nhỏ xuống tuyết, bị bông tuyết chôn vùi.
Trong phòng đốt lò sưởi, phát ra tiếng cháy lách tách. Hắn nghe hơi thở đều đều của Minh Nguyệt cùng Ngọc Tỷ Nhi, một tiếng lại một tiếng, rất an tường. Hắn mới an tâm, thích khách Già Lam không động đến họ. Hắn nhẹ nhàng đi tới, kéo tấm màn giường màu xanh da trời, Ngọc Tỷ Nhi ngủ ở bên trong, Minh Nguyệt ôm nó, hơi cuộn tròn người.
Hắn đưa tay ra chạm một cái lên mặt Ngọc Tỷ Nhi, lại lảo đảo tới bên Minh Nguyệt, nhẹ giọng kêu nàng: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt!"
Minh Nguyệt mông lung mở mắt ra, nghiêng người sang, nhìn thấy Tư Đồ Cẩn trước mắt, tựa hồ có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Gương mặt nàng tái nhợt, trong ánh sáng mờ tối, Tư Đồ Cẩn loáng thoáng nhìn thấy vệt nước mắt. Nàng nhất định rất nhớ hắn, muốn hắn về nhà.
"Thật xin lỗi, muộn như vậy mới trở về." Tư Đồ Cẩn chạm lên mặt nàng, tay quá lạnh, Minh Nguyệt run một cái, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn.
"Không muộn, trở lại là tốt rồi." Minh Nguyệt đem tay hắn ủ ấm trong ngực mình, "Trở lại là tốt rồi."
"Ta mua cho nàng một cây trâm, nàng xem có thích hay không." Tư Đồ Cẩn lấy trong ngực một hộp gỗ, đưa cho Minh Nguyệt xem.
Minh Nguyệt giận nói: "Đã là phu thê, hao phí số tiền này làm gì? Bổng lộc chàng lại không có bao nhiêu. Được rồi, mau đi thay quần áo, ngủ sớm một chút. Sáng mai chàng lại phải đi làm, mau tận dụng thời gian ngủ mấy canh giờ."
"Ta muốn ôm nàng một lát." Giọng Tư Đồ Cẩn khàn khàn.
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ không nỡ, da nàng thật ra có chút vàng vọt, công việc nhà vất vả khiến nàng trở nên tiều tụy, ánh mắt cũng bởi vì khóc trước khi ngủ mà phát sưng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng thật đẹp, ai cũng không sánh bằng nàng. Ánh mắt hắn phác họa dọc theo gương mặt Minh Nguyệt, mỗi một tấc cũng nhìn thật kĩ, dường như muốn vĩnh viễn ghi dấu ấn đến tận đáy lòng, kiếp sau đầu thai cũng không quên.
Minh Nguyệt quở trách nhìn hắn một cái, thở dài, cuối cùng vẫn nghe theo hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Người đã lớn đến thế, có lúc lại vẫn như đứa trẻ con. Hắn mới vừa từ bên ngoài trở lại, ôm trong lòng rất lạnh, Minh Nguyệt đem hắn ghì thật chặt, hy vọng hắn nhanh ấm áp lại.
"Ngày hôm qua thật xin lỗi, ta không nên ồn ào với nàng." Tư Đồ Cẩn nhẹ giọng nói.
Minh Nguyệt vùi đầu trong ngực hắn, thanh âm buồn buồn : "Không phải chàng sai, là ta không đúng. Hơn nữa, chàng đâu có ồn ào với ta, mỗi lần đều là ta khi dễ chàng."
"Minh Nguyệt, ta thật sự thích nàng, vẫn chỉ luôn thích nàng." Tư Đồ Cẩn quyến luyến hít hương thơm trên người Minh Nguyệt, thân thể nàng luôn có một mùi riêng, giống như mùi hoa gì đó, ngửi rất thoải mái.
"Được rồi, ta biết rồi." Minh Nguyệt bật cười lên, "Chàng hôm nay làm sao? Cây sắt lại biết nở hoa? Nói, có phải hay không đã làm chuyện gì có lỗi với ta, giờ đến xin tha?"
Tư Đồ Cẩn lắc đầu một cái, "Ta không đi làm nữa, ta ở nhà bồi nàng, có được hay không?"
" Được a, ta đã nói với chàng từ sớm, Đông Hán mệt mỏi như vậy, chàng mỗi ngày đi sớm về trễ, một chút cũng không đáng giá. Thật ra thì chúng ta mấy năm nay tiết kiệm được ít tiền, có thể tự mở quán buôn bán gì đó. Chúng ta có thể mở một y quán, ta làm đại phu, chàng làm tiểu nhị cho ta. Chàng không làm cho Đông Hán nữa, vậy chúng ta đi Kim Lăng có được hay không, nơi đó nghe nói rất đẹp, mùa xuân có hải đường Tây phủ, mùa hạ có hồng liên, đến mùa thu còn có rất nhiều rất nhiều phong diệp. Đợi mấy ngày nữa chàng đi thưa chuyện với đốc chủ, nếu hắn không đáp ứng, ta đi tìm hắn nói."
" Được, đều nghe nàng."
Tư Đồ Cẩn đột nhiên cảm thấy quá mỏi mệt, mí mắt nặng nề, không mở nổi nửa. Hắn dựa lưng trụ giường, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào, chấn song đem nó chia thành từng khối ánh sáng nhỏ. Bóng dáng cành cây khô ngoài cửa sổ thưa thớt in lên, tựa như nét mực trên một bức họa. Tư Đồ Cẩn không động nữa, Minh Nguyệt muốn giúp hắn cởi y phục lên giường ngủ. Trong lúc tay vô tình chạm lên tay hắn, lạnh lẽo vô ngần, giống như một khối băng. Nàng cảm thấy kỳ quái, vào nhà lâu như vậy, tại sao vẫn chưa ấm trở lại ?
Nàng nâng tay Tư Đồ Cẩn lên, muốn thổi vào mấy hơi, nhưng lại phát hiện trên đó đều là vết máu đã khô khốc. Trong đầu như nổ vang một tiếng, toàn thân chớp mắt đông cứng lại. Minh Nguyệt chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu lên gương mặt Tư Đồ Cẩn bởi vì mất máu mà nhợt nhạt, phủ cho hắn một tầng mờ ảo sáng bóng, nhìn như một khối ngọc thạch.
Nàng hậu tri hậu giác như hiểu ra điều gì, nước mắt tràn ra.
"A Cẩn ——!"
————
Thích khách đi vào một con hẻm, y phục ngày thường của hắn gấp gọn dấu trong một cái xẻng hót rác của nhà người khác, hắn nhìn bốn bề, tìm được xiêm áo của mình, để cây đao xuống một bên, cởi bỏ hắc y, thay một chiếc áo bông màu xám tro.
Có một người từ bóng tối đi ra, nhặt lấy đao hắn, thân đao khẽ đẩy ra khỏi vỏ, hai chữ "Sát Na" giọi vào ánh trăng.
"Trì Yếm, ngươi không nên để hắn đi."
Trì Yếm không thèm để ý người kia, xoay người liền biến mất.
"Đừng tưởng rằng ngươi là Già Lâu La, thi có thể vi phạm quy củ Già Lam. Giết người lấy đầu, ngươi phải lấy đầu của hắn xuống." Tiếng nam nhân âm u, "Thân là trợ thủ của ngươi, ta sẽ đem hết thảy nói cho Diêm La ."
"Tùy ngươi."
"Trì Yếm, ta ghét nhất chính là cái dáng vẻ không để ai trong mắt của ngươi. Đừng quên, người cũng chỉ như chúng ta, cũng là người phải sống dựa vào Cực Lạc quả. Không, ngươi so với chúng ta còn thấp hơn một bậc, ngay cả 'Sát na' ngươi cũng phải nộp lên. Thích khách không có đao, không khác nào mặc cho người ta ức hiếp." Tiếng nam nhân vang lên sau lưng, càng ngày càng xa, "Nhớ, khi nào thực hiện giao dịch đến tiêm thuốc chỗ kênh Môn Đầu lấy đao, ta bây giờ làm tiểu nhị ở đó."
Trì Yếm vừa trở lại Vân Tiên lầu, liền nghe thấy âm thanh nam nam nữ nữ cười đùa trong vườn, vừa giả dối vừa ngọt ngào. Mắt hắn nhìn thẳng phía trước, đi một lèo về hậu viện, múc nước trong ang rửa tay, mới vừa giết người dính vào máu, phải nhanh rửa cho sạch. Rửa tay xong hắn về phòng chứa củi, trong phòng không có đèn, cũng không có bếp sưởi, bóng tối cùng hơi lạnh âm độc áp lên người, hắn đứng một hồi, lấy bọc quần áo từ dưới gầm giường ra một phong thư bị chuột gặm một nửa.
Đó là di thư Hạ Hầu Bái để lại cho Tiểu Liễm, lúc trở lại từ Sóc Bắc, hắn tìm đươc trong căn nhà trúc. Công phu viết chữ của Hạ Hầu Bái rất kém, đọc cũng tốn sức. Hắn nghiên cứu ba ngày mới hiểu hết ý của Hạ Hầu Bái. Hạ Hầu Bái dặn Tiểu Liễm đi tìm một người gọi là "Tiểu thiếu gia " , nàng nói nàng giữ cho hắn một đường sinh cơ ở nơi đó, còn mua một gian nhà ba gian trong kinh cho hắn dùng để cưới vợ.
Trì Yếm đi hỏi thăm khắp nơi, nghe ngóng những căn nhà ba gian trong kinh thành. Nhưng mỗi nhà đều có một tiểu thiếu gia, hắn theo dõi tất cả tiểu thiếu gia, không phát hiện bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Tiểu Liễm.
Có lẽ "Tiểu thiếu gia" chỉ là một danh hiệu đi, giống như "Già Lâu La" vậy. Trì Yếm ôm đầu gối ngồi ngẩn người trong bóng tối, ánh mắt trở nên trống rỗng.
"Hạ Hầu! Muốn chết sao! Giờ ngươi còn lười biếng trong phòng!" Tiếng tú bà vang lên ngoài cửa.
Trì Yếm tỉnh hồn, vội đem di thư giấu đi, ra ngoài cửa giặt quần áo.
Tú bà lải nhải sau lưng hắn: "Ai da, lúc trước thấy ngươi biết điều mới cho ngươi việc làm! Không nghĩ tới cả ngày lười biếng, xiêm áo để ba ngày rồi, ngươi tại sao còn chưa giặt xong! Cái tên đến trước ngươi, cũng là Hạ Hầu, người ta một ngày giặt hẳn ba chậu, ngươi thì sao, ngươi một chậu giặt ba ngày! Không trách người ta có thể bay lên chỗ phượng hoàng, ngươi lại chỉ có thể lăn lộn ở đây." Vừa nói vừa lườm hắn một cái, "Ta nói cho ngươi, hôm nay không giặt xong chớ đi ngủ! Mệt chết bà rồi, đối phó đám nam nhân kia xong, còn phải qua xử lý ngươi!"
Trì Yếm yên lặng rót nước vào chậu lớn, chậu kia lớn đến mức có thể nhét vừa một nam nhân trưởng thành, bên trong chứa đầy xiêm áo các cô nương trong lầu, chất đống như núi. Ngày hôm qua mấy tên côn đồ giữ cửa nói giặt quần áo quá mệt, muốn hắn hỗ trợ một chút, cũng đem y phục bọn họ ném vào. Xiêm áo quá nhiều, ban ngày hắn phải đi tìm đệ đệ, buổi tối lại đi giết người, sáng sớm còn phải gánh nước tắm cho A Sồ, quả thực không còn thời gian.
Có điều hắn cũng không nói gì, buồn bực vò quần áo trên nền đất. Tú bà dùng khăn ấn lên trán hắn, "Nếu không phải thấy ngươi biết điều, ta đã không giữ ngươi lại rồi!"
Nói xong nàng liền đi, để lại một mình Trì Yếm trong đống quần áo. Trì Yếm giặt từng cái từng cái, màn đêm tối tăm, ánh trăng không đủ sáng, có nhiều vết bẩn hắn nhìn không rõ. Giặt nửa ngày, xiêm áo trong chậu chất lên núi lớn núi nhỏ. Không biết gã nô bộc trước kia làm sao mà một ngày giặt được ba chậu, đại khái là bởi vì hắn đần độn đi. Trì Yếm cau mày, lại tiếp tục vò.
"Hạ Hầu! Muội ngươi tới tìm ngươi!" Tiếng A Sồ vang lên sau lưng, Trì Yếm nghi ngờ quay đầu lại.
A Sồ dắt một cô bé đi qua thùy hoa môn tiến về phía hắn, trong tay cô bé kia cầm một chiếc diều lớn hình con cọp, đang cười với hắn.
Bách Lý Diên hô một tiếng: "Ca!"
"Hạ Hầu, ngươi không phải nói vào kinh tìm đệ đệ sao, tại sao lại đổi thành muội muội rồi?"
"Ca ta đầu óc đần độn, suốt ngày nói sai." Bách Lý Diên đi tới bên cạnh Trì Yếm, đưa diều cho hắn nhìn, "Ca, có một tên khốn kiếp làm hỏng diều huynh làm cho ta. Xem ta thông minh hay không, ta tìm được một cái lỗ chuồng chó, liền chui ra ngoài tìm huynh chơi, huynh chữa giúp ta đi."
Trì Yếm không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn vết rách trên diều.
A Sồ ngồi xuống trước mặt Bách Lý Diên, tiểu cô nương dung mạo thật đẹp, gương mặt sạch sẽ, con ngươi vừa to lại đen láy, A Sồ càng nhìn càng thích, cảm thấy nàng cực kỳ giống mình khi còn bé , vì vậy móc một bọc kẹo trong lồng ngực ra đặt vào bàn tay nàng, cười nói: "Cho ngươi kẹo này."
"Cám ơn tỷ tỷ xinh đẹp." Bách Lý Diên cúi đầu nhìn kẹo trong hà bao, để lâu trong ngực nữ nhân, toát ra một cỗ mùi thơm, Bách Lý Diên chun mũi, trong lòng có chút chán ghét, muốn vứt bỏ.
"Ai dô, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, ngọt chết ta rồi!" A Sồ cười rất vui vẻ, "Tỷ chỉ thích người khác khen mình đẹp! Tới, thơm một cái!"
Bách Lý Diên rõ ràng sửng sốt một chút.
A Sồ không đợi nàng kịp phản ứng, đã chụt một cái lên mặt nàng, cười hì hì nói: "Thật là thơm!" A Sồ vỗ vỗ quần đứng lên, "Được rồi, tỷ về ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm một chút. Nhớ không nên chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm. Nếu ngươi chạy loạn, bị ma ma thấy, sẽ bị bắt đấy."
Bách Lý Diên vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, "Ồ" một tiếng, không biết có để trong lòng hay không.
"Ta lại có thể bị hôn." Bách Lý Diên lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Trì Yếm , nói, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Đang giặt quần áo."
Bách Lý Diên cúi đầu xuống, nhìn trong chậu lớn xiêm áo gì cũng có, áo ngoài, quần lụa, hãn sam của nam nhân, vớ, yếm của nữ nhân, vải quấn eo, còn có rất nhiều hãn cân tử nhìn không rõ của nam hay nữ.
Sắc mặt Bách Lý Diên trở nên u ám, "Ngươi chưa từng giặt xiêm áo của ta chứ."
"Chưa từng."
Bách Lý Diên yên tâm, "Vậy thì tốt."
A Sồ đã đi xa, tiếng ồn ào ở Vân Tiên lầu dần dần nhỏ, đại khái các khách nhân đều đã mệt mỏi, đã ôm đào kép và quan nhi về phòng ngủ. Tiểu viện yên tĩnh chỉ còn hai người Trì Yếm cùng Bách Lý Diên , trong sân đều là cây khô, cành chĩa ra chiếu bóng nặng nề xuống đất.
Chuông gió bỗng nhiên vang lên, tiếng lanh canh trong không khí, có vô số
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất