Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 67
CHƯƠNG 67
Thần tháp: Đấu trường ma thần.
.
Ngay khi tiến vào tháp, Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt theo phản xạ, lúc mở ra, cậu và Tu đã bước vào một không gian hoàn toàn khác.
.
Đây là một đại sảnh tròn rộng rãi, lớn cỡ nửa cái sân bóng. Bốn phía đại sảnh có vài bệ đá như nền móng của thứ gì đó. Hướng 12 giờ là một cánh cửa ánh sáng to lớn, không kể tới ánh sáng chói mắt chặn đi tình cảnh bên trong. Ngoại trừ cánh cửa này, cả đại sảnh không còn chỗ nào khác để ra vào. Cánh cửa ánh sáng đó hẳn là cửa vào tầng một của thần tháp. Trong đại sảnh tròn rộn ràng đầy ắp người, Đỗ Trạch cảm thấy nếu nhiều người đến nữa sẽ không đủ chỗ chứa, nhưng dù quân đoàn sấm sét đã tiến vào, cả đại sảnh vẫn trong trạng thái chật ních vừa đủ, thêm một người nữa là hết chỗ. Từ từ! Bấy giờ, Đỗ Trạch mới phát hiện ra một điều bất thường, rõ ràng xung quanh toàn người là người, nhưng lại không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, ngay cả cảm giác ôm đồm của Tu cũng biết mất không biết tự bao giờ.
.
Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, phát hiện Tu vẫn không buông cậu ra. Tu đứng cạnh Đỗ Trạch, đôi tay duỗi tới như muốn chạm vào Đỗ Trạch, tay hắn không giống như kiểu tiếp xúc của thực thể xuyên qua ảo ảnh, mà hai người vốn không ở cùng một không gian, rõ ràng trông rất gần, thế mà không gian lại bị kéo dài vô hạn.
.
Tu nhíu mày, hắn không thích cảm giác này, rõ ràng Đỗ Trạch ở ngay trước mắt, vậy mà hắn không thể đụng vào.
.
—— Tựa như cảm giác mà người này luôn mang đến cho hắn.
.
Hắn biết mình không hề cảm thấy an toàn, nhưng vì quá quan tâm đến người này, cho nên mới càng thêm nghiêm trọng.
.
Đỗ Trạch thấy Tu mở miệng nói gì đó, nhưng không gian cách biệt làm âm thanh cũng bị hạn chế. Đỗ Trạch bất giác phát hiện cả đại sảnh quá tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đứng đó nói chuyện với nhau, nhưng không một tiếng động nào phát ra. Tu cũng nhận ra điều này, hắn dùng ngón tay chỉ cánh cửa ánh sáng, có vẻ như bảo cậu cùng đi.
.
Vì mọi người đều ở trong một không gian khác, cho nên Đỗ Trạch hiểu ý cùng Tu bước tới cánh cửa. Ngay khi đến gần cánh cửa, một sức mạnh vô hình nâng tay Đỗ Trạch lên. Trong lòng bàn tay cậu, một ngọn lửa đen bốc lên. Đỗ Trạch không tài nào hình dung được cảm giác này, khi thấy ngọn lửa đen đó, cậu tức khắc biết đây là “bằng chứng” của mình: cậu có thể dựa vào thứ này để leo tháp thành thần, cũng có thể giải phóng nó ngay trong đại sảnh — mất đi tư cách và bị thần tháp tống khứ, hoặc là giao nó cho người khác.
.
Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, phát hiện Tu cũng chăm chú nhìn lại cậu, trên tay Ma tộc đó xuất hiện ngọn lửa đen tương tự. Đỗ Trạch không chút chần chừ đưa bằng chứng của mình cho Tu. Khi hai ngọn lửa gần kề nhau, chúng tự động dung hợp thành một thể, Đỗ Trạch nhìn ngọn lửa trong tay Tu bùng lên một chút, chẳng biết sao lại có chút tự hào.
.
Cho dù cậu chưa từng đặt chân lên thế giới này và quen biết Tu, Tu cũng là một thứ tín ngưỡng của cậu. Với độc giả mà nói, họ nhìn nhân vật chính oai phong một cõi trong tiểu thuyết, ký thác một giấc mộng không thể thực hiện của mình lên nhân vật chính, xem nhân vật chính hoàn thành nó. Chỉ cần nhân vật chính thành công, chẳng màng việc nó không có bất cứ quan hệ nào với mình, nhóm độc giả vẫn rất thỏa mãn và vui mừng. Đó là nhân vật chính mà họ thích, cũng là bản thân trong chính lý tưởng của họ.
.
Gáy bị người ta đè lại, Đỗ Trạch vừa ngẩng đầu đã bị Tu hôn xuống. Sau khi ngọn lửa dung hợp, hai người đã quay về cùng không gian, bởi vì việc xảy ra quá đột xuất, Đỗ Trạch căn bản không kịp phản ứng. Tu vồ vập đôi môi mở ra vì kinh ngạc của Đỗ Trạch. Biết Đỗ Trạch sẽ xấu hổ, Tu giương cánh che chắn cả hai lại, nhưng nó lại khiến những người xem khác có cảm giác như đang lừa mình dối người.
.
Hai chị em Ma tộc nhìn Tu khép cánh để lộ bản thân và Đỗ Trạch, cho dù thanh niên tóc đen vẫn lạnh lùng là thế, nhưng đôi môi hơi sưng đỏ đã tiết lộ bí mật kiều diễm. Elise giao bằng chứng cho Verl, Verl bước qua, cẩn thận dâng lên hai ngọn lửa đã dung hợp. Sau khi nắm chặt tên ngốc nhà mình, cảm xúc Tu tăng vọt, hắn tiếp nhận ngọn lửa từ Verl và More. Khi đến phiên Ariel, vị công chúa Tinh Linh này quơ tay biểu đạt cái gì đó. Sau một lúc nhìn Ariel khoa tay múa chân, Đỗ Trạch rốt cuộc cũng nhớ ra con rối trung thành và tận tâm đang giúp cậu trông nom mập mập.
.
“John, qua không được.”
.
Đối với họ mà nói, sinh linh trong đại sảnh này đều bị đưa đến những không gian riêng biệt và không đụng chạm lẫn nhau được; nhưng đối với John không phải là sinh linh, cả đại sảnh đầy ắp người, mỗi người đều ngăn cản bước đi của nó.
.
“Ta đi đón hắn.”
.
Tu quay trở về nói gì đó với John, John gật đầu đưa tiểu phượng hoàng cho Tu, sau đó một vầng sáng mờ nhạt lóe lên, con rối máy đó chắc đã bị Tu cất vào nhẫn không gian. Đỗ Trạch nhìn Tu mang cục lông hết sức thành thật trở về. Tu thả lỏng tay, con mập mập đó cứ như đạn bắn lao tới đầu Đỗ Trạch, tiếp đất một cách chuẩn xác, đôi cánh giương ra hệt như một vận động viên thể dục dụng cụ. “Chíp chíp ~”
.
Đối với cục lông đang ngồi trên tóc mình, Đỗ Trạch ngay từ đầu đã mang thái độ đau khổ chấp nhận rồi. Tu nắm tay Đỗ Trạch, do không gian cách biệt nên họ không thể liên hệ với đám người Rachel, hắn ra hiệu với quân đoàn sấm sét, dẫn mọi người tiến vào cánh cửa.
.
Cho dù ánh sáng từ cánh cửa không quá chói, nhưng giây phút tiến vào đó, Đỗ Trạch không thể không nheo mắt lại, tầm mắt trống trải. Sau nguồn sáng tối đa, từng đốm từng đốm sáng trắng rút đi, hình ảnh dần dần hiện lên trên võng mạc. Đỗ Trạch nhìn khung cảnh trước mắt, thoáng chốc đánh mất khả năng ngôn ngữ.
.
Nơi này hoàn toàn không giống như đang ở trong tháp, mà là ở một thế giới khác. Thế giới này chỉ có một màu đen, chỗ họ đang đứng là một đấu trường hình tròn, nó bao quanh căn phòng và chiếc cổng vòm có phong cách La Mã cổ đại, những ngọn đuốc bùng cháy xua tan bóng tối trong từng ngõ ngách của đấu trường. Đỗ Trạch quét mắt nhìn quanh, như Heidy đã nói, ngoại trừ người đi theo, dù là quân đoàn sấm sét hay sinh linh nào khác cùng tiến vào cánh cửa, giờ cũng đã không còn bóng dáng, không biết đã bị thần tháp dịch chuyển đến nơi nào.
.
Tu thả John ra, mọi người bắt đầu đánh giá bốn phía, đấu trường hình tròn này chắc là thử luyện thứ nhất của thần tháp. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm hoa văn dưới đất, tuy mới nhìn vào trông như một loại hoa văn rườm rà, nhưng thật ra đó là một thứ ngôn ngữ — bởi vì cậu có thể hiểu, ý của nó rất đơn giản, chỉ là một vài con chữ “72”. Elise cũng nhìn xuống đất, nàng như nhớ ra gì đó nên đột ngột ngẩng đầu nhìn tới trước, trong ánh lửa tối mờ, loáng thoáng thấy được phía trên cũng là một đấu trường tròn.
.
“Dường như ta biết đây là đâu …”
.
Thấy mọi người nhìn mình, Elise kéo góc áo Verl, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
.
“Ta đã từng đọc một vài sách cổ, Ma tộc có một kiến trúc rất nổi tiếng, tên của nó là đấu trường ma thần.”
.
Khi Elise thốt ra cái tên đó, ngọn lửa trên bó đuốc của đấu trường đột ngột tăng vọt. Một nam nhân cầm con rắn địa ngục to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt y lạnh lùng, ánh mắt đờ đẫn, vừa thấy đám người Đỗ Trạch thì lập tức tấn công.
.
Tu phản ứng nhanh nhất, hắn nắm ma đao, một đao chém ngang eo con rắn, trong mắt Đỗ Trạch, đó thật sự là trận đấu chưa mở đã kết. Nam nhân chết đi hóa thành tro rồi tan biến theo làn gió, trên không trung hình thành từng ký hiệu, những ký hiệu đó xoắn ốc hợp thành một truyền tống trận ma pháp tiến tới trước. Mọi người nhìn chăm chú mọi việc, chỉ thấy ù ù cạc cạc.
.
Tu vẫy ma đao dính máu, nhìn về phía Elise. “Nói tiếp.”
.
Elise lấy lại bình tĩnh, nàng chỉ vào truyền tống trận thông với bên trên. “Nếu đoán không nhầm, phía trên cũng là một đấu trường. Ở kỷ nguyên thứ nhất, để sắp xếp thực lực, Ma tộc đã dựng nên đấu trường. Lúc đầu chỉ có một, nhưng từ khi Baal thể hiện thực lực tại đấu trường, không người nào dám bước lên đấu trường khiêu chiến nữa. Bởi vậy Ma tộc xây dựng đấu trường thứ hai bên dưới đấu trường thứ nhất, nhưng nó nhanh chóng bị Agares chiếm giữ… Đến cuối, Ma tộc xây dựng tổng cộng bảy mươi hai đấu trường. Truyền thuyết về bảy mươi hai ma thần là dựa theo trình tự sắp xếp đấu trường, những đấu trường đó sau này lại gọi chung là đấu trường ma thần.”
.
Đỗ Trạch nhìn theo ma pháp trận về phía trước, phát hiện nó thật sự thông với một kiến trúc hình tròn khác. Elise giẫm lên ma văn dưới sàn, giải thích: “Đây là ma ngữ thượng cổ ’72’, có nghĩa là đấu trường được ma thần xếp thứ 72 canh gác — người vừa rồi chắc hẳn phải là ma thần Andromalius.”
.
“Hắn quá yếu.” Tu nói, là một ma thần, lại chỉ có trình độ Kiếm Sư.
.
“Cái này… Ta không biết.” Elise bất an trả lời.
.
Ma thần Andromalius đã ngã xuống tại kỷ nguyên thứ hai, dáng vẻ nam nhân cầm rắn ban nãy dại ra như một con rối, rõ ràng chỉ là hình dáng ma thần mà thần tháp hư cấu. Tu nhìn truyền tống trận ma pháp, hỏi Elise: “Bên trên là ai?”
.
“Nếu như đây là đấu trường ma thần, bên trên phải là ma thần Dantalion xếp thứ bảy mươi mốt.”
.
Đỗ Trạch thiếu chút nữa là văng tục, họ vừa mới chia tay Dan ngoài thần tháp xong, giờ lại phải “gặp mặt”, tên ngốc thậm chí còn nóng lòng muốn thưởng thức “Ma thần Dantalion” một tí. Tu nhận ra sự bồn chồn của Đỗ Trạch, hắn cong khóe miệng, giữ chặt Đỗ Trạch rồi bước đến truyền tống trận.
.
“Đi thôi.”
.
Ma pháp trận đưa đoàn người Đỗ Trạch đến địa điểm tiếp theo. Đỗ Trạch thấy đấu trường này có cùng phong cách giống với đấu trường ban nãy, mà đối diện họ, “Dan” cầm sách lạnh lùng đứng đó. Khi mọi người tiến lên, “Dan” triển khai công kích với họ. Cho dù kêu to tên y, “Dan” vẫn như không nghe thấy gì, không nói một lời mà chỉ tấn công một cách máy móc.
.
Cũng như đấu trường trước, “Dan” là chỉ là hình ảnh của ma thần Dantalion, không có tư duy mà thực lực lại yếu, chỉ cần hai chị em Ma tộc cũng đủ để ngăn y lại. Lần đầu tiên, Đỗ Trạch nhìn thấy hình thái ma thần của Dan, so với cái tên thương nhân áo xanh không đứng đắn đó, Dantalion mặc giáp quả thật có một chút uy nghiêm lẫm liệt.
.
Verl và Elise, một đấu khí thuộc tính thủy, một đấu khí thuộc tính hỏa, hai người đều có cấp bậc Kiếm Sư, nhưng sự phối hợp ăn ý giữa họ đã nâng cao thực lực của họ hơn cả Kiếm Sư, khoản hợp kích đó khiến Đỗ Trạch nhìn mà lát mắt. Dantalion hoàn toàn bị áp đảo, không có cơ hội trở tay. Đỗ Trạch không thể không thừa nhận, cho dù biết đó không phải cái tên Dan chết dẫm kia, nhưng khi thấy hai chị em Ma tộc áp đảo Dantalion, cậu vẫn rất sung sướng.
.
Thật sự hệt như cuồng hoan vậy.
.
Vì không phải là bản thật, cho nên “Dantalion” bị xử lý khá nhanh. Sau khi chết, y cũng hóa thành ký hiệu tạo nên ma pháp trận thông lên trên. Tình huống bây giờ đã sáng tỏ, thần tháp tỏ rõ muốn họ phải đấu võ đài từng tầng một. Đỗ Trạch luôn cảm thấy thần tháp tạo nên thứ này là vì muốn bù lại tình tiết 72 chủ thành mà manh chủ đã bỏ qua, cố ý thả 72 ma thần ra để manh chủ chà đạp.
.
Hai tên ma thần kế tiếp không đáng để họ lo ngại. Mãi khi đến được đấu trường 68, xuất hiện trước mặt họ là hai vị ma thần hợp thể xinh đẹp — Belial. Lúc trước, vì cứu họ từ tay thần Quang Minh, vị ma thần này đã chủ động chọn cách hy sinh. Hai chị em Ma tộc nhìn ma thần xinh đẹp đang đứng trên chiến xa bốc lửa, âm thanh run rẩy.
.
“Belial đại nhân…”
.
So với các ma thần khác, Belial không chỉ khó ra tay về mặt tình cảm, mà về mặt vũ lực cũng hơi khó giải quyết. Tu có thể cảm nhận được, không biết có phải vì di thể của Belial đã bị quy tắc hấp thu hay không mà hình ảnh Belial trước mặt hoàn toàn khác so với những ma thần trước, thực lực không thể đem ra so sánh với những con rối đó. Đối diện họ đây, là một ma thần chân chính.
.
“Elise, Verl?”
.
Trước ánh mắt bất ngờ của mọi người, Belial mở miệng, nàng không vội phát động công kích như những ma thần khác, mà chỉ nhìn họ một cách bình tĩnh. Khi nhìn hai chị em Ma tộc, Belial mỉm cười. “Các ngươi cũng tới.”
.
Lúc này, hai chị em Ma tộc đã kích động đến mức rơi nước mắt. Tu thả lỏng ma đao, Belial có tư duy của mình, có lẽ họ sẽ can thiệp được.
.
“Ta không muốn ra tay với ngươi.” Tu nói: “Ngươi có thế để chúng ta thông qua không?”
.
“Thật đáng tiếc, ngoại trừ phải giết chết ta, các ngươi không còn cách nào tiến tới đấu trường kế tiếp.” Belial lấy vũ khí ra. “Đây là quy tắc.”
.
Thấy Belial rút kiếm, không khí căng thẳng hẳn lên. Hai chị em Ma tộc nhìn Tu rồi lại nhìn về Belial, nét mặt họ đầy vẻ bất lực. Belial dời mắt khỏi Tu và dừng lại chỗ Verl và Elise, ánh mắt nàng rất dịu dàng.
.
“Cho nên chúng ta phải tuân thủ nó.”
.
Đỗ Trạch ngạc nhiên nhìn Belial không chút do dự cắm kiếm vào trái tim mình. Verl và Elise trừng mắt rơi lệ, tâm đau đớn đến mức họ không thể phát ra tiếng hét sợ hãi.
.
“… Belial… đại nhân…”
.
Từ chân Belial bắt đầu biến thành tro bụi, nàng thấy hai chị em Ma tộc khóc nấc lên, nhẹ giọng an ủi: “Không cần thương tâm, đó cũng chưa phải chết — ta ở đây, bước vào không gian giữa sống và chết.”
.
Nửa thân của Belial đã hoàn toàn hóa thành tro, nàng dùng ngữ điệu trẻ con hoàn tất câu nói cuối cùng.
.
“Đợi khi một kẻ leo tháp khác bước lên, ta sẽ còn xuất hiện.”
.
Mọi người lặng im nhìn chằm chằm vị ma thần xinh đẹp biến mất, những ký hiệu được thêu dệt từ đống bụi mà Belial hóa thành dựng nên ma pháp trận thông tới cửa tiếp theo. Lần đầu tiên, Đỗ Trạch cảm nhận được sự tàn nhẫn của quy tắc, những con rối ma thần không có ý thức thì không sao, nhưng những người có tư duy như Belial lại khác. Họ gần như bị cầm tù vĩnh viễn trong tòa tháp này, nghênh đón từng kẻ leo tháp, hoặc là giết những kẻ đó, hoặc là bị giết, liên tục luân hồi không có hồi kết.
.
Đỗ Trạch bỗng thấy sao nặng nề quá. Thần tháp được dựng nên từ những thi thể chủ thần đã được quy tắc thu nhận, nói vậy, khi họ đến được tầng đấu trường ma thần cao nhất, BOSS sẽ gặp phải chăng là…
.
Ma thần Baal?
.
Thần tháp: Đấu trường ma thần.
.
Ngay khi tiến vào tháp, Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt theo phản xạ, lúc mở ra, cậu và Tu đã bước vào một không gian hoàn toàn khác.
.
Đây là một đại sảnh tròn rộng rãi, lớn cỡ nửa cái sân bóng. Bốn phía đại sảnh có vài bệ đá như nền móng của thứ gì đó. Hướng 12 giờ là một cánh cửa ánh sáng to lớn, không kể tới ánh sáng chói mắt chặn đi tình cảnh bên trong. Ngoại trừ cánh cửa này, cả đại sảnh không còn chỗ nào khác để ra vào. Cánh cửa ánh sáng đó hẳn là cửa vào tầng một của thần tháp. Trong đại sảnh tròn rộn ràng đầy ắp người, Đỗ Trạch cảm thấy nếu nhiều người đến nữa sẽ không đủ chỗ chứa, nhưng dù quân đoàn sấm sét đã tiến vào, cả đại sảnh vẫn trong trạng thái chật ních vừa đủ, thêm một người nữa là hết chỗ. Từ từ! Bấy giờ, Đỗ Trạch mới phát hiện ra một điều bất thường, rõ ràng xung quanh toàn người là người, nhưng lại không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, ngay cả cảm giác ôm đồm của Tu cũng biết mất không biết tự bao giờ.
.
Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, phát hiện Tu vẫn không buông cậu ra. Tu đứng cạnh Đỗ Trạch, đôi tay duỗi tới như muốn chạm vào Đỗ Trạch, tay hắn không giống như kiểu tiếp xúc của thực thể xuyên qua ảo ảnh, mà hai người vốn không ở cùng một không gian, rõ ràng trông rất gần, thế mà không gian lại bị kéo dài vô hạn.
.
Tu nhíu mày, hắn không thích cảm giác này, rõ ràng Đỗ Trạch ở ngay trước mắt, vậy mà hắn không thể đụng vào.
.
—— Tựa như cảm giác mà người này luôn mang đến cho hắn.
.
Hắn biết mình không hề cảm thấy an toàn, nhưng vì quá quan tâm đến người này, cho nên mới càng thêm nghiêm trọng.
.
Đỗ Trạch thấy Tu mở miệng nói gì đó, nhưng không gian cách biệt làm âm thanh cũng bị hạn chế. Đỗ Trạch bất giác phát hiện cả đại sảnh quá tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đứng đó nói chuyện với nhau, nhưng không một tiếng động nào phát ra. Tu cũng nhận ra điều này, hắn dùng ngón tay chỉ cánh cửa ánh sáng, có vẻ như bảo cậu cùng đi.
.
Vì mọi người đều ở trong một không gian khác, cho nên Đỗ Trạch hiểu ý cùng Tu bước tới cánh cửa. Ngay khi đến gần cánh cửa, một sức mạnh vô hình nâng tay Đỗ Trạch lên. Trong lòng bàn tay cậu, một ngọn lửa đen bốc lên. Đỗ Trạch không tài nào hình dung được cảm giác này, khi thấy ngọn lửa đen đó, cậu tức khắc biết đây là “bằng chứng” của mình: cậu có thể dựa vào thứ này để leo tháp thành thần, cũng có thể giải phóng nó ngay trong đại sảnh — mất đi tư cách và bị thần tháp tống khứ, hoặc là giao nó cho người khác.
.
Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, phát hiện Tu cũng chăm chú nhìn lại cậu, trên tay Ma tộc đó xuất hiện ngọn lửa đen tương tự. Đỗ Trạch không chút chần chừ đưa bằng chứng của mình cho Tu. Khi hai ngọn lửa gần kề nhau, chúng tự động dung hợp thành một thể, Đỗ Trạch nhìn ngọn lửa trong tay Tu bùng lên một chút, chẳng biết sao lại có chút tự hào.
.
Cho dù cậu chưa từng đặt chân lên thế giới này và quen biết Tu, Tu cũng là một thứ tín ngưỡng của cậu. Với độc giả mà nói, họ nhìn nhân vật chính oai phong một cõi trong tiểu thuyết, ký thác một giấc mộng không thể thực hiện của mình lên nhân vật chính, xem nhân vật chính hoàn thành nó. Chỉ cần nhân vật chính thành công, chẳng màng việc nó không có bất cứ quan hệ nào với mình, nhóm độc giả vẫn rất thỏa mãn và vui mừng. Đó là nhân vật chính mà họ thích, cũng là bản thân trong chính lý tưởng của họ.
.
Gáy bị người ta đè lại, Đỗ Trạch vừa ngẩng đầu đã bị Tu hôn xuống. Sau khi ngọn lửa dung hợp, hai người đã quay về cùng không gian, bởi vì việc xảy ra quá đột xuất, Đỗ Trạch căn bản không kịp phản ứng. Tu vồ vập đôi môi mở ra vì kinh ngạc của Đỗ Trạch. Biết Đỗ Trạch sẽ xấu hổ, Tu giương cánh che chắn cả hai lại, nhưng nó lại khiến những người xem khác có cảm giác như đang lừa mình dối người.
.
Hai chị em Ma tộc nhìn Tu khép cánh để lộ bản thân và Đỗ Trạch, cho dù thanh niên tóc đen vẫn lạnh lùng là thế, nhưng đôi môi hơi sưng đỏ đã tiết lộ bí mật kiều diễm. Elise giao bằng chứng cho Verl, Verl bước qua, cẩn thận dâng lên hai ngọn lửa đã dung hợp. Sau khi nắm chặt tên ngốc nhà mình, cảm xúc Tu tăng vọt, hắn tiếp nhận ngọn lửa từ Verl và More. Khi đến phiên Ariel, vị công chúa Tinh Linh này quơ tay biểu đạt cái gì đó. Sau một lúc nhìn Ariel khoa tay múa chân, Đỗ Trạch rốt cuộc cũng nhớ ra con rối trung thành và tận tâm đang giúp cậu trông nom mập mập.
.
“John, qua không được.”
.
Đối với họ mà nói, sinh linh trong đại sảnh này đều bị đưa đến những không gian riêng biệt và không đụng chạm lẫn nhau được; nhưng đối với John không phải là sinh linh, cả đại sảnh đầy ắp người, mỗi người đều ngăn cản bước đi của nó.
.
“Ta đi đón hắn.”
.
Tu quay trở về nói gì đó với John, John gật đầu đưa tiểu phượng hoàng cho Tu, sau đó một vầng sáng mờ nhạt lóe lên, con rối máy đó chắc đã bị Tu cất vào nhẫn không gian. Đỗ Trạch nhìn Tu mang cục lông hết sức thành thật trở về. Tu thả lỏng tay, con mập mập đó cứ như đạn bắn lao tới đầu Đỗ Trạch, tiếp đất một cách chuẩn xác, đôi cánh giương ra hệt như một vận động viên thể dục dụng cụ. “Chíp chíp ~”
.
Đối với cục lông đang ngồi trên tóc mình, Đỗ Trạch ngay từ đầu đã mang thái độ đau khổ chấp nhận rồi. Tu nắm tay Đỗ Trạch, do không gian cách biệt nên họ không thể liên hệ với đám người Rachel, hắn ra hiệu với quân đoàn sấm sét, dẫn mọi người tiến vào cánh cửa.
.
Cho dù ánh sáng từ cánh cửa không quá chói, nhưng giây phút tiến vào đó, Đỗ Trạch không thể không nheo mắt lại, tầm mắt trống trải. Sau nguồn sáng tối đa, từng đốm từng đốm sáng trắng rút đi, hình ảnh dần dần hiện lên trên võng mạc. Đỗ Trạch nhìn khung cảnh trước mắt, thoáng chốc đánh mất khả năng ngôn ngữ.
.
Nơi này hoàn toàn không giống như đang ở trong tháp, mà là ở một thế giới khác. Thế giới này chỉ có một màu đen, chỗ họ đang đứng là một đấu trường hình tròn, nó bao quanh căn phòng và chiếc cổng vòm có phong cách La Mã cổ đại, những ngọn đuốc bùng cháy xua tan bóng tối trong từng ngõ ngách của đấu trường. Đỗ Trạch quét mắt nhìn quanh, như Heidy đã nói, ngoại trừ người đi theo, dù là quân đoàn sấm sét hay sinh linh nào khác cùng tiến vào cánh cửa, giờ cũng đã không còn bóng dáng, không biết đã bị thần tháp dịch chuyển đến nơi nào.
.
Tu thả John ra, mọi người bắt đầu đánh giá bốn phía, đấu trường hình tròn này chắc là thử luyện thứ nhất của thần tháp. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm hoa văn dưới đất, tuy mới nhìn vào trông như một loại hoa văn rườm rà, nhưng thật ra đó là một thứ ngôn ngữ — bởi vì cậu có thể hiểu, ý của nó rất đơn giản, chỉ là một vài con chữ “72”. Elise cũng nhìn xuống đất, nàng như nhớ ra gì đó nên đột ngột ngẩng đầu nhìn tới trước, trong ánh lửa tối mờ, loáng thoáng thấy được phía trên cũng là một đấu trường tròn.
.
“Dường như ta biết đây là đâu …”
.
Thấy mọi người nhìn mình, Elise kéo góc áo Verl, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
.
“Ta đã từng đọc một vài sách cổ, Ma tộc có một kiến trúc rất nổi tiếng, tên của nó là đấu trường ma thần.”
.
Khi Elise thốt ra cái tên đó, ngọn lửa trên bó đuốc của đấu trường đột ngột tăng vọt. Một nam nhân cầm con rắn địa ngục to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt y lạnh lùng, ánh mắt đờ đẫn, vừa thấy đám người Đỗ Trạch thì lập tức tấn công.
.
Tu phản ứng nhanh nhất, hắn nắm ma đao, một đao chém ngang eo con rắn, trong mắt Đỗ Trạch, đó thật sự là trận đấu chưa mở đã kết. Nam nhân chết đi hóa thành tro rồi tan biến theo làn gió, trên không trung hình thành từng ký hiệu, những ký hiệu đó xoắn ốc hợp thành một truyền tống trận ma pháp tiến tới trước. Mọi người nhìn chăm chú mọi việc, chỉ thấy ù ù cạc cạc.
.
Tu vẫy ma đao dính máu, nhìn về phía Elise. “Nói tiếp.”
.
Elise lấy lại bình tĩnh, nàng chỉ vào truyền tống trận thông với bên trên. “Nếu đoán không nhầm, phía trên cũng là một đấu trường. Ở kỷ nguyên thứ nhất, để sắp xếp thực lực, Ma tộc đã dựng nên đấu trường. Lúc đầu chỉ có một, nhưng từ khi Baal thể hiện thực lực tại đấu trường, không người nào dám bước lên đấu trường khiêu chiến nữa. Bởi vậy Ma tộc xây dựng đấu trường thứ hai bên dưới đấu trường thứ nhất, nhưng nó nhanh chóng bị Agares chiếm giữ… Đến cuối, Ma tộc xây dựng tổng cộng bảy mươi hai đấu trường. Truyền thuyết về bảy mươi hai ma thần là dựa theo trình tự sắp xếp đấu trường, những đấu trường đó sau này lại gọi chung là đấu trường ma thần.”
.
Đỗ Trạch nhìn theo ma pháp trận về phía trước, phát hiện nó thật sự thông với một kiến trúc hình tròn khác. Elise giẫm lên ma văn dưới sàn, giải thích: “Đây là ma ngữ thượng cổ ’72’, có nghĩa là đấu trường được ma thần xếp thứ 72 canh gác — người vừa rồi chắc hẳn phải là ma thần Andromalius.”
.
“Hắn quá yếu.” Tu nói, là một ma thần, lại chỉ có trình độ Kiếm Sư.
.
“Cái này… Ta không biết.” Elise bất an trả lời.
.
Ma thần Andromalius đã ngã xuống tại kỷ nguyên thứ hai, dáng vẻ nam nhân cầm rắn ban nãy dại ra như một con rối, rõ ràng chỉ là hình dáng ma thần mà thần tháp hư cấu. Tu nhìn truyền tống trận ma pháp, hỏi Elise: “Bên trên là ai?”
.
“Nếu như đây là đấu trường ma thần, bên trên phải là ma thần Dantalion xếp thứ bảy mươi mốt.”
.
Đỗ Trạch thiếu chút nữa là văng tục, họ vừa mới chia tay Dan ngoài thần tháp xong, giờ lại phải “gặp mặt”, tên ngốc thậm chí còn nóng lòng muốn thưởng thức “Ma thần Dantalion” một tí. Tu nhận ra sự bồn chồn của Đỗ Trạch, hắn cong khóe miệng, giữ chặt Đỗ Trạch rồi bước đến truyền tống trận.
.
“Đi thôi.”
.
Ma pháp trận đưa đoàn người Đỗ Trạch đến địa điểm tiếp theo. Đỗ Trạch thấy đấu trường này có cùng phong cách giống với đấu trường ban nãy, mà đối diện họ, “Dan” cầm sách lạnh lùng đứng đó. Khi mọi người tiến lên, “Dan” triển khai công kích với họ. Cho dù kêu to tên y, “Dan” vẫn như không nghe thấy gì, không nói một lời mà chỉ tấn công một cách máy móc.
.
Cũng như đấu trường trước, “Dan” là chỉ là hình ảnh của ma thần Dantalion, không có tư duy mà thực lực lại yếu, chỉ cần hai chị em Ma tộc cũng đủ để ngăn y lại. Lần đầu tiên, Đỗ Trạch nhìn thấy hình thái ma thần của Dan, so với cái tên thương nhân áo xanh không đứng đắn đó, Dantalion mặc giáp quả thật có một chút uy nghiêm lẫm liệt.
.
Verl và Elise, một đấu khí thuộc tính thủy, một đấu khí thuộc tính hỏa, hai người đều có cấp bậc Kiếm Sư, nhưng sự phối hợp ăn ý giữa họ đã nâng cao thực lực của họ hơn cả Kiếm Sư, khoản hợp kích đó khiến Đỗ Trạch nhìn mà lát mắt. Dantalion hoàn toàn bị áp đảo, không có cơ hội trở tay. Đỗ Trạch không thể không thừa nhận, cho dù biết đó không phải cái tên Dan chết dẫm kia, nhưng khi thấy hai chị em Ma tộc áp đảo Dantalion, cậu vẫn rất sung sướng.
.
Thật sự hệt như cuồng hoan vậy.
.
Vì không phải là bản thật, cho nên “Dantalion” bị xử lý khá nhanh. Sau khi chết, y cũng hóa thành ký hiệu tạo nên ma pháp trận thông lên trên. Tình huống bây giờ đã sáng tỏ, thần tháp tỏ rõ muốn họ phải đấu võ đài từng tầng một. Đỗ Trạch luôn cảm thấy thần tháp tạo nên thứ này là vì muốn bù lại tình tiết 72 chủ thành mà manh chủ đã bỏ qua, cố ý thả 72 ma thần ra để manh chủ chà đạp.
.
Hai tên ma thần kế tiếp không đáng để họ lo ngại. Mãi khi đến được đấu trường 68, xuất hiện trước mặt họ là hai vị ma thần hợp thể xinh đẹp — Belial. Lúc trước, vì cứu họ từ tay thần Quang Minh, vị ma thần này đã chủ động chọn cách hy sinh. Hai chị em Ma tộc nhìn ma thần xinh đẹp đang đứng trên chiến xa bốc lửa, âm thanh run rẩy.
.
“Belial đại nhân…”
.
So với các ma thần khác, Belial không chỉ khó ra tay về mặt tình cảm, mà về mặt vũ lực cũng hơi khó giải quyết. Tu có thể cảm nhận được, không biết có phải vì di thể của Belial đã bị quy tắc hấp thu hay không mà hình ảnh Belial trước mặt hoàn toàn khác so với những ma thần trước, thực lực không thể đem ra so sánh với những con rối đó. Đối diện họ đây, là một ma thần chân chính.
.
“Elise, Verl?”
.
Trước ánh mắt bất ngờ của mọi người, Belial mở miệng, nàng không vội phát động công kích như những ma thần khác, mà chỉ nhìn họ một cách bình tĩnh. Khi nhìn hai chị em Ma tộc, Belial mỉm cười. “Các ngươi cũng tới.”
.
Lúc này, hai chị em Ma tộc đã kích động đến mức rơi nước mắt. Tu thả lỏng ma đao, Belial có tư duy của mình, có lẽ họ sẽ can thiệp được.
.
“Ta không muốn ra tay với ngươi.” Tu nói: “Ngươi có thế để chúng ta thông qua không?”
.
“Thật đáng tiếc, ngoại trừ phải giết chết ta, các ngươi không còn cách nào tiến tới đấu trường kế tiếp.” Belial lấy vũ khí ra. “Đây là quy tắc.”
.
Thấy Belial rút kiếm, không khí căng thẳng hẳn lên. Hai chị em Ma tộc nhìn Tu rồi lại nhìn về Belial, nét mặt họ đầy vẻ bất lực. Belial dời mắt khỏi Tu và dừng lại chỗ Verl và Elise, ánh mắt nàng rất dịu dàng.
.
“Cho nên chúng ta phải tuân thủ nó.”
.
Đỗ Trạch ngạc nhiên nhìn Belial không chút do dự cắm kiếm vào trái tim mình. Verl và Elise trừng mắt rơi lệ, tâm đau đớn đến mức họ không thể phát ra tiếng hét sợ hãi.
.
“… Belial… đại nhân…”
.
Từ chân Belial bắt đầu biến thành tro bụi, nàng thấy hai chị em Ma tộc khóc nấc lên, nhẹ giọng an ủi: “Không cần thương tâm, đó cũng chưa phải chết — ta ở đây, bước vào không gian giữa sống và chết.”
.
Nửa thân của Belial đã hoàn toàn hóa thành tro, nàng dùng ngữ điệu trẻ con hoàn tất câu nói cuối cùng.
.
“Đợi khi một kẻ leo tháp khác bước lên, ta sẽ còn xuất hiện.”
.
Mọi người lặng im nhìn chằm chằm vị ma thần xinh đẹp biến mất, những ký hiệu được thêu dệt từ đống bụi mà Belial hóa thành dựng nên ma pháp trận thông tới cửa tiếp theo. Lần đầu tiên, Đỗ Trạch cảm nhận được sự tàn nhẫn của quy tắc, những con rối ma thần không có ý thức thì không sao, nhưng những người có tư duy như Belial lại khác. Họ gần như bị cầm tù vĩnh viễn trong tòa tháp này, nghênh đón từng kẻ leo tháp, hoặc là giết những kẻ đó, hoặc là bị giết, liên tục luân hồi không có hồi kết.
.
Đỗ Trạch bỗng thấy sao nặng nề quá. Thần tháp được dựng nên từ những thi thể chủ thần đã được quy tắc thu nhận, nói vậy, khi họ đến được tầng đấu trường ma thần cao nhất, BOSS sẽ gặp phải chăng là…
.
Ma thần Baal?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất