Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 83
CHƯƠNG 83
Chapter 83 Độc giả: Nhục mặt quá
.
Đỗ Trạch nhìn chiếc nhẫn màu lam bạc trên ngón tay, chiếc nhẫn không gian này mang trong mình một câu chuyện xưa. Thật ra nó vốn là đạo cụ cầu hôn mà nhân vật chính dùng để thu nạp hậu cung trong thể loại văn ngựa đực, thế nhưng sau khi có một tên độc giả ngốc nghếch nhảy vào, đối tượng cầu hôn của nó từ ♀ đổi thành ♂. Mà hiện giờ, manh chủ còn nâng cấp nó lên phiên bản 2.0, vậy nên ngoài công năng chứa đựng ra, nó còn có thêm một chức năng khác nữa là trói buộc.
.
Có nó, manh chủ không cần phải lo độc giả ngốc nghếch nhà mình đi lạc nữa rồi.
.
Đỗ Trạch đi ra ngoài một bước, hai bước… đến khi cách Tu một quãng chừng năm mét, chiếc nhẫn trên tay bỗng nhiên phát ra một lực hút, như thể có một sợi dây co giãn vô hình nhẹ nhàng níu tay cậu lại. Mặc dù Đỗ Trạch vẫn có thể bước tới tiếp, nhưng lực kéo sẽ càng lúc càng lớn — đến khi cách quãng mười thước, giống như một cái lò xo đã bị kéo đến cực hạn, “pặc” một phát, Đỗ Trạch nháy mắt đã bị lôi trở về, tiếp đó vừa khéo rơi vào cái ôm của Tu đã sớm chờ sẵn.
.
Tu vỗ lưng Đỗ Trạch, dang rộng vòng tay bao bọc lấy cậu, ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đi đâu?”
.
Ấn đường Đỗ Trạch co giật hai cái, qua một hồi lâu mới lạnh (xấu) lùng (hổ) thanh (muốn) cao (chết)thốt ra hai chữ: “… Đi ngoài.”
.
Tu kéo tay Đỗ Trạch, cặp nhẫn một đỏ một xanh phản chiếu ánh sáng của nhau. “Ta đi cùng em.”
.
… Mẹ nó thật sự là nhục mặt quá thể! QAQ
.
Đỗ Trạch nhìn Tu đang canh giữ bên ngoài, thiếu chút nữa là muốn khụy xuống luôn, hiện giờ cậu hoàn toàn không thể rời khỏi giới hạn tầm nhìn của manh chủ. Dẫu là ở nhà vệ sinh công cộng, tất cả mọi người đều kéo quần không ngại ngùng gì, nhưng đi ngoài với người ta và bị người ta nhìn khi đi ngoài… Mọi người hãy thử tưởng tượng để cảm nhận một chút.
.
Thấy Đỗ Trạch trưng cái mặt than đứng bên trong, Tu cong khóe mắt, một đôi má lúm đồng tiền hiện ra. “Có cần ta kéo khóa giúp em không?”
.
Tên ngốc nào đó câm lặng nhận ra mình đang bị trêu ghẹo. Cậu lặng lẽ xoay người lại, nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý.
.
Sau sự kiện Bánh Xe Thời Gian lần trước, Tu đã cải tạo Nhẫn Không Gian thành một “sợi xích”, ‘trói’ Đỗ Trạch lại. Hiện tại, hai người chẳng khác nào hai đứa trẻ sinh đôi dính lấy nhau như hình với bóng, Đỗ Trạch chỉ có thể tự do hoạt động trong phạm vi năm mét quanh Tu, vượt quá mười mét sẽ bị kéo về bên manh chủ.
.
“Em có giận không?” Thấy Đỗ Trạch bước ra, Tu đột ngột hỏi, đôi mắt long lanh đẹp đẽ chăm chú nhìn Đỗ Trạch không chớp mắt. “Ta buộc em vào người như vậy, em có thấy khó chịu không?”
.
Đỗ Trạch lặng im trong giây lát, sau đó lắc đầu. Tuy thoạt nhìn như đang bị hạn chế tự do, nhưng tên ngốc nào đó cảm thấy trừ việc có hơi xấu hổ ra, còn lại, hẳn là, cũng đâu khác gì với trước kia?
.
Cậu vẫn luôn ở bên Tu, dù cậu muốn đi đâu, manh chủ cũng sẽ không ngăn cản, mà cùng cậu đến đó.
.
Thấy Đỗ Trạch lắc đầu, Tu vươn tay ôm ghì Đỗ Trạch, bởi vì hắn chỉ cao tới ngực Đỗ Trạch nên phải nâng tay lên mới có thể ôm trọn lấy hông Đỗ Trạch, trông như ôm một con rối cỡ lớn.
.
“Đỗ Trạch, lúc nào ta cũng thấy sợ hãi.” Tu vùi mặt vào người Đỗ Trạch, trong âm thanh rầu rĩ tràn ngập sự quyến luyến và chấp nhất sâu sắc. “Đừng rời khỏi ta, ta chỉ có mình em thôi.”
.
Đôi tay Đỗ Trạch run lên, cậu cũng rất sợ — kề cận bầu bạn bên nhau như thế này, còn có thể kéo dài được bao lâu nữa?
.
Thần Sáng Thế nói với cậu: mau…
.
Rốt cuộc là mau cái gì nhỉ?
.
Mấy ngày nay Đỗ Trạch vẫn luôn phỏng đoán câu nói nửa chừng kia của Thần Sáng Thế. “Mau” mang ý thúc giục mãnh liệt, muốn đối phương đẩy nhanh tiến độ thực hiện một chuyện nào đó. Chuyện mà cậu đang làm hiện có hai cái: thứ nhất là cùng manh chủ leo tháp, chứng kiến manh chủ trở thành thần tối cao; thứ hai là tìm kiếm thông tin về Thần Sáng Thế, nhằm mục đích đối mặt trực tiếp với Thần Sáng Thế. Cái sau có liên quan mật thiết với Thần Sáng Thế, hơn nữa ngữ điệu của Thần Sáng Thế khi đó cũng rất nôn nóng, cứ như đang bị cái gì đó đuổi theo. Ấy thế nên, ý của Thần Sáng Thế là bảo cậu mau đi tìm ngài ta sao?
.
Cứ cho là đoán trúng ý của Thần Sáng Thế đi chăng nữa, Đỗ Trạch cũng không dám dễ dàng tin tưởng đối phương. Dù sao đó cũng là BOSS cuối đứng đằng sau hậu trường, cứ xem những chuyện mà ngài ta làm trước đây thì cũng hiểu ngài ta là một nhân vật phản diện tận trung tận trách đến cỡ nào rồi, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì lấy cả một chủng tộc ra mà chơi.
.
Đỗ Trạch nghĩ hoài nghĩ mãi đến não cũng đau, thế nhưng vẫn không thu được kết luận hữu ích nào. Tên ngốc nào đó cảm thấy kém cỏi vì chỉ số thông minh của mình. Cậu không thể thảo luận với người có IQ cao là Tu, không chỉ vì bị cấm ngôn, mà còn vì ba chữ “Thần Sáng Thế” giờ đây đã trở thành bãi mìn đối với manh chủ, chạm tới là bùng nổ.
.
Thần Sáng Thế, chắc chắn ngài sẽ là BOSS vất vả nhất, bởi vì manh chủ đã xếp ngài vào sổ đen rồi, xin hãy nén bi thương.
.
Sau khi trở lại quảng trường “Sắc đẹp”, Tu tiếp tục chế tác linh kiện cuối cùng. Quanh đó không còn bóng dáng của Garl nữa, Chủ thần Chu Nho đã ẩn thân từ sau ngày hôm đó. Đến giờ Đỗ Trạch vẫn còn nhớ như in vẻ mặt khiếp sợ của Garl khi phát hiện ra mối quan hệ của họ. Lúc ấy, Garl dường như định nói gì đó, nhưng lại bị Tu đang ôm siết Đỗ Trạch giận dữ quăng cho một cái trừng hung hãn “Ta còn chưa tính sổ với ngươi”. Chẳng biết do sợ hãi bởi cơn thịnh nộ của Tu, hay là do không thể tiếp nhận nổi sự thật một tộc nhân của mình là gay, Garl cứ thế chạy mất mà không để lại lời nào.
.
Mãi đến khi Tu hoàn thành linh kiện cuối cùng, vị Chủ thần đó mới xuất hiện trước mặt họ, ánh mắt đăm đăm nhìn họ vô cùng phức tạp.
.
Tu lắp linh kiện đã hoàn thành vào trung khu kiểm soát của Kabbalah, trung khu kiểm soát tự động tổ hợp chỉnh thể, nhanh chóng xếp khít lại với nhau, không nhìn ra một chút vết tích lắp ghép nào. Nền đất bắt đầu chấn động, cả Di tích Chu Nho rung chuyển như động đất —— kiệt tác vĩ đại nhất của Chu Nho tộc, con rối máy Kabbalah tám sao duy nhất, đã thức tỉnh. Cùng lúc đó, một cột sáng màu cam xuất hiện ở đằng xa, tầng tầng bậc thang đá hiện lên giữa không trung, nối liền giữa cột sáng và Di tích Chu Nho sắp đội lên. Căn cứ theo lời Rachel, kẻ leo tháp sẽ bắt đầu cuộc truy đuổi với con rối tám sao, và phải rời khỏi nơi này trước khi bị Kabbalah đuổi kịp và giết chết.
.
Tuy nhiên, đối với Tu, đó chẳng qua chỉ là thời khắc hắn nhận một món quà mà thôi —— Kabbalah đáng sợ và hùng mạnh không ai bì nổi kia, chính là món quà của hắn.
.
Tu và Đỗ Trạch đứng trên bậc cầu thang lơ lửng, nhìn về phía trung khu kiểm soát đang phân tách, tạo thành một khe nứt sáng chói, nuốt trọn con rối tám sao khổng lồ vào không gian chuyên biệt. Toàn bộ Di tích Chu Nho cứ thế biến mất trong thoáng chốc, chỉ còn lại một khoảng hư không tối tăm. Sau khi thực hiện xong, trung khu kiểm soát phân giải thành những quả cầu sáng, như mưa sao băng nhào tới sợi xích bạc trong tay Tu. Tu sờ sợi xích bạc, có vẻ rất vừa ý với “món đồ chơi” mới có được này.
.
Những bậc cuối của chiếc cầu thang lơ lửng lần lượt biến mất, họ không thể không chạy theo bậc thang dẫn tới cửa ra. Garl dõi theo bóng lưng của Tu và Đỗ Trạch, nhìn hai người càng lúc càng xa, tên hề nhảy qua nhảy lại làm trò, hai chóp mũ đen đỏ trái rung phải lắc. Y chỉ còn lại một mình, cô đơn diễn kịch trong bóng tối.
.
“Ngươi là tương lai cuối cùng của chúng ta.”
.
Tiếng nói lanh lảnh của Garl vọng tới từ đằng xa, Đỗ Trạch quay đầu lại thì thấy hình bóng nhỏ bé của Chủ thần Chu Nho cô độc đứng trong bóng tối, y còn làm mặt quỷ trêu chọc họ.
.
“Ta hy vọng ngươi sẽ vượt qua được.”
.
Bóng đêm nuốt lấy tiếng nói của Garl cùng hình bóng khom mình cúi chào.
.
Dù đã trở lại đại sảnh tròn, hình bóng cô đơn vào những phút cuối của Chủ thần Chu Nho vẫn đọng lại trong đôi mắt Đỗ Trạch. Trong tất cả các chủ thần, Đỗ Trạch có cảm tình với Chủ thần Chu Nho nhất, dẫu cho nguyên nhân xuất phát là bởi vì Tu là Chu Nho cuối cùng còn sống sót thì việc Garl hết mực tốt với Tu vẫn là sự thật không thể bàn cãi. Nhìn thấy hình ảnh cô quạnh xót xa như thế, Đỗ Trạch thậm chí còn trỗi lên xúc động muốn làm vài việc gì đó cho Garl. Cậu nhịn không được nhìn sang Tu cũng đang hơi xúc động — Nếu manh chủ trở thành thần tối cao, có lẽ hắn sẽ cứu vớt được chủng tộc đáng thương kia?
.
“Đỗ Trạch tiên sinh!”
.
Một tiếng gọi vang lên từ bên trái phía sau, Đỗ Trạch quay đầu thì thấy chị em Ma tộc đang phấn khích vẫy tay với cậu, còn Enoch thì đã nhanh như chớp lao tới trước tiên.
.
“Hê! Người anh em, ngươi không có việc gì —— Á!!!”
.
Enoch kêu lên thảm thiết, gã chỉ vào Chu Nho đứng cạnh Đỗ Trạch mà la lớn: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?!”
.
Bấy giờ Đỗ Trạch mới sực nhớ ra mọi người ở đây đều chưa từng thấy hình thái Chu Nho của Tu, mà tên đạo tặc trước mắt vẫn chưa biết Chu Nho gã từng chọc phải chính là Tu. Lúc trước ở di tích Chu Nho, manh chủ bức bối vì phải chờ bên ngoài Bánh Xe Thời Gian tận bốn năm, đang ở trong trạng thái hết sức căng thẳng, thế mà tiểu đội đánh thuê báu vật do túc địch quân cầm đầu nhằm lúc nào không nhằm lại chọn đúng phóc thời điểm đó mà nhào tới. Sau đó, người anh hùng Enoch này chỉ dùng vài câu nói đã làm cho Tu bạo phát, hành cả tiểu đội đánh thuê đến nỗi suýt chút nữa phải để lại di ngôn nơi đó, thật không hổ là tên bán đứng đồng đội chuyên nghiệp —— khoan đã.
.
Đỗ Trạch đột nhiên phát hiện ra một điểm quan trọng, không ngờ cậu lại bỏ qua một thông tin quan trọng nhường vậy: lúc ở trong Bánh Xe Thời Gian, Thần Sáng Thế rõ ràng đã nói tìm được cậu rồi, vậy thì bước tiếp theo hẳn là phải bắt đầu tiếp cận cậu chứ? Thế nhưng kể từ khi thoát khỏi Bánh Xe Thời Gian, Đỗ Trạch không hề gặp được vị thần sơ khai đó, mà trực tiếp bắt đầu tình tiết Di tích Chu Nho, chạm trán tiểu đội đánh thuê báu vật do túc địch quân cầm đầu.
.
Trong nguyên tác, tiểu đội đánh thuê báu vật đến Di tích Chu Nho là để thám hiểm; nhưng theo cậu thấy thì tiểu đội đánh thuê vốn không phải đến để thám hiểm, mà là đến để… tìm cậu.
.
Ở giải đấu vũ khí, Eric quỳ trước mặt cậu nói rằng: ác quỷ sắp tàn sát Đại Lục Hỗn Độn; cho nên Thần đã phái sứ giả xuống, người đó có một đôi mắt và mái tóc đen như màn đêm, đáp xuống Di tích Chu Nho; chỉ cần nghênh đón sứ giả về, sẽ có thể cứu vớt Đại Lục Hỗn Độn — Đây là chỉ thị của Thần Quang Minh.
.
Người tìm cậu không phải Thần Sáng Thế, mà là Eric; Thánh tử Eric, chính là đại diện của Thần Quang Minh.
.
Dường như toàn bộ máu đều tràn lên đại não, trướng đến mức làm đầu Đỗ Trạch phát đau. Thần Quang Minh có được quyền trượng của Thần Sáng Thế, có vẻ như họ cũng biết lai lịch của cậu; Thần Sáng Thế bảo tìm được cậu rồi, thế nhưng đụng độ với cậu lại là người của Thần Quang Minh; vậy xem ra, Thần Quang Minh và Thần Sáng Thế chắc chắn có mối quan hệ mật thiết nào đó — hoặc là phụ thuộc, hoặc là kẻ thù?
.
Nếu là quan hệ thù địch, Thần Quang Minh muốn giết Tu, vậy thì Thần Sáng Thế nhất định sẽ bảo vệ Tu.
.
Nếu là quan hệ phụ thuộc, Thần Quang Minh muốn giết Tu, vậy thì nhất định là nghe theo chỉ lệnh từ Thần Sáng Thế.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm Enoch. Enoch bị Đỗ Trạch mặt lạnh nhìn chòng chọc như thế, lại thêm sự uy hiếp đến từ Tu, gã lui về mấy bước, xoay người trốn ra sau. More nhìn Tu vài lần, không lên tiếng — bất luận đối phương ở hình thái nào đi chăng nữa, y chỉ cần căn cứ theo khế ước là có thể tìm được kỵ sĩ rồng của mình.
.
Kế đó, Rachel bước tới nhìn qua nhìn lại Tu và Đỗ Trạch một lượt, vô cùng mau lẹ bắt kịp tình hình: “Điện hạ?”
.
Enoch sựng người trợn trừng mắt, đến cả lời nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi… nói nói nói hắn là, là, Tu?”
.
Lão John được Ariel đỡ tới đánh tan chút hy vọng nhỏ nhoi đáng thương cuối cùng của Enoch.
.
“Tiểu chủ nhân.” John cười tủm tỉm nói: “Ta vẫn thích dáng vẻ này của người hơn.”
.
Không rõ Tu “Hừ” hay là “Ừ”, con rối bảy sao tiến lên, đón lấy nửa thân thể của John từ tay Ariel. Đỗ Trạch thương cảm nhìn Enoch đang ngây ngốc, thiếu niên, rốt cuộc cậu cũng đã nhận ra trước đây cậu liều mạng đến mức nào rồi, bây giờ mà cậu còn tươi vui rạng rỡ được thì thật sự là kỳ tích đó.
.
Cái gọi là đầu óc của kẻ lỗ mãng thì không ai địch lại, Enoch chỉ sững sờ trong giây lát rồi ha ha ha quăng lịch sử đối địch giữa mình và Tu qua một xó của quá khứ. Tu vừa thay đổi cơ thể cho John, vừa nghe Rachel thuật lại những gì bọn họ đã trải qua: vì sau khi thú hóa, Tu ngoạm Đỗ Trạch phóng tới cửa ra đầu tiên, cho nên trạm kiểm soát được thiết lập lại, cả đám người chôn chân trong phó bản Thú tộc đành phải chờ đợi kẻ leo tháp kế tiếp mở ra cánh cửa khác để bọn họ thoát ra. Đám Rachel ngây người trong bộ lạc một hồi, cuối cùng cũng chờ được một đội ngũ leo tháp. May mắn hơn nữa là, đội ngũ đó chính là một tiểu đội sấm sét, nhờ vậy công đoạn thuyết phục đối phương dẫn họ theo được lược bỏ. Trải qua mười ngày hỗn chiến và BOSS chiến, đoàn người đã phải trả một cái giá không hề nhỏ để về lại đại sảnh tròn, không ngờ là ngay ngày hôm sau lại được tụ hợp cùng Tu.
.
“Nhìn thấy tượng đá Chu Nho xuất hiện, ta biết Điện hạ đã vượt qua.” Rachel đẩy chiếc kính một mắt, mỉm cười nói.
.
Đỗ Trạch theo lời Rachel lướt mắt qua các bệ đá quanh đại sảnh tròn: Ma tộc, Vong Linh, Nhân tộc, Long tộc, Tinh Linh, Thú tộc, Chu Nho — trong tất cả tám chủng tộc, giờ chỉ còn thiếu mỗi Thiên tộc. Nó không chỉ là cửa ải chủng tộc cuối cùng còn lại của Thần Tháp, mà còn là huyết mạch cuối cùng chưa được thức tỉnh của Tu.
.
Đỗ Trạch nhìn bệ đá duy nhất còn trống, tim bỗng đập dồn dập.
.
Chỉ cần vượt qua phó bản Thiên tộc cuối cùng này, Tu sẽ có thể bước lên đỉnh Thần Tháp.
.
Thế giới này sẽ nghênh đón vị thần tối cao của họ.
Chapter 83 Độc giả: Nhục mặt quá
.
Đỗ Trạch nhìn chiếc nhẫn màu lam bạc trên ngón tay, chiếc nhẫn không gian này mang trong mình một câu chuyện xưa. Thật ra nó vốn là đạo cụ cầu hôn mà nhân vật chính dùng để thu nạp hậu cung trong thể loại văn ngựa đực, thế nhưng sau khi có một tên độc giả ngốc nghếch nhảy vào, đối tượng cầu hôn của nó từ ♀ đổi thành ♂. Mà hiện giờ, manh chủ còn nâng cấp nó lên phiên bản 2.0, vậy nên ngoài công năng chứa đựng ra, nó còn có thêm một chức năng khác nữa là trói buộc.
.
Có nó, manh chủ không cần phải lo độc giả ngốc nghếch nhà mình đi lạc nữa rồi.
.
Đỗ Trạch đi ra ngoài một bước, hai bước… đến khi cách Tu một quãng chừng năm mét, chiếc nhẫn trên tay bỗng nhiên phát ra một lực hút, như thể có một sợi dây co giãn vô hình nhẹ nhàng níu tay cậu lại. Mặc dù Đỗ Trạch vẫn có thể bước tới tiếp, nhưng lực kéo sẽ càng lúc càng lớn — đến khi cách quãng mười thước, giống như một cái lò xo đã bị kéo đến cực hạn, “pặc” một phát, Đỗ Trạch nháy mắt đã bị lôi trở về, tiếp đó vừa khéo rơi vào cái ôm của Tu đã sớm chờ sẵn.
.
Tu vỗ lưng Đỗ Trạch, dang rộng vòng tay bao bọc lấy cậu, ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đi đâu?”
.
Ấn đường Đỗ Trạch co giật hai cái, qua một hồi lâu mới lạnh (xấu) lùng (hổ) thanh (muốn) cao (chết)thốt ra hai chữ: “… Đi ngoài.”
.
Tu kéo tay Đỗ Trạch, cặp nhẫn một đỏ một xanh phản chiếu ánh sáng của nhau. “Ta đi cùng em.”
.
… Mẹ nó thật sự là nhục mặt quá thể! QAQ
.
Đỗ Trạch nhìn Tu đang canh giữ bên ngoài, thiếu chút nữa là muốn khụy xuống luôn, hiện giờ cậu hoàn toàn không thể rời khỏi giới hạn tầm nhìn của manh chủ. Dẫu là ở nhà vệ sinh công cộng, tất cả mọi người đều kéo quần không ngại ngùng gì, nhưng đi ngoài với người ta và bị người ta nhìn khi đi ngoài… Mọi người hãy thử tưởng tượng để cảm nhận một chút.
.
Thấy Đỗ Trạch trưng cái mặt than đứng bên trong, Tu cong khóe mắt, một đôi má lúm đồng tiền hiện ra. “Có cần ta kéo khóa giúp em không?”
.
Tên ngốc nào đó câm lặng nhận ra mình đang bị trêu ghẹo. Cậu lặng lẽ xoay người lại, nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý.
.
Sau sự kiện Bánh Xe Thời Gian lần trước, Tu đã cải tạo Nhẫn Không Gian thành một “sợi xích”, ‘trói’ Đỗ Trạch lại. Hiện tại, hai người chẳng khác nào hai đứa trẻ sinh đôi dính lấy nhau như hình với bóng, Đỗ Trạch chỉ có thể tự do hoạt động trong phạm vi năm mét quanh Tu, vượt quá mười mét sẽ bị kéo về bên manh chủ.
.
“Em có giận không?” Thấy Đỗ Trạch bước ra, Tu đột ngột hỏi, đôi mắt long lanh đẹp đẽ chăm chú nhìn Đỗ Trạch không chớp mắt. “Ta buộc em vào người như vậy, em có thấy khó chịu không?”
.
Đỗ Trạch lặng im trong giây lát, sau đó lắc đầu. Tuy thoạt nhìn như đang bị hạn chế tự do, nhưng tên ngốc nào đó cảm thấy trừ việc có hơi xấu hổ ra, còn lại, hẳn là, cũng đâu khác gì với trước kia?
.
Cậu vẫn luôn ở bên Tu, dù cậu muốn đi đâu, manh chủ cũng sẽ không ngăn cản, mà cùng cậu đến đó.
.
Thấy Đỗ Trạch lắc đầu, Tu vươn tay ôm ghì Đỗ Trạch, bởi vì hắn chỉ cao tới ngực Đỗ Trạch nên phải nâng tay lên mới có thể ôm trọn lấy hông Đỗ Trạch, trông như ôm một con rối cỡ lớn.
.
“Đỗ Trạch, lúc nào ta cũng thấy sợ hãi.” Tu vùi mặt vào người Đỗ Trạch, trong âm thanh rầu rĩ tràn ngập sự quyến luyến và chấp nhất sâu sắc. “Đừng rời khỏi ta, ta chỉ có mình em thôi.”
.
Đôi tay Đỗ Trạch run lên, cậu cũng rất sợ — kề cận bầu bạn bên nhau như thế này, còn có thể kéo dài được bao lâu nữa?
.
Thần Sáng Thế nói với cậu: mau…
.
Rốt cuộc là mau cái gì nhỉ?
.
Mấy ngày nay Đỗ Trạch vẫn luôn phỏng đoán câu nói nửa chừng kia của Thần Sáng Thế. “Mau” mang ý thúc giục mãnh liệt, muốn đối phương đẩy nhanh tiến độ thực hiện một chuyện nào đó. Chuyện mà cậu đang làm hiện có hai cái: thứ nhất là cùng manh chủ leo tháp, chứng kiến manh chủ trở thành thần tối cao; thứ hai là tìm kiếm thông tin về Thần Sáng Thế, nhằm mục đích đối mặt trực tiếp với Thần Sáng Thế. Cái sau có liên quan mật thiết với Thần Sáng Thế, hơn nữa ngữ điệu của Thần Sáng Thế khi đó cũng rất nôn nóng, cứ như đang bị cái gì đó đuổi theo. Ấy thế nên, ý của Thần Sáng Thế là bảo cậu mau đi tìm ngài ta sao?
.
Cứ cho là đoán trúng ý của Thần Sáng Thế đi chăng nữa, Đỗ Trạch cũng không dám dễ dàng tin tưởng đối phương. Dù sao đó cũng là BOSS cuối đứng đằng sau hậu trường, cứ xem những chuyện mà ngài ta làm trước đây thì cũng hiểu ngài ta là một nhân vật phản diện tận trung tận trách đến cỡ nào rồi, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì lấy cả một chủng tộc ra mà chơi.
.
Đỗ Trạch nghĩ hoài nghĩ mãi đến não cũng đau, thế nhưng vẫn không thu được kết luận hữu ích nào. Tên ngốc nào đó cảm thấy kém cỏi vì chỉ số thông minh của mình. Cậu không thể thảo luận với người có IQ cao là Tu, không chỉ vì bị cấm ngôn, mà còn vì ba chữ “Thần Sáng Thế” giờ đây đã trở thành bãi mìn đối với manh chủ, chạm tới là bùng nổ.
.
Thần Sáng Thế, chắc chắn ngài sẽ là BOSS vất vả nhất, bởi vì manh chủ đã xếp ngài vào sổ đen rồi, xin hãy nén bi thương.
.
Sau khi trở lại quảng trường “Sắc đẹp”, Tu tiếp tục chế tác linh kiện cuối cùng. Quanh đó không còn bóng dáng của Garl nữa, Chủ thần Chu Nho đã ẩn thân từ sau ngày hôm đó. Đến giờ Đỗ Trạch vẫn còn nhớ như in vẻ mặt khiếp sợ của Garl khi phát hiện ra mối quan hệ của họ. Lúc ấy, Garl dường như định nói gì đó, nhưng lại bị Tu đang ôm siết Đỗ Trạch giận dữ quăng cho một cái trừng hung hãn “Ta còn chưa tính sổ với ngươi”. Chẳng biết do sợ hãi bởi cơn thịnh nộ của Tu, hay là do không thể tiếp nhận nổi sự thật một tộc nhân của mình là gay, Garl cứ thế chạy mất mà không để lại lời nào.
.
Mãi đến khi Tu hoàn thành linh kiện cuối cùng, vị Chủ thần đó mới xuất hiện trước mặt họ, ánh mắt đăm đăm nhìn họ vô cùng phức tạp.
.
Tu lắp linh kiện đã hoàn thành vào trung khu kiểm soát của Kabbalah, trung khu kiểm soát tự động tổ hợp chỉnh thể, nhanh chóng xếp khít lại với nhau, không nhìn ra một chút vết tích lắp ghép nào. Nền đất bắt đầu chấn động, cả Di tích Chu Nho rung chuyển như động đất —— kiệt tác vĩ đại nhất của Chu Nho tộc, con rối máy Kabbalah tám sao duy nhất, đã thức tỉnh. Cùng lúc đó, một cột sáng màu cam xuất hiện ở đằng xa, tầng tầng bậc thang đá hiện lên giữa không trung, nối liền giữa cột sáng và Di tích Chu Nho sắp đội lên. Căn cứ theo lời Rachel, kẻ leo tháp sẽ bắt đầu cuộc truy đuổi với con rối tám sao, và phải rời khỏi nơi này trước khi bị Kabbalah đuổi kịp và giết chết.
.
Tuy nhiên, đối với Tu, đó chẳng qua chỉ là thời khắc hắn nhận một món quà mà thôi —— Kabbalah đáng sợ và hùng mạnh không ai bì nổi kia, chính là món quà của hắn.
.
Tu và Đỗ Trạch đứng trên bậc cầu thang lơ lửng, nhìn về phía trung khu kiểm soát đang phân tách, tạo thành một khe nứt sáng chói, nuốt trọn con rối tám sao khổng lồ vào không gian chuyên biệt. Toàn bộ Di tích Chu Nho cứ thế biến mất trong thoáng chốc, chỉ còn lại một khoảng hư không tối tăm. Sau khi thực hiện xong, trung khu kiểm soát phân giải thành những quả cầu sáng, như mưa sao băng nhào tới sợi xích bạc trong tay Tu. Tu sờ sợi xích bạc, có vẻ rất vừa ý với “món đồ chơi” mới có được này.
.
Những bậc cuối của chiếc cầu thang lơ lửng lần lượt biến mất, họ không thể không chạy theo bậc thang dẫn tới cửa ra. Garl dõi theo bóng lưng của Tu và Đỗ Trạch, nhìn hai người càng lúc càng xa, tên hề nhảy qua nhảy lại làm trò, hai chóp mũ đen đỏ trái rung phải lắc. Y chỉ còn lại một mình, cô đơn diễn kịch trong bóng tối.
.
“Ngươi là tương lai cuối cùng của chúng ta.”
.
Tiếng nói lanh lảnh của Garl vọng tới từ đằng xa, Đỗ Trạch quay đầu lại thì thấy hình bóng nhỏ bé của Chủ thần Chu Nho cô độc đứng trong bóng tối, y còn làm mặt quỷ trêu chọc họ.
.
“Ta hy vọng ngươi sẽ vượt qua được.”
.
Bóng đêm nuốt lấy tiếng nói của Garl cùng hình bóng khom mình cúi chào.
.
Dù đã trở lại đại sảnh tròn, hình bóng cô đơn vào những phút cuối của Chủ thần Chu Nho vẫn đọng lại trong đôi mắt Đỗ Trạch. Trong tất cả các chủ thần, Đỗ Trạch có cảm tình với Chủ thần Chu Nho nhất, dẫu cho nguyên nhân xuất phát là bởi vì Tu là Chu Nho cuối cùng còn sống sót thì việc Garl hết mực tốt với Tu vẫn là sự thật không thể bàn cãi. Nhìn thấy hình ảnh cô quạnh xót xa như thế, Đỗ Trạch thậm chí còn trỗi lên xúc động muốn làm vài việc gì đó cho Garl. Cậu nhịn không được nhìn sang Tu cũng đang hơi xúc động — Nếu manh chủ trở thành thần tối cao, có lẽ hắn sẽ cứu vớt được chủng tộc đáng thương kia?
.
“Đỗ Trạch tiên sinh!”
.
Một tiếng gọi vang lên từ bên trái phía sau, Đỗ Trạch quay đầu thì thấy chị em Ma tộc đang phấn khích vẫy tay với cậu, còn Enoch thì đã nhanh như chớp lao tới trước tiên.
.
“Hê! Người anh em, ngươi không có việc gì —— Á!!!”
.
Enoch kêu lên thảm thiết, gã chỉ vào Chu Nho đứng cạnh Đỗ Trạch mà la lớn: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?!”
.
Bấy giờ Đỗ Trạch mới sực nhớ ra mọi người ở đây đều chưa từng thấy hình thái Chu Nho của Tu, mà tên đạo tặc trước mắt vẫn chưa biết Chu Nho gã từng chọc phải chính là Tu. Lúc trước ở di tích Chu Nho, manh chủ bức bối vì phải chờ bên ngoài Bánh Xe Thời Gian tận bốn năm, đang ở trong trạng thái hết sức căng thẳng, thế mà tiểu đội đánh thuê báu vật do túc địch quân cầm đầu nhằm lúc nào không nhằm lại chọn đúng phóc thời điểm đó mà nhào tới. Sau đó, người anh hùng Enoch này chỉ dùng vài câu nói đã làm cho Tu bạo phát, hành cả tiểu đội đánh thuê đến nỗi suýt chút nữa phải để lại di ngôn nơi đó, thật không hổ là tên bán đứng đồng đội chuyên nghiệp —— khoan đã.
.
Đỗ Trạch đột nhiên phát hiện ra một điểm quan trọng, không ngờ cậu lại bỏ qua một thông tin quan trọng nhường vậy: lúc ở trong Bánh Xe Thời Gian, Thần Sáng Thế rõ ràng đã nói tìm được cậu rồi, vậy thì bước tiếp theo hẳn là phải bắt đầu tiếp cận cậu chứ? Thế nhưng kể từ khi thoát khỏi Bánh Xe Thời Gian, Đỗ Trạch không hề gặp được vị thần sơ khai đó, mà trực tiếp bắt đầu tình tiết Di tích Chu Nho, chạm trán tiểu đội đánh thuê báu vật do túc địch quân cầm đầu.
.
Trong nguyên tác, tiểu đội đánh thuê báu vật đến Di tích Chu Nho là để thám hiểm; nhưng theo cậu thấy thì tiểu đội đánh thuê vốn không phải đến để thám hiểm, mà là đến để… tìm cậu.
.
Ở giải đấu vũ khí, Eric quỳ trước mặt cậu nói rằng: ác quỷ sắp tàn sát Đại Lục Hỗn Độn; cho nên Thần đã phái sứ giả xuống, người đó có một đôi mắt và mái tóc đen như màn đêm, đáp xuống Di tích Chu Nho; chỉ cần nghênh đón sứ giả về, sẽ có thể cứu vớt Đại Lục Hỗn Độn — Đây là chỉ thị của Thần Quang Minh.
.
Người tìm cậu không phải Thần Sáng Thế, mà là Eric; Thánh tử Eric, chính là đại diện của Thần Quang Minh.
.
Dường như toàn bộ máu đều tràn lên đại não, trướng đến mức làm đầu Đỗ Trạch phát đau. Thần Quang Minh có được quyền trượng của Thần Sáng Thế, có vẻ như họ cũng biết lai lịch của cậu; Thần Sáng Thế bảo tìm được cậu rồi, thế nhưng đụng độ với cậu lại là người của Thần Quang Minh; vậy xem ra, Thần Quang Minh và Thần Sáng Thế chắc chắn có mối quan hệ mật thiết nào đó — hoặc là phụ thuộc, hoặc là kẻ thù?
.
Nếu là quan hệ thù địch, Thần Quang Minh muốn giết Tu, vậy thì Thần Sáng Thế nhất định sẽ bảo vệ Tu.
.
Nếu là quan hệ phụ thuộc, Thần Quang Minh muốn giết Tu, vậy thì nhất định là nghe theo chỉ lệnh từ Thần Sáng Thế.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm Enoch. Enoch bị Đỗ Trạch mặt lạnh nhìn chòng chọc như thế, lại thêm sự uy hiếp đến từ Tu, gã lui về mấy bước, xoay người trốn ra sau. More nhìn Tu vài lần, không lên tiếng — bất luận đối phương ở hình thái nào đi chăng nữa, y chỉ cần căn cứ theo khế ước là có thể tìm được kỵ sĩ rồng của mình.
.
Kế đó, Rachel bước tới nhìn qua nhìn lại Tu và Đỗ Trạch một lượt, vô cùng mau lẹ bắt kịp tình hình: “Điện hạ?”
.
Enoch sựng người trợn trừng mắt, đến cả lời nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi… nói nói nói hắn là, là, Tu?”
.
Lão John được Ariel đỡ tới đánh tan chút hy vọng nhỏ nhoi đáng thương cuối cùng của Enoch.
.
“Tiểu chủ nhân.” John cười tủm tỉm nói: “Ta vẫn thích dáng vẻ này của người hơn.”
.
Không rõ Tu “Hừ” hay là “Ừ”, con rối bảy sao tiến lên, đón lấy nửa thân thể của John từ tay Ariel. Đỗ Trạch thương cảm nhìn Enoch đang ngây ngốc, thiếu niên, rốt cuộc cậu cũng đã nhận ra trước đây cậu liều mạng đến mức nào rồi, bây giờ mà cậu còn tươi vui rạng rỡ được thì thật sự là kỳ tích đó.
.
Cái gọi là đầu óc của kẻ lỗ mãng thì không ai địch lại, Enoch chỉ sững sờ trong giây lát rồi ha ha ha quăng lịch sử đối địch giữa mình và Tu qua một xó của quá khứ. Tu vừa thay đổi cơ thể cho John, vừa nghe Rachel thuật lại những gì bọn họ đã trải qua: vì sau khi thú hóa, Tu ngoạm Đỗ Trạch phóng tới cửa ra đầu tiên, cho nên trạm kiểm soát được thiết lập lại, cả đám người chôn chân trong phó bản Thú tộc đành phải chờ đợi kẻ leo tháp kế tiếp mở ra cánh cửa khác để bọn họ thoát ra. Đám Rachel ngây người trong bộ lạc một hồi, cuối cùng cũng chờ được một đội ngũ leo tháp. May mắn hơn nữa là, đội ngũ đó chính là một tiểu đội sấm sét, nhờ vậy công đoạn thuyết phục đối phương dẫn họ theo được lược bỏ. Trải qua mười ngày hỗn chiến và BOSS chiến, đoàn người đã phải trả một cái giá không hề nhỏ để về lại đại sảnh tròn, không ngờ là ngay ngày hôm sau lại được tụ hợp cùng Tu.
.
“Nhìn thấy tượng đá Chu Nho xuất hiện, ta biết Điện hạ đã vượt qua.” Rachel đẩy chiếc kính một mắt, mỉm cười nói.
.
Đỗ Trạch theo lời Rachel lướt mắt qua các bệ đá quanh đại sảnh tròn: Ma tộc, Vong Linh, Nhân tộc, Long tộc, Tinh Linh, Thú tộc, Chu Nho — trong tất cả tám chủng tộc, giờ chỉ còn thiếu mỗi Thiên tộc. Nó không chỉ là cửa ải chủng tộc cuối cùng còn lại của Thần Tháp, mà còn là huyết mạch cuối cùng chưa được thức tỉnh của Tu.
.
Đỗ Trạch nhìn bệ đá duy nhất còn trống, tim bỗng đập dồn dập.
.
Chỉ cần vượt qua phó bản Thiên tộc cuối cùng này, Tu sẽ có thể bước lên đỉnh Thần Tháp.
.
Thế giới này sẽ nghênh đón vị thần tối cao của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất