Chương 23: "1 năm."
Ngày hôm sau, Vương tổng vui vẻ tới công ty từ sáng sớm, hôm nay anh ăn trưa một mình tuy cũng không hài lòng cho lắm nhưng Kiều Nguyệt Nga cũng nhắn tin dỗ dành nên anh cũng vui hơn phần nào.
Ở một không gian khác, ở quán cafe ngay cạnh Vương thị.
-" Cô là Kiều Nguyệt Nga?."
Cô ngồi cùng mẹ anh, tuy bà đã gần 50 nhưng phong thái vẫn rất sang chảnh. Đối diện với bà, Kiều Nguyệt Nga mang sắc thái tôn trọng nhưng không sợ hãi
Cô đặt hai tay lên đùi, kính cẩn trả lời.
-" Vâng, là cháu."
Bà gật đầu, ánh mắt của bà vô cùng lạnh lùng như kiểu chẳng muốn phí lời dây dưa.
-" Tôi là mẹ của Việt Bân."
Cô gật đầu.
" Vâng."" Cô đang qua lại với con trai tôi?."Kiều Nguyệt Nga cảm thấy mối quan hệ giữa anh và cô vẫn rất mập mờ... quả thật rất khó gọi tên ... nên gọi là đang tán tỉnh nhau thì đúng hơn...nhưng cô cũng không muốn giải thích nhiều liền gật đầu.
-" Vâng."
Bà nghiêm giọng rất kiệm lời.
" Hai đứa chia tay đi."" Chuyện này một mình cháu không thể quyết định được."Bà nhìn cô rồi cười khẩy trong lòng... thầm nghĩ "Thì ra cũng chỉ là một đứa hám danh."
_" Cô muốn bao nhiêu?."
Nói xong bà mở túi xách lấy ra một phong bì được chuẩn bị sẵn đẩy về phía cô.
-" Rời xa thằng bé với số tiền này... Cuộc sống sau này cô cũng không quá khó khăn."
Cô liếc nhìn sấp tiền trên bàn, môi khẽ cong lên đưa tay cầm sấp tiền lên vỗ vỗ trên lòng bàn tay... cô chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy... quả thực rất nhiều.
Sau đó cô đặt sấp tiền xuống rồi đẩy trở lại phía bà.
-"Xin lỗi, cháu từ chối."
Lông mày của bà cau lại.
-" Chê ít?"
Cô vẫn mỉm cười, thư thả đưa tay nhấc li cafe lên nhấp một ngụm rồi lắc đầu.
-" Bác không cần cất công như vậy... 1 năm sau cháu sẽ rời khỏi anh ấy."
Bà khó hiếu nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
-" 1 năm?.. Tại sao lại là 1 năm?."
Cô không trả lời, đứng dậy đẩy ghế về sau, cầm lấy túi xách rồi cúi đầu.
-" Xin lỗi vì cháu thất lễ, nhưng công ty đến giờ làm rồi... cháu xin phép."
Ở tầng cao nhất của Vương thị.
Vương Việt Bân đang đăm chiêu suy nghĩ tối nay sẽ nấu món gì thì điện thoại của anh vang lên. Giọng nói của mẹ anh vang lên sau ống nghe... tâm trạng có vẻ rất tốt.
-" A Bân, hôm nay con về nhà chính ăn tối nhé.."
Anh lười biếng nói.
-" Tối nay con bận rồi."
Bà không tức giận.
-" Hôm nay họp gia đình."
Anh im lăng một lúc rồi nói.
-" Được, con cũng có chuyện muốn nói.".
Xế chiều, anh lái xe tới chờ cô ở ngã 3 điểm hẹn. Kiều Nguyệt Nga bước lên xe vừa mỉm cười vừa thành thục thắt dây an toàn.
-" Chào buổi chiều, Bân Bân."
Anh mỉm cười yêu chiều xoa xoa mái tóc của cô.
-" Em có chuyện gì vui sao?."
Cô đưa tay lên nắm lấy bàn tay to lớn đang xoa đầu mình, cô nhìn anh rồi cười tít mắt.
-" Dĩ nhiên là được gặp anh nên em thấy vui rồi."
Anh chun mũi, véo nhẹ lên đầu mũi của cô.
-"Em học cái thói nịnh hót này ở đâu ra thế?."
Kiều Nguyệt Nga chu môi.
-" Anh không thích thì thôi vậy."
Vương Việt Bân nghiêng người qua hôn nhẹ lên cánh môi của cô rồi cười cười nhìn vẻ ngốc nghếch đáng yêu đến chết người của cô.
-" Hôm nay không ăn tối cùng em được, bây giờ anh đưa em về nhà được không? Đến khi trở về anh sẽ mua đồ ăn vặt cho em."'
Kiều Nguyệt Nga vẫn chưa thoát khỏi dư âm của nụ hôn bất ngờ kia nhưng vẫn chậm rãi gật nhẹ đầu.
Sau khi đưa cô về biệt thự của mình, Vương Việt Bân căn dặn cô rất kĩ càng từ việc ăn uống đến tắm rửa, giải trí mới yên tâm rời khỏi.
Ở NHÀ CHÍNH.
Anh vừa bước xuống xe thì Tô Nguyễn đã mỉm cười chạy lại ôm lấy tay anh.
-" A Bân, chúng ta vào nhà thôi."
Anh vẫn như mọi khi, vẫn rất thờ ơ với cô ta.
Ba mẹ anh và Vương Việt ngồi trên sofa ở phòng khách.
-" A Bân, con lại đây."
Anh đi tới sofa ngồi xuống đối diện với mẹ anh và Vương Việt.
Mẹ anh mỉm cười đưa mắt nhìn Tô Nguyễn.
-" Tiểu Tô, con lên gác chuẩn bị giúp ta vài quyển sách, chốc nữa mẹ con tới ta muốn trao đổi với bà ấy một chút."
Tô Nguyễn liếc nhìn Vương Việt Bân với ánh mắt lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn rời bước.
Từ khi nhìn thấy Tô Nguyễn ra đón, anh đã cảm nhận được bữa tối hôm nay sẽ không bình thường.
Mẹ đưa mắt nhìn anh.
-" Chút nữa cô chú Tô sẽ tới nhà chúng ta."
Anh lặng thinh vươn tay rót trà, mẹ anh lại nói tiếp.
-" Chuyện của hai đứa cũng nên bàn bạc rồi."
Sắc mặt của Vương Việt tối sầm lại. Vương Việt Bân nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn bà.
-" Con từ chối."
Mẹ anh cau mày.
-" Lí do?."
Vương Việt Bân đặt li trà xuống rồi dựa lưng vào sofa, anh không có ý định trả lời. Mẹ anh tức giận nói.
-" Là vì con bé đó?... Nó đâu có yêu thương gì con... chỉ là muốn ăn bám lợi dụng thôi A Bân à."
Anh cau mày nhìn về phía bà.
-" Mẹ đã gặp cô ấy?".
Quả thật sự nhiệt tình chiều này của cô cũng làm anh nghi ngờ... chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra mới tạo nên sự thay đối đó.
Mẹ đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm, bên trong là những lời mà cô nói với bà lúc ban chiều. Trong khi tất cả mọi người đều phẫn nộ thì trái tim của anh lại đau đến vô cực, lời nói của cô như đang hút lấy hơi thở của anh vậy.... "1 năm"... khoảng thời gian mà anh không muốn nhắc tới... anh thương cô... cũng thương cả bản thân mình.
Lúc này ba anh liếc nhìn rồi quát.
-" Thằng nhóc này, đừng cứng đầu nữa."
Ánh mắt anh long lanh vì dư âm ban nãy, anh định đáp lời thì ba mẹ của Tô Nguyễn từ bên ngoài bước vào, Tô Nguyễn cũng từ trên lầu chạy xuống ôm lấy cánh tay của ba cô ta.
Ba mẹ Tô rất cưng chiều Tô Nguyễn, từ nhỏ tới lớn cô là bảo vật của ba mẹ, họ chưa từng khước từ yêu cầu nào của cô.
Ở một không gian khác, ở quán cafe ngay cạnh Vương thị.
-" Cô là Kiều Nguyệt Nga?."
Cô ngồi cùng mẹ anh, tuy bà đã gần 50 nhưng phong thái vẫn rất sang chảnh. Đối diện với bà, Kiều Nguyệt Nga mang sắc thái tôn trọng nhưng không sợ hãi
Cô đặt hai tay lên đùi, kính cẩn trả lời.
-" Vâng, là cháu."
Bà gật đầu, ánh mắt của bà vô cùng lạnh lùng như kiểu chẳng muốn phí lời dây dưa.
-" Tôi là mẹ của Việt Bân."
Cô gật đầu.
" Vâng."" Cô đang qua lại với con trai tôi?."Kiều Nguyệt Nga cảm thấy mối quan hệ giữa anh và cô vẫn rất mập mờ... quả thật rất khó gọi tên ... nên gọi là đang tán tỉnh nhau thì đúng hơn...nhưng cô cũng không muốn giải thích nhiều liền gật đầu.
-" Vâng."
Bà nghiêm giọng rất kiệm lời.
" Hai đứa chia tay đi."" Chuyện này một mình cháu không thể quyết định được."Bà nhìn cô rồi cười khẩy trong lòng... thầm nghĩ "Thì ra cũng chỉ là một đứa hám danh."
_" Cô muốn bao nhiêu?."
Nói xong bà mở túi xách lấy ra một phong bì được chuẩn bị sẵn đẩy về phía cô.
-" Rời xa thằng bé với số tiền này... Cuộc sống sau này cô cũng không quá khó khăn."
Cô liếc nhìn sấp tiền trên bàn, môi khẽ cong lên đưa tay cầm sấp tiền lên vỗ vỗ trên lòng bàn tay... cô chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy... quả thực rất nhiều.
Sau đó cô đặt sấp tiền xuống rồi đẩy trở lại phía bà.
-"Xin lỗi, cháu từ chối."
Lông mày của bà cau lại.
-" Chê ít?"
Cô vẫn mỉm cười, thư thả đưa tay nhấc li cafe lên nhấp một ngụm rồi lắc đầu.
-" Bác không cần cất công như vậy... 1 năm sau cháu sẽ rời khỏi anh ấy."
Bà khó hiếu nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
-" 1 năm?.. Tại sao lại là 1 năm?."
Cô không trả lời, đứng dậy đẩy ghế về sau, cầm lấy túi xách rồi cúi đầu.
-" Xin lỗi vì cháu thất lễ, nhưng công ty đến giờ làm rồi... cháu xin phép."
Ở tầng cao nhất của Vương thị.
Vương Việt Bân đang đăm chiêu suy nghĩ tối nay sẽ nấu món gì thì điện thoại của anh vang lên. Giọng nói của mẹ anh vang lên sau ống nghe... tâm trạng có vẻ rất tốt.
-" A Bân, hôm nay con về nhà chính ăn tối nhé.."
Anh lười biếng nói.
-" Tối nay con bận rồi."
Bà không tức giận.
-" Hôm nay họp gia đình."
Anh im lăng một lúc rồi nói.
-" Được, con cũng có chuyện muốn nói.".
Xế chiều, anh lái xe tới chờ cô ở ngã 3 điểm hẹn. Kiều Nguyệt Nga bước lên xe vừa mỉm cười vừa thành thục thắt dây an toàn.
-" Chào buổi chiều, Bân Bân."
Anh mỉm cười yêu chiều xoa xoa mái tóc của cô.
-" Em có chuyện gì vui sao?."
Cô đưa tay lên nắm lấy bàn tay to lớn đang xoa đầu mình, cô nhìn anh rồi cười tít mắt.
-" Dĩ nhiên là được gặp anh nên em thấy vui rồi."
Anh chun mũi, véo nhẹ lên đầu mũi của cô.
-"Em học cái thói nịnh hót này ở đâu ra thế?."
Kiều Nguyệt Nga chu môi.
-" Anh không thích thì thôi vậy."
Vương Việt Bân nghiêng người qua hôn nhẹ lên cánh môi của cô rồi cười cười nhìn vẻ ngốc nghếch đáng yêu đến chết người của cô.
-" Hôm nay không ăn tối cùng em được, bây giờ anh đưa em về nhà được không? Đến khi trở về anh sẽ mua đồ ăn vặt cho em."'
Kiều Nguyệt Nga vẫn chưa thoát khỏi dư âm của nụ hôn bất ngờ kia nhưng vẫn chậm rãi gật nhẹ đầu.
Sau khi đưa cô về biệt thự của mình, Vương Việt Bân căn dặn cô rất kĩ càng từ việc ăn uống đến tắm rửa, giải trí mới yên tâm rời khỏi.
Ở NHÀ CHÍNH.
Anh vừa bước xuống xe thì Tô Nguyễn đã mỉm cười chạy lại ôm lấy tay anh.
-" A Bân, chúng ta vào nhà thôi."
Anh vẫn như mọi khi, vẫn rất thờ ơ với cô ta.
Ba mẹ anh và Vương Việt ngồi trên sofa ở phòng khách.
-" A Bân, con lại đây."
Anh đi tới sofa ngồi xuống đối diện với mẹ anh và Vương Việt.
Mẹ anh mỉm cười đưa mắt nhìn Tô Nguyễn.
-" Tiểu Tô, con lên gác chuẩn bị giúp ta vài quyển sách, chốc nữa mẹ con tới ta muốn trao đổi với bà ấy một chút."
Tô Nguyễn liếc nhìn Vương Việt Bân với ánh mắt lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn rời bước.
Từ khi nhìn thấy Tô Nguyễn ra đón, anh đã cảm nhận được bữa tối hôm nay sẽ không bình thường.
Mẹ đưa mắt nhìn anh.
-" Chút nữa cô chú Tô sẽ tới nhà chúng ta."
Anh lặng thinh vươn tay rót trà, mẹ anh lại nói tiếp.
-" Chuyện của hai đứa cũng nên bàn bạc rồi."
Sắc mặt của Vương Việt tối sầm lại. Vương Việt Bân nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn bà.
-" Con từ chối."
Mẹ anh cau mày.
-" Lí do?."
Vương Việt Bân đặt li trà xuống rồi dựa lưng vào sofa, anh không có ý định trả lời. Mẹ anh tức giận nói.
-" Là vì con bé đó?... Nó đâu có yêu thương gì con... chỉ là muốn ăn bám lợi dụng thôi A Bân à."
Anh cau mày nhìn về phía bà.
-" Mẹ đã gặp cô ấy?".
Quả thật sự nhiệt tình chiều này của cô cũng làm anh nghi ngờ... chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra mới tạo nên sự thay đối đó.
Mẹ đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm, bên trong là những lời mà cô nói với bà lúc ban chiều. Trong khi tất cả mọi người đều phẫn nộ thì trái tim của anh lại đau đến vô cực, lời nói của cô như đang hút lấy hơi thở của anh vậy.... "1 năm"... khoảng thời gian mà anh không muốn nhắc tới... anh thương cô... cũng thương cả bản thân mình.
Lúc này ba anh liếc nhìn rồi quát.
-" Thằng nhóc này, đừng cứng đầu nữa."
Ánh mắt anh long lanh vì dư âm ban nãy, anh định đáp lời thì ba mẹ của Tô Nguyễn từ bên ngoài bước vào, Tô Nguyễn cũng từ trên lầu chạy xuống ôm lấy cánh tay của ba cô ta.
Ba mẹ Tô rất cưng chiều Tô Nguyễn, từ nhỏ tới lớn cô là bảo vật của ba mẹ, họ chưa từng khước từ yêu cầu nào của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất