Chương 5: Muốn thử yêu không?
Ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại, Kiều Nguyệt Nga ngồi bần thần trên giường bệnh, ánh mắt của cô thẫn thờ nhìn ra phía cửa sổ đã hơn 1 tiếng đồng hồ.
Kể từ khi tỉnh dậy cô đã không nói gì.
Cửa phòng mở ra, Vương Việt Bân bước vào, anh dừng lại trước cửa nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, mái tóc màu đen nhánh càng làm làn da trắng của cô tái đi hơn.
Đứng lặng 1 chút anh mới bước vào, đôi mắt của anh dừng lại ở khay cơm lạnh ngắt trên kệ tủ. Một lúc sau anh nhìn cô rồi mới nói.
-" Tại sao lại muốn tự tử?."
Kiều Nguyệt Nga như phản ứng chậm hơn, vài giây sau cô mới chuyển rời ánh mắt sang phía người đàn ông tuấn mĩ, đôi mắt của cô hơi đỏ lên vì chênh lệch ánh sáng.
Đôi môi khô khốc trắng bệch khó khăn hé mở.
-" Anh là người đưa tôi tới đây?".
Anh nhìn cô không đáp. Một lúc sau cô chán ghét quay mặt đi rồi buông câu.
-" Rảnh việc."
Đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại, hơi thở nặng nề hơn. Anh mất kiên nhẫn đi tới đứng trước mặt của cô.
Vương Việt Bân từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt căm phẫn.
-" Tôi hỏi... vì sao lại muốn chết?."
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông đang mang chút giận dữ trước mặt, nhìn anh một lúc bằng đôi mắt mệt mỏi, khóe mắt của cô đỏ lên, cô chậm rãi chua chát nói.
-" Liên quan gì tới anh?... Tôi đã nói là tôi không cần anh chịu trách nhiệm rồi cơ mà..."
-" Cô nói không cần là tôi sẽ được bỏ qua sao?".
Lúc này cô mới nhận ra lời nói của bản thân rất vô lí, rõ ràng là do anh tông mà cô cứ đòi chết... chẳng phải đó là trách nhiệm của anh sao!...
Nước mắt của cô chợt lăn xuống khóe mắt rồi nhanh chóng tạo một nét dài mờ trên khuôn mặt.
-" Có cách nào dễ chết hơn không?."
Anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ rồi đưa tay lau đi nước mắt cho cô, giọng nói trở nên dễ nghe vô cùng.
-" Thấy chưa?... Đến giây phút cuối cùng cô vẫn muốn sống còn gì.!"
Một lúc sau khi hai người đã bình tĩnh lại, anh ngồi xuống ghế đưa phần cơm ra thấy cô vẫn ngồi im bặt liền nói.
-" Qua ăn cơm đi, như vậy cũng không chết được đâu."
Nghe lời anh nói, cô trừng mắt liếc nhìn anh nhưng rồi cái bụng cũng cồn cào nên đàng bò xuống giường chậm rãi đi tới ngồi xuống cạnh anh.
Cô nhìn vào hộp cơm rồi lại nhìn anh. Vương Việt Bân đang gắp miếng thịt bỏ vào miệng liền bắt gặp ánh mắt của cô liền dừng lại.
-" Sao vậy?... Muốn tôi đút cho ăn sao?".
Cô như một đứa trẻ thu hồi lại ánh mắt rồi đưa tay bóc hộp anh. Vương Việt Bân nhìn cô rồi nở ra một nụ cười hiếm có trên khuôn mặt nam nhân.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô rồi lẩm bẩm.
-" Một đứa nhóc chưa tự bóc nổi hộp cơm mà cũng muốn có quyền tự tử."
Kiều Nguyệt Nga đọc nhiều sách, cũng suy nghĩ rất nhiều cho nên câu nói của anh cô đại khái cũng đoán được ý nghĩa... nhưng cô không phản bác... khi bình tâm lại cô thực sự cảm thấy bản thân quá bồng bột. Chưa kịp nhìn thấy hết thế giới đã vội phán xét ... đó là sai lầm của cô.
Cô không nói gì cũng không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ tập trung mở nắp hộp cơm.
Đột nhiên Vương Việt Bân vừa dùng đũa xới xới miếng thịt vừa thuận miệng nói.
-" Tôi chưa yêu đương bao giờ... còn cô?".
Cô khựng lại một chút, tuy không ngoảnh lại nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô.
Kiều Nguyệt Nga không nói, cô chỉ lắc đầu rồi sau đó lại chăm chú đưa tay tách đũa.
Anh lại nói.
-" Muốn thử không?..."
Bàn tay của cô khựng lại vì bất ngờ, cô tròn mắt nhìn anh. Vương Việt Bân cũng nhìn thẳng vào mắt của cô, trong đáy mắt của anh có chút ý cười. Lặng 1 lúc anh mới nói.
-" Với tôi!."
Cho tới lúc này, cô mới cảm nhận rõ được nhịp tim của mình, nó đang đập rất mạnh... hai má của cô cũng nóng lên trên nền da trắng bệch.
Vài giây sau cô khàn khàn nói.
-" Tôi ... phải trả tiền cho anh."
Vương Việt Bân lập tức bị cô chọc cười.
-" Ý của cô bé là... em đang là con nợ của anh sao?."
Cô quay đầu trở về, im lặng chính là thừa nhận, cô vén tóc ra phía sau rồi gắp miếng cơm nhỏ lên miệng.
Vương Việt Bân lúc này đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Anh đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác rồi nói.
-" Em ăn đi rồi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người dọn dẹp."
Nói xong anh đi về phía cửa. Kiều Nguyệt Nga nhìn theo bóng lưng của anh, tuy hơi do dự nhưng cô vẫn nói.
-" Tại sao?."
Anh dừng bước nhưng vẫn quay lưng lại phía cô, anh đưa tay nắm cửa rồi mới nói.
-" Lời tôi vừa nói... em không cần để ý đâu."
Ngay sau đó anh mở cánh cửa rồi rời đi.
Kiều Nguyệt Nga ngồi trong phòng, đầu óc của cô nghĩ về những gì mà anh đã nói...Quả thực cô chưa từng trải qua nhiều cảm xúc khác nhau.
Cô mở phăng cánh cửa, tuy cơ thể vẫn chưa hồi phục nhưng vẫn chạy theo anh dọc hành lang.
Khi nhìn thấy bóng lưng kia thì đôi chân của cô cũng đã run rẩy. Cô vịn tay lên lan can, 1 tay chống lên gối, hơi thở của cô nặng nề nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng kia.
Cô muốn gọi anh nhưng lời nói đến đầu môi rồi vẫn bị nuốt ngược lại....Cô không biết tên người đàn ông này.
Kể từ khi tỉnh dậy cô đã không nói gì.
Cửa phòng mở ra, Vương Việt Bân bước vào, anh dừng lại trước cửa nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, mái tóc màu đen nhánh càng làm làn da trắng của cô tái đi hơn.
Đứng lặng 1 chút anh mới bước vào, đôi mắt của anh dừng lại ở khay cơm lạnh ngắt trên kệ tủ. Một lúc sau anh nhìn cô rồi mới nói.
-" Tại sao lại muốn tự tử?."
Kiều Nguyệt Nga như phản ứng chậm hơn, vài giây sau cô mới chuyển rời ánh mắt sang phía người đàn ông tuấn mĩ, đôi mắt của cô hơi đỏ lên vì chênh lệch ánh sáng.
Đôi môi khô khốc trắng bệch khó khăn hé mở.
-" Anh là người đưa tôi tới đây?".
Anh nhìn cô không đáp. Một lúc sau cô chán ghét quay mặt đi rồi buông câu.
-" Rảnh việc."
Đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại, hơi thở nặng nề hơn. Anh mất kiên nhẫn đi tới đứng trước mặt của cô.
Vương Việt Bân từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt căm phẫn.
-" Tôi hỏi... vì sao lại muốn chết?."
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông đang mang chút giận dữ trước mặt, nhìn anh một lúc bằng đôi mắt mệt mỏi, khóe mắt của cô đỏ lên, cô chậm rãi chua chát nói.
-" Liên quan gì tới anh?... Tôi đã nói là tôi không cần anh chịu trách nhiệm rồi cơ mà..."
-" Cô nói không cần là tôi sẽ được bỏ qua sao?".
Lúc này cô mới nhận ra lời nói của bản thân rất vô lí, rõ ràng là do anh tông mà cô cứ đòi chết... chẳng phải đó là trách nhiệm của anh sao!...
Nước mắt của cô chợt lăn xuống khóe mắt rồi nhanh chóng tạo một nét dài mờ trên khuôn mặt.
-" Có cách nào dễ chết hơn không?."
Anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ rồi đưa tay lau đi nước mắt cho cô, giọng nói trở nên dễ nghe vô cùng.
-" Thấy chưa?... Đến giây phút cuối cùng cô vẫn muốn sống còn gì.!"
Một lúc sau khi hai người đã bình tĩnh lại, anh ngồi xuống ghế đưa phần cơm ra thấy cô vẫn ngồi im bặt liền nói.
-" Qua ăn cơm đi, như vậy cũng không chết được đâu."
Nghe lời anh nói, cô trừng mắt liếc nhìn anh nhưng rồi cái bụng cũng cồn cào nên đàng bò xuống giường chậm rãi đi tới ngồi xuống cạnh anh.
Cô nhìn vào hộp cơm rồi lại nhìn anh. Vương Việt Bân đang gắp miếng thịt bỏ vào miệng liền bắt gặp ánh mắt của cô liền dừng lại.
-" Sao vậy?... Muốn tôi đút cho ăn sao?".
Cô như một đứa trẻ thu hồi lại ánh mắt rồi đưa tay bóc hộp anh. Vương Việt Bân nhìn cô rồi nở ra một nụ cười hiếm có trên khuôn mặt nam nhân.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô rồi lẩm bẩm.
-" Một đứa nhóc chưa tự bóc nổi hộp cơm mà cũng muốn có quyền tự tử."
Kiều Nguyệt Nga đọc nhiều sách, cũng suy nghĩ rất nhiều cho nên câu nói của anh cô đại khái cũng đoán được ý nghĩa... nhưng cô không phản bác... khi bình tâm lại cô thực sự cảm thấy bản thân quá bồng bột. Chưa kịp nhìn thấy hết thế giới đã vội phán xét ... đó là sai lầm của cô.
Cô không nói gì cũng không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ tập trung mở nắp hộp cơm.
Đột nhiên Vương Việt Bân vừa dùng đũa xới xới miếng thịt vừa thuận miệng nói.
-" Tôi chưa yêu đương bao giờ... còn cô?".
Cô khựng lại một chút, tuy không ngoảnh lại nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô.
Kiều Nguyệt Nga không nói, cô chỉ lắc đầu rồi sau đó lại chăm chú đưa tay tách đũa.
Anh lại nói.
-" Muốn thử không?..."
Bàn tay của cô khựng lại vì bất ngờ, cô tròn mắt nhìn anh. Vương Việt Bân cũng nhìn thẳng vào mắt của cô, trong đáy mắt của anh có chút ý cười. Lặng 1 lúc anh mới nói.
-" Với tôi!."
Cho tới lúc này, cô mới cảm nhận rõ được nhịp tim của mình, nó đang đập rất mạnh... hai má của cô cũng nóng lên trên nền da trắng bệch.
Vài giây sau cô khàn khàn nói.
-" Tôi ... phải trả tiền cho anh."
Vương Việt Bân lập tức bị cô chọc cười.
-" Ý của cô bé là... em đang là con nợ của anh sao?."
Cô quay đầu trở về, im lặng chính là thừa nhận, cô vén tóc ra phía sau rồi gắp miếng cơm nhỏ lên miệng.
Vương Việt Bân lúc này đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Anh đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác rồi nói.
-" Em ăn đi rồi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người dọn dẹp."
Nói xong anh đi về phía cửa. Kiều Nguyệt Nga nhìn theo bóng lưng của anh, tuy hơi do dự nhưng cô vẫn nói.
-" Tại sao?."
Anh dừng bước nhưng vẫn quay lưng lại phía cô, anh đưa tay nắm cửa rồi mới nói.
-" Lời tôi vừa nói... em không cần để ý đâu."
Ngay sau đó anh mở cánh cửa rồi rời đi.
Kiều Nguyệt Nga ngồi trong phòng, đầu óc của cô nghĩ về những gì mà anh đã nói...Quả thực cô chưa từng trải qua nhiều cảm xúc khác nhau.
Cô mở phăng cánh cửa, tuy cơ thể vẫn chưa hồi phục nhưng vẫn chạy theo anh dọc hành lang.
Khi nhìn thấy bóng lưng kia thì đôi chân của cô cũng đã run rẩy. Cô vịn tay lên lan can, 1 tay chống lên gối, hơi thở của cô nặng nề nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng kia.
Cô muốn gọi anh nhưng lời nói đến đầu môi rồi vẫn bị nuốt ngược lại....Cô không biết tên người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất