Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 75
Mẹ kế lúc này vô cùng tức giận, hai tay bóp chặt vào nhau, không ngờ sự toan tính bao nhiêu năm qua lại thua dưới tay một thăng nhóc như Vũ Liên Hách...
Mẹ kế ra hiệu cho tài xế chạy đến căn hộ riêng của bà ta và Hoắc Nham, lấy toàn bộ tiền mặt trong két sắt...
Sau đó âm thầm lên kế hoạch trả thù đám người Vũ Liên Hách...
Ở bên này, người của Vũ lão gia cũng đã phát hiện mẹ kế chạy mất, liền nhanh chóng thông báo cho ngài ấy biết...
Cảnh sát cũng bắt đầu dán lệnh truy nã khắp nơi, các báo đài đều không ngừng đưa tin tức về việc truy nã Vũ phu nhân của Vũ gia...
Ở bên này Vũ Liên Nguyệt cũng vừa hay nhìn thấy tin tức trên báo, cô ấy không khỏi bàng hoàng hoảng hốt, lập tức gọi ngay cho Vũ lão gia để hỏi rõ ràng mọi người...
**Bà nghe đây Liên Nguyệt...**
Vũ lão gia nhìn thấy cuộc gọi đến của Vũ Liên Nguyệt, một giọng trầm buồn nói...
**Ba à, tin tức trên báo là sao vậy ba, mẹ con làm sao lại bị truy nã vậy, ba mau nói con nghe đi ba...**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt lại không thể điềm tĩnh được như Vũ lão gia, cô ấy không tin những gì trên báo là sự thật...
**Liên Nguyệt, con bình tĩnh một chút được không, mẹ con đã làm quá nhiều chuyện xấu, ba không thể dung túng cho bà ấy thêm được, con hãy hiểu cho ba...**
Mặc dù Vũ lão gia cũng rất đau lòng, tình cảm mấy chục năm qua, đâu thể nói bỏ là bỏ được, nhưng vì đại cuộc ông ấy không thể làm khác...
Vũ Liên Nguyệt sau khi nghe thấy Vũ lão gia nói vậy thì vô cùng suy sụp, chiếc điện thoại trên tay cũng không thể giữ vững được nữa, rơi trực tiếp xuống đất...
Sau đó tiếng tút.tút vang lên, Vũ lão gia biết rõ Vũ Liên Nguyệt khó lòng mà chấp nhận được chuyện này...
Nhưng Vũ lão gia đã cố gắng hết sức, mẹ kế vẫn như vậy, vẫn không chịu quay đầu, ông ấy buồn bã đứng nhìn ra cửa kính xa xăm...
Ngay lúc này Mặc Thiên vừa hay bước vào nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng chạy đến, nhìn khuôn mặt của Vũ Liên Nguyệt thất thần, nước mắt chảy ướt cả hai bên má...
Biết ngay cô ấy đã nhìn thấy tin tức trên báo, Mặc Thiên lập tức ôm lấy Vũ Liên Nguyệt an ủi...
**Nguyệt Nguyệt, nếu muốn khóc thì cứ khóc thật to đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh làm chỗ tựa cho em...**
Vũ Liên Nguyệt lúc này vô cùng yếu đuối, nấp vào lòng ngực của Mặc Thiên khóc thật lớn...
*Mặc Thiên mẹ em sao lại như vậy chứ, sao bà ấy lại thay đổi như vậy..***Em cũng khuyên mẹ rất nhiều lần rồi, nói em không cần tài sản gì cả, em chỉ cần mẹ thôi, sau mẹ lại làm nhưvậy chứ...huhu....**
Mặc Thiên đau lòng m chặt lấy Vũ Liên Nguyệt, hi vọng sau chuyện lần này cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn...
**Nguyệt Nguyệt ngoan đừng tự trách mình, em cũng đã cố hết sức rồi..**
Vũ Liên Nguyệt vẫn cứ như vậy khóc thật to, thật to đến khi kiệt sức mà ngất lịm trên vòng tay của Mặc Thiên...
*Nguyệt Nguyệt em làm sao vậy...***Nguyệt Nguyệt....**Khiến cậu ấy vô cùng hoảng hốt, gọi mãi vẫn không thấy Vũ Liên Nguyệt trả lời, cảm thấy không ổn Mặc Thiên
vội vàng bế cô ấy lên đến bệnh viện ngay...
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng bên phía cảnh sát vẫn chưa bắt được mẹ kế, bọn họ ráo riết truy lùng khắp nơi...
Mặc dù mẹ kế vẫn chưa bị bắt, nhưng cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là vẫn phải đề
phòng một chút...
Mà Vũ Liên Nguyệt sau khi xuất viện trở về nhà, cũng đã bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện, việc trước mắt bây giờ
cần làm là tìm cách liên lạc được với mẹ kế, khuyên bà ta ra đầu thú...
Còn về phía tập đoàn Hoắc thị, sau khi Hoắc Nham bị bắt, lần lượt những tội ác của ông ta bị phơi bày ra trước
pháp luật...
Sau khi Hoắc Nham bị bắt, cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị cũng bắt đầuđi xuống không phanh, cũng may là còn
Hoắc Phong, đứa con trai duy nhất mà Hoắc Nham luôn xem thường...
Từ nhỏ luôn phải sống trong sự chán ghét của ba mình, Hoắc Phong đã rèn luyện cho mình tính nhẫn nại, kiên
cường vượt qua số phận bị thương này...
Hoắc Phong cố gắng lao đầu vào việc học, hi vọng có một ngày Hoắc Nham sẽ nhìn thấy sự nỗ lực của mình...
Nhưng ông ta lại chăng màn nhìn đến cậu ấy dù chỉ một lần, trong mắt Hoắc Nham chỉ toàn là sự thù hận, làm gì
còn chỗ trống cho Hoắc Phong chứ..
Bởi vì Hoắc Nham cho rằng Hoắc Phong chính là chuyện ngoài ý muốn, vì nếu năm đó không bất cẩn có Hoắc
Phong thì ông ta cũng sẽ không phải cưới mẹ cậu...
Sau những chuyện mà hai mẹ con Hoắc Phong phải chịu đựng, đã dần hình thành trong lòng cậu ấy sự tổn
thương sâu sắc...
Hoắc Phong âm thầm thu thập bằng chứng phạm tội của Hoắc Nham, chờ đợi cơ hội tống ông ta vào tù...
Có như vậy mới xóa bỏ sự thù hận lúc này của Hoắc Phong, bởi vì trong lòng cậu ông ta không xứng đáng làm một cha, mà giống với một tên ác quỷ nhiều hơn...
Mẹ kế ra hiệu cho tài xế chạy đến căn hộ riêng của bà ta và Hoắc Nham, lấy toàn bộ tiền mặt trong két sắt...
Sau đó âm thầm lên kế hoạch trả thù đám người Vũ Liên Hách...
Ở bên này, người của Vũ lão gia cũng đã phát hiện mẹ kế chạy mất, liền nhanh chóng thông báo cho ngài ấy biết...
Cảnh sát cũng bắt đầu dán lệnh truy nã khắp nơi, các báo đài đều không ngừng đưa tin tức về việc truy nã Vũ phu nhân của Vũ gia...
Ở bên này Vũ Liên Nguyệt cũng vừa hay nhìn thấy tin tức trên báo, cô ấy không khỏi bàng hoàng hoảng hốt, lập tức gọi ngay cho Vũ lão gia để hỏi rõ ràng mọi người...
**Bà nghe đây Liên Nguyệt...**
Vũ lão gia nhìn thấy cuộc gọi đến của Vũ Liên Nguyệt, một giọng trầm buồn nói...
**Ba à, tin tức trên báo là sao vậy ba, mẹ con làm sao lại bị truy nã vậy, ba mau nói con nghe đi ba...**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt lại không thể điềm tĩnh được như Vũ lão gia, cô ấy không tin những gì trên báo là sự thật...
**Liên Nguyệt, con bình tĩnh một chút được không, mẹ con đã làm quá nhiều chuyện xấu, ba không thể dung túng cho bà ấy thêm được, con hãy hiểu cho ba...**
Mặc dù Vũ lão gia cũng rất đau lòng, tình cảm mấy chục năm qua, đâu thể nói bỏ là bỏ được, nhưng vì đại cuộc ông ấy không thể làm khác...
Vũ Liên Nguyệt sau khi nghe thấy Vũ lão gia nói vậy thì vô cùng suy sụp, chiếc điện thoại trên tay cũng không thể giữ vững được nữa, rơi trực tiếp xuống đất...
Sau đó tiếng tút.tút vang lên, Vũ lão gia biết rõ Vũ Liên Nguyệt khó lòng mà chấp nhận được chuyện này...
Nhưng Vũ lão gia đã cố gắng hết sức, mẹ kế vẫn như vậy, vẫn không chịu quay đầu, ông ấy buồn bã đứng nhìn ra cửa kính xa xăm...
Ngay lúc này Mặc Thiên vừa hay bước vào nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng chạy đến, nhìn khuôn mặt của Vũ Liên Nguyệt thất thần, nước mắt chảy ướt cả hai bên má...
Biết ngay cô ấy đã nhìn thấy tin tức trên báo, Mặc Thiên lập tức ôm lấy Vũ Liên Nguyệt an ủi...
**Nguyệt Nguyệt, nếu muốn khóc thì cứ khóc thật to đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh làm chỗ tựa cho em...**
Vũ Liên Nguyệt lúc này vô cùng yếu đuối, nấp vào lòng ngực của Mặc Thiên khóc thật lớn...
*Mặc Thiên mẹ em sao lại như vậy chứ, sao bà ấy lại thay đổi như vậy..***Em cũng khuyên mẹ rất nhiều lần rồi, nói em không cần tài sản gì cả, em chỉ cần mẹ thôi, sau mẹ lại làm nhưvậy chứ...huhu....**
Mặc Thiên đau lòng m chặt lấy Vũ Liên Nguyệt, hi vọng sau chuyện lần này cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn...
**Nguyệt Nguyệt ngoan đừng tự trách mình, em cũng đã cố hết sức rồi..**
Vũ Liên Nguyệt vẫn cứ như vậy khóc thật to, thật to đến khi kiệt sức mà ngất lịm trên vòng tay của Mặc Thiên...
*Nguyệt Nguyệt em làm sao vậy...***Nguyệt Nguyệt....**Khiến cậu ấy vô cùng hoảng hốt, gọi mãi vẫn không thấy Vũ Liên Nguyệt trả lời, cảm thấy không ổn Mặc Thiên
vội vàng bế cô ấy lên đến bệnh viện ngay...
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng bên phía cảnh sát vẫn chưa bắt được mẹ kế, bọn họ ráo riết truy lùng khắp nơi...
Mặc dù mẹ kế vẫn chưa bị bắt, nhưng cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là vẫn phải đề
phòng một chút...
Mà Vũ Liên Nguyệt sau khi xuất viện trở về nhà, cũng đã bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện, việc trước mắt bây giờ
cần làm là tìm cách liên lạc được với mẹ kế, khuyên bà ta ra đầu thú...
Còn về phía tập đoàn Hoắc thị, sau khi Hoắc Nham bị bắt, lần lượt những tội ác của ông ta bị phơi bày ra trước
pháp luật...
Sau khi Hoắc Nham bị bắt, cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị cũng bắt đầuđi xuống không phanh, cũng may là còn
Hoắc Phong, đứa con trai duy nhất mà Hoắc Nham luôn xem thường...
Từ nhỏ luôn phải sống trong sự chán ghét của ba mình, Hoắc Phong đã rèn luyện cho mình tính nhẫn nại, kiên
cường vượt qua số phận bị thương này...
Hoắc Phong cố gắng lao đầu vào việc học, hi vọng có một ngày Hoắc Nham sẽ nhìn thấy sự nỗ lực của mình...
Nhưng ông ta lại chăng màn nhìn đến cậu ấy dù chỉ một lần, trong mắt Hoắc Nham chỉ toàn là sự thù hận, làm gì
còn chỗ trống cho Hoắc Phong chứ..
Bởi vì Hoắc Nham cho rằng Hoắc Phong chính là chuyện ngoài ý muốn, vì nếu năm đó không bất cẩn có Hoắc
Phong thì ông ta cũng sẽ không phải cưới mẹ cậu...
Sau những chuyện mà hai mẹ con Hoắc Phong phải chịu đựng, đã dần hình thành trong lòng cậu ấy sự tổn
thương sâu sắc...
Hoắc Phong âm thầm thu thập bằng chứng phạm tội của Hoắc Nham, chờ đợi cơ hội tống ông ta vào tù...
Có như vậy mới xóa bỏ sự thù hận lúc này của Hoắc Phong, bởi vì trong lòng cậu ông ta không xứng đáng làm một cha, mà giống với một tên ác quỷ nhiều hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất