Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 88
Sau một lúc cho người đi điều tra, Vũ Liên Hách cũng biết được hoàn cảnh của Đường Tuyết bây giờ khá là khó khăn...
Kiều Uyển Đình cũng không muốn đứa trẻ vừa chào đời đã chịu khổ, cả hai quyết định sẽ giúp đỡ Đường Tuyết...
Căn trọ mà trước đây Đường Tuyết thuê cũng được Vũ Liên Hách mua lại, sau này sẽ để cho Đường Tuyết ở miễn phí...
Cẩn thận thuê một người phụ nữ cạnh nhà sang chăm sóc Đường Tuyết lúc ở cử, cả hai cũng sẽ chu cấp cho đứa trẻ đến khi nó mười tám tuổi...
Sau vài ngày ở bệnh viện Đường Tuyết cũng được xuất viện về nhà, cô ta ngay khi biết tất cả mọi chuyện mà Kiều Uyển Đình đã làm, thì không khỏi xúc động...
*Uyến Đình mẹ con tôi thành thật biết ơn cô, cô đúng là một người tốt, tôi thật sự rất xấu hỗ vì những chuyện trước đây đã làm...***Cô có thể tha thứ cho tôi được không...**Đường Tuyết khóc nức nở, cầu xin sự tha thứ của Kiều Uyển Đình ....
Bởi vì sau tất cả Kiều Uyển Đình vẫn đồng ý giúp đỡ Đường Tuyết vô điều kiện, khiến cô ta vô cùng cảm kích, nhưng không khỏi xấu hổ..
*Đường Tuyết cô làm gì vậy, cô mới vừa sinh xong đừng xúc động mạnh như vậy...***Tôi đã quên hết chuyện trước đây rồi, cô cũng đừng nhắc đến làm gì..***Bây giờ cô nên sống cho tương lai, làm một người mẹ thật tốt, biết không...**Cả hai ở lại thêm một lúc nữa thì cũng quay về biệt thự, hằng ngày Kiều Uyển Đình đều sẽ nấu vài món ngon mang qua cho Đường Tuyết tẩm bổ...
Sau khi Đường Tuyết hoàn toàn khỏe lại, bọn họ cũng phải quay về Giang Thành, trước khi đi Kiều Uyển Đình muốn được bế đứa bé...
*Bé nhỏ à, sau này lớn lên phải làm một đứa trẻ ngoan có biết không.***Không được quấy khóc có biết không hả, phải ngoan để mẹ nghỉ ngơi biết chưa hả..**Sau khi tạm biệt mẹ con Đường Tuyết, cả hai lên máy bay để quay về Giang Thành...
Vài tuần sau đó..
Hôm nay Kiều Uyến Đình một mình ở nhà không biết làm gì, chán nản cô liền ra vườn hoa đi dạo, ngắm cảnh ngàn hoa đua sắc...
Nhưng đi được một lúc thì bụng cô bắt đầu thấy đau, trong khi ngày dự sinh vẫn chưa đến, Kiều Uyển Đình cho rằng mình đi nhiều quá nên mới như vậy...
Sau đó cô liền bước đến chỗ ghế đá phía trước ngồi xuống, nhưng bụng càng lúc càng đau dữ dội, ở phía dưới nước cũng không ngừng rỉ ra...
Biết mình sắp sinh, Vũ Liên Hách lại không có ở nhà, Kiều Uyển Đình cố chịu đựng cơn đau đi thật nhanh vào nhà tìm quản gia...
Nhờ bà ấy giúp mình lấy những món đồ dùng cần thiết để đi sinh, tất cả Kiều Uyển Đình đều đã chuẩn bị sẵn trên phòng...
Quản gia nhìn thấy phu nhân sắp sinh cũng vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng chạy lên phòng lấy đồ, taxi lúc này cũng đã được Kiều Uyển Đình gọi đến...
Cả hai nhanh chóng đi đến bệnh viện, Kiều Uyển Đình rất nhanh được đưa vào phòng sinh...
Do hôm nay Vũ Liên Hách có cuộc họp hồi đồng vô cùng quan trọng, nên anh không thể vắng mặt, vừa họp được một lúc thì điện thoại bất ngờ reo lên...
Không giống những lần khác, Vũ Liên Hách lập tức cầm lấy điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Uyển Đình thì nhanh chóng mở ra xem...
**Chồng ơi, em sắp sinh rồi, anh họp xong phải đến bệnh viện ngay đấy, em đang trên đường đến bệnh viện đây..**
Da mặt Vũ Liên Hách lúc này như kéo căng ra, anh lập tức đứng dậy nhìn mọi người nói một câu, sau đó cẩm lấy áo khoác rời khỏi..
**Vợ tôi sắp sinh rồi, cuộc họp đến đây thôi..**
Mặc kệ tất cả các cổ đông chưa kịp loading hết những gì mình vừa nghe thì anh đã rời khỏi...
Những lúc gấp rút thế này thì trợ lý Mã luôn là người cầm lái, mặc kệ Vũ Liên Hách có nôn nóng thế nào cậu vẫn tập trung lái xe...
Được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa thấy bác sĩ quay trở ra, bên trong cũng chỉ nghe thấy tiếng la hét của Kiều Uyển Đình...
Vũ Liên Hách bên ngoài đứng ngồi không yên, không chịu được nữa lập tức mở cửa chạy vào, bác sĩ nhìn thấy anh cũng không dám ngăn cản...
Ngay sau đó anh liền bước đến nắm chặt tay Kiều Uyển Đình, như thể tiếp thêm sức mạnh cho cô ...
*Vợ à, em phải cố lên, nắm thật chặt tay anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .***Ừm...a....á. **
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Kiều Uyển Đình quyết định dùng hết toàn bộ sức lực rặn một hơi thật mạnh...
*Oe..oe...***Ra rồi, ra rồi, xin chúc mừng Vũ tổng phu nhân là bé trai...**Cùng lúc đó một tiếng khóc cũng đã được cất lên, bác sĩ nhanh chóng đặt đứa bé đưa đến nằm lên ngực của Kiều Uyến Đình...
Để đứa bé cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Vũ Liên Hách ở bên cạnh cũng không kiềm được xúc động mà rơi vài nước mắt hạnh phúc...
Vũ Liên Hách liền đặt môi mình lên trán Kiều Uyển Đình hôn nhẹ một cái, xoa xoa nhẹ vào má bé con cưng chiều lên tiếng...
*Vợ à, em vất vả rồi, cảm ơn em và con đã đến bên cạnh anh...***Cảm ơn em vì tất cả, vợ yêu của anh...**
Kiều Uyển Đình cũng không muốn đứa trẻ vừa chào đời đã chịu khổ, cả hai quyết định sẽ giúp đỡ Đường Tuyết...
Căn trọ mà trước đây Đường Tuyết thuê cũng được Vũ Liên Hách mua lại, sau này sẽ để cho Đường Tuyết ở miễn phí...
Cẩn thận thuê một người phụ nữ cạnh nhà sang chăm sóc Đường Tuyết lúc ở cử, cả hai cũng sẽ chu cấp cho đứa trẻ đến khi nó mười tám tuổi...
Sau vài ngày ở bệnh viện Đường Tuyết cũng được xuất viện về nhà, cô ta ngay khi biết tất cả mọi chuyện mà Kiều Uyển Đình đã làm, thì không khỏi xúc động...
*Uyến Đình mẹ con tôi thành thật biết ơn cô, cô đúng là một người tốt, tôi thật sự rất xấu hỗ vì những chuyện trước đây đã làm...***Cô có thể tha thứ cho tôi được không...**Đường Tuyết khóc nức nở, cầu xin sự tha thứ của Kiều Uyển Đình ....
Bởi vì sau tất cả Kiều Uyển Đình vẫn đồng ý giúp đỡ Đường Tuyết vô điều kiện, khiến cô ta vô cùng cảm kích, nhưng không khỏi xấu hổ..
*Đường Tuyết cô làm gì vậy, cô mới vừa sinh xong đừng xúc động mạnh như vậy...***Tôi đã quên hết chuyện trước đây rồi, cô cũng đừng nhắc đến làm gì..***Bây giờ cô nên sống cho tương lai, làm một người mẹ thật tốt, biết không...**Cả hai ở lại thêm một lúc nữa thì cũng quay về biệt thự, hằng ngày Kiều Uyển Đình đều sẽ nấu vài món ngon mang qua cho Đường Tuyết tẩm bổ...
Sau khi Đường Tuyết hoàn toàn khỏe lại, bọn họ cũng phải quay về Giang Thành, trước khi đi Kiều Uyển Đình muốn được bế đứa bé...
*Bé nhỏ à, sau này lớn lên phải làm một đứa trẻ ngoan có biết không.***Không được quấy khóc có biết không hả, phải ngoan để mẹ nghỉ ngơi biết chưa hả..**Sau khi tạm biệt mẹ con Đường Tuyết, cả hai lên máy bay để quay về Giang Thành...
Vài tuần sau đó..
Hôm nay Kiều Uyến Đình một mình ở nhà không biết làm gì, chán nản cô liền ra vườn hoa đi dạo, ngắm cảnh ngàn hoa đua sắc...
Nhưng đi được một lúc thì bụng cô bắt đầu thấy đau, trong khi ngày dự sinh vẫn chưa đến, Kiều Uyển Đình cho rằng mình đi nhiều quá nên mới như vậy...
Sau đó cô liền bước đến chỗ ghế đá phía trước ngồi xuống, nhưng bụng càng lúc càng đau dữ dội, ở phía dưới nước cũng không ngừng rỉ ra...
Biết mình sắp sinh, Vũ Liên Hách lại không có ở nhà, Kiều Uyển Đình cố chịu đựng cơn đau đi thật nhanh vào nhà tìm quản gia...
Nhờ bà ấy giúp mình lấy những món đồ dùng cần thiết để đi sinh, tất cả Kiều Uyển Đình đều đã chuẩn bị sẵn trên phòng...
Quản gia nhìn thấy phu nhân sắp sinh cũng vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng chạy lên phòng lấy đồ, taxi lúc này cũng đã được Kiều Uyển Đình gọi đến...
Cả hai nhanh chóng đi đến bệnh viện, Kiều Uyển Đình rất nhanh được đưa vào phòng sinh...
Do hôm nay Vũ Liên Hách có cuộc họp hồi đồng vô cùng quan trọng, nên anh không thể vắng mặt, vừa họp được một lúc thì điện thoại bất ngờ reo lên...
Không giống những lần khác, Vũ Liên Hách lập tức cầm lấy điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Uyển Đình thì nhanh chóng mở ra xem...
**Chồng ơi, em sắp sinh rồi, anh họp xong phải đến bệnh viện ngay đấy, em đang trên đường đến bệnh viện đây..**
Da mặt Vũ Liên Hách lúc này như kéo căng ra, anh lập tức đứng dậy nhìn mọi người nói một câu, sau đó cẩm lấy áo khoác rời khỏi..
**Vợ tôi sắp sinh rồi, cuộc họp đến đây thôi..**
Mặc kệ tất cả các cổ đông chưa kịp loading hết những gì mình vừa nghe thì anh đã rời khỏi...
Những lúc gấp rút thế này thì trợ lý Mã luôn là người cầm lái, mặc kệ Vũ Liên Hách có nôn nóng thế nào cậu vẫn tập trung lái xe...
Được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa thấy bác sĩ quay trở ra, bên trong cũng chỉ nghe thấy tiếng la hét của Kiều Uyển Đình...
Vũ Liên Hách bên ngoài đứng ngồi không yên, không chịu được nữa lập tức mở cửa chạy vào, bác sĩ nhìn thấy anh cũng không dám ngăn cản...
Ngay sau đó anh liền bước đến nắm chặt tay Kiều Uyển Đình, như thể tiếp thêm sức mạnh cho cô ...
*Vợ à, em phải cố lên, nắm thật chặt tay anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .***Ừm...a....á. **
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Kiều Uyển Đình quyết định dùng hết toàn bộ sức lực rặn một hơi thật mạnh...
*Oe..oe...***Ra rồi, ra rồi, xin chúc mừng Vũ tổng phu nhân là bé trai...**Cùng lúc đó một tiếng khóc cũng đã được cất lên, bác sĩ nhanh chóng đặt đứa bé đưa đến nằm lên ngực của Kiều Uyến Đình...
Để đứa bé cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Vũ Liên Hách ở bên cạnh cũng không kiềm được xúc động mà rơi vài nước mắt hạnh phúc...
Vũ Liên Hách liền đặt môi mình lên trán Kiều Uyển Đình hôn nhẹ một cái, xoa xoa nhẹ vào má bé con cưng chiều lên tiếng...
*Vợ à, em vất vả rồi, cảm ơn em và con đã đến bên cạnh anh...***Cảm ơn em vì tất cả, vợ yêu của anh...**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất