Chương 46: Đăng kí
Sau khi anh tan ca thì cũng đã là 17h chiều, anh đậu xe ở ngay ven đường gần công ty, lúc cô bước vào cũng vừa lúc anh cúp điện thoại.
Cô mỉm cười nhìn anh rồi hỏi han.
-" Công việc của anh ổn chứ?."
Vương Việt Bân đặt tay lên vô lăng nhưng vẫn chưa khởi động xe, anh trầm ngâm một chút rồi mới trả lời.
-" Um."
Cô thích thú đưa mắt về chiếc xe đậu cách đó không xa, một người đàn ông đang mở cửa xe cho một cô gái từ trong công ty bước ra, ánh mắt của anh ta rất ân cần, hành động cũng rất nhẹ nhàng. Khóe môi của Kiều Nguyệt Nga chợt cong lên.
Vương Việt Bân nương theo ánh mắt của cô rồi khó hiểu hỏi.
-" Em sao vậy?."
Cô vẫn chiếc xe chở nhìn cặp đôi kia đang di chuyển, ánh mắt của cô chứa đầy sự viên mãn, khuôn mặt của cô viết rõ hai từ "vui vẻ"
-" Điệp vụ bánh bao thành công rồi."
Hai người vừa rời đi chính là Phó Thịnh và Trần Tiểu Sương, họ là 2 người bạn hiếm hoi trong cuộc sống của cô, nên khi họ hạnh phúc cô liền rất vui.
Vương Việt Bân không hiểu liền hỏi lại.
-" Hả?... Em muốn ăn bánh bao sao?."
Cô thu hồi ánh mắt rồi quay qua nhìn người đàn ông của mình, anh đang ngơ ngác nhìn cô. Kiều Nguyệt Nga mỉm cười đưa tay nựng cằm của anh rồi lại tinh nghịch lắc đầu.
-" Không phải."
Anh nhướn mày, táo bạo đưa tay giữ lấy cằm của cô.
-" Tiểu Nguyệt, dạo này lá gan của em lớn thật đấy!."
Ngay sau đó anh nghiêng người qua đặt lên môi của cô một nụ hôn "trừng phạt"... Một lúc sau khi cảm thấy bàn tay của anh đang "quá phận" cô đẩy anh ra rồi cúi đầu xuống che đi khuôn mặt đang đỏ bừng. Cô nhỏ giọng.
-" Chúng ta đang ở trước cửa công ty."
Vương Việt Bân mỉm cười nhìn mái tóc đen óng mượt của cô.
-" Thì sao?"
Kiều Nguyệt Nga lập tức ngẩng lên trừng mắt nhìn anh, ngay sau đó anh hôn lên môi của cô rồi nhanh chóng trở lại ghế lái.
-" Cùng anh tới một nơi trước khi về nhà được không?"
Vừa nói anh vừa lái xe, cô liền nhìn ra ngoài, bầu trời đã tối dần.
-" Tối vậy rồi chúng ta còn đi đâu?."
Anh không nặng không nhẹ nói.
-" Đăng kí kết hôn!."
Cô bất ngờ tới mức ngơ ra một lúc rồi mới nặn ra một nụ cười.
-" Anh đùa sao, giờ này ai còn làm việc nữa."
Chiếc xe dừng trước cục dân chính vẫn đang sáng đèn, cô lờ mờ nhận ra việc người đàn ông này đã dùng quyền lực để thâu tóm nơi này. Cô luống cuống quay qua nhìn anh như muốn thỏa hiệp.
-" Sao lại là ngày hôm nay?."
Anh rất khẩn trương tháo dây an toàn rồi mở cửa.
-" Vì trang phục hôm nay của em rất hợp."
Nói xong anh vòng qua mở cửa cho cô. Lúc này cô mới nhận ra hàng tấn mưu đồ được anh cố tình bày vẽ để đưa cô tới giây phút này. Bộ đồ này là do anh chuẩn bị cho cô, một chiếc váy dài cùng chiếc sơ mi trắng.
Kiều Nguyệt Nga tự gõ đầu mình kêu khổ. Cánh cửa xe mở ra, anh từ trên cao rũ mắt nhìn cô rồi nhướn mày.
-" Đi thôi."
Cô cười rất khó coi nhưng vẫn đành phải xách váy bước xuống. Mọi chuyện quá gấp gáp làm cô rất hồi hộp, trước khi chụp ảnh kết hôn cô còn phải nhờ nhiếp ảnh gia dừng lại vài ba lần để chỉnh lại tóc tai son phấn.
Vương Việt Bân vẫn rất thỏa hiệp với cô nhưng tới lần thứ tư anh giữ vai của cô lại rồi ân cần nói.
"Dep lam roi."" Thật sao?.""That!."Cô như bị câu nói của anh thôi miên, cơ thể vô thức ngồi lại. Đúng lúc nhiếp ảnh gia hô to.
-" Nhìn qua đây nào."
Vậy là tạo ra một bức ảnh rất tự nhiên. Tuy có vài bức nghiêm chỉnh hơn nhưng Vương Việt Bân lại nhất quyết chọn tấm mà cô không ưng nhất... trong ảnh cô ngây ngô vô cùng... đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại vẻ mặt này của bản thân.
Sau khi xong xuôi, anh giấu nhẹm 2 quyển đăng kí như báu vật rồi đưa cô đi ăn cơm, cả buổi cô vẫn luôn căn nhằn anh về chuyện tấm ảnh.
Vừa về đến nhà, Vương Việt Bân đột nhiên bế xách nách cô lên đặt trên kệ giày, sau khi nhanh tay tháo giày giúp cô lại bế nhấc bổng lên, hai chân của cô vòng qua eo của anh.
Anh ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng, cô hiểu ý phối hợp cúi xuống đặt lên môi của anh một nụ hôn nồng say.
Cô mỉm cười nhìn anh rồi hỏi han.
-" Công việc của anh ổn chứ?."
Vương Việt Bân đặt tay lên vô lăng nhưng vẫn chưa khởi động xe, anh trầm ngâm một chút rồi mới trả lời.
-" Um."
Cô thích thú đưa mắt về chiếc xe đậu cách đó không xa, một người đàn ông đang mở cửa xe cho một cô gái từ trong công ty bước ra, ánh mắt của anh ta rất ân cần, hành động cũng rất nhẹ nhàng. Khóe môi của Kiều Nguyệt Nga chợt cong lên.
Vương Việt Bân nương theo ánh mắt của cô rồi khó hiểu hỏi.
-" Em sao vậy?."
Cô vẫn chiếc xe chở nhìn cặp đôi kia đang di chuyển, ánh mắt của cô chứa đầy sự viên mãn, khuôn mặt của cô viết rõ hai từ "vui vẻ"
-" Điệp vụ bánh bao thành công rồi."
Hai người vừa rời đi chính là Phó Thịnh và Trần Tiểu Sương, họ là 2 người bạn hiếm hoi trong cuộc sống của cô, nên khi họ hạnh phúc cô liền rất vui.
Vương Việt Bân không hiểu liền hỏi lại.
-" Hả?... Em muốn ăn bánh bao sao?."
Cô thu hồi ánh mắt rồi quay qua nhìn người đàn ông của mình, anh đang ngơ ngác nhìn cô. Kiều Nguyệt Nga mỉm cười đưa tay nựng cằm của anh rồi lại tinh nghịch lắc đầu.
-" Không phải."
Anh nhướn mày, táo bạo đưa tay giữ lấy cằm của cô.
-" Tiểu Nguyệt, dạo này lá gan của em lớn thật đấy!."
Ngay sau đó anh nghiêng người qua đặt lên môi của cô một nụ hôn "trừng phạt"... Một lúc sau khi cảm thấy bàn tay của anh đang "quá phận" cô đẩy anh ra rồi cúi đầu xuống che đi khuôn mặt đang đỏ bừng. Cô nhỏ giọng.
-" Chúng ta đang ở trước cửa công ty."
Vương Việt Bân mỉm cười nhìn mái tóc đen óng mượt của cô.
-" Thì sao?"
Kiều Nguyệt Nga lập tức ngẩng lên trừng mắt nhìn anh, ngay sau đó anh hôn lên môi của cô rồi nhanh chóng trở lại ghế lái.
-" Cùng anh tới một nơi trước khi về nhà được không?"
Vừa nói anh vừa lái xe, cô liền nhìn ra ngoài, bầu trời đã tối dần.
-" Tối vậy rồi chúng ta còn đi đâu?."
Anh không nặng không nhẹ nói.
-" Đăng kí kết hôn!."
Cô bất ngờ tới mức ngơ ra một lúc rồi mới nặn ra một nụ cười.
-" Anh đùa sao, giờ này ai còn làm việc nữa."
Chiếc xe dừng trước cục dân chính vẫn đang sáng đèn, cô lờ mờ nhận ra việc người đàn ông này đã dùng quyền lực để thâu tóm nơi này. Cô luống cuống quay qua nhìn anh như muốn thỏa hiệp.
-" Sao lại là ngày hôm nay?."
Anh rất khẩn trương tháo dây an toàn rồi mở cửa.
-" Vì trang phục hôm nay của em rất hợp."
Nói xong anh vòng qua mở cửa cho cô. Lúc này cô mới nhận ra hàng tấn mưu đồ được anh cố tình bày vẽ để đưa cô tới giây phút này. Bộ đồ này là do anh chuẩn bị cho cô, một chiếc váy dài cùng chiếc sơ mi trắng.
Kiều Nguyệt Nga tự gõ đầu mình kêu khổ. Cánh cửa xe mở ra, anh từ trên cao rũ mắt nhìn cô rồi nhướn mày.
-" Đi thôi."
Cô cười rất khó coi nhưng vẫn đành phải xách váy bước xuống. Mọi chuyện quá gấp gáp làm cô rất hồi hộp, trước khi chụp ảnh kết hôn cô còn phải nhờ nhiếp ảnh gia dừng lại vài ba lần để chỉnh lại tóc tai son phấn.
Vương Việt Bân vẫn rất thỏa hiệp với cô nhưng tới lần thứ tư anh giữ vai của cô lại rồi ân cần nói.
"Dep lam roi."" Thật sao?.""That!."Cô như bị câu nói của anh thôi miên, cơ thể vô thức ngồi lại. Đúng lúc nhiếp ảnh gia hô to.
-" Nhìn qua đây nào."
Vậy là tạo ra một bức ảnh rất tự nhiên. Tuy có vài bức nghiêm chỉnh hơn nhưng Vương Việt Bân lại nhất quyết chọn tấm mà cô không ưng nhất... trong ảnh cô ngây ngô vô cùng... đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại vẻ mặt này của bản thân.
Sau khi xong xuôi, anh giấu nhẹm 2 quyển đăng kí như báu vật rồi đưa cô đi ăn cơm, cả buổi cô vẫn luôn căn nhằn anh về chuyện tấm ảnh.
Vừa về đến nhà, Vương Việt Bân đột nhiên bế xách nách cô lên đặt trên kệ giày, sau khi nhanh tay tháo giày giúp cô lại bế nhấc bổng lên, hai chân của cô vòng qua eo của anh.
Anh ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng, cô hiểu ý phối hợp cúi xuống đặt lên môi của anh một nụ hôn nồng say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất