Chương 45: Về
3 ngày sau, Kiều Nguyệt Nga mặc bộ đồ thường ngày thay vì bộ quần áo bệnh nhân, cô gấp lại chăn gọn gàng, mọi đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng để rời đi.
Vương tổng mở cửa bước vào liền bắt gặp bóng lưng thẳng tắp nhỏ nhắn đang bị mái tóc đen che bớt gần nửa.
Anh không hiểu vì sao bản thân lại si mê cô đến vậy, anh ngắm cô hoài không chán, mỗi một cử chỉ hay nét mặt của cô cũng khiến trái tim anh đập loạn nhịp cho dù họ đã quen nhau khá lâu, chuyện mà một đôi tình nhân nên làm đều đã làm nhưng trái tim của anh vẫn rất nâng niu và sủng ái người con gái này.
-" Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi."
Cô quay người lại rồi nhảy xuống giường chạy về phía anh.
-" Anh tới sớm vậy?."
Vương tổng mỉm cười kéo cô lại gần để nhìn thật kĩ gương mặt của cô.
-" Hôm nay đón công chúa điện hạ về nhà... dĩ nhiên là tại hạ không dám lơ là."
Cô chạm nhẹ lên vai áo của anh rồi nương mắt nhìn theo những ngón tay, giọng nói bất chợt hạ xuống.
-" Đừng vì em mà làm cản trở công việc của anh."
Vương Việt Bân mỉm cười rồi hôn lên trán của cô.
-" Đừng nghĩ nhiều, anh thực sự đã làm xong việc rồi mới đến đây."
Nói xong anh nắm lấy tay của cô rồi cầm theo túi đồ rời khỏi phòng bệnh. Đi ra tới cửa bệnh viện, Kiều Nguyệt Nga mỉm cười ngước mặt lên để những tia sáng chiếu lên mặt, cô hít lấy một hơi rồi nhẹ giọng nói ra rất êm tai.
-" Em đã ở nơi này rất lâu."
Một lúc sau anh mới đáp lại.
-" Anh cũng đã tới nơi này rất nhiều lần trong một khoảng thời gian dài."
Cô mở mắt rồi nhìn về phía của anh, ánh mắt của cô long lanh phát sáng trong ánh nắng.
-" Vất vả cho anh rồi."
Anh mỉm cười cúi đầu dùng đầu mũi chạm nhẹ lên trán của cô.
-" Là anh tự nguyện."
Nói xong họ cùng nhau bước ra khỏi cổng. Vừa ngồi lên xe, điện thoại của anh rung lên, anh mở loa ngoài.
-" Sao vậy?."
Giọng Tử Dương bên kia rất luống cuống.
-" Vương tổng, có chuyện rồi. 10 phút nữa Giám đốc Vương có một cuộc hẹn với đối tác quan trọng nhưng cô Tô phải nhập viện nên anh ấy chạy qua đó rồi... anh có thể trở về công ty được không?"
Song song với lời mà Tử Dương nói, qua cửa kính Vương Việt Bân nhìn thấy ở bên kia đường là một người đàn ông rất giống Vương Việt, anh ta luống cuống đẩy giường cấp cứu giúp y tá.
-" Vương tổng,..."
Nghe thấy giọng của Tử Dương, lúc này anh mới giật mình vô thức nhìn về phía Kiều Nguyệt Nga, cô gật đầu ra hiệu cho anh.
-" Được."
Nói xong anh lái xe rời đi, Kiều Nguyệt Nga nhìn đồng hồ trên xe.
-" Bân Bân, anh lái nhanh một chút... chúng ta sắp muộn rồi."
Mắt anh cũng liếc đồng hồ.
-"Em sợ tốc độ không?"
Cô nghiêm mặt lắc đầu rồi nắm chặt dây an toàn.
-" Lâu lâu trải nghiệm chút cũng được."
Còn Vương Việt và Tô Nguyễn, sau khi chuyện cái thai được làm rõ họ bị 2 gia đình ép hôn rồi buộc phải cưới nhau. Tuy Vương Việt vẫn một lòng một dạ nhưng Tô Nguyễn lại rất xa cách với anh.
Sau khi kết hôn được 1 tháng, Tô Nguyễn một mình chuyển tới một căn hộ và từ đó họ sống như thể li thân.
Sát giờ Vương Việt Bân và Kiều Nguyệt Nga cũng tới nơi. Vừa xuống xe cô liền nói.
-" Bân Bân, anh đi giải quyết công việc đi, em đi vòng vòng một chút rồi sẽ lên phòng làm việc chờ anh."
Cô nói vậy một phần là vì sợ anh trễ việc, một phần cũng là do chính cô muốn đi tham quan nơi này thêm một lần nữa, dù sao thì cô cũng từng làm việc ở đây... cũng có những thứ hoài niệm.
Vương Việt Bân nhìn cô, thời gian gấp gáp nên anh không thể nói nhiều.
-" Vậy em chú ý an toàn, vẫn còn nhớ vị trí văn phòng của anh chứ? Xong việc chúng ta cùng về nhà."
Cô mỉm cười gật đầu.
-" Được."
Nhìn thấy bóng lưng của anh đi khuất cô mới bắt đầu "hành trình".
Cô đi rất chậm, cấn thận lướt qua từng phòng ban, ánh mắt vô cùng hoài niệm, bây giờ đúng lúc là giờ sắp vào làm nên mọi người cũng bắt đầu lục đục trở lại.
Như một bộ phim truyền hình cô gặp lại Trần Tiểu Sương ở hành lang. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Sương đã mỉm cười rất tươi rồi tiến lại nắm lấy cánh tay của cô.
-" Nguyệt Nga, lâu lắm không gặp, nghe nói cậu nằm viện, bây giờ đã đỡ chưa? Khi nào mới quay lại làm? Tớ nhớ cậu lắm đó."
Nhìn cô gái trước mặt, Kiều Nguyệt Nga sững sờ... trong đầu của cô đưa tới một niềm vui không rõ... cô chỉ biết
Trần Tiểu Sương này khác với Trần Tiểu Sương mà cô từng biết quá... tuy dùng chung một giao diện nhưng phần mềm lại rất đối lại... ngày xưa lạnh lùng kiệm lời còn không muốn xưng hô thân mật với cô còn bây giờ lại cười tươi rõ thấy, xưng hô rõ ngọt.
Kiều Nguyệt Nga kìm lại sự bất ngờ rồi mỉm cười hòa nhã.
-" Tớ không sao, bây giờ khỏe rồi."
Tiểu Sương gật đầu mỉm cười nhưng nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt khi bóng dáng trưởng phòng vụt qua trong đáy mắt.
Trần Tiếu Sương cười cười rồi ghé vào tai của cô.
-" Cảm ơn cậu vì cái bánh bao hôm đó nhá."
Nói xong Tiếu Sương lập tức chạy loạn.
Trên đường đi tới văn phòng của anh cô liên tục nghĩ về lời của Tiểu Sương. Khi đi tới đoạn hành lang khuất thì cô mới giật bắn mình vì sắp va phải Tử Dương. Cậu ta tuy có vẻ gấp gáp nhưng khi nhận ra cô vẫn thân thiện nói vài câu.
-" Cô Kiều, cô đang đi tới văn phòng của Vương tổng sao... Cô đi thẳng rồi rẽ trái là tới."
Cô nhận ra người quen thì liên tục mỉm cười.
-" Được, cảm ơn."
Sau đó cô nhìn thấy đống tài liệu trên tay của Tử Dương liền vội vã nói.
-" Anh bận việc thì cứ đi đi... mặc kệ tôi."
Sau đó Tử Dương mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Vương tổng mở cửa bước vào liền bắt gặp bóng lưng thẳng tắp nhỏ nhắn đang bị mái tóc đen che bớt gần nửa.
Anh không hiểu vì sao bản thân lại si mê cô đến vậy, anh ngắm cô hoài không chán, mỗi một cử chỉ hay nét mặt của cô cũng khiến trái tim anh đập loạn nhịp cho dù họ đã quen nhau khá lâu, chuyện mà một đôi tình nhân nên làm đều đã làm nhưng trái tim của anh vẫn rất nâng niu và sủng ái người con gái này.
-" Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi."
Cô quay người lại rồi nhảy xuống giường chạy về phía anh.
-" Anh tới sớm vậy?."
Vương tổng mỉm cười kéo cô lại gần để nhìn thật kĩ gương mặt của cô.
-" Hôm nay đón công chúa điện hạ về nhà... dĩ nhiên là tại hạ không dám lơ là."
Cô chạm nhẹ lên vai áo của anh rồi nương mắt nhìn theo những ngón tay, giọng nói bất chợt hạ xuống.
-" Đừng vì em mà làm cản trở công việc của anh."
Vương Việt Bân mỉm cười rồi hôn lên trán của cô.
-" Đừng nghĩ nhiều, anh thực sự đã làm xong việc rồi mới đến đây."
Nói xong anh nắm lấy tay của cô rồi cầm theo túi đồ rời khỏi phòng bệnh. Đi ra tới cửa bệnh viện, Kiều Nguyệt Nga mỉm cười ngước mặt lên để những tia sáng chiếu lên mặt, cô hít lấy một hơi rồi nhẹ giọng nói ra rất êm tai.
-" Em đã ở nơi này rất lâu."
Một lúc sau anh mới đáp lại.
-" Anh cũng đã tới nơi này rất nhiều lần trong một khoảng thời gian dài."
Cô mở mắt rồi nhìn về phía của anh, ánh mắt của cô long lanh phát sáng trong ánh nắng.
-" Vất vả cho anh rồi."
Anh mỉm cười cúi đầu dùng đầu mũi chạm nhẹ lên trán của cô.
-" Là anh tự nguyện."
Nói xong họ cùng nhau bước ra khỏi cổng. Vừa ngồi lên xe, điện thoại của anh rung lên, anh mở loa ngoài.
-" Sao vậy?."
Giọng Tử Dương bên kia rất luống cuống.
-" Vương tổng, có chuyện rồi. 10 phút nữa Giám đốc Vương có một cuộc hẹn với đối tác quan trọng nhưng cô Tô phải nhập viện nên anh ấy chạy qua đó rồi... anh có thể trở về công ty được không?"
Song song với lời mà Tử Dương nói, qua cửa kính Vương Việt Bân nhìn thấy ở bên kia đường là một người đàn ông rất giống Vương Việt, anh ta luống cuống đẩy giường cấp cứu giúp y tá.
-" Vương tổng,..."
Nghe thấy giọng của Tử Dương, lúc này anh mới giật mình vô thức nhìn về phía Kiều Nguyệt Nga, cô gật đầu ra hiệu cho anh.
-" Được."
Nói xong anh lái xe rời đi, Kiều Nguyệt Nga nhìn đồng hồ trên xe.
-" Bân Bân, anh lái nhanh một chút... chúng ta sắp muộn rồi."
Mắt anh cũng liếc đồng hồ.
-"Em sợ tốc độ không?"
Cô nghiêm mặt lắc đầu rồi nắm chặt dây an toàn.
-" Lâu lâu trải nghiệm chút cũng được."
Còn Vương Việt và Tô Nguyễn, sau khi chuyện cái thai được làm rõ họ bị 2 gia đình ép hôn rồi buộc phải cưới nhau. Tuy Vương Việt vẫn một lòng một dạ nhưng Tô Nguyễn lại rất xa cách với anh.
Sau khi kết hôn được 1 tháng, Tô Nguyễn một mình chuyển tới một căn hộ và từ đó họ sống như thể li thân.
Sát giờ Vương Việt Bân và Kiều Nguyệt Nga cũng tới nơi. Vừa xuống xe cô liền nói.
-" Bân Bân, anh đi giải quyết công việc đi, em đi vòng vòng một chút rồi sẽ lên phòng làm việc chờ anh."
Cô nói vậy một phần là vì sợ anh trễ việc, một phần cũng là do chính cô muốn đi tham quan nơi này thêm một lần nữa, dù sao thì cô cũng từng làm việc ở đây... cũng có những thứ hoài niệm.
Vương Việt Bân nhìn cô, thời gian gấp gáp nên anh không thể nói nhiều.
-" Vậy em chú ý an toàn, vẫn còn nhớ vị trí văn phòng của anh chứ? Xong việc chúng ta cùng về nhà."
Cô mỉm cười gật đầu.
-" Được."
Nhìn thấy bóng lưng của anh đi khuất cô mới bắt đầu "hành trình".
Cô đi rất chậm, cấn thận lướt qua từng phòng ban, ánh mắt vô cùng hoài niệm, bây giờ đúng lúc là giờ sắp vào làm nên mọi người cũng bắt đầu lục đục trở lại.
Như một bộ phim truyền hình cô gặp lại Trần Tiểu Sương ở hành lang. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Sương đã mỉm cười rất tươi rồi tiến lại nắm lấy cánh tay của cô.
-" Nguyệt Nga, lâu lắm không gặp, nghe nói cậu nằm viện, bây giờ đã đỡ chưa? Khi nào mới quay lại làm? Tớ nhớ cậu lắm đó."
Nhìn cô gái trước mặt, Kiều Nguyệt Nga sững sờ... trong đầu của cô đưa tới một niềm vui không rõ... cô chỉ biết
Trần Tiểu Sương này khác với Trần Tiểu Sương mà cô từng biết quá... tuy dùng chung một giao diện nhưng phần mềm lại rất đối lại... ngày xưa lạnh lùng kiệm lời còn không muốn xưng hô thân mật với cô còn bây giờ lại cười tươi rõ thấy, xưng hô rõ ngọt.
Kiều Nguyệt Nga kìm lại sự bất ngờ rồi mỉm cười hòa nhã.
-" Tớ không sao, bây giờ khỏe rồi."
Tiểu Sương gật đầu mỉm cười nhưng nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt khi bóng dáng trưởng phòng vụt qua trong đáy mắt.
Trần Tiếu Sương cười cười rồi ghé vào tai của cô.
-" Cảm ơn cậu vì cái bánh bao hôm đó nhá."
Nói xong Tiếu Sương lập tức chạy loạn.
Trên đường đi tới văn phòng của anh cô liên tục nghĩ về lời của Tiểu Sương. Khi đi tới đoạn hành lang khuất thì cô mới giật bắn mình vì sắp va phải Tử Dương. Cậu ta tuy có vẻ gấp gáp nhưng khi nhận ra cô vẫn thân thiện nói vài câu.
-" Cô Kiều, cô đang đi tới văn phòng của Vương tổng sao... Cô đi thẳng rồi rẽ trái là tới."
Cô nhận ra người quen thì liên tục mỉm cười.
-" Được, cảm ơn."
Sau đó cô nhìn thấy đống tài liệu trên tay của Tử Dương liền vội vã nói.
-" Anh bận việc thì cứ đi đi... mặc kệ tôi."
Sau đó Tử Dương mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất