Chương 3
13.
Rất lâu trước đây từng nghe qua câu chuyện cũ này. Một người góa phụ, mỗi đêm đều đem một trăm đồng tiền tung ra ngoài, sau đó lần lượt tìm lại. Góc tường. Dưới giường. Đến khi toàn bộ đều đã tìm được, thì trời cũng đã gần sáng. Hiểu rõ bà ấy là vì cô quạnh, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi, vô phương thấy cảm động.
Hôm nay lần nữa hồi tưởng lại câu chuyện cũ này, mới cảm thấy thương xót.
14.
Hiện tại chính mình cũng gần như là loại tình cảm này, buổi tối ngủ không được, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại ngồi đờ ra. Cũng không cho là đặc biệt khổ sở, chỉ là mịt mờ thế này thì không biết có thể làm cái gì để giết thời gian. Ngoại trừ cô quạnh, anh cái gì cũng không để lại. Sau đó nghĩ, hay là còn phải như vậy mà trải qua thật nhiều năm, liền khiến người ta nghĩ đến mà hoang mang sợ hãi. Cho nên lại sợ, e rằng không thể kiên trì đến năm 35 tuổi.
15.
Trước kia tại trường, vẫn còn đang năm nhất, ở cùng một ký túc xá, đúng là thời gian tối tăm mù mịt nhất của hai người, làm cho người ta thật sầu muộn.
Có một buổi tối đang ngủ đột nhiên gọi to tên anh hai lần, sau đó tỉnh lại, nghe thấy anh ở đối diện mơ mơ màng màng mà lên tiếng trả lời: "Hử?".
Biết anh đang bên cạnh, trong giây phút đó, cảm thấy rất an tâm, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
16.
Lúc chị gái sinh cháu trai, là sinh mổ. Tôi không ở đó, có ba mẹ và anh rể bên cạnh, đưa chị vào phòng sinh.
Sau này chị nói với tôi: "Lúc đó nhất định phải biết có anh rể em ở bên thì mới yên tâm. Kỳ thực thì ở bên cũng không bảo đảm được gì, cũng không phải là bác sĩ, nhưng chỉ cần thấy được một ánh mắt, sẽ không sợ như vậy nữa.".
Đây là ý nghĩa vợ chồng đối với nhau! Đã gánh lấy cái danh vợ chồng, dù có yêu nhau hay không, tự nhiên cùng những người khác đã có điểm khác biệt.
Cho nên, nghe qua rất nhiều câu chuyện như vậy, bất kể người chồng đối đãi không tốt với người vợ như thế nào, nhưng người vợ cũng chẳng chịu ly hôn. Bởi vì, thỉnh thoảng đêm khuya thức giấc, biết được bên cạnh vẫn còn có người, người sống, vẫn hô hấp, vẫn thở đều, dù cho vô dụng, dù có xấu xa thế nào, thì giữa anh ta và người xa lạ, hay bạn bè, đều vẫn hơn, lại là càng thân thiết với con người của mình. Có đôi khi, anh ta ở bên cạnh, cũng đã là một loại an tâm rất mực sâu sắc rồi.
17.
Cho nên, vẫn là sợ hãi. Gia đình, con cái, đều là những ràng buộc rất khó vứt bỏ. Nếu có một ngày, anh thực sự không có ý định rời xa cô ấy, dự định cứ như thế mà bước tiếp, thì tôi nên phải làm sao đây?
18.
Hôm qua nhận được mail của anh, nói nhớ tôi, nói mến tôi, mong tôi đừng trách anh. Lời lẽ thành khẩn, với ngòi bút tồi tàn của anh, nhìn chung thế này đã có thể cho là thứ tốt nhất mà đời này anh viết được rồi.
Lật đi lật lại nhiều lần, nhìn rồi lại nhìn, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cũng đã quyết định rồi, mới nói ra những điều này.
Tóm tắt một chút nội dung kể lại cho người bạn, rất thê lương nói với cô ấy: "Cậu xem cái người này, miệng nói thích tớ, lại vừa làm tớ khổ sở như vậy.".
19.
Tôi không có trách anh, thật. Chỉ là hết cách rồi, tự hối mình đa tình.
Về tương lai, chúng tôi cũng chưa từng sâu sắc nói qua. Rất nhiều chuyện, không cần phải nói ra quá rõ ràng. Tôi biết anh là dạng người gì, biết anh tương lai nhất định sẽ kết hôn, trước sau không như nhau, từ lúc bắt đầu thì đã định trước rồi.
Anh là một kẻ lõi đời, sẽ không cho phép bản thân chống lại cả thế tục. Nếu như không có ánh mắt người ngoài, có thể hai chúng tôi đã có thể im lặng như thế này mà bước tiếp. Thế nhưng, cuối cùng lại có vài lời đồn đại. Chức vị càng cao, bị chú ý cũng lại càng nhiều.
20.
Anh gần đây có lẽ phiền muộn chuyện thiệp mời, suy cho cùng là có nên gửi cho tôi một cái hay không. Mỗi lần nhớ tới việc này thì không nhịn được cười. Nghĩ tới dáng vẻ bối rối của anh, vẻ mặt ngu ngốc hồ đồ đó.
Mấy người bạn học tốt lại từ thành phố khác đến tham dự hôn lễ, nếu như không gặp được tôi, sẽ tra hỏi. Dù sao, ai cũng biết sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn là ở chung với nhau.
Đến cuối cùng, quyết định không đi. Anh sẽ cùng người khác kết hôn. Anh không thể mong đợi tôi tươi cười mà nói "Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc.". Yêu cầu thật tàn nhẫn.
21.
10 năm trước đây, gia đình chúng tôi và gia đình ông ngoại là hàng xóm, cho nên xem như là họ đã trông nom tôi lớn lên.
Sau này gia đình ông ngoại dọn đi, chuyển đến chỗ của cậu. Ông đã từng nhận xét với người khác về chị tôi và tôi, rằng: "Con gái ta thật không thể bằng mấy đứa nhỏ ấy được, dù cho mấy đứa đó là con của nó. Thật là có chính kiến.".
Chính kiến, là cực kỳ có chủ kiến, nghe mà không tiếp thu lời người khác nói. Chẳng biết tại sao lại bị đánh giá thế này.
Mẹ tôi cũng đồng ý, nói tôi sẽ một lòng đi tới tận cùng, không đâm vào tường Nam thì chẳng thèm quay đầu lại.
Đặc biệt bây giờ đã lớn tuổi rồi, bà lại càng không quá quản lý tôi. Chỉ là thỉnh thoảng lại giục mau mau tìm một người bạn gái, nói nam nhân nếu không được nữ nhân chăm sóc, tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều. Thái độ xem như vẫn ôn hòa. Hiểu rằng đều là bà mặc dù nói rồi, tôi không phản bác, thế nhưng xong xuôi, tôi lại làm cái gì, thường chẳng giống nhau cả.
Thử cùng bà nói qua vài lần, nói tôi ai cũng chán ghét, ngay cả chính mình cũng vô phương, càng không thể cùng người khác kết hôn, vẫn là một mình như thế suốt đời.
Bà rất buồn rầu.
Thế nhưng chủ nghĩa độc thân dù sao so với đồng tính luyến ái lại khiến người ta có thể đồng ý hơn. Tại thị trấn nhỏ quê tôi kia, hẻo lánh lạc hậu, có lẽ ngay cả chuyện hai nam nhân có thể yêu nhau cũng đều chưa từng nghe qua, hoặc là tuyệt nhiên từ chối tin tưởng trên thế giới vậy mà lại còn có loại sự tình này.
22.
Gần đây nhất mực suy nghĩ, có đúng hay không phải rời xa thành phố này. Là bởi vì anh mới vừa ở tại nơi đây, hiện tại anh đi rồi, tôi cũng nên rời khỏi. Ở lại, sẽ lúc nào cũng sâu sắc cảm thấy anh đang ở ngay cách đó không xa, bên cạnh là vợ anh, có lẽ không lâu sau đó còn có thể có một đứa con.
Có lẽ là phải đi khỏi Bắc Kinh, thay đổi hoàn cảnh mới, hơn nữa còn phải gần nhà một chút.
Không biết tương lai rồi sẽ thế nào? Có lẽ từ nay về sau sẽ hết sức mà lờ đi tất thảy những tin tức về anh.
Tôi so với bất kỳ ai trên đời này, đều càng thêm tha thiết mà mong mỏi anh có thể hạnh phúc. Chỉ là, nhớ tới hạnh phúc đấy không có phần tôi, vẫn là lại rất khổ sở.
23.
Bài đăng "Phù sinh lục ký" trước kia lại có người bình luận, so sánh mà xem, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng thật khẽ.
Khi đó thật nhiều hạnh phúc, trời xanh làm sao, cỏ cây kia cũng xanh mướt, nhìn cái gì cũng đều như đang ca đang hát. Ngoài miệng nói không dám mơ tưởng đến "thiên trường địa cửu", chẳng qua chỉ là giả vờ.
Nhớ anh từng nói, "Dù sao bất quá cũng là cả đời, vẫn nên tìm một người mà chăm sóc là khá tốt rồi.".
Lời nói còn văng vẳng bên tai, mà tôi cũng đã từ trời cao ngã xuống đất rồi.
24.
Tin tốt là, bạn học từ phương Bắc rất xa, ngồi xe lửa hai đêm, kiên quyết xin phép giáo viên nghỉ hai tuần để ghé đến đây.
Trong "Phù sinh lục ký" cũng đã từng nhắc qua, trước đây ở giữa nhiều bạn học như vậy, cậu ấy là người duy nhất biết được nội tình. Khi tốt nghiệp vẫn còn vì thế nửa cảm ơn nửa trêu chọc mà viết một bài "Chưa đủ tri âm" cho cậu. Lễ vật học trò nửa trang giấy mở ra, mọi người trò chuyện cười rần.
Mấy người bạn học đang làm công tác nghiên cứu ở đây nghe nói cậu tới rồi, đều dự tính muốn tụ tập, uống say một chập coi như đón khách.
Cậu rất kiên quyết quay lại nói: "Ai bảo tớ là đến tham dự hôn lễ vậy.".
25.
Chúng tôi trước đây đều cười cậu so với các khổ hành tăng nhân còn là người nghiêm chỉnh kiềm chế bản thân hơn. Đại học bốn năm, đúng giờ đi ngủ, đúng giờ thức dậy, không thấy cậu xem phim, chưa từng mua đồ ăn vặt, không trốn tiết học nào.
Cậu đối với tất cả mọi người là kính trọng nhưng không gần gũi gì, dù ngay cả đi dạo cũng chỉ đi một mình. Cho nên đến năm tư, cậu muốn tôi cùng đi đến Định Vương Đài tìm sách, lúc đó thực sự là vừa mừng vừa sợ.
Cậu mở lời, nói rất lâu không quay về, cho nên mạnh mẽ lôi tôi đi. Hôn lễ hai chúng tôi đều là không đến dự.
Thật sự mà nói, trong lòng ngược lại như thở phào một cái. Không tham dự thì không đúng lẽ. Mà đi rồi, thì chẳng khác nào mang chính mình đến cho người ta hành hạ. Có người nói, đau đớn tới cùng tận rồi, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn. Thế nhưng, tôi không dám đảm bảo bản thân có thể chống đỡ được.
Nghe được tin ông xã muốn kết hôn, nghìn dặm xa xôi từ Đông Bắc chạy tới thăm tôi, lại mang hết mọi việc dẹp đi hết, đưa tôi giải phóng ra. Vì vậy mà tận đáy lòng biết ơn cậu.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu là cùng ông xã có mâu thuẫn gì đó. Truy hỏi trăm đường, định đứng giữa hòa giải, lại gọi điện kêu ông xã sang, nói muốn anh nhận tội.
Cậu không quan tâm, kéo tôi đi vòng quanh thành phố hai ngày, dạo lại những nơi chốn cũ.
26.
Tình hình giấc ngủ gần đây vẫn không tốt. Mắt khô phát đau. Giờ tiếp tục nhỏ thuốc nhiều thì cũng vô dụng.
Hôm qua đi dạo trở về, thấy thật mệt mỏi, nằm trên sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu ngồi bên bàn trà phía đối diện, hỏi tôi cảm thấy thế nào?
Đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp thảo luận chuyện này. Ngày trước, cậu tuy rằng biết rõ sự tình, thế nhưng đều không hỏi chi tiết chuyện sống chung của chúng tôi, tôi cũng không có cùng cậu giải thích. Cậu là straight 100%, đối với việc này sẽ cảm thấy khó xử, tôi cũng sợ nói những việc này sẽ làm cậu không được tự nhiên mà sinh ra chán ghét.
Thế nhưng ngoại trừ cậu, tôi không còn người thứ hai nào có thể nói chuyện. Nghe được giọng điệu thương cảm tôi của cậu, đột nhiên lúc đó lại khóc ra. Luôn kiềm chế dồn nén, cố gắng ra vẻ dường như chẳng có việc gì, tâm tư lúc nào cũng chán chường. Đã thành thói quen, đã vô phương sảng khoái mà khóc lên thật to. Chỉ là nước mắt cứ liên tục tuôn trào ra ngoài, nghèn nghẹn không thở nổi mà nói với cậu: "Tớ thực sự rất khó chịu.".
27.
Cậu không còn gì để nói. Chuyện của hai người, cho dù là bạn bè tốt đi chăng nữa, mức độ có thể chen vào cũng có hạn.
Nói chuyện một lúc, tôi nói tôi sẽ đợi đến khi anh ba mươi lăm tuổi, cậu hết sức phản đối, nói đó là một dự định rất không thực tế.
28.
Tình cảm vốn chính là thứ chuyện không thực tế. Yêu mến con người này, không phải bởi anh tốt, anh đẹp trai, hay anh giàu có. Hơn nữa anh vốn không đẹp trai, cũng không giàu có. Tôi so với người khác càng thêm hiểu rõ các loại khuyết điểm của ông xã. Anh lề mề, cứ đợi chuyện trở nên vô cùng cấp bách rồi mới chịu động thủ. Anh ngốc, học tiếng Anh hoài cũng không được. Lại còn có điểm không thành thật.
Nhưng vẫn cứ yêu. Không biết bắt đầu từ đâu. Cũng chẳng có điều kiện gì kèm theo.
"Nam Khang, Nam Khang, nhanh nhanh trưởng thành~". Quay lại bài đăng, có người phản hồi như thế.
Tôi có thể lớn, có thể giống rất nhiều người, tìm một người thích hợp để đi tiếp. Có thể không phải là rất thích, thế nhưng thời gian lâu dài, hai bên dù sao cũng có thể nuôi dưỡng nảy sinh một chút chân tình. Hoặc là rất dễ nói lời chia tay, rồi tìm kiếm lại từ đầu.
Nếu không thì thẳng thắn làm dạng người thực tế nhất. Buổi tối ôm hôn, sáng ra lại thành người xa lạ.
Tôi đương nhiên là có thể. Tôi chỉ là sợ hãi, tất cả chống đỡ không nỗi một việc này. Bởi vì đều không phải là anh, sau khi tỉnh lại chỉ còn hư không, trống vắng gấp bội.
Cho nên, rất nhiều khi, không muốn phải lại chờ đợi thêm, mà cũng không thể không đợi được. Biết rõ người có thể làm bản thân yêu thương đến vậy, đời này cũng không thể nào còn gặp được người thứ hai.
29.
Mọi người thường nói, thời gian mới là vĩ đại nhất. Tất cả đều có thể bị nó làm hao mòn gần như chẳng còn lại gì. Bất luận là hạnh phúc, hay là đau thương, cuối cùng đều đã trở thành quá khứ.
Tôi chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước. Có lẽ rất nhiều năm sau này, đủ điều nhớ lại ngày hôm nay, khi đó, trong lòng có thể đã có người khác.
Có thể vẫn còn đang đợi, thế nhưng đã nhớ không được bản thân vì cái gì mà kiên trì như vậy.
Lại có thể, anh đã trở về bên tôi rồi.
30.
Bạn nhìn xem, đoàn người trên phố tới tới lui lui, ai nấy đều vội vội vàng vàng. Gặp gỡ rồi, lại lãnh đạm chào hỏi một tiếng. Ai cũng nhìn không thấu câu chuyện đằng sau người khác. Ai cũng không biết được trong lòng người khác, có phải vẫn chứa đựng một người như thế hay không.
- Hoàn thành -
--------////
"Em đợi anh đến năm 35 tuổi", là những mảnh hạnh phúc cuối cùng anh có bên cạnh người đàn ông mà anh rất mực yêu thương, là những nỗi niềm xót xa giấu sau vẻ mặt thản nhiên thoạt như mọi sự vẫn bình thường..
Nam Khang, Nam Khang~
Vì mỗi khi cô đơn tình cờ nghĩ đến anh, lại vẫn thấy muốn khóc.
Vì câu nói cuối cùng anh để lại, vẫn canh cánh ám ảnh không thôi..
Hy vọng chút gợn này sẽ không làm phiền nhiễu đến giấc ngủ bình yên của anh nơi đó.
Nếu quả thực có kiếp sau, nhất định phải hạnh phúc anh nhé..
Rất lâu trước đây từng nghe qua câu chuyện cũ này. Một người góa phụ, mỗi đêm đều đem một trăm đồng tiền tung ra ngoài, sau đó lần lượt tìm lại. Góc tường. Dưới giường. Đến khi toàn bộ đều đã tìm được, thì trời cũng đã gần sáng. Hiểu rõ bà ấy là vì cô quạnh, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi, vô phương thấy cảm động.
Hôm nay lần nữa hồi tưởng lại câu chuyện cũ này, mới cảm thấy thương xót.
14.
Hiện tại chính mình cũng gần như là loại tình cảm này, buổi tối ngủ không được, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại ngồi đờ ra. Cũng không cho là đặc biệt khổ sở, chỉ là mịt mờ thế này thì không biết có thể làm cái gì để giết thời gian. Ngoại trừ cô quạnh, anh cái gì cũng không để lại. Sau đó nghĩ, hay là còn phải như vậy mà trải qua thật nhiều năm, liền khiến người ta nghĩ đến mà hoang mang sợ hãi. Cho nên lại sợ, e rằng không thể kiên trì đến năm 35 tuổi.
15.
Trước kia tại trường, vẫn còn đang năm nhất, ở cùng một ký túc xá, đúng là thời gian tối tăm mù mịt nhất của hai người, làm cho người ta thật sầu muộn.
Có một buổi tối đang ngủ đột nhiên gọi to tên anh hai lần, sau đó tỉnh lại, nghe thấy anh ở đối diện mơ mơ màng màng mà lên tiếng trả lời: "Hử?".
Biết anh đang bên cạnh, trong giây phút đó, cảm thấy rất an tâm, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
16.
Lúc chị gái sinh cháu trai, là sinh mổ. Tôi không ở đó, có ba mẹ và anh rể bên cạnh, đưa chị vào phòng sinh.
Sau này chị nói với tôi: "Lúc đó nhất định phải biết có anh rể em ở bên thì mới yên tâm. Kỳ thực thì ở bên cũng không bảo đảm được gì, cũng không phải là bác sĩ, nhưng chỉ cần thấy được một ánh mắt, sẽ không sợ như vậy nữa.".
Đây là ý nghĩa vợ chồng đối với nhau! Đã gánh lấy cái danh vợ chồng, dù có yêu nhau hay không, tự nhiên cùng những người khác đã có điểm khác biệt.
Cho nên, nghe qua rất nhiều câu chuyện như vậy, bất kể người chồng đối đãi không tốt với người vợ như thế nào, nhưng người vợ cũng chẳng chịu ly hôn. Bởi vì, thỉnh thoảng đêm khuya thức giấc, biết được bên cạnh vẫn còn có người, người sống, vẫn hô hấp, vẫn thở đều, dù cho vô dụng, dù có xấu xa thế nào, thì giữa anh ta và người xa lạ, hay bạn bè, đều vẫn hơn, lại là càng thân thiết với con người của mình. Có đôi khi, anh ta ở bên cạnh, cũng đã là một loại an tâm rất mực sâu sắc rồi.
17.
Cho nên, vẫn là sợ hãi. Gia đình, con cái, đều là những ràng buộc rất khó vứt bỏ. Nếu có một ngày, anh thực sự không có ý định rời xa cô ấy, dự định cứ như thế mà bước tiếp, thì tôi nên phải làm sao đây?
18.
Hôm qua nhận được mail của anh, nói nhớ tôi, nói mến tôi, mong tôi đừng trách anh. Lời lẽ thành khẩn, với ngòi bút tồi tàn của anh, nhìn chung thế này đã có thể cho là thứ tốt nhất mà đời này anh viết được rồi.
Lật đi lật lại nhiều lần, nhìn rồi lại nhìn, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cũng đã quyết định rồi, mới nói ra những điều này.
Tóm tắt một chút nội dung kể lại cho người bạn, rất thê lương nói với cô ấy: "Cậu xem cái người này, miệng nói thích tớ, lại vừa làm tớ khổ sở như vậy.".
19.
Tôi không có trách anh, thật. Chỉ là hết cách rồi, tự hối mình đa tình.
Về tương lai, chúng tôi cũng chưa từng sâu sắc nói qua. Rất nhiều chuyện, không cần phải nói ra quá rõ ràng. Tôi biết anh là dạng người gì, biết anh tương lai nhất định sẽ kết hôn, trước sau không như nhau, từ lúc bắt đầu thì đã định trước rồi.
Anh là một kẻ lõi đời, sẽ không cho phép bản thân chống lại cả thế tục. Nếu như không có ánh mắt người ngoài, có thể hai chúng tôi đã có thể im lặng như thế này mà bước tiếp. Thế nhưng, cuối cùng lại có vài lời đồn đại. Chức vị càng cao, bị chú ý cũng lại càng nhiều.
20.
Anh gần đây có lẽ phiền muộn chuyện thiệp mời, suy cho cùng là có nên gửi cho tôi một cái hay không. Mỗi lần nhớ tới việc này thì không nhịn được cười. Nghĩ tới dáng vẻ bối rối của anh, vẻ mặt ngu ngốc hồ đồ đó.
Mấy người bạn học tốt lại từ thành phố khác đến tham dự hôn lễ, nếu như không gặp được tôi, sẽ tra hỏi. Dù sao, ai cũng biết sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn là ở chung với nhau.
Đến cuối cùng, quyết định không đi. Anh sẽ cùng người khác kết hôn. Anh không thể mong đợi tôi tươi cười mà nói "Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc.". Yêu cầu thật tàn nhẫn.
21.
10 năm trước đây, gia đình chúng tôi và gia đình ông ngoại là hàng xóm, cho nên xem như là họ đã trông nom tôi lớn lên.
Sau này gia đình ông ngoại dọn đi, chuyển đến chỗ của cậu. Ông đã từng nhận xét với người khác về chị tôi và tôi, rằng: "Con gái ta thật không thể bằng mấy đứa nhỏ ấy được, dù cho mấy đứa đó là con của nó. Thật là có chính kiến.".
Chính kiến, là cực kỳ có chủ kiến, nghe mà không tiếp thu lời người khác nói. Chẳng biết tại sao lại bị đánh giá thế này.
Mẹ tôi cũng đồng ý, nói tôi sẽ một lòng đi tới tận cùng, không đâm vào tường Nam thì chẳng thèm quay đầu lại.
Đặc biệt bây giờ đã lớn tuổi rồi, bà lại càng không quá quản lý tôi. Chỉ là thỉnh thoảng lại giục mau mau tìm một người bạn gái, nói nam nhân nếu không được nữ nhân chăm sóc, tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều. Thái độ xem như vẫn ôn hòa. Hiểu rằng đều là bà mặc dù nói rồi, tôi không phản bác, thế nhưng xong xuôi, tôi lại làm cái gì, thường chẳng giống nhau cả.
Thử cùng bà nói qua vài lần, nói tôi ai cũng chán ghét, ngay cả chính mình cũng vô phương, càng không thể cùng người khác kết hôn, vẫn là một mình như thế suốt đời.
Bà rất buồn rầu.
Thế nhưng chủ nghĩa độc thân dù sao so với đồng tính luyến ái lại khiến người ta có thể đồng ý hơn. Tại thị trấn nhỏ quê tôi kia, hẻo lánh lạc hậu, có lẽ ngay cả chuyện hai nam nhân có thể yêu nhau cũng đều chưa từng nghe qua, hoặc là tuyệt nhiên từ chối tin tưởng trên thế giới vậy mà lại còn có loại sự tình này.
22.
Gần đây nhất mực suy nghĩ, có đúng hay không phải rời xa thành phố này. Là bởi vì anh mới vừa ở tại nơi đây, hiện tại anh đi rồi, tôi cũng nên rời khỏi. Ở lại, sẽ lúc nào cũng sâu sắc cảm thấy anh đang ở ngay cách đó không xa, bên cạnh là vợ anh, có lẽ không lâu sau đó còn có thể có một đứa con.
Có lẽ là phải đi khỏi Bắc Kinh, thay đổi hoàn cảnh mới, hơn nữa còn phải gần nhà một chút.
Không biết tương lai rồi sẽ thế nào? Có lẽ từ nay về sau sẽ hết sức mà lờ đi tất thảy những tin tức về anh.
Tôi so với bất kỳ ai trên đời này, đều càng thêm tha thiết mà mong mỏi anh có thể hạnh phúc. Chỉ là, nhớ tới hạnh phúc đấy không có phần tôi, vẫn là lại rất khổ sở.
23.
Bài đăng "Phù sinh lục ký" trước kia lại có người bình luận, so sánh mà xem, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng thật khẽ.
Khi đó thật nhiều hạnh phúc, trời xanh làm sao, cỏ cây kia cũng xanh mướt, nhìn cái gì cũng đều như đang ca đang hát. Ngoài miệng nói không dám mơ tưởng đến "thiên trường địa cửu", chẳng qua chỉ là giả vờ.
Nhớ anh từng nói, "Dù sao bất quá cũng là cả đời, vẫn nên tìm một người mà chăm sóc là khá tốt rồi.".
Lời nói còn văng vẳng bên tai, mà tôi cũng đã từ trời cao ngã xuống đất rồi.
24.
Tin tốt là, bạn học từ phương Bắc rất xa, ngồi xe lửa hai đêm, kiên quyết xin phép giáo viên nghỉ hai tuần để ghé đến đây.
Trong "Phù sinh lục ký" cũng đã từng nhắc qua, trước đây ở giữa nhiều bạn học như vậy, cậu ấy là người duy nhất biết được nội tình. Khi tốt nghiệp vẫn còn vì thế nửa cảm ơn nửa trêu chọc mà viết một bài "Chưa đủ tri âm" cho cậu. Lễ vật học trò nửa trang giấy mở ra, mọi người trò chuyện cười rần.
Mấy người bạn học đang làm công tác nghiên cứu ở đây nghe nói cậu tới rồi, đều dự tính muốn tụ tập, uống say một chập coi như đón khách.
Cậu rất kiên quyết quay lại nói: "Ai bảo tớ là đến tham dự hôn lễ vậy.".
25.
Chúng tôi trước đây đều cười cậu so với các khổ hành tăng nhân còn là người nghiêm chỉnh kiềm chế bản thân hơn. Đại học bốn năm, đúng giờ đi ngủ, đúng giờ thức dậy, không thấy cậu xem phim, chưa từng mua đồ ăn vặt, không trốn tiết học nào.
Cậu đối với tất cả mọi người là kính trọng nhưng không gần gũi gì, dù ngay cả đi dạo cũng chỉ đi một mình. Cho nên đến năm tư, cậu muốn tôi cùng đi đến Định Vương Đài tìm sách, lúc đó thực sự là vừa mừng vừa sợ.
Cậu mở lời, nói rất lâu không quay về, cho nên mạnh mẽ lôi tôi đi. Hôn lễ hai chúng tôi đều là không đến dự.
Thật sự mà nói, trong lòng ngược lại như thở phào một cái. Không tham dự thì không đúng lẽ. Mà đi rồi, thì chẳng khác nào mang chính mình đến cho người ta hành hạ. Có người nói, đau đớn tới cùng tận rồi, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn. Thế nhưng, tôi không dám đảm bảo bản thân có thể chống đỡ được.
Nghe được tin ông xã muốn kết hôn, nghìn dặm xa xôi từ Đông Bắc chạy tới thăm tôi, lại mang hết mọi việc dẹp đi hết, đưa tôi giải phóng ra. Vì vậy mà tận đáy lòng biết ơn cậu.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu là cùng ông xã có mâu thuẫn gì đó. Truy hỏi trăm đường, định đứng giữa hòa giải, lại gọi điện kêu ông xã sang, nói muốn anh nhận tội.
Cậu không quan tâm, kéo tôi đi vòng quanh thành phố hai ngày, dạo lại những nơi chốn cũ.
26.
Tình hình giấc ngủ gần đây vẫn không tốt. Mắt khô phát đau. Giờ tiếp tục nhỏ thuốc nhiều thì cũng vô dụng.
Hôm qua đi dạo trở về, thấy thật mệt mỏi, nằm trên sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu ngồi bên bàn trà phía đối diện, hỏi tôi cảm thấy thế nào?
Đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp thảo luận chuyện này. Ngày trước, cậu tuy rằng biết rõ sự tình, thế nhưng đều không hỏi chi tiết chuyện sống chung của chúng tôi, tôi cũng không có cùng cậu giải thích. Cậu là straight 100%, đối với việc này sẽ cảm thấy khó xử, tôi cũng sợ nói những việc này sẽ làm cậu không được tự nhiên mà sinh ra chán ghét.
Thế nhưng ngoại trừ cậu, tôi không còn người thứ hai nào có thể nói chuyện. Nghe được giọng điệu thương cảm tôi của cậu, đột nhiên lúc đó lại khóc ra. Luôn kiềm chế dồn nén, cố gắng ra vẻ dường như chẳng có việc gì, tâm tư lúc nào cũng chán chường. Đã thành thói quen, đã vô phương sảng khoái mà khóc lên thật to. Chỉ là nước mắt cứ liên tục tuôn trào ra ngoài, nghèn nghẹn không thở nổi mà nói với cậu: "Tớ thực sự rất khó chịu.".
27.
Cậu không còn gì để nói. Chuyện của hai người, cho dù là bạn bè tốt đi chăng nữa, mức độ có thể chen vào cũng có hạn.
Nói chuyện một lúc, tôi nói tôi sẽ đợi đến khi anh ba mươi lăm tuổi, cậu hết sức phản đối, nói đó là một dự định rất không thực tế.
28.
Tình cảm vốn chính là thứ chuyện không thực tế. Yêu mến con người này, không phải bởi anh tốt, anh đẹp trai, hay anh giàu có. Hơn nữa anh vốn không đẹp trai, cũng không giàu có. Tôi so với người khác càng thêm hiểu rõ các loại khuyết điểm của ông xã. Anh lề mề, cứ đợi chuyện trở nên vô cùng cấp bách rồi mới chịu động thủ. Anh ngốc, học tiếng Anh hoài cũng không được. Lại còn có điểm không thành thật.
Nhưng vẫn cứ yêu. Không biết bắt đầu từ đâu. Cũng chẳng có điều kiện gì kèm theo.
"Nam Khang, Nam Khang, nhanh nhanh trưởng thành~". Quay lại bài đăng, có người phản hồi như thế.
Tôi có thể lớn, có thể giống rất nhiều người, tìm một người thích hợp để đi tiếp. Có thể không phải là rất thích, thế nhưng thời gian lâu dài, hai bên dù sao cũng có thể nuôi dưỡng nảy sinh một chút chân tình. Hoặc là rất dễ nói lời chia tay, rồi tìm kiếm lại từ đầu.
Nếu không thì thẳng thắn làm dạng người thực tế nhất. Buổi tối ôm hôn, sáng ra lại thành người xa lạ.
Tôi đương nhiên là có thể. Tôi chỉ là sợ hãi, tất cả chống đỡ không nỗi một việc này. Bởi vì đều không phải là anh, sau khi tỉnh lại chỉ còn hư không, trống vắng gấp bội.
Cho nên, rất nhiều khi, không muốn phải lại chờ đợi thêm, mà cũng không thể không đợi được. Biết rõ người có thể làm bản thân yêu thương đến vậy, đời này cũng không thể nào còn gặp được người thứ hai.
29.
Mọi người thường nói, thời gian mới là vĩ đại nhất. Tất cả đều có thể bị nó làm hao mòn gần như chẳng còn lại gì. Bất luận là hạnh phúc, hay là đau thương, cuối cùng đều đã trở thành quá khứ.
Tôi chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước. Có lẽ rất nhiều năm sau này, đủ điều nhớ lại ngày hôm nay, khi đó, trong lòng có thể đã có người khác.
Có thể vẫn còn đang đợi, thế nhưng đã nhớ không được bản thân vì cái gì mà kiên trì như vậy.
Lại có thể, anh đã trở về bên tôi rồi.
30.
Bạn nhìn xem, đoàn người trên phố tới tới lui lui, ai nấy đều vội vội vàng vàng. Gặp gỡ rồi, lại lãnh đạm chào hỏi một tiếng. Ai cũng nhìn không thấu câu chuyện đằng sau người khác. Ai cũng không biết được trong lòng người khác, có phải vẫn chứa đựng một người như thế hay không.
- Hoàn thành -
--------////
"Em đợi anh đến năm 35 tuổi", là những mảnh hạnh phúc cuối cùng anh có bên cạnh người đàn ông mà anh rất mực yêu thương, là những nỗi niềm xót xa giấu sau vẻ mặt thản nhiên thoạt như mọi sự vẫn bình thường..
Nam Khang, Nam Khang~
Vì mỗi khi cô đơn tình cờ nghĩ đến anh, lại vẫn thấy muốn khóc.
Vì câu nói cuối cùng anh để lại, vẫn canh cánh ám ảnh không thôi..
Hy vọng chút gợn này sẽ không làm phiền nhiễu đến giấc ngủ bình yên của anh nơi đó.
Nếu quả thực có kiếp sau, nhất định phải hạnh phúc anh nhé..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất