Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 93: Trung Thu

Trước Sau
CHƯƠNG 94 PN1: TRUNG THU

.

Đỗ Trạch nhìn vầng trăng sáng bên trên hồ Tinh Linh, mặt trăng to lớn tựa như một bánh xe tròn treo giữa màn đêm đen. Thân là công dân Thiên triều, một khi thấy trăng tròn sẽ luôn vô thức nhớ tới rằm trung thu. Cách tính thời gian ở dị thế hơi lệch lạc so với Trái Đất, thế nên Đỗ Trạch không thể xác định trung thu của Thiên triều ở đây diễn ra vào lúc nào.

.

Nói đến trung thu, ngoại trừ phong tục ăn bánh trung thu, thứ nghe nhiều nhất phải là truyền thuyết — Hằng Nga cung trăng.

.

“Em đang nghĩ gì?”

.

Hơi thở thân thuộc phả tới từ phía sau, Đỗ Trạch được Tu ôm vào lòng, người nọ hôn lên tóc cậu, khẽ hỏi.

.

“Một truyền thuyết.”

.

“Hửm?”

.

Tu cất cao âm cuối biểu hiện thái độ chăm chú lắng nghe của mình. Đỗ Trạch cân nhắc đôi chút, sau đó bắt đầu ngập ngừng thuyết minh về trung thu và câu chuyện Hằng Nga cung trăng cho Tu. Để giảng về Hằng Nga, Đỗ Trạch kể luôn cả chi tiết Hậu Nghệ bắn mặt trời. Cậu cũng có giản lược một chút vì phải biến đổi khái niệm về thần thoại Thiên triều, đổi sự việc Hậu Nghệ chế tạo tên thần, Hằng Nga đánh cắp thuốc tiên thành đánh cắp thần cách, từ cấp tiên nâng lên thần.

.

Sau khi nghe câu chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời và Hằng Nga cung trăng, Tu trầm ngâm một lát rồi ôm chặt Đỗ Trạch: “Hậu Nghệ thích Hằng Nga?”

.

Đỗ Trạch gật đầu, nếu như không thích, cũng sẽ không đến chỗ Tây Vương Mẫu xin ban thuốc trường sinh vì Hằng Nga.



.

“Tại sao hắn lại không đuổi theo?”

.

“Hắn đuổi không kịp.” Đỗ Trạch không biết phải giải thích thế nào với Tu, chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Nơi đó chỉ có thần mới được bước vào, Hậu Nghệ chưa thể thành thần.”

.

“Hằng Nga vĩnh viễn đợi trên cung trăng, cuối cùng, Hậu Nghệ chết?”

.

“Ừ.”

.

Tu im lặng hồi lâu rồi cho ra một kết luận: “Đúng là ngu xuẩn…”

.

Đỗ Trạch cũng cảm thấy Hằng Nga không nên ăn cắp thuốc trường sinh, cho dù được thành tiên, cuối cùng chỉ có thể rơi vào một kết cục đau khổ nơi cung Quảng Hàn thôi.

.

Hằng Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng.

.

Tu tựa đầu vào hõm vai Đỗ Trạch, ánh mắt sâu thẳm không tia sáng nào rọi vào được.

.

Tên Hậu Nghệ đó thật sự rất ngu xuẩn.



.

Nếu đã có được sức mạnh đánh hạ thái dương, thế sao lại không phá hủy cả cung trăng?

.

Nếu đã không giữ được đối phương, vậy thì tốt nhất hãy kéo theo người sắp rời khỏi mình cùng nhau mai táng.

.

Tu hít vào mùi hương của Đỗ Trạch, từ lúc gặp hắn đến giờ, người này vẫn mang dáng vẻ đó, chưa từng thay đổi. Cho dù hắn đã hoàn toàn qua khỏi kỳ thiếu niên và trở thành thanh niên, người nãy vẫn y như lúc ban đầu, thời gian như đã bị đông lại.

.

Dù là câu chuyện về Cecil hay là vua đạo tặc, bi kịch của họ đều mang tên thời gian. Trên thế giới này, bất kỳ sinh linh nào cũng đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, cho dù Vong Linh được xưng là bất tử thì trong thời gian dài rồi cũng sẽ mục nát và tiêu tan. Cả đại lục chỉ có thần mới không lão hóa.

.

Nếu như hắn chưa thể thành thần, vậy thì…

.

Tu cắn nhẹ một cái lên gáy Đỗ Trạch, khi Đỗ Trạch hoảng hồn quay đầu lại thì hôn lên môi đối phương.

.

“Trung thu vui vẻ.”

.

Đỗ Trạch thấy được sự dịu dàng toát ra từ đôi mắt Tu, cảm nhận được hơi ấm trên môi hắn. Cậu nhắm mắt lại, khóe môi giãn ra.

.

“… Trung thu vui vẻ.”

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau