Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 1
CHƯƠNG 1
Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan
Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan.
.
Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).
.
Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.
.
Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~
.
Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó!
.
Đỗ Trạch cũng đã từng là một fan não tàn hay nhiệt liệt tán dương nịnh bợ, chỉ hận không thể đem hết những lời ca ngợi có trong đầu mình chất đống trước mặt thần tượng, sùng kính không khác gì với thầy giáo. Đỗ Trạch cứ thế mà chìm nghỉm trong đám đông. Bạn fan Đỗ Trạch đó thứ nhất không có Weibo, thứ hai không dùng QQ, chỉ đúng giờ post bài giật tem trong trang đầu của truyện. Đỗ Trạch nhìn cái bình luận đáng thương ngắn ngủn có 25 từ mãi mới bói ra được mà thần tượng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái kia rồi lặng lẽ nội thương. Thế là trong cái khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch đã tỉnh ngộ. Nhờ cái chân lý nam không xấu nữ không thương, độc giả không chửi bới tác giả không nhìn thấy, Đỗ Trạch đã nhanh chóng chuyển chức thành công. Từ nay về sau, trên đời thiếu đi một fan não tàn, nhưng thêm vào một ngụy – Anti fan – Cực ngu, phát huy đến cùng cực đạo lý “Càng thương càng bôi đen”.
.
Giờ thì nói đến cái người bất hạnh bị Đỗ Trạch xui xẻo coi trọng kia: Nhất Diệp Tri Khâu. Thân là trạch nam thường trú ở trang ‘Chung điểm văn’, Đỗ Trạch đã tìm được thần tượng của mình tại đây: một tác giả YY văn không nổi cũng không chìm tên là Nhất Diệp Tri Khâu. Nghe nói tác giả họ Khâu, bút danh nói một cách văn vẻ thì là “Qua mỗi trang văn tôi viết để hiểu thêm về con người của tôi, ha ha.” Đây là câu trích nguyên lời tác giả. Trong truyền thuyết thì sau lưng mỗi cái “ha ha” đều có một đám thảo nê mã vui vẻ hí vang. Sáng tác YY văn ở ‘Chung điểm văn’ thì nhân vật chính nếu không có bàn tay vàng, không ngựa đực không hậu cung, không ám muội không cua đồng, không xưng bá địa cầu không thống trị vũ trụ… Dẹp đi, thế này mà là nhân vật chính hả? Đổi người lẹ! Gọi Long Ngạo Thiên lên sân khấu!(PS: nếu ai không biết “Long Ngạo Thiên” có thể qua Baidu XD)
.
Vì thế, có thể tưởng tượng văn của Nhất Diệp Tri Khâu… Rồi từ đó biết được con người của Nhất Diệp Tri Khâu…
.
Ha ha.
.
Trên thực tế, tuy nói văn của Nhất Diệp Tri Khâu bày ra cả đống bàn tay vàng, nhưng nó cũng không phải trống rỗng. Nó có logic, có mạch truyện, có phục bút, có ý chính. Chỗ thông minh nhất của hắn là đem những câu và bài lung tung đã có trên mạng thay đổi tên và phong cách viết rồi đăng lên lại. Tuy bản chất thì vẫn là nội dung đó nhưng lại có nét riêng biệt khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Đỗ Trạch lê lết ở ‘Chung điểm văn’ 4 năm, sau khi đọc được Nhất Thiên Vô Hạn Lưu của Nhất Diệp Tri Khâu, đột nhiên cảm thấy như đọc văn trời mà hoảng sợ. Từ đó về sau, trên đời thiếu đi một người qua đường Giáp, sau đó thì, mọi người tự hiểu.
.
Nhất Diệp Tri Khâu tuy không thể coi là nổi danh, nhưng dù gì cũng có được tác phẩm đạt 1000+, thoát khỏi danh hiệu trong suốt vô danh, bên dưới cũng có ít nhất 100 người đọc kêu than đòi ăn, mỗi ngày đều post bài giục chương mới rất đúng giờ. Hơn nữa Nhất Diệp Tri Khâu có một thói quen cực kỳ bất lương: một thời gian ngắn sau khi post chương mới, hắn mới hồi đáp cho những bình luận ở trang đầu, còn những bình luận bị dìm dưới đáy nước ấy hả, đó là cái gì, có thể ăn không _(:3″ ∠)_?
.
Vì thế tác giả vĩnh viễn sẽ không biết, có một độc giả nhìn bình luận của mình cứ liên tục bị dìm xuống, yên lặng chuyển thành anti-fan: mệt mỏi quá, không chịu nổi nữa rồi.
.
Đỗ Trạch không thể hiểu được tại sao mình lại chung tình với Nhất Diệp Tri Khâu như vậy, giống như những tác phẩm kia mỗi câu đều đâm trúng chỗ manh, mỗi tình tiết đều gãi trúng chỗ ngứa của cậu, khiến cậu muốn dừng cũng không được. Là một ngụy anti-fan, Đỗ Trạch tỏ vẻ phải anti có trình độ, làm fan có tiêu chuẩn. Mỗi chương truyện đều cho 4 điểm, nâng cao điểm truyện; mỗi lần chửi đều là 1 điểm, vừa có thể thể hiện thái độ soi mói lại không quá ảnh hưởng đến điểm truyện; sau khi soi mói chửi bới xong thì đổi ID đi bầu phiếu Bá Vương, coi như là phí tổn thất tinh thần để trấn an tâm hồn. Lòng cậu đau như cắt! Tên đại ngu Đỗ Trạch yên lặng phỉ nhổ chính mình, song ngày hôm sau lại tiếp tục điên cuồng đăng bình luận rồi đổi ID bầu phiếu Bá Vương.
.
Cho nên, lúc Nhất Diệp Tri Khâu đăng truyện mới, Đỗ Trạch cực kỳ hưng phấn hú lên một tiếng.
.
Trước đó, Nhất Diệp Tri Khâu đã viết được năm quyển, lúc quyển thứ năm viết được một nửa Đỗ Trạch mới biết đến Nhất Diệp Tri Khâu. Nói cách khác, truyện mới sẽ là tác phẩm đầu tiên Đỗ Trạch theo dõi từ đầu tới đuôi. Cái tâm tình chờ mong như nhìn con mình sắp sinh ra và lớn lên thật đúng là hưng phấn. Đỗ Trạch tỏ vẻ ai cũng không thể ngăn cản cậu yêu thương nó bằng cả sinh mệnh…
.
【Thuở sơ khai, Thần Sáng Thế đã nói với tám chủng tộc rằng: chỉ cần trả giá thứ quý trọng nhất của bản thân là có thể đổi được một tài năng thiên phú.
.
Thiên tộc trả khiêm tốn, lấy chữa trị;
.
Ma tộc trả nhân từ, lấy phá hoại;
.
Tinh Linh trả nhiệt tình, lấy thiện xạ;
.
Chu Nho trả bình tĩnh, lấy luyện rèn;
.
Long tộc trả kiềm chế, lấy kiên cường;
.
Vong Linh trả thiện lương, lấy bất tử;
.
Thú tộc trả lý trí, lấy cuồng chiến;
.
Nhân tộc trả bao dung, lấy học tập.
.
Khi một thiếu niên sở hữu tất cả huyết mạch xuất hiện, thời khắc ấy, truyền thuyết bắt đầu.
.
Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh các huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.
.
***
.
Nghề nghiệp viết sách, nhân phẩm tốt, cam đoan không không bỏ dở nửa chừng! Xin đón đọc ^^】
.
Đỗ Trạch đọc đi đọc lại văn án, tác phẩm mới nhất này của Nhất Diệp Tri Khâu tên là《Hỗn huyết》. Nhìn tên với văn án thì đại khái có thể biết được nội dung chính của truyện chủ yếu là về một thiếu niên lai giữa tám chủng tộc (bàn tay vàng), trong quá trình thăng cấp không ngừng thức tỉnh huyết mạch (mở chốt), cuối cùng trở thành vị thần tối cao thống trị dị giới đúng tiêu chuẩn YY văn của ‘Chung điểm’. Thật sự là… mẹ nó yêu chết đi được.
.
Đỗ Trạch đã sớm manh đến như đầu trâu thở phì phì, truyện này viết chọt rất trúng chỗ manh của cậu. Bởi là một tên coi nhân vật chính như trời, Đỗ Trạch luôn muốn hình tượng nhân vật chính phải càng xuất chúng càng tốt, cơ thể càng *** đãng càng tốt, kinh nghiệm càng nhiều càng tốt. Cho dù như vậy sẽ khiến nhân vật chính hoàn mỹ đến “giả tạo”, nhưng nhìn nhân vật chính ngược người ta mới thích chứ ~
.
Em trai, ok. Em gái đáng yêu, ok. Giả heo ăn hổ, ok. Thần mã thống nhất dị giới, cái này càng ok.
.
Đỗ Trạch mang theo lòng tôn kính mở《Hỗn huyết》ra, sau khi xem cập nhật, Đỗ Trạch nhìn cái dòng cuối cùng “Tác giả có điều muốn nói” mà phun máu. Không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ, tại sao chứ! Tiểu sinh rõ ràng đã cố ý chờ vài ngày mới bắt đầu đọc mà, ngao ngao ngao! Tác giả! Tác giả đâu!? Mẹ nó hai thằng em của tôi muốn tìm đối tượng cho nên tôi đi hỗ trợ là cái quỷ gì!? Tìm… Tìm đối tượng cái con khỉ! Cứ thông nhau đi là được mà! Vừa giải quyết hai tên cầm thú vừa cống hiến cho kế hoạch hóa gia đình!
.
Đỗ Trạch kiềm nén nhìn《Hỗn huyết》một lần nữa, máu trong cơ thể lại thêm sôi trào. Tình tiết truyện hiện giờ đã tới chỗ nhân vật chính dắt một đám em trai tương lai cùng với mấy người được đề cử vào hậu cung tham gia thử luyện thăng cấp ở trường học ma khí, yêu cầu vào trong một ngọn tháp bỏ hoang lấy sổ tay ma thuật về làm vật chứng. Vì có ánh sáng của nhân vật chính dẫn đường, cuộc thử luyện ở trình độ sơ cấp vốn an toàn không nguy hiểm lại xuất hiện cấm chú cấp. Vì thế ma pháp trận bị kích hoạt, mọi người đều bị nhốt lại, thần uy của nhân vật chính lập tức đại phát, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu em trai. Cuối cùng, nhân vật chính như đang ngắm cảnh không hề áp lực rời đi, thu hoạch được một đám em trai với một người đẹp, thêm cả một miếng kim loại. Ánh sáng YY chiếu qua, Đỗ Trạch lập tức nghĩ miếng kim loại kia chắc chắn là thần khí.
.
Độ vừa lòng đối với tính cách nhân vật chính là 4 sao, bàn tay vàng 5 sao, vẻ ngoài 5 trái tim (?), độ bất ngờ 4.5 sao, khí chất bá vương 5 sao, còn có cả cách mở chốt ngược người, xưng bá thế giới…
.
Đỗ Trạch manh đến lăn lộn, sau đó lại không cẩn thận nhìn thoáng qua cái dòng cuối cùng “Gần đây phải giúp hai thằng em tìm đối tượng, cuối tuần gặp lại, ha ha”… Ha ha, ha ha, a, a…
.
Một đám thảo nê mã với tốc độ ánh sáng đang gào thét phi qua trong đầu Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ngồi trước máy tính, màn hình phản chiếu qua mắt kính của cậu thành một mảng sáng trắng. Tên này trước giờ là chó đội lốt người, nếu chỉ đơn thuần nhìn mặt của Đỗ điếu ti* thì đều sẽ bị bề ngoài tinh anh xã hội lừa gạt. Đỗ Trạch nheo mắt, biểu tình căng thẳng như vậy lại tăng thêm chút xơ xác tiêu điều. Nếu tác giả cuối tuần không lên, thế thì…
.
* Điếu ti (吊丝), còn có cách nói khác là“屌丝” (điểu ti), ý chỉ những người thanh niên xuất thân nghèo hèn, không tiền tài không thế lực, hay tóm gọn là loại “thanh niên khổ bức”
.
Ha ha.
.
Bị nhốt trong tháp ma pháp thử luyện của《Hỗn huyết》 không chỉ có người của nhân vật chính, mà còn thêm một đoàn người từng có xích mích với nhân vật chính. Nhưng mà nhân vật chính đối xử rất bình đẳng, cứu hết tất cả mọi người ra. Theo tình huống này, đám người được cứu nọ hoặc sẽ bị nhân vật chính cảm hóa, từ nay về sau kiên quyết ủng hộ nhân vật chính một trăm năm cũng không lay chuyển được; hoặc là đem việc này coi là sự sỉ nhục, từ nay về sau giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đến trước mặt nhân vật chính mà tìm ngược cho đến khi nào tác giả cho làm vật hy sinh mới thôi.
.
Trên kính mắt của Đỗ Trạch có một tia phản quang. Lấy kinh nghiệm đọc văn ngựa đựa 4 năm của cậu ra đánh cược, lần này chắc cú là tình huống thứ nhất. Bởi vì người dẫn đầu đoàn người có mâu thuẫn với nhân vật chính là một em gái cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa còn là một em gái có thân phận không nhỏ – công chúa điện hạ ngạo kiều được nhân vật chính anh tuấn cứu thoát, từ nay về sau thay đổi thái độ với bình dân, còn trao tấm lòng của mình cho nhân vật chính… Đáng manh, đáng học tập.
.
Đỗ Trạch yên lặng bỏ cái tay đang bịt mũi xuống, chuyển hết những câu nói ở trong đầu thành từ trái nghĩa, di chuột đến chỗ viết bình luận bắt đầu chửi.
.
【Nick: Đỗ Tử, bình luận:《Hỗn huyết》, chấm điểm: 1, chương đánh giá: 17
.
Văn rác rưởi (cực kỳ hay). Tác giả ngu vl (cực tài giỏi!).
.
Nhân vật chính thánh mẫu đến không tưởng (nhân vật chính tuyệt vô đối ~). Ở tình huống đó mà lại đi cứu con tiện nhân kia? (cứu giỏi lắm!) Nhân vật chính bị phân lấp não rồi hả, hay là không dùng não mà dùng nửa người dưới để suy nghĩ??? (nhanh bắt công chúa về đi!)
.
Tiểu sinh đang rất mong hắn bị tiện nhân kia ngược đến chết đi sống lại. (cầu JQ!)】
.
Sau khi ấn “Xác nhận”, nhìn bông cúc nhỏ “Xin chờ trong giây lát” chậm rãi di chuyển, Đỗ Trạch ẩn cửa sổ rồi đổi DNF.
.
******
.
******
.
“Tu! Sao lại cứu họ?”
.
Ở trong một chỗ phế tích, Lala giận dỗi bĩu môi, đau lòng nhìn tay phải của Tu. Vì mất máu quá nhiều nên cái tay kia tái nhợt bất thường. Mắt của nàng đã hơi ươn ướt: “Họ không tôn trọng anh, anh lại còn đổ nhiều máu thế để mở bẫy, thật không đáng…”
.
Giọng của Lala không to không nhỏ, nhưng đã đủ cho đám người của công chúa cũng đang chật vật cách đó không xa nghe được. Công chúa Kelly cắn đôi môi anh đào, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn qua.
.
Sau khi được Daniel điều trị xong, máu đã ngừng chảy. Nghe được giọng nói tức giận của Lala, Tu ngẩng đầu trả lời: “So với tính mạng thì chút máu đó có nhằm nhò gì.”
.
Nghe vậy Edie vỗ vai Tu, im lặng biểu đạt sự tán thưởng đối với Tu. Lala hơi nghẹn ngào hỏi: “Tu, sao ngươi lại tốt với mọi người như vậy?”
.
Tu nở nụ cười. Thiếu niên với mái tóc vàng sáng lấp lánh ngồi đó, dáng người thon dài tinh tế, đôi mắt xanh trong suốt sâu thẳm.
.
“Ta chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
.
Nụ cười đó như che lấp cả ánh mặt trời, lộ ra vầng sáng êm dịu. Cách đó không xa, công chúa Kelly khẽ hừ một cái, hất đầu thể hiện vẻ cao ngạo và khinh thường của nàng ta, nhưng gương mặt hơi ửng đỏ đó đã để lộ đôi chút tâm tư thiếu nữ.
.
— Trích《Hỗn huyết》.
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi là một anti-fan ╮(╯▽╰)╭
.
Tác giả: … Ha ha.
.
Nhân vật chính: (chưa lên sân khấu, bình tĩnh ngồi xem)
Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan
Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan.
.
Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).
.
Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.
.
Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~
.
Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó!
.
Đỗ Trạch cũng đã từng là một fan não tàn hay nhiệt liệt tán dương nịnh bợ, chỉ hận không thể đem hết những lời ca ngợi có trong đầu mình chất đống trước mặt thần tượng, sùng kính không khác gì với thầy giáo. Đỗ Trạch cứ thế mà chìm nghỉm trong đám đông. Bạn fan Đỗ Trạch đó thứ nhất không có Weibo, thứ hai không dùng QQ, chỉ đúng giờ post bài giật tem trong trang đầu của truyện. Đỗ Trạch nhìn cái bình luận đáng thương ngắn ngủn có 25 từ mãi mới bói ra được mà thần tượng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái kia rồi lặng lẽ nội thương. Thế là trong cái khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch đã tỉnh ngộ. Nhờ cái chân lý nam không xấu nữ không thương, độc giả không chửi bới tác giả không nhìn thấy, Đỗ Trạch đã nhanh chóng chuyển chức thành công. Từ nay về sau, trên đời thiếu đi một fan não tàn, nhưng thêm vào một ngụy – Anti fan – Cực ngu, phát huy đến cùng cực đạo lý “Càng thương càng bôi đen”.
.
Giờ thì nói đến cái người bất hạnh bị Đỗ Trạch xui xẻo coi trọng kia: Nhất Diệp Tri Khâu. Thân là trạch nam thường trú ở trang ‘Chung điểm văn’, Đỗ Trạch đã tìm được thần tượng của mình tại đây: một tác giả YY văn không nổi cũng không chìm tên là Nhất Diệp Tri Khâu. Nghe nói tác giả họ Khâu, bút danh nói một cách văn vẻ thì là “Qua mỗi trang văn tôi viết để hiểu thêm về con người của tôi, ha ha.” Đây là câu trích nguyên lời tác giả. Trong truyền thuyết thì sau lưng mỗi cái “ha ha” đều có một đám thảo nê mã vui vẻ hí vang. Sáng tác YY văn ở ‘Chung điểm văn’ thì nhân vật chính nếu không có bàn tay vàng, không ngựa đực không hậu cung, không ám muội không cua đồng, không xưng bá địa cầu không thống trị vũ trụ… Dẹp đi, thế này mà là nhân vật chính hả? Đổi người lẹ! Gọi Long Ngạo Thiên lên sân khấu!(PS: nếu ai không biết “Long Ngạo Thiên” có thể qua Baidu XD)
.
Vì thế, có thể tưởng tượng văn của Nhất Diệp Tri Khâu… Rồi từ đó biết được con người của Nhất Diệp Tri Khâu…
.
Ha ha.
.
Trên thực tế, tuy nói văn của Nhất Diệp Tri Khâu bày ra cả đống bàn tay vàng, nhưng nó cũng không phải trống rỗng. Nó có logic, có mạch truyện, có phục bút, có ý chính. Chỗ thông minh nhất của hắn là đem những câu và bài lung tung đã có trên mạng thay đổi tên và phong cách viết rồi đăng lên lại. Tuy bản chất thì vẫn là nội dung đó nhưng lại có nét riêng biệt khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Đỗ Trạch lê lết ở ‘Chung điểm văn’ 4 năm, sau khi đọc được Nhất Thiên Vô Hạn Lưu của Nhất Diệp Tri Khâu, đột nhiên cảm thấy như đọc văn trời mà hoảng sợ. Từ đó về sau, trên đời thiếu đi một người qua đường Giáp, sau đó thì, mọi người tự hiểu.
.
Nhất Diệp Tri Khâu tuy không thể coi là nổi danh, nhưng dù gì cũng có được tác phẩm đạt 1000+, thoát khỏi danh hiệu trong suốt vô danh, bên dưới cũng có ít nhất 100 người đọc kêu than đòi ăn, mỗi ngày đều post bài giục chương mới rất đúng giờ. Hơn nữa Nhất Diệp Tri Khâu có một thói quen cực kỳ bất lương: một thời gian ngắn sau khi post chương mới, hắn mới hồi đáp cho những bình luận ở trang đầu, còn những bình luận bị dìm dưới đáy nước ấy hả, đó là cái gì, có thể ăn không _(:3″ ∠)_?
.
Vì thế tác giả vĩnh viễn sẽ không biết, có một độc giả nhìn bình luận của mình cứ liên tục bị dìm xuống, yên lặng chuyển thành anti-fan: mệt mỏi quá, không chịu nổi nữa rồi.
.
Đỗ Trạch không thể hiểu được tại sao mình lại chung tình với Nhất Diệp Tri Khâu như vậy, giống như những tác phẩm kia mỗi câu đều đâm trúng chỗ manh, mỗi tình tiết đều gãi trúng chỗ ngứa của cậu, khiến cậu muốn dừng cũng không được. Là một ngụy anti-fan, Đỗ Trạch tỏ vẻ phải anti có trình độ, làm fan có tiêu chuẩn. Mỗi chương truyện đều cho 4 điểm, nâng cao điểm truyện; mỗi lần chửi đều là 1 điểm, vừa có thể thể hiện thái độ soi mói lại không quá ảnh hưởng đến điểm truyện; sau khi soi mói chửi bới xong thì đổi ID đi bầu phiếu Bá Vương, coi như là phí tổn thất tinh thần để trấn an tâm hồn. Lòng cậu đau như cắt! Tên đại ngu Đỗ Trạch yên lặng phỉ nhổ chính mình, song ngày hôm sau lại tiếp tục điên cuồng đăng bình luận rồi đổi ID bầu phiếu Bá Vương.
.
Cho nên, lúc Nhất Diệp Tri Khâu đăng truyện mới, Đỗ Trạch cực kỳ hưng phấn hú lên một tiếng.
.
Trước đó, Nhất Diệp Tri Khâu đã viết được năm quyển, lúc quyển thứ năm viết được một nửa Đỗ Trạch mới biết đến Nhất Diệp Tri Khâu. Nói cách khác, truyện mới sẽ là tác phẩm đầu tiên Đỗ Trạch theo dõi từ đầu tới đuôi. Cái tâm tình chờ mong như nhìn con mình sắp sinh ra và lớn lên thật đúng là hưng phấn. Đỗ Trạch tỏ vẻ ai cũng không thể ngăn cản cậu yêu thương nó bằng cả sinh mệnh…
.
【Thuở sơ khai, Thần Sáng Thế đã nói với tám chủng tộc rằng: chỉ cần trả giá thứ quý trọng nhất của bản thân là có thể đổi được một tài năng thiên phú.
.
Thiên tộc trả khiêm tốn, lấy chữa trị;
.
Ma tộc trả nhân từ, lấy phá hoại;
.
Tinh Linh trả nhiệt tình, lấy thiện xạ;
.
Chu Nho trả bình tĩnh, lấy luyện rèn;
.
Long tộc trả kiềm chế, lấy kiên cường;
.
Vong Linh trả thiện lương, lấy bất tử;
.
Thú tộc trả lý trí, lấy cuồng chiến;
.
Nhân tộc trả bao dung, lấy học tập.
.
Khi một thiếu niên sở hữu tất cả huyết mạch xuất hiện, thời khắc ấy, truyền thuyết bắt đầu.
.
Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh các huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.
.
***
.
Nghề nghiệp viết sách, nhân phẩm tốt, cam đoan không không bỏ dở nửa chừng! Xin đón đọc ^^】
.
Đỗ Trạch đọc đi đọc lại văn án, tác phẩm mới nhất này của Nhất Diệp Tri Khâu tên là《Hỗn huyết》. Nhìn tên với văn án thì đại khái có thể biết được nội dung chính của truyện chủ yếu là về một thiếu niên lai giữa tám chủng tộc (bàn tay vàng), trong quá trình thăng cấp không ngừng thức tỉnh huyết mạch (mở chốt), cuối cùng trở thành vị thần tối cao thống trị dị giới đúng tiêu chuẩn YY văn của ‘Chung điểm’. Thật sự là… mẹ nó yêu chết đi được.
.
Đỗ Trạch đã sớm manh đến như đầu trâu thở phì phì, truyện này viết chọt rất trúng chỗ manh của cậu. Bởi là một tên coi nhân vật chính như trời, Đỗ Trạch luôn muốn hình tượng nhân vật chính phải càng xuất chúng càng tốt, cơ thể càng *** đãng càng tốt, kinh nghiệm càng nhiều càng tốt. Cho dù như vậy sẽ khiến nhân vật chính hoàn mỹ đến “giả tạo”, nhưng nhìn nhân vật chính ngược người ta mới thích chứ ~
.
Em trai, ok. Em gái đáng yêu, ok. Giả heo ăn hổ, ok. Thần mã thống nhất dị giới, cái này càng ok.
.
Đỗ Trạch mang theo lòng tôn kính mở《Hỗn huyết》ra, sau khi xem cập nhật, Đỗ Trạch nhìn cái dòng cuối cùng “Tác giả có điều muốn nói” mà phun máu. Không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ, tại sao chứ! Tiểu sinh rõ ràng đã cố ý chờ vài ngày mới bắt đầu đọc mà, ngao ngao ngao! Tác giả! Tác giả đâu!? Mẹ nó hai thằng em của tôi muốn tìm đối tượng cho nên tôi đi hỗ trợ là cái quỷ gì!? Tìm… Tìm đối tượng cái con khỉ! Cứ thông nhau đi là được mà! Vừa giải quyết hai tên cầm thú vừa cống hiến cho kế hoạch hóa gia đình!
.
Đỗ Trạch kiềm nén nhìn《Hỗn huyết》một lần nữa, máu trong cơ thể lại thêm sôi trào. Tình tiết truyện hiện giờ đã tới chỗ nhân vật chính dắt một đám em trai tương lai cùng với mấy người được đề cử vào hậu cung tham gia thử luyện thăng cấp ở trường học ma khí, yêu cầu vào trong một ngọn tháp bỏ hoang lấy sổ tay ma thuật về làm vật chứng. Vì có ánh sáng của nhân vật chính dẫn đường, cuộc thử luyện ở trình độ sơ cấp vốn an toàn không nguy hiểm lại xuất hiện cấm chú cấp. Vì thế ma pháp trận bị kích hoạt, mọi người đều bị nhốt lại, thần uy của nhân vật chính lập tức đại phát, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu em trai. Cuối cùng, nhân vật chính như đang ngắm cảnh không hề áp lực rời đi, thu hoạch được một đám em trai với một người đẹp, thêm cả một miếng kim loại. Ánh sáng YY chiếu qua, Đỗ Trạch lập tức nghĩ miếng kim loại kia chắc chắn là thần khí.
.
Độ vừa lòng đối với tính cách nhân vật chính là 4 sao, bàn tay vàng 5 sao, vẻ ngoài 5 trái tim (?), độ bất ngờ 4.5 sao, khí chất bá vương 5 sao, còn có cả cách mở chốt ngược người, xưng bá thế giới…
.
Đỗ Trạch manh đến lăn lộn, sau đó lại không cẩn thận nhìn thoáng qua cái dòng cuối cùng “Gần đây phải giúp hai thằng em tìm đối tượng, cuối tuần gặp lại, ha ha”… Ha ha, ha ha, a, a…
.
Một đám thảo nê mã với tốc độ ánh sáng đang gào thét phi qua trong đầu Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ngồi trước máy tính, màn hình phản chiếu qua mắt kính của cậu thành một mảng sáng trắng. Tên này trước giờ là chó đội lốt người, nếu chỉ đơn thuần nhìn mặt của Đỗ điếu ti* thì đều sẽ bị bề ngoài tinh anh xã hội lừa gạt. Đỗ Trạch nheo mắt, biểu tình căng thẳng như vậy lại tăng thêm chút xơ xác tiêu điều. Nếu tác giả cuối tuần không lên, thế thì…
.
* Điếu ti (吊丝), còn có cách nói khác là“屌丝” (điểu ti), ý chỉ những người thanh niên xuất thân nghèo hèn, không tiền tài không thế lực, hay tóm gọn là loại “thanh niên khổ bức”
.
Ha ha.
.
Bị nhốt trong tháp ma pháp thử luyện của《Hỗn huyết》 không chỉ có người của nhân vật chính, mà còn thêm một đoàn người từng có xích mích với nhân vật chính. Nhưng mà nhân vật chính đối xử rất bình đẳng, cứu hết tất cả mọi người ra. Theo tình huống này, đám người được cứu nọ hoặc sẽ bị nhân vật chính cảm hóa, từ nay về sau kiên quyết ủng hộ nhân vật chính một trăm năm cũng không lay chuyển được; hoặc là đem việc này coi là sự sỉ nhục, từ nay về sau giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đến trước mặt nhân vật chính mà tìm ngược cho đến khi nào tác giả cho làm vật hy sinh mới thôi.
.
Trên kính mắt của Đỗ Trạch có một tia phản quang. Lấy kinh nghiệm đọc văn ngựa đựa 4 năm của cậu ra đánh cược, lần này chắc cú là tình huống thứ nhất. Bởi vì người dẫn đầu đoàn người có mâu thuẫn với nhân vật chính là một em gái cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa còn là một em gái có thân phận không nhỏ – công chúa điện hạ ngạo kiều được nhân vật chính anh tuấn cứu thoát, từ nay về sau thay đổi thái độ với bình dân, còn trao tấm lòng của mình cho nhân vật chính… Đáng manh, đáng học tập.
.
Đỗ Trạch yên lặng bỏ cái tay đang bịt mũi xuống, chuyển hết những câu nói ở trong đầu thành từ trái nghĩa, di chuột đến chỗ viết bình luận bắt đầu chửi.
.
【Nick: Đỗ Tử, bình luận:《Hỗn huyết》, chấm điểm: 1, chương đánh giá: 17
.
Văn rác rưởi (cực kỳ hay). Tác giả ngu vl (cực tài giỏi!).
.
Nhân vật chính thánh mẫu đến không tưởng (nhân vật chính tuyệt vô đối ~). Ở tình huống đó mà lại đi cứu con tiện nhân kia? (cứu giỏi lắm!) Nhân vật chính bị phân lấp não rồi hả, hay là không dùng não mà dùng nửa người dưới để suy nghĩ??? (nhanh bắt công chúa về đi!)
.
Tiểu sinh đang rất mong hắn bị tiện nhân kia ngược đến chết đi sống lại. (cầu JQ!)】
.
Sau khi ấn “Xác nhận”, nhìn bông cúc nhỏ “Xin chờ trong giây lát” chậm rãi di chuyển, Đỗ Trạch ẩn cửa sổ rồi đổi DNF.
.
******
.
******
.
“Tu! Sao lại cứu họ?”
.
Ở trong một chỗ phế tích, Lala giận dỗi bĩu môi, đau lòng nhìn tay phải của Tu. Vì mất máu quá nhiều nên cái tay kia tái nhợt bất thường. Mắt của nàng đã hơi ươn ướt: “Họ không tôn trọng anh, anh lại còn đổ nhiều máu thế để mở bẫy, thật không đáng…”
.
Giọng của Lala không to không nhỏ, nhưng đã đủ cho đám người của công chúa cũng đang chật vật cách đó không xa nghe được. Công chúa Kelly cắn đôi môi anh đào, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn qua.
.
Sau khi được Daniel điều trị xong, máu đã ngừng chảy. Nghe được giọng nói tức giận của Lala, Tu ngẩng đầu trả lời: “So với tính mạng thì chút máu đó có nhằm nhò gì.”
.
Nghe vậy Edie vỗ vai Tu, im lặng biểu đạt sự tán thưởng đối với Tu. Lala hơi nghẹn ngào hỏi: “Tu, sao ngươi lại tốt với mọi người như vậy?”
.
Tu nở nụ cười. Thiếu niên với mái tóc vàng sáng lấp lánh ngồi đó, dáng người thon dài tinh tế, đôi mắt xanh trong suốt sâu thẳm.
.
“Ta chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
.
Nụ cười đó như che lấp cả ánh mặt trời, lộ ra vầng sáng êm dịu. Cách đó không xa, công chúa Kelly khẽ hừ một cái, hất đầu thể hiện vẻ cao ngạo và khinh thường của nàng ta, nhưng gương mặt hơi ửng đỏ đó đã để lộ đôi chút tâm tư thiếu nữ.
.
— Trích《Hỗn huyết》.
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi là một anti-fan ╮(╯▽╰)╭
.
Tác giả: … Ha ha.
.
Nhân vật chính: (chưa lên sân khấu, bình tĩnh ngồi xem)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất