Chương 43
Việc đầu tiên bây giờ để tạo ra chiến thắng chính là tìm đủ binh lực để chiến đấu. Theo thông tin từ nữ vương Edwards de Lucasta thì Nhân tộc đã quyết định không nhúng tay vào hỗ trợ cho hai bên nhưng vẫn sẽ âm thầm hỗ trợ lương thực và hỗ trợ điều trị những chiến binh bị thương cho quân đội của nữ vương Lucasta. Tinh linh tộc không sinh ra để chiến đấu, họ gắn bó với cây cối để cùng nhau lớn lên, thông thường họ chỉ cần uống nước và hít khí trời nhưng bây giờ, một khi đã lâm vào chiến trận thì họ cần rất nhiều năng lượng nên sự ủng hộ của Nhân tộc chính là một điều quá hoàn hảo. Tuy nhiên bên phía Solanueva von Leonardo cũng đã có Ma Quỷ tộc hỗ trợ về lực lượng, hắn ta thậm chí còn vứt bỏ cả lương tâm để hợp tác cùng một đoàn quân Spiriter.
Diego đã trao đổi thư từ để nhắc nhở Lyly rằng có thể tộc Quỷ Lùn đã phản bội vì trong cuộc tấn công vào ngày hôm qua, đã có một tên Quỷ Lùn ở đấy để giúp sức cho kẻ ám sát. Cậu nhận được hồi đáp từ Lyly là có một phần tộc Quỷ Lùn đã quay lưng hợp tác với kẻ thù, hiện tại chỉ còn khỏang 1/3 người trong tộc vẫn tiếp tục giúp đỡ họ nhưng chắc chắn những người này sẽ không phản bội họ, người tấn công họ ngày hôm qua chỉ có thể là những kẻ đã quay lưng. Tình hình này nói trắng ra là bất lợi cho Diego. Nhưng chưa làm gì đã bỏ cuộc thì cậu sẽ như mấy năm trước khi chạy trốn khỏi thành Franis, không những thế bây giờ bên cạnh cậu không chỉ có một mình mà còn rất nhiều người đặt niềm hi vọng vào cậu. Giờ đây, cậu đã quay lại.
==================
Cùng lúc đó, ở thành Franis, Solanueva von Leonardo cũng đã nhận được tin tương tự, hắn thậm chí biết em hắn, Solanueva von Clander đã mạnh mẽ đến thế nào. Mang trên mình bộ trang phục của quân vương với những nét thêu đầy tinh xảo nhưng từ khi nào nó đã quá nặng khiến hắn phải ta lê bước đến thánh điện, nơi từng đặt quan tài của mẹ mình. Quỳ xuống như cầu xin sự soi xét, hắn ta nhìn lên trời cao tự thì thầm :
- Mẹ ơi, rồi mọi người sẽ hiểu cho con chứ ? Vì đất nước, vì gia tộc, chúng ta đã phải trốn như vậy quá lâu rồi, lần này con nhất định phải thắng như vậy thần dân mới có thể sống ở một nơi rộng rãi hơn, gia tộc chúng ta mới lớn mạnh được. Con đã nguyện dâng cả linh hồn và người thân để cho cuộc chiến này, hãy để lịch sử của người chiến thắng ghi lên lịch sử thế giới. Tất cả người của thành Franis sẽ được công nhận ... Nếu con thua, chúng ta sẽ bị khinh thường, ghẻ lạnh, chỉ có thể sống chui rúc như mấy trăm năm qua ... Con nhất định phải thắng để những điều con hi sinh là cái giá rẻ mạt cho ngàn đời sau được sống tốt hơn ...
Hắn ta từ từ đứng dậy, sự mệt mỏi hiện rõ trên đôi mắt của hắn. Hắn rời khỏi nhà thờ đến một toà tháp lớn bị khoá trái, bước từng bước chân dài qua những cánh cửa sặc sỡ sắc màu, cái thân hình cao lớn, vạm vỡ đầy quyến rũ trước kia giờ chỉ có thể nói một cách thì thầm đầy mệt mỏi. Hắn đi đến trước một cánh cửa to lớn bằng gỗ và bước vào. Trước mắt hắn là một người đang tựa người vào giường xunh quanh là những cuốn sách rơi vãi khắp nơi, đó là Solanueva Robert, em trai hắn. Hắn tiến lại gần đứa em trai của mình và hỏi :
- Em biết sự tình rồi đấy, anh đang chiếm lợi thế nhưng anh vẫn rất cần em. Với tài năng của em thì anh nhất định sẽ thêm cơ hội chiến thắng ... Em có thể giúp anh không ?
- ...
- Những năm tháng qua anh đã nói rõ rồi mà, hãy hiểu cho anh và giúp anh đi. Tất cả là vì chúng ta mà thôi.
- Đó không phải cách duy nhất, tôi sẽ không bao giờ giúp ngài.
- Được thôi ... vậy còn Katherina thì sao ? Ta có thể giết cô ấy ngay bây giờ. Ngươi không cần mạng mình nhưng còn mạng của chị ngươi thì ngươi cũng không cần hả ?!
Leonardo nhìn vào Robert, sau lưng hắn có một người thiếu nữ được bế vào, mắt và miệng của người đó đã bị bịt kín, tay chân đồng thời bị trói lại nhưng Robert vẫn nhận ra đó là ai, Solanueva von Katherina, vị công chúa thứ ba của hoàng gia Solanueva. Trong cái đêm mà Leonardo nổi loạn, cô và Kalice đã chống lại hắn. Kalice chết còn cô từ khi ấy vẫn luôn bất tỉnh, mạng sống của cô chỉ có thể dựa vào hắn ta. Trong cái đêm đó cậu cũng đã bị bắt và giam lỏng, nếu dám chống lại hắn, không chỉ cậu chết mà chị cậu cũng sẽ bị chôn cùng. Cậu biết thế nhưng đi theo hắn chẳng khác nào bán đi lương tâm của cậu, hằng đêm sự dày dứt sẽ đay nghiến cậu cho đến khi cậu lìa đời.
Tay cậu nắm chặt, nghiến răng đầy hận thù nhìn Leonardo, thế nhưng hắn ta vẫn cứ như vậy, cứ ôn nhu mà nhìn cậu với vẻ cầu khẩn, như thể hắn ta làm mọi thứ là vì cậu, vì thần dân. Thế nhưng cái hành động của hắn thì chẳng biết dừng lại, hắn cầm lên thanh kiếm cắt một đường vào tay chính em gái mình mặc lời hét mong muốn cản lại của Robert. Khi nhìn dòng máu ấy, cậu hiểu rằng, bây giờ chỉ còn một đường. Cậu phải chấp nhận, không chỉ vì cậu, mà còn vì Katherina.
- Tôi ... đồng ý. Tôi sẽ phò trợ ngài, giao cho ngài ... cả tính mạng này.
- Anh chỉ cần lòng trung thành của em. - Hắn điềm đạm mở khoá và rời đi.
Những cánh hoa lả tả rơi, đám hoa cỏ dại đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn mà bén rễ bóp nát đi những gì tưởng chừng là đẹp đẽ, đúng đắn mà thay vào đó là sự mờ ảo, nhục hủ.
Diego vẫn lên đường mà không biết ở nơi xa, bây giờ người thân cậu tin tưởng cũng đã phải quay lưng đi.
Diego đã trao đổi thư từ để nhắc nhở Lyly rằng có thể tộc Quỷ Lùn đã phản bội vì trong cuộc tấn công vào ngày hôm qua, đã có một tên Quỷ Lùn ở đấy để giúp sức cho kẻ ám sát. Cậu nhận được hồi đáp từ Lyly là có một phần tộc Quỷ Lùn đã quay lưng hợp tác với kẻ thù, hiện tại chỉ còn khỏang 1/3 người trong tộc vẫn tiếp tục giúp đỡ họ nhưng chắc chắn những người này sẽ không phản bội họ, người tấn công họ ngày hôm qua chỉ có thể là những kẻ đã quay lưng. Tình hình này nói trắng ra là bất lợi cho Diego. Nhưng chưa làm gì đã bỏ cuộc thì cậu sẽ như mấy năm trước khi chạy trốn khỏi thành Franis, không những thế bây giờ bên cạnh cậu không chỉ có một mình mà còn rất nhiều người đặt niềm hi vọng vào cậu. Giờ đây, cậu đã quay lại.
==================
Cùng lúc đó, ở thành Franis, Solanueva von Leonardo cũng đã nhận được tin tương tự, hắn thậm chí biết em hắn, Solanueva von Clander đã mạnh mẽ đến thế nào. Mang trên mình bộ trang phục của quân vương với những nét thêu đầy tinh xảo nhưng từ khi nào nó đã quá nặng khiến hắn phải ta lê bước đến thánh điện, nơi từng đặt quan tài của mẹ mình. Quỳ xuống như cầu xin sự soi xét, hắn ta nhìn lên trời cao tự thì thầm :
- Mẹ ơi, rồi mọi người sẽ hiểu cho con chứ ? Vì đất nước, vì gia tộc, chúng ta đã phải trốn như vậy quá lâu rồi, lần này con nhất định phải thắng như vậy thần dân mới có thể sống ở một nơi rộng rãi hơn, gia tộc chúng ta mới lớn mạnh được. Con đã nguyện dâng cả linh hồn và người thân để cho cuộc chiến này, hãy để lịch sử của người chiến thắng ghi lên lịch sử thế giới. Tất cả người của thành Franis sẽ được công nhận ... Nếu con thua, chúng ta sẽ bị khinh thường, ghẻ lạnh, chỉ có thể sống chui rúc như mấy trăm năm qua ... Con nhất định phải thắng để những điều con hi sinh là cái giá rẻ mạt cho ngàn đời sau được sống tốt hơn ...
Hắn ta từ từ đứng dậy, sự mệt mỏi hiện rõ trên đôi mắt của hắn. Hắn rời khỏi nhà thờ đến một toà tháp lớn bị khoá trái, bước từng bước chân dài qua những cánh cửa sặc sỡ sắc màu, cái thân hình cao lớn, vạm vỡ đầy quyến rũ trước kia giờ chỉ có thể nói một cách thì thầm đầy mệt mỏi. Hắn đi đến trước một cánh cửa to lớn bằng gỗ và bước vào. Trước mắt hắn là một người đang tựa người vào giường xunh quanh là những cuốn sách rơi vãi khắp nơi, đó là Solanueva Robert, em trai hắn. Hắn tiến lại gần đứa em trai của mình và hỏi :
- Em biết sự tình rồi đấy, anh đang chiếm lợi thế nhưng anh vẫn rất cần em. Với tài năng của em thì anh nhất định sẽ thêm cơ hội chiến thắng ... Em có thể giúp anh không ?
- ...
- Những năm tháng qua anh đã nói rõ rồi mà, hãy hiểu cho anh và giúp anh đi. Tất cả là vì chúng ta mà thôi.
- Đó không phải cách duy nhất, tôi sẽ không bao giờ giúp ngài.
- Được thôi ... vậy còn Katherina thì sao ? Ta có thể giết cô ấy ngay bây giờ. Ngươi không cần mạng mình nhưng còn mạng của chị ngươi thì ngươi cũng không cần hả ?!
Leonardo nhìn vào Robert, sau lưng hắn có một người thiếu nữ được bế vào, mắt và miệng của người đó đã bị bịt kín, tay chân đồng thời bị trói lại nhưng Robert vẫn nhận ra đó là ai, Solanueva von Katherina, vị công chúa thứ ba của hoàng gia Solanueva. Trong cái đêm mà Leonardo nổi loạn, cô và Kalice đã chống lại hắn. Kalice chết còn cô từ khi ấy vẫn luôn bất tỉnh, mạng sống của cô chỉ có thể dựa vào hắn ta. Trong cái đêm đó cậu cũng đã bị bắt và giam lỏng, nếu dám chống lại hắn, không chỉ cậu chết mà chị cậu cũng sẽ bị chôn cùng. Cậu biết thế nhưng đi theo hắn chẳng khác nào bán đi lương tâm của cậu, hằng đêm sự dày dứt sẽ đay nghiến cậu cho đến khi cậu lìa đời.
Tay cậu nắm chặt, nghiến răng đầy hận thù nhìn Leonardo, thế nhưng hắn ta vẫn cứ như vậy, cứ ôn nhu mà nhìn cậu với vẻ cầu khẩn, như thể hắn ta làm mọi thứ là vì cậu, vì thần dân. Thế nhưng cái hành động của hắn thì chẳng biết dừng lại, hắn cầm lên thanh kiếm cắt một đường vào tay chính em gái mình mặc lời hét mong muốn cản lại của Robert. Khi nhìn dòng máu ấy, cậu hiểu rằng, bây giờ chỉ còn một đường. Cậu phải chấp nhận, không chỉ vì cậu, mà còn vì Katherina.
- Tôi ... đồng ý. Tôi sẽ phò trợ ngài, giao cho ngài ... cả tính mạng này.
- Anh chỉ cần lòng trung thành của em. - Hắn điềm đạm mở khoá và rời đi.
Những cánh hoa lả tả rơi, đám hoa cỏ dại đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn mà bén rễ bóp nát đi những gì tưởng chừng là đẹp đẽ, đúng đắn mà thay vào đó là sự mờ ảo, nhục hủ.
Diego vẫn lên đường mà không biết ở nơi xa, bây giờ người thân cậu tin tưởng cũng đã phải quay lưng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất