Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế

Chương 44:

Trước Sau
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh bị khiêng đến một chiếc xe kéo ở cửa ngục giam, tên cai ngục đi ra thăm dò hơi thở của họ: "Ừ, đã chết rồi, mau kéo đi, chôn ở bãi tha ma."

Tên cai ngục đi ra khẽ hỏi: "Nếu bên trong có người đến tìm thì phải làm sao?"

"Có người đến tìm? Cứ nói là lang trung đang chữa bệnh, đợi đến sáng họ đi rồi, bảo Giả thị vệ nói với họ là được, đến lúc đó chúng ta không liên quan gì nữa." Tên cai ngục thản nhiên nói.

Một tên tử tù lưu đày chết cũng giống như một con kiến chết, chết không một tiếng động, không ai có thể tra ra được nửa điểm vấn đề.

Bọn họ làm những chuyện như vậy nhiều rồi, chưa từng xảy ra sai sót gì.

Chỉ cần xử lý xác chết kịp thời thì không có gì phải lo lắng.

Hai tên cai ngục đẩy xe kéo đi về phía bãi tha ma ngoài thành.

Ra khỏi thành còn phải đi một đoạn đường đất gồ ghề, có mấy lần hai xác chết trên xe suýt bị xóc ngã xuống.

Một tên cai ngục lẩm bẩm, dịch chuyển hai xác chết vào trong xe, đột nhiên, hắn ta sững sờ.

"Này! Sao ta lại thấy xác chết này vẫn còn ấm?" Hắn ta nói với tên cai ngục khác đang ngáp ngắn ngáp dài.



"Nói bậy gì thế, là tay ngươi ấm chứ gì? Đi nhanh, chôn xong còn về ngủ."

Nghe hắn ta nói vậy, tên cai ngục kia cũng không lên tiếng nữa, chắc là mình hoa mắt.

Đến bãi tha ma đã gần hai canh giờ.

Ở đó đã có hai cái hố được đào sẵn từ ban ngày, việc bọn họ cần làm chỉ là khiêng xác chết vào hố, sau đó chôn vùi là xong.

Hai người đến khiêng Trần Thiếu Khanh trước, chỉ thấy một tên cai ngục vừa chạm vào đầu hắn, đột nhiên hét lên sợ hãi.

Hóa ra xác chết trên xe đã ngồi dậy.

Trần Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, ném hai cây kim độc kẹp giữa các ngón tay về phía hai tên cai ngục.

Hai người sững sờ một lúc, đồng loạt ngã xuống đất, không lâu sau đã tắt thở.

Lúc này Tô Mặc cũng duỗi lưng ngồi dậy: "Cái xe thối tha gì thế này, suýt nữa làm gãy lưng lão nương đây."

"Sư muội, công phu nín thở của muội vẫn chưa tiến bộ, suýt nữa thì lộ tẩy." Trần Thiếu Khanh nhíu mày nói với Tô Mặc.

"Sư huynh, e rằng ta thật sự không có năng khiếu luyện công, sở trường của ta là y thuật và độc dược." Tô Mặc bĩu môi, trách móc.



"Muội chắc chứ?" Trần Thiếu Khanh trêu chọc.

"Đương... đương nhiên không thể so với sư phụ và sư huynh..." Lời của Tô Mặc lại có chút chột dạ.

Trần Thiếu Khanh không muốn dây dưa với Tô Mặc về vấn đề này nữa: "Muội xuống đây, chúng ta nhanh chóng đưa bọn họ vào hố chôn đi." Nói xong hắn xuống xe, bắt đầu kéo xác chết vào hố.

Tô Mặc nhanh chóng đi tới giúp đỡ, không lâu sau hai xác chết đã được đưa vào hố.

Trần Thiếu Khanh quay người lấy ra hai cái xẻng, đưa cho Tô Mặc một cái: "Nhanh lên, nếu không trời sắp sáng rồi."

Tô Mặc không khỏi cười khúc khích: "Sư huynh, hóa ra không gian của huynh cũng theo tới đây?"

"Nói ít làm nhiều, nhanh chóng dọn dẹp cho xong." Trần Thiếu Khanh ít nói nhưng lời nói rất có trọng lượng.

Thà giết mười mấy hai mươi con thây ma, còn hơn nói một câu vô nghĩa.

Tô Mặc hiểu rõ hắn, những gì hắn muốn cho nàng biết thì tự nhiên sẽ nói ra, những gì hắn không muốn cho nàng biết thì cho dù nàng có hỏi đến khản cổ, hắn cũng không nói thêm một chữ.

Vì vậy về việc sư huynh đến đây như thế nào, bằng cách nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau