Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 55
CHƯƠNG 55
Độc giả: Tôi thấy tôi có thể giúp được chút ít.
.
Ngân Long chuyển Đỗ Trạch vào trong tay, giương rộng đôi cánh lớn bay vòng quanh Long đảo. Bản năng và thiên tính mách bảo cho Tu rằng, hắn cần một hang ổ an toàn, bí mật để cư trú và sắp xếp bảo vật của mình, ví như người đang nằm trong tay hắn. Hắn không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn hưởng dụng vật sở hữu của mình.
.
Không hề nhận ra nguy hiểm, Đỗ Trạch ngó nghiêng xung quanh. Sau khi xác định những cự long đó không đuổi theo, độc giả ngốc nghếch thở phào một hơi, thiệt tình muốn tới nhà tác giả kiểm tra đồng hồ nước* quá. Cho dù không xem được cập nhật, Đỗ Trạch hoàn toàn có thể đoán được tình tiết chủ yếu của Long đảo: cái gọi là nam nhân chinh phục thế giới, nữ nhân chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới; vào《Hỗn huyết》lại trở thành, Long tộc chinh phục thế giới, manh chủ chinh phục rồng cái để chinh phục Long tộc.
.
* Ý thô sơ là “cảnh sát tới mời đi điều tra”. Ngôn ngữ mạng thông dụng của Trung Quốc, bắt nguồn từ việc khi cảnh sát tới nhà điều tra thường lấy lý do là kiểm tra đồng hồ nước, khi mở cửa thì mới lộ ra là cảnh sát.
.
Cái bút tích làm manh chủ trở thành rồng giống vừa ngó đã biết là tên Nhất Diệp Tri Khâu kia bày ra, cái gì mà chủng tộc tuyệt chủng, cái gì mà Ngân Long cuối cùng, toàn bộ đều là tiết tháo mà Nhất Diệp Tri Khâu rụng xuống. Tác giả để số em gái mà nhân vật chính đẩy ngã có thể đếm trên đầu ngón tay còn chưa đủ, anh ta bắt đầu hóa rồ để manh chủ đẩy ngã cả một chủng tộc! Đáng xấu hổ nhất là, nếu không phải Tu mà là nhân vật chính khác, thì tiểu sinh đây, tiểu sinh sẽ rất đáng xấu hổ mà gào thét trong im lặng…
.
Tác giả hay độc giả gì, nói chung đều rụng tiết tháo tất.
.
Đương lúc Đỗ Trạch động não, Tu nâng người lên rồi bám vào một chỗ cao ngất trên ngọn núi. Ngân Long thu cánh lại, hắn đu trên vách đá, đuôi rủ xuống quấn chặt vào một khối đá, phía dưới họ là một khe hở sâu hoắm. Ngân Long vói đầu vào nhìn một lát, dường như khá vừa lòng, hắn rủ chiếc cổ thon dài xuống, cắn áo Đỗ Trạch nhấc lên, từ từ tiến vào.
.
Trong khe hở tối đen, hình thể khổng lồ của Ngân Long che khuất tất cả ánh sáng, Đỗ Trạch chỉ có thể cảm nhận được Tu mang cậu rẽ qua rẽ lại, sau đó tiến vào một cái động lớn. Tuy có không khí và gió, nhưng ánh sáng không thể xâm nhập tới nơi đây. Đỗ Trạch mở to hai mắt trong bóng tối, cho dù đã thích ứng được một chút, nhưng cậu vẫn không thấy rõ được cái gì. Chẳng biết vì sao Tu lại không để cho tầm nhìn sáng lên, bóng đêm đen kịt khiến đáy lòng Đỗ Trạch toát ra một nỗi bất an, như có một con mãnh thú nào đó ẩn núp trong bóng đêm, nhìn chăm chú vào cậu như đang rình một con mồi.
.
Lòng bàn chân chạm vào đống đá cứng rắn, Tu đã thả cậu xuống. Đỗ Trạch xoay người nhìn sang chỗ khác, từ trong bóng tối, cậu miễn cưỡng thấy được một cặp mắt đỏ rực.
.
Đỗ Trạch kêu lên một tiếng: “Tu?”
.
Trong tình trạng thiếu ánh sáng, con rồng vẫn nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Bởi vậy trong bóng đêm, Ngân Long nhìn chằm chằm “báu vật” nhỏ nhắn đang luống cuống của mình, báu vật nhỏ lắm, chỉ cần dùng một cái móng vuốt cũng có thể bắt cậu lại. Điều này làm cho hắn cảm thấy đặc biệt hưng phấn, chỉ cần giấu người nọ trong đây, dưới sự che chở của móng vuốt này, ai cũng không được phép mơ tưởng đến báu vật của hắn.
.
Ngân Long nhìn lướt qua cục lông trên đầu Đỗ Trạch rồi sử dụng ma pháp không gian, tiểu phượng hoàng thoáng chốc đã bị truyền tống sang nơi khác. Do trọng lượng của cục lông quá nhẹ, mà hang động lại quá tối, tên ngốc nào đó không hề nhận ra hành vi này của Tu. Ngân Long hưng phấn vờn quanh Đỗ Trạch, dùng cái đuôi nhọn cọ xát lên cơ thể Đỗ Trạch, nhưng lớp vảy dày cộm khiến xúc giác của hắn giảm đi không ít, vì thế Ngân Long cúi người, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp thanh niên tóc đen.
.
Người này, chỉ có thể để hắn độc chiếm.
.
Đỗ Trạch hoảng sợ, một vật thể mềm mại nóng ấm đột ngột dán vào người cậu, tên ngốc định lui về sau theo phản xạ nhưng lại bị một móng vuốt đè lên, không tài nào nhúc nhích được. Vật thể mềm mại đó rất linh hoạt, đẩy quần áo ra rồi chui vào, đảo qua đảo lại cơ thể cậu. Mãi đến giờ Đỗ Trạch mới phát hiện ra đó là lưỡi Tu, tiếp đó cậu chợt nghe thấy tiếng xé xoạc xoạc, áo trên người đã trở thành đống vải vụn. Đỗ Trạch mờ mịt bắt lấy những mảnh vụn, trong không gian tối đen như mực này, cậu không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ nghe ra tiếng thở dốc càng lúc càng đến gần, mà những mảnh áo vụn trong tay đã mách cho Đỗ Trạch rằng, tình cảnh cậu lúc này hơi nguy hiểm.
.
“… Tu? Anh…”
.
Tai nghe đột nhiên bị rút ra, Đỗ Trạch im bặt. Ngân Long đã giật đi tai nghe và những mảnh áo của Đỗ Trạch, bỏ qua tất cả chướng ngại rồi dùng đầu lưỡi liếm láp cơ thể Đỗ Trạch từng chút một. Đối với Ngân Long, Đỗ Trạch thật sự quá nhỏ bé, hơn nữa Đỗ Trạch còn bị móng vuốt của hắn đè lên nên đầu lưỡi mỗi lần đảo qua chỉ liếm được một chút mùi hương nhỏ, càng liếm càng khát khao không nhịn được, cứ như đang uống rượu độc để giải khát vậy. Ngân Long hà hơi, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Trạch dưới móng vuốt, nửa người trên của thanh niên tóc đen đang trần trụi, làn da bị liếm ướt nên xuất hiện một lớp màng mỏng, tất cả đều chứa mùi hương của hắn, thoạt nhìn vừa ngon miệng lại hấp dẫn.
.
Tên ngốc hoảng hồn nhìn lên trên, cậu vốn nghĩ Tu không bị trúng chiêu, xem ra cậu đã quá ngây thơ rồi. Cái tình tiết YY sau khi nhân vật chính trúng xuân dược thì ngủ chung phòng với hậu cung đã quá là bình thường trong lòng nhóm độc giả, nhưng với Đỗ Trạch khổ bức đang đối mặt với manh chủ trúng xuân dược thì chỉ có một cảm giác là tuyệt vọng. Cậu không ngại việc giúp Tu phát hỏa, nhưng… với hình thái này thì quá nghịch thiên rồi đó!
.
Cậu chỉ bự bằng một cái móng vuốt của manh chủ, giúp kiểu gì đây!
.
Đỗ Trạch nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhìn chằm chằm cặp mắt đỏ sậm kia, cho dù tai nghe quân đã bỏ mình, cậu vẫn thấy mình có thể giúp được chút ít.
.
“Tu…”
.
Đỗ Trạch vừa mới phun ra một chữ thì giọng điệu chợt thay đổi. Quần của cậu cũng đã hy sinh như cái áo, đầu lưỡi mềm mại nóng ấm bao bọc lấy thân cậu từ dưới lên, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có lớp thịt dẻo dai. Đầu lưỡi mềm mại rà theo làn da đùi nhẵn nhụi. Những gai lưỡi nhỏ nhỏ quét qua da, chúng dán sát vào nhau không chừa ra một kẽ hở nào. Đỗ Trạch cảm thấy tất cả lỗ chân lông của cậu đều bị chặn lại, thậm chí còn có cảm tưởng rất khó thở.
.
Mắt Tu ngày một đỏ hơn, mùi hương nồng đượm của Đỗ Trạch kích thích cảm quan của hắn. Hắn biết bên trong cơ thể người này ấm áp cỡ nào, nó sẽ sít chặt lấy dục vọng của hắn rồi co rút lại. Ngân Long khẽ rên một tiếng, trở Đỗ Trạch nghiêng qua một bên. Hắn không nhịn được nữa, hắn muốn mập hợp với người này, tiến vào thân thể y, hung hăng làm y. Tính khí của Long tộc đã lộ ra khỏi túi phân thân, đó là một bán phân thân phân nhánh ở phía trước. Bóng tối che đi tầm nhìn của Đỗ Trạch, nếu mà nhìn thấy cảnh này bảo đảm tên ngốc nào đó sẽ hoảng hốt cả lên, nhưng Tu vẫn cứ bồi hồi qua lại ở cổ và đùi cậu, càng ngày càng dùng sức đến độ luống cuống, ngụ ý này không cần nói ra cũng biết.
.
Cảm giác nguy hiểm nảy sinh trong lòng Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vừa giãy dụa vừa lắp bắp la lên: “Tu, cái này không, không được —— ”
.
Cho dù chỉ còn lại bản năng, Tu cũng biết tình huống này rất khó để tiếp tục. Đối tượng *** của hắn chỉ lớn bằng móng vuốt hắn. Tất cả tri thức bẩm sinh của Long tộc lập tức đưa ra một phương pháp giải quyết khá hữu hiệu, mỗi một cự long đều được kế thừa cách sử dụng có hiệu quả cơ thể của nó từ thế hệ trước: hoặc là giương rộng cánh bay lượn, hoặc là sử dụng ma pháp Long ngữ, hoặc là… biến thành hình người.
.
Đỗ Trạch cảm thấy trên người mình nhẹ bẵng đi, vuốt rồng mới đây đã biến mất, không phải vì đã được nâng lên, mà là đột ngột biến mất. Đỗ Trạch bò lên được một nửa thì bị một cơ thể nóng bỏng đè mạnh xuống đất không thể nhúc nhích. Một mái tóc dài lành lạnh trượt trên người tạo cho Đỗ Trạch xúc cảm giống như lớp vảy bóng loáng của Ngân Long, Đỗ Trạch tá hoả quay đầu nhìn, người đang đè lên cậu rõ ràng là một người đàn ông, chẳng lẽ manh chủ đổi kênh đột ngột?
.
Vừa quay đầu lại thì bị người trên thân ấn cằm hôn xuống, Đỗ Trạch mở to mắt, cặp mắt đỏ rực sát rạt đó trông rất quen. Đó là đôi mắt đỏ của Ngân Long. Chủ nhân đôi mắt đỏ siết cằm Đỗ Trạch khiến cậu phải hé miệng ra, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng Đỗ Trạch, đè mạnh liếm mạnh, cứ như một vị vua cường thế đang tuần tra lãnh địa của mình, tràn trề dục vọng chiếm hữu. Đỗ Trạch khó chịu nhíu mày, nụ hôn đó làm cậu rất khó thở. Cậu vươn tay muốn đẩy đối phương, nhưng vì tư thế không thuận, ngón tay cậu chỉ sượt nhẹ qua mặt người đó và chạm phải một lớp màng mỏng giống như vây cá. Nơi đó vốn dĩ là lỗ tai nhưng lại bị một lớp vây hình quạt thay thế.
.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang đè trên thân chính là Long tộc Tu đã hóa thành hình người. Đỗ Trạch cảm thấy nguy hiểm không những không giảm mà còn tăng lên nhiều hơn. Cho dù đã hóa thành hình người, mỗi một động tác của Tu đều tràn ngập ý đồ xâm lược, cặp mắt đỏ rực đó hiện lên một thứ khát vọng hòa với điên cuồng.
.
“!”
.
Môi bị xâm chiếm, tiếng kêu đau đớn của Đỗ Trạch vỡ vụn nơi cổ họng. Không một chút khuếch trương nào, Tu tiến thẳng vào cơ thể cậu. Một khắc đó, Đỗ Trạch hoảng hốt cảm giác thân mình như nứt ra thành hai nửa, mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào đau đớn.
.
Tiến vào cơ thể Đỗ Trạch làm Tu thêm hưng phấn, hắn không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn hưởng dụng vật sở hữu của mình ngay lúc này. Môi Đỗ Trạch bị hút liếm nhiều lần khiến nó sưng đỏ ứ máu như chỉ cần chạm khẽ một cái, chất lỏng đỏ tươi đó sẽ ồ ạt chảy ra. Tu co vòng eo tráng kiện, mỗi một lần gần như đều lui hẳn ra khỏi huyệt khẩu rồi lại tiến sâu vào trong, nhưng dù có dùng sức xâm phạm thế nào, hắn vẫn thấy chưa đủ.
.
Một lượng lớn máu chảy ra từ nơi mập hợp. Tu rời khỏi môi Đỗ Trạch, hắn nằm lên người Đỗ Trạch hít hà một hơi, mùi hương đó khiến hắn điên dại, ánh mắt đỏ rực như sắp chảy máu.
.
Muốn hoàn toàn tiến vào bên trong người này, dùng cơ thể hắn làm người này không còn một chỗ trống nào.
.
Đôi môi Đỗ Trạch cuối cùng cũng được buông tha, nhưng giờ khắc này cậu chỉ biết tiếp thu một cách bị động, một vài tiếng rên khẽ bật ra. Đỗ Trạch vô lực nhắm mắt lại, mồ hôi toát ra vì đau thiếu chút nữa đã chảy vào mắt cậu. Cậu cho rằng những gì xảy ra từ nãy đến giờ đã là ngược nhất rồi, nhưng động tác tiếp theo của Tu khiến Đỗ Trạch phải hít hà. Cậu cảm giác ngón tay Tu đang sáp nhập phía sau cậu, làm bộ phận kề khít từ từ mở ra một khe hở, một vật thể nóng bỏng khác ý đồ chen vào theo khe hở đó.
.
Đỗ Trạch khó khăn quay ra sau, nhưng nơi đây thật sự quá tối, cậu không thể thấy được gì cả, chỉ biết dùng đôi tay run rẩy sờ soạng. Lúc Đỗ Trạch nhận ra được thứ đó, cậu dại người đi.
.
Mẹ nó! Mẹ nó! Nhất Diệp Tri Khâu, anh là cái tên khốn nạn chết tiệt! Chẳng lẽ Long tộc là loài bò sát có hai cái ấy ấy?! Tiểu sinh sẽ chết đó! Sẽ chết thật đó!
.
Đỗ Trạch run rẩy ngẩng đầu nhìn cặp mắt đỏ đối diện, tiếng nói khàn khàn.
.
“Tu… Đừng như vậy, được không?”
.
Cái tai vây cá giống cánh quạt của Tu run rẩy xòe ra, càng thêm hưng phấn. Mái tóc đen của người dưới thân rối loạn, khắp người in đầy dấu vết của hắn, âm thanh khe khẽ phát ra nhiễm một chút nức nở khiến người ta có một khát vọng muốn khi dễ. Tu cầm bàn tay Đỗ Trạch còn chưa thu lại, tiếp tục đẩy nửa phân thân bên kia vào trong Đỗ Trạch, xem như hai người cùng chung một động tác.
.
Lòng Đỗ Trạch sợ hãi cực độ, cậu muốn bò khỏi người Tu nhưng nhanh chóng bị kéo trở về. Người đó đè chặt cơ thể cậu khiến cậu không còn đường mà giãy dụa hay rời khỏi. Từ lúc bán phân thân còn lại xâm nhập, toàn thân Đỗ Trạch bắt đầu run lẩy bẩy nói không ra hơi. Đằng sau cứ truyền đến cơn đau đớn như xé da xé thịt, ngay cả thở Đỗ Trạch cũng không dám dùng sức. Cậu thấy mình giống như một tờ giấy đang bị cấu xé từ từ, chỉ cần cậu hít thở mà dùng sức một chút thì cả cơ thể sẽ tan xương nát thịt ngay.
.
Khi tính khí của Tu tiến vào hoàn toàn, Đỗ Trạch đã ngỡ là mình sẽ bất tỉnh, nhưng không biết có phải do tác dụng của máu rồng hay không, ý thức cậu vẫn rõ như in, hai vật thể cực nóng chen chúc trong cơ thể cậu, đè ép vách tường, thỉnh thoảng còn chạm phải nơi mẫn cảm nhất của cậu. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Đỗ Trạch, cậu không rõ cảm giác trên người mình rốt cuộc là gì, chỉ biết co rúm người lại và phát ra những âm tiết vô nghĩa với Tu.
.
Trong căn động tối đen quanh quẩn tiếng nước dính cùng tiếng thở dốc ái muội. Đỗ Trạch nức nở một tiếng, một cái phân thân chôn trong cơ thể cậu bắn ra dòng chất lỏng nóng bỏng, nhưng nó vẫn chặn ở huyệt khẩu khiến dòng chất lỏng lưu động trong người cậu, cảm giác trướng trướng rất quái dị. Đỗ Trạch giẫy nhẹ một cái, dịch thể mà Tu bắn vào thoát ra một tí rồi lại bị Tu đâm vào.
.
Cảm giác có thứ gì đó hoạt động trong cơ thể quá mức quái dị, Đỗ Trạch khóc lên. Nghe được tiếng khóc, đồng tử dựng đứng của Tu co rút nhanh, hắn đâm vào thụt ra với tần suất cực nhanh, cuối cùng phát tiết tất cả vào bên trong. Sau lần bắn tinh thứ nhất, Tu chưa thỏa mãn, hắn vẫn chôn sâu trong người Đỗ Trạch, hai phân thân nhanh chóng cứng lên lại. Lúc này, Đỗ Trạch đã hư thoát, cậu nhũn người nằm dưới thân Tu, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
.
Toàn bộ huyệt động tản ra mùi máu tươi và mùi vị tình ái nồng đượm. Sau lần thứ ba phát tiết, Tu đã thanh tỉnh được một chút, hắn cúi đầu nhìn Đỗ Trạch nằm im không động đậy rồi rút tính khí của mình ra. Lượng lớn dịch thể lẫn máu tươi chảy ra ồ ạt. Tu hóa về hình rồng, hắn dùng chân trước tách vảy mình ra rồi rót máu rồng vào miệng Đỗ Trạch. Sắc mặt thanh niên tóc đen trở nên hồng hào hơn. Ngân Long nấn ná bên người Đỗ Trạch, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm báu vật quan trọng nhất của hắn.
.
Đợi Đỗ Trạch hồi phục sau nửa đêm, hắn có thể tiếp tục *** với người này.
.
Hắn thích mùi hương của Đỗ Trạch.
.
Trong sào huyệt của hắn, chỉ cần báu vật này là đủ rồi.
.
******
.
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Đợi sau khi em hoàn tác xong, chúng ta có thể tiếp tục.
.
Độc giả: … Tôi thấy mình còn có thể giúp được chút ít.
.
Tác giả: (chìm trong im lặng): Đây là bản tính *** loạn của rồng.
.
————————————–
Lời editor: Nhìn chương này có vẻ ngắn nhưng toàn từng đoạn từng đoạn không à, làm mà đuối muốn chết. Chẳng hiểu sao cứ thấy chương này chưa đủ hot? Hay là do mình edit chưa truyền tải được hết?
Tình hình là tuần sau mình bắt đầu nhập học rồi, không biết có còn dư dả thời gian để edit không nữa. Nếu có ra chương chậm thì mong mọi người thông cảm giúp nha :”
Độc giả: Tôi thấy tôi có thể giúp được chút ít.
.
Ngân Long chuyển Đỗ Trạch vào trong tay, giương rộng đôi cánh lớn bay vòng quanh Long đảo. Bản năng và thiên tính mách bảo cho Tu rằng, hắn cần một hang ổ an toàn, bí mật để cư trú và sắp xếp bảo vật của mình, ví như người đang nằm trong tay hắn. Hắn không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn hưởng dụng vật sở hữu của mình.
.
Không hề nhận ra nguy hiểm, Đỗ Trạch ngó nghiêng xung quanh. Sau khi xác định những cự long đó không đuổi theo, độc giả ngốc nghếch thở phào một hơi, thiệt tình muốn tới nhà tác giả kiểm tra đồng hồ nước* quá. Cho dù không xem được cập nhật, Đỗ Trạch hoàn toàn có thể đoán được tình tiết chủ yếu của Long đảo: cái gọi là nam nhân chinh phục thế giới, nữ nhân chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới; vào《Hỗn huyết》lại trở thành, Long tộc chinh phục thế giới, manh chủ chinh phục rồng cái để chinh phục Long tộc.
.
* Ý thô sơ là “cảnh sát tới mời đi điều tra”. Ngôn ngữ mạng thông dụng của Trung Quốc, bắt nguồn từ việc khi cảnh sát tới nhà điều tra thường lấy lý do là kiểm tra đồng hồ nước, khi mở cửa thì mới lộ ra là cảnh sát.
.
Cái bút tích làm manh chủ trở thành rồng giống vừa ngó đã biết là tên Nhất Diệp Tri Khâu kia bày ra, cái gì mà chủng tộc tuyệt chủng, cái gì mà Ngân Long cuối cùng, toàn bộ đều là tiết tháo mà Nhất Diệp Tri Khâu rụng xuống. Tác giả để số em gái mà nhân vật chính đẩy ngã có thể đếm trên đầu ngón tay còn chưa đủ, anh ta bắt đầu hóa rồ để manh chủ đẩy ngã cả một chủng tộc! Đáng xấu hổ nhất là, nếu không phải Tu mà là nhân vật chính khác, thì tiểu sinh đây, tiểu sinh sẽ rất đáng xấu hổ mà gào thét trong im lặng…
.
Tác giả hay độc giả gì, nói chung đều rụng tiết tháo tất.
.
Đương lúc Đỗ Trạch động não, Tu nâng người lên rồi bám vào một chỗ cao ngất trên ngọn núi. Ngân Long thu cánh lại, hắn đu trên vách đá, đuôi rủ xuống quấn chặt vào một khối đá, phía dưới họ là một khe hở sâu hoắm. Ngân Long vói đầu vào nhìn một lát, dường như khá vừa lòng, hắn rủ chiếc cổ thon dài xuống, cắn áo Đỗ Trạch nhấc lên, từ từ tiến vào.
.
Trong khe hở tối đen, hình thể khổng lồ của Ngân Long che khuất tất cả ánh sáng, Đỗ Trạch chỉ có thể cảm nhận được Tu mang cậu rẽ qua rẽ lại, sau đó tiến vào một cái động lớn. Tuy có không khí và gió, nhưng ánh sáng không thể xâm nhập tới nơi đây. Đỗ Trạch mở to hai mắt trong bóng tối, cho dù đã thích ứng được một chút, nhưng cậu vẫn không thấy rõ được cái gì. Chẳng biết vì sao Tu lại không để cho tầm nhìn sáng lên, bóng đêm đen kịt khiến đáy lòng Đỗ Trạch toát ra một nỗi bất an, như có một con mãnh thú nào đó ẩn núp trong bóng đêm, nhìn chăm chú vào cậu như đang rình một con mồi.
.
Lòng bàn chân chạm vào đống đá cứng rắn, Tu đã thả cậu xuống. Đỗ Trạch xoay người nhìn sang chỗ khác, từ trong bóng tối, cậu miễn cưỡng thấy được một cặp mắt đỏ rực.
.
Đỗ Trạch kêu lên một tiếng: “Tu?”
.
Trong tình trạng thiếu ánh sáng, con rồng vẫn nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Bởi vậy trong bóng đêm, Ngân Long nhìn chằm chằm “báu vật” nhỏ nhắn đang luống cuống của mình, báu vật nhỏ lắm, chỉ cần dùng một cái móng vuốt cũng có thể bắt cậu lại. Điều này làm cho hắn cảm thấy đặc biệt hưng phấn, chỉ cần giấu người nọ trong đây, dưới sự che chở của móng vuốt này, ai cũng không được phép mơ tưởng đến báu vật của hắn.
.
Ngân Long nhìn lướt qua cục lông trên đầu Đỗ Trạch rồi sử dụng ma pháp không gian, tiểu phượng hoàng thoáng chốc đã bị truyền tống sang nơi khác. Do trọng lượng của cục lông quá nhẹ, mà hang động lại quá tối, tên ngốc nào đó không hề nhận ra hành vi này của Tu. Ngân Long hưng phấn vờn quanh Đỗ Trạch, dùng cái đuôi nhọn cọ xát lên cơ thể Đỗ Trạch, nhưng lớp vảy dày cộm khiến xúc giác của hắn giảm đi không ít, vì thế Ngân Long cúi người, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp thanh niên tóc đen.
.
Người này, chỉ có thể để hắn độc chiếm.
.
Đỗ Trạch hoảng sợ, một vật thể mềm mại nóng ấm đột ngột dán vào người cậu, tên ngốc định lui về sau theo phản xạ nhưng lại bị một móng vuốt đè lên, không tài nào nhúc nhích được. Vật thể mềm mại đó rất linh hoạt, đẩy quần áo ra rồi chui vào, đảo qua đảo lại cơ thể cậu. Mãi đến giờ Đỗ Trạch mới phát hiện ra đó là lưỡi Tu, tiếp đó cậu chợt nghe thấy tiếng xé xoạc xoạc, áo trên người đã trở thành đống vải vụn. Đỗ Trạch mờ mịt bắt lấy những mảnh vụn, trong không gian tối đen như mực này, cậu không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ nghe ra tiếng thở dốc càng lúc càng đến gần, mà những mảnh áo vụn trong tay đã mách cho Đỗ Trạch rằng, tình cảnh cậu lúc này hơi nguy hiểm.
.
“… Tu? Anh…”
.
Tai nghe đột nhiên bị rút ra, Đỗ Trạch im bặt. Ngân Long đã giật đi tai nghe và những mảnh áo của Đỗ Trạch, bỏ qua tất cả chướng ngại rồi dùng đầu lưỡi liếm láp cơ thể Đỗ Trạch từng chút một. Đối với Ngân Long, Đỗ Trạch thật sự quá nhỏ bé, hơn nữa Đỗ Trạch còn bị móng vuốt của hắn đè lên nên đầu lưỡi mỗi lần đảo qua chỉ liếm được một chút mùi hương nhỏ, càng liếm càng khát khao không nhịn được, cứ như đang uống rượu độc để giải khát vậy. Ngân Long hà hơi, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Trạch dưới móng vuốt, nửa người trên của thanh niên tóc đen đang trần trụi, làn da bị liếm ướt nên xuất hiện một lớp màng mỏng, tất cả đều chứa mùi hương của hắn, thoạt nhìn vừa ngon miệng lại hấp dẫn.
.
Tên ngốc hoảng hồn nhìn lên trên, cậu vốn nghĩ Tu không bị trúng chiêu, xem ra cậu đã quá ngây thơ rồi. Cái tình tiết YY sau khi nhân vật chính trúng xuân dược thì ngủ chung phòng với hậu cung đã quá là bình thường trong lòng nhóm độc giả, nhưng với Đỗ Trạch khổ bức đang đối mặt với manh chủ trúng xuân dược thì chỉ có một cảm giác là tuyệt vọng. Cậu không ngại việc giúp Tu phát hỏa, nhưng… với hình thái này thì quá nghịch thiên rồi đó!
.
Cậu chỉ bự bằng một cái móng vuốt của manh chủ, giúp kiểu gì đây!
.
Đỗ Trạch nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhìn chằm chằm cặp mắt đỏ sậm kia, cho dù tai nghe quân đã bỏ mình, cậu vẫn thấy mình có thể giúp được chút ít.
.
“Tu…”
.
Đỗ Trạch vừa mới phun ra một chữ thì giọng điệu chợt thay đổi. Quần của cậu cũng đã hy sinh như cái áo, đầu lưỡi mềm mại nóng ấm bao bọc lấy thân cậu từ dưới lên, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có lớp thịt dẻo dai. Đầu lưỡi mềm mại rà theo làn da đùi nhẵn nhụi. Những gai lưỡi nhỏ nhỏ quét qua da, chúng dán sát vào nhau không chừa ra một kẽ hở nào. Đỗ Trạch cảm thấy tất cả lỗ chân lông của cậu đều bị chặn lại, thậm chí còn có cảm tưởng rất khó thở.
.
Mắt Tu ngày một đỏ hơn, mùi hương nồng đượm của Đỗ Trạch kích thích cảm quan của hắn. Hắn biết bên trong cơ thể người này ấm áp cỡ nào, nó sẽ sít chặt lấy dục vọng của hắn rồi co rút lại. Ngân Long khẽ rên một tiếng, trở Đỗ Trạch nghiêng qua một bên. Hắn không nhịn được nữa, hắn muốn mập hợp với người này, tiến vào thân thể y, hung hăng làm y. Tính khí của Long tộc đã lộ ra khỏi túi phân thân, đó là một bán phân thân phân nhánh ở phía trước. Bóng tối che đi tầm nhìn của Đỗ Trạch, nếu mà nhìn thấy cảnh này bảo đảm tên ngốc nào đó sẽ hoảng hốt cả lên, nhưng Tu vẫn cứ bồi hồi qua lại ở cổ và đùi cậu, càng ngày càng dùng sức đến độ luống cuống, ngụ ý này không cần nói ra cũng biết.
.
Cảm giác nguy hiểm nảy sinh trong lòng Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vừa giãy dụa vừa lắp bắp la lên: “Tu, cái này không, không được —— ”
.
Cho dù chỉ còn lại bản năng, Tu cũng biết tình huống này rất khó để tiếp tục. Đối tượng *** của hắn chỉ lớn bằng móng vuốt hắn. Tất cả tri thức bẩm sinh của Long tộc lập tức đưa ra một phương pháp giải quyết khá hữu hiệu, mỗi một cự long đều được kế thừa cách sử dụng có hiệu quả cơ thể của nó từ thế hệ trước: hoặc là giương rộng cánh bay lượn, hoặc là sử dụng ma pháp Long ngữ, hoặc là… biến thành hình người.
.
Đỗ Trạch cảm thấy trên người mình nhẹ bẵng đi, vuốt rồng mới đây đã biến mất, không phải vì đã được nâng lên, mà là đột ngột biến mất. Đỗ Trạch bò lên được một nửa thì bị một cơ thể nóng bỏng đè mạnh xuống đất không thể nhúc nhích. Một mái tóc dài lành lạnh trượt trên người tạo cho Đỗ Trạch xúc cảm giống như lớp vảy bóng loáng của Ngân Long, Đỗ Trạch tá hoả quay đầu nhìn, người đang đè lên cậu rõ ràng là một người đàn ông, chẳng lẽ manh chủ đổi kênh đột ngột?
.
Vừa quay đầu lại thì bị người trên thân ấn cằm hôn xuống, Đỗ Trạch mở to mắt, cặp mắt đỏ rực sát rạt đó trông rất quen. Đó là đôi mắt đỏ của Ngân Long. Chủ nhân đôi mắt đỏ siết cằm Đỗ Trạch khiến cậu phải hé miệng ra, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng Đỗ Trạch, đè mạnh liếm mạnh, cứ như một vị vua cường thế đang tuần tra lãnh địa của mình, tràn trề dục vọng chiếm hữu. Đỗ Trạch khó chịu nhíu mày, nụ hôn đó làm cậu rất khó thở. Cậu vươn tay muốn đẩy đối phương, nhưng vì tư thế không thuận, ngón tay cậu chỉ sượt nhẹ qua mặt người đó và chạm phải một lớp màng mỏng giống như vây cá. Nơi đó vốn dĩ là lỗ tai nhưng lại bị một lớp vây hình quạt thay thế.
.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang đè trên thân chính là Long tộc Tu đã hóa thành hình người. Đỗ Trạch cảm thấy nguy hiểm không những không giảm mà còn tăng lên nhiều hơn. Cho dù đã hóa thành hình người, mỗi một động tác của Tu đều tràn ngập ý đồ xâm lược, cặp mắt đỏ rực đó hiện lên một thứ khát vọng hòa với điên cuồng.
.
“!”
.
Môi bị xâm chiếm, tiếng kêu đau đớn của Đỗ Trạch vỡ vụn nơi cổ họng. Không một chút khuếch trương nào, Tu tiến thẳng vào cơ thể cậu. Một khắc đó, Đỗ Trạch hoảng hốt cảm giác thân mình như nứt ra thành hai nửa, mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào đau đớn.
.
Tiến vào cơ thể Đỗ Trạch làm Tu thêm hưng phấn, hắn không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn hưởng dụng vật sở hữu của mình ngay lúc này. Môi Đỗ Trạch bị hút liếm nhiều lần khiến nó sưng đỏ ứ máu như chỉ cần chạm khẽ một cái, chất lỏng đỏ tươi đó sẽ ồ ạt chảy ra. Tu co vòng eo tráng kiện, mỗi một lần gần như đều lui hẳn ra khỏi huyệt khẩu rồi lại tiến sâu vào trong, nhưng dù có dùng sức xâm phạm thế nào, hắn vẫn thấy chưa đủ.
.
Một lượng lớn máu chảy ra từ nơi mập hợp. Tu rời khỏi môi Đỗ Trạch, hắn nằm lên người Đỗ Trạch hít hà một hơi, mùi hương đó khiến hắn điên dại, ánh mắt đỏ rực như sắp chảy máu.
.
Muốn hoàn toàn tiến vào bên trong người này, dùng cơ thể hắn làm người này không còn một chỗ trống nào.
.
Đôi môi Đỗ Trạch cuối cùng cũng được buông tha, nhưng giờ khắc này cậu chỉ biết tiếp thu một cách bị động, một vài tiếng rên khẽ bật ra. Đỗ Trạch vô lực nhắm mắt lại, mồ hôi toát ra vì đau thiếu chút nữa đã chảy vào mắt cậu. Cậu cho rằng những gì xảy ra từ nãy đến giờ đã là ngược nhất rồi, nhưng động tác tiếp theo của Tu khiến Đỗ Trạch phải hít hà. Cậu cảm giác ngón tay Tu đang sáp nhập phía sau cậu, làm bộ phận kề khít từ từ mở ra một khe hở, một vật thể nóng bỏng khác ý đồ chen vào theo khe hở đó.
.
Đỗ Trạch khó khăn quay ra sau, nhưng nơi đây thật sự quá tối, cậu không thể thấy được gì cả, chỉ biết dùng đôi tay run rẩy sờ soạng. Lúc Đỗ Trạch nhận ra được thứ đó, cậu dại người đi.
.
Mẹ nó! Mẹ nó! Nhất Diệp Tri Khâu, anh là cái tên khốn nạn chết tiệt! Chẳng lẽ Long tộc là loài bò sát có hai cái ấy ấy?! Tiểu sinh sẽ chết đó! Sẽ chết thật đó!
.
Đỗ Trạch run rẩy ngẩng đầu nhìn cặp mắt đỏ đối diện, tiếng nói khàn khàn.
.
“Tu… Đừng như vậy, được không?”
.
Cái tai vây cá giống cánh quạt của Tu run rẩy xòe ra, càng thêm hưng phấn. Mái tóc đen của người dưới thân rối loạn, khắp người in đầy dấu vết của hắn, âm thanh khe khẽ phát ra nhiễm một chút nức nở khiến người ta có một khát vọng muốn khi dễ. Tu cầm bàn tay Đỗ Trạch còn chưa thu lại, tiếp tục đẩy nửa phân thân bên kia vào trong Đỗ Trạch, xem như hai người cùng chung một động tác.
.
Lòng Đỗ Trạch sợ hãi cực độ, cậu muốn bò khỏi người Tu nhưng nhanh chóng bị kéo trở về. Người đó đè chặt cơ thể cậu khiến cậu không còn đường mà giãy dụa hay rời khỏi. Từ lúc bán phân thân còn lại xâm nhập, toàn thân Đỗ Trạch bắt đầu run lẩy bẩy nói không ra hơi. Đằng sau cứ truyền đến cơn đau đớn như xé da xé thịt, ngay cả thở Đỗ Trạch cũng không dám dùng sức. Cậu thấy mình giống như một tờ giấy đang bị cấu xé từ từ, chỉ cần cậu hít thở mà dùng sức một chút thì cả cơ thể sẽ tan xương nát thịt ngay.
.
Khi tính khí của Tu tiến vào hoàn toàn, Đỗ Trạch đã ngỡ là mình sẽ bất tỉnh, nhưng không biết có phải do tác dụng của máu rồng hay không, ý thức cậu vẫn rõ như in, hai vật thể cực nóng chen chúc trong cơ thể cậu, đè ép vách tường, thỉnh thoảng còn chạm phải nơi mẫn cảm nhất của cậu. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Đỗ Trạch, cậu không rõ cảm giác trên người mình rốt cuộc là gì, chỉ biết co rúm người lại và phát ra những âm tiết vô nghĩa với Tu.
.
Trong căn động tối đen quanh quẩn tiếng nước dính cùng tiếng thở dốc ái muội. Đỗ Trạch nức nở một tiếng, một cái phân thân chôn trong cơ thể cậu bắn ra dòng chất lỏng nóng bỏng, nhưng nó vẫn chặn ở huyệt khẩu khiến dòng chất lỏng lưu động trong người cậu, cảm giác trướng trướng rất quái dị. Đỗ Trạch giẫy nhẹ một cái, dịch thể mà Tu bắn vào thoát ra một tí rồi lại bị Tu đâm vào.
.
Cảm giác có thứ gì đó hoạt động trong cơ thể quá mức quái dị, Đỗ Trạch khóc lên. Nghe được tiếng khóc, đồng tử dựng đứng của Tu co rút nhanh, hắn đâm vào thụt ra với tần suất cực nhanh, cuối cùng phát tiết tất cả vào bên trong. Sau lần bắn tinh thứ nhất, Tu chưa thỏa mãn, hắn vẫn chôn sâu trong người Đỗ Trạch, hai phân thân nhanh chóng cứng lên lại. Lúc này, Đỗ Trạch đã hư thoát, cậu nhũn người nằm dưới thân Tu, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
.
Toàn bộ huyệt động tản ra mùi máu tươi và mùi vị tình ái nồng đượm. Sau lần thứ ba phát tiết, Tu đã thanh tỉnh được một chút, hắn cúi đầu nhìn Đỗ Trạch nằm im không động đậy rồi rút tính khí của mình ra. Lượng lớn dịch thể lẫn máu tươi chảy ra ồ ạt. Tu hóa về hình rồng, hắn dùng chân trước tách vảy mình ra rồi rót máu rồng vào miệng Đỗ Trạch. Sắc mặt thanh niên tóc đen trở nên hồng hào hơn. Ngân Long nấn ná bên người Đỗ Trạch, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm báu vật quan trọng nhất của hắn.
.
Đợi Đỗ Trạch hồi phục sau nửa đêm, hắn có thể tiếp tục *** với người này.
.
Hắn thích mùi hương của Đỗ Trạch.
.
Trong sào huyệt của hắn, chỉ cần báu vật này là đủ rồi.
.
******
.
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Đợi sau khi em hoàn tác xong, chúng ta có thể tiếp tục.
.
Độc giả: … Tôi thấy mình còn có thể giúp được chút ít.
.
Tác giả: (chìm trong im lặng): Đây là bản tính *** loạn của rồng.
.
————————————–
Lời editor: Nhìn chương này có vẻ ngắn nhưng toàn từng đoạn từng đoạn không à, làm mà đuối muốn chết. Chẳng hiểu sao cứ thấy chương này chưa đủ hot? Hay là do mình edit chưa truyền tải được hết?
Tình hình là tuần sau mình bắt đầu nhập học rồi, không biết có còn dư dả thời gian để edit không nữa. Nếu có ra chương chậm thì mong mọi người thông cảm giúp nha :”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất