Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế
Chương 12:
Tẩm cung sạch sẽ đến mức ngay cả chân bàn cũng không còn, chỉ trong một đêm, trong cung Càn Hòa có nhiều người canh gác như vậy, mà kẻ nào lại có thể dọn sạch sẽ cung điện của ông ta đến thế?
Ông ta muốn đập bàn nhưng không có bàn để đập!
Ông ta muốn đập đồ để trút giận, nhưng tìm mãi mà không thấy lấy một sợi lông!
Nhìn cung nhân và thị vệ đi theo vào, ông ta đá một người.
Lúc này, quan nuôi ngựa của Ngự mã ti chạy vào quỳ xuống xin tội: "Thánh thượng, ngựa trong Ngự mã ti đều không thấy đâu, chỉ trong một đêm đã không còn con nào!"
"Cái gì? Ngự mã cũng không còn?" Ông ta lạnh lùng quát: "Rốt cuộc là ai to gan như vậy? Để trẫm tra ra, sẽ chém hắn thành muôn mảnh!"
"Thánh thượng! Không xong rồi! Đồ trong ngự trù không còn nữa!" Ngự trù chạy đến báo, cũng quỳ xuống đất.
Vừa dứt lời, thị vệ canh giữ quốc khố lăn lộn bò đến báo: "Thánh thượng không xong rồi, quốc khố trống rỗng! Bị trộm dọn sạch rồi."
Triệu Tuyên tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Quốc khố trống rỗng là sao? Không thể nào, có nhiều thị vệ canh gác như vậy, hơn nữa nhiều đồ như vậy, phải gây ra động tĩnh lớn đến mức nào mới có thể dọn sạch được?
Ông ta còn chưa kịp định thần để hỏi cho rõ, thị vệ canh giữ Tàng Châu lâu cũng chạy vào quỳ xuống đất: "Thánh thượng, Tàng Châu lâu bị trộm rồi, tất cả trân châu đều không còn!"
"Phụt!" Triệu Tuyên phun ra một ngụm máu tươi, trợn trắng mắt, ngất đi.
Lâu sau, dưới sự cứu chữa của mấy ngự y, ông ta mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì?
Bảo vật của ông ta không thấy đâu, sao có thể chỉ trong một đêm mà không còn gì?
Mở mắt ra, thấy Vũ phi nước mắt lưng tròng quỳ bên giường: "Thánh thượng, thánh thượng, mật thất của thần thiếp cũng trống rỗng... không còn gì nữa!"
Vốn Triệu Tuyên đang cố gắng ngồi dậy, nghe xong lời này, ông ta lại ngã ngửa ra sau.
Vài ngự y lại tiến lên cứu chữa một hồi lâu, ông ta mới mơ mơ màng màng muốn trở mình: "Truy nã cho trẫm! Lật tung kinh thành lên cũng phải tìm ra!"
Ông ta muốn xem thử tên trộm này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể trộm được nhiều đồ như vậy.
Điều duy nhất có thể an ủi ông ta là hôm nay mối lo lớn nhất trong lòng đã được trừ khử.
Thểm cả là bảo vật trong tàng bảo các của Tô gia sắp vào tay, ông ta miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngồi dậy, phát hiện rất nhiều thị vệ đều quỳ trước giường ông t.
"Đã đưa đồ trong tàng bảo các của Tô gia vào chưa?" Ông ta mở miệng hỏi: "Sao các ngươi đều quỳ trên đất? Xảy ra chuyện gì?"
Trưởng thị vệ run rẩy nói: "Bẩm thánh thượng, tàng bảo các của Tô gia trống rỗng... chỉ trong một đêm cả phủ đã bị dọn sạch..."
"Cái gì?" Triệu Tuyên ngây người nhìn hắn.
Phụt! Phụt! Phun ra hai ngụm máu tươi, Triệu Tuyên trợn trắng mắt, ngửa người ra sau, ngã mạnh xuống giường.
Từ Ly thành đến Mạc Bắc, đường sá xa xôi, phải qua huyện Nhữ Dương, qua Trường Sơn đến Thanh thành, rồi đến Nhạn Sơn quan, qua Đinh Đào mới có thể đến Mạc Bắc.
Vượt núi băng sông, lại qua sa mạc, có thể nói là vô cùng gian nan.
Đừng nói là những người được nuông chiều như bọn họ, ngay cả thương nhân thường xuyên bôn ba bên ngoài cũng không đến nơi đó.
Mạc Bắc! Mạc Bắc!
Có đi không có về!
Dân gian đều lưu truyền một câu cửa miệng như vậy.
Không nói đến hoàn cảnh gió cát khắc nghiệt quanh năm của Mạc Bắc nhưng chỉ riêng chặng đường gian nan này cũng đủ khiến người ta mất nửa cái mạng.
Ông ta muốn đập bàn nhưng không có bàn để đập!
Ông ta muốn đập đồ để trút giận, nhưng tìm mãi mà không thấy lấy một sợi lông!
Nhìn cung nhân và thị vệ đi theo vào, ông ta đá một người.
Lúc này, quan nuôi ngựa của Ngự mã ti chạy vào quỳ xuống xin tội: "Thánh thượng, ngựa trong Ngự mã ti đều không thấy đâu, chỉ trong một đêm đã không còn con nào!"
"Cái gì? Ngự mã cũng không còn?" Ông ta lạnh lùng quát: "Rốt cuộc là ai to gan như vậy? Để trẫm tra ra, sẽ chém hắn thành muôn mảnh!"
"Thánh thượng! Không xong rồi! Đồ trong ngự trù không còn nữa!" Ngự trù chạy đến báo, cũng quỳ xuống đất.
Vừa dứt lời, thị vệ canh giữ quốc khố lăn lộn bò đến báo: "Thánh thượng không xong rồi, quốc khố trống rỗng! Bị trộm dọn sạch rồi."
Triệu Tuyên tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Quốc khố trống rỗng là sao? Không thể nào, có nhiều thị vệ canh gác như vậy, hơn nữa nhiều đồ như vậy, phải gây ra động tĩnh lớn đến mức nào mới có thể dọn sạch được?
Ông ta còn chưa kịp định thần để hỏi cho rõ, thị vệ canh giữ Tàng Châu lâu cũng chạy vào quỳ xuống đất: "Thánh thượng, Tàng Châu lâu bị trộm rồi, tất cả trân châu đều không còn!"
"Phụt!" Triệu Tuyên phun ra một ngụm máu tươi, trợn trắng mắt, ngất đi.
Lâu sau, dưới sự cứu chữa của mấy ngự y, ông ta mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì?
Bảo vật của ông ta không thấy đâu, sao có thể chỉ trong một đêm mà không còn gì?
Mở mắt ra, thấy Vũ phi nước mắt lưng tròng quỳ bên giường: "Thánh thượng, thánh thượng, mật thất của thần thiếp cũng trống rỗng... không còn gì nữa!"
Vốn Triệu Tuyên đang cố gắng ngồi dậy, nghe xong lời này, ông ta lại ngã ngửa ra sau.
Vài ngự y lại tiến lên cứu chữa một hồi lâu, ông ta mới mơ mơ màng màng muốn trở mình: "Truy nã cho trẫm! Lật tung kinh thành lên cũng phải tìm ra!"
Ông ta muốn xem thử tên trộm này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể trộm được nhiều đồ như vậy.
Điều duy nhất có thể an ủi ông ta là hôm nay mối lo lớn nhất trong lòng đã được trừ khử.
Thểm cả là bảo vật trong tàng bảo các của Tô gia sắp vào tay, ông ta miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngồi dậy, phát hiện rất nhiều thị vệ đều quỳ trước giường ông t.
"Đã đưa đồ trong tàng bảo các của Tô gia vào chưa?" Ông ta mở miệng hỏi: "Sao các ngươi đều quỳ trên đất? Xảy ra chuyện gì?"
Trưởng thị vệ run rẩy nói: "Bẩm thánh thượng, tàng bảo các của Tô gia trống rỗng... chỉ trong một đêm cả phủ đã bị dọn sạch..."
"Cái gì?" Triệu Tuyên ngây người nhìn hắn.
Phụt! Phụt! Phun ra hai ngụm máu tươi, Triệu Tuyên trợn trắng mắt, ngửa người ra sau, ngã mạnh xuống giường.
Từ Ly thành đến Mạc Bắc, đường sá xa xôi, phải qua huyện Nhữ Dương, qua Trường Sơn đến Thanh thành, rồi đến Nhạn Sơn quan, qua Đinh Đào mới có thể đến Mạc Bắc.
Vượt núi băng sông, lại qua sa mạc, có thể nói là vô cùng gian nan.
Đừng nói là những người được nuông chiều như bọn họ, ngay cả thương nhân thường xuyên bôn ba bên ngoài cũng không đến nơi đó.
Mạc Bắc! Mạc Bắc!
Có đi không có về!
Dân gian đều lưu truyền một câu cửa miệng như vậy.
Không nói đến hoàn cảnh gió cát khắc nghiệt quanh năm của Mạc Bắc nhưng chỉ riêng chặng đường gian nan này cũng đủ khiến người ta mất nửa cái mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất