Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 96

Trước
CHƯƠNG 97 PN4

Editor: Lệ Cung Chủ

“Cậu có biết nam sinh chuyên ngành máy tính kia không?”

“Cậu đang nói… ?”

“Hình như tên là Đỗ… Đỗ Trắc? Đỗ Trạc? À , tôi nhớ ra rồi, tên là Đỗ Trạch.”

“À, thì ra cậu nói hắn, đương nhiên tôi biết chứ! Nghe nói hắn bị khiếm thính, là một người lập dị, thường hay lẩm nhẩm một mình, còn làm một vài hành động kì quái, những người lớp khác cũng không thế nào đến gần hắn.”

“Ha ha, cậu biết tại sao không? Tôi có một đám bạn chuyên ngầm theo dõi hắn, nói cho cậu biết, kỳ thật nam sinh đó hình như có thể thấy ‘Thứ đó’ .”

” ‘Thứ đó’ ? … Cậu đang nói sức mạnh siêu nhiên à?”

“Bingo! Cho nên cái tên đó mới hay lẩm nhẩm một mình, những người khác khi đến gần hắn thì luôn bị hất ra một cách kì lạ, bởi vì có ‘Thứ đó’ .”

“Tin đồn nhãm vậy mà cậu cũng tin sao?”

“Đó không phải tin đồn nhãm đâu! Cậu biết không, vào buổi tiệc ngày quốc tế mậu dịch cuối tuần trước, có đứa lớp khác đã ném vỡ một cái đĩa thủy tinh, nhưng Đỗ Trạch ngồi ở bên cửa sổ vẫn không chút bị thương.”

“Thần kỳ thế à!”



Đỗ Trạch đi ngang qua hành lang thì chợt nghe hai nam sinh đang nói chuyện với nhau, rồi lại nhìn nhìn cái kẻ bên cạnh đã làm cho hắn biến thành nhân vật thần quái trong toàn trường.

Chú ý tới ánh mắt của Đỗ Trạch, Tu mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

Đỗ Trạch lắc đầu, đột nhiên ý thức được đây chính là động tác kỳ quái mà nam sinh mới nói ban nãy, cái đầu vẫn lắc như thường lệ phút chốc cứng đờ. Kể từ khi hắn khai giảng, Tu cứ tàng hình như vậy đi theo hắn đến trường, những người khác không nhìn thấy Tu, cũng không có thể tránh được Tu, bởi vậy tạo nên rất nhiều truyền thuyết huyền bí.

Tên xuẩn manh suy nghĩ, ở trong những đứa học sinh gương mẫu thì không hề tồn tại động tác lắc đầu, cho nên khi ai đó lắc đầu sẽ khiến người khác cảm thấy cái thằng cha này hôm nay chưa uống thuốc thì phải, cứ khùng điên như bị tự kỉ.

Hơn nữa Đỗ Trạch vừa lắc đầu thì lập tức xảy ra chuyện xấu.

“Nam sinh ngồi gần bên cửa sổ kia, ” Thầy giáo dạy môn Toán Cao Cấp gõ bàn, “Cậu lắc đầu như vậy, là cố ý phản đối lời tôi giảng vừa mới nãy à?”

Dưới cái nhìn chăm chú của người trong cả lớp, thanh niên tóc đen mặt lạnh lùng đứng lên, im re đối diện với giáo viên, ông nhướng mày vừa định tuôn ra một tràng giáo huấn thì lại cảm thấy được nguy hiểm không biết từ đâu tới– ông như bị một con dã thú theo dõi. Giáo viên Toán chân tay bủn rủn tựa vào trên bục giảng, nở nụ cười gượng gạo rồi nói vài tiếng; “Ngồi, ngồi xuống đi.”

Đỗ Trạch mới vừa khom lưng ngồi xuống, cả người liền cứng đờ.

【 Tu… ! 】 Đỗ Trạch khẽ quát tên của thú tộc phía đằng sau, Tu mới nãy còn ngồi bên cạnh hắn giờ đã chen đến phía sau, nếu hắn cứ vậy ngồi xuống thì sẽ vừa vặn ngồi ở trên đùi Tu.

Tu vươn tay ôm Đỗ Trạch vào trong ngực, vì đề phòng chính mình hạc trong bầy gà (khác người), Đỗ Trạch chỉ có thể hơi khom người tựa vào trên bàn, bởi vì hắn ngồi ở hàng cuối cùng, tay vịn của chỗ ngồi cũng rất cao, cho nên nhất thời hồi lâu nhìn không ra có gì khác thường.

【 Đặt ta xuống coi. 】

Tu liếc mắt nhìn tờ giấy Đỗ Trạch truyền đến, chẳng những không làm theo, cái đuôi thú ngược lại còn bò lên cánh tay của Đỗ Trạch.

“Nghe ông ta giảng chán chết đi được.” Tu cọ cọ cổ Đỗ Trạch, “Chi bằng làm một vài chuyện thú vị đi?”

【 Ta đang học. 】

“Về nhà ta dạy cho ngươi, ” Tu chẳng thèm để ý, “Hôm qua ta dùng hình thái nhân tộc đọc trước rồi, cũng không có gì quá khó.”

— Học bạ không nên rước thêm thù hận nha! Thiếu niên à, ngươi có biết trên cây ( môn ) cao ( toán ) từng treo bao nhiêu thi thể của học sinh rồi hay không!

“Hoặc là lúc đi thi ta ở bên cạnh đọc đáp án cho ngươi.”

… Không, đừng có mà đáng xấu hổ dụ dỗ hắn sa đọa như vậy a! Càng đáng xấu hổ hơn chính là hắn động tâm a!

Đỗ Trạch chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đuôi của Tu đóng cuốn sách toán lại, tay người nọ đã luồn vào dưới áo sơmi mò mẩm, vuốt ve qua lại dọc theo tuyến thắt lưng của hắn.

“Ngươi đừng cử động.” Tu liếm liếm lỗ tai của Đỗ Trạch, “Chỉ cần cảm thụ ta là được.”

“… !”

Đỗ Trạch gục xuống bàn, lấy cánh tay che khuất mặt mình để tránh bản thân lộ ra vẻ mặt hoặc phát ra âm thanh gì kì quái. May mà Tu còn có chừng mực, chỉ ôm ôm hôn hôn liếm liếm cắn cắn — đừng có tạo ra dấu vết quá rõ nha manh chúa đại nhân!

“Đỗ Trạch, cậu tối hôm qua không ngủ sao? Suốt ngày cứ nằm ngủ trên bàn.” Sau khi tan học, lớp trưởng đến thu bài tập hỏi một câu.



Ánh mắt Đỗ Trạch nhìn như lạnh lùng nhưng kì thực ai oán dời về phía bên cạnh.”… Ngủ không ngon.” Đấy là nói thật.

“Biết mà.” Lớp trưởng gật đầu thấu hiểu, “Hôm qua bị muỗi cắn cả đêm à, khắp cổ đều toàn nốt đỏ.”

Đỗ Trạch theo bản năng che cổ mình lại, nghe thấy Chu nho ghé vào trên người phát ra tiếng cười ha ha, cả vành tai đều đỏ ửng lên.

Trải qua suy xét cẩn thận, Đỗ Trạch vẫn quyết định đưa ra một đề nghị nho nhỏ với Tu.

“Hiện hình?” Tu hỏi ngược lại.

Đỗ Trạch trịnh trọng gật đầu, đây là đối sách mà hắn suy nghĩ cả đêm mới ra, hắn trong lúc suy nghĩ thất thần còn bị manh chúa hung hăng “Khiển trách” một phen. Chỉ cần Tu xuất hiện trước mặt những người khác, Tu bị những người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ không cách nào trực tiếp làm chuyện ấy ấy với hắn. Ngoài ra còn có thêm một lợi ích nữa là, hầu hết các hình thái chủng tộc của Tu không thể ra hiện ra ở trước mặt những người khác, vô luận là thú tộc, Chu nho, tinh linh hay long tộc thì đều phải cải trang giả dạng một chút, Thiên tộc và Ma tộc cơ bản không thể để người khác bắt gặp, cứ như vậy, chỉ còn hình thái nhân tộc và vong linh là có thể sử dụng.

Hình thái Nhân tộc của Tu vô cùng dễ đàm phán, bàn tính nhỏ trong đầu Đỗ Trạch gõ cạch cạch, hình thái vong linh của Tu cũng không thích khi dễ hắn, vậy thì kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn có thể nói là hoàn hảo —

… Chết cha!

Độc giả xuẩn manh hoàn toàn quên mất lực sát thương của vẻ bề ngoài của manh chúa đại nhân nhà mình cỡ nào , Nhất Hiệt Tri Khâu thiết định Tu hoàn toàn chính là một vũ khí sát thương quy mô lớn. Lúc Đỗ Trạch và thanh niên tóc vàng mặc đồ bình thường đi lên lầu học, tên xuẩn manh phát hiện bước chân hắn trở nên khó khăn.

“Bạn ơi, bạn học chuyên ngành gì vậy?”

“Có thể làm bạn không? Đây là cách liên lạc với mình.”



“Ô, tôi từng nằm mơ thấy cậu đó!”

Đỗ Trạch không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vẻ mặt kích động của thiếu niên trước mắt — đúng vậy, là một thiếu niên, người đứng tuyên bố Tu là tình nhân trong mộng của hắn vô luận quan sát theo phương diện nào thì cũng chính là một thằng đực rựa. Thì ra mị lực của manh chúa đã đạt tới cảnh giới nam nữ đều đổ rồi saoooooooooooooo…

Tu không nói gì, chỉ kéo Đỗ Trạch đi ra, dưới khí thế của Tu, không người nào dám ngăn cản bước chân của thanh niên tóc vàng.

Cho dù đi ra, Đỗ Trạch vẫn có thể nghe được thiếu niên kia xa xa hô lên; “Tôi thật sự đã từng gặp cậu — khi đó cậu không phải đang tìm một người tên là ‘Đỗ Trạch’ sao — ”

… ?

Đỗ Trạch đột ngột nhìn về phía Tu, Tu cười với Đỗ Trạch, thản nhiên nói; “À, hắn đã gặp ta – bởi vì ta từng triệu hồi hắn.”

Triệu… hồi?

“Sau khi hủy diệt thế giới, ta phát hiện chân tướng của nó, khi thử rời khỏi thế giới kia, ta cũng không ngừng triệu hồi người của thế giới này, ý định tìm ra ngươi.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, tin tức ẩn chứa bên trong làm cho Đỗ Trạch cảm thấy nơi cổ họng chua chát. Từ sau khi Tu trở về bên cạnh hắn, hai người cũng chưa từng nhắc đến chuyện của thế giới《 hỗn huyết 》, khoảng thời gian bọn họ chia lìa giống như là một cấm kỵ, nói không ra, chạm không được.

Hắn muốn hỏi Tu sau khi hắn rời đi đã sống thế nào, hắn muốn hỏi Tu có thật sự hủy diệt cái thế giới kia hay không, hắn muốn hỏi Tu đến đây bằng cách nào, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà cuộc sống bây giờ thật sự quá hạnh phúc, cho nên không muốn đi vạch trần đống xương cốt đắp bên dưới hạnh phúc.

Đỗ Trạch há miệng thở dốc, thanh âm phát ra rất kỳ quái, không giống như thanh âm trước đây của mình.”Ngươi– đã sống thế nào?”

Tu chăm chú nhìn Đỗ Trạch, lắc lắc đầu, “Không sao cả.”

— Đã không còn quan trọng.

Trái tim quặn thắt thậm chí cảm thấy đau đớn, Đỗ Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tu. Trả lời như vậy là vì muốn khiến người ta bực bội sao.

Nhận thấy Đỗ Trạch đau lòng, Tu vươn tay xoa sau gáy Đỗ Trạch, mỉm cười trấn an; “Chúng ta bây giờ đã bên nhau rồi.”

— đúng vậy, bọn họ hiện tại đã ở bên nhau, cho nên không cần thấp thỏm lo âu hay tiếp tục trốn tránh nữa.

Đỗ Trạch đối diện với Tu, hỏi; “Ngươi triệu hồi, người khác sao?”

Tu “Ừm” một tiếng, “Sau khi biết được chân tướng của thế giới, ta bắt đầu thử đột phá khoảng cách giữa hai thế giới, nhưng ta không đủ tư cách — cũng chính là sự chấp thuận của người sáng lập thế giới này, cho nên ta chỉ có thể chờ đợi, trong lúc này, ta nghiên cứu ra cách triệu hồi. Ta thử triệu hồi ngươi, nhưng bởi vì hình như sai điều kiện cho nên người được triệu hồi tới không như ta mong muốn.”

Tu nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đỗ Trạch nhớ tới ảo giác nhìn thấy lúc trước, chỉ cảm thấy hàn ý từ đáy lòng lan tràn.

Ở nơi mà bóng đêm vây kín tứ phía, cái gì cũng không hề có, Tu vẫn luôn chờ đợi tư cách có lẽ hoàn toàn không thể xuất hiện kia sao? Lúc trước Tu ở bên ngoài bánh xe thời gian đợi bốn năm thì đã mất đi lý trí, theo phần trăm quy đổi thời gian giữa hai thế giới, người này đến tột cùng bằng cách nào vượt qua được thời gian dài gần như vô hạn đó?

Đỗ Trạch không dám nghĩ nữa, bởi vì điều đó thật sự quá nặng nề.

Nhưng nghĩ đến hư vô cùng hắc ám của thế giới sau khi bị hủy diệt, Đỗ Trạch cũng đã muốn hít thở không thông.

“Ngươi… Hủy diệt thế giới sao?”

Thời điểm ý thức được, Đỗ Trạch hỏi ra về vấn đề này, Tu không trực tiếp trả lời, mà đột nhiên hỏi một vấn đề khác, “Ngươi có biết ‘Chứng minh không tồn tại’ hay không, ở trong thế giới này, nó được gọi là chứng minh ma.”

Sau khi thấy Đỗ Trạch lắc đầu, Tu giải thích; “Ma quỷ ở thế giới này là sinh vật trong tưởng tượng, nếu muốn chứng minh chúng tồn tại thì rất đơn giản, chỉ cần tìm được luận chứng xác thực về ma quỷ là được, nhưng muốn chứng minh không có ma quỷ thì dường như lại là chuyện không thể nào, bởi vì cho dù không tìm được ma quỷ trên cả thế giới, không thể chứng minh được ma quỷ chẳng qua đang trốn ở nơi nào đó không ai thấy, nhưng người cho rằng ‘Có’ vẫn có thể nói ma quỷ tồn tại, chẳng qua ngươi đến giờ vẫn chưa tìm được mà thôi — ta vẫn luôn tin tưởng ngươi tồn tại, chẳng qua là ta vẫn chưa tìm được, bởi vậy, ta tìm ở đại lục hỗn độn ngàn vạn năm, lại mãi chẳng thể tìm ra ngươi.” Đôi mắt màu xanh của Tu tối sầm lại, “Vì thế ta không thể không bắt đầu luận chứng ‘không tồn tại’, cho nên ta phá hủy thế giới — từng bước một thu nhỏ nơi ngươi có thể ‘Trốn’, đến khi ngươi không còn kẽ hở nào để ‘Trốn’ nữa.”



Hô hấp của Đỗ Trạch hơi hơi bị kiềm hãm, hắn nhớ tới hình ảnh nhìn thấy lúc trước ở hành lang uốn khúc thời gian khi nằm mơ, thì ra Tu cũng không phải bởi vì mắc mưu mà phá huỷ thế giới sao?

“Thông qua việc hủy diệt thế giới, ta nghiệm chứng được sự ‘không tồn tại’ của ngươi — nếu thế giới này đã không có, nhớ lại những đặc thù của ngươi, ta ý thức được ngươi rất có thể đến từ thế giới bên ngoài.” Tu nhẹ giọng nói, “Vì thế ta phát hiện chân tướng thế giới.”

Tìm được chân tướng thế giới, đạt được bằng chứng, Tu bởi vậy đến được thế giới này. Cái giá phải trả chính là thế giới bên kia bị hủy diệt.

Tu nhìn chằm chằm vẻ mặt có chút ảm đạm của Đỗ Trạch, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Ariel, Enoch… Bọn họ thế nào?”

Cho dù Tu không hủy diệt thế giới, trải qua thời gian dài như vậy, những người đã từng bên cạnh hắn có lẽ cũng đã mất đi.

“Ngươi muốn thấy bọn họ không?” Tu hỏi.

Đỗ Trạch vô thức gật đầu.

“Vậy nhắm mắt lại đi.”

Đỗ Trạch theo bản năng nghe lời của Tu, cho dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể cảm giác ánh sáng chiếu vào mí mắt đầu tiên tối sầm lại, sau đó đột nhiên trở nên cực sáng.

“Được rồi.”

Đỗ Trạch mở to mắt, nhìn tòa thành phong cách Barocco xa hoa trước mắt thì liền không nói nên lời.

Nơi này là… Thiên Không thành?

Con ngươi của Đỗ Trạch mạnh co rút, hắn không chớp mắt nhìn đối diện, ở nơi đó, một đám người tựa hồ đang nhàm chán chờ đợi gì đó, khi đạo tặc tóc ngắn chú ý tới bên này, ánh mắt của hắn phút chốc trở nên kích động.

“Hắc, sao lại trở về chậm như vậy? Kẻ trộm ta đây chờ đến sắp mốc meo rồi này.”

“Tiểu chủ nhân, Đỗ Trạch thiếu gia, đã lâu không gặp.”

“Tu đại nhân / bệ hạ, ngài đã trở lại.”

【 Đỗ Trạch, rất nhớ ngươi. 】

“Quác quác – ”

Một con chim màu đỏ vàng lượn lờ trên không trung sáng ngời, nhẹ nhàng đậu trên vai Đỗ Trạch, Hỏa phượng hoàng quan sát mẹ chíp nhà mình, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ cọ hai má của Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nghẹn ngào nhìn tất cả, hắn gần như máy móc quay đầu, ngây ngốc nhìn về phía thanh niên tóc vàng bên cạnh, suy nghĩ rối thành một cục.

“Lúc đi ra ngoài, ta đã gặp người sáng lập thế giới này.” Tu cười nhẹ nói, “Ta buộc ông ấy giao quyền sáng tạo thế giới này cho ta.’

Thần tối cao của thế giới này hôn vào giữa trán của thanh niên tóc đen, chào đón người yêu duy nhất của mình trở về.

“Hoan nghênh đã trở về, Đỗ Trạch.”

——————————

Cẩm Y rốt cục tóm được cái tên tác giả cầm thú hay cười ha hả nào đó, đối mặt với biên tập nhà mình đã chạy tới tìm hắn tính sổ, Nhất Hiệt Tri Khâu chỉ vô cùng hòa ái nói; “Ta đưa 《 hỗn huyết 》 cho người khác rồi.”

“Cho ai? !”

” Nhân vật chính của《 hỗn huyết 》.”

“…” Cẩm Y hết chỗ nói rồi, ông còn kiên trì cái tư tưởng quái đản ‘Thế giới này là một quyển tiểu thuyết’ đó à? Nếu ông định viết một quyển tiểu thuyết mới về đề tài này thì tôi đây sẽ hai chân ủng hộ ông luôn đấy.”

Nhất Hiệt Tri Khâu cười ha hả, sau đó hỏi một câu “Cô từng nghe nói qua ‘não trong thùng’ chưa?”

“Đó là gì?”

“Giả dụ như não của cô bị một nhà khoa học độc ác lấy ra khỏi đầu, bỏ vào một cái thùng đựng dịch dinh dưỡng có thể duy trì bộ não, đầu dây thần kinh được nối liền với máy tính, máy tính sẽ dựa theo trình tự truyền tin tức vào não của cô, duy trì tất cả ảo giác một cách hoàn toàn bình thường. Đối với cô mà nói, con người, đồ vật, bầu trời — toàn bộ thế giới đều tồn tại, và tự thân vận động, cảm giác của cơ thể cũng có thể truyền vào. Bộ não của cô còn có thể được truyền vào hoặc rút ra trí nhớ, thêm vào một mối tình đầu tuyệt vời hoặc là một vụ scandal khó có thể quên.”

Nhất Hiệt Tri Khâu nhìn về phía Cẩm Y đã hoàn toàn mù mịt.

“Vậy thì, cô làm sao xác định chính cô không phải đang trong khốn cảnh đó chứ?”

“Làm sao xác định… Cô không phải đang trong một quyển tiểu thuyết?”

Toàn Văn Hoàn

[Lệ Nhi] : Giờ thật sự là Hoàn luôn rồi ấy. Cuối cùng cũng đã lấp xong hố *vuốt mồ hôi*. Đã có chapter 6 của truyện tranh và mình vừa mới up thêm hình của truyện vào mục tranh rồi ha. Mọi người có gì vào xem thêm ^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước