Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 5
**Vậy con về trước đây, mẹ nhớ giữ sức khỏe, ngày mai con lại đến...**
Kiều Uyển Đình không về nhà cũng không đến công ty mà đi thẳng đến Lâm gia...
Biệt thự Lâm gia.....
Vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng nỉ non đầy kinh tởm của Lâm Hàn và Đường Tuyết...
Hai tay Kiều Uyển Đình lúc này đã nắm chặt, cố kiềm nén cảm xúc xuống dưới, sợ rằng mình sẽ không tự chủ được mà làm ra chuyện không đúng...
Trong suốt thời gian dài của thanh xuân, vậy mà Lâm Hàn lại coi Kiều Uyển Đình như con rối mà trêu đùa tình cảm....
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình mới thật sự buông bỏ, cô không trực tiếp bước vào mà chỉ đứng ở phía sau bức tường lên tiếng....
**Đúng là đôi cẩu nam nữ, giữa ban ngày ban mặt không cảm thấy xấu hổ hay sao mà lại làm ra những chuyện kinh tởm như vậy...**
**Thật tội nghiệp cho những người làm ở đây, chắc phải đến bệnh viện rửa mắt rồi, mắc nôn quá đi mất...**
Cả hai đang vui vẻ bất ngờ nghe thấy có người đang mắng mình thì vô cùng tức giận, nhanh chóng mặc quần áo vào, bước ra ngoài cửa xem kẻ nào lại to gan như vậy....
Nhưng khi Lâm Hàn vừa mặc quần áo vào bước ra ngoài, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Uyển Đình hắn đã vô cùng kinh ngạc...
Càng không ngờ rằng bây giờ Kiều Uyển Đình lại xinh đẹp như vậy, nếu như ngày trước cô xinh đẹp thuần khiết, thì bây giờ lại pha lẫn vài nét quyến rũ, tinh tế của một người trưởng thành...
**Uyển Đình em quay về rồi sau....**
**Sao không gọi điện để anh ra đón...**
Lâm Hàn tỏ ra vui vẻ bước đến chỗ cô, ánh mắt nhìn Kiều Uyển Đình đầy mê mẩn.....
**Không dám làm phiền Lâm thiếu gia như vậy, nếu như để anh ra sân bay đón, thì làm sao tôi chứng kiến được cảnh này...**
Kiều Uyển Đình nhếch môi cười khiển, bước đến gần chỗ Lâm Hàn lên tiếng, ánh mắt liếc nhẹ về phía sofa trong sảnh....
Mà Lâm Hàn lúc này mới giật mình chột dạ, hắn ta quên mất giọng nói vừa rồi là của Kiều Uyển Đình, vậy là cô ấy đã thấy hết rồi...
**Chuyện này Uyển Đình, em nghe anh giải thích...**
**Lâm thiếu gia không cần phải giải thích, có lẽ tôi đã tìm được giải đáp cho những thắc mắc trong lòng mình rồi, không phiền hai người vui vẻ nữa, xin phép...**
Kiều Uyển Đình cười điểu rời đi, nhưng sau đó bị lời nói của Đường Tuyết làm cho tức giận mà đứng lại....
**Tưởng là ai đến hoá ra là Kiều tiểu thư đến, cô về khi nào vậy...**
**Á cô đừng nói lúc nãy chúng tôi đang.....cô đã nhìn thấy hết rồi đấy nhé....**
**Nếu vậy thì a...Lâm Hàn em xấu hổ quá đi mất...**
Đường Tuyết liền lao vào lòng của Lâm Hàn, giả vờ xấu hổ, nhưng khoé miệng lại nở nụ cười đắc ý...
**Tôi vẫn còn rất yêu đôi mắt này, không muốn nó bị nhiễm bẩn, sao lại để nó nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ đó chứ...**
Kiều Uyển Đình cũng không phải người dễ bị kích động, cô liền xoay người mỉm cười khỉnh bỉ nhìn bọn họ lên tiếng...
**Cô dám nói ai không sạch sẽ chứ....**
**Lâm Hàn cô ta đang chửi xéo em kia, anh phải làm chủ cho em ....**
Trước mặt Lâm Hàn, Đường Tuyết giả vờ yếu đuối, muốn để cho hắn ta bênh vực cô ả, mà nói mấy lời khó nghe với Kiều Uyển Đình...
**Kiều Uyển Đình em đừng có mà quá đáng, chú ý lời nói của, gia đình em bây giờ đã không còn như trước nữa đừng có mà kiêu ngạo....**
Lâm Hàn liền thay đổi sắc mặt, chẳng chút kiên dè mà đáp lại lời của Kiều Uyển Đình, vòng tay vẫn đang ôm chặt lấy Đường Tuyết....
**À mà hình như tôi nghe nói công ty nhà cô sắp phá sản rồi thì phải, bây giờ vẫn còn thời gian rảnh rỗi đến đây tìm Lâm Hàn à....**
**Đáng lẽ bây giờ cô phải chạy khắp nơi để cứu lấy công ty chứ, chẳng lẽ đến đây là vì muốn Lâm Hàn giúp cô sau....**
**Ha ha, nếu vậy thì cô đừng có mơ, miếng mồi ngon như Kiều gia các người, chúng tôi còn muốn hốt chọn thì làm sao có lòng tốt mà giúp cô chứ...**
**Tôi thấy cô vẫn nên bỏ mộng đi thì hơn...**
**Mà theo tôi thấy với nhan sắc này của cô, muốn sống sung sướng cũng không phải là không được, hay là đi làm nhân tình cho mấy tên giàu có bụng phệ đi, rất hợp đấy haha...**
Đường Tuyết lúc này chẳng chút kiên dè, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Kiều Uyển Đình mà cười lớn nói....
**Hoá ra Kiều gia tôi gặp sự cố là do các người gây ra, Lâm Hàn tôi thật sự quá thất vọng về anh...**
**Uyển Đình em nói vậy là không đúng rồi, chúng ta đều là người làm ăn lớn, bên nào có lợi hơn thì chúng ta hợp tác...**
**Ai bảo em cứng nhắc quá làm gì, phải chi em biết anh muốn gì như Đường Tuyết thì chúng ta đâu đi đến bước đường này...**
Lâm Hàn lúc này cũng không muốn giả vờ nữa, mà trực tiếp lật bài ngửa, quay lại đổ lỗi cho Kiều Uyển Đình không biết chiều lòng hắn ta...
**Đúng là một đôi cặn bã, tôi cảm thấy may mắn khi chưa kết hôn với anh, nếu không bây giờ trên đầu tôi, không biết có bao nhiêu cái sừng nữa...**
Kiều Uyển Đình không về nhà cũng không đến công ty mà đi thẳng đến Lâm gia...
Biệt thự Lâm gia.....
Vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng nỉ non đầy kinh tởm của Lâm Hàn và Đường Tuyết...
Hai tay Kiều Uyển Đình lúc này đã nắm chặt, cố kiềm nén cảm xúc xuống dưới, sợ rằng mình sẽ không tự chủ được mà làm ra chuyện không đúng...
Trong suốt thời gian dài của thanh xuân, vậy mà Lâm Hàn lại coi Kiều Uyển Đình như con rối mà trêu đùa tình cảm....
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình mới thật sự buông bỏ, cô không trực tiếp bước vào mà chỉ đứng ở phía sau bức tường lên tiếng....
**Đúng là đôi cẩu nam nữ, giữa ban ngày ban mặt không cảm thấy xấu hổ hay sao mà lại làm ra những chuyện kinh tởm như vậy...**
**Thật tội nghiệp cho những người làm ở đây, chắc phải đến bệnh viện rửa mắt rồi, mắc nôn quá đi mất...**
Cả hai đang vui vẻ bất ngờ nghe thấy có người đang mắng mình thì vô cùng tức giận, nhanh chóng mặc quần áo vào, bước ra ngoài cửa xem kẻ nào lại to gan như vậy....
Nhưng khi Lâm Hàn vừa mặc quần áo vào bước ra ngoài, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Uyển Đình hắn đã vô cùng kinh ngạc...
Càng không ngờ rằng bây giờ Kiều Uyển Đình lại xinh đẹp như vậy, nếu như ngày trước cô xinh đẹp thuần khiết, thì bây giờ lại pha lẫn vài nét quyến rũ, tinh tế của một người trưởng thành...
**Uyển Đình em quay về rồi sau....**
**Sao không gọi điện để anh ra đón...**
Lâm Hàn tỏ ra vui vẻ bước đến chỗ cô, ánh mắt nhìn Kiều Uyển Đình đầy mê mẩn.....
**Không dám làm phiền Lâm thiếu gia như vậy, nếu như để anh ra sân bay đón, thì làm sao tôi chứng kiến được cảnh này...**
Kiều Uyển Đình nhếch môi cười khiển, bước đến gần chỗ Lâm Hàn lên tiếng, ánh mắt liếc nhẹ về phía sofa trong sảnh....
Mà Lâm Hàn lúc này mới giật mình chột dạ, hắn ta quên mất giọng nói vừa rồi là của Kiều Uyển Đình, vậy là cô ấy đã thấy hết rồi...
**Chuyện này Uyển Đình, em nghe anh giải thích...**
**Lâm thiếu gia không cần phải giải thích, có lẽ tôi đã tìm được giải đáp cho những thắc mắc trong lòng mình rồi, không phiền hai người vui vẻ nữa, xin phép...**
Kiều Uyển Đình cười điểu rời đi, nhưng sau đó bị lời nói của Đường Tuyết làm cho tức giận mà đứng lại....
**Tưởng là ai đến hoá ra là Kiều tiểu thư đến, cô về khi nào vậy...**
**Á cô đừng nói lúc nãy chúng tôi đang.....cô đã nhìn thấy hết rồi đấy nhé....**
**Nếu vậy thì a...Lâm Hàn em xấu hổ quá đi mất...**
Đường Tuyết liền lao vào lòng của Lâm Hàn, giả vờ xấu hổ, nhưng khoé miệng lại nở nụ cười đắc ý...
**Tôi vẫn còn rất yêu đôi mắt này, không muốn nó bị nhiễm bẩn, sao lại để nó nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ đó chứ...**
Kiều Uyển Đình cũng không phải người dễ bị kích động, cô liền xoay người mỉm cười khỉnh bỉ nhìn bọn họ lên tiếng...
**Cô dám nói ai không sạch sẽ chứ....**
**Lâm Hàn cô ta đang chửi xéo em kia, anh phải làm chủ cho em ....**
Trước mặt Lâm Hàn, Đường Tuyết giả vờ yếu đuối, muốn để cho hắn ta bênh vực cô ả, mà nói mấy lời khó nghe với Kiều Uyển Đình...
**Kiều Uyển Đình em đừng có mà quá đáng, chú ý lời nói của, gia đình em bây giờ đã không còn như trước nữa đừng có mà kiêu ngạo....**
Lâm Hàn liền thay đổi sắc mặt, chẳng chút kiên dè mà đáp lại lời của Kiều Uyển Đình, vòng tay vẫn đang ôm chặt lấy Đường Tuyết....
**À mà hình như tôi nghe nói công ty nhà cô sắp phá sản rồi thì phải, bây giờ vẫn còn thời gian rảnh rỗi đến đây tìm Lâm Hàn à....**
**Đáng lẽ bây giờ cô phải chạy khắp nơi để cứu lấy công ty chứ, chẳng lẽ đến đây là vì muốn Lâm Hàn giúp cô sau....**
**Ha ha, nếu vậy thì cô đừng có mơ, miếng mồi ngon như Kiều gia các người, chúng tôi còn muốn hốt chọn thì làm sao có lòng tốt mà giúp cô chứ...**
**Tôi thấy cô vẫn nên bỏ mộng đi thì hơn...**
**Mà theo tôi thấy với nhan sắc này của cô, muốn sống sung sướng cũng không phải là không được, hay là đi làm nhân tình cho mấy tên giàu có bụng phệ đi, rất hợp đấy haha...**
Đường Tuyết lúc này chẳng chút kiên dè, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Kiều Uyển Đình mà cười lớn nói....
**Hoá ra Kiều gia tôi gặp sự cố là do các người gây ra, Lâm Hàn tôi thật sự quá thất vọng về anh...**
**Uyển Đình em nói vậy là không đúng rồi, chúng ta đều là người làm ăn lớn, bên nào có lợi hơn thì chúng ta hợp tác...**
**Ai bảo em cứng nhắc quá làm gì, phải chi em biết anh muốn gì như Đường Tuyết thì chúng ta đâu đi đến bước đường này...**
Lâm Hàn lúc này cũng không muốn giả vờ nữa, mà trực tiếp lật bài ngửa, quay lại đổ lỗi cho Kiều Uyển Đình không biết chiều lòng hắn ta...
**Đúng là một đôi cặn bã, tôi cảm thấy may mắn khi chưa kết hôn với anh, nếu không bây giờ trên đầu tôi, không biết có bao nhiêu cái sừng nữa...**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất