Đợi Năm Nào

Chương 94

Trước Sau
Toan Nghê theo Hiên Viên Hối lời dặn dò, ở cửa thành khổ sở nghiêm chỉnh đợi chờ một nửa canh giờ, khách quý mà Hiên Viên Hối nói mới khoan thai đi đến —— chính là quốc sư dân tộc Hồi Hột mà hắn đã gặp qua.

Quốc sư dân tộc Hồi Hột cải trang mà đến, thấy hắn cũng không khách sáo, chỉ vội vã đi tới lều: “Vương phi điện hạ của các ngươi như thế nào?”

Toan Nghê biết ông cùng với Hiên Viên Hối quan hệ không ngắn, bèn nói thật: “Đã bất tỉnh hai ngày, sốt cao không lùi, vết thương chảy mủ, quân y nói rất là hung hiểm.”

Quốc sư gật gật đầu, vén rèm lên đi vào, lập tức thấy Hiên Viên Hối ngồi bên giường, lẳng lặng nắm tay Triệu Hủ, ánh nến chiếu trên mặt, mông lung.

“Vương gia.”

Hiên Viên Hối giương mắt thấy ông vội đứng dậy đón lấy, trong nháy mắt đứng dậy thân hình hơi choáng váng, y nhíu mày, miễn cưỡng ổn định: “Làm phiền quốc sư ngàn dặm giúp đỡ, Hối cảm kích vô cùng.”

Quốc sư tiện tay bắt mạch cho y: “Vương gia mấy ngày chưa từng yên giấc?”

“Yên giấc?” Hiên Viên Hối cười khổ: “Đã ba ngày, ta chưa nhắm mắt một khắc.”

Quốc sư không nói hai lời, trực tiếp lấy một con dao đánh y ngất đi, nói với Toan Nghê: “Dìu hắn nghỉ ngơi.”

Toan Nghê trố mắt không thôi, nhưng vẫn phụng mệnh đỡ Hiên Viên Hối qua một bên.

Hiên Viên Hối ngủ trong đất trời đen kịt hồi lâu, thời điểm tỉnh lại trời đã sáng choang, y còn chưa kịp rửa mặt đã đi xem Triệu Hủ, thấy hắn mặc dù còn chưa tỉnh, trên mặt đã có nhiều huyết sắc hơn, mạch tượng cũng vững vàng rất nhiều, lúc này mới an tâm chỉnh lý dung nhan, đi tìm quốc sư dùng bữa.

“Vương gia.” Quốc sư đã thay đổi quần áo, hiển nhiên cũng đã chỉnh lý qua.

Hiên Viên Hối có chút thẹn thùng, chắp tay dùng tiếng Hồi Hột nói: “Cười chê rồi, đại ân lần này, còn không biết làm sao hoàn báo.”

“Ai nói hắn đã vô sự?” Màu gỉ sét trong mắt Quốc sư vẫn như trước không gặp nửa điểm tâm tình.

Hiên Viên Hối cả kinh, cẩn thận tỉ mỉ nhìn thần sắc quốc sư, hồi lâu nói: “Nhưng ta vừa mới thấy hắn…”

“Vương gia có tin mệnh trời không?” Quốc sư đột nhiên chặn lời y.

Hiên Viên Hối muốn nói không tin, nhưng lại nghĩ tới từ cổ chí kim luôn có chuyện bất ngờ, mãi không nói.

“Số tuổi thọ của Vương phi đã tuyệt, chính là trong một hai ngày này.” Quốc sư vứt câu tiếp theo như sấm sét giữa ban ngày.



Hiên Viên Hối kinh sợ đến tận cùng, lại cũng không hoảng hốt bất loạn, trái lại còn thong dong, cười nói: “Người xuất gia không thể nói dối, quốc sư đừng nghĩ gạt ta.”

Quốc sư nhìn y: “Ta chưa bao giờ lừa người, Vương gia cũng là biết được.”

Hiên Viên Hối nghẹn họng, y luôn cho là gieo vạ sống ngàn năm, Triệu Hủ mặc dù không phải đại gian đại ác đồ, nhưng cũng không phải là hạng người lương thiện, y chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Triệu Hủ có thể biến mất trước mắt mình.

Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, biết là có quốc sư cùng liêu thuộc đều ở xung quanh, tự xác định không thể đánh mất dáng vẻ trước mặt bọn họ, nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là mím môi im lặng.

“Vương gia, nể tình quan hệ tình cảm giãi bày tâm can mười năm của Vương phi đối với Vương gia, nể tình công lao Vương phi vì Túc Châu thức khuya dậy sớm, cầu Vương gia mau cứu Vương phi!”

Không biết Bùi Tuyển trong ngày thường rốt cuộc là nghĩ về hắn như thế nào, giờ khắc này quỳ rạp dưới đất, khổ sở cầu xin, trên đầu còn sứt mẻ ra máu.

Hiên Viên Hối không nhịn được lộ ra một vệt châm biếm —— bất kể là Sĩ tộc hay là Bạch Nhật xã, những thần tử sau này tìm đến còn không có nhãn lực bằng nhóm người Thẩm Mịch Triệu Khôi.

Tại sao Bạch Nhật xã có thể cho là mình sẽ qua cầu rút ván, ngầm đồng ý với bọn họ nhanh chóng tiêu trừ Triệu Hủ?

Tại sao Sĩ tộc có thể cho là mình coi Triệu Hủ như xương cá mắc họng, hắn vì mình hãm sâu hiểm cảnh, mình sẽ vứt bỏ hắn không để ý?

“Vương gia?” Toan Nghê ở phía sau đẩy y, Hiên Viên Hối mới phản ứng được quốc sư đang nói chuyện cùng mình.

“Muốn cứu Vương phi, ngược lại không phải hoàn toàn bó tay hết cách.” Quốc sư vươn tay đẩy một lọn tóc xo xác trên vai Hiên Viên Hối: “Vương gia có từng nghe nói người Hán có đèn thất tinh kéo dài tính mạng?”

Hiên Viên Hối bỗng nhiên quay đầu lại: “Gia Cát Võ hầu? Ta trước đây đều tưởng là sách tạp lục, lẽ nào càng là thật? Quốc sư có biết phương pháp này?”

Quốc sư cười không nói: “Dân tộc Hồi Hột ta cũng có bí thuật tương tự, chỉ là kết quả cuối cùng có chỗ bất đồng.”

“Sao? Bất kể như thế nào, chỉ cần có thể giúp Vương phi vượt qua kiếp nạn này, tiểu vương dù như thế nào cũng cam tâm tình nguyện!” Hiên Viên Hối đột nhiên như có tinh khí tinh thần, trong mắt thậm chí có ánh sáng lấp lánh.

“Phương pháp này cực kỳ hung hiểm, cần lấy tinh huyết của ngươi cùng Vương phi, bảy bảy bốn mươi chín canh giờ không thể bị cắt đứt.” Quốc sư tập trung nhìn chằm chằm hai mắt Hiên Viên Hối: “Khẩn yếu nhất chính là, đây cũng không phải là phương pháp kéo dài tính mạng, mà là phương pháp chia mệnh.”

Việc này quả thực chưa từng nghe thấy, tất cả mọi người nghe được trợn mắt ngoác mồm, Bùi Tuyển phản ứng đầu tiên: “Chia mệnh giải thích thế nào?”

“Tên như ý nghĩa, tuổi thọ của Vương phi năm nay tất nhiên đã hết, giả thiết có người nguyện ý chia mệnh cho Vương phi, nếu người kia sớm định ra tuổi thọ tám mươi…”



“Hắn cùng với Vương phi cũng có thể sống thêm tám mươi năm?”

Bị người chen ngang, quốc sư không vui: “Không, hai người này sẽ chết cùng năm cùng tháng, nếu như người này năm nay ba mươi, vậy bọn họ cũng chỉ còn có hai mươi lăm năm dễ chịu.”

“Vậy ta đến chia mệnh cho vương phi!” Bùi Tuyển không chút nghĩ ngợi.

Quốc sư cười cười, “Nghe nói Vương phi với Sĩ tộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hôm nay gặp mặt mới biết nói không ngoa. Chỉ là coi như Bùi đại nhân nguyện ý, cũng sợ cũng là không được.”

“Vì sao? Bạn bè không phải cũng cùng trong ngũ luân? Vương phi cùng thuộc hạ cũng vừa là thầy vừa là bạn, có gì không thể?”

Quốc sư sâu xa nói: “Vừa là thầy vừa là bạn sợ còn chưa đủ, thầy không xa những cũng không đủ thân, bằng hữu không đủ gần nhưng cũng không tính sơ.”

“Chí viễn chí cận quân thần, chí thân chí sơ phu thê.” Hiên Viên Hối bỗng nhiên nói: “Quốc sư nói là ta.”

“Vương gia, tuyệt đối không thể!” Đối với lời giải thích hoang đường của quốc sư chưa nói có đáng tin hay không, nhóm cận thần Toan Nghê Bùi Tuyển vẫn đồng loạt quỳ xuống.

Toan Nghê kích động nhất: “Vương gia, ngươi chính là thân thể thiên kim, không thể hành động theo cảm tình. Nếu như ngươi tùy tiện chia mệnh, đại nghiệp…”

Có lẽ là phát hiện mình nói chuyện thực sự kiêng kỵ, Toan Nghê sửa lời: “Vương phi điện hạ chính là ngàn tuổi, tự nhiên phúc lớn mạng lớn. Thuộc hạ cho là quốc sư hẳn đã tính sai rồi.”

Hiên Viên Hối không để ý đến hắn nữa, chỉ nói với quốc sư: “Cần ta làm việc gì? Có cần phải đi chuẩn bị đèn thất tinh không? Còn tinh huyết chuẩn bị lấy như thế nào?”

“Dân tộc Hồi Hột chúng ta không cần phiền phức như vậy, còn làm sao lấy… là bí thuật của dân tộc Hồi Hột, tất nhiên là không thể nói với ngoại nhân. Vương gia nếu tin ta, thì cứ nghe theo.”

Hiên Viên Hối không nói hai lời, trực tiếp lấy dao găm, nhàn nhạt quét mắt nhìn quốc sư: “Muốn bao nhiêu?”

Quốc sư vỗ tay, một người hầu dân Hồi Hột từ ngoài trướng tiến vào, tay nâng một chiếc chậu, trên che lụa vàng.

Quốc sư xốc lụa vàng lên, cầm một bát vẽ hoa sen lưu ly to bằng bàn tay đưa cho Hiên Viên Hối: “Vương gia lúc này đổi ý, còn kịp.”

Nhóm Toan Nghê không kịp cản, Hiên Viên Hối đã dùng đao kia cắt mạnh xuống nơi cổ tay, khẽ cười nói: “Được chưa?”

__________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: quốc sư nghiêm trang nói hươu nói vượn giống như tui…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau