Chương 17
Khi Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch từ bệnh viện về nhà liền bắt gặp phải cảnh tượng thập phần vi diệu. Một đứa bé chưa đầy 5 tuổi đang cùng một người đàn ông trưởng thành đang thực hiện một màn đấu trí đấu dũng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạch Đông Đông nét mặt quật cường ánh mắt đề phòng nhìn về phía vị tiểu trợ lý đáng thương, người đã bị Huyền Đông Trạch xem như bảo mẫu giao cho trọng trách giữ trẻ.
Trợ lý của Huyền Đông Trạch gọi là Tô Ninh, năm nay vừa tròn hai bảy cái xuân xanh, vì tăng ca trường kỳ mà đến giờ vẫn ế chỏng gọng. Nhưng được cái người này phi thường yêu tiền, nghe đến tăng lương, thêm tiền thưởng là phi thường hăng hái, bị Huyền Đông Trạch xem như hộ vệ đa năng sai bảo liên miên nhưng vẫn rất tận tâm với nghề.
Hôm nay cũng là một ngày như bao ngày Tô Ninh lại vì đồng lương mà bị sếp mình đày đọa, đang ở công ty sắp xếp đời lịch họp thì bị sếp gọi hồn. Vừa đến nơi chưa kịp hiểu gì thì đã bị ông sếp cuồng việc giao cho nhiệm vụ chăm trẻ con.
Đùa chứ đứa nhỏ này ai chẳng biết vị sếp kia phi thường yêu quý, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, Tô Ninh nhận việc mà sợ hãi vô cùng, chưa gì còn bị sếp dọa:
"Thằng bé mà rơi mất một cọng tóc, tôi trừ ba tháng tiền lương của cậu."
Huyền Đông Trạch nói rồi "tha người" chạy mất. Để lại Tô Ninh ngờ ngác cùng Bạch Đông Đông bù lu bù loa, khóc đến đáng thương vô cùng.
Tô Ninh nào giờ đều một mình uy vũ đi trên con đường độc thân kéo dài đến vô cực, nào có biết đến chăm trẻ con. Anh ta mất gần cả tiếng mới dỗ nín được tiểu tổng tông này.
"Ngoan! Không khóc, chú đưa cháu đi mua đồ chơi, đi ăn, đi coi phim nhé!"
Đông Đông nghe xong lời dụ dỗ ngon ngọt kia càng khóc lợi hại hơn:
"Cháu không đi! Huhuhu, cháu muốn baba, chú Huyền hung dữ như vậy nhất định khi dễ baba cháu, cháu muốn đi tìm baba."
"Đông Đông ngoan, ông chủ nhìn vậy thôi chứ miệng cứng lòng mềm, nhất định sẽ không khi dễ baba cháu đâu."
"Huhuhu, cháu không tin đâu, chú là người của chú Huyền, cháu mới không tin chú! Cháu muốn đi tìm baba, phải bảo vệ baba."
Tô Ninh cảm thấy anh ta đã đúng khi quyết định đi trên con đường độc thân này, chăm trẻ con không hề dễ đâu nha mọi người!
Vẻ mặt Tô Ninh vừa khổ não, vừa không biết làm sao, thầm cầu mong Huyền Đông Trạch mau mau trở về. Nhưng vị sếp đáng kính này của Tô Ninh hệt như một đi không trở lại, vì quá đói, anh liền gọi pizza cùng gà rán đến ăn, ấy vậy mà Đông Đồng vừa thấy liền nín khóc, tuy vẫn đề phòng anh nhưng vẫn đánh chén rất quyết liệt.
Tô Ninh như mở cờ trong bụng, ai ngờ sau khi ăn xong đứa nhóc này lại cùng anh diễn tuồng, bao nhiêu chiêu trò nhức đầu, đau bụng, các thứ đều mang ra chỉ với một mục đích là trốn ra ngoài tìm baba. Tô Ninh mệt đến tuôn cả một thân mồ hôi, không còn chút sức chẳng thèm màng đến hình tượng tinh anh thường ngày, trực tiếp nằm ườn ra sô pha cùng tiểu tổ tông kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Vừa lúc này hai người Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch về đến cửa. Tô Ninh nhác thấy bọn hắn bước vào liền như thấy được đấng cứu tinh, được giải thoát mà hai mắt rực sáng lên.
"Sếp, cuối cùng anh cũng về rồi!"
"Nhìn cậu kìa, trông có một đứa nhỏ thôi, có cần thân tàn ma dại thế này không? Đông Đông bình thường vẫn rất ngoan ngoãn."
Tô Ninh nghe xong nhận định sai lầm kia mà miệng méo xệch cả đi, anh mới không tin đâu.
Mà lúc này ở bên kia, Đông Đông vừa nhìn thấy Bạch Hạo Thiên bước vào nhà đã mếu máo khóc lên, chân nhỏ bạch bạch chạy đến ôm anh.
"Baba, cuối cùng baba cũng về rồi. Huhhuhu!"
Bạch Hạo Thiên ngồi xuống ôm bé vào lòng, ôn nhu dỗ dành:
"Ngoan, Đông Đông ngoan, không khóc baba về rồi, baba không sao hết mà."
Nhưng bé con vô cùng tinh mắt vừa nhìn thoáng trên người Bạch Hạo Thiên liền phát hiện tay anh dán băng gạt, này là vết thương xây xát để lại lúc Bạch Hạo Thiên cố gắng vùng khỏi dây trói, vốn cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Huyền Đông Trạch nhất quyết bắt y tá phải khử trùng tiêu độc còn quấn mấy vòng băng gạc nhìn có hơi đáng sợ.
"Con không tin, trên tay baba có vết thương, nhất định là chú Huyền bắt nạt baba."
Vừa lúc này Huyền Đông Trạch cũng bước đến cùng với Bạch Hạo Thiên song song ngồi xổm xuống trước mặt Đông Đông, đau lòng cùng hối hận muốn ôm lấy bé, nhưng lại bị Đông Đông cương quyết đẩy ra.
"Chú huyền xấu lắm, bắt nạt baba cháu."- Đông Đông khóe mắt hồng hồng, mặt mũi nhăn nhó, dùng âm mũi đáng thương nghẹn ngào oán trách hắn.
"Là ba không tốt, là ba không tốt, Đông Đông không khóc, khóc rồi mắt sẽ sưng rất đau."
Hắn không nói thì thôi vừa nói xong Đông Đông liền khóc lên, khóc đến thương tâm, vừa khóc vừa vung tay đấm lên người hắn:
"Hức! Hức! Con đã nói chú đừng mà chú lại không nghe, baba của con thích chú lắm, baba không định bỏ rơi chú, nhưng mấy chú áo đen lại đến rồi, bọn con sẽ bị bắt mất, nếu ở cùng chú thì chú cũng sẽ bị bắt luôn. Baba của con đều lo cho chú...Hức hức chú xấu lắm, chú chỉ biết ăn hiếp baba."
Huyền Dông Trạch đau lòng đến phát điên, ra sức dỗ dành bé, hắn ngồi im hứng chịu những đòn phát tiết nhẹ như bông của Đông Đông lại lo lắng thằng bé gào to quá sẽ làm bị thương cổ họng:
"Đúng đúng ba là kẻ xấu xa, con đánh ba đi đá ba cũng được, nhưng đừng gào nữa, cổ họng sẽ bị thương mất."
Hắn kéo lấy tay nhỏ của Đông Đông ôm thằng bé vào lòng, yêu thương dỗ dành:
"Ba biết sai rồi, sau này ba nhất định đối tốt với baba con, nếu còn bắt nạt baba con ba liền biến thành con rùa ngốc."
Đông Đông hút hút mũi, ánh mắt đáng thương xen lần nghi ngời nhìn Huyền Đông Trạch:
"Chú nói thật không?"
Huyền Đông Trạch vừa nhỏ nhẹ trấn an bé, vừa không quên dụ dỗ cùng cam đoan:
"Thật! Ba gạt con bao giờ."
"Vậy nếu mấy chú áo đen đến thì biết làm sao bây giờ?"
"Đừng lo, có ba ở đây, không để bọn chúng muốn làm gì thì làm đâu. Baba con và con đều rất quan trọng với ba, ba nhất định phải bảo vệ tốt hai người."
Đông Đông vẫn còn nghi ngờ lắm, nên bé nhìn về phía Bạch Hạo Thiên như đợi lời xác nhận từ anh.
"Đông Đông ngoan đừng trách chú Huyền của con nữa, chú ấy biết lỗi rồi. Sau này chúng ta không cần sợ hãi nữa, không cần bỏ trốn nữa."
Lúc này Đông Đông mới mếu máo gật đầu, bé rời khỏi vòng tay của Huyền Đông Trạch lần nữa nhào vào lòng Bạch Hạo Thiên ôm anh thút thít.
"Vậy thì tốt quá baba, chúng ta không cần phải bỏ trốn nữa."
"Ừm! Sau này sẽ sống thật tốt."
Bạch Hạo Thiên xoa lưng bé an ủi, lại nói tiếp:
"Sau này con cũng đừng kêu chú Huyền nữa, gọi ba biết không?"
Đông Đông hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
"Lại chơi trò gia đình ạ?"
Bạch Hạo Thiên ôn tồn giải thích:
"Không phải chơi, là thật, sau này chúng ta sẽ là một gia đình. Chú Huyền sẽ là ba con, là ba ruột."
Huyền Đông Trạch ở bên cạnh cũng sốt ruột vô cùng nhìn về phía Đông Đông có phần nôn nóng. Đây là đứa nhỏ của hắn cũng Bạch Hạo Thiên, là đứa nhỏ mà suốt gần năm năm hắn chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó, cũng chẳng hề biết đến sự tồn tại của khối tình cảm trong lòng mình.
Gần năm năm, hắn đã để lỡ quá nhiều thứ, để lỡ những năm tháng nhìn đứa trẻ này từ một khối thịt nhỏ chậm rãi thành hình, để lỡ đoạn thời gian đứa trẻ này biết nói tập đi, lại để lỡ một người yêu hắn hơn cả sinh mệnh... Nhưng thật may mắn, may mắn vì ông trời đã cho hắn cơ hội gặp lại hai người mà hắn yêu thương, để hắn dùng thời gian còn lại của cuộc đời mình bù đắp tất cả những gì hắn bỏ lỡ.
Đông Đông nhìn về phía huyền Đông Trạch, bé hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng gọi:
"Ba!"
Huyền Đông Trạch như chỉ đợi phút giây này, hắn vỡ òa trong hạnh phúc ôm lấy Đông Đông:
"Ngoan! Con ngoan, ba đây! Sau này sẽ không để hai người chịu khổ nữa, sẽ không bao giờ."
Tô Ninh nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt mà không khỏi có phần khó tin cùng xúc động. Lần đầu tiên anh nhìn thấy ông chủ cuồng việc, quyết liệt trên thương trường, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc sảo của mình ôn nhu như vậy. Tô Ninh chợt nghĩ, thì ra đây chính là sức mạnh của tình yêu. Anh cũng không nán lại quá lâu, vô cùng thức thời nhường lại không gian riêng cho gia đình ông chủ sung họp.
Lúc anh bước ra ngoài, sao đã đã lên rồi. Cơn bão vừa đi qua, ánh trăng đêm hè trong vắt treo trên đỉnh đầu, những cơn gió cũng như phá lệ mà trở nên dịu dàng.
Cái không khí ôn hòa chết tiệt này lại càng khiến cho lòng người nao nao đến lạ. Có vẻ như Tô Ninh anh cũng phải nên tìm một người cùng mình tiêu tiền rồi. Tô Ninh nghĩ rồi rà soát vòng quan hệ của mình, thấy hình như ý tưởng kia không được khả thi lắm, buồn bã cuối đầu, đúng lúc này bên kia đường vang lên tiếng mèo kêu non nớt. Đôi mắt Tô Ninh như bừng sáng, thôi thì người yêu không có, nuôi một con mèo cũng không tệ.
Bạch Đông Đông nét mặt quật cường ánh mắt đề phòng nhìn về phía vị tiểu trợ lý đáng thương, người đã bị Huyền Đông Trạch xem như bảo mẫu giao cho trọng trách giữ trẻ.
Trợ lý của Huyền Đông Trạch gọi là Tô Ninh, năm nay vừa tròn hai bảy cái xuân xanh, vì tăng ca trường kỳ mà đến giờ vẫn ế chỏng gọng. Nhưng được cái người này phi thường yêu tiền, nghe đến tăng lương, thêm tiền thưởng là phi thường hăng hái, bị Huyền Đông Trạch xem như hộ vệ đa năng sai bảo liên miên nhưng vẫn rất tận tâm với nghề.
Hôm nay cũng là một ngày như bao ngày Tô Ninh lại vì đồng lương mà bị sếp mình đày đọa, đang ở công ty sắp xếp đời lịch họp thì bị sếp gọi hồn. Vừa đến nơi chưa kịp hiểu gì thì đã bị ông sếp cuồng việc giao cho nhiệm vụ chăm trẻ con.
Đùa chứ đứa nhỏ này ai chẳng biết vị sếp kia phi thường yêu quý, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, Tô Ninh nhận việc mà sợ hãi vô cùng, chưa gì còn bị sếp dọa:
"Thằng bé mà rơi mất một cọng tóc, tôi trừ ba tháng tiền lương của cậu."
Huyền Đông Trạch nói rồi "tha người" chạy mất. Để lại Tô Ninh ngờ ngác cùng Bạch Đông Đông bù lu bù loa, khóc đến đáng thương vô cùng.
Tô Ninh nào giờ đều một mình uy vũ đi trên con đường độc thân kéo dài đến vô cực, nào có biết đến chăm trẻ con. Anh ta mất gần cả tiếng mới dỗ nín được tiểu tổng tông này.
"Ngoan! Không khóc, chú đưa cháu đi mua đồ chơi, đi ăn, đi coi phim nhé!"
Đông Đông nghe xong lời dụ dỗ ngon ngọt kia càng khóc lợi hại hơn:
"Cháu không đi! Huhuhu, cháu muốn baba, chú Huyền hung dữ như vậy nhất định khi dễ baba cháu, cháu muốn đi tìm baba."
"Đông Đông ngoan, ông chủ nhìn vậy thôi chứ miệng cứng lòng mềm, nhất định sẽ không khi dễ baba cháu đâu."
"Huhuhu, cháu không tin đâu, chú là người của chú Huyền, cháu mới không tin chú! Cháu muốn đi tìm baba, phải bảo vệ baba."
Tô Ninh cảm thấy anh ta đã đúng khi quyết định đi trên con đường độc thân này, chăm trẻ con không hề dễ đâu nha mọi người!
Vẻ mặt Tô Ninh vừa khổ não, vừa không biết làm sao, thầm cầu mong Huyền Đông Trạch mau mau trở về. Nhưng vị sếp đáng kính này của Tô Ninh hệt như một đi không trở lại, vì quá đói, anh liền gọi pizza cùng gà rán đến ăn, ấy vậy mà Đông Đồng vừa thấy liền nín khóc, tuy vẫn đề phòng anh nhưng vẫn đánh chén rất quyết liệt.
Tô Ninh như mở cờ trong bụng, ai ngờ sau khi ăn xong đứa nhóc này lại cùng anh diễn tuồng, bao nhiêu chiêu trò nhức đầu, đau bụng, các thứ đều mang ra chỉ với một mục đích là trốn ra ngoài tìm baba. Tô Ninh mệt đến tuôn cả một thân mồ hôi, không còn chút sức chẳng thèm màng đến hình tượng tinh anh thường ngày, trực tiếp nằm ườn ra sô pha cùng tiểu tổ tông kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Vừa lúc này hai người Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch về đến cửa. Tô Ninh nhác thấy bọn hắn bước vào liền như thấy được đấng cứu tinh, được giải thoát mà hai mắt rực sáng lên.
"Sếp, cuối cùng anh cũng về rồi!"
"Nhìn cậu kìa, trông có một đứa nhỏ thôi, có cần thân tàn ma dại thế này không? Đông Đông bình thường vẫn rất ngoan ngoãn."
Tô Ninh nghe xong nhận định sai lầm kia mà miệng méo xệch cả đi, anh mới không tin đâu.
Mà lúc này ở bên kia, Đông Đông vừa nhìn thấy Bạch Hạo Thiên bước vào nhà đã mếu máo khóc lên, chân nhỏ bạch bạch chạy đến ôm anh.
"Baba, cuối cùng baba cũng về rồi. Huhhuhu!"
Bạch Hạo Thiên ngồi xuống ôm bé vào lòng, ôn nhu dỗ dành:
"Ngoan, Đông Đông ngoan, không khóc baba về rồi, baba không sao hết mà."
Nhưng bé con vô cùng tinh mắt vừa nhìn thoáng trên người Bạch Hạo Thiên liền phát hiện tay anh dán băng gạt, này là vết thương xây xát để lại lúc Bạch Hạo Thiên cố gắng vùng khỏi dây trói, vốn cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Huyền Đông Trạch nhất quyết bắt y tá phải khử trùng tiêu độc còn quấn mấy vòng băng gạc nhìn có hơi đáng sợ.
"Con không tin, trên tay baba có vết thương, nhất định là chú Huyền bắt nạt baba."
Vừa lúc này Huyền Đông Trạch cũng bước đến cùng với Bạch Hạo Thiên song song ngồi xổm xuống trước mặt Đông Đông, đau lòng cùng hối hận muốn ôm lấy bé, nhưng lại bị Đông Đông cương quyết đẩy ra.
"Chú huyền xấu lắm, bắt nạt baba cháu."- Đông Đông khóe mắt hồng hồng, mặt mũi nhăn nhó, dùng âm mũi đáng thương nghẹn ngào oán trách hắn.
"Là ba không tốt, là ba không tốt, Đông Đông không khóc, khóc rồi mắt sẽ sưng rất đau."
Hắn không nói thì thôi vừa nói xong Đông Đông liền khóc lên, khóc đến thương tâm, vừa khóc vừa vung tay đấm lên người hắn:
"Hức! Hức! Con đã nói chú đừng mà chú lại không nghe, baba của con thích chú lắm, baba không định bỏ rơi chú, nhưng mấy chú áo đen lại đến rồi, bọn con sẽ bị bắt mất, nếu ở cùng chú thì chú cũng sẽ bị bắt luôn. Baba của con đều lo cho chú...Hức hức chú xấu lắm, chú chỉ biết ăn hiếp baba."
Huyền Dông Trạch đau lòng đến phát điên, ra sức dỗ dành bé, hắn ngồi im hứng chịu những đòn phát tiết nhẹ như bông của Đông Đông lại lo lắng thằng bé gào to quá sẽ làm bị thương cổ họng:
"Đúng đúng ba là kẻ xấu xa, con đánh ba đi đá ba cũng được, nhưng đừng gào nữa, cổ họng sẽ bị thương mất."
Hắn kéo lấy tay nhỏ của Đông Đông ôm thằng bé vào lòng, yêu thương dỗ dành:
"Ba biết sai rồi, sau này ba nhất định đối tốt với baba con, nếu còn bắt nạt baba con ba liền biến thành con rùa ngốc."
Đông Đông hút hút mũi, ánh mắt đáng thương xen lần nghi ngời nhìn Huyền Đông Trạch:
"Chú nói thật không?"
Huyền Đông Trạch vừa nhỏ nhẹ trấn an bé, vừa không quên dụ dỗ cùng cam đoan:
"Thật! Ba gạt con bao giờ."
"Vậy nếu mấy chú áo đen đến thì biết làm sao bây giờ?"
"Đừng lo, có ba ở đây, không để bọn chúng muốn làm gì thì làm đâu. Baba con và con đều rất quan trọng với ba, ba nhất định phải bảo vệ tốt hai người."
Đông Đông vẫn còn nghi ngờ lắm, nên bé nhìn về phía Bạch Hạo Thiên như đợi lời xác nhận từ anh.
"Đông Đông ngoan đừng trách chú Huyền của con nữa, chú ấy biết lỗi rồi. Sau này chúng ta không cần sợ hãi nữa, không cần bỏ trốn nữa."
Lúc này Đông Đông mới mếu máo gật đầu, bé rời khỏi vòng tay của Huyền Đông Trạch lần nữa nhào vào lòng Bạch Hạo Thiên ôm anh thút thít.
"Vậy thì tốt quá baba, chúng ta không cần phải bỏ trốn nữa."
"Ừm! Sau này sẽ sống thật tốt."
Bạch Hạo Thiên xoa lưng bé an ủi, lại nói tiếp:
"Sau này con cũng đừng kêu chú Huyền nữa, gọi ba biết không?"
Đông Đông hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
"Lại chơi trò gia đình ạ?"
Bạch Hạo Thiên ôn tồn giải thích:
"Không phải chơi, là thật, sau này chúng ta sẽ là một gia đình. Chú Huyền sẽ là ba con, là ba ruột."
Huyền Đông Trạch ở bên cạnh cũng sốt ruột vô cùng nhìn về phía Đông Đông có phần nôn nóng. Đây là đứa nhỏ của hắn cũng Bạch Hạo Thiên, là đứa nhỏ mà suốt gần năm năm hắn chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó, cũng chẳng hề biết đến sự tồn tại của khối tình cảm trong lòng mình.
Gần năm năm, hắn đã để lỡ quá nhiều thứ, để lỡ những năm tháng nhìn đứa trẻ này từ một khối thịt nhỏ chậm rãi thành hình, để lỡ đoạn thời gian đứa trẻ này biết nói tập đi, lại để lỡ một người yêu hắn hơn cả sinh mệnh... Nhưng thật may mắn, may mắn vì ông trời đã cho hắn cơ hội gặp lại hai người mà hắn yêu thương, để hắn dùng thời gian còn lại của cuộc đời mình bù đắp tất cả những gì hắn bỏ lỡ.
Đông Đông nhìn về phía huyền Đông Trạch, bé hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng gọi:
"Ba!"
Huyền Đông Trạch như chỉ đợi phút giây này, hắn vỡ òa trong hạnh phúc ôm lấy Đông Đông:
"Ngoan! Con ngoan, ba đây! Sau này sẽ không để hai người chịu khổ nữa, sẽ không bao giờ."
Tô Ninh nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt mà không khỏi có phần khó tin cùng xúc động. Lần đầu tiên anh nhìn thấy ông chủ cuồng việc, quyết liệt trên thương trường, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc sảo của mình ôn nhu như vậy. Tô Ninh chợt nghĩ, thì ra đây chính là sức mạnh của tình yêu. Anh cũng không nán lại quá lâu, vô cùng thức thời nhường lại không gian riêng cho gia đình ông chủ sung họp.
Lúc anh bước ra ngoài, sao đã đã lên rồi. Cơn bão vừa đi qua, ánh trăng đêm hè trong vắt treo trên đỉnh đầu, những cơn gió cũng như phá lệ mà trở nên dịu dàng.
Cái không khí ôn hòa chết tiệt này lại càng khiến cho lòng người nao nao đến lạ. Có vẻ như Tô Ninh anh cũng phải nên tìm một người cùng mình tiêu tiền rồi. Tô Ninh nghĩ rồi rà soát vòng quan hệ của mình, thấy hình như ý tưởng kia không được khả thi lắm, buồn bã cuối đầu, đúng lúc này bên kia đường vang lên tiếng mèo kêu non nớt. Đôi mắt Tô Ninh như bừng sáng, thôi thì người yêu không có, nuôi một con mèo cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất