Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 15

Trước Sau
53.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đầu óc Lục Phong điên cuồng chuyển động, dẩu mông bò từ dưới sô pha ra, chạy đến bên chân Du Am, nhẫn nhịn chịu đựng, kêu "Meo meo meo", một bên kêu một bên cọ chân Du Am.

Cái này không cáu kỉnh đi, ta còn là mèo con đáng yêu của ngươi, cũng không có động dục.

Du Am ngồi xổm xuống, gãi gãi lưng mèo, nói chuyện với bác sĩ thú y ở bên kia đầu dây: "Vừa rồi còn không cho sờ, hiện tại đột nhiên lại làm nũng, tính cách rất kỳ quái, khả năng cao là động dục."

Lục Phong: "......"

Mẹ ngươi.

Quá khó, làm mèo con quá khó.

Vì không để cho bản thân trở nên khác thường, Lục Phong cuối tuần đều trở thành mèo con đáng yêu, cẩn trọng, so với đi học còn nghiêm túc hơn, Du Am tắm rửa cho cậu đều nhịn xuống cảm giác thẹn thùng ngoan ngoãn bị xoa, nhưng tưởng tượng đến việc Du Am tắm rửa sạch sẽ cho cậu để cuối tuần đi thiến, trong lòng khóc hết nước mắt.

Buổi tối cậu ngủ cạnh gối của Du Am, nhìn khuôn mặt Du Am ngủ an an ổn ổn, trong lòng không nói nên lời.

Ngươi còn ngủ, ngủ rất ngon.

Người ngươi yêu thầm sắp bị thiến, ngươi còn ngủ được?

54.

Du Am hẹn bác sĩ thú y thứ bảy tuần sau mang mèo đến khám, hắn cũng yên lòng, nhưng khi đến trường vào thứ hai, nhìn thấy Lục Phong, vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, hắn hối hận chính mình ngày đó lỗ mãng, hắn vốn tưởng rằng, Lục Phong sẽ giống như mấy ngày trước, đối với hắn tránh còn tránh không kịp, nào ngờ hắn mới bước vào phòng học, Lục Phong đã xông tới.

"Cậu......" Lục Phong lời nói đến bên miệng lại phải nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói một câu khô cằn: "Sớm."

Du Am cảm thấy bản thân hẳn là vì chuyện Lục Phong thay đổi thất thường mà sinh khí, nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ngoài mặt làm như không có gì, nâng mắt kính lên, đáp lại "Sớm", Lục Phong mặt đỏ lên, lại chạy đi mất.

Lục Phong mặt nóng đến muốn nổ, từ trong phòng học lao ra, trốn ở chỗ ngoặt hành lang, dựa vào tường, ôm đầu không tiếng động nhưng mà dưới đáy lòng lại hô to.

Rốt cuộc muốn nói như thế nào!

Đã biết bí mật của Du Am, chính mình lại không phải gay, cũng không muốn đùa bỡn tình cảm của người khác, cũng không muốn khiến hắn hiểu lầm, đã quyết định phải bảo trì tốt khoảng cách giữa hai người, từ lúc nào lại thành ra thế này, cậu vừa mở miệng muốn nói, người có chỉ số thông minh trung bình cũng cảm thấy cậu nói bậy bạ, lại nói, cậu không biết phải mở miệng như thế nào.



Lục Phong ủ rũ cụp đuôi trở về lớp học, nằm xuống bàn, cả mái tóc đều héo úa, suy nghĩ hết nửa tiết, mới lấy hết can đảm, lúc tan học tại chỗ ngồi mà quay xuống, ghé vào trên bàn Du Am, nhìn Du Am đang viết chữ, căng da đầu mà hỏi: "Tôi hỏi này, thứ bảy cậu có rảnh không?"

Du Am đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, Lục Phong có thể nhìn ra trong mắt hắn bảy phần mê mang, ba phần vui mừng khôn xiết, vội vàng xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi, không có việc gì."

Du Am "Ờ" một tiếng, đầu lại cúi xuống.

Lục Phong lại nghĩ ra một kế: "Đúng rồi, nhà cậu có nuôi mèo mà phải không?"

Du Am: "Ừ."

Lục Phong: "Cậu nuôi mèo đực đúng không, còn không có triệt sản nó, mèo nhà tôi là mèo cái, cậu có muốn kết đôi không?"

Du Am: "???"

Đối tượng thầm mến trước hỏi ta cuối tuần có rảnh không, sau lại nói chuyện "Lai giống", mấy cái ý tứ?

Lục Phong cũng cảm thấy không thích hợp, mặt thoáng cái đỏ bừng, cả lổ tai cũng hồng hồng, cảm thấy ngại đến cứng họng, vội vàng quay đầu đi, thầm mắng chính mình nói quá nhiều.

Vô luận mở miệng nói cái gì cũng không đúng.

Kỳ thật, mỗi khi đến cuối tuần, tôi sẽ biến thành mèo của cậu.

Cậu sạn phân do tôi đi, cậu tắm cho tôi.

Chúng ta còn ngủ chung với nhau.

Tôi chính là mèo con Bảo Bối.

Lục Phong khóc không ra nước mắt, quá khó khăn, thực sự quá khó khăn, thứ bảy này cậu phải biến thành công công.

55.

Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*), Lục Phong không nghĩ tới thời cơ tới.

(*) Hai câu thơ trong bài "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du: tạm dịch là "Núi cùng nước tận ngờ hết lối/Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Ý tứ là trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát.

Lúc tan học, lớp trưởng chạy tới hỏi hắn, thứ bảy có muốn đi chơi cùng không. Lớp trưởng thích tổ chức những buổi đi chơi chung với lớp, lúc trước Lục Phong còn hiểu lầm Du Am thích lớp trưởng. Lập tức, lập tức đáp ứng, sau đó lại lặng lẽ hỏi lớp trưởng những ai sẽ đi, nhỏ giọng đề nghị: "Hay rủ thêm học bá Du Am đi."

Lớp trưởng nói: "Hắn rất ít đi chơi, thôi bỏ đi."



Lục Phong nóng nảy, vội vàng nói: "Cậu hỏi đi, cậu ấy rất tốt, chỉ là không biết biểu hiện ra ngoài, cậu...... Cậu nói tôi cũng đi, hắn liền đồng ý."

Lớp trưởng: "...... Được thôi."

Lục Phong lại hứng thú bừng bừng mà nói: "Đi chơi ở đâu a, thứ bảy tớ rất rảnh có thể chơi cả ngày, chúng ta đi xa một chút đi, sáng sớm liền khởi hành, có thể chơi đến tối, nếu chủ nhật cũng đi chơi cùng nhau thì tốt rồi, cũng chơi cả ngày chủ nhật."

Lớp trưởng: "...... Ờ, tốt."

Lục Phong nằm liệt tại chỗ, thở ra một hơi, kế hoạch thành công, ít nhất thì có thể chịu đựng đến cuối tuần này, đều phải đi ra ngoài chơi, Du Am không rảnh cuối tuần đi thiến mèo.

Tâm còn chưa buông xuống, lại nhấc lên.

Cậu cuối tuần phải làm mèo a, đi chơi cái rắm.

Cái này không được, cái kia cũng không xong, đầu Lục Phong quả thực phải trọc, vô ý thức mà kéo dây hồng trên cổ tay, dây hồng cậu chưa bao giờ tháo xuống, dầm mưa dãi nắng, dây hồng đã không còn đẹp như lúc đầu, đột nhiên dây hồng bị đứt, những hạt bạc đều rớt xuống, làm thành tiếng ồn nhỏ khi rơi trên mặt đất, ục ục mà lăn, vừa lúc bị Du Am ở phía sau chặn lại, nhặt lên.

Du Am cầm nó trong lòng bàn tay, đưa trả cho Lục Phong.

Lục Phong vội vàng lấy về, cất vào trong túi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

55.

Du Am quả nhiên đáp ứng lời mời của lớp trưởng, thứ bảy theo chân bọn họ đi chơi, Lục Phong nhẹ nhàng thở ra, quyết định đến lúc đó lại nói mình không đi được, đến lúc đó hẳn Du Am sẽ không lập tức chạy lấy người, có thể kéo dài thêm chút thời gian, lúc sau cậu biến thành mèo sẽ trốn đi, chết cũng không ra, cậu có thể lẩn trốn một ngày, thật sự không thể biến thành mèo bị thiến.

Buổi tối thứ sáu, Lục Phong nhắn với lớp trưởng qua WeChat, nói chính mình có việc đột xuất không đi được.

Nào ngờ, ngày hôm sau Lục Phong lại tỉnh lại ở trên giường của mình, cậu quả thực không dám tin, đứng lên đến trước gương soi qua soi lại, thậm chí còn nhéo mình mấy cái, tin là không phải nằm mơ, mới hấp tấp thay quần áo ra khỏi cửa.

Từ trước đến nay cậu chưa thấy cuối tuần nào đẹp như tuần này, ánh mặt trời ấm áp, gió cũng mát mẻ, mùi hoa cũng phá lệ dễ ngửi.

Nào ngờ cậu đến khá sớm, khi đến nơi đã chỉ định, không thấy những người khác, chỉ thấy Du Am đứng chờ cúi đầu nhìn di động. Du Am mặc một cái áo len màu xám và quần kaki tối màu, màu sắc nhu hòa, Lục Phong cảm thấy hắn dường như cao thêm một tí, vô thức phanh xe cách năm mét, đè nén cảm giác buồn ngủ lên tới đỉnh đầu.

Du Am lập tức ngẩng đầu lên, môi nhấp thành một đường, hai đầu môi hơi nhếch lên.

Lục Phong gãi đầu, nói: "Chào."

Mặt trời buổi sáng thật ấm áp, gió thì mát mẻ, mùi hoa cũng phá lệ dễ ngửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau