Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó
Chương 12
42.
Du Am đã thay một tấm ga trải giường mới, Lục Phong không thoải mái cũng như không thể không biết xấu hổ không tắm rửa dơ hề hề mà nằm trên giường của người khác, cũng không quan tâm có bị cảm lạnh không, nhanh chóng tắm nước nóng, mặc đồ ngủ Du Am cho cậu mượn. Chờ đến lúc Du Am đi tắm, trong phòng tắm vẫn tràn ngập hơi nước, sương mù mênh mông.
Lúc hắn tắm xong quay về phòng, Lục Phong đang ngồi bên mép giường, đầu nghiêng nghiêng ngã ngã, mơ màng sắp ngủ, áo ngủ mặc trên người cậu có chút rộng, thân hình hai người thua kém không nhiều lắm, nhưng vai Du Am rộng hơn một tí, Lục Phong không kéo vai áo, quần áo cứ như bị hỏng, trông cậu đáng thương vô cùng.
Du Am gội đầu, khăn tắm còn vắt trên cổ, bế mèo con cuộn tròn trong tay Lục Phong lên, hỏi: "Sao còn chưa ngủ."
Hai mắt Lục Phong đều nhắm lại, đôi mắt buồn ngủ mê mang liếc Du Am một cái, lầu bầu nói: "Cậu tắm xong rồi, tôi đi ngủ đây......"
Lục Phong cũng ngượng ngùng việc ở trong nhà người ta mà cứ như ở trong nhà mình, chống lại cơn buồn ngủ, chờ chủ nhà tắm xong, mới té lộn nhào rúc người vào trong ổ chăn, đem chăn quấn quanh người, như một con sâu bướm, dịch vào tận cùng bên trong dựa vào tường, chăn che đầu, nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn một câu "Ngủ ngon", hô hấp dần dần ổn định.
Du Am đứng ở cạnh cửa, buồn cười, chà xát chóp mũi, nhịn xuống ý cười, tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại đèn bàn, có tâm mà xê dịch góc độ của đèn bàn, làm ánh sáng không chiếu đến Lục Phong.
Tiếng chăn sột soạt sột soạt một trận, Lục Phong từ trong chăn lộ ra nửa cái mặt, đôi mắt nhắm nghiền, nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm.
"Tôi...... Bài tập về nhà tôi còn chưa làm."
Du Am nói: "Không có việc gì, ngủ đi."
Lục Phong lại đem đầu lùi về, ngủ say.
Du Am lấy vở bài tập từ trong cặp sách của Lục Phong, vốn dĩ nghĩ chỉ thuận tay giúp cậu làm, vừa thấy chữ Lục Phong tựa rồng bay phượng múa, muốn làm rồi không thể làm, nói tiếng cẩu thì vũ nhục cẩu. Du học bá thở dài, nhét vở bài tập trở lại, tính toán ngày mai giúp cậu nói một tiếng với giáo viên.
43.
Ngày thường, tốc độ làm bài tập của Du Am đã rất nhanh, hôm nay lại càng vận dụng ngòi bút như bay, viết viết lại phát hiện chính mình làm bài có chút nhanh, vội vàng dừng lại, hít sâu hai lần, một lần nữa cầm bút lên, không nhanh không chậm làm xong hai câu cuối.
Lục Phong đem bản thân cuốn thành cuốn, đã sớm ngủ say, bởi vì bị cảm mà cái mũi không thoải mái, nhẹ nhàng phát ra tiếng khò khè nhỏ, lâu lâu lại hít cái mũi. Du Am ôm tới một cái chăn khác, trải lên một bên giường, nằm trên đó là ổn. Mèo con thường nằm ngủ cạnh gối của hắn, hiện giờ hai người nằm đầy cái giường, mèo ở trên giường đi tới đi lui, tìm không thấy chỗ ngủ của mình, đành phải ủy khuất kêu "Meo ô" hai tiếng, nhảy xuống giường chạy.
Du Am duỗi tay tắt đèn bàn, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Hắn không thấy buồn ngủ, chờ cho đôi mắt thích ứng với bóng tối, hết thảy hình dáng đồ vật trong phòng đều có thể thấy rõ. Hắn do dự một chút, sợ Lục Phong bị ngợp ở trong ổ chăn, duỗi tay kéo chăn của cậu xuống một chút, để lộ khuôn mặt như một con lợn con đang ngủ.
Lục Phong ngủ không an ổn, mày nhíu lại, cái mũi bị nghẹt, miệng khẽ nhếch, môi cậu không tính là mỏng, môi hơi hếch lên, có vẻ ngốc lại đáng yêu. Du Am từ trước đến nay tự xưng là một người biết kiềm chế và kỷ luật, có một khoảng thời gian hắn học cách nhường nhịn, cũng có một chỗ đứng, về phương diện này hắn luôn bình tĩnh, nghiêm trang, vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng cũng có thể là bóng đêm mê hoặc lòng người, tim hắn bỗng dưng đập rối loạn, khuỷu tay chống lên giường, tiến lại gần một chút.
Bởi vì bị cảm, Lục Phong hô hấp nặng nề, mang theo hơi nóng, trong lúc ngủ cũng cảm thấy miệng lưỡi khô, thường dùng đầu lưỡi liếm ướt đôi môi khô, làm cho đôi môi bóng nước, hồng hồng.
Du Am di chuyển thân thể một chút, mặt hai người cách thật gần, hắn chỉ cần nhích lên phía trước một centimet, là có thể môi dán môi.
Lục Phong ngủ mơ giật giật, lầu bầu một tiếng.
Du Am hoảng sợ, tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Lục Phong nói mê: "Không...... Không cần...... Không còn mèo con......"
Du Am thiếu chút nữa "Phụt" cười một tiếng, dạng gì tâm tư lớn mật đều không có, nằm một hồi trên giường, thầm nghĩ, rõ ràng Lục Phong vừa ngốc vừa đáng yêu, lúc ấy như thế nào chính mình lại hiểu lầm hắn.
Lúc mới bắt đầu vào học Du Am lập tức chú ý đến Lục Phong, rốt cuộc giọng của cậu lớn đến đâu, vừa tới cửa đã nhảy lên nhảy xuống hô bằng dẫn bạn, không khó để nhận ra cậu. Làn da Lục Phong không đậm như màu lúa mạch, mày rậm mắt to, cười rộ lên có một cái lúm đồng tiền, thái dương cạo sạch sẽ, nhìn qua làm cho người ta rất thích.
Cậu ngồi ở phía trước Du Am, tay đeo dây đỏ xỏ chuỗi hạt bạc, cậu vào lớp liền vào chỗ ngồi, cánh tay để trên bàn, Du Am phát hiện bản thân đang nhìn chằm chằm vào cổ tay cậu, da thịt màu lúa mạch đeo một sợi dây đỏ, luôn có ý nghĩ không nói nên lời, nhìn thấy trong lòng phát ngứa, mũi cũng phát ngứa, chỉ muốn đánh hắt xì hơi.
Lục Phong ở trên sân bóng luôn dư thừa năng lượng, chơi bóng cực kỳ hăng hái, giành được bóng là một đường thẳng lao đi, lúc ném vào rổ động tác uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, khi ghi bàn cậu cười đến mất lúm đồng tiền, giọt mồ hôi lăn trên mặt chảy tới cằm, cậu kéo áo đồng phục lên lao mồ hôi, đường cong cơ bụng như gãi đúng chỗ ngứa.
Du Am ngồi xem bên cạnh, rõ ràng trên đầu có bóng cây, vẫn cảm thấy nóng, vội đứng lên, nói: "Có cần tôi mua giúp cậu chai nước không."
Hắn đi đến quầy bán nước, nghĩ đến đồng đội của Lục Phong cũng là bạn cùng lớp, hắn tiện tay mua thêm mấy chai nước, xách túi nilon trở về. Trận bóng đã kết thúc, sân bóng vắng tanh, bóng trên mặt đất lăn tới lăn lui, Lục Phong đang cùng đồng đội ngồi dưới gốc cây nói chuyện phiếm, không biết đang xem cái gì trong di động.
Du Am đi tới, cách không xa nghe được tiếng bọn họ vui cười đùa giỡn, ngồi bên cạnh Lục Phong là bạn cùng bàn của cậu, cầm di động, không biết ấn cái gì, mấy nam sinh ngồi vây quanh đầu tiên là im lặng, sau đó lập tức một người có phản ứng rất lớn mà nói: "A, mày thế nào lại xem nam làm với nam!"
Du Am dừng bước chân.
Người bạn cùng bàn luống cuống tay chân mà ấn di động, nói: "Bật lộn rồi bật lộn rồi."
Mấy nam sinh thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại nghe từ "Ghê tởm", "Biến thái" linh tinh truyền đến tai Du Am. Đột nhiên có người đẩy đẩy Lục Phong, hỏi cậu: "Sao mày im lặng thế, không lẽ mày muốn xem tiếp."
Lục Phong hoảng sợ, thiếu chút nữa bật dậy, lời muốn nói lại không tìm được.
"Không, không, sao có thể! Này, tao mới không xem, thật ghê tởm......"
Du Am gắt gao cau mày, không thể nhịn xuống tâm tình, nhìn chai nước xách trên tay, chỉ cảm thấy bản thân làm chuyện dư thừa, liền ném túi nước vào thùng rác ven đường, xoay người rời đi.
Du Am đã thay một tấm ga trải giường mới, Lục Phong không thoải mái cũng như không thể không biết xấu hổ không tắm rửa dơ hề hề mà nằm trên giường của người khác, cũng không quan tâm có bị cảm lạnh không, nhanh chóng tắm nước nóng, mặc đồ ngủ Du Am cho cậu mượn. Chờ đến lúc Du Am đi tắm, trong phòng tắm vẫn tràn ngập hơi nước, sương mù mênh mông.
Lúc hắn tắm xong quay về phòng, Lục Phong đang ngồi bên mép giường, đầu nghiêng nghiêng ngã ngã, mơ màng sắp ngủ, áo ngủ mặc trên người cậu có chút rộng, thân hình hai người thua kém không nhiều lắm, nhưng vai Du Am rộng hơn một tí, Lục Phong không kéo vai áo, quần áo cứ như bị hỏng, trông cậu đáng thương vô cùng.
Du Am gội đầu, khăn tắm còn vắt trên cổ, bế mèo con cuộn tròn trong tay Lục Phong lên, hỏi: "Sao còn chưa ngủ."
Hai mắt Lục Phong đều nhắm lại, đôi mắt buồn ngủ mê mang liếc Du Am một cái, lầu bầu nói: "Cậu tắm xong rồi, tôi đi ngủ đây......"
Lục Phong cũng ngượng ngùng việc ở trong nhà người ta mà cứ như ở trong nhà mình, chống lại cơn buồn ngủ, chờ chủ nhà tắm xong, mới té lộn nhào rúc người vào trong ổ chăn, đem chăn quấn quanh người, như một con sâu bướm, dịch vào tận cùng bên trong dựa vào tường, chăn che đầu, nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn một câu "Ngủ ngon", hô hấp dần dần ổn định.
Du Am đứng ở cạnh cửa, buồn cười, chà xát chóp mũi, nhịn xuống ý cười, tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại đèn bàn, có tâm mà xê dịch góc độ của đèn bàn, làm ánh sáng không chiếu đến Lục Phong.
Tiếng chăn sột soạt sột soạt một trận, Lục Phong từ trong chăn lộ ra nửa cái mặt, đôi mắt nhắm nghiền, nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm.
"Tôi...... Bài tập về nhà tôi còn chưa làm."
Du Am nói: "Không có việc gì, ngủ đi."
Lục Phong lại đem đầu lùi về, ngủ say.
Du Am lấy vở bài tập từ trong cặp sách của Lục Phong, vốn dĩ nghĩ chỉ thuận tay giúp cậu làm, vừa thấy chữ Lục Phong tựa rồng bay phượng múa, muốn làm rồi không thể làm, nói tiếng cẩu thì vũ nhục cẩu. Du học bá thở dài, nhét vở bài tập trở lại, tính toán ngày mai giúp cậu nói một tiếng với giáo viên.
43.
Ngày thường, tốc độ làm bài tập của Du Am đã rất nhanh, hôm nay lại càng vận dụng ngòi bút như bay, viết viết lại phát hiện chính mình làm bài có chút nhanh, vội vàng dừng lại, hít sâu hai lần, một lần nữa cầm bút lên, không nhanh không chậm làm xong hai câu cuối.
Lục Phong đem bản thân cuốn thành cuốn, đã sớm ngủ say, bởi vì bị cảm mà cái mũi không thoải mái, nhẹ nhàng phát ra tiếng khò khè nhỏ, lâu lâu lại hít cái mũi. Du Am ôm tới một cái chăn khác, trải lên một bên giường, nằm trên đó là ổn. Mèo con thường nằm ngủ cạnh gối của hắn, hiện giờ hai người nằm đầy cái giường, mèo ở trên giường đi tới đi lui, tìm không thấy chỗ ngủ của mình, đành phải ủy khuất kêu "Meo ô" hai tiếng, nhảy xuống giường chạy.
Du Am duỗi tay tắt đèn bàn, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Hắn không thấy buồn ngủ, chờ cho đôi mắt thích ứng với bóng tối, hết thảy hình dáng đồ vật trong phòng đều có thể thấy rõ. Hắn do dự một chút, sợ Lục Phong bị ngợp ở trong ổ chăn, duỗi tay kéo chăn của cậu xuống một chút, để lộ khuôn mặt như một con lợn con đang ngủ.
Lục Phong ngủ không an ổn, mày nhíu lại, cái mũi bị nghẹt, miệng khẽ nhếch, môi cậu không tính là mỏng, môi hơi hếch lên, có vẻ ngốc lại đáng yêu. Du Am từ trước đến nay tự xưng là một người biết kiềm chế và kỷ luật, có một khoảng thời gian hắn học cách nhường nhịn, cũng có một chỗ đứng, về phương diện này hắn luôn bình tĩnh, nghiêm trang, vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng cũng có thể là bóng đêm mê hoặc lòng người, tim hắn bỗng dưng đập rối loạn, khuỷu tay chống lên giường, tiến lại gần một chút.
Bởi vì bị cảm, Lục Phong hô hấp nặng nề, mang theo hơi nóng, trong lúc ngủ cũng cảm thấy miệng lưỡi khô, thường dùng đầu lưỡi liếm ướt đôi môi khô, làm cho đôi môi bóng nước, hồng hồng.
Du Am di chuyển thân thể một chút, mặt hai người cách thật gần, hắn chỉ cần nhích lên phía trước một centimet, là có thể môi dán môi.
Lục Phong ngủ mơ giật giật, lầu bầu một tiếng.
Du Am hoảng sợ, tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Lục Phong nói mê: "Không...... Không cần...... Không còn mèo con......"
Du Am thiếu chút nữa "Phụt" cười một tiếng, dạng gì tâm tư lớn mật đều không có, nằm một hồi trên giường, thầm nghĩ, rõ ràng Lục Phong vừa ngốc vừa đáng yêu, lúc ấy như thế nào chính mình lại hiểu lầm hắn.
Lúc mới bắt đầu vào học Du Am lập tức chú ý đến Lục Phong, rốt cuộc giọng của cậu lớn đến đâu, vừa tới cửa đã nhảy lên nhảy xuống hô bằng dẫn bạn, không khó để nhận ra cậu. Làn da Lục Phong không đậm như màu lúa mạch, mày rậm mắt to, cười rộ lên có một cái lúm đồng tiền, thái dương cạo sạch sẽ, nhìn qua làm cho người ta rất thích.
Cậu ngồi ở phía trước Du Am, tay đeo dây đỏ xỏ chuỗi hạt bạc, cậu vào lớp liền vào chỗ ngồi, cánh tay để trên bàn, Du Am phát hiện bản thân đang nhìn chằm chằm vào cổ tay cậu, da thịt màu lúa mạch đeo một sợi dây đỏ, luôn có ý nghĩ không nói nên lời, nhìn thấy trong lòng phát ngứa, mũi cũng phát ngứa, chỉ muốn đánh hắt xì hơi.
Lục Phong ở trên sân bóng luôn dư thừa năng lượng, chơi bóng cực kỳ hăng hái, giành được bóng là một đường thẳng lao đi, lúc ném vào rổ động tác uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, khi ghi bàn cậu cười đến mất lúm đồng tiền, giọt mồ hôi lăn trên mặt chảy tới cằm, cậu kéo áo đồng phục lên lao mồ hôi, đường cong cơ bụng như gãi đúng chỗ ngứa.
Du Am ngồi xem bên cạnh, rõ ràng trên đầu có bóng cây, vẫn cảm thấy nóng, vội đứng lên, nói: "Có cần tôi mua giúp cậu chai nước không."
Hắn đi đến quầy bán nước, nghĩ đến đồng đội của Lục Phong cũng là bạn cùng lớp, hắn tiện tay mua thêm mấy chai nước, xách túi nilon trở về. Trận bóng đã kết thúc, sân bóng vắng tanh, bóng trên mặt đất lăn tới lăn lui, Lục Phong đang cùng đồng đội ngồi dưới gốc cây nói chuyện phiếm, không biết đang xem cái gì trong di động.
Du Am đi tới, cách không xa nghe được tiếng bọn họ vui cười đùa giỡn, ngồi bên cạnh Lục Phong là bạn cùng bàn của cậu, cầm di động, không biết ấn cái gì, mấy nam sinh ngồi vây quanh đầu tiên là im lặng, sau đó lập tức một người có phản ứng rất lớn mà nói: "A, mày thế nào lại xem nam làm với nam!"
Du Am dừng bước chân.
Người bạn cùng bàn luống cuống tay chân mà ấn di động, nói: "Bật lộn rồi bật lộn rồi."
Mấy nam sinh thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại nghe từ "Ghê tởm", "Biến thái" linh tinh truyền đến tai Du Am. Đột nhiên có người đẩy đẩy Lục Phong, hỏi cậu: "Sao mày im lặng thế, không lẽ mày muốn xem tiếp."
Lục Phong hoảng sợ, thiếu chút nữa bật dậy, lời muốn nói lại không tìm được.
"Không, không, sao có thể! Này, tao mới không xem, thật ghê tởm......"
Du Am gắt gao cau mày, không thể nhịn xuống tâm tình, nhìn chai nước xách trên tay, chỉ cảm thấy bản thân làm chuyện dư thừa, liền ném túi nước vào thùng rác ven đường, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất