Chương 37:
"Nghe chưa, nghe chưa, người đọc sách quả nhiên có khác, đúng là cháu ngoan của nãi nãi!" Nghe Tống Vệ Kỳ nói năng nho nhã, trong lòng Tống lão bà thật sự là tự hào không nói nên lời. "Đến đây, chúng ta mau ngồi xuống ăn cơm đi, kẻo lát nữa thức ăn nguội hết."
Tống Vệ Kỳ thuận theo lời Tống lão bà ngồi xuống vị trí bên cạnh bà, hướng Tống lão gia tử ở bên kia nói: "Dạo này thân thể của gia gia vẫn khỏe mạnh chứ?".
"Tốt, tốt, con ở bên ngoài đọc sách vất vả, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, ăn nhiều một chút." Tống lão gia tử gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Tống Vệ Kỳ. Tuy ông thiên vị con trai út, nhưng địa vị của Tống Vệ Kỳ trong lòng ông là không ai có thể sánh bằng.
"Cảm ơn gia gia, gia gia cũng ăn đi." Tống Vệ Kỳ cũng gắp một miếng thịt ba chỉ gần nhất bỏ vào bát Tống lão gia tử. Thấy người lớn tuổi nhất trong nhà động đũa, mọi người trong nhà họ Tống cũng cầm đũa trên bàn lên.
Vương Anh gắp cái đùi gà còn lại bỏ vào bát con trai mình nói: "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của nhị ca con, mới có thể nhìn thấy nguyên một con gà trên bàn cơm đấy. Minh Minh, chúng ta cũng ăn đùi gà đi, sau này cũng phải giỏi giang giống như nhị ca con biết chưa."
Triệu Xuân vốn định để dành cái đùi gà còn lại cho con trai út, kết quả lại bị người ta nhanh tay hơn một bước, nhưng lại không muốn cãi nhau với Vương Anh trước mặt Vệ Kỳ, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi nhịn xuống.
Đợi đến khi bữa cơm bên ngoài coi như hòa thuận này sắp kết thúc, Tống Vệ Kỳ mới buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vừa nãy trên đường từ đầu thôn về đây, con nghe được không ít lời đồn đãi, hình như dạo này trong nhà xảy ra không ít chuyện."
Vương Anh nghe vậy có chút chột dạ chen miệng nói: "Người trong thôn này chính là thích buôn chuyện, ngày nào mà chẳng bàn tán chuyện nhà người ta, con đừng để ý đến bọn họ."
"Tam thẩm nói vậy là sai rồi, người đọc sách coi trọng thanh danh nhất, nếu như ngày nào đó con thật sự thi đậu tú tài, người của nha môn đến thôn, lại nghe được những lời đồn đãi không hay về nhà họ Tống, đến lúc đó có khi ngay cả thân phận tú tài con cũng không giữ được, phải ở lại chờ xét xử. Bao nhiêu năm đèn sách khổ luyện sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, sao có thể không để ý được." Tống Vệ Kỳ nghe thấy Vương Anh cho rằng đây là chuyện nhỏ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm sắc bén.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tống lão bà nghe Tống Vệ Kỳ nói vậy cũng giật mình. Trước đó, nghe lý trưởng nói sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tống Vệ Kỳ, bà còn không để tâm, cho rằng Đường Diệu Huy đang dọa bà, không ngờ lại thật sự nghiêm trọng như vậy.
"Hôm nay không thấy đại ca đâu, xem ra chuyện trong thôn đồn đãi là thật rồi. Tuy con không rõ tình hình, nhưng con nghe người ta nói đại ca cưới phu lang còn chưa kịp về nhà mẹ đẻ đã bị phân gia ra ngoài, chuyện này hình như là do chính tam thẩm nói ra ngoài." Tống Vệ Kỳ ở nhà luôn được mọi người nuông chiều, ngay cả lý trưởng, tộc lão trong thôn gặp hắn cũng phải nể mặt ba phần, ngữ khí nói chuyện vô thức cũng mang theo vài phần bá đạo.
Tống Vệ Kỳ thuận theo lời Tống lão bà ngồi xuống vị trí bên cạnh bà, hướng Tống lão gia tử ở bên kia nói: "Dạo này thân thể của gia gia vẫn khỏe mạnh chứ?".
"Tốt, tốt, con ở bên ngoài đọc sách vất vả, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, ăn nhiều một chút." Tống lão gia tử gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Tống Vệ Kỳ. Tuy ông thiên vị con trai út, nhưng địa vị của Tống Vệ Kỳ trong lòng ông là không ai có thể sánh bằng.
"Cảm ơn gia gia, gia gia cũng ăn đi." Tống Vệ Kỳ cũng gắp một miếng thịt ba chỉ gần nhất bỏ vào bát Tống lão gia tử. Thấy người lớn tuổi nhất trong nhà động đũa, mọi người trong nhà họ Tống cũng cầm đũa trên bàn lên.
Vương Anh gắp cái đùi gà còn lại bỏ vào bát con trai mình nói: "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của nhị ca con, mới có thể nhìn thấy nguyên một con gà trên bàn cơm đấy. Minh Minh, chúng ta cũng ăn đùi gà đi, sau này cũng phải giỏi giang giống như nhị ca con biết chưa."
Triệu Xuân vốn định để dành cái đùi gà còn lại cho con trai út, kết quả lại bị người ta nhanh tay hơn một bước, nhưng lại không muốn cãi nhau với Vương Anh trước mặt Vệ Kỳ, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi nhịn xuống.
Đợi đến khi bữa cơm bên ngoài coi như hòa thuận này sắp kết thúc, Tống Vệ Kỳ mới buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vừa nãy trên đường từ đầu thôn về đây, con nghe được không ít lời đồn đãi, hình như dạo này trong nhà xảy ra không ít chuyện."
Vương Anh nghe vậy có chút chột dạ chen miệng nói: "Người trong thôn này chính là thích buôn chuyện, ngày nào mà chẳng bàn tán chuyện nhà người ta, con đừng để ý đến bọn họ."
"Tam thẩm nói vậy là sai rồi, người đọc sách coi trọng thanh danh nhất, nếu như ngày nào đó con thật sự thi đậu tú tài, người của nha môn đến thôn, lại nghe được những lời đồn đãi không hay về nhà họ Tống, đến lúc đó có khi ngay cả thân phận tú tài con cũng không giữ được, phải ở lại chờ xét xử. Bao nhiêu năm đèn sách khổ luyện sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, sao có thể không để ý được." Tống Vệ Kỳ nghe thấy Vương Anh cho rằng đây là chuyện nhỏ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm sắc bén.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tống lão bà nghe Tống Vệ Kỳ nói vậy cũng giật mình. Trước đó, nghe lý trưởng nói sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tống Vệ Kỳ, bà còn không để tâm, cho rằng Đường Diệu Huy đang dọa bà, không ngờ lại thật sự nghiêm trọng như vậy.
"Hôm nay không thấy đại ca đâu, xem ra chuyện trong thôn đồn đãi là thật rồi. Tuy con không rõ tình hình, nhưng con nghe người ta nói đại ca cưới phu lang còn chưa kịp về nhà mẹ đẻ đã bị phân gia ra ngoài, chuyện này hình như là do chính tam thẩm nói ra ngoài." Tống Vệ Kỳ ở nhà luôn được mọi người nuông chiều, ngay cả lý trưởng, tộc lão trong thôn gặp hắn cũng phải nể mặt ba phần, ngữ khí nói chuyện vô thức cũng mang theo vài phần bá đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất