Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 29
**Vậy chứ tôi biết phải làm sao đây, không phải anh đã từng nói, bất cứ lúc nào tôi cũng phải xuất hiện bên cạnh anh sao, vậy thì lấy đâu ra thời gian để đi thực tập chứ…**
Kiều Uyển Đình liền bình thản gắp thức ăn cho vào miệng, nhìn Vũ Liên Hách đầy oán trách lên tiếng…
**Tôi nói vậy khi nào chứ, em hiểu lầm rồi, ý tôi là những lúc sau giờ làm việc mà thôi, còn ban ngày tôi đi làm, em cứ ở bên cạnh như vậy thì làm sao tôi làm việc được chứ…**
Vũ Liên Hách như phát điên lê, trách mình đã không nói rõ ràng, để cô hiểu lầm như vậy…
**Hoá ra là như vậy, vậy tất cả đều tại tôi hiểu lầm anh cả, anh đừng để bụng nha…**
Sau đó cô liền có chút xấu hổ nhìn anh cười cười, gắp một miếng thức ăn vào chén anh rồi nói tiếp, muốn chắc chắn những gì mình vừa nghe là sự thật…
**Vậy tôi vẫn có thể đi làm đúng không…**
**Ừm nhưng vẫn phải về trước sáu giờ chiều…**
**Ok…**
Cả hai đang dùng bữa vui vẻ thì điện thoại Kiều Uyển Đình bất ngờ reo lên…
Ngay khi nhìn thấy người gọi đến là mẹ Kiều, Kiều Uyển Đình liền đặt chén đũa sang một bên, uống một ngụm nước lọc, sau đó nhấc máy lên nghe…
**Dạ con nghe đây mẹ…**
**Đình Đình con mau đến bệnh viện ngay đi, ba con tỉnh lại rồi…**
**Thật vậy hả mẹ, được rồi mẹ tắt máy đi, con sẽ đến ngay đây ạ…**
Kiều Uyển Đình không khỏi vui mừng khi nghe tin ba Kiều tỉnh lại, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, bây giờ cô đang là vợ của Vũ Liên Hách không thể cứ như vậy mà đi được…
**Ba tôi tỉnh lại rồi, tôi có thể đến bệnh viện gặp ông ấy được không…**
Sau đó cô liền quay sang nhìn Vũ Liên Hách nói, lo lắng anh sẽ không đồng ý…
**Ba vợ tỉnh dậy rồi sao, vậy em mau đến đấy đi, còn chần chừ gì nữa…**
Vũ Liên Hách cũng khá mừng trong lòng, nhanh chóng hối thúc Kiều Uyển Đình mau đi đến đó…
**Được vậy anh ăn tiếp đi, tôi lên thay quần áo đến bệnh viện đây…**
Kiều Uyển Đình nói xong liền đứng dậy đi nhanh về phòng thay quần áo…
Lúc quay trở xuống thì Vũ Liên Hách đã ngồi ở phòng khách, chăm chú xem tin tức trên tivi…
Kiều Uyển Đình rất hiểu chuyện bước đến chỗ Vũ Liên Hách nói một tiếng rồi mới rời đi…
**Thay quần áo xong rồi, tôi đến bệnh viện đây…**
**Ừm em đi đi…**
Sau đó anh liền xoay lại, mỉm cười vẫy tay bảo cô đi đi…
**Tôi sẽ cố gắng về sớm…**
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Vũ Liên Hách thấu tình đạt lý như vậy, Kiều Uyển Đình lại thấy khó chịu, trong lòng rất không ngừng muốn nhào đến ôm anh một cái, thật tâm thì cô vẫn nợ anh một lời cảm ơn…
**Ừm…**
Vũ Liên Hách lại lần nữa vẫy tay bảo cô đi nhanh đi, chắc lúc này ba Kiều cũng đang mong gặp cô lắm…
Kiều Uyển Đình sau đó liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi ra đến cửa đã bị lời nói của Vũ Liên Hách làm cho sững sờ…
**Kiều Uyển Đình tôi đợi em về dùng cơm tối đấy…**
**Ừm tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng về sớm để dùng cơm tối với anh, bye…**
Không hiểu vì sao lúc này Kiều Uyển Đình lại mỉm cười vô cùng rạng rỡ nhìn Vũ Liên Hách nói, sau đó liền vẫy tay chào anh rồi mới rời đi…
Một tuần sau đó…
Đúng là như đã hứa với Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách đã từng bước thành công vực dậy Kiều thị, biến nó từ một đống rắc rối thành công ty có giá trị hàng tỉ đồng…
Về phần ba Kiều, sau một tuần tịnh dưỡng, lại được mẹ Kiều chăm sóc chu đáo, ông ấy cũng đã dần hồi phục…
Đã có thể quay trở lại Kiều thị, tiếp tục nắm giữ chức vụ chủ tịch, giúp Kiều thị từng bước phát triển vươn xa…
Còn Trợ lý Mã sau khi trao trả quyền điều hành Kiều thị, thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng quay trở về tập đoàn Khuynh Thế…
Lần này cậu nhất định phải xin Vũ Liên Hách, cho mình nghỉ phép một tuần để đi du lịch, nghỉ dưỡng, bù lại những ngày làm việc vất vả vừa rồi…
Ông Kiều sau khi tỉnh lại, được mẹ Kiều kể rõ ràng lại mọi chuyện, tuy lúc đầu ông cũng rất lo lắng cho Kiều Uyển Đình, nhưng sau một hồi thuyết phục ba Kiều cũng đã đồng ý để cô đến Vũ gia…
Còn ở một nơi khác…
Cả đám người Lâm gia và Đường gia đang tụ họp ở Đường thị…
**Khốn kiếp, miếng mồi ngon đã đến miệng lại vụt mất…**
Đường lão gia tức giận đập mạnh tay xuống bàn nói…
**Đúng vậy, lần này nếu không phải tại cái tên Vũ Liên Hách kia nhúng tay vào, thì Kiều thị đã nằm chọn vào tay chúng ta rồi, thật tức chết mà…**
Lâm lão gia ngồi ở phía đối diện cũng đang tức giận không kém, phải dùng rất nhiều cách mới có thể triệt để hạ Kiều thị, vậy mà đến cuối cùng lại để Kiều thị đảo ngược tình thế…
**Không được, không thể để lão già họ Kiều kia xoay chuyển tình thế như vậy được, một khi để lão ta vực dậy Kiều thị, lại được sự che chở của tập đoàn Khuynh Thế, lão ta chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta đâu…**
Kiều Uyển Đình liền bình thản gắp thức ăn cho vào miệng, nhìn Vũ Liên Hách đầy oán trách lên tiếng…
**Tôi nói vậy khi nào chứ, em hiểu lầm rồi, ý tôi là những lúc sau giờ làm việc mà thôi, còn ban ngày tôi đi làm, em cứ ở bên cạnh như vậy thì làm sao tôi làm việc được chứ…**
Vũ Liên Hách như phát điên lê, trách mình đã không nói rõ ràng, để cô hiểu lầm như vậy…
**Hoá ra là như vậy, vậy tất cả đều tại tôi hiểu lầm anh cả, anh đừng để bụng nha…**
Sau đó cô liền có chút xấu hổ nhìn anh cười cười, gắp một miếng thức ăn vào chén anh rồi nói tiếp, muốn chắc chắn những gì mình vừa nghe là sự thật…
**Vậy tôi vẫn có thể đi làm đúng không…**
**Ừm nhưng vẫn phải về trước sáu giờ chiều…**
**Ok…**
Cả hai đang dùng bữa vui vẻ thì điện thoại Kiều Uyển Đình bất ngờ reo lên…
Ngay khi nhìn thấy người gọi đến là mẹ Kiều, Kiều Uyển Đình liền đặt chén đũa sang một bên, uống một ngụm nước lọc, sau đó nhấc máy lên nghe…
**Dạ con nghe đây mẹ…**
**Đình Đình con mau đến bệnh viện ngay đi, ba con tỉnh lại rồi…**
**Thật vậy hả mẹ, được rồi mẹ tắt máy đi, con sẽ đến ngay đây ạ…**
Kiều Uyển Đình không khỏi vui mừng khi nghe tin ba Kiều tỉnh lại, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, bây giờ cô đang là vợ của Vũ Liên Hách không thể cứ như vậy mà đi được…
**Ba tôi tỉnh lại rồi, tôi có thể đến bệnh viện gặp ông ấy được không…**
Sau đó cô liền quay sang nhìn Vũ Liên Hách nói, lo lắng anh sẽ không đồng ý…
**Ba vợ tỉnh dậy rồi sao, vậy em mau đến đấy đi, còn chần chừ gì nữa…**
Vũ Liên Hách cũng khá mừng trong lòng, nhanh chóng hối thúc Kiều Uyển Đình mau đi đến đó…
**Được vậy anh ăn tiếp đi, tôi lên thay quần áo đến bệnh viện đây…**
Kiều Uyển Đình nói xong liền đứng dậy đi nhanh về phòng thay quần áo…
Lúc quay trở xuống thì Vũ Liên Hách đã ngồi ở phòng khách, chăm chú xem tin tức trên tivi…
Kiều Uyển Đình rất hiểu chuyện bước đến chỗ Vũ Liên Hách nói một tiếng rồi mới rời đi…
**Thay quần áo xong rồi, tôi đến bệnh viện đây…**
**Ừm em đi đi…**
Sau đó anh liền xoay lại, mỉm cười vẫy tay bảo cô đi đi…
**Tôi sẽ cố gắng về sớm…**
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Vũ Liên Hách thấu tình đạt lý như vậy, Kiều Uyển Đình lại thấy khó chịu, trong lòng rất không ngừng muốn nhào đến ôm anh một cái, thật tâm thì cô vẫn nợ anh một lời cảm ơn…
**Ừm…**
Vũ Liên Hách lại lần nữa vẫy tay bảo cô đi nhanh đi, chắc lúc này ba Kiều cũng đang mong gặp cô lắm…
Kiều Uyển Đình sau đó liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi ra đến cửa đã bị lời nói của Vũ Liên Hách làm cho sững sờ…
**Kiều Uyển Đình tôi đợi em về dùng cơm tối đấy…**
**Ừm tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng về sớm để dùng cơm tối với anh, bye…**
Không hiểu vì sao lúc này Kiều Uyển Đình lại mỉm cười vô cùng rạng rỡ nhìn Vũ Liên Hách nói, sau đó liền vẫy tay chào anh rồi mới rời đi…
Một tuần sau đó…
Đúng là như đã hứa với Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách đã từng bước thành công vực dậy Kiều thị, biến nó từ một đống rắc rối thành công ty có giá trị hàng tỉ đồng…
Về phần ba Kiều, sau một tuần tịnh dưỡng, lại được mẹ Kiều chăm sóc chu đáo, ông ấy cũng đã dần hồi phục…
Đã có thể quay trở lại Kiều thị, tiếp tục nắm giữ chức vụ chủ tịch, giúp Kiều thị từng bước phát triển vươn xa…
Còn Trợ lý Mã sau khi trao trả quyền điều hành Kiều thị, thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng quay trở về tập đoàn Khuynh Thế…
Lần này cậu nhất định phải xin Vũ Liên Hách, cho mình nghỉ phép một tuần để đi du lịch, nghỉ dưỡng, bù lại những ngày làm việc vất vả vừa rồi…
Ông Kiều sau khi tỉnh lại, được mẹ Kiều kể rõ ràng lại mọi chuyện, tuy lúc đầu ông cũng rất lo lắng cho Kiều Uyển Đình, nhưng sau một hồi thuyết phục ba Kiều cũng đã đồng ý để cô đến Vũ gia…
Còn ở một nơi khác…
Cả đám người Lâm gia và Đường gia đang tụ họp ở Đường thị…
**Khốn kiếp, miếng mồi ngon đã đến miệng lại vụt mất…**
Đường lão gia tức giận đập mạnh tay xuống bàn nói…
**Đúng vậy, lần này nếu không phải tại cái tên Vũ Liên Hách kia nhúng tay vào, thì Kiều thị đã nằm chọn vào tay chúng ta rồi, thật tức chết mà…**
Lâm lão gia ngồi ở phía đối diện cũng đang tức giận không kém, phải dùng rất nhiều cách mới có thể triệt để hạ Kiều thị, vậy mà đến cuối cùng lại để Kiều thị đảo ngược tình thế…
**Không được, không thể để lão già họ Kiều kia xoay chuyển tình thế như vậy được, một khi để lão ta vực dậy Kiều thị, lại được sự che chở của tập đoàn Khuynh Thế, lão ta chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta đâu…**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất