Chương 2: Nhờ vả
Sáng hôm sau.
Thứ hai, 6 giờ 20 phút sáng.
Hân Vy mặc trên mình bộ áo dài màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác. Cô cẩn thận dắt chiếc xe đạp điện ra phía cổng. Đúng lúc, Minh Hạo cũng dẫn chiếc xe Air Blade màu đen của mình ra trước cổng.
Hân Vy không nhìn lấy anh một cái mà cẩn thận đội nón bảo hiểm vào rồi nhanh chóng ngồi lên xe. Vừa bật chìa khóa lên cô mới tá hỏa phát hiện xe đã hết điện. Hôm qua chở mẹ cô đi chợ, đến lúc về lại quên sạc điện nên bây giờ xe cũng không còn một cục pin nào.
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, Minh Hạo tiến đến hỏi.
" Xe bị làm sao à?"
Hân Vy vẻ mặt lo lắng, hết nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay lại nhìn sang chiếc xe của mình, cô mếu máo nói.
" Xe hết pin rồi"
Minh Hạo tiện tay tắt chìa khóa xe của cô rồi tươi cười nói.
" Em cất xe vào nhà đi, tôi chở em đi học"
Hân Vy chau mày hỏi lại.
" Chú chở tôi đi học hả?"
" Ừ, em cất xe đi, không thôi lại muộn"
Hân Vy không kịp suy nghĩ nữa vội dắt xe vào trong. Mẹ cô từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô liền hỏi.
" Sao vậy con?"
Cô vội nói.
" Xe con hết pin, mẹ sạc giúp con nhé, giờ con đi nhờ xe chú Hạo tới trường, con đi nhe mẹ". - nói rồi cô vội chạy nhanh ra ngoài.
" Từ từ thôi" - mẹ cô thở dài lắc đầu - "Đã dặn bao nhiêu lần mà cứ kêu con trai người ta là chú...hơizzz".
Hân Vy bước ra thì Minh Hạo đã ngồi trên xe, anh cẩn thận gạt chổ gác chân ra cho cô, vui vẻ nói.
" Em lên xe đi".
Hân Vy nhìn anh một cái, ngại ngùng gật đầu một cái rồi nhanh chóng lên xe ngồi ngay ngắn.
" Xong rồi"
Từ nhà đến trường cấp ba cô học mất khoảng 20 phút đi xe đạp điện. Đoạn đường đến trường phải đi ngang Ủy ban xã và chổ thi công làm đường lộ. Hân Vy nhìn nhóm công nhân đang làm rồi nói.
" Hơizzz...biết bao giờ mới xong con đường này đây"
Minh Hạo đầu hơi xoay ra sau, anh nói.
" Không thể nói trước được, nhưng có thể chắc chắn một điều là chất lượng sẽ là ưu tiên hàng đầu".
" Ồh" - Hân Vy chỉ đáp lại một cách hờ hững.
Ngồi xe một lúc cũng đã đến trước cổng trường. Hân Vy bước xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm xuống rồi ôm trước bụng, cô cúi đầu lịch sự.
" Cảm mơn chú nhiều"
Minh Hạo hơi chau mày, anh nói.
" Mấy giờ em tan để tôi đón"
Hân Vy vội xua tay.
" Không cần đâu, tôi đi nhờ bạn trong lớp là được, không phiền chú đi làm đâu"
Minh Hạo vội nói.
" Không phiền, dù sao trưa tôi cũng phải về nhà nghỉ trưa, sẵn tiện đón em về chung"
Hân Vy lại nói.
" Nhưng ngược đường mà, mắc công chú lại phải chạy lên đây để đón tôi"
Minh Hạo vội cầm lấy nón bảo hiểm của cô rồi máng vào xe.
" Không nói nữa, cứ như vậy đi, giờ tôi quay lại chổ công trình, em vào học đi"
Hân Vy nói không lại đành bĩu môi chấp thuận.
" Biết rồi ạ, chú đi cẩn thận"
Nói rồi Minh Hạo cũng nhanh chóng rời đi, Hân Vy thở dài đi vào trong sân trường thì bắt gặp nhóm bạn thân Quỳnh Như, Nhật Minh và Tuấn Dương. Quỳnh Như khoác tay lên vai cô, khuôn mặt nghiêm túc dò xét.
" Anh đẹp trai chở cậu đi học là ai vậy hả?"
Hân Vy lắc đầu, gương mặt không cảm xúc lười nhác nói.
" Là một ông chú thi côn đường lộ của xã, đang ở ké nhà mình đây"
Quỳnh Như nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc.
" Trời ơi...người ta vừa trẻ vừa đẹp trai mà cậu kêu là ông chú á...lại còn là kỹ sư xây dựng...woa...mới nghĩ thôi mà đã thấy giống nam chính ngôn tình rồi...hihi".
Tuấn Dương đi bên cạnh nhìn dáng vẻ như muốn chảy nước dãi của Quỳnh Như mà bất giác rùng người.
" Cậu mê trai vừa thôi"
Quỳnh Như quay sang ban tặng cho Tuấn Dương một ánh mắt sắc bén, làm cho cậu ta đổ mồ hôi hột, chỉ đành câm nín.
Nhật Minh đi bên cạnh Hân Vy gương mặt hơi khẩn trương hỏi.
" Cậu thấy anh ta thế nào?"
Hân Vy hơi ngạc nhiên, cô chau mày nhìn Nhật Minh khó hiểu.
" Cậu hỏi vậy là sao?...Mình thấy chú đó cũng bình thường, dù sao cũng chỉ ở nhờ nhà mình một khoảng thời gian, năm sau mình lên đại học cũng không gặp lại nữa nên không quan tâm cho lắm".
Nhật Minh khóe môi hơi cong, gật đầu.
" Vậy thì được"
11 giờ 30 phút.
Renggggg....rengggg....rengggg......
Một hồi chuông vang lên, cổng trường học cũng đã mở. Hân Vy vội kéo chiếc mũ liền trên áo khoác lên để che nắng. Nhìn thấy anh từ xa, Hân Vy nhanh chóng chạy nhanh đến. Trời lại nắng gắt, sân trường lại rộng khiến cô chạy đến chổ anh mệt muốn đứt hơi, cô cúi người thở hổn hển. Minh Hạo lo lắng nói.
" Em chạy nhanh làm gì? Đi từ từ thôi"
Hân Vy vừa thở vừa cố nói.
" Tôi sợ chú chờ lâu, dù sao cũng đi nhờ tôi không thể bắt chú đợi tôi được"
Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô có chút bật cười, anh cẩn thận đội mũ bảo hiểm lên cho cô. Hân Vy có chút bất ngờ trước hành động của anh, cô vội đưa tay lên cài dây nón.
" Để tôi tự đội"
Về đến nhà.
Ba mẹ cô đã ngồi ở sô pha xem tivi. Nhìn thấy hai người bước vào, mẹ cô vui vẻ nói.
" Hai đứa về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm"
Nói rồi, mẹ cô đi nhanh vào bếp. Hân Vy chào ba cô một tiếng rồi nhanh chóng vào phòng cất balo và thay quần áo.
Minh Hạo ngồi xuống ghế, ba cô rót một ly nước để trước mặt anh rồi nói.
" Hôm nay khảo sát sao rồi con"
Minh Hạo uống một ngụm nước rồi nói.
" Cũng tạm ổn chú ạ, đường ở xã mình cạnh con sông dài mà thẳng, không ngoằn nghèo quanh co nên cũng dễ thi công ạ, sáng mai con và một số nhà thầu sẽ họp ở trên xã rồi đưa ra tiến trình cụ thể, sau đó sẽ thông báo với người dân"
Ba cô vui vẻ nói.
" Vậy thì tốt quá, cũng may là được công ty của ba con với mấy mạnh thường quân giúp đỡ mới có được đường xá như này"
Minh Hạo vội nói.
" Chú đừng nói vậy, công ty của ba con chỉ phụ giúp một ít, còn lại là ngân sách nhà nước với một số mạnh thường quân tích góp"
Ba cô lại cười nói.
" Sao cũng được miễn là bà con nơi đây có đường đi thuận tiện, giao thông thuận lợi là quý lắm rồi"
Hân Vy lúc này cũng đã thay quần áo xong, cô đi vào bếp phụ mẹ dọn thức ăn lên bàn. Mẹ cô trong bếp nói.
" Ăn cơm thôi"
Buổi tối hôm đó.
Khoảng 11 giờ.
Hân Vy vừa học bài xong, cảm thấy hơi khát nước nên cô đi xuống nhà bếp lấy ít nước. Nhà cô là dạng nhà tường, chỉ có một tầng, trong nhà có 3 phòng ngủ theo thứ tự từ cửa bước vào là phòng khách, phía bên trái đi sâu vào trong là nhà bếp, còn phía bên phải là phòng của ba mẹ cô, phòng cô và đối diện là phòng của Minh Hạo.
Hân Vy vừa mở cửa phòng ra thì đúng lúc Minh Hạo cũng bước ra. Đối diện ánh mắt của Minh Hạo, Hân Vy có chút ngượng ngùng tránh né. Cô muốn bước đi nhưng bị anh ngăn lại, đứng chắn trước mặt.
" Em đang tránh mặt tôi à?"
Hân Vy giả vờ như không có gì liền nói.
" Tôi không có, tôi muốn uống nước, chú...chú tránh ra cho tôi đi" - Càng nói giọng cô càng nhỏ, gương mặt cúi xuống không nhìn anh.
Minh Hạo mím môi anh nói.
" Đã bảo với em là tôi mới 27 tuổi thôi, em lại kêu tôi là chú"
Hân Vy can đảm ngước lên nhìn anh.
" Tôi không quen gọi người lạ là anh, nên xưng hô là chú cho...dễ nghe"
" Dễ nghe? Tôi lại không thấy vậy...mà thôi bỏ đi...ngày mai có cần tôi đưa em đi học không?"
Hân Vy vội lắc đầu.
" Không cần đâu, xe đã sạc đầy pin rồi, có thể tự đi được"
" Vậy được rồi...em uống nước rồi tranh thủ nghỉ sớm đi"
Hân Vy gật đầu.
" Vâng, tôi biết rồi"
Minh Hạo nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng cười nói.
" Ngủ ngon" - Nói rồi xoay người di vào trong phòng.
Hân Vy hơi bất ngờ, gương mặt cùng nụ cười mê hoặc khi nãy của anh làm cô có chút khó hiểu. Cô lắc đầu rùng mình không muốn suy nghĩ nữa mà đi uống nước.
Thứ hai, 6 giờ 20 phút sáng.
Hân Vy mặc trên mình bộ áo dài màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác. Cô cẩn thận dắt chiếc xe đạp điện ra phía cổng. Đúng lúc, Minh Hạo cũng dẫn chiếc xe Air Blade màu đen của mình ra trước cổng.
Hân Vy không nhìn lấy anh một cái mà cẩn thận đội nón bảo hiểm vào rồi nhanh chóng ngồi lên xe. Vừa bật chìa khóa lên cô mới tá hỏa phát hiện xe đã hết điện. Hôm qua chở mẹ cô đi chợ, đến lúc về lại quên sạc điện nên bây giờ xe cũng không còn một cục pin nào.
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, Minh Hạo tiến đến hỏi.
" Xe bị làm sao à?"
Hân Vy vẻ mặt lo lắng, hết nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay lại nhìn sang chiếc xe của mình, cô mếu máo nói.
" Xe hết pin rồi"
Minh Hạo tiện tay tắt chìa khóa xe của cô rồi tươi cười nói.
" Em cất xe vào nhà đi, tôi chở em đi học"
Hân Vy chau mày hỏi lại.
" Chú chở tôi đi học hả?"
" Ừ, em cất xe đi, không thôi lại muộn"
Hân Vy không kịp suy nghĩ nữa vội dắt xe vào trong. Mẹ cô từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô liền hỏi.
" Sao vậy con?"
Cô vội nói.
" Xe con hết pin, mẹ sạc giúp con nhé, giờ con đi nhờ xe chú Hạo tới trường, con đi nhe mẹ". - nói rồi cô vội chạy nhanh ra ngoài.
" Từ từ thôi" - mẹ cô thở dài lắc đầu - "Đã dặn bao nhiêu lần mà cứ kêu con trai người ta là chú...hơizzz".
Hân Vy bước ra thì Minh Hạo đã ngồi trên xe, anh cẩn thận gạt chổ gác chân ra cho cô, vui vẻ nói.
" Em lên xe đi".
Hân Vy nhìn anh một cái, ngại ngùng gật đầu một cái rồi nhanh chóng lên xe ngồi ngay ngắn.
" Xong rồi"
Từ nhà đến trường cấp ba cô học mất khoảng 20 phút đi xe đạp điện. Đoạn đường đến trường phải đi ngang Ủy ban xã và chổ thi công làm đường lộ. Hân Vy nhìn nhóm công nhân đang làm rồi nói.
" Hơizzz...biết bao giờ mới xong con đường này đây"
Minh Hạo đầu hơi xoay ra sau, anh nói.
" Không thể nói trước được, nhưng có thể chắc chắn một điều là chất lượng sẽ là ưu tiên hàng đầu".
" Ồh" - Hân Vy chỉ đáp lại một cách hờ hững.
Ngồi xe một lúc cũng đã đến trước cổng trường. Hân Vy bước xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm xuống rồi ôm trước bụng, cô cúi đầu lịch sự.
" Cảm mơn chú nhiều"
Minh Hạo hơi chau mày, anh nói.
" Mấy giờ em tan để tôi đón"
Hân Vy vội xua tay.
" Không cần đâu, tôi đi nhờ bạn trong lớp là được, không phiền chú đi làm đâu"
Minh Hạo vội nói.
" Không phiền, dù sao trưa tôi cũng phải về nhà nghỉ trưa, sẵn tiện đón em về chung"
Hân Vy lại nói.
" Nhưng ngược đường mà, mắc công chú lại phải chạy lên đây để đón tôi"
Minh Hạo vội cầm lấy nón bảo hiểm của cô rồi máng vào xe.
" Không nói nữa, cứ như vậy đi, giờ tôi quay lại chổ công trình, em vào học đi"
Hân Vy nói không lại đành bĩu môi chấp thuận.
" Biết rồi ạ, chú đi cẩn thận"
Nói rồi Minh Hạo cũng nhanh chóng rời đi, Hân Vy thở dài đi vào trong sân trường thì bắt gặp nhóm bạn thân Quỳnh Như, Nhật Minh và Tuấn Dương. Quỳnh Như khoác tay lên vai cô, khuôn mặt nghiêm túc dò xét.
" Anh đẹp trai chở cậu đi học là ai vậy hả?"
Hân Vy lắc đầu, gương mặt không cảm xúc lười nhác nói.
" Là một ông chú thi côn đường lộ của xã, đang ở ké nhà mình đây"
Quỳnh Như nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc.
" Trời ơi...người ta vừa trẻ vừa đẹp trai mà cậu kêu là ông chú á...lại còn là kỹ sư xây dựng...woa...mới nghĩ thôi mà đã thấy giống nam chính ngôn tình rồi...hihi".
Tuấn Dương đi bên cạnh nhìn dáng vẻ như muốn chảy nước dãi của Quỳnh Như mà bất giác rùng người.
" Cậu mê trai vừa thôi"
Quỳnh Như quay sang ban tặng cho Tuấn Dương một ánh mắt sắc bén, làm cho cậu ta đổ mồ hôi hột, chỉ đành câm nín.
Nhật Minh đi bên cạnh Hân Vy gương mặt hơi khẩn trương hỏi.
" Cậu thấy anh ta thế nào?"
Hân Vy hơi ngạc nhiên, cô chau mày nhìn Nhật Minh khó hiểu.
" Cậu hỏi vậy là sao?...Mình thấy chú đó cũng bình thường, dù sao cũng chỉ ở nhờ nhà mình một khoảng thời gian, năm sau mình lên đại học cũng không gặp lại nữa nên không quan tâm cho lắm".
Nhật Minh khóe môi hơi cong, gật đầu.
" Vậy thì được"
11 giờ 30 phút.
Renggggg....rengggg....rengggg......
Một hồi chuông vang lên, cổng trường học cũng đã mở. Hân Vy vội kéo chiếc mũ liền trên áo khoác lên để che nắng. Nhìn thấy anh từ xa, Hân Vy nhanh chóng chạy nhanh đến. Trời lại nắng gắt, sân trường lại rộng khiến cô chạy đến chổ anh mệt muốn đứt hơi, cô cúi người thở hổn hển. Minh Hạo lo lắng nói.
" Em chạy nhanh làm gì? Đi từ từ thôi"
Hân Vy vừa thở vừa cố nói.
" Tôi sợ chú chờ lâu, dù sao cũng đi nhờ tôi không thể bắt chú đợi tôi được"
Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô có chút bật cười, anh cẩn thận đội mũ bảo hiểm lên cho cô. Hân Vy có chút bất ngờ trước hành động của anh, cô vội đưa tay lên cài dây nón.
" Để tôi tự đội"
Về đến nhà.
Ba mẹ cô đã ngồi ở sô pha xem tivi. Nhìn thấy hai người bước vào, mẹ cô vui vẻ nói.
" Hai đứa về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm"
Nói rồi, mẹ cô đi nhanh vào bếp. Hân Vy chào ba cô một tiếng rồi nhanh chóng vào phòng cất balo và thay quần áo.
Minh Hạo ngồi xuống ghế, ba cô rót một ly nước để trước mặt anh rồi nói.
" Hôm nay khảo sát sao rồi con"
Minh Hạo uống một ngụm nước rồi nói.
" Cũng tạm ổn chú ạ, đường ở xã mình cạnh con sông dài mà thẳng, không ngoằn nghèo quanh co nên cũng dễ thi công ạ, sáng mai con và một số nhà thầu sẽ họp ở trên xã rồi đưa ra tiến trình cụ thể, sau đó sẽ thông báo với người dân"
Ba cô vui vẻ nói.
" Vậy thì tốt quá, cũng may là được công ty của ba con với mấy mạnh thường quân giúp đỡ mới có được đường xá như này"
Minh Hạo vội nói.
" Chú đừng nói vậy, công ty của ba con chỉ phụ giúp một ít, còn lại là ngân sách nhà nước với một số mạnh thường quân tích góp"
Ba cô lại cười nói.
" Sao cũng được miễn là bà con nơi đây có đường đi thuận tiện, giao thông thuận lợi là quý lắm rồi"
Hân Vy lúc này cũng đã thay quần áo xong, cô đi vào bếp phụ mẹ dọn thức ăn lên bàn. Mẹ cô trong bếp nói.
" Ăn cơm thôi"
Buổi tối hôm đó.
Khoảng 11 giờ.
Hân Vy vừa học bài xong, cảm thấy hơi khát nước nên cô đi xuống nhà bếp lấy ít nước. Nhà cô là dạng nhà tường, chỉ có một tầng, trong nhà có 3 phòng ngủ theo thứ tự từ cửa bước vào là phòng khách, phía bên trái đi sâu vào trong là nhà bếp, còn phía bên phải là phòng của ba mẹ cô, phòng cô và đối diện là phòng của Minh Hạo.
Hân Vy vừa mở cửa phòng ra thì đúng lúc Minh Hạo cũng bước ra. Đối diện ánh mắt của Minh Hạo, Hân Vy có chút ngượng ngùng tránh né. Cô muốn bước đi nhưng bị anh ngăn lại, đứng chắn trước mặt.
" Em đang tránh mặt tôi à?"
Hân Vy giả vờ như không có gì liền nói.
" Tôi không có, tôi muốn uống nước, chú...chú tránh ra cho tôi đi" - Càng nói giọng cô càng nhỏ, gương mặt cúi xuống không nhìn anh.
Minh Hạo mím môi anh nói.
" Đã bảo với em là tôi mới 27 tuổi thôi, em lại kêu tôi là chú"
Hân Vy can đảm ngước lên nhìn anh.
" Tôi không quen gọi người lạ là anh, nên xưng hô là chú cho...dễ nghe"
" Dễ nghe? Tôi lại không thấy vậy...mà thôi bỏ đi...ngày mai có cần tôi đưa em đi học không?"
Hân Vy vội lắc đầu.
" Không cần đâu, xe đã sạc đầy pin rồi, có thể tự đi được"
" Vậy được rồi...em uống nước rồi tranh thủ nghỉ sớm đi"
Hân Vy gật đầu.
" Vâng, tôi biết rồi"
Minh Hạo nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng cười nói.
" Ngủ ngon" - Nói rồi xoay người di vào trong phòng.
Hân Vy hơi bất ngờ, gương mặt cùng nụ cười mê hoặc khi nãy của anh làm cô có chút khó hiểu. Cô lắc đầu rùng mình không muốn suy nghĩ nữa mà đi uống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất