Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 17

Trước Sau
CHƯƠNG 17

Nhân vật chính: Hắn là của ta

.

Moses huých đồng bạn: “Này, ngươi đoán xem thành chủ đại nhân triệu tập chúng ta đến đây làm gì?”

.

“Không biết.” Đồng bạn của gã ồm ồm trả lời.

.

“Ta biết đấy.” Alan đứng trước làm bộ thần bí nói: “Có một thương nhân mang tin tức đến. Gần đây xuất hiện một ma thú hiếm, thành chủ đại nhân muốn bắt nó.”

.

“Cả đội hộ vệ đều tham gia, ma thú đó rất lợi hại?” Moses liếm môi, cặp mắt tím lóe sáng. Gã thích chiến đấu.

.

“Không rõ lắm, nhưng nghe nói là một chủng loài rất quý hiếm.” Alan nhún vai, bắt đầu thấy hưng phấn: “Hy vọng nó sẽ không làm chúng ta thất vọng… Đội trưởng tới.”

.

Đội trưởng theo thường lệ nói một vài câu khách sáo, sau đó công bố mệnh lệnh của thành chủ.

.

Moses có chút ngốc lăng nhìn về phía Alan. Alan cũng nhìn lại gã bằng ánh mắt khó tin.

.

“Ta không nghe lầm chứ? Muốn bắt giữ… Chu Nho?”

.

***

.

“Tôi không, bán đứng anh… Tôi chỉ muốn bán thứ này.” Đỗ Trạch lắp ba lắp bắp giải thích, bước tới vài bước rồi giơ cái rương trong tay lên: “Tin tôi… được chứ?”

.

Giọng nói hơi biến điệu quanh quẩn khắp núi đá, Đỗ Trạch không chớp mắt nhìn Tu chằm chằm, ánh mắt còn mang theo sự tuyệt vọng cầu xin. Cậu biết những lời mình đang nói đều rất đáng nghi, giống như vì mạng sống mà phải ngụy biện, huống hồ là với hình thái Chu Nho. Trong tất cả chủng tộc, tính đa nghi của Chu Nho là lớn nhất, bọn họ tò mò mà đa nghi. Bởi vậy Đỗ Trạch chỉ có thể dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tu, tựa như một tên tử tù đang chờ lời phán xét cuối cùng.

.

Dan đứng bên cười khẽ. Tiếng cười tràn đầy giễu cợt, y cũng nói với Tu: “Đúng vậy, ngài hiểu lầm rồi, bọn ta đang giao dịch một ‘chiếc rương’.” Mặc dù đang giải thích, nhưng dáng vẻ y như bảo rằng “Nếu cái cớ thấp kém như vậy mà ngươi cũng tin thì thật là ngu xuẩn”.

.

Tu liếc Dan một cái, sau đó nhìn về phía Đỗ Trạch định hé miệng nói gì đó, nhưng thanh niên tóc đen đối diện lại nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không nghe thấy được.”

.

“Tai tôi không tốt.” Đỗ Trạch một hơi thừa nhận bí mật cậu giấu bao lâu nay. Rào cản xã giao hay cái gì cũng không thể ngăn cản cậu tiếp tục giữ hình tượng lạnh lùng cao quý đó nữa. Mặc kệ đối phương có hiểu hay không, Đỗ Trạch kéo tai nghe ra: “Đây là máy trợ thính, nó hết năng lượng nên tôi không nghe thấy gì cả.”

.

Đây là máy trợ thính, là một loại máy có thể giúp cậu nghe được. Thế nhưng lúc này nó lại không thể cho cậu nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe nhất. Cậu muốn nghe được đáp án từ Tu, dù nó có khiến cậu không phục đến đâu.

.

“Anh tin tôi chứ?”

.

Lần đầu tiên, biểu cảm của Tu có thay đổi, ánh mắt vẫn như trước không có chút hơi ấm nào. Hắn nhìn Đỗ Trạch, sau đó chậm rãi lắc đầu, khẽ nói một câu: “…”

.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cái lắc đầu đó, Đỗ Trạch cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng đờ đứng đấy như bị tuyệt vọng đóng băng.

.

Tại sao lại không tin cậu chứ?

.

Đỗ Trạch ngơ ngác, cậu không đáng tin ư? Rõ ràng đã cố gắng đến gần nhân vật chính. Rõ ràng đã liều mạng tiến về phía nhân vật chính. Cậu nghĩ mình đã chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng nhân vật chính, thì ra từ trước tới giờ đều là cậu tự mình đa tình ư? Chỉ vì sự châm ngòi của Dan mà hoàn toàn gạt bỏ mọi nỗ lực trước giờ của cậu. Cứ cho cậu là một tên ngốc không bao giờ đặt cái gì vào lòng đi, nhưng cậu cũng sẽ bị tổn thương, cũng sẽ khó chịu…

.

Đỗ Trạch không thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dan, cho nên khi Tu giữ chặt lấy tay cậu, cậu chỉ có thể ngây ngốc nhìn tiểu Chu Nho viết vào lòng bàn tay mình rằng: hãy đi theo ta.

.

Cái gọi là từ địa ngục đến thiên đàng bất quá chỉ có một chốc đó, Đỗ Trạch tỏ vẻ rằng trái tim già yếu chịu không nổi kích thích quá lớn. Thì ra không phải Tu không tin cậu. Mẹ nó, lúc đó nhân vật chính lắc đầu làm gì chứ QAQ! Ức hiếp một người bị khiếm thính vui lắm à!

.

Bên này, tâm tình Đỗ Trạch đang trôi nổi giữa đại dương. Bên kia, Dan đã đủ kinh dị lắm rồi. Y hơi nhăn mặt, dùng một ánh mắt chứa đầy bất đắc dĩ, khó hiểu và thất vọng nhìn Tu: “Ai nha nha, ta không ngờ ngươi lại…” Y dừng một chút rồi dùng một từ dễ nghe để bổ sung: “Ngây thơ như vậy, dám tin một người vừa phản bội mình.”

.

Tu lạnh lùng nhìn tuồng diễn của Dan: “Không sao cả.”

.

Giống như hắn đang nói với Đỗ Trạch rằng: không sao cả.

.

Dù Đỗ Trạch có phản bội hắn, lừa gạt hắn thế nào cũng không sao cả. Hắn đã chấp nhận người này, cho nên sẽ bỏ qua tất cả. Không sợ người đó đưa hắn vào chỗ chết, không sợ người đó chạy trốn khỏi mình. Hắn đã nắm chắc thì có chết cũng không buông tay.

.

Đây là cố chấp của Chu Nho, đồng thời cũng là cố chấp của Tu.

.

Dan nhìn ánh mắt lạnh băng của Chu Nho bắn lại đây. Sắc màu tươi sáng trong con ngươi đó ẩn chứa sự bướng bỉnh, ngoan tuyệt và một chút điên cuồng mà Dan chưa từng thấy qua. Chủ nhân của đôi mắt hổ phách khẽ nói: “Hắn là của ta.”

.

Ngữ điệu mềm mại cứ như đang làm nũng, nhưng sâu trong đó là dục vọng độc chiếm mãnh liệt khiến Dan cảm thấy sợ hãi, không rét mà run. Dan thậm chí còn có chút đồng cảm nhìn Đỗ Trạch đang còn vây trong sự mê man: thật ra, không nghe không biết gì hết có lẽ là điều hạnh phúc nhất.

.

“Ai ai, bộ dáng này của ngài làm ta chẳng thấy thú vị.” Dan bất đắc dĩ dùng quyển sách trên tay vỗ đầu: “Được rồi, vừa nãy đúng là ta đã đùa dai. Ngài đây đúng là đã mua một cái rương của ta bằng chiếc áo này.”

.

Dan vỗ vỗ tay, một chiếc áo từ hư không rơi xuống tay y. Tu nhận ra đó là thứ mà Đỗ Trạch vẫn luôn mặc trên người, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh dị. Dan thấy nên càng tin vào suy đoán của mình.

.

“Xin lỗi vì đã mạo phạm, ta nghĩ cái áo thần kỳ này là từ tay ngài ra. Danh tiếng của Chu Nho tộc như sấm rền bên tai. Ta có một yêu cầu quá phận, các hạ có thể cho ta biết cái áo này chế tạo như thế nào được không?” Dan nở nụ cười, nói: “Đương nhiên, ta sẽ trả cho ngài một cái giá vừa lòng.”

.



Nếu như Đỗ Trạch có thể nghe được lời nói của Dan, cậu nhất định sẽ cật lực phỉ nhổ anh ta. Thế nhưng bây giờ, tên ngốc nào đó chỉ có thể dùng ánh mắt chờ mong xem vở kịch không tiếng động của Dan và Tu mà không hề hay biết nội dung của nó là gì. Việc cậu muốn làm nhất bây giờ là kéo tay Tu rời đi, miễn cho Dan lại yêu sách. Về chuyện bị Dan lừa gạt, cậu chỉ có thể chịu đựng. Đợi nhân vật chính đột phá một trăm cấp rồi lại tính xổ với Dan!

.

Trước khi Đỗ Trạch kéo Tu đi thì Tu đã chủ động lôi kéo Đỗ Trạch. Dan không nghĩ rằng Tu sẽ có hành động này nên vội hô lớn: “Ta có một tin tức sẽ khiến ngươi cảm thấy hứng thú.”

.

“Gần đây thành chủ đại nhân sắp tăng giai nên hắn hiện đang sốt ruột tìm một loại vũ khí thích hợp.” Dan cười nói: “Thành chủ đại nhân đã biết được một thông tin khiến hắn mừng rỡ vô cùng, đó là phụ cận thành Halpas xuất hiện một Chu Nho tộc… Thành chủ đại nhân đang mang theo một đội hộ vệ tới đón tiếp ngài đấy.”

.

“Nếu ngài muốn giao dịch, ta sẽ phục vụ ngài mọi lúc.”

.

Cảm thấy tay mình đột nhiên bị Tu bóp chặt, Đỗ Trạch cúi đầu nhìn thì phát hiện sắc mặt Tu trắng bệch. Đỗ Trạch kinh hồn khiếp vía, không phải miệng vết thương lại rách ra chứ? Về chuyện Tu có thể tha một thân đau đớn theo cậu đến đây, Đỗ Trạch không biết là nên nể phục hay là bất đắc dĩ nữa.

.

Một cái bóng chiếu xuống. Đỗ Trạch phản xạ ngẩng đầu lên nhìn. Một bóng người đứng trên núi đá, đôi cánh dơi đang đập chứng minh đó là một… Ma tộc. Đỗ Trạch kinh hoảng phát hiện, không phải chỉ có một, mà còn rất nhiều Ma tộc lao ra từ mỗi núi đá vây lấy họ.

.

Những cặp mắt tím hoặc sẫm hoặc nhạt nhìn chằm chằm Đỗ Trạch và Tu trong vòng vây, một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu họ: thật sự là Chu Nho.

.

Bị Ma tộc vây xem, Đỗ Trạch không biết tại sao lại thành ra thế này. Cậu xoay người sang chỗ khác nhìn Dan, phát hiện anh ta đang cung kính đứng sau một tảng thịt béo. Nhìn kỹ mới nhận ra tảng thịt béo đó cũng là Ma tộc, thân phận trông có vẻ khá cao. Ma tộc có thể khiến Dan cung kính như vậy… Một suy nghĩ khủng bố được hình thành trong đầu Đỗ Trạch: mẹ nó, thứ này không phải là thành chủ Halpas với châm ngôn “Món chính là thịt người, không phải bạn tốt của Nhân tộc” chứ!?

.

Hệ thống: kẻ địch của bạn【Đại ma vương ăn thịt】đã online.

.

Thành chủ Halpas thèm nhỏ dãi nhìn Tu với thân hình thấp bé và hai cái tai yêu tinh nhọn hoắt ẩn dưới mái tóc mềm mại. Điều đó đã chứng minh cho thân phận Chu Nho của hắn. Đây chính là chủng tộc thượng cổ, Chu Nho tộc đã sáng lập ra nền văn minh máy móc trong truyền thuyết đó sao! Có hắn, mình còn sợ không mạnh nổi sao?

.

Khi dời mắt sang Đỗ Trạch đang khoác cái áo choàng đen rách nát trên người, vị thành chủ nheo mắt lại, bắt đầu chất vấn Dan: “Sao lại có một tên nữa, hắn là ai vậy?”

.

“Đó chắc là thủ hạ của Chu Nho, một Nhân tộc yếu ớt.”

.

“Nhân tộc!”

.

Thành chủ Halpas bắt đầu nóng nảy. Gã ghét Nhân tộc, nhưng mùi vị của Nhân tộc lại rất ngon. Nghĩ tới hương vị đó, thành chủ Halpas bất giác liếm môi, ánh mắt nhìn Đỗ Trạch nóng lên. Sinh vật ở đại lục phản diện cơ bản đều là Ma tộc và Vong Linh tộc, còn Nhân tộc thì quá ít, gã đã lâu không kiếm cơm rồi.

.

“Mang họ đi.”

.

Nghe được mệnh lệnh của thành chủ, nhóm Ma tộc nhìn nhau, sau đó một tên bước ra, là Moses. Hắn ta cẩn thận lại gần Đỗ Trạch và Tu, chuẩn bị thăm dò thực lực của đối phương. Trước mặt là Chu Nho trong truyền thuyết, là loại người hắn chưa bao giờ tiếp xúc.

.

Đỗ Trạch thấy “đại ma vương ăn thịt” vừa há mồm kêu gào thì một Ma tộc nhảy xuống đi về hướng họ, dáng vẻ đó không giống như đang gặp mặt bạn tốt. Đỗ Trạch nghĩ đến Tu đang trong hình thái Chu Nho thì cảm thấy tình hình không ổn.

.

Hiện tại bên địch đa số là Ma tộc, còn bên này chỉ có một Nhân tộc điếu ti tay trói gà không chặt, một Chu Nho bị trọng thương… Có cần phải ngược tới vậy không! Trước mặt đây chính là Ma tộc đấy, là Ma tộc có thực lực cá nhân cực mạnh đó!

.

Trong《Hỗn huyết》, dựa theo mục tiêu đối địch lớn hay nhỏ mà chia ra thành thực lực cá nhân, thực lực đoàn chiến, thực lực đối quân, thực lực công thành. Ma tộc thiên về thực lực cá nhân, Thú tộc là thực lực đoàn chiến, Vong Linh là thực lực đối quân, Long tộc là thực lực công thành, chủng tộc khác cũng rất đặc sắc. Đỗ Trạch phải rất may mắn mới có thể tự nghiệm chứng thực lực cá nhân mạnh mẽ của Ma tộc…

.

Đỗ Trạch nhìn Tu bên cạnh, cắn răng mở chiếc rương trong tay —— Chu Nho không có ma pháp cũng không có võ kỹ, bù lại họ có kỹ thuật chế tạo. Bởi vậy vào lúc này, chỉ có cậu mới có thể bảo vệ nhân vật chính. Hy vọng duy nhất của Đỗ Trạch được ký thác vào thần khí này. Tuy sẽ bị ma đao khống chế, nhưng chỉ cần chờ tới lúc hoàn tác, cậu sẽ khôi phục lại bình thường.

.

Sau khi nắp rương được mở ra, Moses dừng bước lại đề phòng nhìn chằm chằm chiếc rương. Dưới con mắt của mọi người, một cơn lốc nhỏ xuất hiện từ trong chiếc rương, có thứ gì đó đang chui ra, đầu tiên là mũi đao, sau đó là lưỡi đao rất dài, cuối cùng là chuôi đao đỏ tươi. Thanh đao bắn ra cắm phập xuống lớp đá cứng ngắc rồi lẳng lặng đứng vững ở đó. Phần thân thon dài phát ra một vầng sáng đỏ nhạt, như mang theo ma tính nào đó khiến người ta không thể nào dời mắt.

.

Đôi mắt thành chủ Halpas chợt sáng rỡ, không chỉ mình gã, hầu như trong mắt các Ma tộc đều ánh lên một sự tham lam. Đó là cây đao quý hiếm, còn có khả năng là… thần khí.

.

Đỗ Trạch vươn tay định nắm lấy chuôi đao, nhưng động tác này đã kích thích Moses phía đối diện. Hắn ta không kiêng kị Chu Nho mà vọt tới chỗ Đỗ Trạch gần như là trong nháy mắt.

.

Quá nhanh! Bấy giờ, Đỗ Trạch mới chân chính nhận ra sự chênh lệch của cậu với thế giới này. Cậu thậm chí còn không thấy rõ Ma tộc đó đến trước mặt mình như thế nào. Tiếp theo đó, Đỗ Trạch cảm thấy cổ mình rất đau. Cậu có cảm tưởng như chỉ cần đối phương thêm một tí lực nữa là cổ cậu sẽ gãy ngay tức khắc.

.

Tu vươn tay định đỡ lấy Đỗ Trạch, nhưng thân hình và sức mạnh của hắn bây giờ thật sự không chịu được, cuối cùng cả hai người đều té lăn ra đất. Moses không hề để ý đến sự chật vật của hai người, cặp mắt hắn ta dính chặt lấy ma đao, như bị hấp dẫn vươn tay muốn nắm chặt nó. Thành chủ Halpas thoáng chốc im lặng, hừ mạnh một tiếng, nhưng thủ hạ của gã lại không hề đáp lời mà cứ tiếp tục vươn tay lấy ma đao.

.

Thành chủ Halpas tức giận, gã đạp mạnh xuống đất, phần đất dưới chân gã trồi lên chạy về hướng Moses. Moses lúc này mới bừng tỉnh dùng hết sức mà lui xuống, chật vật tránh khỏi những gai đất sắp xuyên qua người mình. Hắn nhìn thành chủ Halpas, mồ hôi lạnh đổ ra: “Thành chủ đại nhân, ta…”

.

Thành chủ Halpas không quan tâm đến lời biện bạch của Moses. Gã di chuyển thân hình mập mạp bước tới, vươn tay cầm Phẫn Dục lên. Thân đao Phẫn Dục thuôn dài phản chiếu khuôn mặt vị thành chủ. Lớp ngoài màu bạc không hề có tỳ vết khiến đôi mắt vị thành chủ phủ đầy sắc đỏ. Thành chủ Halpas mê muội vuốt khẽ lưỡi đao Phẫn Dục, giọng nói có một chút tiếc hận: “Tại sao lại là đao chứ?”

.

Thành chủ Halpas là một ma đạo sĩ hệ thổ có giai cao, đại lục phản diện vốn khan hiếm nguyên tố nên việc gã có thể lên ngôi thành chủ thành Halpas đã chứng minh được thực lực của gã.

.

Moses còn muốn biện giải vài câu, vừa rồi không biết hắn bị cái gì ám mà có ý định độc chiếm thanh đao nọ. Lúc này Moses thấy thành chủ Halpas xoay người cười với mình: “Ngươi làm cho ta một việc, ta sẽ không truy cứu sự ngỗ nghịch trước đó của ngươi.”

.

Moses mừng rỡ quỳ xuống: “Theo ý đại nhân.”

.

“Ngươi lại đây…”

.

Moses mới vừa bước tới trước người thành chủ Halpas thì chợt nghe thấy gã tươi cười nói với mình rằng: “… để ta thử đao.”

.

“Đại… người… ?”

.

Moses bị chém ngang lưng té xuống đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên thành chủ Halpas. Từ góc nhìn của Moses, đôi mắt thành chủ Halpas bị phủ kín bởi sự tàn bạo.

.



“Ta tha thứ cho ngươi.”

.

Thành chủ Halpas ngắm nghía đại đao. Độ sắc bén của Phẫn Dục làm gã rất hài lòng. Nếu không phải sức mạnh ma pháp sư chưa đủ, gã thậm chí có thể chém đứt người Moses, chứ không phải cắt một đường ngang eo như vừa rồi. Sau khi phát tiết xong, thành chủ Halpas ném xác Moses ra phía sau, xoay người bước về hướng Tu và Đỗ Trạch. Có lẽ do vừa mới khiển trách thủ hạ không nghe lời, nên tâm tình thành chủ Halpas rất sung sướng và phấn khởi. Gã nhìn Chu Nho đang ôm thanh niên tóc đen đã bất tỉnh, cất cao giọng nói: “Ta là thành chủ thành Halpas, muốn mời đại sư đến tệ phủ làm khách một thời gian.”

.

Tu im lặng nhìn thành chủ Halpas rồi tự hỏi đối sách. Mà lúc này, thành chủ Halpas lại bị Đỗ Trạch thu hút sự chú ý. Mùi Nhân tộc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến cho vị thành chủ mới “vận động” xong cảm thấy đói vô cùng. Một khi đã để ý thì cảm giác đói khát này càng bị phóng đại lên gấp nhiều lần, thành chủ Halpas chưa bao giờ cảm thấy mình thái quá như vậy. Rất đói, rất đói, đói đến độ muốn nhét toàn bộ người trước mắt vào dạ dày mình để bổ khuyết cho sự trống rỗng vô tận.

.

Chần chờ gì nữa chứ, gã đang đói mà thứ trước mắt lại ngon tuyệt vời, tại sao lại không hành động?

.

Bị dục vọng khống chế, thành chủ Halpas bất ngờ giơ ma đao yêu diễm dị thường lên, trước khi Tu kịp phản ứng đã chặt phăng cánh tay trái của Đỗ Trạch. Cho dù đang trong mê man, Đỗ Trạch cũng phải run rẩy vì cơn đau bất thình lình kia.

.

Thành chủ Halpas nhặt cánh tay đó lên, dưới tầm mắt của mọi người, tham lam cắn gãy năm ngón tay, nghiền nát xương cốt, nuốt trôi máu thịt. Sau giây phút thỏa mãn ngắn ngủi, dục vọng bành trướng mãnh liệt. Thành chủ Halpas đỏ mắt nhìn chằm chằm Nhân tộc đang hôn mê.

.

Không đủ… không đủ… hoàn toàn không đủ…

.

Sắc đỏ phát ra trên thân Phẫn Dục càng lúc càng rực rỡ, tựa hồ như đang thở dài đầy thỏa mãn.

.

Thành chủ Halpas lại giơ đao lên, định cắt đôi thức ăn, nhưng ma đao đã bị thứ khác ngăn cản. Thành chủ Halpas nhìn cái tay đang chộp lưỡi đao của Tu, cho dù bị dục vọng sai bảo, gã vẫn còn một chút lý trí: đây là tay của Chu Nho, sao có thể làm cái tay này bị thương chứ.

.

Thành chủ Halpas nhìn chằm chằm vào mắt Tu, khó chịu nói: “Buông ra.”

.

Tu im lặng, đôi mắt màu hổ phách lạnh băng đã nổi lửa giận. Lưỡi đao sắc bén cứa vào lòng bàn tay hắn, dòng máu đỏ chảy xuống rồi bị ma đao hút cạn.

.

—— Cho ta.

.

Thành chủ Halpas không còn kiên nhẫn đối mặt với Tu. Trong tầm nhìn của gã, cặp mắt đỏ lên vì phẫn nộ kia càng lúc càng sẫm màu, càng lúc càng yêu diễm, và cuối cùng là hoàn toàn trở thành màu tím. Thành chủ Halpas cho là mình bị ảo giác, gã đưa tay dụi mắt, sau đó nhìn lại một lần nữa.

.

Cặp mắt đó đã hóa thành màu tím thâm thúy, trong sắc tím yêu dị là cặp đồng tử dựng thẳng.

.

Đó là đôi mắt của Ma tộc.

.

*****

.

*****

.

—— Ngươi muốn sức mạnh?

.

Muốn.

.

—— Tại sao?

.

Nếu có sức mạnh, không ai có thể cướp lấy hắn từ tay ta.

.

—— Ngươi muốn bảo vệ hắn?

.

Không, ta muốn độc chiếm hắn.

.

Hắn là của ta, là vật sở hữu của một mình ta.

.

Cho nên hãy cho ta sức mạnh, ta phải lấy lại thứ thuộc về ta.

.

Bắt nó cho ta.

.

——【Hộp bí mật】

.

—————————————–

Tác giả có điều muốn nói:

.

Nhân vật chính: Hắn là của ta.

.

Độc giả: … Ha ha.

.

Tác giả: Ha ha.

.

Nhân vật chính: Ừm, toàn phiếu được thông qua.

.

Độc giả: WTF!!!

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau