Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế
Chương 16:
Có người lớn tiếng hét về phía họ.
Không ai trả lời hắn.
Người Tô gia đồng thời đều bị điếc.
Không có thuốc nhưng Giả Đinh lại tỉnh nhưng hắn ta lại không nhịn được liên tục đánh rắm, tên thị vệ chăm sóc hắn ta ở bên cạnh phải bịt mũi tránh sang một bên.
Hắn ta ngồi dậy, vẻ mặt xấu hổ, ôm bụng vừa định đứng lên thì nghe thấy tiếng "Phụt", sau đó cảm thấy đũng quần nóng lên.
Mùi hôi nồng nặc bốc ra.
"Ọe!" Có người không nhịn được nôn ra cơm vừa ăn.
Hắn ta ị ra quần rồi!
Giả Đinh tỉnh táo nhận thức được tình trạng của mình, hắn ta nửa ngồi nửa đứng, chỉ cần hơi động đậy, đũng quần lại thêm một ít thứ nóng hổi, cánh tay hắn ta đã tê mỏi, chân cũng bắt đầu run rẩy.
Phải làm sao bây giờ?
Hắn ta phải làm sao bây giờ?
Bảy tám tên thị vệ, hơn mười đôi mắt đều nhìn chằm chằm hắn ta.
Ở cách đó không xa, người Tô gia cũng ngửi thấy mùi hôi, bưng bát lặng lẽ dịch chuyển một đoạn xa.
Sao lại thế này?
Sao người Tô gia lại không sao?
Không phải là họ phải bị tiêu chảy sao?
Sao lại là mình?
Giả Đinh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
"Lão đại, thế nào rồi?" Cuối cùng có một tên thị vệ nhịn được mùi hôi thối bước tới hỏi.
"Nhanh! Nhanh đi tìm lang trung! Tìm thuốc!" Giả Đinh gào lớn.
Phụt! Phụt phụt!
Quát quá mạnh, Giả Đinh không nhịn được lại bị tiêu chảy, mọi người nhìn đũng quần hắn càng lúc càng phồng, mùi càng lúc càng nồng.
Vừa cay mắt vừa cay mũi.
Mọi người tranh nhau đi tìm lang trung.
Cuối cùng có người cưỡi ngựa đi, nơi này cách kinh thành hơn ba mươi dặm, cách Nhữ Dương còn bảy tám mươi dặm, không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về đường cũ.
Thị vệ lão Lý thấy người Tô gia trốn xa xa, thử dò hỏi: "Xin hỏi Tô phu nhân có thuốc trị tiêu chảy không?"
"Không phải đại nhân đã khám xét hết rồi sao, chúng ta không có gì cả."
Tô Bân khó chịu đáp trả.
Lão Lý nhướng mày, hắn biết sẽ là kết quả này.
Đều do bọn họ khám xét, tóc tai, đế giày đều lật hết, sao có thể có thuốc được?
Hắn quay người định đi thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi tay thon thả, trong tay cầm một nhánh cỏ: "Ngươi có thể cho hắn uống thử cái này xem sao."
Hắn nhận ra, là Tam tiểu thư Tô Mặc của Tô gia.
Nhánh cỏ trong tay nàng, hắn biết đó là cỏ dại mọc đầy đất.
"Được không?" Hắn do dự hỏi.
"Nhưng phải dùng nước của ta để uống." Tô Mặc vừa nói vừa giơ bát nước trong tay lên.
"Mặc Mặc!" Tô Bân tức điên lên, muội muội hồ đồ rồi sao? Quan tâm tên khốn đó làm gì?
"Được! Ta đi lấy cho hắn thử." Lão Lý nhận lấy cỏ và bát nước đi về phía Giả Đinh.
Còn nước còn tát.
Biết đâu lại có tác dụng thì sao?
"Mặc Mặc, con lấy thuốc ở đâu ra?" Tô phu nhân kéo Tô Mặc lại, nhỏ giọng hỏi.
"Ơ! Ở đây này." Tô Mặc dùng chân đá đá nhánh cỏ dại có thể thấy ở khắp nơi trên mặt đất, nói xong còn cười khúc khích hai tiếng.
"Con điên rồi sao? Hắn mà biết con trêu đùa hắn, còn tha cho con sao?" Tô phu nhân lập tức biến sắc.
Tô Mặc không nói gì, nàng không biết giải thích với nương thế nào, uống thuốc này còn không bằng không uống, không được ăn thịt, không được có ý nghĩ đen tối, không được chung giường với nữ nhân, không được nổi giận...
Uống thuốc này chỉ có thể làm thánh nhân, nếu không thì tiêu chảy sẽ ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có thể chết không chữa được.
Không ai trả lời hắn.
Người Tô gia đồng thời đều bị điếc.
Không có thuốc nhưng Giả Đinh lại tỉnh nhưng hắn ta lại không nhịn được liên tục đánh rắm, tên thị vệ chăm sóc hắn ta ở bên cạnh phải bịt mũi tránh sang một bên.
Hắn ta ngồi dậy, vẻ mặt xấu hổ, ôm bụng vừa định đứng lên thì nghe thấy tiếng "Phụt", sau đó cảm thấy đũng quần nóng lên.
Mùi hôi nồng nặc bốc ra.
"Ọe!" Có người không nhịn được nôn ra cơm vừa ăn.
Hắn ta ị ra quần rồi!
Giả Đinh tỉnh táo nhận thức được tình trạng của mình, hắn ta nửa ngồi nửa đứng, chỉ cần hơi động đậy, đũng quần lại thêm một ít thứ nóng hổi, cánh tay hắn ta đã tê mỏi, chân cũng bắt đầu run rẩy.
Phải làm sao bây giờ?
Hắn ta phải làm sao bây giờ?
Bảy tám tên thị vệ, hơn mười đôi mắt đều nhìn chằm chằm hắn ta.
Ở cách đó không xa, người Tô gia cũng ngửi thấy mùi hôi, bưng bát lặng lẽ dịch chuyển một đoạn xa.
Sao lại thế này?
Sao người Tô gia lại không sao?
Không phải là họ phải bị tiêu chảy sao?
Sao lại là mình?
Giả Đinh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
"Lão đại, thế nào rồi?" Cuối cùng có một tên thị vệ nhịn được mùi hôi thối bước tới hỏi.
"Nhanh! Nhanh đi tìm lang trung! Tìm thuốc!" Giả Đinh gào lớn.
Phụt! Phụt phụt!
Quát quá mạnh, Giả Đinh không nhịn được lại bị tiêu chảy, mọi người nhìn đũng quần hắn càng lúc càng phồng, mùi càng lúc càng nồng.
Vừa cay mắt vừa cay mũi.
Mọi người tranh nhau đi tìm lang trung.
Cuối cùng có người cưỡi ngựa đi, nơi này cách kinh thành hơn ba mươi dặm, cách Nhữ Dương còn bảy tám mươi dặm, không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về đường cũ.
Thị vệ lão Lý thấy người Tô gia trốn xa xa, thử dò hỏi: "Xin hỏi Tô phu nhân có thuốc trị tiêu chảy không?"
"Không phải đại nhân đã khám xét hết rồi sao, chúng ta không có gì cả."
Tô Bân khó chịu đáp trả.
Lão Lý nhướng mày, hắn biết sẽ là kết quả này.
Đều do bọn họ khám xét, tóc tai, đế giày đều lật hết, sao có thể có thuốc được?
Hắn quay người định đi thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi tay thon thả, trong tay cầm một nhánh cỏ: "Ngươi có thể cho hắn uống thử cái này xem sao."
Hắn nhận ra, là Tam tiểu thư Tô Mặc của Tô gia.
Nhánh cỏ trong tay nàng, hắn biết đó là cỏ dại mọc đầy đất.
"Được không?" Hắn do dự hỏi.
"Nhưng phải dùng nước của ta để uống." Tô Mặc vừa nói vừa giơ bát nước trong tay lên.
"Mặc Mặc!" Tô Bân tức điên lên, muội muội hồ đồ rồi sao? Quan tâm tên khốn đó làm gì?
"Được! Ta đi lấy cho hắn thử." Lão Lý nhận lấy cỏ và bát nước đi về phía Giả Đinh.
Còn nước còn tát.
Biết đâu lại có tác dụng thì sao?
"Mặc Mặc, con lấy thuốc ở đâu ra?" Tô phu nhân kéo Tô Mặc lại, nhỏ giọng hỏi.
"Ơ! Ở đây này." Tô Mặc dùng chân đá đá nhánh cỏ dại có thể thấy ở khắp nơi trên mặt đất, nói xong còn cười khúc khích hai tiếng.
"Con điên rồi sao? Hắn mà biết con trêu đùa hắn, còn tha cho con sao?" Tô phu nhân lập tức biến sắc.
Tô Mặc không nói gì, nàng không biết giải thích với nương thế nào, uống thuốc này còn không bằng không uống, không được ăn thịt, không được có ý nghĩ đen tối, không được chung giường với nữ nhân, không được nổi giận...
Uống thuốc này chỉ có thể làm thánh nhân, nếu không thì tiêu chảy sẽ ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có thể chết không chữa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất