Chương 26:
"Ở nhà còn, còn rất nhiều, thẩm ta về trước, lần sau lại đến." Ôn Nhạc nói xong liền cáo từ Đường thẩm, sợ lát nữa Tống Vệ An lại gắng gượng tự mình làm việc.
"Này, có thời gian thì đến chơi." Đường thẩm thấy hắn đi vội vàng, ước chừng là trong nhà cũng có việc bận nên cũng không giữ lại.
Ôn Nhạc vừa về đến nhà quả nhiên nhìn thấy Tống Vệ An lại đang loay hoay trong bếp, "Huynh muốn làm, làm gì vậy."
"Nướng mấy cái bánh mang theo, trưa nay khỏi về ăn cơm." Hắn nói bận không phải chỉ để ứng phó Vương Anh, kế tiếp bọn họ quả thực còn rất nhiều việc phải làm, chẳng mấy chốc đã đến mùa trà xuân, vậy mà bọn họ còn chưa chuẩn bị gì, trong lòng Tống Duy An cũng rất lo lắng.
"A, huynh, huynh nướng, bánh gì vậy?" Ôn Nhạc thấy hắn dùng gạo lứt hấp chín trộn với trứng gà, không khỏi im lặng, nhà ai lại nướng bánh như vậy.
"Không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể dùng tạm những thứ này." Tống Duy An trộn đều trứng gà và gạo lứt trong bát rồi mới cho vào chảo, đợi bánh thành hình mới lấy ra cho vào bát bên cạnh, xếp từng cái một lên nhau.
Ôn Nhạc nhìn một hồi đại khái cũng biết làm như thế nào, đến bên lu nước rửa tay rồi mới đi vào bếp, "Huynh nghỉ, nghỉ ngơi đi, để ta làm cho."
Vì trên tay đang làm đồ ăn, Tống Duy An không dám ho, thật sự là nhịn rất khó chịu, nghe Ôn Nhạc nói vậy, liền nhường chỗ.
Tống Duy An vừa đưa bát trong tay ra, liền không nhịn được chạy ra ngoài bếp ho khan mấy tiếng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Hôm nay huynh thật, thật sự muốn ra, ra ngoài sao?" Mỗi lần nghe thấy tiếng ho của hắn, Ôn Nhạc đều hận không thể để hắn nằm trên giường đừng xuống.
"Đừng lo lắng, ta không sao đâu, nếu thật sự không được ta sẽ tự lượng sức mình." Kiếp trước đã nếm trải qua cảm giác đau đớn bệnh tật hành hạ, hắn tuyệt đối không muốn thử lại lần nữa, hiện tại hắn rất quý trọng mạng sống của mình.
Tống Duy An tựa vào cửa bếp, nhìn động tác thuần thục của Ôn Nhạc, đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này thật sự là một tay làm việc nhà cừ khôi, cái gì cũng học nhanh, hơn nữa tính cách của người này lại hiền lành nghe lời mà không hề yếu đuối, càng nhìn càng thấy thuận mắt, "Sao lúc trước cha mẹ đệ lại nỡ lòng gả đệ cho một tên bệnh tật như ta vậy?"
Lúc trước Tống Vệ An bệnh rất nặng, thanh danh phu lang xung hỉ không những không dễ nghe, nếu như Tống Vệ An thật sự có mệnh hệ gì, nửa đời sau của Ôn Nhạc thật sự là sống trong bể khổ.
Đang đưa tay định lấy cái bánh đã nướng xong từ trong chảo ra, Ôn Nhạc nghe vậy suýt chút nữa đã làm bỏng tay, ổn định lại tinh thần mới lấy bánh ra nói: "Đệ, đệ đệ muốn thành thân, ở lại trong nhà không, không tốt."
"Này, có thời gian thì đến chơi." Đường thẩm thấy hắn đi vội vàng, ước chừng là trong nhà cũng có việc bận nên cũng không giữ lại.
Ôn Nhạc vừa về đến nhà quả nhiên nhìn thấy Tống Vệ An lại đang loay hoay trong bếp, "Huynh muốn làm, làm gì vậy."
"Nướng mấy cái bánh mang theo, trưa nay khỏi về ăn cơm." Hắn nói bận không phải chỉ để ứng phó Vương Anh, kế tiếp bọn họ quả thực còn rất nhiều việc phải làm, chẳng mấy chốc đã đến mùa trà xuân, vậy mà bọn họ còn chưa chuẩn bị gì, trong lòng Tống Duy An cũng rất lo lắng.
"A, huynh, huynh nướng, bánh gì vậy?" Ôn Nhạc thấy hắn dùng gạo lứt hấp chín trộn với trứng gà, không khỏi im lặng, nhà ai lại nướng bánh như vậy.
"Không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể dùng tạm những thứ này." Tống Duy An trộn đều trứng gà và gạo lứt trong bát rồi mới cho vào chảo, đợi bánh thành hình mới lấy ra cho vào bát bên cạnh, xếp từng cái một lên nhau.
Ôn Nhạc nhìn một hồi đại khái cũng biết làm như thế nào, đến bên lu nước rửa tay rồi mới đi vào bếp, "Huynh nghỉ, nghỉ ngơi đi, để ta làm cho."
Vì trên tay đang làm đồ ăn, Tống Duy An không dám ho, thật sự là nhịn rất khó chịu, nghe Ôn Nhạc nói vậy, liền nhường chỗ.
Tống Duy An vừa đưa bát trong tay ra, liền không nhịn được chạy ra ngoài bếp ho khan mấy tiếng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Hôm nay huynh thật, thật sự muốn ra, ra ngoài sao?" Mỗi lần nghe thấy tiếng ho của hắn, Ôn Nhạc đều hận không thể để hắn nằm trên giường đừng xuống.
"Đừng lo lắng, ta không sao đâu, nếu thật sự không được ta sẽ tự lượng sức mình." Kiếp trước đã nếm trải qua cảm giác đau đớn bệnh tật hành hạ, hắn tuyệt đối không muốn thử lại lần nữa, hiện tại hắn rất quý trọng mạng sống của mình.
Tống Duy An tựa vào cửa bếp, nhìn động tác thuần thục của Ôn Nhạc, đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này thật sự là một tay làm việc nhà cừ khôi, cái gì cũng học nhanh, hơn nữa tính cách của người này lại hiền lành nghe lời mà không hề yếu đuối, càng nhìn càng thấy thuận mắt, "Sao lúc trước cha mẹ đệ lại nỡ lòng gả đệ cho một tên bệnh tật như ta vậy?"
Lúc trước Tống Vệ An bệnh rất nặng, thanh danh phu lang xung hỉ không những không dễ nghe, nếu như Tống Vệ An thật sự có mệnh hệ gì, nửa đời sau của Ôn Nhạc thật sự là sống trong bể khổ.
Đang đưa tay định lấy cái bánh đã nướng xong từ trong chảo ra, Ôn Nhạc nghe vậy suýt chút nữa đã làm bỏng tay, ổn định lại tinh thần mới lấy bánh ra nói: "Đệ, đệ đệ muốn thành thân, ở lại trong nhà không, không tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất