Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 70
Bà vú đang làm việc dưới nhà, nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ phòng cô chủ, lập tức bỏ qua một bên chạy lên xem có chuyện gì…
Vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô chủ, bà vú hốt hoảng không biết phải làm gì…
Định cầm lấy bình hoa đập vào đầu Hoắc Nham, nhưng lại sợ gây ra án mạng chết người, bà vú sau đó nhớ lại lời ông chủ đã từng căn dặn…
**Bà ở nhà phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, không được để kẻ nào ức hiếp con bé…**
**Nếu có kẻ nào đột nhập vào nhà hoặc làm chuyện xằng bậy với con bé, lập tức báo cảnh sát ngay biết chưa…**
Ngay lập tức bà vú liền lấy điện thoại của mình ra gọi ngay cho cảnh sát…
**Alo anh sát mau đến Liễu gia đi, có kẻ xấu đang ức hiếp cô chủ đây, anh đến mau đi nếu không sẽ không kịp mất thôi…**
Bà vú cố tình nói lớn để cho Hoắc Nham nghe thấy, mà hắn ta sau khi nghe thấy cảnh sát sắp đến liền đấm mạnh xuống giường một cái mắng chửi…
**Khốn kiếp…**
Hoắc Nham vội vã đứng dậy, bởi vì nhà của Liễu Nhi gần với đồn cảnh sát, bọn họ rất nhanh sẽ đến đây…
Hắn ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu để cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng bây giờ e là hắn sẽ khó mà giải thích…
Trước khi rời đi Hoắc Nham không quên quay lại nhìn Liễu Nhi đang nằm bất động trên giường, hằn giọng lên tiếng…
**Trước sau gì em cũng là người của tôi, tốt nhất nên tránh xa Vũ Thần, nếu không người chịu khổ sẽ là hắn ta đấy…**
Hoắc Nham nói xong thì lập tức rời khỏi Liễu gia, lúc đi ngang qua bà vú, không quên tặng cho bà vú một cái nhìn chết người, bởi vì bà vú đã dám phá hoại chuyện tốt của hắn ta…
Mặc dù bà vú cũng rất sợ hãi, nhưng ngay khi Hoắc Nham rời khỏi bà vú liền chạy đến ôm chặt lấy cô chủ, xem cô ấy có bị thương ở đâu không…
**Tiểu thư cô có bị làm sao không vậy…**
**Tiểu thư cô trả lời tôi đi, cô như vậy tôi sợ lắm…**
Bà vú thấy Liễu Nhi cứ như người mất hồn như vậy thì vô cùng hốt hoảng mà hét lớn lên, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì bà vú làm sao ăn nói với lão gia đây…
Vài giây sau như đã lấy lại được bình tĩnh, Liễu Nhi liền lao vào vòng tay bà vú mà khóc thật to…
**Huhu… vú ơi con sợ quá, anh ta định cưỡng bức con, vú ơi con sợ, con sợ lắm, huhu…**
Cả người Liễu Nhi lúc này vô cùng run rẩy, không ai biết được cô đã sợ hãi đến mức nào, khi bị Hoắc Nham chạm vào người đâu…
**Được rồi, tiểu thư đừng sợ nữa, có vú ở đây sẽ không ai dám ức hiếp tiểu thư nữa đâu, tiểu thư đừng khóc nữa…**
Bà vú cũng không khỏi đau lòng khi nhìn thấy Liễu Nhi như vậy, bà ôm chặt lấy cô, muốn dùng sự ấm áp của mình để sưởi ấm trái tim bé nhỏ của cô…
**Vú ơi chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi đau lòng này được không, con không muốn ở lại đây nữa huhu …**
Ngay lúc này Liễu Nhi đã thật sự buông bỏ, buông bỏ tình cảm đơn phương những năm nay dành cho Vũ Thần…
Ở đây chỉ toàn những người làm tổn thương cô, ngay cả người mà Liễu Nhi xem như anh trai là Hoắc Nham cũng đối xử với cô như vậy, cô còn lưu luyến ở lại đây làm gì nữa…
**Được rồi, nếu tiểu thư muốn rời khỏi đây, tôi sẽ báo cho lão gia biết, để lão gia cho người xử lý những vấn đề còn lại ở trường của tiểu thư…**
**Để mọi thứ thu xếp xong rồi chúng ta sẽ đi ngay…**
**Ừm…**
Bà vú nghe thấy Liễu Nhi muốn rời khỏi cũng không có ý kiến gì, bởi vì bà vú không có con cái, cũng không còn người thân…
Bà ấy luôn xem Liễu Nhi như con ruột của mình mà yêu thương, chăm sóc, nên việc cô muốn đi hay ở bà vú đều chấp nhận, chỉ cần cô ấy vui là được…
Những ngày sau đó vẫn chưa thấy Liễu Nhi đi học, Vũ lão gia liền đến nhà tìm, nhưng ngài ấy không dám vào, mà chỉ đứng dưới nhìn lên phòng cô…Cũng sau chuyện này hôm đó, Hoắc Nham như trở thành một người khác, hết lần này đến lần khác bày kế khiến cho Vũ lão gia bị thầy cô trách phạt.. Một lần khác còn nghiêm trọng hơn, lần đó xém một chút nữa là Vũ lão gia đã bị đuổi khỏi trường bị tội xem trộm đề thi…
Cũng may chuyện này kịp thời được bạn thân của Liễu Nhi ngăn cản…
Sau đó cô bạn thân này vì không muốn nhìn thấy hai người yêu nhau, phải rời xa nhau, vì một người xấu xa như Hoắc Nham…
Cô bạn này nhanh chóng kể lại những gần đây mà Liễu Nhi gặp phải, cũng nhắc đến chuyện cô ấy sắp ra nước ngoài…
Hi vọng Vũ lão gia sẽ hiểu rõ lòng mình mà giữ Liễu Nhi ở lại…
Những lần trước đến nhà thăm Liễu Nhi, cô bạn này thường nhìn thấy Vũ lão gia đứng dưới tán cây to, nhìn chằm chằm về phía phòng cô ấy…
Cô bạn này không cam lòng nhìn uyên ương bị chia rẽ, thế là cho người âm thầm theo dõi Hoắc Nham, cuối cùng phát hiện ra những chuyện này…
Vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô chủ, bà vú hốt hoảng không biết phải làm gì…
Định cầm lấy bình hoa đập vào đầu Hoắc Nham, nhưng lại sợ gây ra án mạng chết người, bà vú sau đó nhớ lại lời ông chủ đã từng căn dặn…
**Bà ở nhà phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, không được để kẻ nào ức hiếp con bé…**
**Nếu có kẻ nào đột nhập vào nhà hoặc làm chuyện xằng bậy với con bé, lập tức báo cảnh sát ngay biết chưa…**
Ngay lập tức bà vú liền lấy điện thoại của mình ra gọi ngay cho cảnh sát…
**Alo anh sát mau đến Liễu gia đi, có kẻ xấu đang ức hiếp cô chủ đây, anh đến mau đi nếu không sẽ không kịp mất thôi…**
Bà vú cố tình nói lớn để cho Hoắc Nham nghe thấy, mà hắn ta sau khi nghe thấy cảnh sát sắp đến liền đấm mạnh xuống giường một cái mắng chửi…
**Khốn kiếp…**
Hoắc Nham vội vã đứng dậy, bởi vì nhà của Liễu Nhi gần với đồn cảnh sát, bọn họ rất nhanh sẽ đến đây…
Hắn ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu để cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng bây giờ e là hắn sẽ khó mà giải thích…
Trước khi rời đi Hoắc Nham không quên quay lại nhìn Liễu Nhi đang nằm bất động trên giường, hằn giọng lên tiếng…
**Trước sau gì em cũng là người của tôi, tốt nhất nên tránh xa Vũ Thần, nếu không người chịu khổ sẽ là hắn ta đấy…**
Hoắc Nham nói xong thì lập tức rời khỏi Liễu gia, lúc đi ngang qua bà vú, không quên tặng cho bà vú một cái nhìn chết người, bởi vì bà vú đã dám phá hoại chuyện tốt của hắn ta…
Mặc dù bà vú cũng rất sợ hãi, nhưng ngay khi Hoắc Nham rời khỏi bà vú liền chạy đến ôm chặt lấy cô chủ, xem cô ấy có bị thương ở đâu không…
**Tiểu thư cô có bị làm sao không vậy…**
**Tiểu thư cô trả lời tôi đi, cô như vậy tôi sợ lắm…**
Bà vú thấy Liễu Nhi cứ như người mất hồn như vậy thì vô cùng hốt hoảng mà hét lớn lên, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì bà vú làm sao ăn nói với lão gia đây…
Vài giây sau như đã lấy lại được bình tĩnh, Liễu Nhi liền lao vào vòng tay bà vú mà khóc thật to…
**Huhu… vú ơi con sợ quá, anh ta định cưỡng bức con, vú ơi con sợ, con sợ lắm, huhu…**
Cả người Liễu Nhi lúc này vô cùng run rẩy, không ai biết được cô đã sợ hãi đến mức nào, khi bị Hoắc Nham chạm vào người đâu…
**Được rồi, tiểu thư đừng sợ nữa, có vú ở đây sẽ không ai dám ức hiếp tiểu thư nữa đâu, tiểu thư đừng khóc nữa…**
Bà vú cũng không khỏi đau lòng khi nhìn thấy Liễu Nhi như vậy, bà ôm chặt lấy cô, muốn dùng sự ấm áp của mình để sưởi ấm trái tim bé nhỏ của cô…
**Vú ơi chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi đau lòng này được không, con không muốn ở lại đây nữa huhu …**
Ngay lúc này Liễu Nhi đã thật sự buông bỏ, buông bỏ tình cảm đơn phương những năm nay dành cho Vũ Thần…
Ở đây chỉ toàn những người làm tổn thương cô, ngay cả người mà Liễu Nhi xem như anh trai là Hoắc Nham cũng đối xử với cô như vậy, cô còn lưu luyến ở lại đây làm gì nữa…
**Được rồi, nếu tiểu thư muốn rời khỏi đây, tôi sẽ báo cho lão gia biết, để lão gia cho người xử lý những vấn đề còn lại ở trường của tiểu thư…**
**Để mọi thứ thu xếp xong rồi chúng ta sẽ đi ngay…**
**Ừm…**
Bà vú nghe thấy Liễu Nhi muốn rời khỏi cũng không có ý kiến gì, bởi vì bà vú không có con cái, cũng không còn người thân…
Bà ấy luôn xem Liễu Nhi như con ruột của mình mà yêu thương, chăm sóc, nên việc cô muốn đi hay ở bà vú đều chấp nhận, chỉ cần cô ấy vui là được…
Những ngày sau đó vẫn chưa thấy Liễu Nhi đi học, Vũ lão gia liền đến nhà tìm, nhưng ngài ấy không dám vào, mà chỉ đứng dưới nhìn lên phòng cô…Cũng sau chuyện này hôm đó, Hoắc Nham như trở thành một người khác, hết lần này đến lần khác bày kế khiến cho Vũ lão gia bị thầy cô trách phạt.. Một lần khác còn nghiêm trọng hơn, lần đó xém một chút nữa là Vũ lão gia đã bị đuổi khỏi trường bị tội xem trộm đề thi…
Cũng may chuyện này kịp thời được bạn thân của Liễu Nhi ngăn cản…
Sau đó cô bạn thân này vì không muốn nhìn thấy hai người yêu nhau, phải rời xa nhau, vì một người xấu xa như Hoắc Nham…
Cô bạn này nhanh chóng kể lại những gần đây mà Liễu Nhi gặp phải, cũng nhắc đến chuyện cô ấy sắp ra nước ngoài…
Hi vọng Vũ lão gia sẽ hiểu rõ lòng mình mà giữ Liễu Nhi ở lại…
Những lần trước đến nhà thăm Liễu Nhi, cô bạn này thường nhìn thấy Vũ lão gia đứng dưới tán cây to, nhìn chằm chằm về phía phòng cô ấy…
Cô bạn này không cam lòng nhìn uyên ương bị chia rẽ, thế là cho người âm thầm theo dõi Hoắc Nham, cuối cùng phát hiện ra những chuyện này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất