Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 41
CHƯƠNG 41
Bạch kỳ mã và hình thái ác mộng
Tác giả: Chỉ có những người thuần khiết mới được chạm vào bạch kỳ mã.
.
Đỗ Trạch, giới tính nam, năm nay 20 tuổi, ngày hôm qua cậu gặp được một vấn đề khó giải nhất trong cuộc đời: cậu được nhân vật chính (♂) trong cuốn tiểu thuyết mình thích nhất tỏ tình.
.
… Mỗi một chữ đều khiến người ta muốn văng tục.
.
Đỗ Trạch muốn quỳ. Tối qua cậu đã lăn qua lộn lại không được ngủ ngon giấc, trong đầu toàn là những câu thét gào “Manh chủ bị gì thế, manh chủ tỉnh lại đi”. Ngay cả giờ hoàn tác làm tai và mắt cậu quay trở về nguyên trạng mà vẫn không kéo được những suy nghĩ đó ra khỏi đầu cậu. Đỗ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là do Tu quá quen thuộc với cậu nên sinh ra ảo giác, đợi đến lúc manh chủ gặp được tình yêu đích thực sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Tên ngốc bấm tay tính toán, nếu như đại thần tình tiết hiển linh, kế tiếp sẽ có một tình tiết thi đấu vũ khí: trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hằng tháng)tháng này, đế quốc Quang Minh sẽ tổ chức một trận đấu vũ khí, mời rất nhiều khách quý và nhân vật quan trọng làm giám khảo, trong đó có thánh nữ Vivian. Đây chính là nữ chủ số một được tác giả tuyển chọn. Tuy hiện giờ Tu không giống với nhân vật chính trong nguyên tác, nhưng trước khi gặp cậu (và cuốn đồng nhân), manh chủ thật sự có cảm giác với Vivian. Lần thứ hai gặp Vivian, chắc chắn Tu sẽ phát hiện em gái dễ thương đó mới chính là tình yêu đích thực của mình.
.
… Tại sao lại có ưu thương quanh quẩn đâu đây nhỉ? 〒▽〒
.
Đỗ Trạch chặt đứt sự bồn chồn trong lòng, bắt đầu tự hỏi một vấn đề rất nghiêm trọng: giải đấu vũ khí không chỉ mời thánh nữ Vivian, mà còn mời thánh tử Eric. Nguyên văn Tu biết được thân phận thánh tử của Eric tại giải đấu này, cho nên mới không lưu tình hắc hóa y. Đây chưa phải trọng điểm, mấu chốt hiện giờ là, thánh tử đại nhân của thế giới này có lẽ, e là, đại khái có trang bị một quyển sách vàng nhỏ vạn ác.
.
Đồng nhân văn: Hãy tới đón em.
.
Tên ngốc nào đó muốn khóc, trực giác của cậu đã nói rằng, cậu phải cầm lại được cuốn đồng nhân trên tay trước khi Tu và Eric chạm trán, nếu không sẽ có một chuyện rất đáng sợ gieo xuống đầu cậu. Một quyển sách yêu nghiệt như thế muốn giữ không được, ném cũng không xong, mất lại còn phải đi tìm, ước muốn được xuyên không phát ra từ tận đáy lòng Đỗ Trạch, muốn duỗi tay băm nhừ cái thứ ngọn nguồn tội ác đó ra cho hả dạ.
.
Ai bảo mày chết tiệt! Ai bảo mày đê tiện!
.
Đúng lúc Đỗ Trạch đang trơ mặt nhìn chằm chằm tay phải mình, một bàn tay sẫm màu quơ quơ trước mặt cậu. Đỗ Trạch ngẩng đầu, phát hiện Ariel đang đứng đối diện nghiêng đầu nhìn mình, mái tóc dài màu trắng xõa trên vai.
.
[Có thể nói chuyện phiếm với ngươi không?]
.
Đỗ Trạch nhìn Ariel dùng nhánh cây viết vài chữ, gật đầu. Ariel rất vui vẻ ngồi trên khúc gỗ giống Đỗ Trạch, vô thức tránh đi nơi có ánh sáng. Đỗ Trạch nhìn mà cảm thấy phức tạp khó nói thành lời, cậu thậm chí còn không dám nhìn Ariel.
.
“Rất xin lỗi.”
.
Bàn tay cầm nhánh cây của Ariel run rẩy, dường như khá ngạc nhiên vì lời xin lỗi đột ngột của Đỗ Trạch.
.
[Tại sao phải xin lỗi?]
.
Đỗ Trạch cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ có cậu mới biết quỹ đạo vốn có của thế giới này, vì có mâu thuẫn, cho nên mới thấy áy náy.
.
Ariel thấy Đỗ Trạch lặng im không nói gì, nàng xóa câu trước, lại hoa tay múa chân: [Tinh Linh đó, là người mà ngươi đã nhắc đến sao?]
.
Đỗ Trạch cảm thấy càng ngày càng không thể nhìn thẳng vào Ariel, lúc trước cậu khen nhiều chừng nào thì Tu càng hung tàn với Tinh Linh tộc chừng đó.
.
“Thật ra hắn là một người rất tốt.”
.
Đỗ Trạch liều mạng giải thích với Ariel, nhưng vô luận nói gì cũng giống như đang lấy cớ giải vây vì người đó. Dưới cái nhìn của Đỗ Trạch, nhánh cây trên tay Ariel bắt đầu chuyển động: [Ừm, ta cũng biết hắn rất tuyệt.]
.
Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn về phía Ariel, gần như là hỏi theo phản xạ: “Cô không ghét hắn?”
.
[Tại sao phải ghét?]
.
Đỗ Trạch hé miệng, nhưng không cách nào thốt ra được bốn chữ nữ hoàng Tinh Linh. Dường như cặp mắt vàng của Ariel đã nhìn thấu mọi chuyện, nàng thay Đỗ Trạch viết ra: [Vì mẹ ta?]
.
Đỗ Trạch gật đầu một cách gượng gạo.
.
[Mẹ không đủ mạnh, cho nên bà đã thất bại, ta rất đau khổ.] Ariel thở dài một tiếng, nhưng trong tiếng thở dài đau thương lại có một sự tiếc nuối không cần thiết: [Chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn được, sự thất bại ấy chỉ nhận được cái chết, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.]
.
Đỗ Trạch bỗng nhớ rằng Nhất Diệp Tri Khâu có viết một đoạn: Tinh Linh sa đọa sẽ trở thành Tinh Linh hắc ám, họ rất sợ ánh sáng, bản tính tàn nhẫn lại còn háo sắc, nhưng trong mắt họ, không bị thấy sẽ không phải là tội ác, sự thất bại đó đã định sẵn cái chết.
.
[Vì thế ta không ghét hắn, hắn không làm gì sai cả.]
.
Ariel nở nụ cười ngọt ngào, vậy mà Đỗ Trạch lại cảm thấy lưng mình lạnh run. Ariel rất “hiểu ý người”, cô không hận Tu phá hủy rừng Tinh Linh, không hận Tu dấy bẩn Tinh Linh tộc, không hận Tu đã khiến mẹ mình chết. Trong nguyên tác, vốn Ariel yêu Tu tha thiết nên mới có thể tha thứ cho tất cả mọi chuyện, nhưng Ariel bây giờ…
.
Đôi mắt công chúa Tinh Linh hắc ám rất dịu dàng, nàng đung đưa nhánh cây, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của mình.
.
[Hắn rất mạnh, tất cả mọi người đều rất thích hắn.]
.
Trong trí nhớ, công chúa Tinh Linh tóc nâu mắt vàng cũng cười mềm mại với Tu như thế: 【Ta rất thích chàng, cho nên ta sẽ giúp đỡ chàng bất cứ việc gì.】
.
Có mâu thuẫn, mới có sự tàn khốc.
.
“Đỗ Trạch.”
.
Thanh âm trong trẻo của Tu như đánh tan suy nghĩ cậu. Đỗ Trạch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía xa, Tinh Linh tóc trắng đang cưỡi trên lưng bạch kỳ mã, đôi mắt xanh biếc nhìn qua phía này. “Lại đây.”
.
Tên ngốc nào đó đã hình thành phản xạ có điều kiện nghe xong câu đó là chạy tới chỗ manh chủ. Lúc đi được nửa đường cậu mới sực nhớ một việc nên quay lại nhìn, Ariel đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn một hơi ấm bao phủ lên khúc gỗ. Đỗ Trạch bối rối đứng đó, giờ cậu không biết phải đối mặt Tu như thế nào. Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa đến gần, Đỗ Trạch nhìn Tu cưỡi bạch kỳ mã đến trước mặt mình. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tinh Linh tóc trắng ngồi trên bạch kỳ mã lẳng lặng nhìn cậu, thánh khiết đến mức làm người ta không dám khinh nhờn.
.
Đỗ Trạch mất tự nhiên dời mắt qua bạch kỳ mã. Bề ngoài của nó trông như một con ngựa trắng, trên trán có một chiếc sừng xoắn ốc, lớp lông trắng ngần không pha chút bụi bẩn. Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, con bạch kỳ mã đó càng lúc càng nóng nảy bất an, chân nó không ngừng cào xuống đất, cái đuôi vẫy mạnh cố gắng lùi về sau. Nhưng do Tu đã ra lệnh, bạch kỳ mã chỉ có thể cứng người đứng im. Khi Đỗ Trạch vươn tay muốn chạm vào sừng, bạch kỳ mã trông sợ hãi tột độ, vụt một tiếng nhảy người lên, lớp lông trắng bắt đầu hóa đen từ phần gốc, bờm ngựa và lông đuôi chuyển sang màu xanh với ngọn lửa chập chờn, bạch kỳ mã nháy mắt biến thành một con ác mộng.
.
Con ma thú bạch kỳ mã có thể chuyển đổi sang hình thái ác mộng này là sủng vật số một của Tu. Trong đoàn sủng vật của manh chủ, lực công kích của nó tuy kém hơn Hỏa phượng hoàng và chó địa ngục, nhưng tốc độ cưỡi của nó là nhanh nhất, đồng thời có thể dùng để chơi đùa. Nên nhớ rằng bạch kỳ mã thuần khiết không bụi bẩn chỉ cho người thuần khiết chạm vào… Người thuần khiết…
.
Tuy biết bản thân luôn là nỗi sợ đối với ma thú, nhưng khi liên tưởng đến thiên tính của bạch kỳ mã, Đỗ Trạch vẫn phải im lặng —— mẹ kiếp, mày phản ứng dữ dội thế là đang bảo tiểu sinh không thuần khiết hả, hả!?
.
Tu vỗ vỗ cổ ác mộng, bảo nó quỳ xuống, hắn vươn tay về phía Đỗ Trạch: “Lên đây đi.”
.
Đỗ Trạch thề là cậu thấy được sự tuyệt vọng trong mắt ác mộng, trông cứ như sắp bị kẻ khác cướp trinh tiết đến nơi vậy. Đệch cái tuyệt vọng với khiếp sợ. Nó nhìn Đỗ Trạch, lại nhìn nhìn Tu, sau đó nằm úp xuống cúi thấp đầu, tản ra hơi thở u ám “ngươi cố tình gây sự, ngươi lạnh lùng vô tình”.
.
Đỗ Trạch cố tình gây sự phẫn nộ lao lên lưng ngựa, cùng ngồi với Tu lạnh lùng vô tình.
.
Ác mộng nặng nề đứng lên, bắt đầu chạy tới cây sinh mệnh. Vó ngựa rực lửa xanh dẫm lên mặt hồ mà không chìm xuống, gợn sóng lăn tăn làm người ta không đoán được trọng lượng của ác mộng. Nó đạp lá nhảy lên cây. Đỗ Trạch cảm thấy hàm răng va chạm vào nhau, so với việc nói ác mộng đang chạy nên sinh xóc nảy, không bằng đổi thành con ác mộng này đang phát run.
.
Cuối cùng khi Đỗ Trạch bước xuống khỏi lưng ác mộng, hai sinh vật đáng thương đồng thời được giải thoát. Ác mộng gần như ngay lúc Đỗ Trạch rời đi đã tung vó chạy mất, Đỗ Trạch nhìn con thú cưỡi tuyệt trần đó, tịch mịch hoài niệm về hỏa phượng hoàng. Cậu bắt đầu nhớ lại hình ảnh con gà con vừa run lẩy bẩy vừa bám dính vào mình, loại hồi tưởng này thậm chí còn làm cậu loáng thoáng nghe được tiếng kêu non nớt của tiểu phượng hoàng nữa chứ.
.
“Chíp chíp ~ ”
.
… Từ từ, không phải ảo giác hả?
.
Tên ngốc nào đó vừa quay đầu lại thì bị một cục lông tông vào giữa mặt. Cục lông đó bám chặt vào cái mũi đau nhức của cậu, sung sướng kêu to: “Chíp chíp ~ ”
.
Đỗ Trạch dùng ngón cái và ngón trỏ lôi cục lông đang tiến công trên mặt xuống. Cục lông tròn vo bị Đỗ Trạch chộp ra, thấy Đỗ Trạch đang nhìn mình chằm chằm, nó vẫy cái cánh nhỏ nhỏ bán manh không ngừng: “Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp.”
.
Trông cái tướng ngu ngu quen quen này, chắc cú là con phượng hoàng ngốc manh kia rồi. Đỗ Trạch ngỡ ngàng vuốt cục lông mềm mượt, thứ này không phải đã lớn như phỗng rồi hả, sao đột nhiên lại biến trở về thành gà con!?
.
“Lần trước lúc ở rừng Tinh Linh, nó kéo theo một pháp thần Tinh Linh cùng chết.” Tu khéo léo giải trừ nghi ngờ cho Đỗ Trạch: “Nó cần một chút thời gian để hồi sinh.”
.
Phượng hoàng là bất tử, chúng có thể hồi sinh nhờ lửa, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phượng hoàng được xưng là thần thú. Trong một giây Đỗ Trạch lơ đễnh, cục lông đã thoát được khỏi ngón tay cậu. Tiểu phượng hoàng vẫy cánh, nhằm đến nơi mà nó đã hằng mơ ước, thật bất ngờ là lần này nó bay không còn bị vẹo nữa mà thẳng thớm đậu ngay trên đầu Đỗ Trạch.
.
Đã ngu nay lại càng ngu hơn, kỹ năng hợp thể được phát động sau bao nhiêu ngày xa cách, thuộc tính manh tăng gấp đôi —— mụ nội kỹ năng hợp thể! Mau phắng khỏi đầu tiểu sinh!
.
Bên kia hai tên ngốc đang dây dưa, lông đen lông vàng rụng tứ tung, bên này Tu bước đến cái ao trong giàn tế, cầm nhánh cây màu vàng kim. Nhánh cây mềm mại chạm vào tay Tu, trông như đang trò chuyện với nhau. Khi Tu buông tay ra, nhánh cây không rủ xuống mà lại dựng thẳng lên.
.
Đỗ Trạch ngừng việc chém giết với tiểu phượng hoàng, cùng tiểu phượng hoàng đang nhây tóc nhìn về phía nhánh cây màu vàng kim. Phần đỉnh nhánh từ từ nhú ra một nụ hoa, đóa hoa vàng thoạt đầu khép kín lại, sau đó là từng tầng từng tầng nở rộ. Cuối cùng, cây sinh mệnh đã cho ra một đóa hoa xinh đẹp không gì sánh bằng, mấy chục cánh hoa xếp thành từng lớp vây quanh nhụy hoa, phơi bày vẻ đẹp chấn động lòng người. Nhưng vẻ đẹp đó không giữ được lâu, từng cánh hoa một bị héo úa, cuối cùng chỉ còn lại một hạt tròn màu nâu.
.
Tu nhặt cái hạt đó lên, Đỗ Trạch nhịn không được phải hỏi: “Đây là cái gì?”
.
“Hạt giống sinh mệnh.” Tu cất kỹ hạt mầm, giải thích: “Nơi này không còn thích hợp với Tinh Linh tộc nữa, ta sẽ đưa họ đến di tích Chu Nho.”
.
Đỗ Trạch ngây người. Trong《Hỗn huyết》cũng có tình tiết này, khi đó tuy là Tu đã thu hoạch được cả một chủng tộc làm em trai, nhưng Tinh Linh hắc ám khó có thể xuất hiện ởđại lục hỗn độn, cho nên Tu đã giao việc này cho Ariel và thủ hạ, còn mình thì chạy đến đế quốc Nhân tộc làm lính đánh thuê để nghe ngóng tin tức, và gây ra tình tiết di tích Chu Nho.
.
Bây giờ, Tu đã hủy diệt rừng Tinh Linh, lại phá vỡ màn chắn của đất nước Tinh Linh, chắn hẳn không lâu nữa sẽ có sinh linh khác đến tra xét. Di tích Chu Nho nằm dưới lòng đất u ám, quả thật rất thích hợp để Tinh Linh hắc ám cư trú, ở đó cũng không có ánh sáng mà họ ghét. Dưới sự chỉ dẫn của manh chủ, chẳng bao lâu nữa Tinh Linh tộc sẽ có thể thành lập một thành phố mới trên mặt đất. Đỗ Trạch cảm thấy xu hướng phát triển theo hình thức chủng điền văn này thật ngoài ý muốn, hơn nữa cậu đã tìm được một cơ hội tách khỏi Tu để xử lý cuốn sách đồng nhân rồi.
.
Manh chủ, anh dẫn mọi người đi cày trước, tiểu sinh xử lý xong chuyện đồng nhân rồi sẽ đến nhập bọn với anh.
.
Vì thế, trong ngày xuất phát nào đó, tên ngốc nói lời từ biệt với Tu.
.
“Ngươi muốn đến đế quốc Nhân tộc?”
.
Đỗ Trạch gật đầu: “Tôi có chút chuyện phải làm.”
.
Tiếp đó, Đỗ Trạch thấy Tu gọi lão John tới và giao nhiệm vụ dẫn dắt Tinh Linh tộc đến di tích Chu Nho cho đối phương.
.
“Anh không cần phải theo giúp tôi.” Đỗ Trạch vội vàng cắt ngang lời Tu. Bớt có đùa, manh chủ anh mà đi thì tiểu sinh làm sao cầm lại được cuốn đồng nhân chứ. “Anh có rất nhiều chuyện phải thu xếp…”
.
“Không cần lo lắng.” John cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứ đi chơi với tiểu chủ nhân, đống việc vặt đó hãy giao cho ta.”
.
Đỗ Trạch đau xót liếc John một cái, bi thương của cậu không có ai để kể, chảy ngược thành sông.
.
Dường như nhìn thấu sự chần chờ của Đỗ Trạch, Tinh Linh tóc trắng ngồi trên lưng bạch kỳ mã bỗng cất tiếng: “Ngươi muốn ta thích thế giới này, đúng không.”
.
Đỗ Trạch vô thức gật đầu, cậu mở trừng mắt nhìn Tu trực tiếp ẵm mình lên bạch kỳ mã. Bạch kỳ mã sợ tới mức chuyển hóa thành ác mộng. Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng đã chợt nghe Tu ghé vào tai mình rằng: “Vậy thì ngươi hãy dẫn ta đi xem thế giới này tốt đẹp như thế nào.”
.
Chỉ với một câu mà đã khiến cho Đỗ Trạch triệt để đầu hàng.
.
******
.
******
.
Ngươi muốn ta đi xem thế giới này?
.
Vậy thì ngươi hãy nhìn ta đi, nếu ngươi không nhìn ta, chẳng biết ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
【Độc giảの phái lý luận gặp bạch kỳ mã】
.
Bạch kỳ mã: (như gặp đại địch)
.
【Nhân vật chính の phái thực tiễn gặp bạch kỳ mã】
.
Bạch kỳ mã: (cầu vuốt ve cầu xoa lông)
.
Tác giả: Chỉ có những người thuần khiết mới được chạm vào bạch kỳ mã.
.
Độc giả: Đồ bịp bợm! ! ! QAQ
.
Bạch kỳ mã và hình thái ác mộng
Tác giả: Chỉ có những người thuần khiết mới được chạm vào bạch kỳ mã.
.
Đỗ Trạch, giới tính nam, năm nay 20 tuổi, ngày hôm qua cậu gặp được một vấn đề khó giải nhất trong cuộc đời: cậu được nhân vật chính (♂) trong cuốn tiểu thuyết mình thích nhất tỏ tình.
.
… Mỗi một chữ đều khiến người ta muốn văng tục.
.
Đỗ Trạch muốn quỳ. Tối qua cậu đã lăn qua lộn lại không được ngủ ngon giấc, trong đầu toàn là những câu thét gào “Manh chủ bị gì thế, manh chủ tỉnh lại đi”. Ngay cả giờ hoàn tác làm tai và mắt cậu quay trở về nguyên trạng mà vẫn không kéo được những suy nghĩ đó ra khỏi đầu cậu. Đỗ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là do Tu quá quen thuộc với cậu nên sinh ra ảo giác, đợi đến lúc manh chủ gặp được tình yêu đích thực sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Tên ngốc bấm tay tính toán, nếu như đại thần tình tiết hiển linh, kế tiếp sẽ có một tình tiết thi đấu vũ khí: trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hằng tháng)tháng này, đế quốc Quang Minh sẽ tổ chức một trận đấu vũ khí, mời rất nhiều khách quý và nhân vật quan trọng làm giám khảo, trong đó có thánh nữ Vivian. Đây chính là nữ chủ số một được tác giả tuyển chọn. Tuy hiện giờ Tu không giống với nhân vật chính trong nguyên tác, nhưng trước khi gặp cậu (và cuốn đồng nhân), manh chủ thật sự có cảm giác với Vivian. Lần thứ hai gặp Vivian, chắc chắn Tu sẽ phát hiện em gái dễ thương đó mới chính là tình yêu đích thực của mình.
.
… Tại sao lại có ưu thương quanh quẩn đâu đây nhỉ? 〒▽〒
.
Đỗ Trạch chặt đứt sự bồn chồn trong lòng, bắt đầu tự hỏi một vấn đề rất nghiêm trọng: giải đấu vũ khí không chỉ mời thánh nữ Vivian, mà còn mời thánh tử Eric. Nguyên văn Tu biết được thân phận thánh tử của Eric tại giải đấu này, cho nên mới không lưu tình hắc hóa y. Đây chưa phải trọng điểm, mấu chốt hiện giờ là, thánh tử đại nhân của thế giới này có lẽ, e là, đại khái có trang bị một quyển sách vàng nhỏ vạn ác.
.
Đồng nhân văn: Hãy tới đón em.
.
Tên ngốc nào đó muốn khóc, trực giác của cậu đã nói rằng, cậu phải cầm lại được cuốn đồng nhân trên tay trước khi Tu và Eric chạm trán, nếu không sẽ có một chuyện rất đáng sợ gieo xuống đầu cậu. Một quyển sách yêu nghiệt như thế muốn giữ không được, ném cũng không xong, mất lại còn phải đi tìm, ước muốn được xuyên không phát ra từ tận đáy lòng Đỗ Trạch, muốn duỗi tay băm nhừ cái thứ ngọn nguồn tội ác đó ra cho hả dạ.
.
Ai bảo mày chết tiệt! Ai bảo mày đê tiện!
.
Đúng lúc Đỗ Trạch đang trơ mặt nhìn chằm chằm tay phải mình, một bàn tay sẫm màu quơ quơ trước mặt cậu. Đỗ Trạch ngẩng đầu, phát hiện Ariel đang đứng đối diện nghiêng đầu nhìn mình, mái tóc dài màu trắng xõa trên vai.
.
[Có thể nói chuyện phiếm với ngươi không?]
.
Đỗ Trạch nhìn Ariel dùng nhánh cây viết vài chữ, gật đầu. Ariel rất vui vẻ ngồi trên khúc gỗ giống Đỗ Trạch, vô thức tránh đi nơi có ánh sáng. Đỗ Trạch nhìn mà cảm thấy phức tạp khó nói thành lời, cậu thậm chí còn không dám nhìn Ariel.
.
“Rất xin lỗi.”
.
Bàn tay cầm nhánh cây của Ariel run rẩy, dường như khá ngạc nhiên vì lời xin lỗi đột ngột của Đỗ Trạch.
.
[Tại sao phải xin lỗi?]
.
Đỗ Trạch cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ có cậu mới biết quỹ đạo vốn có của thế giới này, vì có mâu thuẫn, cho nên mới thấy áy náy.
.
Ariel thấy Đỗ Trạch lặng im không nói gì, nàng xóa câu trước, lại hoa tay múa chân: [Tinh Linh đó, là người mà ngươi đã nhắc đến sao?]
.
Đỗ Trạch cảm thấy càng ngày càng không thể nhìn thẳng vào Ariel, lúc trước cậu khen nhiều chừng nào thì Tu càng hung tàn với Tinh Linh tộc chừng đó.
.
“Thật ra hắn là một người rất tốt.”
.
Đỗ Trạch liều mạng giải thích với Ariel, nhưng vô luận nói gì cũng giống như đang lấy cớ giải vây vì người đó. Dưới cái nhìn của Đỗ Trạch, nhánh cây trên tay Ariel bắt đầu chuyển động: [Ừm, ta cũng biết hắn rất tuyệt.]
.
Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn về phía Ariel, gần như là hỏi theo phản xạ: “Cô không ghét hắn?”
.
[Tại sao phải ghét?]
.
Đỗ Trạch hé miệng, nhưng không cách nào thốt ra được bốn chữ nữ hoàng Tinh Linh. Dường như cặp mắt vàng của Ariel đã nhìn thấu mọi chuyện, nàng thay Đỗ Trạch viết ra: [Vì mẹ ta?]
.
Đỗ Trạch gật đầu một cách gượng gạo.
.
[Mẹ không đủ mạnh, cho nên bà đã thất bại, ta rất đau khổ.] Ariel thở dài một tiếng, nhưng trong tiếng thở dài đau thương lại có một sự tiếc nuối không cần thiết: [Chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn được, sự thất bại ấy chỉ nhận được cái chết, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.]
.
Đỗ Trạch bỗng nhớ rằng Nhất Diệp Tri Khâu có viết một đoạn: Tinh Linh sa đọa sẽ trở thành Tinh Linh hắc ám, họ rất sợ ánh sáng, bản tính tàn nhẫn lại còn háo sắc, nhưng trong mắt họ, không bị thấy sẽ không phải là tội ác, sự thất bại đó đã định sẵn cái chết.
.
[Vì thế ta không ghét hắn, hắn không làm gì sai cả.]
.
Ariel nở nụ cười ngọt ngào, vậy mà Đỗ Trạch lại cảm thấy lưng mình lạnh run. Ariel rất “hiểu ý người”, cô không hận Tu phá hủy rừng Tinh Linh, không hận Tu dấy bẩn Tinh Linh tộc, không hận Tu đã khiến mẹ mình chết. Trong nguyên tác, vốn Ariel yêu Tu tha thiết nên mới có thể tha thứ cho tất cả mọi chuyện, nhưng Ariel bây giờ…
.
Đôi mắt công chúa Tinh Linh hắc ám rất dịu dàng, nàng đung đưa nhánh cây, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của mình.
.
[Hắn rất mạnh, tất cả mọi người đều rất thích hắn.]
.
Trong trí nhớ, công chúa Tinh Linh tóc nâu mắt vàng cũng cười mềm mại với Tu như thế: 【Ta rất thích chàng, cho nên ta sẽ giúp đỡ chàng bất cứ việc gì.】
.
Có mâu thuẫn, mới có sự tàn khốc.
.
“Đỗ Trạch.”
.
Thanh âm trong trẻo của Tu như đánh tan suy nghĩ cậu. Đỗ Trạch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía xa, Tinh Linh tóc trắng đang cưỡi trên lưng bạch kỳ mã, đôi mắt xanh biếc nhìn qua phía này. “Lại đây.”
.
Tên ngốc nào đó đã hình thành phản xạ có điều kiện nghe xong câu đó là chạy tới chỗ manh chủ. Lúc đi được nửa đường cậu mới sực nhớ một việc nên quay lại nhìn, Ariel đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn một hơi ấm bao phủ lên khúc gỗ. Đỗ Trạch bối rối đứng đó, giờ cậu không biết phải đối mặt Tu như thế nào. Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa đến gần, Đỗ Trạch nhìn Tu cưỡi bạch kỳ mã đến trước mặt mình. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tinh Linh tóc trắng ngồi trên bạch kỳ mã lẳng lặng nhìn cậu, thánh khiết đến mức làm người ta không dám khinh nhờn.
.
Đỗ Trạch mất tự nhiên dời mắt qua bạch kỳ mã. Bề ngoài của nó trông như một con ngựa trắng, trên trán có một chiếc sừng xoắn ốc, lớp lông trắng ngần không pha chút bụi bẩn. Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, con bạch kỳ mã đó càng lúc càng nóng nảy bất an, chân nó không ngừng cào xuống đất, cái đuôi vẫy mạnh cố gắng lùi về sau. Nhưng do Tu đã ra lệnh, bạch kỳ mã chỉ có thể cứng người đứng im. Khi Đỗ Trạch vươn tay muốn chạm vào sừng, bạch kỳ mã trông sợ hãi tột độ, vụt một tiếng nhảy người lên, lớp lông trắng bắt đầu hóa đen từ phần gốc, bờm ngựa và lông đuôi chuyển sang màu xanh với ngọn lửa chập chờn, bạch kỳ mã nháy mắt biến thành một con ác mộng.
.
Con ma thú bạch kỳ mã có thể chuyển đổi sang hình thái ác mộng này là sủng vật số một của Tu. Trong đoàn sủng vật của manh chủ, lực công kích của nó tuy kém hơn Hỏa phượng hoàng và chó địa ngục, nhưng tốc độ cưỡi của nó là nhanh nhất, đồng thời có thể dùng để chơi đùa. Nên nhớ rằng bạch kỳ mã thuần khiết không bụi bẩn chỉ cho người thuần khiết chạm vào… Người thuần khiết…
.
Tuy biết bản thân luôn là nỗi sợ đối với ma thú, nhưng khi liên tưởng đến thiên tính của bạch kỳ mã, Đỗ Trạch vẫn phải im lặng —— mẹ kiếp, mày phản ứng dữ dội thế là đang bảo tiểu sinh không thuần khiết hả, hả!?
.
Tu vỗ vỗ cổ ác mộng, bảo nó quỳ xuống, hắn vươn tay về phía Đỗ Trạch: “Lên đây đi.”
.
Đỗ Trạch thề là cậu thấy được sự tuyệt vọng trong mắt ác mộng, trông cứ như sắp bị kẻ khác cướp trinh tiết đến nơi vậy. Đệch cái tuyệt vọng với khiếp sợ. Nó nhìn Đỗ Trạch, lại nhìn nhìn Tu, sau đó nằm úp xuống cúi thấp đầu, tản ra hơi thở u ám “ngươi cố tình gây sự, ngươi lạnh lùng vô tình”.
.
Đỗ Trạch cố tình gây sự phẫn nộ lao lên lưng ngựa, cùng ngồi với Tu lạnh lùng vô tình.
.
Ác mộng nặng nề đứng lên, bắt đầu chạy tới cây sinh mệnh. Vó ngựa rực lửa xanh dẫm lên mặt hồ mà không chìm xuống, gợn sóng lăn tăn làm người ta không đoán được trọng lượng của ác mộng. Nó đạp lá nhảy lên cây. Đỗ Trạch cảm thấy hàm răng va chạm vào nhau, so với việc nói ác mộng đang chạy nên sinh xóc nảy, không bằng đổi thành con ác mộng này đang phát run.
.
Cuối cùng khi Đỗ Trạch bước xuống khỏi lưng ác mộng, hai sinh vật đáng thương đồng thời được giải thoát. Ác mộng gần như ngay lúc Đỗ Trạch rời đi đã tung vó chạy mất, Đỗ Trạch nhìn con thú cưỡi tuyệt trần đó, tịch mịch hoài niệm về hỏa phượng hoàng. Cậu bắt đầu nhớ lại hình ảnh con gà con vừa run lẩy bẩy vừa bám dính vào mình, loại hồi tưởng này thậm chí còn làm cậu loáng thoáng nghe được tiếng kêu non nớt của tiểu phượng hoàng nữa chứ.
.
“Chíp chíp ~ ”
.
… Từ từ, không phải ảo giác hả?
.
Tên ngốc nào đó vừa quay đầu lại thì bị một cục lông tông vào giữa mặt. Cục lông đó bám chặt vào cái mũi đau nhức của cậu, sung sướng kêu to: “Chíp chíp ~ ”
.
Đỗ Trạch dùng ngón cái và ngón trỏ lôi cục lông đang tiến công trên mặt xuống. Cục lông tròn vo bị Đỗ Trạch chộp ra, thấy Đỗ Trạch đang nhìn mình chằm chằm, nó vẫy cái cánh nhỏ nhỏ bán manh không ngừng: “Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp.”
.
Trông cái tướng ngu ngu quen quen này, chắc cú là con phượng hoàng ngốc manh kia rồi. Đỗ Trạch ngỡ ngàng vuốt cục lông mềm mượt, thứ này không phải đã lớn như phỗng rồi hả, sao đột nhiên lại biến trở về thành gà con!?
.
“Lần trước lúc ở rừng Tinh Linh, nó kéo theo một pháp thần Tinh Linh cùng chết.” Tu khéo léo giải trừ nghi ngờ cho Đỗ Trạch: “Nó cần một chút thời gian để hồi sinh.”
.
Phượng hoàng là bất tử, chúng có thể hồi sinh nhờ lửa, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phượng hoàng được xưng là thần thú. Trong một giây Đỗ Trạch lơ đễnh, cục lông đã thoát được khỏi ngón tay cậu. Tiểu phượng hoàng vẫy cánh, nhằm đến nơi mà nó đã hằng mơ ước, thật bất ngờ là lần này nó bay không còn bị vẹo nữa mà thẳng thớm đậu ngay trên đầu Đỗ Trạch.
.
Đã ngu nay lại càng ngu hơn, kỹ năng hợp thể được phát động sau bao nhiêu ngày xa cách, thuộc tính manh tăng gấp đôi —— mụ nội kỹ năng hợp thể! Mau phắng khỏi đầu tiểu sinh!
.
Bên kia hai tên ngốc đang dây dưa, lông đen lông vàng rụng tứ tung, bên này Tu bước đến cái ao trong giàn tế, cầm nhánh cây màu vàng kim. Nhánh cây mềm mại chạm vào tay Tu, trông như đang trò chuyện với nhau. Khi Tu buông tay ra, nhánh cây không rủ xuống mà lại dựng thẳng lên.
.
Đỗ Trạch ngừng việc chém giết với tiểu phượng hoàng, cùng tiểu phượng hoàng đang nhây tóc nhìn về phía nhánh cây màu vàng kim. Phần đỉnh nhánh từ từ nhú ra một nụ hoa, đóa hoa vàng thoạt đầu khép kín lại, sau đó là từng tầng từng tầng nở rộ. Cuối cùng, cây sinh mệnh đã cho ra một đóa hoa xinh đẹp không gì sánh bằng, mấy chục cánh hoa xếp thành từng lớp vây quanh nhụy hoa, phơi bày vẻ đẹp chấn động lòng người. Nhưng vẻ đẹp đó không giữ được lâu, từng cánh hoa một bị héo úa, cuối cùng chỉ còn lại một hạt tròn màu nâu.
.
Tu nhặt cái hạt đó lên, Đỗ Trạch nhịn không được phải hỏi: “Đây là cái gì?”
.
“Hạt giống sinh mệnh.” Tu cất kỹ hạt mầm, giải thích: “Nơi này không còn thích hợp với Tinh Linh tộc nữa, ta sẽ đưa họ đến di tích Chu Nho.”
.
Đỗ Trạch ngây người. Trong《Hỗn huyết》cũng có tình tiết này, khi đó tuy là Tu đã thu hoạch được cả một chủng tộc làm em trai, nhưng Tinh Linh hắc ám khó có thể xuất hiện ởđại lục hỗn độn, cho nên Tu đã giao việc này cho Ariel và thủ hạ, còn mình thì chạy đến đế quốc Nhân tộc làm lính đánh thuê để nghe ngóng tin tức, và gây ra tình tiết di tích Chu Nho.
.
Bây giờ, Tu đã hủy diệt rừng Tinh Linh, lại phá vỡ màn chắn của đất nước Tinh Linh, chắn hẳn không lâu nữa sẽ có sinh linh khác đến tra xét. Di tích Chu Nho nằm dưới lòng đất u ám, quả thật rất thích hợp để Tinh Linh hắc ám cư trú, ở đó cũng không có ánh sáng mà họ ghét. Dưới sự chỉ dẫn của manh chủ, chẳng bao lâu nữa Tinh Linh tộc sẽ có thể thành lập một thành phố mới trên mặt đất. Đỗ Trạch cảm thấy xu hướng phát triển theo hình thức chủng điền văn này thật ngoài ý muốn, hơn nữa cậu đã tìm được một cơ hội tách khỏi Tu để xử lý cuốn sách đồng nhân rồi.
.
Manh chủ, anh dẫn mọi người đi cày trước, tiểu sinh xử lý xong chuyện đồng nhân rồi sẽ đến nhập bọn với anh.
.
Vì thế, trong ngày xuất phát nào đó, tên ngốc nói lời từ biệt với Tu.
.
“Ngươi muốn đến đế quốc Nhân tộc?”
.
Đỗ Trạch gật đầu: “Tôi có chút chuyện phải làm.”
.
Tiếp đó, Đỗ Trạch thấy Tu gọi lão John tới và giao nhiệm vụ dẫn dắt Tinh Linh tộc đến di tích Chu Nho cho đối phương.
.
“Anh không cần phải theo giúp tôi.” Đỗ Trạch vội vàng cắt ngang lời Tu. Bớt có đùa, manh chủ anh mà đi thì tiểu sinh làm sao cầm lại được cuốn đồng nhân chứ. “Anh có rất nhiều chuyện phải thu xếp…”
.
“Không cần lo lắng.” John cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứ đi chơi với tiểu chủ nhân, đống việc vặt đó hãy giao cho ta.”
.
Đỗ Trạch đau xót liếc John một cái, bi thương của cậu không có ai để kể, chảy ngược thành sông.
.
Dường như nhìn thấu sự chần chờ của Đỗ Trạch, Tinh Linh tóc trắng ngồi trên lưng bạch kỳ mã bỗng cất tiếng: “Ngươi muốn ta thích thế giới này, đúng không.”
.
Đỗ Trạch vô thức gật đầu, cậu mở trừng mắt nhìn Tu trực tiếp ẵm mình lên bạch kỳ mã. Bạch kỳ mã sợ tới mức chuyển hóa thành ác mộng. Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng đã chợt nghe Tu ghé vào tai mình rằng: “Vậy thì ngươi hãy dẫn ta đi xem thế giới này tốt đẹp như thế nào.”
.
Chỉ với một câu mà đã khiến cho Đỗ Trạch triệt để đầu hàng.
.
******
.
******
.
Ngươi muốn ta đi xem thế giới này?
.
Vậy thì ngươi hãy nhìn ta đi, nếu ngươi không nhìn ta, chẳng biết ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
【Độc giảの phái lý luận gặp bạch kỳ mã】
.
Bạch kỳ mã: (như gặp đại địch)
.
【Nhân vật chính の phái thực tiễn gặp bạch kỳ mã】
.
Bạch kỳ mã: (cầu vuốt ve cầu xoa lông)
.
Tác giả: Chỉ có những người thuần khiết mới được chạm vào bạch kỳ mã.
.
Độc giả: Đồ bịp bợm! ! ! QAQ
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất