Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 20
Sau một lúc thuyết phục mẹ Kiều cũng đã đồng ý về nhà nghỉ ngơi, Kiều Uyển Đình lo lắng mẹ Kiều đã lớn tuổi, không thể chịu đựng nổi nếu cứ thức chăm sóc ba Kiều như vậy...
\*\**Ừm vậy mẹ về đây, con ở lại chăm sóc ba, cũng phải chăm sóc bản thân đó biết chưa*...\*\*
\*\**Dạ con biết rồi ạ, con cũng là bác sĩ mà mẹ cứ yên tâm về đi ạ*...\*\*
Lúc đầu mẹ Kiều không muốn về, nhưng nhớ ra Kiều Uyển Đình cũng sắp trở thành bác sĩ, để con bé ở lại chăm sóc ba Kiều bà cũng yên tâm...
Sau khi mẹ Kiều ra về, Kiều Uyển Đình đi vào trong phòng thay lại bộ đồ bệnh viện đi vào phòng cấp cứu...
Ngồi bên cạnh giường bệnh của ba Kiều, Kiều Uyển Đình thất sự không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa...
Cô liền bật khóc nức nở, nhớ lại ngày tháng trước đây lúc nào Kiều Uyển Đình cũng được ba yêu thương, bảo vệ....
Giờ nhìn thấy ba Kiều nằm trên giường bệnh, vẻ mặt xanh xao khiến cô vô cùng tự trách, có phải vì cô tin lầm người, nên ba Kiều mới thành ra như vậy không...
Nếu như Kiều Uyển Đình không đồng ý lời cầu hôn của Lâm Hàn, thì liệu ba Kiều có tin tưởng nhà họ Lâm mà đứng ra nhận hết thiệt thòi về mình không....
**Ba ơi Đình Đình về rồi đây, ba mau tỉnh lại nhìn con đi được không....**
**Không phải ba đã hứa, sau khi Đình Đình du học trở về, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch châu âu hay sao...**
**Bây giờ Đình Đình về rồi, sau ba cứ ngủ hoài vậy, ba mở mắt ra nhìn con đi được không....**
**Mấy ngày hôm nay con thật sự rất buồn, nói không đau nhưng trái tim con vẫn đang rỉ máu từng chút một...**
**Cả tuổi thanh xuân của con gắn liền với hình ảnh của Lâm Hàn, bây giờ anh ta lại phụ bạc, ba ơi Đình Đình đau lắm....**
Kiều Uyển Đình cứ như vậy mà ôm chặt lấy bàn tay ba Kiều khóc nức nở, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức mà ngất lịm trên bàn tay ba Kiều....
Mặc dù đang mê man nhưng cái miệng nhỏ Kiều Uyển Đình vẫn lẩm bẩm...
**Ba ơi, công ty của ba Đình Đình đã giành lại được rồi, sau này có Vũ gia chống lưng, công ty nhà ta sẽ lớn mạnh, không ai có thể tính kế được nữa...**
**Vậy nên ba mau tỉnh lại đi, Đình Đình rất muốn được ba ôm như lúc nhỏ...**
Lời vừa nói xong Kiều Uyển Đình lập tức rơi vào hôn mê, có lẽ do mấy ngày hôm nay cô đã làm việc quá sức....
Cơ thể đến ngày hôm nay mới không chống cự được nữa mà ngất đi.....
Cùng lúc này ở bên ngoài, Vũ Liên Hách vẫn luôn theo dõi cô từ phía sau....
Đúng là lúc nãy Vũ Liên Hách dự định sẽ quay về tập đoàn, nhưng sau đó lại vì lo lắng cho Kiều Uyển Đình mà ở lại...
Vũ Liên Hách có thể nhìn thấy rõ Kiều Uyển Đình đang cố gồng gánh mọi thứ lên vai mình, sau lớp ngoài kiên cường kia vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng rất cần người bảo vệ...
Quá ra trợ lý Mã vậy mà lại bỏ sót chuyện này, cái tên Lâm Hàn kia đúng là có mắt như mù, một người phụ nữ tốt như vậy mà hắn lại vứt bỏ...
Nắp sau cửa kính, nghe thấy từng tiếng nấc nghẹn ngào của Kiều Uyển Đình, trái tim Vũ Liên Hách như bị bóp nghẹn...
Vũ Liên Hách thật sự muốn chạy vào an ủi cô, nhưng lại lo lắng sẽ làm cô thêm tức giận, khi cho rằng anh đang theo dõi mình...
Hết cách Vũ Liên Hách chỉ có thể đứng ở bên ngoài, quan tâm cô từ xa
Đã qua một lúc lâu, bên trong lúc này lại yên tĩnh đến lạ, chẳng còn nghe thấy tiếng khóc, cũng như giọng nói nghẹn ngào của Kiều Uyển Đình...
Vũ Liên Hách lo lắng Kiều Uyển Đình đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ nhiều nữa, lập tức mở cửa chạy vào...
Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh, lay nhẹ người cô dậy, gọi mấy tiếng nhưng chẳng thấy Kiều Uyển Đình đáp lại...
**Kiều Uyển Đình, em không sau chứ...**
Ngay khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình đã bất tỉnh, Vũ Liên Hách vô cùng hoảng hốt, liên tục kêu lớn...
**Đình Đình, em sao vậy Đình Đình...**
Thấy tình hình không ổn, Vũ Liên Hách liền trực tiếp bế Kiều Uyển Đình lên, chạy ngay ra ngoài hét lớn gọi bác sĩ...
**Bác sĩ, bác sĩ đâu hết cả rồi, mau ra đây có người ngất xỉu rồi...**
Các bác sĩ, y tá nghe thấy tiếng hét lớn liền nhanh chóng chạy đến, rất nhanh Kiều Uyển Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu kiểm tra...
Qua một hồi kiểm tra, bác sĩ cũng bước ra ngoài, ông ấy nhanh chóng bước đến chỗ Vũ Liên Hách đang đứng...
**Vũ tổng, tiểu thư bên trong không sao cả, cô ấy chỉ là kiệt sức quá nên ngất xỉu mà mà thôi...**
**Nghỉ ngơi cho tốt, chắc sáng ngày mai là có thể tỉnh lại rồi...**
**Được rồi, ông quay về làm việc đi..**
**Được vậy tôi xin phép...**
Sau khi nghe bác sĩ bảo Kiều Uyển Đình không sao cả, Vũ Liên Hách mới có thể yên tâm, da mặt đang căng cũng được kéo dãn ra...
Một lúc sau Kiều Uyển Đình cũng được chuyển sang phòng bệnh thường, Vũ Liên Hách vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô...
\*\**Ừm vậy mẹ về đây, con ở lại chăm sóc ba, cũng phải chăm sóc bản thân đó biết chưa*...\*\*
\*\**Dạ con biết rồi ạ, con cũng là bác sĩ mà mẹ cứ yên tâm về đi ạ*...\*\*
Lúc đầu mẹ Kiều không muốn về, nhưng nhớ ra Kiều Uyển Đình cũng sắp trở thành bác sĩ, để con bé ở lại chăm sóc ba Kiều bà cũng yên tâm...
Sau khi mẹ Kiều ra về, Kiều Uyển Đình đi vào trong phòng thay lại bộ đồ bệnh viện đi vào phòng cấp cứu...
Ngồi bên cạnh giường bệnh của ba Kiều, Kiều Uyển Đình thất sự không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa...
Cô liền bật khóc nức nở, nhớ lại ngày tháng trước đây lúc nào Kiều Uyển Đình cũng được ba yêu thương, bảo vệ....
Giờ nhìn thấy ba Kiều nằm trên giường bệnh, vẻ mặt xanh xao khiến cô vô cùng tự trách, có phải vì cô tin lầm người, nên ba Kiều mới thành ra như vậy không...
Nếu như Kiều Uyển Đình không đồng ý lời cầu hôn của Lâm Hàn, thì liệu ba Kiều có tin tưởng nhà họ Lâm mà đứng ra nhận hết thiệt thòi về mình không....
**Ba ơi Đình Đình về rồi đây, ba mau tỉnh lại nhìn con đi được không....**
**Không phải ba đã hứa, sau khi Đình Đình du học trở về, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch châu âu hay sao...**
**Bây giờ Đình Đình về rồi, sau ba cứ ngủ hoài vậy, ba mở mắt ra nhìn con đi được không....**
**Mấy ngày hôm nay con thật sự rất buồn, nói không đau nhưng trái tim con vẫn đang rỉ máu từng chút một...**
**Cả tuổi thanh xuân của con gắn liền với hình ảnh của Lâm Hàn, bây giờ anh ta lại phụ bạc, ba ơi Đình Đình đau lắm....**
Kiều Uyển Đình cứ như vậy mà ôm chặt lấy bàn tay ba Kiều khóc nức nở, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức mà ngất lịm trên bàn tay ba Kiều....
Mặc dù đang mê man nhưng cái miệng nhỏ Kiều Uyển Đình vẫn lẩm bẩm...
**Ba ơi, công ty của ba Đình Đình đã giành lại được rồi, sau này có Vũ gia chống lưng, công ty nhà ta sẽ lớn mạnh, không ai có thể tính kế được nữa...**
**Vậy nên ba mau tỉnh lại đi, Đình Đình rất muốn được ba ôm như lúc nhỏ...**
Lời vừa nói xong Kiều Uyển Đình lập tức rơi vào hôn mê, có lẽ do mấy ngày hôm nay cô đã làm việc quá sức....
Cơ thể đến ngày hôm nay mới không chống cự được nữa mà ngất đi.....
Cùng lúc này ở bên ngoài, Vũ Liên Hách vẫn luôn theo dõi cô từ phía sau....
Đúng là lúc nãy Vũ Liên Hách dự định sẽ quay về tập đoàn, nhưng sau đó lại vì lo lắng cho Kiều Uyển Đình mà ở lại...
Vũ Liên Hách có thể nhìn thấy rõ Kiều Uyển Đình đang cố gồng gánh mọi thứ lên vai mình, sau lớp ngoài kiên cường kia vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng rất cần người bảo vệ...
Quá ra trợ lý Mã vậy mà lại bỏ sót chuyện này, cái tên Lâm Hàn kia đúng là có mắt như mù, một người phụ nữ tốt như vậy mà hắn lại vứt bỏ...
Nắp sau cửa kính, nghe thấy từng tiếng nấc nghẹn ngào của Kiều Uyển Đình, trái tim Vũ Liên Hách như bị bóp nghẹn...
Vũ Liên Hách thật sự muốn chạy vào an ủi cô, nhưng lại lo lắng sẽ làm cô thêm tức giận, khi cho rằng anh đang theo dõi mình...
Hết cách Vũ Liên Hách chỉ có thể đứng ở bên ngoài, quan tâm cô từ xa
Đã qua một lúc lâu, bên trong lúc này lại yên tĩnh đến lạ, chẳng còn nghe thấy tiếng khóc, cũng như giọng nói nghẹn ngào của Kiều Uyển Đình...
Vũ Liên Hách lo lắng Kiều Uyển Đình đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ nhiều nữa, lập tức mở cửa chạy vào...
Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh, lay nhẹ người cô dậy, gọi mấy tiếng nhưng chẳng thấy Kiều Uyển Đình đáp lại...
**Kiều Uyển Đình, em không sau chứ...**
Ngay khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình đã bất tỉnh, Vũ Liên Hách vô cùng hoảng hốt, liên tục kêu lớn...
**Đình Đình, em sao vậy Đình Đình...**
Thấy tình hình không ổn, Vũ Liên Hách liền trực tiếp bế Kiều Uyển Đình lên, chạy ngay ra ngoài hét lớn gọi bác sĩ...
**Bác sĩ, bác sĩ đâu hết cả rồi, mau ra đây có người ngất xỉu rồi...**
Các bác sĩ, y tá nghe thấy tiếng hét lớn liền nhanh chóng chạy đến, rất nhanh Kiều Uyển Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu kiểm tra...
Qua một hồi kiểm tra, bác sĩ cũng bước ra ngoài, ông ấy nhanh chóng bước đến chỗ Vũ Liên Hách đang đứng...
**Vũ tổng, tiểu thư bên trong không sao cả, cô ấy chỉ là kiệt sức quá nên ngất xỉu mà mà thôi...**
**Nghỉ ngơi cho tốt, chắc sáng ngày mai là có thể tỉnh lại rồi...**
**Được rồi, ông quay về làm việc đi..**
**Được vậy tôi xin phép...**
Sau khi nghe bác sĩ bảo Kiều Uyển Đình không sao cả, Vũ Liên Hách mới có thể yên tâm, da mặt đang căng cũng được kéo dãn ra...
Một lúc sau Kiều Uyển Đình cũng được chuyển sang phòng bệnh thường, Vũ Liên Hách vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất