Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 16
CHƯƠNG 16
Độc giả: Tôi không phản bội anh
.
Đã từng có một đứa trẻ, nó hay bị một đám trẻ khác cười nhạo, vì thế nó bắt đầu trở nên ngu ngốc.
.
Đỗ Trạch là một tên ngốc, luôn là như vậy. Lúc tai cậu chưa bị gì thì cậu đã ngốc từ trong ra ngoài rồi; sau khi đeo máy trợ thính, bề ngoài cậu trở nên bí hiểm, nhưng bên trong vẫn ngốc đến bất trị.
.
Lỗ tai cậu không phải bị bệnh từ lúc mới sinh, mà sau khi lên trung học mới có một vài dấu hiệu. Bởi vì nó đến quá chậm, cho nên ngay cả Đỗ Trạch cũng không nhận ra được. Cậu chỉ cảm thấy đôi khi người khác đang nói chuyện, cậu ngày càng khó theo kịp. Vì thế Đỗ Trạch chỉ có thể bảo đối phương lặp lại, cứ thế qua nhiều lần, Đỗ Trạch phát hiện mọi người dường như không thích nói chuyện với mình nữa.
.
Đỗ Trạch bắt đầu ngộ ra, nếu người khác đang nói chuyện mà mình cắt ngang lời họ rồi bảo họ lặp lại, đổi lại là cậu cũng sẽ thấy rất phiền phức. Nhưng nếu phản ứng không kịp thì làm thế nào? Tên ngốc kết luận: lúc này, chỉ cần mỉm cười là được.
.
Đỗ Trạch chưa từng nghĩ là tai mình sẽ có vấn đề. Khi bị phát hiện có chỗ bất ổn, cha mẹ đã đưa cậu đến bệnh viện, qua kiểm tra biết được cậu bị khiếm thính. Đỗ Trạch rất hoảng hốt khi thấy cha mẹ chuẩn bị máy trợ thính cho mình. Chỉ chớp mắt một cái mà cậu trở thành một người khuyết tật?
.
Vì thế, Đỗ Trạch đã trốn tránh, cậu không muốn đeo máy trợ thính. Cậu giả vờ như mình không có chuyện gì rồi bắt đầu trở lại cuộc sống thường nhật. Nghe không rõ, cứ mỉm cười; phản ứng không kịp, cứ mỉm cười; khi những người khác cười nói gì đó với cậu, cậu luôn giữ nụ cười trên mặt. Cậu không biết là lời nói của mình càng ngày càng không rõ ràng, ngữ điệu và âm lượng cũng bị sai lệch.
.
Vì thế, bệnh tình ngày càng xấu hơn, Đỗ Trạch rốt cuộc cũng phải đeo máy trợ thính lên. Ngày đó, cậu đứng ngoài cửa phòng học, trong thế giới đã lâu không có tiếng động, cậu nghe được người bạn thân nhất của mình đang đùa giỡn với những người khác.
.
“A Trạch chính là một tên ngốc, luôn thích cười ngây ngô, lời vừa nói ra đã khiến người khác cười nhạo gần chết.”
.
Cậu ta dường như đang bắt chước cái gì đó, đã thế còn ác ý to giọng lên. Tiếng nói chói tai lại còn khó nghe vang lên khiến mọi người cười oang oang.
.
“Đúng thế! Khi tớ nói cậu ta là đồ ngu ngốc, cậu ta cũng chỉ cười ngây ngô.”
.
“Làm lại một lần nữa đi!”
.
“Các cậu thật là! Thầy giáo đã dặn phải quan tâm đến người ‘khuyết tật’ cơ mà.”
.
…
.
Đỗ Trạch đẩy cửa, tiếng cười lập tức im bặt, mọi người ngây ngốc nhìn Đỗ Trạch đang đứng ở cửa. Đỗ Trạch cứ thế bước đến chỗ ngồi của mình, sắc mặt bình tĩnh. Những người đó nhìn nhau, không biết đoạn đối thoại vừa rồi có bị Đỗ Trạch nghe được không.
.
Bạn thân ngượng ngùng chạy tới: “A Trạch, cậu đến rồi… A, đây là tai nghe MP3 mới à? Quá đỉnh!”
.
Đỗ Trạch nhìn “người bạn” thân nhất của mình mà cảm thấy ngực như bị xiết chặt, nghẹn đến mức khiến cậu không thở nổi. Cậu chợt cảm thấy phát ra tiếng nói là một việc vô cùng kinh khủng. Âm thanh buồn cười ban nãy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như ác ý cười nhạo hành động trốn tránh lúc trước của cậu ngốc đến chừng nào.
.
Thiếu niên giơ tay lên ấn máy trợ thính, dưới ánh mắt của mọi người, cậu im lặng gật đầu rồi máy móc nở một nụ cười: đúng thế, đây là tai nghe, chỉ là tai nghe thôi.
.
Cho nên vừa rồi cậu chưa nghe thấy gì hết.
.
—— Đây coi như là lần cuối cùng Đỗ Trạch cười với người khác. Từ đó về sau, tên ngốc bắt đầu chuyển sang trang B, kiên trì khẩu hiệu “có một không hai” cho đến khi lên đại học, cũng là lúc cậu nghiện internet gần chết và chỉ số cận thị tăng đột biến.
.
Tiếp sau đó, Đỗ Trạch gặp được Nhất Diệp Tri Khâu.
.
Vì thế tác giả chuẩn bị chén, nhân vật chính trở thành thức ăn, độc giả lại thành người dọn bàn.
.
***
.
Đỗ Trạch mơ mơ màng màng tựa vào vách đá, sau đó bừng tỉnh. Cậu vội vàng nhìn nhân vật chính trong lòng mình. Tu đang gối vào ngực cậu ngủ rất sâu. Dáng vẻ nhu thuận đó giống hệt kiểu hình hoàn mỹ mà dân otaku khát cầu. Đỗ Trạch vươn tay sờ trán Tu rồi thở phào một hơi.
.
Ngày hôm qua, vì gắng sức đi tìm cậu mà miệng vết thương của Tu bị rách ra, khi trở về bắt đầu phát sốt rồi mê man. Đỗ Trạch lăn qua lăn lại quá nửa đêm, đến sáng sớm mới ngủ được một chút. Tuy nói nhờ khả năng hoàn tác mà cậu không cần ăn, uống hay ngủ cũng có thể sống, nhưng tinh thần bị khủng hoảng vẫn khiến Đỗ Trạch mệt mỏi vô cùng. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tu, Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt, xuôi theo giấc mơ nhớ lại những chuyện không vui trước đây.
.
Đỗ Trạch nhìn bầu trời bị khói tím che phủ bên ngoài, hoàn toàn không biết được thời gian. Đỗ Trạch giật nảy một cái.
.
Không phải cậu đã bỏ lỡ giao dịch với Dan rồi chứ?
.
Đỗ Trạch lấy tai nghe ra kiểm tra, lượng pin chỉ còn một nửa cho cậu biết rằng: giờ này mà đi tới là vừa khéo trùng với thời điểm gặp Dan hôm qua.
.
Còn chờ cái gì nữa? Đi thôi ┏(゜w゜)=?!
.
Đỗ Trạch cẩn thận dời Tu ra khỏi ngực mình, dùng ánh mắt rõ ràng trông rất thích thú mà lại làm bộ như phiền não nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy mình: đứa trẻ sinh bệnh thích bám dính lấy người như vậy đó ~ (sương mù mịt mùng)
.
Tên ngốc nào đó không muốn đánh thức Tu. Dù gì thì cũng sẽ về nhanh, vì thế Đỗ Trạch rất cẩn thận gỡ bàn tay của Tu xuống. May mà áo choàng vốn rách nát, nên cậu mở ra rất dễ dàng. Sau đó, Đỗ Trạch không suy nghĩ gì thêm mà vội vàng chạy tới thành Halpas.
.
Một cặp mắt hổ phách lẳng lặng dõi theo bóng dáng rời đi của Đỗ Trạch, đáy mắt đen tối mờ mịt.
.
Khi Đỗ Trạch chạy tới ngoài thành Halpas thì mới sực nhớ hôm qua cậu vẫn chưa nói thời gian và địa điểm hẹn gặp cụ thể cho Dan. Ngoài thành Halpas toàn là núi đá thì làm quái gì mà tìm được người!?
.
“Ây da ~ cuối cùng cũng đến.”
.
Một tiếng nói truyền tới từ bên trên Đỗ Trạch. Cậu ngẩng đầu, phát hiện người đó đang ngồi trên núi đá cười đến độ tha thiết với mình. Dan nhanh nhẹn nhảy xuống, cúi chào Đỗ Trạch: “Ta đợi ngươi rất lâu.”
.
Tay phải Dan trước giờ luôn cầm theo một quyển sách. Y vỗ tay, một chiếc rương từ trong hư không rơi xuống tay y. Đó là chiếc rương mà Đỗ Trạch đã chọn.
.
“Cái áo đó của ngươi quả nhiên rất thần kỳ.” Dan cảm thán: “Có thể mạo muội hỏi một câu không, thứ đó được làm như thế nào?”
.
Đây là bàn tay vàng, anh không thể hiểu được.
.
Thấy Đỗ Trạch không định nói ra, Dan chỉ có thể nuốt tiếc nuối vào bụng, sau đó đưa chiếc rương cho Đỗ Trạch.
.
“Đây là thứ ngài muốn.”
.
Đỗ Trạch đưa tay nhận lấy, chiếc rương tối màu trông có vẻ rất bình thường, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không ai nghĩ rằng trong đó lại có một món vũ khí mang tính sát thương cao. Trong lúc Đỗ Trạch xem xét chiếc rương, mắt Dan tựa như vô tình đảo qua một góc phía sau Đỗ Trạch, cười đến xán lạn.
.
“Ngài muốn bán ‘hắn’ cho thành chủ đại nhân à?”
.
Đỗ Trạch dừng lại một chút, nếu chiếc rương này là của Dan thì việc Dan biết bên trong là cái gì cũng không kỳ quái, nghĩ thế nên cậu gật đầu.
.
“Có thể sở hữu một thứ quý giá như vậy, thành chủ đại nhân chắc chắn sẽ vô cùng sung sướng.” Dan cười mờ ám: “Ngài có thể nhận được rất nhiều, rất nhiều tiền. Thậm chí có thể được thành chủ đại nhân khen ngợi nữa đấy.”
.
Ma đao Phẫn Dục quả thực là một thần khí quý giá. Đỗ Trạch cảm thấy lời nói của Dan hơi kỳ lạ, nhưng cậu vẫn lựa chọn bỏ qua.
.
“Mạo muội hỏi một câu, ngài định khi nào sẽ bán ‘hắn’? Có cần ta mang ngài đến gặp thành chủ đại nhân không?” Dan đề nghị: “Hoặc là ngài có thể giao ‘hắn’ cho ta, rồi để ta đưa cho thành chủ đại nhân. Như vậy, thân phận của ngài sẽ không bị ‘hắn’ phát hiện.”
.
Đỗ Trạch kinh hãi. Dan đã phát hiện ra cậu là Nhân tộc nên mới giúp cậu không bị thành chủ đại nhân biết được? Y tốt đến thế à? Đỗ Trạch nhớ lại tình tiết trong《Hỗn huyết》, Dan tuy rất bíẩn, nhưng đúng là người đứng bên chiến tuyến của nhân vật chính. Đỗ Trạch bắt đầu do dự, cậu bây giờ không có tiền, ngay cả phí vào thành cũng không đóng nổi. Huống hồ, việc đi gặp một vị thành chủ đối với rào cản xã giao của một tên điếu ti mà nói thật sự là hung tàn.
.
Vì thế Đỗ Trạch gật đầu: “Anh bán nó giúp tôi vậy.”
.
“Xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trả một cái giá khiến ngài vừa lòng.” Dan khoa trương hành lễ một cái, khoái trá nhếch môi: “Tuyệt đối sẽ không để ‘hắn’ biết, là ngài đã bán đứng ‘hắn’, ngài cũng sẽ không bị khế ước của ‘hắn’ giết chết… A?”
.
Đỗ Trạch ngẩn người, cậu hoàn toàn không hiểu Dan đang nói gì. Cậu chỉ biết mở trừng hai mắt nhìn y nhíu mày ngó về một hướng: “Có một con chuột nhắt… Bước ra đi, ta phát hiện ra ngươi rồi.”
.
Đỗ Trạch nhìn theo tầm mắt của Dan, sau đó cậu thấy được một cảnh khiến cậu không bao giờ quên được —— Tu đang đứng dưới bóng râm của núi đá. Không biết hắn đứng đó từ bao giờ, khuôn mặt vô cảm của hắn trông cứ như vật chết, chỉ có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn về phía này. Ánh sáng rực rỡ nơi đó giờ như nhuốm màu địa ngục, thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại lạnh lẽo vô tận.
.
Đỗ Trạch bị ánh mắt lạnh băng đó đóng đinh không tài nào nhúc nhích được. Cậu chưa bao giờ thấy Tu dùng ánh mắt như thế này nhìn mình, sự giá lạnh nơi đó khiến cho trái tim cậu cũng phải ngừng đập. Dan đứng một bên lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng với tiếc hận: “Ai nha nha, bị bắt quả tang rồi.”
.
Đỗ Trạch ngẫm lại đoạn đối thoại và nhận ra mình đã bị gạt! Nghe kiểu gì cũng có vẻ như cậu đang bán đứng nhân vật chính cho Dan!
.
“Là hiểu lầm —— ”
.
Dan cười khẽ, rồi cắt ngang lời nói của Đỗ Trạch: “Đã bị hắn phát hiện rồi, không cần giả vờ nữa đâu.”
.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!!!
.
Lần đầu tiên Đỗ Trạch có cảm giác muốn bóp chết một người. Cậu nhìn dáng vẻ của Tu, những lời giải thích trong đầu chợt xoắn thành một cục. Mà cậu cũng chưa kịp nói gì thì tai nghe đã cho cậu thêm một nhát chí mạng.
.
Đỗ Trạch tuyệt vọng. Sau câu nói đó của Dan, Tu đã có phản ứng.
.
—— Bị bán đứng, tức giận?
.
Tầm mắt Tu chuyển sang Dan đang mang vẻ mặt trào phúng. Tiếng nói của Chu Nho rất khẽ, nhưng lại chứa đựng sự nặng nề, mệt mỏi và tuyệt vọng đến vô tận.
.
Hắn nói: “Ta quen rồi.”
.
Đỗ Trạch không nghe được lời Tu nói, nhưng cậu thấy trong mỗi một độ cong khi nói của hắn đều có sự mỏi mệt, chết lặng… không tuyệt vọng như đã không còn hy vọng từ rất lâu rồi.
.
Bị phản bội một lần, sẽ phẫn nộ.
.
Bị phản bội nhiều lần, sẽ bị thương tổn.
.
Bị phản bội vô số lần, sẽ tuyệt vọng.
.
Khi nhận ra đó chưa phải là lần cuối cùng thì cảm giác còn lại chỉ là mệt mỏi.
.
Đỗ Trạch nghẹn họng. Cậu biết cảm giác bị phản bội đau đớn thế nào vì chính cậu cũng đã từng bị “bạn thân” giễu cợt. Khi đó cậu rất khiếp sợ nên không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Khi thấy nhân vật chính trong《Hỗn huyết》bị người bạn thân nhất phản bội, trong một khắc đóĐỗ Trạch cảm thấy như sắp ngừng thở. Vì nhân vật chính mà cậu mới phát cuồng với《Hỗn huyết》đến vậy. Và khi chân chính nhìn thấy hắn, Đỗ Trạch đã rất biết ơn sức mạnh đã làm cậu xuyên không. May mắn là cậu còn có thể bồi thường được. Chính vì thế mà lúc bị ký huyết khế, bị coi như vật thí nghiệm, cậu vẫn không hề phàn nàn; bị hoài nghi hay thậm chí là bị mưa đen dội ướt cậu cũng không hề gì. Cậu không phải M, Đỗ Trạch nghĩ. Cứ tiếp tục như vậy, nhân vật chính sẽ thấy xúc động và dần dần khôi phục được sự dịu dàng vốn có.
.
Nhưng bây giờ, bởi vì Dan lừa gạt mà cậu cũng đã “phản bội” nhân vật chính.
.
Cho nên phải mau mau giải thích. Đỗ Trạch nhìn đôi mắt Tu càng lúc càng u tối, miệng khép vào mở ra mấy lần: nếu không giải thích sẽ không còn cơ hội nữa…
.
—— A Trạch là một tên ngốc, thích cười ngây ngô, lời vừa nói ra đã khiến người khác cười gần chết.
.
… Tiểu sinh là một tên ngốc! Dễ hiểu mà!
.
“… Tôi, không… phản bội anh.”
.
Một câu nói rất cố sức tựa như người nói đã lâu chưa mở miệng nên có vẻ lắp bắp và khó khăn. Giọng nói cứ như không lấy đúng nhịp nên hơi lệch lạc, âm lượng cũng không kiểm soát được. Ánh mắt Tu lại quay về người thanh niên tóc đen. Dan tươi cười đứng một bên cũng trở nên trầm tư.
.
Giải thích thêm càng giống như đang chột dạ, nhưng Đỗ Trạch đã hoàn toàn mặc kệ việc Dan có dặm mắm thêm muối gì không. Cậu chỉ tha thiết nhìn chằm chằm Tu, dùng âm thanh không được tự nhiên thậm chí có chút buồn cười lặp lại câu nói lúc nãy:
.
“Tôi không phản bội anh.”
.
“Tin tôi… được chứ?”
.
******
.
******
.
Daniel có vẻ cũng nhận ra ánh mắt của Tu, bèn nở một nụ cười chất phác với Tu. Nụ cười đó giống như lúc Tu giúp cậu ta đánh lại đám học trò năm 3, năm 4 khi dễ mình.
.
“Tu, xin lỗi, ngươi chết đi mới là tốt nhất.”
.
Tu biết mình lại bị phản bội. Kỳ lạ thay, lúc này hắn không còn cảm thấy tổn thương hay đau khổ như lúc trước, ngay cả tức giận cũng không có. Tim của hắn không đau đớn, giống như không hề tồn tại. Không đúng.
.
Bộ xương mở miệng cười khanh khách.
.
Không phải tim của hắn đã bị tan chảy rồi sao?
.
Ngọn lửa linh hồn xanh đen lập lòe trong hốc mắt u ám, lạnh như băng không còn một chút ấm áp nào.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi không phản bội anh. QAQ
.
Tác giả: Dùng hành động chứng minh đi.
.
Nhân vật chính: Chủ động ngồi xuống.
.
Độc giả: … Tôi phản bội anh rồi. =皿=
.
Độc giả: Tôi không phản bội anh
.
Đã từng có một đứa trẻ, nó hay bị một đám trẻ khác cười nhạo, vì thế nó bắt đầu trở nên ngu ngốc.
.
Đỗ Trạch là một tên ngốc, luôn là như vậy. Lúc tai cậu chưa bị gì thì cậu đã ngốc từ trong ra ngoài rồi; sau khi đeo máy trợ thính, bề ngoài cậu trở nên bí hiểm, nhưng bên trong vẫn ngốc đến bất trị.
.
Lỗ tai cậu không phải bị bệnh từ lúc mới sinh, mà sau khi lên trung học mới có một vài dấu hiệu. Bởi vì nó đến quá chậm, cho nên ngay cả Đỗ Trạch cũng không nhận ra được. Cậu chỉ cảm thấy đôi khi người khác đang nói chuyện, cậu ngày càng khó theo kịp. Vì thế Đỗ Trạch chỉ có thể bảo đối phương lặp lại, cứ thế qua nhiều lần, Đỗ Trạch phát hiện mọi người dường như không thích nói chuyện với mình nữa.
.
Đỗ Trạch bắt đầu ngộ ra, nếu người khác đang nói chuyện mà mình cắt ngang lời họ rồi bảo họ lặp lại, đổi lại là cậu cũng sẽ thấy rất phiền phức. Nhưng nếu phản ứng không kịp thì làm thế nào? Tên ngốc kết luận: lúc này, chỉ cần mỉm cười là được.
.
Đỗ Trạch chưa từng nghĩ là tai mình sẽ có vấn đề. Khi bị phát hiện có chỗ bất ổn, cha mẹ đã đưa cậu đến bệnh viện, qua kiểm tra biết được cậu bị khiếm thính. Đỗ Trạch rất hoảng hốt khi thấy cha mẹ chuẩn bị máy trợ thính cho mình. Chỉ chớp mắt một cái mà cậu trở thành một người khuyết tật?
.
Vì thế, Đỗ Trạch đã trốn tránh, cậu không muốn đeo máy trợ thính. Cậu giả vờ như mình không có chuyện gì rồi bắt đầu trở lại cuộc sống thường nhật. Nghe không rõ, cứ mỉm cười; phản ứng không kịp, cứ mỉm cười; khi những người khác cười nói gì đó với cậu, cậu luôn giữ nụ cười trên mặt. Cậu không biết là lời nói của mình càng ngày càng không rõ ràng, ngữ điệu và âm lượng cũng bị sai lệch.
.
Vì thế, bệnh tình ngày càng xấu hơn, Đỗ Trạch rốt cuộc cũng phải đeo máy trợ thính lên. Ngày đó, cậu đứng ngoài cửa phòng học, trong thế giới đã lâu không có tiếng động, cậu nghe được người bạn thân nhất của mình đang đùa giỡn với những người khác.
.
“A Trạch chính là một tên ngốc, luôn thích cười ngây ngô, lời vừa nói ra đã khiến người khác cười nhạo gần chết.”
.
Cậu ta dường như đang bắt chước cái gì đó, đã thế còn ác ý to giọng lên. Tiếng nói chói tai lại còn khó nghe vang lên khiến mọi người cười oang oang.
.
“Đúng thế! Khi tớ nói cậu ta là đồ ngu ngốc, cậu ta cũng chỉ cười ngây ngô.”
.
“Làm lại một lần nữa đi!”
.
“Các cậu thật là! Thầy giáo đã dặn phải quan tâm đến người ‘khuyết tật’ cơ mà.”
.
…
.
Đỗ Trạch đẩy cửa, tiếng cười lập tức im bặt, mọi người ngây ngốc nhìn Đỗ Trạch đang đứng ở cửa. Đỗ Trạch cứ thế bước đến chỗ ngồi của mình, sắc mặt bình tĩnh. Những người đó nhìn nhau, không biết đoạn đối thoại vừa rồi có bị Đỗ Trạch nghe được không.
.
Bạn thân ngượng ngùng chạy tới: “A Trạch, cậu đến rồi… A, đây là tai nghe MP3 mới à? Quá đỉnh!”
.
Đỗ Trạch nhìn “người bạn” thân nhất của mình mà cảm thấy ngực như bị xiết chặt, nghẹn đến mức khiến cậu không thở nổi. Cậu chợt cảm thấy phát ra tiếng nói là một việc vô cùng kinh khủng. Âm thanh buồn cười ban nãy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như ác ý cười nhạo hành động trốn tránh lúc trước của cậu ngốc đến chừng nào.
.
Thiếu niên giơ tay lên ấn máy trợ thính, dưới ánh mắt của mọi người, cậu im lặng gật đầu rồi máy móc nở một nụ cười: đúng thế, đây là tai nghe, chỉ là tai nghe thôi.
.
Cho nên vừa rồi cậu chưa nghe thấy gì hết.
.
—— Đây coi như là lần cuối cùng Đỗ Trạch cười với người khác. Từ đó về sau, tên ngốc bắt đầu chuyển sang trang B, kiên trì khẩu hiệu “có một không hai” cho đến khi lên đại học, cũng là lúc cậu nghiện internet gần chết và chỉ số cận thị tăng đột biến.
.
Tiếp sau đó, Đỗ Trạch gặp được Nhất Diệp Tri Khâu.
.
Vì thế tác giả chuẩn bị chén, nhân vật chính trở thành thức ăn, độc giả lại thành người dọn bàn.
.
***
.
Đỗ Trạch mơ mơ màng màng tựa vào vách đá, sau đó bừng tỉnh. Cậu vội vàng nhìn nhân vật chính trong lòng mình. Tu đang gối vào ngực cậu ngủ rất sâu. Dáng vẻ nhu thuận đó giống hệt kiểu hình hoàn mỹ mà dân otaku khát cầu. Đỗ Trạch vươn tay sờ trán Tu rồi thở phào một hơi.
.
Ngày hôm qua, vì gắng sức đi tìm cậu mà miệng vết thương của Tu bị rách ra, khi trở về bắt đầu phát sốt rồi mê man. Đỗ Trạch lăn qua lăn lại quá nửa đêm, đến sáng sớm mới ngủ được một chút. Tuy nói nhờ khả năng hoàn tác mà cậu không cần ăn, uống hay ngủ cũng có thể sống, nhưng tinh thần bị khủng hoảng vẫn khiến Đỗ Trạch mệt mỏi vô cùng. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tu, Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt, xuôi theo giấc mơ nhớ lại những chuyện không vui trước đây.
.
Đỗ Trạch nhìn bầu trời bị khói tím che phủ bên ngoài, hoàn toàn không biết được thời gian. Đỗ Trạch giật nảy một cái.
.
Không phải cậu đã bỏ lỡ giao dịch với Dan rồi chứ?
.
Đỗ Trạch lấy tai nghe ra kiểm tra, lượng pin chỉ còn một nửa cho cậu biết rằng: giờ này mà đi tới là vừa khéo trùng với thời điểm gặp Dan hôm qua.
.
Còn chờ cái gì nữa? Đi thôi ┏(゜w゜)=?!
.
Đỗ Trạch cẩn thận dời Tu ra khỏi ngực mình, dùng ánh mắt rõ ràng trông rất thích thú mà lại làm bộ như phiền não nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy mình: đứa trẻ sinh bệnh thích bám dính lấy người như vậy đó ~ (sương mù mịt mùng)
.
Tên ngốc nào đó không muốn đánh thức Tu. Dù gì thì cũng sẽ về nhanh, vì thế Đỗ Trạch rất cẩn thận gỡ bàn tay của Tu xuống. May mà áo choàng vốn rách nát, nên cậu mở ra rất dễ dàng. Sau đó, Đỗ Trạch không suy nghĩ gì thêm mà vội vàng chạy tới thành Halpas.
.
Một cặp mắt hổ phách lẳng lặng dõi theo bóng dáng rời đi của Đỗ Trạch, đáy mắt đen tối mờ mịt.
.
Khi Đỗ Trạch chạy tới ngoài thành Halpas thì mới sực nhớ hôm qua cậu vẫn chưa nói thời gian và địa điểm hẹn gặp cụ thể cho Dan. Ngoài thành Halpas toàn là núi đá thì làm quái gì mà tìm được người!?
.
“Ây da ~ cuối cùng cũng đến.”
.
Một tiếng nói truyền tới từ bên trên Đỗ Trạch. Cậu ngẩng đầu, phát hiện người đó đang ngồi trên núi đá cười đến độ tha thiết với mình. Dan nhanh nhẹn nhảy xuống, cúi chào Đỗ Trạch: “Ta đợi ngươi rất lâu.”
.
Tay phải Dan trước giờ luôn cầm theo một quyển sách. Y vỗ tay, một chiếc rương từ trong hư không rơi xuống tay y. Đó là chiếc rương mà Đỗ Trạch đã chọn.
.
“Cái áo đó của ngươi quả nhiên rất thần kỳ.” Dan cảm thán: “Có thể mạo muội hỏi một câu không, thứ đó được làm như thế nào?”
.
Đây là bàn tay vàng, anh không thể hiểu được.
.
Thấy Đỗ Trạch không định nói ra, Dan chỉ có thể nuốt tiếc nuối vào bụng, sau đó đưa chiếc rương cho Đỗ Trạch.
.
“Đây là thứ ngài muốn.”
.
Đỗ Trạch đưa tay nhận lấy, chiếc rương tối màu trông có vẻ rất bình thường, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không ai nghĩ rằng trong đó lại có một món vũ khí mang tính sát thương cao. Trong lúc Đỗ Trạch xem xét chiếc rương, mắt Dan tựa như vô tình đảo qua một góc phía sau Đỗ Trạch, cười đến xán lạn.
.
“Ngài muốn bán ‘hắn’ cho thành chủ đại nhân à?”
.
Đỗ Trạch dừng lại một chút, nếu chiếc rương này là của Dan thì việc Dan biết bên trong là cái gì cũng không kỳ quái, nghĩ thế nên cậu gật đầu.
.
“Có thể sở hữu một thứ quý giá như vậy, thành chủ đại nhân chắc chắn sẽ vô cùng sung sướng.” Dan cười mờ ám: “Ngài có thể nhận được rất nhiều, rất nhiều tiền. Thậm chí có thể được thành chủ đại nhân khen ngợi nữa đấy.”
.
Ma đao Phẫn Dục quả thực là một thần khí quý giá. Đỗ Trạch cảm thấy lời nói của Dan hơi kỳ lạ, nhưng cậu vẫn lựa chọn bỏ qua.
.
“Mạo muội hỏi một câu, ngài định khi nào sẽ bán ‘hắn’? Có cần ta mang ngài đến gặp thành chủ đại nhân không?” Dan đề nghị: “Hoặc là ngài có thể giao ‘hắn’ cho ta, rồi để ta đưa cho thành chủ đại nhân. Như vậy, thân phận của ngài sẽ không bị ‘hắn’ phát hiện.”
.
Đỗ Trạch kinh hãi. Dan đã phát hiện ra cậu là Nhân tộc nên mới giúp cậu không bị thành chủ đại nhân biết được? Y tốt đến thế à? Đỗ Trạch nhớ lại tình tiết trong《Hỗn huyết》, Dan tuy rất bíẩn, nhưng đúng là người đứng bên chiến tuyến của nhân vật chính. Đỗ Trạch bắt đầu do dự, cậu bây giờ không có tiền, ngay cả phí vào thành cũng không đóng nổi. Huống hồ, việc đi gặp một vị thành chủ đối với rào cản xã giao của một tên điếu ti mà nói thật sự là hung tàn.
.
Vì thế Đỗ Trạch gật đầu: “Anh bán nó giúp tôi vậy.”
.
“Xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trả một cái giá khiến ngài vừa lòng.” Dan khoa trương hành lễ một cái, khoái trá nhếch môi: “Tuyệt đối sẽ không để ‘hắn’ biết, là ngài đã bán đứng ‘hắn’, ngài cũng sẽ không bị khế ước của ‘hắn’ giết chết… A?”
.
Đỗ Trạch ngẩn người, cậu hoàn toàn không hiểu Dan đang nói gì. Cậu chỉ biết mở trừng hai mắt nhìn y nhíu mày ngó về một hướng: “Có một con chuột nhắt… Bước ra đi, ta phát hiện ra ngươi rồi.”
.
Đỗ Trạch nhìn theo tầm mắt của Dan, sau đó cậu thấy được một cảnh khiến cậu không bao giờ quên được —— Tu đang đứng dưới bóng râm của núi đá. Không biết hắn đứng đó từ bao giờ, khuôn mặt vô cảm của hắn trông cứ như vật chết, chỉ có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn về phía này. Ánh sáng rực rỡ nơi đó giờ như nhuốm màu địa ngục, thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại lạnh lẽo vô tận.
.
Đỗ Trạch bị ánh mắt lạnh băng đó đóng đinh không tài nào nhúc nhích được. Cậu chưa bao giờ thấy Tu dùng ánh mắt như thế này nhìn mình, sự giá lạnh nơi đó khiến cho trái tim cậu cũng phải ngừng đập. Dan đứng một bên lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng với tiếc hận: “Ai nha nha, bị bắt quả tang rồi.”
.
Đỗ Trạch ngẫm lại đoạn đối thoại và nhận ra mình đã bị gạt! Nghe kiểu gì cũng có vẻ như cậu đang bán đứng nhân vật chính cho Dan!
.
“Là hiểu lầm —— ”
.
Dan cười khẽ, rồi cắt ngang lời nói của Đỗ Trạch: “Đã bị hắn phát hiện rồi, không cần giả vờ nữa đâu.”
.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!!!
.
Lần đầu tiên Đỗ Trạch có cảm giác muốn bóp chết một người. Cậu nhìn dáng vẻ của Tu, những lời giải thích trong đầu chợt xoắn thành một cục. Mà cậu cũng chưa kịp nói gì thì tai nghe đã cho cậu thêm một nhát chí mạng.
.
Đỗ Trạch tuyệt vọng. Sau câu nói đó của Dan, Tu đã có phản ứng.
.
—— Bị bán đứng, tức giận?
.
Tầm mắt Tu chuyển sang Dan đang mang vẻ mặt trào phúng. Tiếng nói của Chu Nho rất khẽ, nhưng lại chứa đựng sự nặng nề, mệt mỏi và tuyệt vọng đến vô tận.
.
Hắn nói: “Ta quen rồi.”
.
Đỗ Trạch không nghe được lời Tu nói, nhưng cậu thấy trong mỗi một độ cong khi nói của hắn đều có sự mỏi mệt, chết lặng… không tuyệt vọng như đã không còn hy vọng từ rất lâu rồi.
.
Bị phản bội một lần, sẽ phẫn nộ.
.
Bị phản bội nhiều lần, sẽ bị thương tổn.
.
Bị phản bội vô số lần, sẽ tuyệt vọng.
.
Khi nhận ra đó chưa phải là lần cuối cùng thì cảm giác còn lại chỉ là mệt mỏi.
.
Đỗ Trạch nghẹn họng. Cậu biết cảm giác bị phản bội đau đớn thế nào vì chính cậu cũng đã từng bị “bạn thân” giễu cợt. Khi đó cậu rất khiếp sợ nên không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Khi thấy nhân vật chính trong《Hỗn huyết》bị người bạn thân nhất phản bội, trong một khắc đóĐỗ Trạch cảm thấy như sắp ngừng thở. Vì nhân vật chính mà cậu mới phát cuồng với《Hỗn huyết》đến vậy. Và khi chân chính nhìn thấy hắn, Đỗ Trạch đã rất biết ơn sức mạnh đã làm cậu xuyên không. May mắn là cậu còn có thể bồi thường được. Chính vì thế mà lúc bị ký huyết khế, bị coi như vật thí nghiệm, cậu vẫn không hề phàn nàn; bị hoài nghi hay thậm chí là bị mưa đen dội ướt cậu cũng không hề gì. Cậu không phải M, Đỗ Trạch nghĩ. Cứ tiếp tục như vậy, nhân vật chính sẽ thấy xúc động và dần dần khôi phục được sự dịu dàng vốn có.
.
Nhưng bây giờ, bởi vì Dan lừa gạt mà cậu cũng đã “phản bội” nhân vật chính.
.
Cho nên phải mau mau giải thích. Đỗ Trạch nhìn đôi mắt Tu càng lúc càng u tối, miệng khép vào mở ra mấy lần: nếu không giải thích sẽ không còn cơ hội nữa…
.
—— A Trạch là một tên ngốc, thích cười ngây ngô, lời vừa nói ra đã khiến người khác cười gần chết.
.
… Tiểu sinh là một tên ngốc! Dễ hiểu mà!
.
“… Tôi, không… phản bội anh.”
.
Một câu nói rất cố sức tựa như người nói đã lâu chưa mở miệng nên có vẻ lắp bắp và khó khăn. Giọng nói cứ như không lấy đúng nhịp nên hơi lệch lạc, âm lượng cũng không kiểm soát được. Ánh mắt Tu lại quay về người thanh niên tóc đen. Dan tươi cười đứng một bên cũng trở nên trầm tư.
.
Giải thích thêm càng giống như đang chột dạ, nhưng Đỗ Trạch đã hoàn toàn mặc kệ việc Dan có dặm mắm thêm muối gì không. Cậu chỉ tha thiết nhìn chằm chằm Tu, dùng âm thanh không được tự nhiên thậm chí có chút buồn cười lặp lại câu nói lúc nãy:
.
“Tôi không phản bội anh.”
.
“Tin tôi… được chứ?”
.
******
.
******
.
Daniel có vẻ cũng nhận ra ánh mắt của Tu, bèn nở một nụ cười chất phác với Tu. Nụ cười đó giống như lúc Tu giúp cậu ta đánh lại đám học trò năm 3, năm 4 khi dễ mình.
.
“Tu, xin lỗi, ngươi chết đi mới là tốt nhất.”
.
Tu biết mình lại bị phản bội. Kỳ lạ thay, lúc này hắn không còn cảm thấy tổn thương hay đau khổ như lúc trước, ngay cả tức giận cũng không có. Tim của hắn không đau đớn, giống như không hề tồn tại. Không đúng.
.
Bộ xương mở miệng cười khanh khách.
.
Không phải tim của hắn đã bị tan chảy rồi sao?
.
Ngọn lửa linh hồn xanh đen lập lòe trong hốc mắt u ám, lạnh như băng không còn một chút ấm áp nào.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi không phản bội anh. QAQ
.
Tác giả: Dùng hành động chứng minh đi.
.
Nhân vật chính: Chủ động ngồi xuống.
.
Độc giả: … Tôi phản bội anh rồi. =皿=
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất